Tết âm lịch qua đi, sinh hoạt của cấp ba lại bắt đầu.
Cuộc sống lại quay về quỹ đạo, tất cả đều trở nên bình thản thức dậy.
Học kỳ mới, Trầm Khâm Cơ không thế đau khổ như kì nghỉ đông, trái lại vô cùng sung sướng.
Lúc cùng đi ăn dưới căn tin, Trần Khâm Cơ cười nói: Tô Nhiên, tớ biết bây giờ, ai mới là người thật lòng đối với tớ, đó chính là Hồng Toàn.
Chính là bạn trai trước đây của cậu sao, cái tên côn đồ kia?
Ừ, chính là anh ấy, tuy rằng anh ấy lăn lộn trong xã hội, nhưng anh ấy biết nặng nhẹ, cũng đồng ý sẽ đối xử mình thật tốt, hơn nữa, chúng mình.
Trần Khâm Cơ nói đến đây, gương mặt lập tức đỏ ửng.
Không thể nào, trong lòng Tô Nhiên có dự cảm không tốt.
Hai người cái đó?
Trần Khâm Cơ gật đầu.
Oh My God
Cậu là ngây thơ hay là ngu ngốc đây, không tới một tháng, thì đã cái đó rồi? Về sau cậu không cần sinh con sao!!
Nét mặt Trầm Khâm Cơ tràn đầy phiền muộn: Nhưng thật ra tớ nghĩ, lần đầu tiên chính là cho anh ấy! Ai, sớm biết, trước đây cùng với anh ấy, lúc anh ấy muốn, thì cho anh ấy thôi!
Trần Khâm Cơ, cậu cái người ngu ngốc này, vẫn là không thương tiếc bản thân mình như vậy? Cậu cho anh ta thứ quý giá nhất của mình, anh ta lại không biết quý trọng thì sao? Tớ không biết chồng tương lai của tớ có để ý đến lần đầu tiên của tớ hay không, nhưng tớ rất để ý!
Tô Nhiên thật sự là tức giận!
Cô bé này! Lẽ nào không có tiếp thu giáo huấn sao?
Sắc mặt Trần Khâm Cơ tái nhợt, cũng nhíu mày: Làm cũng làm rồi, cậu trách tớ còn có hữu dụng không? Nói như cậu vậy, trong lòng tớ rất khó chịu.
Tô Nhiên vừa nghe, trong lòng hổ thẹn, nhìn Trần Khâm Cơ không biết nói cái gì.
Cuối cùng, hai người đều tự trả tiền, đi ra cửa.
Hồng Toàn, cho tớ không ít tiền, lúc nghỉ đông cậu đã cho tớ vay tiền, tớ sẽ trả lời cho cậu.
Sau đó cô ấy kiên quyết rời đi.
Tô Nhiên biết, quan hệ hai người bọn họ không tốt nữa đâu.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, không làm bạn bè được, cũng không có gì đáng tiếc.
(*) Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận
Cô và cô ấy, vốn không phải là người cùng quan điểm, muốn giữ vững cùng quan điểm thật là quá khó khăn, quá khó khăn.
Chuyện sau này, Tô Nhiên cũng sẽ không quấy rầy cô ấy nữa.
Chớp mắt một cái, học kỳ cuối cùng của lớp mười hai cũng phải đi qua.
Cứ vào cuối tuần, Tô Nhiên đều đến căn phòng nhỏ của Tần Trạch.
Theo thường lệ cô sẽ xem xét nhóm thực vật vào cuối mùa xuân, đầu mùa hè, nhìn xuân ý dào dạt, sân nhỏ tươi tốt phồn thịnh, tâm tình Tô Nhiên liền vô cùng vui sướng thoải mái.
Một buổi tối cực khổ, bò đến trên giường đã ngủ say sưa.
Lúc Tô Nhiên thức dậy, trong căn phòng nhỏ truyền đến tiếng gõ đè nén, Tô Nhiên tò mò, cô mặc áo mỏng, chạy xuống lầu, đập vào mắt là bồn hoa bụi rậm màu xanh biết, Tần Trạch đang ở chính giữa bồn hoa, theo dõi không dừng, mà bên kia lại để một cái lồng chim, trong lòng chim rõ ràng là một con chim u ám, con vẹt không hề có sức sống.diễn đàn LQĐ
Vẹt?
Tô Nhiên híp mắt lại, trong miệng khẽ hô tiếng nhỏ, là nguyệt lão, tuy rằng lông chim không giống, nhưng ánh mắt kia, Tô Nhiên nhớ rất kỹ, đó là con vẹ từ bức tranh hoa và chim.
Không nghĩ tới lại có cơ duyên như thế, vậy mà Tần Trạch lại đưa nó đến bên cô.
Tô Nhiên dè dặt đi tới bên cạnh lồng chim, chỉ lo làm nó hoảng sợ.
Sau đó. . . Cô đưa ngón tay vào bên trong lồng.
Cẩn thận, nó cắn em một miếng thịt. Tần Trạch nhẹ nhàng nhắc nhở.
Không sao, em biết chừng mực. Tô Nhiên cười nói.
Tần Trạch mỉm cười sờ đầu Tô Nhiên, không có lên tiếng, ánh mắt của anh chuyên chú nhìn chằm chằm vào Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhẹ nhàng nói với nguyệt lão: Nguyệt lão bảo bối, người đến chỗ này, thì nơi này chính là nhà của người.
Vẹt vừa nghe, lập tức dọc theo cái cây xông đến, Tô Nhiên cố nén bất an, ngón tay không nhúc nhích, đặt ở trong lồng. Sắc mặt đã trắng bệch từ lâu lại buồn vô cớ, mà ngón tay của Tần Trạch cũng không tự chủ được nắm chặt cây búa trong tay.
Tô Nhiên biết, đây là thời khắc quan trọng nhất, cho dù mạo hiểm có khả năm sẽ bị thương, nhưng cô cũng muốn thử một lần, bởi vì nó là nguyệt lão, là một phần tử trong nhà, nó nhất định sẽ thích mình, trong lòng cô không rõ mà tin tưởng.
Khi cách ngón tay vài cm, nguyệt lão dừng bước.
Nó nhìn chăm chú vào Tô Nhiên, Tô Nhiên dịu dàng chăn chú nhìn vào nó, cả hai đều duy trì sự yên lặng.
Tô Nhiên biết nguyệt lão đi đến trước nhà cô, ở trong bức tranh hoa và chim đã bị ngược đãi, cho nên cô thấp giọng nói rằng: Nguyệt lão, chúng ta là bạn tốt, ngài cùng chúng tôi ở chung một chỗ, sẽ mãi không xa nhau. Ở nơi này,
/160
|