Tối ba mươi, thím Trần làm một bàn đồ ăn ngon, bốn người ngồi ở bàn vừa ăn vừa xem ti vi. Triệu Ngạn Kiều đã thật lâu chưa được ăn qua bữa cơm đoàn viên này rồi, ngày trước, cô sợ nhất chính là lễ mừng năm mới, giao thừa hàng năm phải đối mặt với căn phòng trống rỗng, trong lòng liền vô cùng khó chịu.Nhưng năm nay thì khác, cô có hai bà mẹ, có ông xã, thậm chí còn có cục cưng trong bụng. Mặc dù tất cả đều là nửa chừng có được nhưng cô lại vô cùng quý trọng. Nhà họ Tần có thói quen ăn không nói ngủ không nói, ăn xong bữa cơm đoàn viên, mỗi người đều là mặt mày hồng hào, tâm tình thoải mái. Nhất là Triệu Ngạn Kiều, đã hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí mừng năm mới náo nhiệt, ngay cả tính tình cũng hoạt bát hơn so với bình thường.Ăn xong bữa cơm đoàn viên, mẹ Tần và thím Trần muốn ở nhà đón giao thừa, Tần Dịch Hoan thì dắt Triệu Ngạn Kiều đi xuống lầu. Mẹ Tần muốn bọn họ tản bộ vài vòng quanh vườn hoa, xua đi sự xúi quẩy trong suốt một năm. Tần Dịch Hoan vốn là không muốn đi, mặc dù thành phố đã ra lệnh cấm đốt pháo hoa, nhưng vẫn có người len lén đốt trộm, anh sợ sẽ hù dọa cô.Nhưng không ngờ Triệu Ngạn Kiều lại vô cùng hăng hái, kéo Tần Dịch Hoan không chịu buông tay. Tần Dịch Hoan bất đắc dĩ, đành phải bao phủ cô từng tầng từng tầng, còn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô mới dẫn cô ra ngoài.Thật ra thì anh không cần phải cẩn thận như vậy, băng tuyết quanh khu chung cư bọn họ ở đã được dọn dẹp từ sớm, bên ngoài đèn đường rất sáng, chả nhìn thấy một điểm tai họa ngầm nào. Nhưng Tần Dịch Hoan thật sự không dám lơ là, quả thật còn khẩn trương hơn so với người làm mẹ là Triệu Ngạn Kiều.Trong chung cư rất an tĩnh, có lẽ tất cả mọi người đều đã quen không có dây pháo trong đêm giao thừa, nên đã đến vườn hoa trung tâm xem pháo hoa rồi. Vì nghênh đón năm mới đến, chính phủ tổ chức bắn pháo hoa dài một tiếng ở vườn hoa trung tâm, hấp dẫn rất nhiều thị dân. (dân thành phố)Hai người tay nắm tay đi trên con đường lát đa ở trong vườn hoa, cột đèn đường cao sáng như ban ngày, chiếu thẳng lên người bọn họ, ở trong đêm đông giá rét này phản chiếu ra chút ấm áp. Tần Dịch Hoan nhếch miệng cười, dắt Triệu Ngạn Kiều đi loanh quanh khắp nơi, trong lòng toàn là thỏa mãn và vui mừng.Vào thời điểm này năm ngoái, anh đang phiền não vì bị Triệu Ngạn Kiều quấn quýt dây dưa, năm nay, anh nghiêng đầu nhìn Triệu Ngạn Kiều đang tươi cười đầy mặt, không nhịn được nảy sinh tư tưởng xấu, nhéo nhéo lòng bàn tay cô. Có cô ở đây, thật tốt quá."Làm gì?" Triệu Ngạn Kiều quay đầu, trừng mắt liếc Tần Dịch Hoan, hiển nhiên rất bất mãn với hành động mờ ám của anh.Tần Dịch Hoan cười híp cả mắt, nói: "Tiểu Kiều, em có muốn đốt pháo hoa hay không?"=-di
/46
|