Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 75 - Chương 61

/160


Hoàng hôn ngày thứ bảy, Tần Trạch mang theo Tô Nhiên đi tản bộ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, trên bầu trời có những đám mây ngũ sắc đang trôi, đại học Vincent nằm ở một thành phố ven biển, là một thành phố rất xinh đẹp mà cũng rất yên bình.

Mấy chú hải âu to gan đậu trên vai của Tần Trạch.

Tô Nhiên len lén bò ra ngoài, nhìn hai con hải âu trắng như tuyết, tâm tình vô cùng tốt hỏi: “Hello. How are you?” Con hải âu bị sợ hãi, vỗ cánh bay đi, mà ánh mắt của cô giống như không muốn xa rời đuổi theo chú hải âu bay đi, cho đến khi hình bóng của nó bị biến mất ở chân trời xa tít.

Tần Trạch dịu dàng nhìn Tô Nhiên, lại nhìn bầu trời hoàng hôn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Số lượng xe chạy trên đường phố không nhiều lắm, xe bus lại càng ít, dĩ nhiên số người ngồi trên xe cũng rất ít.

Tần Trạch “một mình” đứng ở đầu trạm xe bus, dựa lưng vào lan can màu trắng, lười biếng mà lại tự tại. Tô Nhiên nằm bên trong túi áo của Tần Trạch, bọn họ là bộ tộc không có xe, tình hình này ở nước Mỹ rất thảm nha. Ở nước Mỹ, chỉ cần đủ tuổi trưởng thành, cho dù là một cậu thanh niên hay là một ông già thì cũng đều sở hữu ít nhất một cái xe.

Tới nước Mỹ còn chưa được một tháng, cô đã trải qua rất nhiều thời gian thần kì.

Ừ, thân thể người nước ngoài bên này thật đầy đặn a, kêu lên sợ hãi khi thấy một cái mông có thể lớn đến như vậy.

Người đàn ông này thật đẹp trai, ánh mắt sâu sắc, con ngươi màu lam, thân hình cũng rất có da có thịt nha.

Chậc chậc, cô bé kia chắc chỉ 15, 16 tuổi đi, quần áo trên người chỉ có mấy khối vải, nhìn qua thật là sexy nha, khiến cho cô nhìn vào cũng cảm thấy gượng ngùng á.

“Tần Trạch, anh nói xem bọn họ là từ đâu đến đây? Muốn đi đâu? Bình thường họ làm gì được đây? Họ có trở về nấu cơm cho ông xã không? Hay là bọn họ sẽ đi hẹn hò?”

Cô lẩm bà lẩm bẩm, tự mình say mê vô tận suy đoán sao cho được đáp án chính xác.

Tần Trạch trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Tô Nhiên, có lúc anh cũng cảm thấy nghi ngờ vài chuyện, có phải là chỉ số IQ của một người sẽ không tỉ lệ với chiều cao của cô.

“Tần Trạch, mau nhìn kìa. Có một người châu Á giống chúng ta kìa.” Tô Nhiên kích động kéo lấy cổ áo của Tần Trạch.

Tần Trạch nhìn qua, ở phía xa có một cô bé mặc quần áo châu Á, cô bé kia chắc vừa đi mua đồ, sách theo túi lớn túi nhỏ, đang thở hồng hộc đi về hướng trạm xe bus.

Ở trên đường muốn thấy một người châu Á cũng không phải chuyện dễ dàng, không trách được Tô Nhiên lại kích động như vậy.

“Tần Trạch, anh đoán xem cô ấy là người Trung QUốc, Hàn Quốc hay Nhật Bản đây?”

“Là người Trung Quốc.”

“Sao anh biết?”

“Trực giác của đàn ông.”

Trong lòng hai người đều có suy đoán, xe bus dừng lại, Tần Trạch thong dong lên xe, móc ra 60 đồng tiền xu từ trong túi đã sớm chuẩn bị ra bỏ vào hộp tiền, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Tô Nhiên tò mò nhìn ra ngoài xe, cô gái kia có thể lên cùng chuyến xe với bọn họ hay không đây?

Cửa xe bus vừa muốn đóng lại chỉ nghe thấy một tiếng hô to: “Wait. Please wait. Please.” Sau đó trong cửa xe đặt thêm mấy cái túi đồ lớn nhỏ. Là cô ấy? Tô Nhiên thầm nghĩ. Quả nhiên theo sau đống đồ lớn lớn nhỏ nhỏ là cô gái châu Á kia. Cô ấy vừa mới chạy lên xe thì cửa xe liền đóng lại. Cô gái còn chưa kịp thở lấy hơi đã vội vàng hỏi tài xế:

“Cô ơi xe mình có đến khu Mont không ạ?”

Nữ tài xế mập mạp người da đen đang nghe điện thoại, hàm hồ ừ một tiếng, để điện thoại xuống, khởi động xe.

Nghe khẩu âm anh văn của cô gái kia hình như là người Trung Quốc? Tô Nhiên




/160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status