Sống lại sinh em bé

Chương 31: Chương 31

/46


Vì vậy Tần Dịch Hoan liền gặp bi kịch, một tát này mạnh mẽ giáng xuống gò má khiến đầu anh cũng lệch đi.

"Xuýt...." Tần Dịch Hoan che mặt hít vào một hơi, cô gái này thật ác độc, đoán chừng mặt đã bị đánh sưng lên rồi.

Nghe được tiếng hút khí quen thuộc, trong lòng Triệu Ngạn Kiều kêu 'bộp' một tiếng, vội vàng bật đèn ở đầu giường, lúc này mới nhìn thấy Tần Dịch Hoan đang khổ sở che mặt, nghiêng người dựa vào đầu giường.

"Anh....Anh....." Sao bây giờ đã trở về rồi, Triệu Ngạn Kiều khiếp sợ không nói lên lời.

Nhìn dáng vẻ chau mày của anh lại thấy đau lòng và tự trách, vội vàng kéo tay anh xuống, tiến sát lại cẩn thận nhìn gương mặt anh. Mặc dù ánh đèn có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tát đỏ bừng. Triệu Ngạn Kiều vươn hai ngón tay sờ nhẹ lên trên vết đỏ kia, không ngoài dự đoán là nghe được tiếng hút khí của Tần Dịch Hoan.

"Thật xin lỗi, em....." Triệu Ngạn Kiều xấu hổ cúi đầu, không biết phải làm gì mới đúng. Đây chính là một cái tát đó, coi như anh trả lại cô một cái tát thì cô cũng sẽ không nói gì.

Tần Dịch Hoan cầm tay cô, thở dài nói: "Không sao đâu, dọa em sợ hả?" Cho dù là ai cũng vậy, đang mơ màng ngủ lại cảm thấy bên giường có người,-- nhất định cũng sẽ giật mình, anh còn chưa xấu xa đến mức trách tội cô vì chút việc nhỏ ấy. Đàn ông ấy à, bị vợ mình đánh vài cái thì có nhằm nhò gì, dù sao cứ đóng cửa lại là chẳng ai biết đâu.

Anh vừa nói như thế, Triệu Ngạn Kiều mới sực nhớ ra, trước khi đi người này đã nói phải một tuần lễ mới trở về, thế nhưng mới đi được ba ngày, đã quay về rồi sao!

"Sao anh đã về rồi hả?" Chẳng lẽ đàm phán thất bại rồi?

"Em không vui à?"

"Không, không phải......"

"Anh nhớ em lắm." Tần Dịch Hoan nhìn thẳng vào mắt cô, bất ngờ nói.

"Khụ khụ." Triệu Ngạn Kiều suýt chút nữa đã bị sặc nước bọt của mình, vội vàng ho hai tiếng, da mặt hơi nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.

"Nói mò gì thế, anh có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

Một cơ hội tốt như vậy, Tần Dịch Hoan dĩ nhiên là cầu còn không được rồi. Anh vội vàng cởi quần áo rồi bò lên giường, cánh tay duỗi ra liền kéo Triệu Ngạn Kiều vào trong ngực, chuẩn bị ngủ một giấc ngọt ngào. Ai ngờ lại bị Triệu Ngạn Kiều đẩy ra, Tần Dịch Hoan bất mãn nhìn cô, trong đôi mắt xếch dài đen láy đều là sự lên án, giống như Triệu Ngạn Kiều nhất định phải cho anh một lý do.

Triệu Ngạn Kiều kéo chăn lên, tránh để bả vai anh lộ ra bên ngoài, rồi vỗ vỗ mu bàn tay anh, trấn an nói: "Anh ngồi trên máy bay lâu như vậy sẽ rất mệt mỏi, lát nữa em còn phải dậy cho tiểu Trạch bú, sợ sẽ ầm ĩ đến anh."

"Không sao, anh không sợ ầm ĩ!" Nói xong, Tần Dịch Hoan lại dang tay ra định ôm lầy Triệu Ngạn Kiều, bị Triệu Ngạn Kiều hung hăng trừng mắt, đành phải rút về.

Sao nói mãi mà anh không chịu hiểu vậy! Nhưng khi thấy ánh mắt uất ức của anh thì cô lại mềm lòng, ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Anh nghỉ ngơi thật tốt đi, còn đêm mai nữa mà!"

Đây giống như là một ám hiệu mỹ miều, đôi mắt Tần Dịch Hoan híp lại, nghe lời, không quấn lấy cô nữa, cuộn tròn chăn rồi ngủ thiếp đi.

Bên này, Triệu Ngạn Kiều cố gắng nhích sát ra mép giường, mặc dù chất lượng giấc ngủ của Tần Dịch Hoan khá tốt, nhưng cô vẫn sợ sẽ quấy rầy đến anh. Cứ hai tiếng rưỡi là tiểu Trạch phải bú một lần, lúc này bé cũng sắp tỉnh rồi.

Quả nhiên, Triệu Ngạn Kiều vừa mới ngáp một cái thì nhóc con đã tỉnh. Triệu Ngạn Kiều lơ đãng nhìn sang phía giường trẻ con, liền thấy được đôi mắt đen tròn to lúng liếng của con trai. Cô che miệng ngáp một cái, rồi không chút do dự lật người xuống giường, thuần thục ôm bé con dậy, vén áo ngủ của mình lên.

Mí mắt trên dưới đều đang đánh nhau, cô thật khó có thể mở đôi mắt mệt mỏi, ngay cả tiểu Trạch bú xong từ bao giờ cũng không biết. Ngoài cửa sổ đã bắt đầu hửng sáng, một ngày mới lại sắp bắt đầu rồi. Cô quay đầu liếc nhìn Tần Dịch Hoan đang ngủ say, lại nhìn bé con trong ngực, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, có lẽ từ nay về sau cứ sống như vậy cũng rất tốt mà.

Trẻ con rất dễ dỗ dành, Triệu Ngạn Kiều bế tiểu Trạch đi đi lại lại vài vòng trong phòng, bé đã ngủ mất rồi. Cô hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, ơ_ơ . đặt bé vào giường trẻ con, đang chuẩn bị bò lên giường ngủ bù một giấc, liền nghe thấy tiếng di động rung rung. Đây là di động của Tần Dịch Hoan,’’ di động của cô đã sớm đặt sang chế độ im lặng rồi. Triệu Ngạn Kiều do dự một lát, chả biết có nên nhận điện giúp anh hay không, nhưng thấy Tần Dịch Hoan hơi hơi nhíu mày, . vẫn là không nhịn được cầm áo khoác của anh lên, lấy di động ra.

"Xin chào."

Không ngờ bên kia vừa nghe thấy giọng cô đã lập tức cúp máy, Triệu Ngạn Kiều cũng không nghĩ nhiều, lại nhìn cuộc gọi không có hiển thị tên, liền cho là gọi nhầm. Vừa định trở về phòng, tiếng chuông di động lại vang lên, lần này cô còn chưa kịp nói chuyện thì bên kia đã bắn như liên thanh.

"Dịch Hoan, làm sao anh lại cho em leo cây chứ? Bây giờ em đang ở Mỹ đấy! Sao anh trở về mà không nói với em thế hả?" Giọng nói có chút quen tai, nhưng vì quá õng ẹo nên không nghe ra được giọng gốc. Toàn thân Triệu Ngạn Kiều nổi đầy da gà, làm thế nào cũng không nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này là ai.

"Làm sao anh có thể như vậy chứ? Không


/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status