Lúc đó Tô Nhiên đang suy nghĩ, vì sao lại phải vất vả như vậy, vì sao lại muốn sống trong một khu nhà cao cấp, danh tiếng, địa vị, quyền thế, nếu như có thể, cô chỉ muốn có một mảnh ruộng tốt, một gian nhà lá, sau đó nuôi con chó con, được ngắm trời chiều, trồng đủ loại cây.
Bị người ta nói không có chí hướng cũng tốt thôi, bị người mắng không có tiền đồ cũng được, dù sao con người lúc còn sống cũng sống được vài chục năm, miệng cười thường mở ra quá khứ, sau đó hai mắt nhắm lại, thì không còn thấy ai nữa! cuộc sống thoải mái, đơn giản như vậy, mình lại lựa chọn những ngày tháng cực khổ, buộc chính bản thân mình làm những việc mà ngay cả bản thân cũng không thích
Tô Nhiên phải không thích giao tiếp với người khác, nhưng bởi vì muốn gia đình mình giàu có hơn, không để để cho bà ngoại và dì nhìn mẹ một cách thương hại nói: "Ba đứa con gái của mẹ con lại nghèo nhất, con cho mẹ mấy ngàn tệ, con lấy lại đi, coi như cho Nhiên Nhiên nộp học phí, hoặc là mua chút đồ ăn ngon."
Loại thương hại này đả kích lòng tự ái của Tô Nhiên, bởi vì loại thương hại này bao hàm cả ý nghĩ mẹ cô không đủ sức nuôi gia đình, bao hàm một loại tình thân "Xem thường", rồi còn bao gồm một quan tâm không có cách nào cự tuyệt, nhưng mà loại quan tâm này khiến người ta rất đau lòng, tức giận và phát điên.
Mỗi lần đến thời điểm này, Tô Nhiên cũng cố gắng kiềm chế lại oán hận trong lòng, sau đó cười nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà cầm đi, con không thiếu tiền đâu ạ."
Cô vô cùng kiên quyết, nhưng lại bị một câu nói của dì chận trở lại: "Sau này lớn lên, có tiền, lúc đó đền ơn cho bà ngoại."
Cô không còn lý do cự tuyệt, mà lòng tự trọng cũng không cho phép cô khóc lóc om sòm.
Sau đó bà ngoại và các dì cao giọng trò chuyện, mà mẹ bắt đầu bận rộn, quét sân, nấu cơm, trông những đứa trẻ còn nhỏ, mà Tô Nhiên ở trong đám đông cười ảm đạm.
Thật ra thì cô không cần những điều thương tiếc như thế này, dì và bà ngoại tốt, cô có thể nhìn thấy, cũng sẽ ghi ở trong lòng, sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ không quên, số tiền này, cô cầm, rộn lòng!
Cho nên, sau khi cô trọng sinh vẫn cố gắng hết sức.
Cố gắng thay đổi tình cảnh nhà mình, cố gắng thay đổi chính mình, cố gắng thay đổi Tần Trạch, để tất cả mọi người hạnh phúc hơn, cuộc sống tươi đẹp hơn, nhưng mà cuộc đời có rất nhiều việc, không phải mình cứ cố gắng sẽ làm được, chẳng hạn như, tình cảm của Tần Trạch đối với bản thân.
Cho dù Tô Nhiên biết, tất cả mọi chuyện không thể vội vàng, chậm rãi chờ đợi, sẽ có một ngày hoa sẽ nở, nhưng mà Tần Trạch càng ngày càng xuất sắc, cô trở nên sợ, trở nên vội vàng, muốn làm cho Tần Trạch ngay lập tức một lòng yêu mình, bất kể có bao nhiêu cô gái xinh đẹp tài giỏi xuất hiện, trong mắt cậu, chỉ thích một mình cô "Thích đến mức mất hồn, có chút ngốc".
Mấy ngày nay, Tô Nhiên vẫn luôn luôn u ám, tuy có một số ý kiến với lớp phụ đạo, nhưng lại không để tâm, thái độ đối với Tần Trạch cũng không mặn không nhạt .
Văn Phương và Lý Yến nhìn ra Tô Nhiên có điểm gì đó không thích hợp, nhưng lại ăn ý không mở miệng, họ vẫn đi cùng Tô Nhiên, ăn cơm, trêu đùa, nhìn những hoa khôi và hot boy trong trường.
Nhưng mà, thái độ vơi Tần Trạch thì không bằng trước kia, điều này khiến cho Tần Trạch rất buồn bực.
Cũng không khỏi suy đoán lung tung.
Chẳng lẽ là vì mình đánh người Tô Nhiên thích nhất Từ Hải Dương, cho nên giận mình, trời ơi, Tô Nhiên coi trọng nhất là người nghĩa khí, không thể nào vì như vậy mà giận mình được!
Vậy. . . . . . Còn có lý do gì nữa sao, khiến Tô Nhiên lại đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, trước vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào với mình cơ mà.
Tần trạch trên đầu còn vài cọng tóc, bị hắn hành hạ đến tan tác ~~ buổi tối nằm trên giường, vẫn còn nhìn chiếc khăn và bao tay Tô Nhiên đan cho mình than thở, haz, ngày mai lại là một ngày buồn bực!
Ngày qua ngay bỗng chốc đã đến tháng tư, cảnh xuân rực rỡ, chim hót hoa thơm, vạn vật phủ thêm màu xanh hoa cỏ, cả vùng đất được thay môt màu áo mới, mà tâm trạng của Tô Nhiên vẫn còn ở trong trạng thái ngủ đông, không hồi phục giống như vạn vật.
Mà tâm trạng của Tần Trạch càng ngày càng kém, cả người trầm xuống, ngay đến cả Tiểu Hoàng cũng vô tình bị cậu áp đến mức trầm theo, ép tới mức không thở nổi, rất nhiều bạn học, muốn làm quen, cũng bị ánh mắt giống như sói đói đó dọa sợ phải nhượng bộ lui binh, haz ~
Tần Trạch, Tần Trạch, nóng nảy lo lắng, làm cái gì cũng không vừa ý, ánh mắt cậu nhìn Tô Nhiên, hình như trở nên buồn bã .
Văn Phương và Lý Yến nhìn thấy vậy, trong lòng rốt cuộc xả được cơn giận, cái tên ngốc kia, cuối cùng bị dày vò rồi, đối với cậu ta quá tốt, thật đúng là cứ như Tô Nhiên nhà chúng ta nợ cậu ta vậy!
Vì vậy Tô Nhiên lại cố ý chiến tranh lạnh, mà Tần Trạch giống như là sói đói cuồng bạo. . . . . Thi giữa kỳ đã kết thúc!
Thi giữa kỳ, thứ tự xếp hạng không có gì thay đổi, Tô Nhiên lần này tiến bộ hơn, rốt cuộc nhảy lên vị trí thứ nhất. Mà Tần trạch lại đành phải đứng sau Từ Hải Dương Chi, nhưng mà hai người vẫn đứng trong top 10.
Khi Kim Hữu Nhân tuyên bố thành tích, cũng không có phản ứng gì nhiều, nhưng lại mỉm cười đối với ba người, tỏ vẻ chúc mừng.
Văn Phương và Lý Yến thậm chí cũng không nói lời chúc mừng, ở một bên miễn cưỡng ngáp một cái, coi như là đáp lại. Hai người bạn này xấu quá ~~
Còn các bạn học khác lại vô cùng bình tĩnh.
Thành tích này đã ở trong dự liệu của mọi người, tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên.
Mà Tô Nhiên và Tần Trạch vẫn đang "Chiến tranh lạnh", cũng trong thời gian thi giữa kỳ năm nhất trung học đó, khu dạy học phụ đạo của Tô Nhiên cũng đã được xây dựng lên.
Lớp phụ đạo nằm ở đối diện trường tiểu học, trường trung học Minh Tú cũng cách đó không xa, đặt tên là lớp phụ đạo "Cẩm tú", cái tên này này cũng không có nguồn gốc gì lớn, chính là Tô Nhiên chỉ thuận miệng nói, và Triệu Xuân vừa nghe, cảm thấy rất được, không nói hai lời, sử dụng luôn.
Cẩm tú ( về sau lớp phụ đạo gọi là Cẩm tú ) đã bắt đầu hoạt động, chủ yếu chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là tập trung vào việc quản lý học sinh tiểu học, bởi vì người lớn buổi ngày phải đi làm, không có thời gian dạy kèm cho những đứa bé, vì vậy liền đem những đứa bé đó đến gửi, muốn Cẩm Tú chăm sóc hộ.
Công tác ở bộ phận này, là làm điểm tâm chiều cho bọn nhỏ, cơm tối, còn đốc thúc việc làm bài tập, kiểm tra, giảng giải, bình thường chia làm hai loại đó là phụ đạo bình thường và phụ đạo đặc biệt. lớp phụ đạo bình thường thời gian cố định là 6 giờ tối, chủ yếu những đứa bé lớp 1,2, số lượng bài tập ít, hơn nữa phụ huynh thường đón sớm. Mà lớp phụ đạo đặc biệt lại bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, học sinh làm xong bài tập ở nhà xong, sẽ luyện tập thêm một chút, tiếp tục tập trung tiến hành ôn luyện. bộ phận này nhận được khá hiều học sinh đăng ký, có khoảng 50 đứa bé.
Một phần khác còn lại là nhằm vào những ngày nghỉ của học sinh trung học, toán học, Anh ngữ, ngữ văn, khoa học, bốn môn, mà Tô Nhiên lại còn là một cố vấn.
Tuyển Giáo viên, là một vấn đề.
Thật may là ở năm 2003 này, nhà nước đối với việc quản lý các giáo viên vẫn còn lỏng, lúc này các giáo viên trong trường vẫn có thể làm công việc khác ở ngoài , mà tiền lương Cẩm Tú trả cho mỗi giáo viên lại không tồi, nên cũng tuyển được 5 giáo viên tiểu học, mỗi thầy cô sẽ kèm cho mười đứa bé, Triệu Xuân và bà ngoại, bà nội cũng giúp một tay, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cũng xem như khá ổn.
Ngày nghỉ mời mấy thầy cô giáo dạy ở trường trung học, những giáo viên này lúc đầu không nghe Tô Nhiên chỉ huy, dù sao Tô Nhiên cũng chỉ là một học sinh, nhưng sau khi biết "Tô Nhiên" chính là học sinh suất sắc trong trường Minh Tú, hơn nữa bị Tô Nhiên đã cố gắng thuyết phục và nói rõ ràng kế hoạch của nàng thì mọi người đều đồng ý, đều cam tâm tình nguyện làm theo.
Sau khi giáo viên dạy học cho học sinh trung học cũng đã chuẩn bị xong, việc tuyển học sinh đã dễ dàng hơn nhiều.
Rất nhanh nhóm học sinh đầu tiên đã đến đăng ký, khoảng 30 đứa bé, mặc dù vẫn còn ít, nhưng mà Triệu Xuân và Tô Nhiên cũng không nản lòng, bởi vì điều này so với dự đoán của hai người tốt hơn nhiều.
Để lấy được lòng tin mọi người , Tô Nhiên đặc biệt thúc đẩy ôn tập trong thời gian cuộc thi chuyển cấp, bởi vì danh tiếng bên ngoài của cô, cho nên học sinh đăng ký học rất nhiều, nhưng số học sinh tuyển thực sự chỉ có 300 người, sau này có người muốn đăng ký, nhưng bởi vì số học sinh đã quá nhiều, nên Cẩm Tú không nhận thêm nữa, không ngờ như vậy ngược lại danh tiếng của Cẩm Tú lại tăng vọt, vật hiếm mới quý, Cẩm Tú ngừng việc thu nhận học sinh, khiến cho một số người có tiền rất thất vọng, vì tuyển sinh đúng thời điểm học sinh đang sắp thi tuyển cấp nên đúng như dự đoán trước, lệ phí Cẩm Tú thu cũng tăng lên dần, khiến Triệu Xuân kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi toàn bộ mọi thứ ở Cẩm Tú đã đi vào ổn định, Tô Nhiên để cho mẹ quản lý, nàng đến lớp vào đúng hai khóa vào ngày thứ bảy và chủ nhật, thời gian còn lại cô vẫn đến cung thiếu niên luyện tập Violin, cô luyện được hơn nửa năm rồi, cũng sắp đến ngày thi, để thành thạo Violin rất khó luyện, Tô Nhiên ngoại trừ việc học tập phần lớn thời gian đều vùi đầu vào việc luyện tâp đàn Violin.
Thỉnh thoảng cô lại đến nhà bà nội một lần, đột nhiên nghe được thấy ông bác của cô nói ( chính là anh trai của ông Tô Nhiên) A Hoàng đã sinh chó con được mấy tháng rồi, Tô Nhiên mới kích động chạy tới nhìn.
May Mắn dễ thương của cô, cô muốn đến xem chú chó nhỏ này một lát.
Vừa nhìn cô đã thấy một chú chó nhỏ tròn vo đang lảo đảo đi lại trên nền xi măng trước nhà ông bác một cách thích thú, nó có màu đen đang dùng cái mũi mềm mại của mình ngửi mấy cây cỏ đuôi chó mọc lên giữa khe hở xi măng.
Hắc hắc, chú chó nhỏ màu đen này của nhà cô trước đây tên là May Mắn(Kiếp trước ấy ạ))) , thật ra nó cũng không phải đen toàn bộ, mà trước bụng và giữa trán có màu trắng, sau khi lớn lên, màu đen sẫm đó còn có lẫn một ít long màu vàng, mà đôi mắt đen láy lại biến thành màu trà, lỗ tai dựng rất cao, phần lông trên lưng hơi cứng, nhưng đám lông trên đuôi lại rất mềm mại, vuốt rất thoải mái.
Màu đen, màu đen, ha, tìm được rồi, chính chú chó nhỏ này.
Lúc này May Mắn, rất nhỏ, hai tay là có thể bế nó lên được, đôi mắt nho nhỏ, có chút tò mò nhìn Tô Nhiên.
Rất đáng yêu! Tô Nhiên sờ sờ lỗ tai nho nhỏ của May Mắn, sau đó gãi gãi cằm của nó, may mắn thoải mái ư hử mấy tiếng, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng liếm tay Tô Nhiên một cái, rồi vui sướng dao động cái đuôi nhỏ của mình.
Tô Nhiên rất vui, ghé mặt mình tới gần, liều mạng cọ cọ cọ vào đầu nó, hu hu, May Mắn, có thể gặp lại được mày thật tốt.
May Mắn mất vào kỳ nghỉ đông năm thứ nhất đại học của Tô Nhiên, không phải tự nhiên chết, mà là bị mấy người trộm cho trong thôn cho ăn bã thuốc.
Nghe cha nói, May Mắn đã liều mạng cố gắng đến hơi thở cuối cùng để đi về, đợi đến khi trở về nhà, nó kêu ư ử một tiếng rồi mới đi , sau đó ánh mắt nó xám ngắt, bốn chân cũng cứng ngắc, trong miệng hộc ra bọt màu trắng, rõ ràng nó đã vô cùng vất vả, nhưng vẫn cố gắng không tắt thể, nhất định đợi đến khi cha trở về, mới bằng lòng rời đi, tất cả tình cảnh đó khiến cho một người đàn ông như Tô Tường cũng đỏ cả mắt, Triệu Xuân thậm chí thề sau này không bao giờ nuôi chó nữa.
Thật sự rất lo lắng! lo lắng!
May Mắn, chú chó tốt, mày có biết tại sao lúc đầu tao lại đặt cho mày một cái tên tầm thường như vậy không?
Không phải hi vọng mày mang đến cho gia đình chúng ta Đại Cát Đại Lợi, mà chỉ muốn cho mày có thể biến nguy thành an, bình yên tránh thoát mỗi một lần gặp tai họa, nhưng mà. . . . . .
May Mắn, nhóc ngoan của mẹ, lại cùng mẹ sống một lần nữa trên đời nhé, bằng lòng không?
Tô Nhiên, đem May Mắn đặt ở trước mặt A Hoàng, sau đó bản thân lui về sau cách đó một đoạn.
May Mắn, cho mày một cơ hội lựa chọn, chính mày hãy lựa chọn cho kỹ?
May Mắn, trước tiên ở dưới bụng A Hoàng lăn mấy vòng, mà Tô Nhiên cũng không vội, cô chậm rãi chờ, dường như nếu May Mắn không đến, cô sẽ không đứng lên.
Cuối cùng, sau khi May Mắn chơi đùa mệt, phát hiện Tô Nhiên sắp hóa thành tượng đá, nó nghiêng cái đầu nhỏ, rồi le đầu lưỡi hồng hồng ra nghiêm túc, rất nghiêm túc nhìn Tô Nhiên.
Nhìn thấy vậy trong lòng Tô Nhiên hơi lưu luyến, được rồi, được rồi, nhóc con, tao đang lừa gạt mày thôi, nếu mày không đến đây, tao cũng sẽ chờ đến lúc mày đến!
Đột nhiên, nhóc con kia, lắc lắc bốn cái chân nhỏ, chạy như điên vào trong lòng Tô Nhiên, quá vui mừng khiến Tô Nhiên ngã ngữa ra sau.
Ôi, cái mông của tao.
Nhóc con ở trong lòng Tô Nhiên, trợn tròn mắt, lè lưỡi, phe phẩy cái đuôi nhỏ của mình.
Hắc! hình như mày rất đắc ý!
Bị người ta nói không có chí hướng cũng tốt thôi, bị người mắng không có tiền đồ cũng được, dù sao con người lúc còn sống cũng sống được vài chục năm, miệng cười thường mở ra quá khứ, sau đó hai mắt nhắm lại, thì không còn thấy ai nữa! cuộc sống thoải mái, đơn giản như vậy, mình lại lựa chọn những ngày tháng cực khổ, buộc chính bản thân mình làm những việc mà ngay cả bản thân cũng không thích
Tô Nhiên phải không thích giao tiếp với người khác, nhưng bởi vì muốn gia đình mình giàu có hơn, không để để cho bà ngoại và dì nhìn mẹ một cách thương hại nói: "Ba đứa con gái của mẹ con lại nghèo nhất, con cho mẹ mấy ngàn tệ, con lấy lại đi, coi như cho Nhiên Nhiên nộp học phí, hoặc là mua chút đồ ăn ngon."
Loại thương hại này đả kích lòng tự ái của Tô Nhiên, bởi vì loại thương hại này bao hàm cả ý nghĩ mẹ cô không đủ sức nuôi gia đình, bao hàm một loại tình thân "Xem thường", rồi còn bao gồm một quan tâm không có cách nào cự tuyệt, nhưng mà loại quan tâm này khiến người ta rất đau lòng, tức giận và phát điên.
Mỗi lần đến thời điểm này, Tô Nhiên cũng cố gắng kiềm chế lại oán hận trong lòng, sau đó cười nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà cầm đi, con không thiếu tiền đâu ạ."
Cô vô cùng kiên quyết, nhưng lại bị một câu nói của dì chận trở lại: "Sau này lớn lên, có tiền, lúc đó đền ơn cho bà ngoại."
Cô không còn lý do cự tuyệt, mà lòng tự trọng cũng không cho phép cô khóc lóc om sòm.
Sau đó bà ngoại và các dì cao giọng trò chuyện, mà mẹ bắt đầu bận rộn, quét sân, nấu cơm, trông những đứa trẻ còn nhỏ, mà Tô Nhiên ở trong đám đông cười ảm đạm.
Thật ra thì cô không cần những điều thương tiếc như thế này, dì và bà ngoại tốt, cô có thể nhìn thấy, cũng sẽ ghi ở trong lòng, sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ không quên, số tiền này, cô cầm, rộn lòng!
Cho nên, sau khi cô trọng sinh vẫn cố gắng hết sức.
Cố gắng thay đổi tình cảnh nhà mình, cố gắng thay đổi chính mình, cố gắng thay đổi Tần Trạch, để tất cả mọi người hạnh phúc hơn, cuộc sống tươi đẹp hơn, nhưng mà cuộc đời có rất nhiều việc, không phải mình cứ cố gắng sẽ làm được, chẳng hạn như, tình cảm của Tần Trạch đối với bản thân.
Cho dù Tô Nhiên biết, tất cả mọi chuyện không thể vội vàng, chậm rãi chờ đợi, sẽ có một ngày hoa sẽ nở, nhưng mà Tần Trạch càng ngày càng xuất sắc, cô trở nên sợ, trở nên vội vàng, muốn làm cho Tần Trạch ngay lập tức một lòng yêu mình, bất kể có bao nhiêu cô gái xinh đẹp tài giỏi xuất hiện, trong mắt cậu, chỉ thích một mình cô "Thích đến mức mất hồn, có chút ngốc".
Mấy ngày nay, Tô Nhiên vẫn luôn luôn u ám, tuy có một số ý kiến với lớp phụ đạo, nhưng lại không để tâm, thái độ đối với Tần Trạch cũng không mặn không nhạt .
Văn Phương và Lý Yến nhìn ra Tô Nhiên có điểm gì đó không thích hợp, nhưng lại ăn ý không mở miệng, họ vẫn đi cùng Tô Nhiên, ăn cơm, trêu đùa, nhìn những hoa khôi và hot boy trong trường.
Nhưng mà, thái độ vơi Tần Trạch thì không bằng trước kia, điều này khiến cho Tần Trạch rất buồn bực.
Cũng không khỏi suy đoán lung tung.
Chẳng lẽ là vì mình đánh người Tô Nhiên thích nhất Từ Hải Dương, cho nên giận mình, trời ơi, Tô Nhiên coi trọng nhất là người nghĩa khí, không thể nào vì như vậy mà giận mình được!
Vậy. . . . . . Còn có lý do gì nữa sao, khiến Tô Nhiên lại đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, trước vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào với mình cơ mà.
Tần trạch trên đầu còn vài cọng tóc, bị hắn hành hạ đến tan tác ~~ buổi tối nằm trên giường, vẫn còn nhìn chiếc khăn và bao tay Tô Nhiên đan cho mình than thở, haz, ngày mai lại là một ngày buồn bực!
Ngày qua ngay bỗng chốc đã đến tháng tư, cảnh xuân rực rỡ, chim hót hoa thơm, vạn vật phủ thêm màu xanh hoa cỏ, cả vùng đất được thay môt màu áo mới, mà tâm trạng của Tô Nhiên vẫn còn ở trong trạng thái ngủ đông, không hồi phục giống như vạn vật.
Mà tâm trạng của Tần Trạch càng ngày càng kém, cả người trầm xuống, ngay đến cả Tiểu Hoàng cũng vô tình bị cậu áp đến mức trầm theo, ép tới mức không thở nổi, rất nhiều bạn học, muốn làm quen, cũng bị ánh mắt giống như sói đói đó dọa sợ phải nhượng bộ lui binh, haz ~
Tần Trạch, Tần Trạch, nóng nảy lo lắng, làm cái gì cũng không vừa ý, ánh mắt cậu nhìn Tô Nhiên, hình như trở nên buồn bã .
Văn Phương và Lý Yến nhìn thấy vậy, trong lòng rốt cuộc xả được cơn giận, cái tên ngốc kia, cuối cùng bị dày vò rồi, đối với cậu ta quá tốt, thật đúng là cứ như Tô Nhiên nhà chúng ta nợ cậu ta vậy!
Vì vậy Tô Nhiên lại cố ý chiến tranh lạnh, mà Tần Trạch giống như là sói đói cuồng bạo. . . . . Thi giữa kỳ đã kết thúc!
Thi giữa kỳ, thứ tự xếp hạng không có gì thay đổi, Tô Nhiên lần này tiến bộ hơn, rốt cuộc nhảy lên vị trí thứ nhất. Mà Tần trạch lại đành phải đứng sau Từ Hải Dương Chi, nhưng mà hai người vẫn đứng trong top 10.
Khi Kim Hữu Nhân tuyên bố thành tích, cũng không có phản ứng gì nhiều, nhưng lại mỉm cười đối với ba người, tỏ vẻ chúc mừng.
Văn Phương và Lý Yến thậm chí cũng không nói lời chúc mừng, ở một bên miễn cưỡng ngáp một cái, coi như là đáp lại. Hai người bạn này xấu quá ~~
Còn các bạn học khác lại vô cùng bình tĩnh.
Thành tích này đã ở trong dự liệu của mọi người, tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên.
Mà Tô Nhiên và Tần Trạch vẫn đang "Chiến tranh lạnh", cũng trong thời gian thi giữa kỳ năm nhất trung học đó, khu dạy học phụ đạo của Tô Nhiên cũng đã được xây dựng lên.
Lớp phụ đạo nằm ở đối diện trường tiểu học, trường trung học Minh Tú cũng cách đó không xa, đặt tên là lớp phụ đạo "Cẩm tú", cái tên này này cũng không có nguồn gốc gì lớn, chính là Tô Nhiên chỉ thuận miệng nói, và Triệu Xuân vừa nghe, cảm thấy rất được, không nói hai lời, sử dụng luôn.
Cẩm tú ( về sau lớp phụ đạo gọi là Cẩm tú ) đã bắt đầu hoạt động, chủ yếu chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là tập trung vào việc quản lý học sinh tiểu học, bởi vì người lớn buổi ngày phải đi làm, không có thời gian dạy kèm cho những đứa bé, vì vậy liền đem những đứa bé đó đến gửi, muốn Cẩm Tú chăm sóc hộ.
Công tác ở bộ phận này, là làm điểm tâm chiều cho bọn nhỏ, cơm tối, còn đốc thúc việc làm bài tập, kiểm tra, giảng giải, bình thường chia làm hai loại đó là phụ đạo bình thường và phụ đạo đặc biệt. lớp phụ đạo bình thường thời gian cố định là 6 giờ tối, chủ yếu những đứa bé lớp 1,2, số lượng bài tập ít, hơn nữa phụ huynh thường đón sớm. Mà lớp phụ đạo đặc biệt lại bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, học sinh làm xong bài tập ở nhà xong, sẽ luyện tập thêm một chút, tiếp tục tập trung tiến hành ôn luyện. bộ phận này nhận được khá hiều học sinh đăng ký, có khoảng 50 đứa bé.
Một phần khác còn lại là nhằm vào những ngày nghỉ của học sinh trung học, toán học, Anh ngữ, ngữ văn, khoa học, bốn môn, mà Tô Nhiên lại còn là một cố vấn.
Tuyển Giáo viên, là một vấn đề.
Thật may là ở năm 2003 này, nhà nước đối với việc quản lý các giáo viên vẫn còn lỏng, lúc này các giáo viên trong trường vẫn có thể làm công việc khác ở ngoài , mà tiền lương Cẩm Tú trả cho mỗi giáo viên lại không tồi, nên cũng tuyển được 5 giáo viên tiểu học, mỗi thầy cô sẽ kèm cho mười đứa bé, Triệu Xuân và bà ngoại, bà nội cũng giúp một tay, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cũng xem như khá ổn.
Ngày nghỉ mời mấy thầy cô giáo dạy ở trường trung học, những giáo viên này lúc đầu không nghe Tô Nhiên chỉ huy, dù sao Tô Nhiên cũng chỉ là một học sinh, nhưng sau khi biết "Tô Nhiên" chính là học sinh suất sắc trong trường Minh Tú, hơn nữa bị Tô Nhiên đã cố gắng thuyết phục và nói rõ ràng kế hoạch của nàng thì mọi người đều đồng ý, đều cam tâm tình nguyện làm theo.
Sau khi giáo viên dạy học cho học sinh trung học cũng đã chuẩn bị xong, việc tuyển học sinh đã dễ dàng hơn nhiều.
Rất nhanh nhóm học sinh đầu tiên đã đến đăng ký, khoảng 30 đứa bé, mặc dù vẫn còn ít, nhưng mà Triệu Xuân và Tô Nhiên cũng không nản lòng, bởi vì điều này so với dự đoán của hai người tốt hơn nhiều.
Để lấy được lòng tin mọi người , Tô Nhiên đặc biệt thúc đẩy ôn tập trong thời gian cuộc thi chuyển cấp, bởi vì danh tiếng bên ngoài của cô, cho nên học sinh đăng ký học rất nhiều, nhưng số học sinh tuyển thực sự chỉ có 300 người, sau này có người muốn đăng ký, nhưng bởi vì số học sinh đã quá nhiều, nên Cẩm Tú không nhận thêm nữa, không ngờ như vậy ngược lại danh tiếng của Cẩm Tú lại tăng vọt, vật hiếm mới quý, Cẩm Tú ngừng việc thu nhận học sinh, khiến cho một số người có tiền rất thất vọng, vì tuyển sinh đúng thời điểm học sinh đang sắp thi tuyển cấp nên đúng như dự đoán trước, lệ phí Cẩm Tú thu cũng tăng lên dần, khiến Triệu Xuân kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi toàn bộ mọi thứ ở Cẩm Tú đã đi vào ổn định, Tô Nhiên để cho mẹ quản lý, nàng đến lớp vào đúng hai khóa vào ngày thứ bảy và chủ nhật, thời gian còn lại cô vẫn đến cung thiếu niên luyện tập Violin, cô luyện được hơn nửa năm rồi, cũng sắp đến ngày thi, để thành thạo Violin rất khó luyện, Tô Nhiên ngoại trừ việc học tập phần lớn thời gian đều vùi đầu vào việc luyện tâp đàn Violin.
Thỉnh thoảng cô lại đến nhà bà nội một lần, đột nhiên nghe được thấy ông bác của cô nói ( chính là anh trai của ông Tô Nhiên) A Hoàng đã sinh chó con được mấy tháng rồi, Tô Nhiên mới kích động chạy tới nhìn.
May Mắn dễ thương của cô, cô muốn đến xem chú chó nhỏ này một lát.
Vừa nhìn cô đã thấy một chú chó nhỏ tròn vo đang lảo đảo đi lại trên nền xi măng trước nhà ông bác một cách thích thú, nó có màu đen đang dùng cái mũi mềm mại của mình ngửi mấy cây cỏ đuôi chó mọc lên giữa khe hở xi măng.
Hắc hắc, chú chó nhỏ màu đen này của nhà cô trước đây tên là May Mắn(Kiếp trước ấy ạ))) , thật ra nó cũng không phải đen toàn bộ, mà trước bụng và giữa trán có màu trắng, sau khi lớn lên, màu đen sẫm đó còn có lẫn một ít long màu vàng, mà đôi mắt đen láy lại biến thành màu trà, lỗ tai dựng rất cao, phần lông trên lưng hơi cứng, nhưng đám lông trên đuôi lại rất mềm mại, vuốt rất thoải mái.
Màu đen, màu đen, ha, tìm được rồi, chính chú chó nhỏ này.
Lúc này May Mắn, rất nhỏ, hai tay là có thể bế nó lên được, đôi mắt nho nhỏ, có chút tò mò nhìn Tô Nhiên.
Rất đáng yêu! Tô Nhiên sờ sờ lỗ tai nho nhỏ của May Mắn, sau đó gãi gãi cằm của nó, may mắn thoải mái ư hử mấy tiếng, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng liếm tay Tô Nhiên một cái, rồi vui sướng dao động cái đuôi nhỏ của mình.
Tô Nhiên rất vui, ghé mặt mình tới gần, liều mạng cọ cọ cọ vào đầu nó, hu hu, May Mắn, có thể gặp lại được mày thật tốt.
May Mắn mất vào kỳ nghỉ đông năm thứ nhất đại học của Tô Nhiên, không phải tự nhiên chết, mà là bị mấy người trộm cho trong thôn cho ăn bã thuốc.
Nghe cha nói, May Mắn đã liều mạng cố gắng đến hơi thở cuối cùng để đi về, đợi đến khi trở về nhà, nó kêu ư ử một tiếng rồi mới đi , sau đó ánh mắt nó xám ngắt, bốn chân cũng cứng ngắc, trong miệng hộc ra bọt màu trắng, rõ ràng nó đã vô cùng vất vả, nhưng vẫn cố gắng không tắt thể, nhất định đợi đến khi cha trở về, mới bằng lòng rời đi, tất cả tình cảnh đó khiến cho một người đàn ông như Tô Tường cũng đỏ cả mắt, Triệu Xuân thậm chí thề sau này không bao giờ nuôi chó nữa.
Thật sự rất lo lắng! lo lắng!
May Mắn, chú chó tốt, mày có biết tại sao lúc đầu tao lại đặt cho mày một cái tên tầm thường như vậy không?
Không phải hi vọng mày mang đến cho gia đình chúng ta Đại Cát Đại Lợi, mà chỉ muốn cho mày có thể biến nguy thành an, bình yên tránh thoát mỗi một lần gặp tai họa, nhưng mà. . . . . .
May Mắn, nhóc ngoan của mẹ, lại cùng mẹ sống một lần nữa trên đời nhé, bằng lòng không?
Tô Nhiên, đem May Mắn đặt ở trước mặt A Hoàng, sau đó bản thân lui về sau cách đó một đoạn.
May Mắn, cho mày một cơ hội lựa chọn, chính mày hãy lựa chọn cho kỹ?
May Mắn, trước tiên ở dưới bụng A Hoàng lăn mấy vòng, mà Tô Nhiên cũng không vội, cô chậm rãi chờ, dường như nếu May Mắn không đến, cô sẽ không đứng lên.
Cuối cùng, sau khi May Mắn chơi đùa mệt, phát hiện Tô Nhiên sắp hóa thành tượng đá, nó nghiêng cái đầu nhỏ, rồi le đầu lưỡi hồng hồng ra nghiêm túc, rất nghiêm túc nhìn Tô Nhiên.
Nhìn thấy vậy trong lòng Tô Nhiên hơi lưu luyến, được rồi, được rồi, nhóc con, tao đang lừa gạt mày thôi, nếu mày không đến đây, tao cũng sẽ chờ đến lúc mày đến!
Đột nhiên, nhóc con kia, lắc lắc bốn cái chân nhỏ, chạy như điên vào trong lòng Tô Nhiên, quá vui mừng khiến Tô Nhiên ngã ngữa ra sau.
Ôi, cái mông của tao.
Nhóc con ở trong lòng Tô Nhiên, trợn tròn mắt, lè lưỡi, phe phẩy cái đuôi nhỏ của mình.
Hắc! hình như mày rất đắc ý!
/160
|