Tiểu Hoa mở máy tính ra lợi dụng hội Chữ thập đỏ trên mạng bỏ vào một chút tiền cứu tế. Sau đó Tiểu Hoa ngồi ở ban công nghe âm thanh các chiến sĩ huấn luyện, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất bình tĩnh. Cô từ chối bất kỳ phỏng vấn và báo cáo, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Chị, em phải đi, đi đến khu tai nạn... Lý Minh Ngọc gõ cửa nhà Tiểu Hoa rồi vào nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nhìn hắn, nâng tay sờ tóc ngắn ngủn của hắn cười nói: Chú ý an toàn!
Lý Minh Ngọc nhếch miệng cười nói: Số người tử vong cũng không nhiều, không phải rất nguy hiểm, chẳng qua là giúp đỡ dời quần chúng mà thôi...
Tiểu Hoa gật đầu một cái nhìn bóng dáng hắn rời đi nói: Chị làm món ngon cho em, chờ em trở về!
Lý Minh Ngọc quay đầu cười vẫy vẫy tay với Tiểu Hoa.
Lý Minh Ngọc đi không đến mấy ngày thì Cao Giang Cảnh cũng đi. Tiểu Hoa lần đầu tiên chủ động mở tivi xem những tin tức có liên quan. Trên tivi mọi người đều mang theo ánh mắt hy vọng và kiên định, không biết như thế nào Tiểu Hoa lại khóc lên, áp lực nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thả ra.
Vì sợ Tiểu Hoa suy nghĩ lung tung nên mẹ chồng đặc biệt mang theo hai cháu trai đến gặp cô.
Hiểu Hoa, con là đứa trẻ tốt, làm vợ lính phải quen với loại chuyện này! Lâm Đình Phương cho rằng con dâu vì lo lắng cho con trai nên an ủi cô.
Tiểu Hoa biết mình không chỉ là lo lắng cho Cao Giang Cảnh, nhưng mà không muốn nhiều lời vì thế gật đầu một cái.
Lâm Đình Phương kéo tay Tiểu Hoa nói: Mẹ biết trước kia Giang Cảnh cũng có diễn tập gì đó, con coi như nó lại đi diễn tập ...
Mẹ! Con đã biết, bọn người Giang Cảnh chỉ đi giúp đỡ dời quần chúng đi, không có quá nguy hiểm, con đều biết. Tiểu Hoa trả lời.
Lâm Đình Phương nhìn thấy Tiểu Hoa thật sự hiểu chuyện nên bận rộn cùng Tiểu Hoa nói đến chuyện hai cháu trai nghịch ngợm dời đi sự chú ý của cô. Chờ khi xác nhận Tiểu Hoa thật sự không có vấn đề gì nữa bà mới rời đi. Dù sao hai cháu trai đã đi học, cho dù nhà trẻ học không được bao nhiêu thứ nhưng thiếu nhiều bài cũng không tốt.
Ngoài miệng nói không có chuyện gì nhưng mà ngày tháng chờ đợi vẫn rất khó khăn. Đợi đến khi Cao Giang Cảnh rốt cục trở lại thì Tiểu Hoa lại nhào vào trong lòng anh hung hăng khóc một hồi.
* * *
Tiểu Hoa, ba có chuyện này muốn nói cho con biết. Tiểu Hoa khóc xong vừa mới ngủ thì nhận được điện thoại của ba.
Giọng của Tiểu Hoa có chút nghẹn hỏi: Chuyện gì?
Con làm sao vậy? Bị bệnh hả? Ba Giang nghe được giọng nói của con gái không đúng vội hỏi.
Tiểu Hoa vội nói: Không phải, mấy người Giang Cảnh trở về nên con có chút kích động!
Không có bệnh là tốt rồi! Chuyện đó... ba nói cho con biết, lúc trước ba và một người chung phòng bệnh cùng nhau tham gia tuyển chọn người cầm đuốc đã được tuyển rồi, phải chạy lên cầm một cây đó! Ba Giang nghe cô nói không có chuyện gì thì vội vàng hưng phấn nói.
Tiểu Hoa ngồi dậy kinh ngạc nói: Thật sự?
Ừ! Nói là ba buổi sáng dẫn dắt mọi người luyện Thái cực cổ vũ người bệnh ung thư có cống hiến. Cũng nhận được thông báo từ ban tổ chức, hắc hắc... ba lợi hại không? Ba Giang đắc ý nói.
Tiểu Hoa cười nói: Ba, ba quá đẹp trai! Lúc nào chạy thì cho con biết đi cổ vũ cho ba!
Cúp điện thoại của ba Tiểu Hoa nói một chút chuyện này cho Cao Giang Cảnh biết. Cao Giang Cảnh lại nói muốn
/57
|