Kháo, mình làm sao có thể sinh ra một con chó! Còn ngu xuẩn như vậy! Không đúng, trước kia Victor rõ ràng không ngu xuẩn như vậy, đều là bị anh dạy hư! Mục Duẫn Tranh ai oán nhìn Tống Hi, cực kỳ bi phẫn.
Mục Duẫn Tranh suy nghĩ có nên nghĩ biện pháp trước tiên quay về đơn vị hay không, bằng không về nhà ăn tết cũng tốt. Nếu còn tiếp tục như vậy, vua quân khuyển Victor sẽ bị nuôi phế!
Cách bếp lò không xa trải một tiểu thảm, đó là chuyên dụng của Victor. Lúc này con chó thật lớn lông trắng đang bộ dạng uể oải nằm úp sấp ngủ gật, trước mặt còn đặt chậu đựng một cái chân gà lớn.
Tống Hi cầm một bình thuốc nhỏ ngồi bên người Victor, dụ dỗ:
- Tiểu Đa, có muốn ăn hay không? Đây là thứ tốt mà lão nhân để lại cho tôi, tiện nghi cậu. Đi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn.
Victor ăn quá no, không thích nhúc nhích, nằm úp sấp nơi đó giả chết.
Tống Hi nhét bình thuốc vào trong túi, túm lên một chân sau của Victor, cứng rắn đem một con chó khổng lồ nặng hơn trăm cân lôi đi ra ngoài.
Ba móng vuốt của Victor cào cấu, hướng cha của nó gào khóc cầu cứu, không có kết quả, rốt cục bị bắt đi rồi.
Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, thập phần lãnh khốc.
Không bao lâu, trong sân truyền vào từng đợt thanh âm tiếng kêu thảm thiết của Victor.
Mục Duẫn Tranh có chút bận tâm. Tiểu Tống thầy thuốc sẽ không dùng Victor làm thí nghiệm thuốc đi, thật hung tàn! Tiểu Đa cần chịu đựng, cha tới cứu con!
Chờ Mục Duẫn Tranh kéo thân thể tàn yếu đi tới sân sau, chỉ thấy Victor một thân lông trắng không biết làm thế nào bị nhuộm thành màu đen đang nửa chết nửa sống quỳ rạp dưới đất, một chân sau còn đang run rẩy lên.
Mục Duẫn Tranh hoảng hốt, tiểu Tống thầy thuốc, anh làm cái gì một con chó!
Tống Hi không có chút chột dạ:
- Chỉ thử thuốc mà thôi.
Lão đầu tử lưu cho hắn chơ, không có tác dụng gì, chỉ là mở linh trí cho linh sủng. Tiểu Đa chỉ là một con chó khá thông minh, ăn thuốc thì nhiều lắm chỉ trở nên càng thông minh càng thông thái một ít, ai bảo Tống Hi ở trên con đường thần côn cũng chỉ là một thái điểu đâu!
Victor bị gây sức ép quá ác, bị ôm về phòng tắm rửa xong chui vào trong chăn liền ngủ mất.
Mục Duẫn Tranh yếu ớt hỏi:
- Victor, còn sống không?
Tống Hi gật đầu:
- Yên tâm đi, còn khỏe mạnh hơn cả anh!
Tôi không thật yên tâm! Trong lòng Mục Duẫn Tranh gầm lên giận dữ.
Tống Hi ngồi xuống bên cạnh Mục Duẫn Tranh:
- Tiểu Mục a!
Mục Duẫn Tranh:
- Tôi lớn tuổi hơn cậu!
Tống Hi:
- Lão Mục a!
Mục Duẫn Tranh:
- Tôi có già như vậy sao?
Tống Hi:
- Mục Duẫn Tranh a, nói chút chuyện này.
Mục Duẫn Tranh:
- Nói.
Tống Hi:
- Tôi cứu anh một mạng.
Mục Duẫn Tranh nhất thời đề phòng:
- Tôi sẽ không lấy thân báo đáp!
Trực giác nói cho hắn biết tiểu Tống thầy thuốc có ý xấu với hắn! Xem ánh mắt kia, xanh mượt..
Tống Hi trầm mặc, nói:
- Anh suy nghĩ nhiều quá.
Bộ dạng lại khó xem! Ánh mắt lớn như vậy da còn đen như vậy, hắn chỉ thích mắt nhỏ tiểu bạch kiểm được không!
Không, tôi tuyệt đối không nghĩ nhiều! Ánh mắt của cậu đã sớm bán đứng cậu, tiểu Tống thầy thuốc! Trong lòng Mục Duẫn Tranh không ngừng hò hét.
Tống Hi:
- Trị thương thế của anh thật tiêu tiền.
Nói xong còn đẩy qua tờ giấy, con số hết sức kinh người, vẫn chỉ mới tính phí tổn dược liệu.
Mục Duẫn Tranh yên lặng lấy ra thẻ ngân hàng.
Tống Hi nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng, đẩy trở về, cực kỳ đau lòng:
- Quy củ nhà chúng tôi, quân nhân miễn phí.
Mục Duẫn Tranh ngẩn người, cũng không khách khí thu trở về. Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, người này khẳng định còn có đoạn dưới.
Ánh mắt Tống Hi suýt nữa đem túi tiền của Mục Duẫn Tranh trành ra một cái hố.
Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tống Hi trực tiếp mở miệng:
- Quân nhân bảo vệ quốc gia, tiểu gia cũng là gia. Làm cho tiểu Đa bảo hộ một chút bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt, yêu cầu này không quá phận đi?
Kháo, còn tưởng ai cũng mê mình! Mục Duẫn Tranh chỉ hận không thể đem cẩu chiến hữu treo lên mà đánh. Còn nữa, vị bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt, ở nơi nào?
Tống Hi mong nhìn Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh dùng một khuôn mặt như người chết, ở trong lòng đem vị bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt kia tấu một lần lại một lần, đánh xong nói:
- Victor có đan, không thể dễ dàng nghỉ việc, trừ phi mặt trên điều động hạ lệnh.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh, thật bất đắc dĩ:
- Không cần thoái thác, Mục trưởng quan. Bảo hộ người đóng thuế không phải là chức trách của các anh sao? Chẳng lẽ anh kỳ thị tôi không nộp qua thuế? Nhưng mà rất nhiều năm trước đã được miễn thuế nông nghiệp rồi, thật sự không có yêu cầu thu thuế để nộp lên a!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống Hi chỉ chỉ vào tờ giấy, sâu kín mở miệng:
- Tiền xài trên người anh, tầng lớp tiền lương bình thường dù tính cả mười người gộp lại cũng không nộp được nhiều thuế như vậy.
Anh có biết mình dùng thuốc mắc bao nhiêu không? Năm đó lão đầu tử từng bán một đơn thuốc ít nhất là năm triệu! Đó vẫn chỉ là đơn thuốc bình thường, anh dùng còn là sản phẩm thần côn, có tiền cũng không mua được!
Mục Duẫn Tranh có một loại dự cảm không hay.
Quả nhiên, Tống Hi nói:
- Mục trưởng quan, tôi đây là hiệp ân cầu báo a!
Kháo, hắn lại có thể nói ra! Chuyện không phẩm chất như hiệp ân cầu báo hắn lại có thể trắng trợn nói ra! Mục Duẫn Tranh cảm giác hạn cuối của mình lại nảy sinh cái mới.
Mục Duẫn Tranh suy nghĩ có nên nghĩ biện pháp trước tiên quay về đơn vị hay không, bằng không về nhà ăn tết cũng tốt. Nếu còn tiếp tục như vậy, vua quân khuyển Victor sẽ bị nuôi phế!
Cách bếp lò không xa trải một tiểu thảm, đó là chuyên dụng của Victor. Lúc này con chó thật lớn lông trắng đang bộ dạng uể oải nằm úp sấp ngủ gật, trước mặt còn đặt chậu đựng một cái chân gà lớn.
Tống Hi cầm một bình thuốc nhỏ ngồi bên người Victor, dụ dỗ:
- Tiểu Đa, có muốn ăn hay không? Đây là thứ tốt mà lão nhân để lại cho tôi, tiện nghi cậu. Đi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn.
Victor ăn quá no, không thích nhúc nhích, nằm úp sấp nơi đó giả chết.
Tống Hi nhét bình thuốc vào trong túi, túm lên một chân sau của Victor, cứng rắn đem một con chó khổng lồ nặng hơn trăm cân lôi đi ra ngoài.
Ba móng vuốt của Victor cào cấu, hướng cha của nó gào khóc cầu cứu, không có kết quả, rốt cục bị bắt đi rồi.
Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, thập phần lãnh khốc.
Không bao lâu, trong sân truyền vào từng đợt thanh âm tiếng kêu thảm thiết của Victor.
Mục Duẫn Tranh có chút bận tâm. Tiểu Tống thầy thuốc sẽ không dùng Victor làm thí nghiệm thuốc đi, thật hung tàn! Tiểu Đa cần chịu đựng, cha tới cứu con!
Chờ Mục Duẫn Tranh kéo thân thể tàn yếu đi tới sân sau, chỉ thấy Victor một thân lông trắng không biết làm thế nào bị nhuộm thành màu đen đang nửa chết nửa sống quỳ rạp dưới đất, một chân sau còn đang run rẩy lên.
Mục Duẫn Tranh hoảng hốt, tiểu Tống thầy thuốc, anh làm cái gì một con chó!
Tống Hi không có chút chột dạ:
- Chỉ thử thuốc mà thôi.
Lão đầu tử lưu cho hắn chơ, không có tác dụng gì, chỉ là mở linh trí cho linh sủng. Tiểu Đa chỉ là một con chó khá thông minh, ăn thuốc thì nhiều lắm chỉ trở nên càng thông minh càng thông thái một ít, ai bảo Tống Hi ở trên con đường thần côn cũng chỉ là một thái điểu đâu!
Victor bị gây sức ép quá ác, bị ôm về phòng tắm rửa xong chui vào trong chăn liền ngủ mất.
Mục Duẫn Tranh yếu ớt hỏi:
- Victor, còn sống không?
Tống Hi gật đầu:
- Yên tâm đi, còn khỏe mạnh hơn cả anh!
Tôi không thật yên tâm! Trong lòng Mục Duẫn Tranh gầm lên giận dữ.
Tống Hi ngồi xuống bên cạnh Mục Duẫn Tranh:
- Tiểu Mục a!
Mục Duẫn Tranh:
- Tôi lớn tuổi hơn cậu!
Tống Hi:
- Lão Mục a!
Mục Duẫn Tranh:
- Tôi có già như vậy sao?
Tống Hi:
- Mục Duẫn Tranh a, nói chút chuyện này.
Mục Duẫn Tranh:
- Nói.
Tống Hi:
- Tôi cứu anh một mạng.
Mục Duẫn Tranh nhất thời đề phòng:
- Tôi sẽ không lấy thân báo đáp!
Trực giác nói cho hắn biết tiểu Tống thầy thuốc có ý xấu với hắn! Xem ánh mắt kia, xanh mượt..
Tống Hi trầm mặc, nói:
- Anh suy nghĩ nhiều quá.
Bộ dạng lại khó xem! Ánh mắt lớn như vậy da còn đen như vậy, hắn chỉ thích mắt nhỏ tiểu bạch kiểm được không!
Không, tôi tuyệt đối không nghĩ nhiều! Ánh mắt của cậu đã sớm bán đứng cậu, tiểu Tống thầy thuốc! Trong lòng Mục Duẫn Tranh không ngừng hò hét.
Tống Hi:
- Trị thương thế của anh thật tiêu tiền.
Nói xong còn đẩy qua tờ giấy, con số hết sức kinh người, vẫn chỉ mới tính phí tổn dược liệu.
Mục Duẫn Tranh yên lặng lấy ra thẻ ngân hàng.
Tống Hi nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng, đẩy trở về, cực kỳ đau lòng:
- Quy củ nhà chúng tôi, quân nhân miễn phí.
Mục Duẫn Tranh ngẩn người, cũng không khách khí thu trở về. Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, người này khẳng định còn có đoạn dưới.
Ánh mắt Tống Hi suýt nữa đem túi tiền của Mục Duẫn Tranh trành ra một cái hố.
Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tống Hi trực tiếp mở miệng:
- Quân nhân bảo vệ quốc gia, tiểu gia cũng là gia. Làm cho tiểu Đa bảo hộ một chút bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt, yêu cầu này không quá phận đi?
Kháo, còn tưởng ai cũng mê mình! Mục Duẫn Tranh chỉ hận không thể đem cẩu chiến hữu treo lên mà đánh. Còn nữa, vị bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt, ở nơi nào?
Tống Hi mong nhìn Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh dùng một khuôn mặt như người chết, ở trong lòng đem vị bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt kia tấu một lần lại một lần, đánh xong nói:
- Victor có đan, không thể dễ dàng nghỉ việc, trừ phi mặt trên điều động hạ lệnh.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh, thật bất đắc dĩ:
- Không cần thoái thác, Mục trưởng quan. Bảo hộ người đóng thuế không phải là chức trách của các anh sao? Chẳng lẽ anh kỳ thị tôi không nộp qua thuế? Nhưng mà rất nhiều năm trước đã được miễn thuế nông nghiệp rồi, thật sự không có yêu cầu thu thuế để nộp lên a!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống Hi chỉ chỉ vào tờ giấy, sâu kín mở miệng:
- Tiền xài trên người anh, tầng lớp tiền lương bình thường dù tính cả mười người gộp lại cũng không nộp được nhiều thuế như vậy.
Anh có biết mình dùng thuốc mắc bao nhiêu không? Năm đó lão đầu tử từng bán một đơn thuốc ít nhất là năm triệu! Đó vẫn chỉ là đơn thuốc bình thường, anh dùng còn là sản phẩm thần côn, có tiền cũng không mua được!
Mục Duẫn Tranh có một loại dự cảm không hay.
Quả nhiên, Tống Hi nói:
- Mục trưởng quan, tôi đây là hiệp ân cầu báo a!
Kháo, hắn lại có thể nói ra! Chuyện không phẩm chất như hiệp ân cầu báo hắn lại có thể trắng trợn nói ra! Mục Duẫn Tranh cảm giác hạn cuối của mình lại nảy sinh cái mới.
/51
|