Tống Hi đem hai con thỏ còn lại dùng ngân châm đâm rậm rạp, xoa một tầng lại một tầng đồ gia vị ướp lên.
Lúc Victor trở lại, trong rổ chất đầy từng chồng bánh nướng áp chảo, phía trên nhất còn đặt chén đĩa bị "trộm" của nhà bọn họ.
Tại sao chén đĩa không phải đặt ở dưới đáy rổ đây?
Ở phía trên nhất a..
Lại liên tưởng lúc Victor vào cửa không ngừng dùng gâu gâu tinh ngữ cùng ưỡn ngực ngẩng đầu chờ khen ngợi, Tống Hi cảm thấy đau đầu. Tiểu Đa, cậu làm sao dưới tình huống ngôn ngữ không thông đòi lại chén đĩa nhà chúng ta vậy? Không đem người dọa hỏng đi, số bánh nướng áp chảo này một gia đình bốn người có thể ăn được cả ngày!
Cho nên Toàn Căn thúc, nhà các vị hôm nay bị đánh cướp cơm nước một ngày đúng không..
Tống Hi lo lắng có nên đi nấu một nồi canh an thần đưa qua nhà an ủi gia đình người ta hay không.
Nhưng mà bánh nướng áp chảo đâu, Toàn Căn thím chiên ăn thật ngon, da khô vàng, một tầng lại một tầng, thật ngon!
Tống Hi không chút khách khí đem nguyên rổ bánh giữ lại.
Chọn lựa hai cây hành tây, bỏ thêm dưa chuột bào cùng xúc xích, còn chà tương ớt cuốn bánh nướng áp chảo, mỹ vị nhân gian!
Tống Hi liên tục cuốn hai, cầm tới phòng phía đông đưa cho Mục Duẫn Tranh một cuốn.
Mục Duẫn Tranh đang nhóm lửa, há miệng cắn luôn trên tay Tống Hi, bị hành tây làm cay không dám ăn miếng thứ hai.
Tống Hi đành lấy hành tây bỏ ra lại đưa tới.
Mục Duẫn Tranh không chút khách khí cắn đi lên.
Tống Hi mỗi tay cầm một cái, tự mình ăn lại đút cho Mục Duẫn Tranh.
- Gâu gâu gâu gâu!
Victor phẫn nộ kêu lên. Ăn bánh của tiểu Đa còn không cấp cho tiểu Đa ăn! Phá hư cha! Phá hư bác sĩ! Ngược đãi tiểu Đa! Đều không thích tiểu Đa! Tiểu Đa sẽ không yêu hai người nữa!
Victor đẩy chậu của mình nức nở bỏ chạy, thẳng tới sân sau nhảy lên đỉnh nhà ấm thương tâm đón gió rơi lệ.
Tống Hi ăn hết bánh, tiếp nhận việc nhóm lửa, nói:
- Tiểu Đa lại làm nũng, hay là làm bánh cho nó đi! Bỏ thêm hai quả trứng, lấy một khối thịt nạc dăm, đều cắt sợi, bỏ hành thái chiên, ai u, làm xong nhớ lưu cho tôi một chén a!
Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt đi vào phòng bếp. Mẹ nó, lại gặp kẻ muốn ăn còn chơi ra hoa, sớm muộn gì có một ngày đem hai người các cậu treo lên đánh, dùng nước tiêu nóng, tiểu roi ngâm muối ra sức mà quất! Không khóc cầu xin tha thứ còn chưa xong!
Mục Duẫn Tranh chiên một bát bánh, trước đổ ra phần của tiểu Tống thầy thuốc, còn lại chuẩn bị rót vào chậu của con chó, trước khi rót vào nếm một ngụm. Sau đó quyết đoán chia ra một nửa lưu cho chính mình.
Đường Cao bái khe cửa trộm nhìn ra bên ngoài.
Thơm quá!
Hắn đều ngửi thấy được!
Tiểu thầy thuốc lại gây sức ép đội trưởng làm đồ ăn ngon!
Nhìn nhìn lại nửa bát cháo hoa chỉ mới ăn vào một nửa cũng đã nuốt không trôi, Đường Cao nhất thời đều u buồn.
Trầm Việt nói đúng, đội trưởng nhất định không có bạn gái!
Vô nhân đạo như vậy, làm sao tìm được bạn gái?
- Cậu nói cái gì?
Thanh âm lạnh như băng của Mục Duẫn Tranh vang lên ngoài cửa.
Không cẩn thận nói ra!
Sẽ bị đội trưởng nhớ kỹ!
Cửa bị đẩy ra, mặt than muôn đời không thay đổi xuất hiện, Đường Cao hoảng sợ lắp bắp nhận sai:
- Đội trưởng tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói anh không thể nhân đạo..
Khuôn mặt than biến thành mặt người chết.
Tống Hi ở bên cạnh sờ cằm nói leo:
- Di, hình như tôi nghe được chuyện gì thật nguy đâu..
Vẻ mặt Đường Cao mờ mịt nhìn Tống Hi.
Tống Hi vỗ vỗ vai Đường Cao, lời nói thấm thía:
- Trở về đọc nhiều sách đi, sinh viên!
Mục đội trưởng mặt than nhìn Đường Cao:
- Viết chính tả "Tiêu Dao du" năm lần.
Nhất thời mặt của Đường Cao như màu đất, tê tâm liệt phế:
- Đội trưởng, chúng ta chạy vòng đi, phạt thêm năm vòng, không, mười vòng, mỗi ngày!
Mục đội trưởng trầm mặt:
- Không phải chúng ta, chỉ có cậu.
Nói xong xoay người rời đi, bóng dáng thập phần lãnh khốc. Đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của Đường Cao, bả vai hắn lại sụp xuống, ánh mắt chợt đỏ. Chạy vây, chỉ sợ cũng không chạy nổi rồi.
Đường Cao yên lặng cào tường. Hắn.. hắn rốt cục sai ở nơi nào a! Phán tội chết cũng nên cấp lý do đi! Không phải toàn bộ sinh viên đều muốn viết chính tả a! Viết chính tả "Tiêu Dao du" còn là năm lần, để cho một sinh viên thiên khoa thiên tới nách điểm ngữ văn chưa bao giờ đạt tới tiêu chuẩn (-30) làm sao mà chịu nổi! Chết người!
Lúc ăn bánh chiên cùng thịt thỏ, Tống Hi bụm mặt nhìn Mục Duẫn Tranh từ trên xuống dưới.
Mục Duẫn Tranh mặt than yên lặng ăn cơm, hận không thể đem chậu của Victor khấu trừ lên đầu Tống bác sĩ. Nhìn, nhìn cái gì vậy, cũng không sợ trường lỗ kim! Còn che mặt, mặt lớn như vậy, một bàn tay che hết được sao! Thiếu đánh!
Tống Hi nhỏ giọng nói:
- Thật nhiều ngày chưa bắt mạch cho anh, giấu bệnh sợ thầy không tốt.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Bác sĩ thật đáng ghét!
- Gâu gâu!
Victor cắn ống quần của Mục Duẫn Tranh. Cha sinh bệnh sao? Mau tìm phá hư bác sĩ nhìn xem nha!
Mục Duẫn Tranh một phát bắt được đầu của đứa con, hung hăng đè trên mặt đất, chân vừa nhấc dùng sức giẫm, giẫm, giẫm.
Ngay cả đứa con cũng nghi ngờ hắn, làm người thật khó!
Cơm nước xong Tống Hi nhìn xem người trọng thương, bưng một cái đĩa nhỏ lớn cỡ bàn tay, trên đĩa đặt hai khối khoai tây.
Đường Cao tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm cái đĩa không dời mắt.
Lúc Victor trở lại, trong rổ chất đầy từng chồng bánh nướng áp chảo, phía trên nhất còn đặt chén đĩa bị "trộm" của nhà bọn họ.
Tại sao chén đĩa không phải đặt ở dưới đáy rổ đây?
Ở phía trên nhất a..
Lại liên tưởng lúc Victor vào cửa không ngừng dùng gâu gâu tinh ngữ cùng ưỡn ngực ngẩng đầu chờ khen ngợi, Tống Hi cảm thấy đau đầu. Tiểu Đa, cậu làm sao dưới tình huống ngôn ngữ không thông đòi lại chén đĩa nhà chúng ta vậy? Không đem người dọa hỏng đi, số bánh nướng áp chảo này một gia đình bốn người có thể ăn được cả ngày!
Cho nên Toàn Căn thúc, nhà các vị hôm nay bị đánh cướp cơm nước một ngày đúng không..
Tống Hi lo lắng có nên đi nấu một nồi canh an thần đưa qua nhà an ủi gia đình người ta hay không.
Nhưng mà bánh nướng áp chảo đâu, Toàn Căn thím chiên ăn thật ngon, da khô vàng, một tầng lại một tầng, thật ngon!
Tống Hi không chút khách khí đem nguyên rổ bánh giữ lại.
Chọn lựa hai cây hành tây, bỏ thêm dưa chuột bào cùng xúc xích, còn chà tương ớt cuốn bánh nướng áp chảo, mỹ vị nhân gian!
Tống Hi liên tục cuốn hai, cầm tới phòng phía đông đưa cho Mục Duẫn Tranh một cuốn.
Mục Duẫn Tranh đang nhóm lửa, há miệng cắn luôn trên tay Tống Hi, bị hành tây làm cay không dám ăn miếng thứ hai.
Tống Hi đành lấy hành tây bỏ ra lại đưa tới.
Mục Duẫn Tranh không chút khách khí cắn đi lên.
Tống Hi mỗi tay cầm một cái, tự mình ăn lại đút cho Mục Duẫn Tranh.
- Gâu gâu gâu gâu!
Victor phẫn nộ kêu lên. Ăn bánh của tiểu Đa còn không cấp cho tiểu Đa ăn! Phá hư cha! Phá hư bác sĩ! Ngược đãi tiểu Đa! Đều không thích tiểu Đa! Tiểu Đa sẽ không yêu hai người nữa!
Victor đẩy chậu của mình nức nở bỏ chạy, thẳng tới sân sau nhảy lên đỉnh nhà ấm thương tâm đón gió rơi lệ.
Tống Hi ăn hết bánh, tiếp nhận việc nhóm lửa, nói:
- Tiểu Đa lại làm nũng, hay là làm bánh cho nó đi! Bỏ thêm hai quả trứng, lấy một khối thịt nạc dăm, đều cắt sợi, bỏ hành thái chiên, ai u, làm xong nhớ lưu cho tôi một chén a!
Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt đi vào phòng bếp. Mẹ nó, lại gặp kẻ muốn ăn còn chơi ra hoa, sớm muộn gì có một ngày đem hai người các cậu treo lên đánh, dùng nước tiêu nóng, tiểu roi ngâm muối ra sức mà quất! Không khóc cầu xin tha thứ còn chưa xong!
Mục Duẫn Tranh chiên một bát bánh, trước đổ ra phần của tiểu Tống thầy thuốc, còn lại chuẩn bị rót vào chậu của con chó, trước khi rót vào nếm một ngụm. Sau đó quyết đoán chia ra một nửa lưu cho chính mình.
Đường Cao bái khe cửa trộm nhìn ra bên ngoài.
Thơm quá!
Hắn đều ngửi thấy được!
Tiểu thầy thuốc lại gây sức ép đội trưởng làm đồ ăn ngon!
Nhìn nhìn lại nửa bát cháo hoa chỉ mới ăn vào một nửa cũng đã nuốt không trôi, Đường Cao nhất thời đều u buồn.
Trầm Việt nói đúng, đội trưởng nhất định không có bạn gái!
Vô nhân đạo như vậy, làm sao tìm được bạn gái?
- Cậu nói cái gì?
Thanh âm lạnh như băng của Mục Duẫn Tranh vang lên ngoài cửa.
Không cẩn thận nói ra!
Sẽ bị đội trưởng nhớ kỹ!
Cửa bị đẩy ra, mặt than muôn đời không thay đổi xuất hiện, Đường Cao hoảng sợ lắp bắp nhận sai:
- Đội trưởng tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói anh không thể nhân đạo..
Khuôn mặt than biến thành mặt người chết.
Tống Hi ở bên cạnh sờ cằm nói leo:
- Di, hình như tôi nghe được chuyện gì thật nguy đâu..
Vẻ mặt Đường Cao mờ mịt nhìn Tống Hi.
Tống Hi vỗ vỗ vai Đường Cao, lời nói thấm thía:
- Trở về đọc nhiều sách đi, sinh viên!
Mục đội trưởng mặt than nhìn Đường Cao:
- Viết chính tả "Tiêu Dao du" năm lần.
Nhất thời mặt của Đường Cao như màu đất, tê tâm liệt phế:
- Đội trưởng, chúng ta chạy vòng đi, phạt thêm năm vòng, không, mười vòng, mỗi ngày!
Mục đội trưởng trầm mặt:
- Không phải chúng ta, chỉ có cậu.
Nói xong xoay người rời đi, bóng dáng thập phần lãnh khốc. Đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của Đường Cao, bả vai hắn lại sụp xuống, ánh mắt chợt đỏ. Chạy vây, chỉ sợ cũng không chạy nổi rồi.
Đường Cao yên lặng cào tường. Hắn.. hắn rốt cục sai ở nơi nào a! Phán tội chết cũng nên cấp lý do đi! Không phải toàn bộ sinh viên đều muốn viết chính tả a! Viết chính tả "Tiêu Dao du" còn là năm lần, để cho một sinh viên thiên khoa thiên tới nách điểm ngữ văn chưa bao giờ đạt tới tiêu chuẩn (-30) làm sao mà chịu nổi! Chết người!
Lúc ăn bánh chiên cùng thịt thỏ, Tống Hi bụm mặt nhìn Mục Duẫn Tranh từ trên xuống dưới.
Mục Duẫn Tranh mặt than yên lặng ăn cơm, hận không thể đem chậu của Victor khấu trừ lên đầu Tống bác sĩ. Nhìn, nhìn cái gì vậy, cũng không sợ trường lỗ kim! Còn che mặt, mặt lớn như vậy, một bàn tay che hết được sao! Thiếu đánh!
Tống Hi nhỏ giọng nói:
- Thật nhiều ngày chưa bắt mạch cho anh, giấu bệnh sợ thầy không tốt.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Bác sĩ thật đáng ghét!
- Gâu gâu!
Victor cắn ống quần của Mục Duẫn Tranh. Cha sinh bệnh sao? Mau tìm phá hư bác sĩ nhìn xem nha!
Mục Duẫn Tranh một phát bắt được đầu của đứa con, hung hăng đè trên mặt đất, chân vừa nhấc dùng sức giẫm, giẫm, giẫm.
Ngay cả đứa con cũng nghi ngờ hắn, làm người thật khó!
Cơm nước xong Tống Hi nhìn xem người trọng thương, bưng một cái đĩa nhỏ lớn cỡ bàn tay, trên đĩa đặt hai khối khoai tây.
Đường Cao tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm cái đĩa không dời mắt.
/51
|