Chương 8:
Bảo Bảo trong bụng Triệu Ngạn Kiều rất ngoan, chưa bao giờ làm khổ mẹ. Triệu Ngạn Kiều ăn được ngủ được, cho tới bây giờ chưa từng có phản ứng nôn nghén gì, ngoại trừ bụng lớn một chút còn lại không khác gì người bình thường. Nhưng lúc không có người cô thường đắc ý, vuốt bụng khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, Bảo Bảo của cô nhất định sẽ là một đứa bé biết quan tâm!
Không biết có phải do mang thai hay không, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy tính tình của mình ngày càng khó hiểu. Thỉnh thoảng sẽ bi thương một chút, lúc nghiêm trọng nhất suýt chút nữa đã không khống chế được gọi cho Chu Tiểu Mạch, may mà cuối cùng cũng chịu đựng được. Trời cao đã chặt đứt tất cả quá khứ với cô, ngoại trừ trong đầu có nhiều hơn những ký ức kia, thì không còn bất kỳ vật gì có thể chứng minh cô còn sống trên thế giới này. Cô có cuộc đời mới, thậm chí có chồng, có con.
Thực ra lúc ban đầu rất bất an, thế nhưng dần dần, cô lại phát hiện mình rất thích cuộc sống bây giờ, mỗi sáng mở mắt ra trong lòng cũng tràn đầy mong đợi, so với cuộc sống vô vị trước kia từng chút tươi sáng được đứa bé chưa ra đời kia tưới vào lòng cô. Không còn một mình nữa, không bị quá khứ vướng chân nữa, thật ra thì, cô rất tốt. Ngay cả Tần Dịch Hoan lúc đầu thấy không vừa mắt cũng chung sống ngày càng hòa hợp.
Cả đời cứ đi qua như vậy, mang theo Bảo Bảo của cô, cho bé tất cả yêu thương và chăm sóc. Triệu Ngạn Kiều nhất định cho rằng trong bụng mình là bé gái, thậm chí cô còn suy nghĩ một loạt tên cho Bảo Bảo, không có tên nào không phải tên con gái.
Mỗi tên cô đều quý trọng đánh dấu viết trên giấy, sau đó đặt ở trong ngắn kéo. Chữ viết của Triệu Ngạn Kiều rất đẹp, thanh tú lại mang theo chút mạnh mẽ, mỗi một nét đều lộ ra vẻ phóng khoáng, giống như nước chảy, xinh đẹp khiến cho người ta không ngừng được than thở. Tần Dịch Hoan vừa tắm xong ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều nằm trên tủ đầu giường không biết viết cái gì, anh lại gần vừa thấy liền ngây người, chữ như vậy làm sao có thể do Triệu Ngạn Kiều viết ra?
Sinh nhật hàng năm của anh, Triệu Ngạn Kiều sẽ tự tay viết lời chúc mừng cho anh, đối với chữ của cô anh cũng hết sức quen thuộc, mà hôm nay, nếu không phải chính mắt nhìn thấy cô viết, ai nói gì anh cũng sẽ không tin được chữ viết của cô lại xinh đẹp như vậy. Chẳng lẽ nhân cách phân liệt thật sự sẽ khiến một người tách ra thành hai người có bộ mặt khác nhau? Nhưng mà nếu là như vậy, trước đó Triệu Ngạn Kiều này chưa từng xuất hiện qua, làm sao có thể luyện ra chữ viết như vậy chứ?
Lời của Mạnh Đình lại vang lên bên tai: Cậu có thể coi người bị nhân cách phân liệt thành hai người khác nhau!
Chính là như thế này phải không? Con ngươi của Tần Dịch Hoan rối rắm, chậm rãi bước qua cúi xuống: “Đang viết cái gì?”
“Tên con gái!” Triệu Ngạn Kiều không ngẩng đầu lên trả lời một câu, lại bắt đầu cắn bút suy nghĩ, thật là nhiều tên dễ nghe a, rốt cuộc chọn cái nào mới tốt?
“Con gái? Làm sao cô biết là con gái?” Tần Dịch Hoan cảm thấy buồn cười, ngồi ở bên người Triệu Ngạn Kiều nhìn mái tóc đen nhánh của cô mềm mại khoác trên vai từ từ nhập thần.
“Tất nhiên là con gái!” Triệu Ngạn Kiều ném bút trợn to hai mắt nhìn anh, con ngươi đen bóng chiếu ra Tần Dịch Hoan nhỏ bé: “Anh gặp qua con trai ngoan như vậy sao? Nhất định là con gái!”
“A….” Tần Dịch Hoan cười khẽ, Triệu Ngạn Kiều đơn giản như vậy giống như con mèo nhỏ xù lông, làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve, rốt cuộc anh cũng không khống chế được đưa tay ra sờ sờ đầu của cô, nhìn ánh mắt không tốt của cô không chút nào áy náy xoa nhẹ hai cái mới thu tay về: “Cô thích con gái?”
“Tất nhiên!” Triệu Ngạn Kiều cũng quên tức giận, vui rạo rực nói: “Con gái là Áo Bông nhỏ của mẹ, tôi tất nhiên thích rồi!”
“Nếu là con trai thì sao?”
“Nhất định là con gái!” Triệu Ngạn Kiều hết sức khẳng định, cầm lên tờ giấy tràn ngập tên nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn, cẩn thận bỏ vào trong ngăn kéo, phảng phất lẩm bẩm giống như vẫn muốn khẳng định: “Nhất định là con gái!”
“Ừ, là con gái, có điều dáng dấp phải giống tôi, nếu như giống cô…” Mắt Tần Dịch Hoan chưa thâm ý
/46
|