Buổi tối hai người vẫn ngủ cùng nhau như trước, vừa bắt đầu Triệu Ngạn Kiều còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng qua hơn một tuần lễ cũng đã thành thói quen. Không biết có phải do cô ảo giác hay không, cô cảm thấy Tần Dịch Hoan lúc ngủ không còn bá đạo như trước nữa, ít nhất mỗi sáng khi thức dậy chăn vẫn còn ở trên người cô.Triệu Ngạn Kiều người này, tâm tư rất ngay thẳng, chẳng qua cũng là vì hoàn cảnh ép buộc. Một cô gái không có cha mẹ bên cạnh ở bên ngoài sinh sống sẽ luôn phòng bị nhiều hơn mấy phần, nếu không bị bán lúc nào cũng không biết, sau khi sống lại, không biết có phải do mang thai hay là bỏ xuống được mọi thứ liên quan đến quá khứ, cô không còn suy nghĩ nặng nề giống như trong quá khứ nữa, vậy nên mặc dù xảy ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy, buổi tối cô vẫn có thể ngủ ngon.Thế nhưng tối hôm đó, Triệu Ngạn Kiều lại không ngủ được, cảm giác mất ngủ rất là khó chịu, huống chi trong lòng cô còn cất giấu những chuyện không thể giải quyết. Cô lại không dám trở mình, chỉ có thể co lại thành một đoàn chống đỡ những suy nghĩ cấp bách trong lòng, nhưng mà cô càng đè nén ngược lại càng không thể kiềm chế được. Đến cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều gần như là cắn răng chịu đựng trong thời gian dài.Thật ra Tần Dịch Hoan không có ngủ sâu, mặc dù vừa rồi anh biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh biết, thật ra tim của anh đã sớm đập loạn nhịp. Anh không biết Triệu Ngạn Kiều hiểu lời nói của anh vừa rồi như thế nào, thật sự anh không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đột nhiên muốn nói thì đã nói ra rồi, bây giờ lại bắt đầu xoắt xuýt với phản ứng của cô.Lúc Triệu Ngạn Kiều trở mình lần đầu tiên, anh đã phát hiện, nhưng không có quay lại, người nào ngủ cũng không động đậy, nhưng khi cô lật trái lật phải nhiều lần, rốt cuộc Tần Dịch Hoan cũng cảm thấy không bình thường, mọi lần Triệu Ngạn Kiều lên giường rất nhanh sau đó liền ngủ say, lần này là thế nào?“Cô không sao chứ?” Anh cầm tay của cô, nâng nửa người phía trên lên mở đèn ở đầu giường, mặc dù ánh đèn vàng ấm áp không làm cô chói mắt, nhưng vẫn khiến cho Triệu Ngạn Kiều trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng. Cô giơ cánh tay lên che kín mắt, cũng che luôn vẻ mặt của mình, thanh âm có chút khàn: “Không có gì.” Vừa nói vừa định tắt đèn.Nhưng Tần Dịch Hoan cũng không chiều theo ý của cô, anh bắt lấy tay cô đang che ở trên mặt, chống lại ánh mắt của cô, lấy âm thanh quyết không thỏa hiệp hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc là thế nào? Có phải bụng không thoải mái hay không?”“Đã nói không việc gì, ngủ đi!” Triệu Ngạn Kiều ho khan một tiếng, nghiêng đi thân thể, không muốn đối mặt với Tần Dịch Hoan, trên mặt có chút phát sốt. Muốn cô mở miệng thế nào đây? Quá mất mặt rồi, cô có thể kiên trì, nhất định có thể kiên trì đến ngày mai!“Triệu Ngạn Kiều!” Tần Dịch Hoan bị cô ngoan cố chọc giận, anh cứng rắn lật lại thân thể của cô, một tay chống đỡ bên người cô một bên nhìn xuống mắt cô: “Nói mau!”“Cái đó… Thật không có chuyện gì…” Ánh mắt của Triệu Ngạn Kiều có chút mơ hồ, cả tai cũng nhuộm màu hồng nhàn nhạt, Tần Dịch Hoan cách cô rất gần, cho nên thấy rất rõ ràng vẻ mặt của cô thay đổi, trong lòng có chút kinh ngạc, đây… Là có chuyện gì khó nói sao?“Tôi… Tôi chỉ là muốn ăn cái gì đó.” Hai tay Triệu Ngạn Kiều nắm chặt ra giường phía dưới, khuôn mặt rũ xuống, một chút cũng không dám nhìn Tần Dịch Hoan, giống như đứa bé làm sai chuyện, trong lòng Tần Dịch Hoan rất vui, anh chưa từng thấy cô có vẻ mặt như vậy đấy! “Muốn ăn thì phải đi phòng
/46
|