Tìm được địa phương có nấm, Lý Bảo Cương đi hái nấm, Tống Hi nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh xa xa.
Tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng sói tru, đều loáng thoáng, còn cách thật xa.
Lý Bảo Cương rất nhanh hái xong, cõng lên cái sọt nặng trịch, tiếp tục đi.
Tống Hi trầm mặc đưa người đi tới một chỗ rẽ, nói:
- Con đường kế tiếp cậu đi cũng đã quen, cậu đi về trước, tôi đi qua xem.
Lý Bảo Cương giữ chặt cánh tay Tống Hi đem người kéo xuống chân núi:
- Cùng đi.
Hắn cũng nghe được tiếng sói tru, nói rõ đã cách ngày càng gần, quá nguy hiểm.
Tống Hi do dự, giãy khỏi tay Lý Bảo Cương, nói:
- Không được, có mấy binh sĩ.
Lý Bảo Cương nóng nảy, ném túi nấm hai tay nắm chặt Tống Hi liều mạng kéo xuống núi:
- Tôi nói cùng đi thì cùng đi, đó là bầy sói! Tôi biết gia quy nhà anh, nhưng trong gia quy không có nói muốn anh xông vào bầy sói chịu chết!
Tống Hi đứng bất động, lại đem người giãy:
- Tôi là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu được. Tôi là người Lý gia câu tử, không thể phóng bầy sói đi về hướng bên này. Cậu về nhà đi, chỉ biết cản trở!
- Tống Hi, con bà nó! Anh theo tôi trở về, chúng ta đi gọi người đến!
Lý Bảo Cương trào nước mắt, túm người túm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Hi xoay người chạy đi biến mất tận sâu trong cánh rừng.
Thanh âm Tống Hi xa xa truyền tới:
- Cút nhanh lên, tôi không có việc gì, bầy sói càng lớn hơn nữa tôi cũng đã từng xông qua!
Lý Bảo Cương gào lên một tiếng, ném toàn bộ đồ vật trên người tay không chạy xuống núi. Hắn phải nhanh chóng đi gọi người báo nguy tìm thầy thuốc, không thể theo sau cản trở, cũng không thể trơ mắt nhìn thấy Tống Hi đi chịu chết.
Đuổi tới gần bên chỗ phát sinh đột biến, Tống Hi chỉ nhìn thoáng qua liền rút đoản đao xông tới.
Dưới tàng cây nằm một người, bụng bị nắm mở, máu chảy đầy đất, không biết sống chết.
Phía trước gắt gao chống đỡ hai người, viên đạn hẳn đã bắn hết, chỉ dùng chủy thủ quân dụng chống đỡ, cũng đều bị thương.
Cách đó không xa còn có một người chết, mấy con sói đang xé rách thi thể của người nọ.
Đáy lòng Tống Hi có chút rét lạnh. Mãnh thú hưởng qua hương vị thịt người tuyệt đối không thể phóng chúng nó tới gần trong thôn nửa bước.
Một cước đạp bay con sói đánh lén binh ca từ phía sau, Tống Hi hỏi một câu:
- Mục trưởng quan, có thể giết không?
Tống Hi gia nhập làm cho hai binh sĩ đang nỗ lực chống đỡ thoải mái hơn rất nhiều, Mục Duẫn Tranh liền đáp:
- Có thể.
Tống Hi yên lòng. Trước kia gặp được mãnh thú hắn đều không dám hạ thủ tàn nhẫn, chỉ sợ không cẩn thận vào tù ngồi, cái này bảo hộ cái kia cũng bảo hộ. Lần đó ở đông bắc hái nhân sâm cứu người nóng vội không cẩn thận làm trọng thương một con hổ đông bắc còn bị ngành địa phương hung hăng phạt một khoản tiền – từng giúp hổ mẹ đỡ đẻ cứu một hang ổ hổ con cũng không có ai phát tiền thưởng.
Nếu trưởng quan nói có thể giết, Tống Hi mỉm cười, cầm đao nháy mắt xông ra ngoài.
Quay trở về, phía trước xác sói nằm la liệt, mười hai con, toàn bộ một đao bị mất mạng.
Một tiếng sói tru ngân nga, bầy sói tập thể lui ra sau vài bước không tiếp tục công kích, mấy con đang ăn cơm cũng dừng lại động tác lui ra sau vài bước, ánh mắt âm tàn toàn bộ nhắm ngay Tống Hi.
Phía sau truyền ra một tiếng rên rỉ mỏng manh.
Người còn sống!
Tống Hi trầm mặc một lát, nói:
- Tôi giúp anh cứu người, có điều kiện.
Mục Duẫn Tranh nắm chủy thủ trong tay, nương đau đớn làm mình thanh tỉnh vài phần:
- Nói.
Tống Hi nói:
- Tôi bảo đảm hắn không chết, tôi cần đám sói này.
Mục Duẫn Tranh không chút do dự:
- Được.
So sánh với tính mạng của chiến hữu, chỉ là một đám sói, còn là một đám sói ăn qua thịt người. Diệt sát một đám sói như vậy, hắn còn gánh được.
Tống Hi lấy ra một nắm liễu diệp đao vải ra, đầu lang nháy mắt bị mất mạng, kêu cũng chưa kêu một tiếng.
Bầy sói rút lui, lúc đi ánh mắt nhìn Tống Hi càng thêm âm trầm.
Tống Hi vạch áo khoác, sờ bên hông, một bộ ngân châm nơi tay trong chớp mắt đem người nằm dưới đất trát thành con nhím. Máu ngừng chảy, từng viên thuốc đỏ như máu nhét vào trong miệng người nọ, sắc mặt hắn cũng hòa hoãn hơn vài phần.
Lúc này Mục Duẫn Tranh cũng đi qua cầm sọt thuốc của Tống Hi đi tới, dựa theo chỉ thị ngoan ngoãn làm trợ thủ cho người ta.
Bí pháp cầm máu, viên thuốc treo mạng, làm xong cấp cứu Tống Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Mạng tạm thời níu kéo, phải nhanh chóng xuống núi tiến thêm một bước trị liệu.
Không thể tùy tiện động người bệnh, Tống Hi chém hai cây nhỏ xuất ra một cái túi, nặn ra một ít đoàn vải dệt, giũ tung, móc lên hai cây gỗ, liền thành cái cáng.
Quay đầu, đối diện hai mắt đen sịt của Mục Duẫn Tranh, nhìn lại binh sĩ giáp luôn mở to hai mắt trợn tròn há hốc miệng, Tống Hi thật cẩn thận đem binh sĩ ất trọng thương đặt lên băng ca, nói:
- Có thể đi không, tôi đi đoạn hậu.
Binh sĩ ất tạm thời không có việc gì, nhưng bầy sói còn chưa đi xa, hắn cần đề phòng sẽ bị đánh lén trả thù cùng theo dõi.
Mục Duẫn Tranh cùng binh sĩ giáp bị thương không nhẹ, chỉ đơn giản cầm máu băng bó một chút, lúc này đều chuẩn bị lên tinh thần, kiệt lực ổn định tránh va chạm chiến hữu.
Mục Duẫn Tranh nhận thức đường, đi phía trước.
Tống Hi xoay người nhìn hướng cánh rừng dày đặc, vung đao một vòng, hung hăng cười. Vì cứu người, hắn chỉ có thể dùng giết chỉ giết. Bầy sói đổi vị trí cừu hận, vì không muốn trêu chọc họa cho trong thôn, đám sói ăn qua thịt người này nhất định phải bị trừ tận gốc.
Đi tới chỗ tách ra với Lý Bảo Cương, chứng kiến đồ vật ném đầy đất, Tống Hi thở dài. Lần này người thành thật có thể bị hắn làm sợ hãi.
Tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng sói tru, đều loáng thoáng, còn cách thật xa.
Lý Bảo Cương rất nhanh hái xong, cõng lên cái sọt nặng trịch, tiếp tục đi.
Tống Hi trầm mặc đưa người đi tới một chỗ rẽ, nói:
- Con đường kế tiếp cậu đi cũng đã quen, cậu đi về trước, tôi đi qua xem.
Lý Bảo Cương giữ chặt cánh tay Tống Hi đem người kéo xuống chân núi:
- Cùng đi.
Hắn cũng nghe được tiếng sói tru, nói rõ đã cách ngày càng gần, quá nguy hiểm.
Tống Hi do dự, giãy khỏi tay Lý Bảo Cương, nói:
- Không được, có mấy binh sĩ.
Lý Bảo Cương nóng nảy, ném túi nấm hai tay nắm chặt Tống Hi liều mạng kéo xuống núi:
- Tôi nói cùng đi thì cùng đi, đó là bầy sói! Tôi biết gia quy nhà anh, nhưng trong gia quy không có nói muốn anh xông vào bầy sói chịu chết!
Tống Hi đứng bất động, lại đem người giãy:
- Tôi là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu được. Tôi là người Lý gia câu tử, không thể phóng bầy sói đi về hướng bên này. Cậu về nhà đi, chỉ biết cản trở!
- Tống Hi, con bà nó! Anh theo tôi trở về, chúng ta đi gọi người đến!
Lý Bảo Cương trào nước mắt, túm người túm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Hi xoay người chạy đi biến mất tận sâu trong cánh rừng.
Thanh âm Tống Hi xa xa truyền tới:
- Cút nhanh lên, tôi không có việc gì, bầy sói càng lớn hơn nữa tôi cũng đã từng xông qua!
Lý Bảo Cương gào lên một tiếng, ném toàn bộ đồ vật trên người tay không chạy xuống núi. Hắn phải nhanh chóng đi gọi người báo nguy tìm thầy thuốc, không thể theo sau cản trở, cũng không thể trơ mắt nhìn thấy Tống Hi đi chịu chết.
Đuổi tới gần bên chỗ phát sinh đột biến, Tống Hi chỉ nhìn thoáng qua liền rút đoản đao xông tới.
Dưới tàng cây nằm một người, bụng bị nắm mở, máu chảy đầy đất, không biết sống chết.
Phía trước gắt gao chống đỡ hai người, viên đạn hẳn đã bắn hết, chỉ dùng chủy thủ quân dụng chống đỡ, cũng đều bị thương.
Cách đó không xa còn có một người chết, mấy con sói đang xé rách thi thể của người nọ.
Đáy lòng Tống Hi có chút rét lạnh. Mãnh thú hưởng qua hương vị thịt người tuyệt đối không thể phóng chúng nó tới gần trong thôn nửa bước.
Một cước đạp bay con sói đánh lén binh ca từ phía sau, Tống Hi hỏi một câu:
- Mục trưởng quan, có thể giết không?
Tống Hi gia nhập làm cho hai binh sĩ đang nỗ lực chống đỡ thoải mái hơn rất nhiều, Mục Duẫn Tranh liền đáp:
- Có thể.
Tống Hi yên lòng. Trước kia gặp được mãnh thú hắn đều không dám hạ thủ tàn nhẫn, chỉ sợ không cẩn thận vào tù ngồi, cái này bảo hộ cái kia cũng bảo hộ. Lần đó ở đông bắc hái nhân sâm cứu người nóng vội không cẩn thận làm trọng thương một con hổ đông bắc còn bị ngành địa phương hung hăng phạt một khoản tiền – từng giúp hổ mẹ đỡ đẻ cứu một hang ổ hổ con cũng không có ai phát tiền thưởng.
Nếu trưởng quan nói có thể giết, Tống Hi mỉm cười, cầm đao nháy mắt xông ra ngoài.
Quay trở về, phía trước xác sói nằm la liệt, mười hai con, toàn bộ một đao bị mất mạng.
Một tiếng sói tru ngân nga, bầy sói tập thể lui ra sau vài bước không tiếp tục công kích, mấy con đang ăn cơm cũng dừng lại động tác lui ra sau vài bước, ánh mắt âm tàn toàn bộ nhắm ngay Tống Hi.
Phía sau truyền ra một tiếng rên rỉ mỏng manh.
Người còn sống!
Tống Hi trầm mặc một lát, nói:
- Tôi giúp anh cứu người, có điều kiện.
Mục Duẫn Tranh nắm chủy thủ trong tay, nương đau đớn làm mình thanh tỉnh vài phần:
- Nói.
Tống Hi nói:
- Tôi bảo đảm hắn không chết, tôi cần đám sói này.
Mục Duẫn Tranh không chút do dự:
- Được.
So sánh với tính mạng của chiến hữu, chỉ là một đám sói, còn là một đám sói ăn qua thịt người. Diệt sát một đám sói như vậy, hắn còn gánh được.
Tống Hi lấy ra một nắm liễu diệp đao vải ra, đầu lang nháy mắt bị mất mạng, kêu cũng chưa kêu một tiếng.
Bầy sói rút lui, lúc đi ánh mắt nhìn Tống Hi càng thêm âm trầm.
Tống Hi vạch áo khoác, sờ bên hông, một bộ ngân châm nơi tay trong chớp mắt đem người nằm dưới đất trát thành con nhím. Máu ngừng chảy, từng viên thuốc đỏ như máu nhét vào trong miệng người nọ, sắc mặt hắn cũng hòa hoãn hơn vài phần.
Lúc này Mục Duẫn Tranh cũng đi qua cầm sọt thuốc của Tống Hi đi tới, dựa theo chỉ thị ngoan ngoãn làm trợ thủ cho người ta.
Bí pháp cầm máu, viên thuốc treo mạng, làm xong cấp cứu Tống Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Mạng tạm thời níu kéo, phải nhanh chóng xuống núi tiến thêm một bước trị liệu.
Không thể tùy tiện động người bệnh, Tống Hi chém hai cây nhỏ xuất ra một cái túi, nặn ra một ít đoàn vải dệt, giũ tung, móc lên hai cây gỗ, liền thành cái cáng.
Quay đầu, đối diện hai mắt đen sịt của Mục Duẫn Tranh, nhìn lại binh sĩ giáp luôn mở to hai mắt trợn tròn há hốc miệng, Tống Hi thật cẩn thận đem binh sĩ ất trọng thương đặt lên băng ca, nói:
- Có thể đi không, tôi đi đoạn hậu.
Binh sĩ ất tạm thời không có việc gì, nhưng bầy sói còn chưa đi xa, hắn cần đề phòng sẽ bị đánh lén trả thù cùng theo dõi.
Mục Duẫn Tranh cùng binh sĩ giáp bị thương không nhẹ, chỉ đơn giản cầm máu băng bó một chút, lúc này đều chuẩn bị lên tinh thần, kiệt lực ổn định tránh va chạm chiến hữu.
Mục Duẫn Tranh nhận thức đường, đi phía trước.
Tống Hi xoay người nhìn hướng cánh rừng dày đặc, vung đao một vòng, hung hăng cười. Vì cứu người, hắn chỉ có thể dùng giết chỉ giết. Bầy sói đổi vị trí cừu hận, vì không muốn trêu chọc họa cho trong thôn, đám sói ăn qua thịt người này nhất định phải bị trừ tận gốc.
Đi tới chỗ tách ra với Lý Bảo Cương, chứng kiến đồ vật ném đầy đất, Tống Hi thở dài. Lần này người thành thật có thể bị hắn làm sợ hãi.
/51
|