Tôi như con cún lạc nhà còn bị gặp mưa, cúi đầu thẩt thểu tiến đến hội Tam Hòa. Thím Liên bỗng gọi tôi: "Tiểu Cường!" Tôi bất giác quay lại, nhìn thấy khuôn mặt vừa hiền từ vừa lương thiện của thím, một làn gió ấm áp thổi vào trái tim tôi, quét sạch làn khói u ám tận đáy lòng.
Tôi biết thím nhất định sẽ nói: "Tiểu Cường, chỗ đó nguy hiểm lắm, thôi để thím thay cháu đi! Thím già rồi, họ chắc sẽ không làm khó thím đâu".
Tôi nắm chặt bàn tay thím, cố kìm nước mắt mình, tuy tôi rất thích giả khóc, nhưng lần này là sự thành tâm, lâu lắm rồi tôi mới lại có cảm giác muốn khóc thế này, tôi tuy là một kẻ lừa đảo, nhưng cũng là một người có tình cảm, tôi cũng bị tình cảm chân thành làm rung động.
Thím Liên nhìn tôi trìu mến: "Tiểu Cường, tuy lần đầu tiên gặp nhau, nhưng thím cảm giác như chúng ta có duyên có phận, thím cảm nhận được sự thân thiết mà cháu đem lại." Lần này chắc thím Liên định làm gì đó cho tôi.
Tay tôi run lẩy bẩy, nước mắt tôi chỉ trực tuôn ra, nhưng tôi là một người đàn ông kiên cường, tôi vẫn còn có thể kìm nén được, và tất nhiên tôi không thể để thím đi thay mình được.
Thím Liên nói: "Tiểu Cường, chúng ta chụp một kiểu ảnh chung làm kỉ niệm nhé, thím sợ cháu không còn quay trở lại, hoặc có trở lại được thím cũng không nhận ra nữa".
Cuối cùng nước mắt tôi đã rơi, tôi nói: "Không cần đâu thím ạ!"
Lãnh địa hội Tam Hoà cách không xa công ty chúng tôi, nhìn bề ngoài không thể nhận thấy điểm gì khác biệt so với các công ty bình thường khác.
Tôi khai báo rõ tung tích, sau đó một người lực lưỡng đi báo cáo, còn một người khác lục soát khắp người tôi xem có mang theo hung khí gì không.
Anh chàng vào thông báo quay trở ra rất nhanh, anh ta nói với tôi: "Bà Lý mời cậu vào".
Tôi theo anh ta vào trong, một căn nhà không lớn, nhưng đi rất lâu, qua hết phòng này đến phòng khác.
Tôi nghĩ thầm, hội Tam Hoà có nhiều bất động sản thế này, hẳn mặt tài chính phải rất mạnh đây, công trình xây lên bị rút ruột, công trình trao tay và nhận tiền của dân xong chắc chỉ để đưa vào bảo tàng trưng bày thôi.
Chúng tôi đến một căn phòng lớn, tuy là ban ngày nhưng rèm cửa kéo kín mít, tất cả được thắp sáng bằng ánh điện.
Tôi thấy từ xa dáng một phụ nữ khoảng 50 tuổi đang đứng giữa căn phòng, đằng sau bà là hai người đàn ông trông còn lực lưỡng hơn cả hai người khi nãy, tôi nhìn người phụ nữ, tại sao trông quen thế nhỉ? Chúa ơi, có ngờ đâu đó chính là người phụ nữ bữa trước tôi trà trộn vào ăn tiệc tang lễ của con bà ta. Lần trước tôi có nói lỡ mồm ở tang lễ, bị bà ta sai người xách cổ tống ra ngoài.
Tôi quan sát kỹ phía sau bà, mồ hôi tôi càng vã ra nhiều hơn, chính hai người đàn ông phía sau đã đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, lần trước họ còn nói với tôi: "Thằng oắt, coi như hôm nay mày gặp may đấy, hôm nay bà chủ đang có việc tang nên không muốn làm to chuyện, nhưng nếu lần sau bọn tao nhìn thấy mày, thì coi như đời mày chấm dứt".
Cái thế giới này thật quá nhỏ, sao tôi lại có thể đen đủi đến như thế chứ. Tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống, tiến dần về phía trước, đến trước mặt bà ta, hai tay kính cẩn dâng bức thư lên.
Bà ta hỏi tôi: "Cúi gằm mặt xuống làm gì thế? Ta trông đáng sợ đến thế sao?"
Tôi vội giải thích: "Thưa hội trưởng, người anh minh sáng suốt, quyền năng vô hạn, tôi thực không dám nhìn".
Bà ta có vẻ hài lòng với câu nói của tôi.
Tôi thấy ánh điện chiếu xuống đất dáng của chúng tôi, thấy bà ta đang từ từ mở bức thư ra, lôi từ bên trong ra một bức tranh.
Tôi liếc trộm lên, thân hình bà đang run run lên, trong lòng tôi nhẹ nhõm hân hoan biết bao, tôi nhớ có một năm chú Ba tôi lần đầu tiên kiếm được số tiền hơn mười nghìn nhân dân tệ, chú cũng hân hoan thế này.
Dù sao cũng đã thiết kế đến lần thứ năm rồi, chắc chắn lần này kết quả sẽ mỹ mãm lắm đây.
Bà ta càng run hơn nữa, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt bà ta, nhưng tôi nghĩ chắc lúc này trong ánh mắt bà đang ánh lên một niềm hạnh phúc và mãn nguyện. <>
Đột nhiên bà ta thét lên một tiếng, tôi giật bắn mình, vội ngẩng lên nhìn, khuôn mặt bà ta trông thật dữ tợn, bà ta ném thẳng bản vẽ thiết kế vào mặt tôi, nói trong phẫn nộ: "Các người thiết kế thứ này cho chúng ta à?"
Chúng tôi đồng thời cùng "Ối" lên một tiếng.
Bà ta "Ối" vì nhận ra tôi. <>
Tôi "Ối" vì tôi nhận ra bản thiết kế bà ta ném cho tôi chính là bức vẽ đầu lợn mà tôi vẽ về giám đốc Giang.
Tôi không hiểu mình cầm cái tranh chết tiệt đó lúc nào, có lẽ là lúc bức thư rơi xuống đất tôi đã vô ý cầm nhầm chăng? Nhưng tôi biết lần này tôi chết chắc rồi, tôi muốn khóc quá, tôi chỉ mới 20 tuổi, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn là một chàng trai trẻ. Lẽ nào một nụ hoa chúm chím chưa kịp nở đã phải vội vã lìa cành sao?
Tôi biết thím nhất định sẽ nói: "Tiểu Cường, chỗ đó nguy hiểm lắm, thôi để thím thay cháu đi! Thím già rồi, họ chắc sẽ không làm khó thím đâu".
Tôi nắm chặt bàn tay thím, cố kìm nước mắt mình, tuy tôi rất thích giả khóc, nhưng lần này là sự thành tâm, lâu lắm rồi tôi mới lại có cảm giác muốn khóc thế này, tôi tuy là một kẻ lừa đảo, nhưng cũng là một người có tình cảm, tôi cũng bị tình cảm chân thành làm rung động.
Thím Liên nhìn tôi trìu mến: "Tiểu Cường, tuy lần đầu tiên gặp nhau, nhưng thím cảm giác như chúng ta có duyên có phận, thím cảm nhận được sự thân thiết mà cháu đem lại." Lần này chắc thím Liên định làm gì đó cho tôi.
Tay tôi run lẩy bẩy, nước mắt tôi chỉ trực tuôn ra, nhưng tôi là một người đàn ông kiên cường, tôi vẫn còn có thể kìm nén được, và tất nhiên tôi không thể để thím đi thay mình được.
Thím Liên nói: "Tiểu Cường, chúng ta chụp một kiểu ảnh chung làm kỉ niệm nhé, thím sợ cháu không còn quay trở lại, hoặc có trở lại được thím cũng không nhận ra nữa".
Cuối cùng nước mắt tôi đã rơi, tôi nói: "Không cần đâu thím ạ!"
Lãnh địa hội Tam Hoà cách không xa công ty chúng tôi, nhìn bề ngoài không thể nhận thấy điểm gì khác biệt so với các công ty bình thường khác.
Tôi khai báo rõ tung tích, sau đó một người lực lưỡng đi báo cáo, còn một người khác lục soát khắp người tôi xem có mang theo hung khí gì không.
Anh chàng vào thông báo quay trở ra rất nhanh, anh ta nói với tôi: "Bà Lý mời cậu vào".
Tôi theo anh ta vào trong, một căn nhà không lớn, nhưng đi rất lâu, qua hết phòng này đến phòng khác.
Tôi nghĩ thầm, hội Tam Hoà có nhiều bất động sản thế này, hẳn mặt tài chính phải rất mạnh đây, công trình xây lên bị rút ruột, công trình trao tay và nhận tiền của dân xong chắc chỉ để đưa vào bảo tàng trưng bày thôi.
Chúng tôi đến một căn phòng lớn, tuy là ban ngày nhưng rèm cửa kéo kín mít, tất cả được thắp sáng bằng ánh điện.
Tôi thấy từ xa dáng một phụ nữ khoảng 50 tuổi đang đứng giữa căn phòng, đằng sau bà là hai người đàn ông trông còn lực lưỡng hơn cả hai người khi nãy, tôi nhìn người phụ nữ, tại sao trông quen thế nhỉ? Chúa ơi, có ngờ đâu đó chính là người phụ nữ bữa trước tôi trà trộn vào ăn tiệc tang lễ của con bà ta. Lần trước tôi có nói lỡ mồm ở tang lễ, bị bà ta sai người xách cổ tống ra ngoài.
Tôi quan sát kỹ phía sau bà, mồ hôi tôi càng vã ra nhiều hơn, chính hai người đàn ông phía sau đã đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, lần trước họ còn nói với tôi: "Thằng oắt, coi như hôm nay mày gặp may đấy, hôm nay bà chủ đang có việc tang nên không muốn làm to chuyện, nhưng nếu lần sau bọn tao nhìn thấy mày, thì coi như đời mày chấm dứt".
Cái thế giới này thật quá nhỏ, sao tôi lại có thể đen đủi đến như thế chứ. Tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống, tiến dần về phía trước, đến trước mặt bà ta, hai tay kính cẩn dâng bức thư lên.
Bà ta hỏi tôi: "Cúi gằm mặt xuống làm gì thế? Ta trông đáng sợ đến thế sao?"
Tôi vội giải thích: "Thưa hội trưởng, người anh minh sáng suốt, quyền năng vô hạn, tôi thực không dám nhìn".
Bà ta có vẻ hài lòng với câu nói của tôi.
Tôi thấy ánh điện chiếu xuống đất dáng của chúng tôi, thấy bà ta đang từ từ mở bức thư ra, lôi từ bên trong ra một bức tranh.
Tôi liếc trộm lên, thân hình bà đang run run lên, trong lòng tôi nhẹ nhõm hân hoan biết bao, tôi nhớ có một năm chú Ba tôi lần đầu tiên kiếm được số tiền hơn mười nghìn nhân dân tệ, chú cũng hân hoan thế này.
Dù sao cũng đã thiết kế đến lần thứ năm rồi, chắc chắn lần này kết quả sẽ mỹ mãm lắm đây.
Bà ta càng run hơn nữa, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt bà ta, nhưng tôi nghĩ chắc lúc này trong ánh mắt bà đang ánh lên một niềm hạnh phúc và mãn nguyện. <>
Đột nhiên bà ta thét lên một tiếng, tôi giật bắn mình, vội ngẩng lên nhìn, khuôn mặt bà ta trông thật dữ tợn, bà ta ném thẳng bản vẽ thiết kế vào mặt tôi, nói trong phẫn nộ: "Các người thiết kế thứ này cho chúng ta à?"
Chúng tôi đồng thời cùng "Ối" lên một tiếng.
Bà ta "Ối" vì nhận ra tôi. <>
Tôi "Ối" vì tôi nhận ra bản thiết kế bà ta ném cho tôi chính là bức vẽ đầu lợn mà tôi vẽ về giám đốc Giang.
Tôi không hiểu mình cầm cái tranh chết tiệt đó lúc nào, có lẽ là lúc bức thư rơi xuống đất tôi đã vô ý cầm nhầm chăng? Nhưng tôi biết lần này tôi chết chắc rồi, tôi muốn khóc quá, tôi chỉ mới 20 tuổi, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn là một chàng trai trẻ. Lẽ nào một nụ hoa chúm chím chưa kịp nở đã phải vội vã lìa cành sao?
/105
|