Nghỉ hè ngày thứ hai, Tần Trạch phải đi đặc huấn ở căn chứ quân sự Đông Hải rồi, mà Tô Nhiên vừa quản lý ban phụ đạo, vừa chuẩn bị cuộc thi cấp 3 Violin, thỉnh thoảng trêu chọc May Mắn đã lớn lên không ít, cùng nó chơi ném đĩa, những ngày sau này rất là phong phú.
Thời gian trôi qua, Triệu Xuân bụng càng ngày càng lớn, hôm nay, chính là ngày Tô Nhiên đến cung thiếu niên để thi.
Tất cả đều rất thuận lợi, Tô Nhiên diễn tấu một bài hát, thuần thục mà mang theo hương vị của bản thân, giống như người của nàng bình thường tràn đầy điềm tĩnh và cảm động. Nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chắc có thể qua thôi.
Thứ bảy mỗi tuần Tô Nhiên đều đến thư viện đọc sách.
Ánh mắt cô di chuyển ở từng dãy trên giá sách, tìm kiếm một cuốn sách tên《 Ngủ ngày 》.
Tìm được, thì ra là ở phía trên cùng của giá sách, Tô Nhiên nhón chân lên, duỗi cánh lên, dùng đủ sức, đột nhiên trượt chân một cái, thân thể bỗng nhiên giống như cánh hoa bay lên không trung.
Tô Nhiên chưa kịp hét lên, đã ngã vào lồng ngực của một người nào đó.
"Ai u!" Âm thanh bị đau mang theo giọng mũi mềm dẻo, rất êm tai.
Tô Nhiên quay đầu, nhìn, lời nói xin lỗi dừng ở trên khóe miệng.
Một bông hoa trắng rất thuần khiết! Thiếu niên này có đồng tử trong suốt như nước mùa thu, không nhiễm một tia tạp chất, như một vị tiên nhân ngoài bầu trời xa xôi, như ngọc đứng ở đó.
Lông mày như mực, khẽ nhíu lên, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng, thiếu niên tìm kiếm khắp toàn thân Tô Nhiên hỏi: "Cậu có bị thương ở đau không? Có chỗ nào không thoải mái? Có thể nói chuyện được không?"
Tô Nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng dậy, cười khẽ chuyển dời thân thể, cùng thiếu niên giữ vững khoảng cách an toàn: "Không có việc gì, cám ơn cậu."
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, phiếm môi như một loại hoa quả màu đỏ mê người mỉm cười thật sâu, bàn tay đáng yêu vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Thật tốt quá, cậu không có việc gì."
Tô Nhiên nhìn thấy hành động chân thành tha thiết của thiếu niên kia, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình hơn: "Vừa rồi, cậu có bị thương không?"
Thiếu niên vội vàng phất tay, môi đỏ mọng cong lên: "Tớ không dễ vỡ như vậy." Cậu ta đột nhiên đưa đầu tới, nhìn Tô Nhiên túi đựng Violin trên vai Tô Nhiên, cảm thấy rất hứng thú, "Cậu cũng học âm nhạc?"
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, thiếu niên này, không làm cho người ta cảm thấy có ác ý!
"Ha ha, quên tự giới thiệu mình, tớ tên là Vương Dực, học Piano, 10 năm." Âm thanh mềm mại, làm cho người ta nghe cũng cảm thấy rất thoải mái.
"Tô Nhiên, mới vừa học Violin một năm, xin chỉ giáo nhiều." Tô Nhiên cười chỉ chỉ Violin của mình.
Vương Dực hưng phấn gật đầu một cái, kéo tay Tô Nhiên chạy ra phía ngoài thư viện: "Hắc hắc, rốt cuộc cũng có người muốn tớ dạy, đi, dẫn cậu đi chỗ tốt."
Lúc Tô Nhiên tỉnh hồn lại, cô chỉ có thể cảm thụ tay cô và Vương Dực đang nắm lấy nhau, thấy cảnh vật hai bên đường không ngừng thụt lùi phía sau, còn có tiếng gió nhẹ thổi nữa, đứa nhỏ này, muốn dẫn cô đi nơi nào, cô có chút tò mò rồi đó?
Bảy lần quặt tám lần rẽ, thế nhưng quẹo vào cung thiếu niên dặm một trữ vật thất.
Nhìn đầy phòng bụi bặm, Tô Nhiên thực sự không hiểu chỗ như thế này, rốt cuộc có bí mật như thế nào.
Mặt mũi Vương Dực tràn đầy hưng phấn: "Cậu là người thứ ba biết bí mật của tớ đó, lúc tớ không muốn luyện đàn, sẽ trốn đến chỗ này, cùng Hải Dương, tùy ý đánh đàn, không nhìn cầm phổ, thích đánh như thế nào thì đánh."
Hải Dương?
"Từ Hải Dương sao?" Tô Nhiên bật thốt lên hỏi.
Chân mày Vương Dực nhếch lên, môi đỏ mọng tạo thành chữ 0 nho nhỏ, kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Tô Nhiên bất đắc dĩ, Từ Hải Dương, chưa cắt đứt cùng cậu ta lại còn gặp phải duyên phận như thế này....!
"Cậu ấy là bạn học của yows."
"A! Thì ra bạn học! Không trách được." Vương Dực nhìn vẻ mặt không muốn nói nhiều của Tô Nhiên, ánh mắt trong suốt cong thành hình bán nguyệt, lôi kéo tay Tô Nhiên, từ từ đi bên piano đã được lau chùi sạch sẽ.
"Tô Nhiên, tớ đàn một bài tặng cho cậu."
Vương Dực ngồi vào trước cây đàn dương cầm, cười dí dỏm.
Tô Nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Dực, gật đầu một cái.
Vương Dực hít một hơi, ngón út đè xuống nốt thứ nhất.
Giống mặt hồ yên tĩnh, bị một giọt nước nho nhỏ rơi xuống, tạo ra những đợt sóng lăn tăn, Tô Nhiên lập tức bị hấp dẫn.
Âm nhạc vui vẻ, khiến Tô Nhiên như được nhìn thấy một cánh rừng cây cối um tùm, những chú chim nhỏ, trên tàng cây kêu lớn, ừ, tiếng kêu rất có sức sống, đột nhiên, một âm thanh rất cao, hù dọa những chú chim nhỏ trên cây, ah, một chuỗi những âm thanh đáng yêu, thì ra là một con nai con lanh lợi, xông vào.
Thời gian trôi qua, Triệu Xuân bụng càng ngày càng lớn, hôm nay, chính là ngày Tô Nhiên đến cung thiếu niên để thi.
Tất cả đều rất thuận lợi, Tô Nhiên diễn tấu một bài hát, thuần thục mà mang theo hương vị của bản thân, giống như người của nàng bình thường tràn đầy điềm tĩnh và cảm động. Nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chắc có thể qua thôi.
Thứ bảy mỗi tuần Tô Nhiên đều đến thư viện đọc sách.
Ánh mắt cô di chuyển ở từng dãy trên giá sách, tìm kiếm một cuốn sách tên《 Ngủ ngày 》.
Tìm được, thì ra là ở phía trên cùng của giá sách, Tô Nhiên nhón chân lên, duỗi cánh lên, dùng đủ sức, đột nhiên trượt chân một cái, thân thể bỗng nhiên giống như cánh hoa bay lên không trung.
Tô Nhiên chưa kịp hét lên, đã ngã vào lồng ngực của một người nào đó.
"Ai u!" Âm thanh bị đau mang theo giọng mũi mềm dẻo, rất êm tai.
Tô Nhiên quay đầu, nhìn, lời nói xin lỗi dừng ở trên khóe miệng.
Một bông hoa trắng rất thuần khiết! Thiếu niên này có đồng tử trong suốt như nước mùa thu, không nhiễm một tia tạp chất, như một vị tiên nhân ngoài bầu trời xa xôi, như ngọc đứng ở đó.
Lông mày như mực, khẽ nhíu lên, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng, thiếu niên tìm kiếm khắp toàn thân Tô Nhiên hỏi: "Cậu có bị thương ở đau không? Có chỗ nào không thoải mái? Có thể nói chuyện được không?"
Tô Nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng dậy, cười khẽ chuyển dời thân thể, cùng thiếu niên giữ vững khoảng cách an toàn: "Không có việc gì, cám ơn cậu."
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, phiếm môi như một loại hoa quả màu đỏ mê người mỉm cười thật sâu, bàn tay đáng yêu vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Thật tốt quá, cậu không có việc gì."
Tô Nhiên nhìn thấy hành động chân thành tha thiết của thiếu niên kia, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình hơn: "Vừa rồi, cậu có bị thương không?"
Thiếu niên vội vàng phất tay, môi đỏ mọng cong lên: "Tớ không dễ vỡ như vậy." Cậu ta đột nhiên đưa đầu tới, nhìn Tô Nhiên túi đựng Violin trên vai Tô Nhiên, cảm thấy rất hứng thú, "Cậu cũng học âm nhạc?"
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, thiếu niên này, không làm cho người ta cảm thấy có ác ý!
"Ha ha, quên tự giới thiệu mình, tớ tên là Vương Dực, học Piano, 10 năm." Âm thanh mềm mại, làm cho người ta nghe cũng cảm thấy rất thoải mái.
"Tô Nhiên, mới vừa học Violin một năm, xin chỉ giáo nhiều." Tô Nhiên cười chỉ chỉ Violin của mình.
Vương Dực hưng phấn gật đầu một cái, kéo tay Tô Nhiên chạy ra phía ngoài thư viện: "Hắc hắc, rốt cuộc cũng có người muốn tớ dạy, đi, dẫn cậu đi chỗ tốt."
Lúc Tô Nhiên tỉnh hồn lại, cô chỉ có thể cảm thụ tay cô và Vương Dực đang nắm lấy nhau, thấy cảnh vật hai bên đường không ngừng thụt lùi phía sau, còn có tiếng gió nhẹ thổi nữa, đứa nhỏ này, muốn dẫn cô đi nơi nào, cô có chút tò mò rồi đó?
Bảy lần quặt tám lần rẽ, thế nhưng quẹo vào cung thiếu niên dặm một trữ vật thất.
Nhìn đầy phòng bụi bặm, Tô Nhiên thực sự không hiểu chỗ như thế này, rốt cuộc có bí mật như thế nào.
Mặt mũi Vương Dực tràn đầy hưng phấn: "Cậu là người thứ ba biết bí mật của tớ đó, lúc tớ không muốn luyện đàn, sẽ trốn đến chỗ này, cùng Hải Dương, tùy ý đánh đàn, không nhìn cầm phổ, thích đánh như thế nào thì đánh."
Hải Dương?
"Từ Hải Dương sao?" Tô Nhiên bật thốt lên hỏi.
Chân mày Vương Dực nhếch lên, môi đỏ mọng tạo thành chữ 0 nho nhỏ, kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Tô Nhiên bất đắc dĩ, Từ Hải Dương, chưa cắt đứt cùng cậu ta lại còn gặp phải duyên phận như thế này....!
"Cậu ấy là bạn học của yows."
"A! Thì ra bạn học! Không trách được." Vương Dực nhìn vẻ mặt không muốn nói nhiều của Tô Nhiên, ánh mắt trong suốt cong thành hình bán nguyệt, lôi kéo tay Tô Nhiên, từ từ đi bên piano đã được lau chùi sạch sẽ.
"Tô Nhiên, tớ đàn một bài tặng cho cậu."
Vương Dực ngồi vào trước cây đàn dương cầm, cười dí dỏm.
Tô Nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Dực, gật đầu một cái.
Vương Dực hít một hơi, ngón út đè xuống nốt thứ nhất.
Giống mặt hồ yên tĩnh, bị một giọt nước nho nhỏ rơi xuống, tạo ra những đợt sóng lăn tăn, Tô Nhiên lập tức bị hấp dẫn.
Âm nhạc vui vẻ, khiến Tô Nhiên như được nhìn thấy một cánh rừng cây cối um tùm, những chú chim nhỏ, trên tàng cây kêu lớn, ừ, tiếng kêu rất có sức sống, đột nhiên, một âm thanh rất cao, hù dọa những chú chim nhỏ trên cây, ah, một chuỗi những âm thanh đáng yêu, thì ra là một con nai con lanh lợi, xông vào.
/160
|