Vốn dĩ ánh mặt trời đang gay gắt, vậy mà trong lúc bất chợt mây đen đã giăng đầy, 10 tháng tuy được coi như là mùa thu, nhưng thời tiết bắt thường giống như ngày hè vậy.
Sắc trời u ám, Tô Nhiên và Tần Trạch lại càng thêm lo lắng, ba người không ai mang dù, nếu lát nữa trời mưa, làm thế nào về nhà?
Nếu không chúng ta chia nhau ra tìm? Tô Nhiên nhìn thấy tốc độ hai người đi tìm như vậy quá chậm, vì vậy đề nghị.
Tần Trạch khẽ cân nhắc, lại nhìn thời tiết, chân mày nhíu lại, cuối cùng gật đầu một cái.
Cậu, phải tự mình cẩn thận. Tần Trạch nhìn Tô Nhiên xoay người muốn đi , không yên lòng dặn dò.
Biết rồi. Tô Nhiên cười đồng ý.
Còn nữa, trời mưa, thì vào chỗ nào đó tránh mua, nếu thật sự không tìm được, cũng không có biện pháp nào cả, 5h chiều, gặp nhau ở cửa hàng bán thu cưng, nhớ đó, bất kể tìm được hay không, nhất định phải tụ hợp ở đó! Tần Trạch vẫn còn có chút lo lắng.
Biết rồi, không ngờ cậu lại dài dòng như vậy.
Tần Trạch từ trên cao nhìn xuống Tô Nhiên, vỗ vỗ đầu của cô: Ai bảo trong lúc cậu tập trung suy nghĩ đến chuyện gì, thì quên hết tất cả những chuyện khác, cô gái ngốc như cậu, tớ cực kỳ không yên tâm.
Tô Nhiên nghe thấy Tần Trạch trong lúc lơ đãng nói ra những lời ngon tiếng ngọt, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
Cô gật đầu một cái, sau đó cùng Tần Trạch chia nhau ra tìm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từng đám từng đám mây đen, đã giăng kín trên bầu trời, Tô Nhiên cảm thấy rất lo lắng, chắc chắn trận mưa này sẽ rất lớn, không biết đứa bé kia rốt cuộc đang ở nơi nào?
Tô Nhiên chạy mệt rồi, dựa vào lan can, cố gắng suy nghĩ.
Đối với thân thế Hải Dương, hiện tại suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, ban đầu có chút chuyện còn phân vân, bây giờ rốt cuộc đã có thể hiểu được hết rồi.
Đứa bé kia rất u buồn, luôn có cảm giác có cái gì đó đang chiếm cứ trong lòng cậu ta, làm cho cậu ta xua đi không được, khiến cậu ta không cách nào xoay chuyển được.
Tấm lưng đứa bé kia vĩnh viễn thẳng tắp, giống như muốn nói với người đời, cậu ta có tôn nghiêm, cậu ta không khuất phục, hơn nữa cậu ta còn có niềm kiêu ngạo của riêng mình. Đứa bé kia cố gắng học tập, bất kể là đi học hay tan lớp, cậu ta luôn an tĩnh xem sách, làm bài tập.
Đứa bé kia, cho tới bây giờ đều tự mình đạp xe đạp đi học, chưa từng thấy ba cậu ta đưa tới trường.
Những điểm nghi vẫn này, trước kia cô cũng biết, nhưng lại chưa từng suy nghĩ đến, tại sao?
Bây giờ đã hiểu rõ, bất mãn đối với cậu ta, chỉ còn lại thương tiếc.
Đứa bé kia, còn có một người bạn có tiền như vậy, được người nhà bảo vệ đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt, mỗi ngày nhìn Vương Dực không buồn không lo, nụ cười không nhiễm một chút bụi nào, nhìn lại mình, cha của mình lại làm tài xế trong nhà người bạn đó gọi phải tới hô phải đi, trong lòng của cậu ta có biết bao nhiêu là hâm mộ và bất mãn, cuối cùng chỉ có thể dùng lạnh lùng để bảo vệ bản thân không bị thương.
Đứa nhỏ này, cũng được xem như là một người không chịu khuất phục, vẫn luôn duy trì thái độ đúng mực đối với những kẻ có tiền, dùng lạnh lùng để duy trì lòng tự ái và kiêu ngạo của mình, dùng cố gắng để chứng minh sự nỗ lực và ưu tú của mình.
Az, chẳng qua là đứa nhỏ này, quá hiếu thắng, quá nhạy cảm, cũng không chịu bỏ xuống mọi việc, ba mẹ kiếm tiền để nuôi mình, làm con cái nên cảm kích mới phải, bọn họ làm ra những đồng tiền ấy cũng không hề dễ dàng, con cái tại sao còn kén cá chọn canh.
Từ Hải Dương, tóc mai của cha cậu đã bạc trắng cả rồi, bác ấy khổ cực, cậu có nhìn thấy không?
Công việc của ba mẹ, chúng ta cần phải tôn trọng bọn họ, không phải đi oán giận bọn họ, chúng ta có thể thay đổi, chỉ có bản thân chúng ta mà thôi, nếu như cậu không muốn bản thân mãi ở địa vị thấp như vậy, thì bản thân cậu cần phải cố gắng thôi!
Giữa lúc Tô Nhiên đang suy nghĩ, bỗng nhiên trời đổ mưa.
Tô Nhiên tìm một mái hiên để trú mưa, phủi phủi nước mưa trên người, rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã hơn 4 giờ rồi, không biết Tần trạch bên kia như thế nào?
Mưa càng lúc càng lớn, Tần Trạch bất đắc dĩ phải tìm một chỗ tránh mưa, cậu nhìn thấy một mái hiên lớn trước một cửa hàng, liền chạy vào tránh mưa, vừa mới đi vào liền phát hiện thấy một bóng dáng cô đơn đứng tựa vào trước cửa!
Trên áo sơ mi trắng có rất nhiều vết bản, hai mắt cậu ta vô hồn, tóc ướt nhẹp, hoàn toàn không sáng rỡ như lúc ở trường, mà rất nhếch nhác, mất hồn nhìn lên bầu trời.
Từ Hải Dương! Tần Trạch tức giận hét lên.
Từ Hải Dương quay đầu, ngơ ngác nhìn Tần Trạch.
Cái tên khốn kiếp nhà cậu, đồ hèn nhát! Tần Trạch tiến lên tức giận đánh một quyền lên mặt Từ Hải Dương, Trong đầu Từ Hải Dương chỉ cảm thấy ông ông nổ tung một tiếng, sau đó ngã vào trong vũng nước.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn Tần trạch, mệt mỏi quay đầu đi chỗ khác: Đánh thắng, cậu có thể đi rồi.
Những lời này, khiến Tần Trạch tức giận hơn: Từ Hải Dương, tôi xem cậu là đối thủ cạnh tranh, vẫn lấy cậu làm mục tiêu, phấn đấu tới hôm nay, con mẹ nó cậu, lại dám ở chỗ này sa sút! Cậu đứng lên cho tôi hai chúng ta làm một trận!
Từ Hải Dương cười lạnh: Đối thủ cạnh tranh, người được tôi công nhận là đối thủ cạnh tranh chỉ có hai người, một là Tiểu Dực, một người khác còn lại là. . . . . . Tô Nhiên, cậu là cái thá gì!
Tần Trạch nhìn ra trong lời nói của Từ Hải Dương ẩn chứa lửa giận, trong lòng ngược lại rất vui mừng, cậu không sợ cậu ta tức giận, sợ nhất là cậu ta buông tay trống rỗng , bộ dáng như không có linh hồn.
Tôi là cái thá gì! Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác thua dưới tay một người không là cái gì như tôi, kết quả thi cuối kỳ, tôi vẫn đứng trong top 10, còn cậu, đứng thứ mười một! Có một người cha thấp kém như thế, nên mới có một đứa con đồ bỏ đi như cậu! Tần Trạch tiếp tục chê cười cậu ta.
Cậu! Từ Hải Dương giống như một con mèo bị dẫm đuôi, mặt đỏ lên, bản thân nhảy dựng giương nanh múa vuốt! Nắm đấm hướng về phía Tần Trạch.
Cậu câm miệng cho tôi! Câm miệng! Câm miệng! Từ Hải Dương nổi giận.
Nhưng mà nắm đấm của cậu ta, Tần Trạch lại dễ dàng tránh né được, Từ Hải Dương ở trước mặt cậu, nhiều lắm là chỉ là một chú sư tử con vừa mới dài răng! Không đủ để khiến cậu sợ hãi!
Muốn tôi câm miệng, không có cửa đâu, đây vốn dĩ là sự thật, tại sao không để cho tôi nói, sợ người khác biết, vậy thì cậu ghét bỏ ba của mình! là một tên hèn nhát! Hừ, còn học tự ti! Cần được ăn đòn! Tần Trạch càng nói càng tức, vừa đánh một quyền lên mặt Từ Hải Dương.
Lần này, trực tiếp đem Từ Hải Dương đánh bay ra ngoài.
Lần này, trực tiếp đem Từ Hải Dương đánh bay ra ngoài.
Từ từ bò dậy, Từ Hải Dương ở trong nước mưa, ngẩng đầu lên.
Máu mũi chảy xuôi theo nước mưa, khiến cho khuôn mặt của cậu ta trở nên dữ tợn hơn.
Cậu biết cái gì? Ba của tôi là tài xế của nhà giàu, nhưng mà tôi lại lại cùng thiếu gia nhà giàu đó là bạn bè thân thiết, nhìn thiếu gia đó được mặc đồ tốt nhất, đi xe xịn, học hành cũng là nơi tốt, học tập chỉ cần tiến bộ một chút, là có thể được nhận phần thưởng được đi du lịch bất cứ chỗ nào trên thế giới, tôi hận, hận tại sao ba tôi chỉ là một người tài xế, mà không phải là người giàu có kia, tôi hận, tại sao cùng sống dưới một mái hiên, mà tôi lại phải khúm núm, mà cậu ta lại cao cao tại thượng, cười vô tâm vô phế như vậy chứ!
Vào lúc này Từ Hải Dương phát tiết ra tất cả nỗi oán hận trong lòng, ánh mắt cậu ta đỏ như máu , trong lòng cậu ta tràn ngập bất mãn, tức giận đè nén trong những năm qua, hoàn toàn bộc phát trước mặt Tần Trạch,
Tần Trạch nhìn Từ Hải Dương điên cuồng, than thở!
Tất cả mọi chuyện, cậu không có khả năng thay đổi, nếu cậu muốn, chỉ có thể do chính cậu tự phấn đấu để thay đổi mà thôi! Lời của cậu nói, lại giống như suy nghĩ trong lòng Tô Nhiên.
Nói thì dễ dàng, cậu cho rằng phấn đấu, là một chuyện dễ dàng sao? Từ Hải Dương mặc cho những giọt mưa tắm rửa thân thể mình, cười lạnh.
Ánh mắt Tần Trạch bén nhọn bắn thẳng tận sâu trong nội tâm Từ Hải Dương: Không có làm không được, chỉ có bản thân không muốn làm mà thôi. Thật ra thì, bản thân cậu so với những đứa bé bình thường khác đã tốt hơn rất nhiều lần rồi, bởi vì cậu có quý nhân tương trợ, tại sao cậu lại không biết lợi dụng điều đó, đem quý nhân là thành đá đặt chân, sau đó cố gắng vươn lên, cuối cùng vươn lên một vị trí còn cao hơn vị quý nhân đó nữa.
Từ Hải Dương trầm mặc. . . . . .
Sau một lát, cậu ta bi thương cười một tiếng.
Một cậu bé nho nhỏ, lại có một nụ cười bi thảm như vậy.
Không phải là không muốn, chẳng qua là cảm thấy mệt quá!
Tần Trạch đột nhiên hét lớn một tiếng, đem tất cả bi thương của Từ Hải Dương lập tức cuốn đi.
Cậu bỗng nhiên nở một nụ cười tự tin giống như Uzumaki Naruto vậy: Cứ cố gắng, đi thẳng đi nữa, sẽ không mệt mỏi, sẽ không cảm thấy khổ cực, chỉ cảm thấy càng ngày càng hạnh phúc!
Từ Hải Dương đứng trong mưa, dường như có thể cảm thấy một vùng sáng như ánh mặt trời.
Tại sao, trên thế giới này lại có một người như vậy, tự tin một cách mãnh liệt, chẳng những chống đỡ được niềm tin của mình, còn đốt cháy tín niệm của người khác!
Từ Hải Dương, lại một lần nữa mất hồn.
Đây là, ước định của những người đàn ông chúng ta, nhấc nắm đấm của cậu lên! Tần Trạch nhếch môi, răng trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh sáng ngời như ánh mặt trời, hướng về phía Từ Hải Dương mỉm cười xán lạn.
Từ Hải Dương, không tự chủ được nhấc quả đấm lên, đưa về phía không trung.
Hai quả đấm, ở trong cơn mưa to, va chạm!
Được! Về sau chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh của nhau! Từ Hải Dương, tớ mong đợi cuộc tránh đấu lần này của chúng ta, không chỉ đơn thuần là thành tích, còn có cuộc sống nữa!
Tần Trạch thu hồi quả đấm, sau đó sờ mũi một cái, mỉm cười!
Từ Hải Dương nhìn Tần Trạch tràn đầy tự tin cười, gương mặt lạnh lùng, trở nên sinh động .
Mỉm cười, từng chút từng chút ở trên mặt tràn ra.
Đi, có lẽ Tô Nhiên đang sốt ruột chờ chúng ta rồi. Tần Trạch lay bả vai Từ Hải Dương.
Tình thần Từ Hải Dương chấn động, sau đó cúi đầu, cười thầm, thật lâu sau vẫn chưa cảm nhận được, hai người đàn ông đã lập được tình hữu nghị rồi.
Giữa hai người đàn ông, điều duy nhất để tăng tiến tình hữu nghị , có lẽ là đánh nhau một trận.
Hai người huyên nháo một trận ở trong cơn mưa này, cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì trời mưa, hơn nữa cửa hàng này còn nằm trong một góc hẻo lánh, hai người đánh nhau, cũng không khiến mọi người chú ý.
Chỉ là hiện tại hai người kề vai sát cánh, toàn thân ướt nhẹp, vô cùng chật vật đi trên đường cái, mới khiến người đi đường chỉ chỉ chõ chõ.
Nhưng Tần Trạch và Từ Hải Dương cũng không hề để ý.
Khi hai người xuất hiện tại cửa hàng sủng vật, đã sáu giờ tối rồi, Tô Nhiên nhìn thấy hai người cười hì hì đi tới, tất cả oán khí cũng tan thành mây khói, chỉ cần hai người bình an trở về, vậy là tốt rồi.
Hỏi ông chủ cửa hàng sủng vật mượn hai cái khăn lông, đem mặt xoa xoa sạch sẽ, nhưng mà quần áo của hai người, đều ướt hết, cái này thì không có biện pháp gì rồi.
Tô Nhiên oán trách mấy câu: Không biết hai người làm cái gì, giống như lăn lộn trong hố bùn ra vậy.
Tần Trạch cười khúc khích, mà vẻ mặt Từ Hải Dương càng thêm mềm mại, vẫn giống như lần đầu tiên vậy, Tô Nhiên vẫn tự nhiên như vậy, vẫn dùng những lời nói quan tâm để hỏi cậu.
Ba người, trên đường đi về nhà, luôn bị người đi đường chỉ chỉ chõ chõ, gương mặt Tô Nhiên nóng lên, Tần Trạch lại làm ra vẻ chẳng sao cả, mà vẻ mặt Từ Hải Dương lại nhẹ nhàng sung sướng, hình như gặp được một việc tốt nhất trên thế giới.
Tô Nhiên len lén hỏi Tần trạch: Làm sao cậu làm được?
Tần Trạch thần bí nháy mắt mấy cái: Đây là ước định giữa những người đàn ông bọn tớ.
Sắc trời u ám, Tô Nhiên và Tần Trạch lại càng thêm lo lắng, ba người không ai mang dù, nếu lát nữa trời mưa, làm thế nào về nhà?
Nếu không chúng ta chia nhau ra tìm? Tô Nhiên nhìn thấy tốc độ hai người đi tìm như vậy quá chậm, vì vậy đề nghị.
Tần Trạch khẽ cân nhắc, lại nhìn thời tiết, chân mày nhíu lại, cuối cùng gật đầu một cái.
Cậu, phải tự mình cẩn thận. Tần Trạch nhìn Tô Nhiên xoay người muốn đi , không yên lòng dặn dò.
Biết rồi. Tô Nhiên cười đồng ý.
Còn nữa, trời mưa, thì vào chỗ nào đó tránh mua, nếu thật sự không tìm được, cũng không có biện pháp nào cả, 5h chiều, gặp nhau ở cửa hàng bán thu cưng, nhớ đó, bất kể tìm được hay không, nhất định phải tụ hợp ở đó! Tần Trạch vẫn còn có chút lo lắng.
Biết rồi, không ngờ cậu lại dài dòng như vậy.
Tần Trạch từ trên cao nhìn xuống Tô Nhiên, vỗ vỗ đầu của cô: Ai bảo trong lúc cậu tập trung suy nghĩ đến chuyện gì, thì quên hết tất cả những chuyện khác, cô gái ngốc như cậu, tớ cực kỳ không yên tâm.
Tô Nhiên nghe thấy Tần Trạch trong lúc lơ đãng nói ra những lời ngon tiếng ngọt, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
Cô gật đầu một cái, sau đó cùng Tần Trạch chia nhau ra tìm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từng đám từng đám mây đen, đã giăng kín trên bầu trời, Tô Nhiên cảm thấy rất lo lắng, chắc chắn trận mưa này sẽ rất lớn, không biết đứa bé kia rốt cuộc đang ở nơi nào?
Tô Nhiên chạy mệt rồi, dựa vào lan can, cố gắng suy nghĩ.
Đối với thân thế Hải Dương, hiện tại suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, ban đầu có chút chuyện còn phân vân, bây giờ rốt cuộc đã có thể hiểu được hết rồi.
Đứa bé kia rất u buồn, luôn có cảm giác có cái gì đó đang chiếm cứ trong lòng cậu ta, làm cho cậu ta xua đi không được, khiến cậu ta không cách nào xoay chuyển được.
Tấm lưng đứa bé kia vĩnh viễn thẳng tắp, giống như muốn nói với người đời, cậu ta có tôn nghiêm, cậu ta không khuất phục, hơn nữa cậu ta còn có niềm kiêu ngạo của riêng mình. Đứa bé kia cố gắng học tập, bất kể là đi học hay tan lớp, cậu ta luôn an tĩnh xem sách, làm bài tập.
Đứa bé kia, cho tới bây giờ đều tự mình đạp xe đạp đi học, chưa từng thấy ba cậu ta đưa tới trường.
Những điểm nghi vẫn này, trước kia cô cũng biết, nhưng lại chưa từng suy nghĩ đến, tại sao?
Bây giờ đã hiểu rõ, bất mãn đối với cậu ta, chỉ còn lại thương tiếc.
Đứa bé kia, còn có một người bạn có tiền như vậy, được người nhà bảo vệ đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt, mỗi ngày nhìn Vương Dực không buồn không lo, nụ cười không nhiễm một chút bụi nào, nhìn lại mình, cha của mình lại làm tài xế trong nhà người bạn đó gọi phải tới hô phải đi, trong lòng của cậu ta có biết bao nhiêu là hâm mộ và bất mãn, cuối cùng chỉ có thể dùng lạnh lùng để bảo vệ bản thân không bị thương.
Đứa nhỏ này, cũng được xem như là một người không chịu khuất phục, vẫn luôn duy trì thái độ đúng mực đối với những kẻ có tiền, dùng lạnh lùng để duy trì lòng tự ái và kiêu ngạo của mình, dùng cố gắng để chứng minh sự nỗ lực và ưu tú của mình.
Az, chẳng qua là đứa nhỏ này, quá hiếu thắng, quá nhạy cảm, cũng không chịu bỏ xuống mọi việc, ba mẹ kiếm tiền để nuôi mình, làm con cái nên cảm kích mới phải, bọn họ làm ra những đồng tiền ấy cũng không hề dễ dàng, con cái tại sao còn kén cá chọn canh.
Từ Hải Dương, tóc mai của cha cậu đã bạc trắng cả rồi, bác ấy khổ cực, cậu có nhìn thấy không?
Công việc của ba mẹ, chúng ta cần phải tôn trọng bọn họ, không phải đi oán giận bọn họ, chúng ta có thể thay đổi, chỉ có bản thân chúng ta mà thôi, nếu như cậu không muốn bản thân mãi ở địa vị thấp như vậy, thì bản thân cậu cần phải cố gắng thôi!
Giữa lúc Tô Nhiên đang suy nghĩ, bỗng nhiên trời đổ mưa.
Tô Nhiên tìm một mái hiên để trú mưa, phủi phủi nước mưa trên người, rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã hơn 4 giờ rồi, không biết Tần trạch bên kia như thế nào?
Mưa càng lúc càng lớn, Tần Trạch bất đắc dĩ phải tìm một chỗ tránh mưa, cậu nhìn thấy một mái hiên lớn trước một cửa hàng, liền chạy vào tránh mưa, vừa mới đi vào liền phát hiện thấy một bóng dáng cô đơn đứng tựa vào trước cửa!
Trên áo sơ mi trắng có rất nhiều vết bản, hai mắt cậu ta vô hồn, tóc ướt nhẹp, hoàn toàn không sáng rỡ như lúc ở trường, mà rất nhếch nhác, mất hồn nhìn lên bầu trời.
Từ Hải Dương! Tần Trạch tức giận hét lên.
Từ Hải Dương quay đầu, ngơ ngác nhìn Tần Trạch.
Cái tên khốn kiếp nhà cậu, đồ hèn nhát! Tần Trạch tiến lên tức giận đánh một quyền lên mặt Từ Hải Dương, Trong đầu Từ Hải Dương chỉ cảm thấy ông ông nổ tung một tiếng, sau đó ngã vào trong vũng nước.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn Tần trạch, mệt mỏi quay đầu đi chỗ khác: Đánh thắng, cậu có thể đi rồi.
Những lời này, khiến Tần Trạch tức giận hơn: Từ Hải Dương, tôi xem cậu là đối thủ cạnh tranh, vẫn lấy cậu làm mục tiêu, phấn đấu tới hôm nay, con mẹ nó cậu, lại dám ở chỗ này sa sút! Cậu đứng lên cho tôi hai chúng ta làm một trận!
Từ Hải Dương cười lạnh: Đối thủ cạnh tranh, người được tôi công nhận là đối thủ cạnh tranh chỉ có hai người, một là Tiểu Dực, một người khác còn lại là. . . . . . Tô Nhiên, cậu là cái thá gì!
Tần Trạch nhìn ra trong lời nói của Từ Hải Dương ẩn chứa lửa giận, trong lòng ngược lại rất vui mừng, cậu không sợ cậu ta tức giận, sợ nhất là cậu ta buông tay trống rỗng , bộ dáng như không có linh hồn.
Tôi là cái thá gì! Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác thua dưới tay một người không là cái gì như tôi, kết quả thi cuối kỳ, tôi vẫn đứng trong top 10, còn cậu, đứng thứ mười một! Có một người cha thấp kém như thế, nên mới có một đứa con đồ bỏ đi như cậu! Tần Trạch tiếp tục chê cười cậu ta.
Cậu! Từ Hải Dương giống như một con mèo bị dẫm đuôi, mặt đỏ lên, bản thân nhảy dựng giương nanh múa vuốt! Nắm đấm hướng về phía Tần Trạch.
Cậu câm miệng cho tôi! Câm miệng! Câm miệng! Từ Hải Dương nổi giận.
Nhưng mà nắm đấm của cậu ta, Tần Trạch lại dễ dàng tránh né được, Từ Hải Dương ở trước mặt cậu, nhiều lắm là chỉ là một chú sư tử con vừa mới dài răng! Không đủ để khiến cậu sợ hãi!
Muốn tôi câm miệng, không có cửa đâu, đây vốn dĩ là sự thật, tại sao không để cho tôi nói, sợ người khác biết, vậy thì cậu ghét bỏ ba của mình! là một tên hèn nhát! Hừ, còn học tự ti! Cần được ăn đòn! Tần Trạch càng nói càng tức, vừa đánh một quyền lên mặt Từ Hải Dương.
Lần này, trực tiếp đem Từ Hải Dương đánh bay ra ngoài.
Lần này, trực tiếp đem Từ Hải Dương đánh bay ra ngoài.
Từ từ bò dậy, Từ Hải Dương ở trong nước mưa, ngẩng đầu lên.
Máu mũi chảy xuôi theo nước mưa, khiến cho khuôn mặt của cậu ta trở nên dữ tợn hơn.
Cậu biết cái gì? Ba của tôi là tài xế của nhà giàu, nhưng mà tôi lại lại cùng thiếu gia nhà giàu đó là bạn bè thân thiết, nhìn thiếu gia đó được mặc đồ tốt nhất, đi xe xịn, học hành cũng là nơi tốt, học tập chỉ cần tiến bộ một chút, là có thể được nhận phần thưởng được đi du lịch bất cứ chỗ nào trên thế giới, tôi hận, hận tại sao ba tôi chỉ là một người tài xế, mà không phải là người giàu có kia, tôi hận, tại sao cùng sống dưới một mái hiên, mà tôi lại phải khúm núm, mà cậu ta lại cao cao tại thượng, cười vô tâm vô phế như vậy chứ!
Vào lúc này Từ Hải Dương phát tiết ra tất cả nỗi oán hận trong lòng, ánh mắt cậu ta đỏ như máu , trong lòng cậu ta tràn ngập bất mãn, tức giận đè nén trong những năm qua, hoàn toàn bộc phát trước mặt Tần Trạch,
Tần Trạch nhìn Từ Hải Dương điên cuồng, than thở!
Tất cả mọi chuyện, cậu không có khả năng thay đổi, nếu cậu muốn, chỉ có thể do chính cậu tự phấn đấu để thay đổi mà thôi! Lời của cậu nói, lại giống như suy nghĩ trong lòng Tô Nhiên.
Nói thì dễ dàng, cậu cho rằng phấn đấu, là một chuyện dễ dàng sao? Từ Hải Dương mặc cho những giọt mưa tắm rửa thân thể mình, cười lạnh.
Ánh mắt Tần Trạch bén nhọn bắn thẳng tận sâu trong nội tâm Từ Hải Dương: Không có làm không được, chỉ có bản thân không muốn làm mà thôi. Thật ra thì, bản thân cậu so với những đứa bé bình thường khác đã tốt hơn rất nhiều lần rồi, bởi vì cậu có quý nhân tương trợ, tại sao cậu lại không biết lợi dụng điều đó, đem quý nhân là thành đá đặt chân, sau đó cố gắng vươn lên, cuối cùng vươn lên một vị trí còn cao hơn vị quý nhân đó nữa.
Từ Hải Dương trầm mặc. . . . . .
Sau một lát, cậu ta bi thương cười một tiếng.
Một cậu bé nho nhỏ, lại có một nụ cười bi thảm như vậy.
Không phải là không muốn, chẳng qua là cảm thấy mệt quá!
Tần Trạch đột nhiên hét lớn một tiếng, đem tất cả bi thương của Từ Hải Dương lập tức cuốn đi.
Cậu bỗng nhiên nở một nụ cười tự tin giống như Uzumaki Naruto vậy: Cứ cố gắng, đi thẳng đi nữa, sẽ không mệt mỏi, sẽ không cảm thấy khổ cực, chỉ cảm thấy càng ngày càng hạnh phúc!
Từ Hải Dương đứng trong mưa, dường như có thể cảm thấy một vùng sáng như ánh mặt trời.
Tại sao, trên thế giới này lại có một người như vậy, tự tin một cách mãnh liệt, chẳng những chống đỡ được niềm tin của mình, còn đốt cháy tín niệm của người khác!
Từ Hải Dương, lại một lần nữa mất hồn.
Đây là, ước định của những người đàn ông chúng ta, nhấc nắm đấm của cậu lên! Tần Trạch nhếch môi, răng trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh sáng ngời như ánh mặt trời, hướng về phía Từ Hải Dương mỉm cười xán lạn.
Từ Hải Dương, không tự chủ được nhấc quả đấm lên, đưa về phía không trung.
Hai quả đấm, ở trong cơn mưa to, va chạm!
Được! Về sau chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh của nhau! Từ Hải Dương, tớ mong đợi cuộc tránh đấu lần này của chúng ta, không chỉ đơn thuần là thành tích, còn có cuộc sống nữa!
Tần Trạch thu hồi quả đấm, sau đó sờ mũi một cái, mỉm cười!
Từ Hải Dương nhìn Tần Trạch tràn đầy tự tin cười, gương mặt lạnh lùng, trở nên sinh động .
Mỉm cười, từng chút từng chút ở trên mặt tràn ra.
Đi, có lẽ Tô Nhiên đang sốt ruột chờ chúng ta rồi. Tần Trạch lay bả vai Từ Hải Dương.
Tình thần Từ Hải Dương chấn động, sau đó cúi đầu, cười thầm, thật lâu sau vẫn chưa cảm nhận được, hai người đàn ông đã lập được tình hữu nghị rồi.
Giữa hai người đàn ông, điều duy nhất để tăng tiến tình hữu nghị , có lẽ là đánh nhau một trận.
Hai người huyên nháo một trận ở trong cơn mưa này, cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì trời mưa, hơn nữa cửa hàng này còn nằm trong một góc hẻo lánh, hai người đánh nhau, cũng không khiến mọi người chú ý.
Chỉ là hiện tại hai người kề vai sát cánh, toàn thân ướt nhẹp, vô cùng chật vật đi trên đường cái, mới khiến người đi đường chỉ chỉ chõ chõ.
Nhưng Tần Trạch và Từ Hải Dương cũng không hề để ý.
Khi hai người xuất hiện tại cửa hàng sủng vật, đã sáu giờ tối rồi, Tô Nhiên nhìn thấy hai người cười hì hì đi tới, tất cả oán khí cũng tan thành mây khói, chỉ cần hai người bình an trở về, vậy là tốt rồi.
Hỏi ông chủ cửa hàng sủng vật mượn hai cái khăn lông, đem mặt xoa xoa sạch sẽ, nhưng mà quần áo của hai người, đều ướt hết, cái này thì không có biện pháp gì rồi.
Tô Nhiên oán trách mấy câu: Không biết hai người làm cái gì, giống như lăn lộn trong hố bùn ra vậy.
Tần Trạch cười khúc khích, mà vẻ mặt Từ Hải Dương càng thêm mềm mại, vẫn giống như lần đầu tiên vậy, Tô Nhiên vẫn tự nhiên như vậy, vẫn dùng những lời nói quan tâm để hỏi cậu.
Ba người, trên đường đi về nhà, luôn bị người đi đường chỉ chỉ chõ chõ, gương mặt Tô Nhiên nóng lên, Tần Trạch lại làm ra vẻ chẳng sao cả, mà vẻ mặt Từ Hải Dương lại nhẹ nhàng sung sướng, hình như gặp được một việc tốt nhất trên thế giới.
Tô Nhiên len lén hỏi Tần trạch: Làm sao cậu làm được?
Tần Trạch thần bí nháy mắt mấy cái: Đây là ước định giữa những người đàn ông bọn tớ.
/160
|