Sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba thì mùa hè cũng kết thúc, Tần Trạch cũng bắt đầu đi đặc huấn. Mà trước khi đi đặc huấn, Tần Trạch làm rất nhiều chuyện, cậu lập nick QQ, mua điện thoại di động, dĩ nhiên dưới sự bức bách của Tần Trạch nên Tô Nhiên đã len lén đến tiệm internet lập nick QQ, còn chiếc điện thoại màu hồng là phần thưởng mẹ dành cho cô.
Hai người lưu số QQ và điện thoại của nhau, nhưng lại phát hiện, một nghỉ hè thế nhưng không có mấy lần tán gẫu qua qq, ngay cả điện thoại cũng rất ít, chỉ vì hai người đều rất bận.
Tần Trạch nằm ở trên xe lửa trên đường trở về thành phố Giang Nam, trong lòng rất kích động. Cô gái ngốc của cậu, không biết có đợi cậu không, trên trường huấn luyện, mới đó mà đã qua tháng 8, chỉ vì cô! Có cô, cậu mới bất chấp tất cả tiến về phía trước.
Cậu vẫn còn nhớ vừa mới kết thúc kỳ thi cấp ba, vốn dĩ cậu muốn ngay lập tức thổ lộ tâm ý của mình cho cô gái ngốc, nhưng lại bị ông cụ Thành nắm đi đặc huấn, nên cậu bất đắc dĩ, sửa sang hành lý, im lặng nén nghẹn những lời thổ lộ trong lòng.
Đúng 11: 04 ngày 5 tháng 7 xuất phát.
8 giờ ngồi xe lửa, lần đầu tiên trong lúc bất chợt cậu phát hiện con đường ba năm này xa xôi đến như vậy.
Ở nơi này tất cả đều rất đơn giản, rất khổ, mỗi ngày huấn luyện đến cật lực, giương mắt nhìn trời, phát hiện mặt trời vừa mới dâng lên, ngày thứ nhất đóng quân dã ngoại, nhìn côn trùng trong rừng cây, lại suy nghĩ đến lúc nào có thể uống một chén Hồng Trà lạnh.
Khó có được ngày nghỉ đi dạo siêu thị, mới hiểu được thỉnh thoảng lười nhác một chút cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lúc một mình ở ký túc xá, đọc sách cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Mà hầu hết thời gian còn lại là nhớ đến cô.
Những lúc nhớ đến cô, cậu nhìn trời, cười khúc khích.
Nhớ đến những lúc cô, sờ sờ chó, thật đáng yêu.
Những lúc nhớ đến cô, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn xem có tin nhắn của cô không. Nếu không có, cậu sẽ gửi một tin nhắn qua.
Những lúc nhớ cô, lấy ảnh tốt nghiệp ra, tìm kiếm thật cẩn thận gương mặt mờ ảo của cô trong đám bạn, nhìn ~ nhìn. . . . . . Nhìn đến buổi tối không ngủ được.
Những lúc nhớ đến cô, buổi tối lén các trưởng quan giám thị kiểm tra, "Vượt núi băng đèo" , len lén chạy chạy đến quán nét, hi vọng cô online, nhưng mà mỗi lần đều mất mát trở về.
Những lúc đứng tư thế quân đội dưới ánh nắng mặt trời cậu lại nghĩ đến: cô đang làm gì? Đã ăn cơm chưa.
Những lúc bôi đen mặt đánh đột kích ở trong rừng cây, cậu nghĩ: trong nhà bị cúp điện sao? Chắc cô sẽ cảm thấy rất nóng, buổi tối có thể ngủ được không. . .
Buổi sáng mây đen giăng đầy trời, lúc cậu cõng 100 cân leo núi, nghĩ: Chắc giờ này cô còn ngủ.
Những lúc muốn bỏ cuộc, lại không bỏ được, cậu đã quen thuộc với mọi người trong quân doanh, quan hệ lại rất tốt.
Thế giới này rất lớn, nhưng cậu vẫn đang bước từng bước thật nhỏ đi vào.
Tương lai sẽ có một ngày cậu sẽ bước ra từ nơi này, cơ hội dành cho người có chuẩn bị , kinh nghiệm tích lũy từng chút một mà thành, cậu tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ thành công, cho nên bất kể cuộc sống có khổ cực vất vả đến mức nào, cậu cũng sẽ kiên trì. Cho đến khi "Ngày đó" đến! ~
Sớm muộn sẽ có một ngày cậu sẽ sắc bén lên.
Uy phong bát diện, vỗ cánh ngao du!( Khí thế tám phương, vỗ cánh bay xa)
Tối ngày 28 tháng 8, gửi cho cô gái ngốc Tô Nhiên này một tin nhắn, bởi vì cậu thật sự không thể chờ đợi.
Ngày mai đi xem phim đi, chỗ cũ, thời gian cũ gặp.
Nhìn cô gửi tin nhắn lại chỉ đơn giản hai chữ được (ở TQ là hai chữ nhé), cậu kích động đến mức lăn lộn khó ngủ, thật vất vả rạng sáng mới ngủ được, nhưng bởi vì mộng đẹp, cười khúc khích, cho đến tỉnh mộng.
4: 20 rạng sáng ngày 28 tháng 8 đúng giờ đến thành phố Giang Nam
Bi kịch là không tìm được tiệm internet. Vốn dĩ cậu muốn xem một chút, cô gái ngốc này có mong đợi giống như cậu hay không, vượt qua 2 tháng ước hẹn.
(5: 55 phút ) Lần đầu tiên cậu ăn sáng ở KFC nhanh như vậy kể từ lúc cậu ra đời đến bây giờ, sau đó đứa ngốc giống như cậu, để sớm được nhìn thấy cô, đã sớm đến chỗ hẹn là trạm xe nơi giao nhau giữa nội thành và vùng ngoại ô, hành lý gửi ở một cửa hàng gần đó, nhìn thời gian, đã 7 giờ 45 phút rồi.
Cô còn chưa tới.
Trong đôi mắt của Tần Trạch lóe lên tia sáng tràn đầy mong đợi, cô gái ngốc ngày sẽ mang đến cho cậu vui mừng gì đây.
Khi Tô Nhiên xuất hiện mặt trời vừa vặn chiếu rọi ở trên người cô, chiếc váy màu trắng đơn giản, in ánh sáng màu vàng, cả người cô giống như bước từ trong câu chuyện cổ tích ra vậy, trong giây phút này Tần Trạch bỗng nhiên choáng váng.
Không biết từ lúc nào Tô Nhiên đã duyên dáng yêu kiều như vậy rồi, nhớ lần hẹn hò đầu tiên, cô còn nhỏ như vậy, nhưng bây giờ lại ngọt ngào và tao nhã như vậy.
Mà trong lúc này Tô Nhiên đứng ở đó, nhìn bóng dáng thon gầy nhưng khỏe mạnh của cậu, trong mắt trong lòng đều là mật.
"Tần Trạch."
"Tô Nhiên."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không nói gì , chỉ cười, ăn ý cùng nhau ngồi lên xe, ăn ý, Tần Trạch đi ở phía sau, vững vàng ngăn cản dòng người chen lấn ở phía sau, mà Tô Nhiên đi trước ngồi vào sát cửa sổ, sau đó, Tần Trạch ngồi xuống.
Trên xe, hai người đưa đôi tay ra, nắm chặt lấy nhau.
Tô Nhiên dây đỏ và Tần Trạch dây lam ở cùng một chỗ, cực kỳ đẹp mắt.
Hai người lẽ ra có muôn vàn lời muốn nói, nhưng mà tại thời khắc này, chỉ muốn nhìn đối phương, tỉ mỉ nhìn đối phương, bất kể nhìn thế nào cũng không cảm thấy thỏa mãn.
Hai người lưu số QQ và điện thoại của nhau, nhưng lại phát hiện, một nghỉ hè thế nhưng không có mấy lần tán gẫu qua qq, ngay cả điện thoại cũng rất ít, chỉ vì hai người đều rất bận.
Tần Trạch nằm ở trên xe lửa trên đường trở về thành phố Giang Nam, trong lòng rất kích động. Cô gái ngốc của cậu, không biết có đợi cậu không, trên trường huấn luyện, mới đó mà đã qua tháng 8, chỉ vì cô! Có cô, cậu mới bất chấp tất cả tiến về phía trước.
Cậu vẫn còn nhớ vừa mới kết thúc kỳ thi cấp ba, vốn dĩ cậu muốn ngay lập tức thổ lộ tâm ý của mình cho cô gái ngốc, nhưng lại bị ông cụ Thành nắm đi đặc huấn, nên cậu bất đắc dĩ, sửa sang hành lý, im lặng nén nghẹn những lời thổ lộ trong lòng.
Đúng 11: 04 ngày 5 tháng 7 xuất phát.
8 giờ ngồi xe lửa, lần đầu tiên trong lúc bất chợt cậu phát hiện con đường ba năm này xa xôi đến như vậy.
Ở nơi này tất cả đều rất đơn giản, rất khổ, mỗi ngày huấn luyện đến cật lực, giương mắt nhìn trời, phát hiện mặt trời vừa mới dâng lên, ngày thứ nhất đóng quân dã ngoại, nhìn côn trùng trong rừng cây, lại suy nghĩ đến lúc nào có thể uống một chén Hồng Trà lạnh.
Khó có được ngày nghỉ đi dạo siêu thị, mới hiểu được thỉnh thoảng lười nhác một chút cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lúc một mình ở ký túc xá, đọc sách cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Mà hầu hết thời gian còn lại là nhớ đến cô.
Những lúc nhớ đến cô, cậu nhìn trời, cười khúc khích.
Nhớ đến những lúc cô, sờ sờ chó, thật đáng yêu.
Những lúc nhớ đến cô, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn xem có tin nhắn của cô không. Nếu không có, cậu sẽ gửi một tin nhắn qua.
Những lúc nhớ cô, lấy ảnh tốt nghiệp ra, tìm kiếm thật cẩn thận gương mặt mờ ảo của cô trong đám bạn, nhìn ~ nhìn. . . . . . Nhìn đến buổi tối không ngủ được.
Những lúc nhớ đến cô, buổi tối lén các trưởng quan giám thị kiểm tra, "Vượt núi băng đèo" , len lén chạy chạy đến quán nét, hi vọng cô online, nhưng mà mỗi lần đều mất mát trở về.
Những lúc đứng tư thế quân đội dưới ánh nắng mặt trời cậu lại nghĩ đến: cô đang làm gì? Đã ăn cơm chưa.
Những lúc bôi đen mặt đánh đột kích ở trong rừng cây, cậu nghĩ: trong nhà bị cúp điện sao? Chắc cô sẽ cảm thấy rất nóng, buổi tối có thể ngủ được không. . .
Buổi sáng mây đen giăng đầy trời, lúc cậu cõng 100 cân leo núi, nghĩ: Chắc giờ này cô còn ngủ.
Những lúc muốn bỏ cuộc, lại không bỏ được, cậu đã quen thuộc với mọi người trong quân doanh, quan hệ lại rất tốt.
Thế giới này rất lớn, nhưng cậu vẫn đang bước từng bước thật nhỏ đi vào.
Tương lai sẽ có một ngày cậu sẽ bước ra từ nơi này, cơ hội dành cho người có chuẩn bị , kinh nghiệm tích lũy từng chút một mà thành, cậu tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ thành công, cho nên bất kể cuộc sống có khổ cực vất vả đến mức nào, cậu cũng sẽ kiên trì. Cho đến khi "Ngày đó" đến! ~
Sớm muộn sẽ có một ngày cậu sẽ sắc bén lên.
Uy phong bát diện, vỗ cánh ngao du!( Khí thế tám phương, vỗ cánh bay xa)
Tối ngày 28 tháng 8, gửi cho cô gái ngốc Tô Nhiên này một tin nhắn, bởi vì cậu thật sự không thể chờ đợi.
Ngày mai đi xem phim đi, chỗ cũ, thời gian cũ gặp.
Nhìn cô gửi tin nhắn lại chỉ đơn giản hai chữ được (ở TQ là hai chữ nhé), cậu kích động đến mức lăn lộn khó ngủ, thật vất vả rạng sáng mới ngủ được, nhưng bởi vì mộng đẹp, cười khúc khích, cho đến tỉnh mộng.
4: 20 rạng sáng ngày 28 tháng 8 đúng giờ đến thành phố Giang Nam
Bi kịch là không tìm được tiệm internet. Vốn dĩ cậu muốn xem một chút, cô gái ngốc này có mong đợi giống như cậu hay không, vượt qua 2 tháng ước hẹn.
(5: 55 phút ) Lần đầu tiên cậu ăn sáng ở KFC nhanh như vậy kể từ lúc cậu ra đời đến bây giờ, sau đó đứa ngốc giống như cậu, để sớm được nhìn thấy cô, đã sớm đến chỗ hẹn là trạm xe nơi giao nhau giữa nội thành và vùng ngoại ô, hành lý gửi ở một cửa hàng gần đó, nhìn thời gian, đã 7 giờ 45 phút rồi.
Cô còn chưa tới.
Trong đôi mắt của Tần Trạch lóe lên tia sáng tràn đầy mong đợi, cô gái ngốc ngày sẽ mang đến cho cậu vui mừng gì đây.
Khi Tô Nhiên xuất hiện mặt trời vừa vặn chiếu rọi ở trên người cô, chiếc váy màu trắng đơn giản, in ánh sáng màu vàng, cả người cô giống như bước từ trong câu chuyện cổ tích ra vậy, trong giây phút này Tần Trạch bỗng nhiên choáng váng.
Không biết từ lúc nào Tô Nhiên đã duyên dáng yêu kiều như vậy rồi, nhớ lần hẹn hò đầu tiên, cô còn nhỏ như vậy, nhưng bây giờ lại ngọt ngào và tao nhã như vậy.
Mà trong lúc này Tô Nhiên đứng ở đó, nhìn bóng dáng thon gầy nhưng khỏe mạnh của cậu, trong mắt trong lòng đều là mật.
"Tần Trạch."
"Tô Nhiên."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không nói gì , chỉ cười, ăn ý cùng nhau ngồi lên xe, ăn ý, Tần Trạch đi ở phía sau, vững vàng ngăn cản dòng người chen lấn ở phía sau, mà Tô Nhiên đi trước ngồi vào sát cửa sổ, sau đó, Tần Trạch ngồi xuống.
Trên xe, hai người đưa đôi tay ra, nắm chặt lấy nhau.
Tô Nhiên dây đỏ và Tần Trạch dây lam ở cùng một chỗ, cực kỳ đẹp mắt.
Hai người lẽ ra có muôn vàn lời muốn nói, nhưng mà tại thời khắc này, chỉ muốn nhìn đối phương, tỉ mỉ nhìn đối phương, bất kể nhìn thế nào cũng không cảm thấy thỏa mãn.
/160
|