Thời điểm Tô Nhiên và Tần Trạch đến nước Mỹ đã là cuối tháng 9, mà thời điểm đại học Sâm Đặc tựu trường là tháng mười, vậy nên chỉ còn lại mấy ngày nữa.
Năng lực làm việc của Tần Trạch rất tốt, việc đầu tiên anh làm khi đến đây là đi tìm một phòng trọ để đặt chân, đó là một khu nhà trọ mô hình nhỏ rất gần người da đen, giá cả hợp lí, 400 đô la một tháng, Tô Nhiên len lén ở trong lòng đổi ra tiền Trung Quốc, sau đó liền chắc lưỡ, mẹ của con ơi, bằng cả tháng tiền lương của lãnh đạo ở Trung Quốc đó.
Tô Nhiên nằm trong túi áo của Tần trạch, nhìn xung quanh trời đất rộng rãi.
Mặt thỏ lập tức rối rắm xuống: “Tần Trạch, chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
Tần Trạch cười híp mắt, sờ qua vách tường, cái bàn trong căn phòng nói: “ sáu mươi vạn.”
“Đây đều là tiền chính anh kiếm ra à, thật lợi hại.” Đôi tai thỏ của cô trong nháy mắt dựng thẳng lên, trong đôi mắt tròn có ánh sáng vụt qua.
“Ừ, chơi cổ phía tích lũy được, Tô Nhiên, anh quên nói cho em biết, tiền của anh là nhân dân tệ, khi đổi thành đô la chắc được khoảng hơn tám vạn, số tiền này chắc chỉ duy trì được cuộc sống của chúng ta trong vòng một năm.” Tần Trạch vẫn cười như cũ nói.
“Nói cách khác…… chúng ta chính là hai người nghèo.” Đôi tai thỏ lại cụp xuống, đầu đúng lúc đặt trên thành túi áo.
“Đúng vậy, con thỏ nhỏ.” Đối lập với Tô Nhiên đang như đưa đám, nhìn qua Tần Trạch giống như vô cùng vui vẻ. “Thỏ ngoan, cái này em không cần quan tâm, tiền, anh có thể xử lí tốt, chúng ta suy nghĩ một chút chuyện khác đi, trước khi tựu trường chúng ta còn rất nhiều chuyện bận rộn đó. Chúng ta phải trang hoàng lại cho căn phòng tốt hơn, đi một chuyến đến siêu thị Walmart chứ?”
“Siêu thị… Walmart. Ha hả. Chủ ý này rất tốt, Tần Trạch bây giờ em mới có cảm giác đặt chân đến nước Mỹ.” Con thỏ nhỏ đang rất hưng phấn.
“Được, chủ cho thuê nhà có một chiếc xe đạp, bây giờ chúng ta xuống hỏi mượn họ, sợ là tí nữa chúng ta trở lại sẽ mang theo không ít đồ đâu?” tần Trạch hơi cúi đầu, cười,d`iễ`n đ''à'n 0lê q0uý; đ;
ôn bàn bạc với Tô Nhiên.
“Thử đi xem một chút, không biết ông chủ cho thuê nhà có thể cho chúng ta mượn hay không?”
Hai người đi xuống lầu, chủ cho thuê nhà là một đôi vợ chồng người Mỹ rất hòa nhã, bọn họ vừa nghe Tần Trạch muốn mượn chiêc xe đạp của họ, rất nhiệt tình lập tức mang xe ra cho mượn.
“Chàng trai, cậu cũng thích đi xe đạp à, a a… cậu có cùng sở thích với tôi đấy. Sau này cùng tôi đi xe đạp nói chuyện hưởng thụ một chút nha, ha ha, không tồi nha, chàng trai, bắp thịt rất phát triển.” Ông Henry vỗ vỗ vào bả vai Tần Trạch, cười ha ha.
Tần Trạch cũng nở một nụ cười như ánh nắng mặt trời, cùng nói chuyện với ông Henry: “Tốt thôi, lần sau chúng ta đua một chút, xem kĩ thuật của ai tốt hơn.”
Ông Henry vừa nghe xong cười càng lớn hơn: “Được, một lời đã định.”
Tô Nhiên ngồi trong túi áo của Tần Trạch, cảm nhận lực đánh của ông Henry đánh ra, mang cho cô dư chấn (trận động đất nhỏ), toát mồ hôi.
Ông Henry là người mỹ khỏe mạnh mang theo sự cá tính đặc biệt, Tần Trạch, anh cũng khỏe mạnh quá đấy? Nhập gia tùy tục, điểm này cũng quá nhanh đi.
Năm phút sau trên lối đi bộ.
“Tần Trạch, anh xác định có thể đi xe chứ?” Tô Nhiên nhìn tốc độ giống như đang phi sợ hãi than, chất lượng xe đạp địa hình này cũng không tệ, cái bánh xe lăn lộn làm cho trái tim cô như muốn nhảy ra.
Tần Trạch à, cô không muốn lại đến con đường âm dương kia nữa đâu.
“Yên tâm đi, anh đã đi xe đạp mười năm, không biết tiêu tiền vào xe bus hoặc taxi, cho nên đã sớm luyện được một thân bản lĩnh rồi. Đây chính là đẳng cấp cao, vững chắc xoay mình ở sườn núi đấy.” Tần Trạch liều lĩnh phóng đón gió, lại hơi cúi đầu nhìn thỏ nhỏ, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía cuối sườn núi để tiến lên.
“A…” Anh sung sướng hét lên một tiếng, dồn lực xuống dưới chân, lên đường.
Tô Nhiên nắm chắc thành trên túi áo, nhịp tim đang đập rất nhanh, cô cảm nhận thấy tuổi thanh xuân đang tự do phát ra, đón lấy ngọn gió mạnh, đáy lòn cô hô to: Đại học, nước Mỹ, từ hôm nay chúng ta đến rồi____
Chuyện tình cảm trong lòng hai người, từ trước đến nay chưa hề dừng lại. một đường gió lớn thổi qua, thật là phong cách.
Nhưng cũng bởi vì quá vui vẻ, quá phong cách cho nên lập tức sinh ra buồn rầu.
Bánh xe xoay chuyển quá nhanh, trượt, cả người Tần Trạch trực tiếp ngã nhào ra đất.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Nhiên liền bị Tần Trạch đè ở phía dưới.
Một con Rối bị đè ép, thì cũng vẫn chỉ là một con Rối. Cho nên đối với Tô Nhiên mà nói, bì đè ép như vậy cũng không có bất kì tí khó chịu nào, bởi vì con Rối không có cảm giác đau.
Chẳng qua là, thiếu gia Tần Trạch, ngồi dậy, cúi đầu xuống, nhìn Tô Nhiên bị đè ép, sau đó âm thanh tức giận đùng đùng vang lên trong đầu anh: “Ngu ngốc, sao lại ngã xe chứ?”
Tần Trạch cười, hướng thẳng về phía Tô Nhiên chịu tội: “Vâng vâng, Tô Nhiên đại
nhân, anh biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Tô Nhiên trở thành tiểu nhân đắc chí, đem tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng thật lớn: “Đem khôi phục trạng thái ban đầu của em mau.”
Vì vậy, con Rối hình thỏ bị Tần Trạch chà sát ở trong tay một lúc lâu, chọc cho Tô Nhiên nổi trận lôi đình, cô cắn
Năng lực làm việc của Tần Trạch rất tốt, việc đầu tiên anh làm khi đến đây là đi tìm một phòng trọ để đặt chân, đó là một khu nhà trọ mô hình nhỏ rất gần người da đen, giá cả hợp lí, 400 đô la một tháng, Tô Nhiên len lén ở trong lòng đổi ra tiền Trung Quốc, sau đó liền chắc lưỡ, mẹ của con ơi, bằng cả tháng tiền lương của lãnh đạo ở Trung Quốc đó.
Tô Nhiên nằm trong túi áo của Tần trạch, nhìn xung quanh trời đất rộng rãi.
Mặt thỏ lập tức rối rắm xuống: “Tần Trạch, chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
Tần Trạch cười híp mắt, sờ qua vách tường, cái bàn trong căn phòng nói: “ sáu mươi vạn.”
“Đây đều là tiền chính anh kiếm ra à, thật lợi hại.” Đôi tai thỏ của cô trong nháy mắt dựng thẳng lên, trong đôi mắt tròn có ánh sáng vụt qua.
“Ừ, chơi cổ phía tích lũy được, Tô Nhiên, anh quên nói cho em biết, tiền của anh là nhân dân tệ, khi đổi thành đô la chắc được khoảng hơn tám vạn, số tiền này chắc chỉ duy trì được cuộc sống của chúng ta trong vòng một năm.” Tần Trạch vẫn cười như cũ nói.
“Nói cách khác…… chúng ta chính là hai người nghèo.” Đôi tai thỏ lại cụp xuống, đầu đúng lúc đặt trên thành túi áo.
“Đúng vậy, con thỏ nhỏ.” Đối lập với Tô Nhiên đang như đưa đám, nhìn qua Tần Trạch giống như vô cùng vui vẻ. “Thỏ ngoan, cái này em không cần quan tâm, tiền, anh có thể xử lí tốt, chúng ta suy nghĩ một chút chuyện khác đi, trước khi tựu trường chúng ta còn rất nhiều chuyện bận rộn đó. Chúng ta phải trang hoàng lại cho căn phòng tốt hơn, đi một chuyến đến siêu thị Walmart chứ?”
“Siêu thị… Walmart. Ha hả. Chủ ý này rất tốt, Tần Trạch bây giờ em mới có cảm giác đặt chân đến nước Mỹ.” Con thỏ nhỏ đang rất hưng phấn.
“Được, chủ cho thuê nhà có một chiếc xe đạp, bây giờ chúng ta xuống hỏi mượn họ, sợ là tí nữa chúng ta trở lại sẽ mang theo không ít đồ đâu?” tần Trạch hơi cúi đầu, cười,d`iễ`n đ''à'n 0lê q0uý; đ;
ôn bàn bạc với Tô Nhiên.
“Thử đi xem một chút, không biết ông chủ cho thuê nhà có thể cho chúng ta mượn hay không?”
Hai người đi xuống lầu, chủ cho thuê nhà là một đôi vợ chồng người Mỹ rất hòa nhã, bọn họ vừa nghe Tần Trạch muốn mượn chiêc xe đạp của họ, rất nhiệt tình lập tức mang xe ra cho mượn.
“Chàng trai, cậu cũng thích đi xe đạp à, a a… cậu có cùng sở thích với tôi đấy. Sau này cùng tôi đi xe đạp nói chuyện hưởng thụ một chút nha, ha ha, không tồi nha, chàng trai, bắp thịt rất phát triển.” Ông Henry vỗ vỗ vào bả vai Tần Trạch, cười ha ha.
Tần Trạch cũng nở một nụ cười như ánh nắng mặt trời, cùng nói chuyện với ông Henry: “Tốt thôi, lần sau chúng ta đua một chút, xem kĩ thuật của ai tốt hơn.”
Ông Henry vừa nghe xong cười càng lớn hơn: “Được, một lời đã định.”
Tô Nhiên ngồi trong túi áo của Tần Trạch, cảm nhận lực đánh của ông Henry đánh ra, mang cho cô dư chấn (trận động đất nhỏ), toát mồ hôi.
Ông Henry là người mỹ khỏe mạnh mang theo sự cá tính đặc biệt, Tần Trạch, anh cũng khỏe mạnh quá đấy? Nhập gia tùy tục, điểm này cũng quá nhanh đi.
Năm phút sau trên lối đi bộ.
“Tần Trạch, anh xác định có thể đi xe chứ?” Tô Nhiên nhìn tốc độ giống như đang phi sợ hãi than, chất lượng xe đạp địa hình này cũng không tệ, cái bánh xe lăn lộn làm cho trái tim cô như muốn nhảy ra.
Tần Trạch à, cô không muốn lại đến con đường âm dương kia nữa đâu.
“Yên tâm đi, anh đã đi xe đạp mười năm, không biết tiêu tiền vào xe bus hoặc taxi, cho nên đã sớm luyện được một thân bản lĩnh rồi. Đây chính là đẳng cấp cao, vững chắc xoay mình ở sườn núi đấy.” Tần Trạch liều lĩnh phóng đón gió, lại hơi cúi đầu nhìn thỏ nhỏ, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía cuối sườn núi để tiến lên.
“A…” Anh sung sướng hét lên một tiếng, dồn lực xuống dưới chân, lên đường.
Tô Nhiên nắm chắc thành trên túi áo, nhịp tim đang đập rất nhanh, cô cảm nhận thấy tuổi thanh xuân đang tự do phát ra, đón lấy ngọn gió mạnh, đáy lòn cô hô to: Đại học, nước Mỹ, từ hôm nay chúng ta đến rồi____
Chuyện tình cảm trong lòng hai người, từ trước đến nay chưa hề dừng lại. một đường gió lớn thổi qua, thật là phong cách.
Nhưng cũng bởi vì quá vui vẻ, quá phong cách cho nên lập tức sinh ra buồn rầu.
Bánh xe xoay chuyển quá nhanh, trượt, cả người Tần Trạch trực tiếp ngã nhào ra đất.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Nhiên liền bị Tần Trạch đè ở phía dưới.
Một con Rối bị đè ép, thì cũng vẫn chỉ là một con Rối. Cho nên đối với Tô Nhiên mà nói, bì đè ép như vậy cũng không có bất kì tí khó chịu nào, bởi vì con Rối không có cảm giác đau.
Chẳng qua là, thiếu gia Tần Trạch, ngồi dậy, cúi đầu xuống, nhìn Tô Nhiên bị đè ép, sau đó âm thanh tức giận đùng đùng vang lên trong đầu anh: “Ngu ngốc, sao lại ngã xe chứ?”
Tần Trạch cười, hướng thẳng về phía Tô Nhiên chịu tội: “Vâng vâng, Tô Nhiên đại
nhân, anh biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Tô Nhiên trở thành tiểu nhân đắc chí, đem tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng thật lớn: “Đem khôi phục trạng thái ban đầu của em mau.”
Vì vậy, con Rối hình thỏ bị Tần Trạch chà sát ở trong tay một lúc lâu, chọc cho Tô Nhiên nổi trận lôi đình, cô cắn
/160
|