Phần tiếp theo của nhật báo là thông cáo của thái thú, rằng con trai của ông ta đã bị người ta chém, bảo bối cũng đã bị cướp đi rồi, có khả năng thủ phạm là sứ giả Thổ Diệu ở ngoại ô phía Tây, cũng có khả năng là Hỏa Quỷ vương nơi ngoại ô phía Bắc. Hy vọng những người tráng sĩ có chí sẽ tiêu diệt bọn chúng giùm.
Chí à? Không có đâu, mà có cũng không dám đi.
Lại đọc tiếp, phóng viên đặt riêng của Song Kiếm đã nhờ vào giấy phép phóng viên của hệ thống tiến vào ngoại ô phía Tây và phía Bắc để phỏng vấn. Ngoại ô phía Tây đã bị sứ giả Thổ Diệu bày ra trận cơ quan, mỗt bước đi là ba cái bẫy, ngoài ra còn có các loại người máy bao phủ đầy cả trời, và đồng thời quân đoàn người máy còn đang không ngừng sinh sản thêm nữa.
Còn bên ngoại ô phía Bắc thì đã không còn thấy ánh mặt trời nữa, chỗ này đã bị quỷ vương bày ra mười tám trận địa ngục, trong đó còn dung hợp thêm cả các loại pháp thuật khiến người ta mê đường lạc lối. Trong khi phỏng vấn thì Hỏa Quỷ vương đã tỏ ý: Ngoại ô phía Bắc nay đã chính thức đổi tên là Quỷ trấn, địa bàn của quỷ thì quỷ làm chủ, cho dù là có bao nhiêu hiệp sĩ tới đi nữa thì hắn cũng sẽ không chút khách sáo mà nuốt chửng bằng hết. Cuối cùng, Hỏa Quỷ vương còn phát biểu thêm về ý kiến của mình đối với nhân phẩm của Đông Phương Gia Tử, rằng hắn đại biểu cho lệ quỷ, oan hồn cùng với âm binh thân thiết ân cần thăm hỏi em gái của Gia Tử, đồng thời còn tiến hành cả công kích với lại khiêu khích nhân thân ác độc nhất đối với Gia Tử.
* * * * * *
Tôn Minh che miệng mừng trộm, hỏi: “Ngươi đã làm chi vậy, cướp vợ của người ta à?”
“Ngươi tỉnh lại đi, ta sẽ không lên Vô Biên đặc san của ngươi nữa đâu!” Đường Hoa nói: “Không nói cho ngươi biết.”
“Đừng mà!” Tôn Minh ân cần rót trà cho Đường Hoa: “Hoa ca, ca là nhân vật biểu trưng hàng đầu của đặc san đệ đấy, dù đệ không hài hoà với ca, nhưng lẽ nào lại không hài hoà với tiền sao? Ngài yên tâm, bất kể là chuyện gì đi nữa, thì đệ đều sẽ viết sao cho ngài thành nhân vật chính diện số một mà.”
“Vậy cũng được! Nhớ là tiền phải chia đều đấy, gần đây ta toàn thân đầy nợ.”
Vì thế Vô Biên đặc san ở một tiếng đồng hồ sau được xuất bản ra, nội dung đại khái là kể về Đường Hoa đã thể hiện chính khí nghiêm nghị ở trước mặt quỷ vương ra sao, có thể nói là tựa như là Nhạc Phi tái thế vậy, đã khiến cho quỷ vương không dám nhìn thẳng vào. Sau cùng, Đường Hoa mạnh mẽ lên án những hành động của Hỏa Quỷ vương, thuận tay thu đi Lôi Thần đang giúp hắn làm ác. Có điều Hỏa Quỷ vương đã mất đi lương tâm, không những không hề tiếp thụ lòng tốt của Đường Hoa, mà lại còn ôm hận trong lòng tìm thời cơ trả thù nữa, cho nên mới có một màn thất thố vừa rồi khi phỏng vấn.
* * * * * *
“Nghe nói Nhất Kiếm và Song Sư cùng nhắm tới sứ giả Thổ Diệu, hiện giờ đang bàn bạc hợp tác đấy.”
“Đấy là bọn họ khôn đấy, chứ địa ngục của Hỏa Quỷ vương thiệt là mạnh quá.” Đường Hoa than một hơi: “Ai dám nói bản thân mình chính trực trong sạch nào, chỉ cần có một vết nhơ thôi thì sẽ không qua nổi mười tám tầng địa ngục ngay.”
“Vậy hai ngày còn lại này ngươi định làm gì thế?”
“Ai... Ta phải đi kiếm chút công đức.” Công đức của Đường Hoa đã tới âm tám ngàn lận rồi, trong lòng đang lo lắm a! Thấy trường hợp của Huy Hoàng là biết ngay, người ta không phải tính toán bằng số nguyên đâu, nếu như mình đoán không sai, thì chín chín tám mươi mốt, tám ngàn một trăm điểm âm chắc chắn sẽ dẫn động đợt ma kiếp thứ hai. Nghe Chu Yếm nói về sự đáng sợ của ma kiếp thứ hai, thì coi bộ mình không có hy vọng gì có thể qua được đâu. Kiếm làm sao cho công đức trở lại số dương thì... Đường Hoa không hề định làm thế. Mục đích duy nhất khi kiếm công đức chính là: vì ngày mai có thể giết người không nặng lòng, thì hôm nay phải dũng cảm đi giúp người mới được.
* * * * * *
Bây giờ đã khác trước lắm, Lôi Châu không còn như ngày xưa nữa rồi, nhiệm vụ công đức chỉ có thể nói một chữ: nhiều. Chẳng hạn như nhiệm vụ công đức 100 điểm thì có: đi tới Quỷ trấn giải cứu một tên tiểu đồng, đánh chết sứ giả Thổ Diệu để báo thù giùm NPC, đi ngoại ô phía Bắc để tìm một đôi bông tai thất lạc của con dâu nhà ai đó... 80 điểm thì có: sửa lại án sai tù oan cho một oan hồn, châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hỏa Quỷ vương với sứ giả Thổ Diệu... 50 điểm thì...
Cuối cùng Đường Hoa nghiến răng bóc lấy ba tờ bố cáo công đức 20 điểm.
Nhiệm vụ đầu tiên là mang một tên chồng của bà nào đó đang uống rượu ôm ở lầu xanh về, bố cáo có ghi chú rõ đặc biệt: chết thì không được.
Đối với loại nhiệm vụ này thì Đường Hoa có tâm đắc lắm, hắn đã lĩnh ngộ được đạo lý đích thực của nhiệm vụ từ khi còn rửa rau ở Thục Sơn kìa. Đầu tiên là đi mua cái bao tải về, sau đó là đi tìm mục tiêu, tìm được rồi thì ‘pọc’ cho nó một cái té xỉu, nhét vào trong bao tải, sau cùng là giao bao tải lại cho người tuyên bố nhiệm vụ là xong.
Nhiệm vụ thứ hai: XX thầm mến XXX đã lâu, nhưng con gái thì lại ngại mở miệng lắm, thế nên nhờ Đường Hoa hỏi thăm ý tứ của người ta với mình. Đường Hoa đi ra ngoài quanh quẩn một vòng xong quay lại báo cáo: cũng khá là có hảo ý với ngươi, ngày mai lúc chạng vạng thì cùng nhau ra bờ sông xem mặt trời lặn.
Nhiệm vụ thứ ba: giúp một người vợ tìm ông chồng của mình nơi sòng bạc, sẵn tiện lấy lại bảo vật gia truyền - một cái ngọc bội.
Đường Hoa cầm theo bao tải và cây gậy, xắn tay áo phăm phăm đi vào sòng bạc.
* * * * * *
“Cái gì?” Đường Hoa nổi sùng: “Ngươi thua bạc mất ngọc bội rồi à?” Có lầm không đấy, khiến cho ý định mang cả người lẫn ngọc bội về của mình tan thành bọt nước mất rồi. Phải biết rằng nhiệm vụ mà bị thất bại thì sẽ bị trừ điểm công đức gấp đôi đó...
Sự thật thì tàn khốc, thế là Đường Hoa nghiến răng hỏi nhà cái của chiếu bạc: “Anh bạn, ngọc bội bán nhiêu tiền?”
Nhà cái là một tên đại hán, lắc đầu nói: “Không bán!”
“Không bán?” Đường Hoa càng nóng lên, đập một tờ ngân phiếu lên bàn: “10 kim!”
“Không bán!” Nhà cái vẫn lắc đầu: “Quy củ của sòng bạc là sòng bạc không mua bán, vị tiểu ca này nếu như có hứng thú thì có thể cược với ta vài ván, nếu trong 10 ván mà có 5 ván thắng ta, thì ta sẽ trả ngọc bội lại, nếu có thể thắng ta liên tiếp 10 ván, thì sẽ được tặng lễ vật tốt.”
Moá! Chơi chiêu dụ dỗ đại pháp! Đường Hoa chảy nước mắt, cái này cũng đâu phải là trò quay số đâu, thế nên đập tay lên mặt bàn, nói: “Tốt, ta thổi còi gọi người.” Lập tức phát hai cái tin đi: Tinh Tinh/Thư Sinh, cứu hoả nơi sòng bạc.
* * * * * *
Thư Sinh hơi bất an, hỏi: “Có được không đó, ta chỉ biết ném tiền đồng thôi, chứ có quen thuộc với súc sắc đâu.”
Tinh Tinh cũng phụ hoạ: “Ta chưa từng chơi cái này.”
“Ta cũng chưa từng mà!” Đường Hoa chà chà tay, hỏi: “Anh bạn, cược thế nào?”
“Cược ba cục súc sắc sẽ lớn hay nhỏ, một ván 10 kim.”
“Được!”
Nhà cái lắc xong đặt chén trên bàn, hỏi: “Lớn hay là nhỏ? 1 - 9 là nhỏ, 10 - 18 là lớn.”
Đường Hoa trước tiên quay sang bên Thư Sinh, Thư Sinh vội cầm giấy lụa với tiền đồng lên, bắt đầu suy tính, tính đến khi đầu đầy mồ hôi hột, chừng 5 phút sau thì có kết luận: “Dựa theo định luật của toán học, thì ba con súc sắc cộng lại ít nhất phải là ba điểm, vậy phần điểm lớn phải nhiều hơn phần điểm nhỏ.”
“Tính ra được vậy à?”
“Không phải!” Thư Sinh nói trong kênh đội ngũ: “Tên nhà cái này có phần mạnh đấy, hệ thống nói là pháp lực của ta chưa đủ.”
“Tinh Tinh, bên ngươi thì thế nào?”
“Cũng vậy, pháp lực chưa đủ.”
Đậu xanh, mình tìm phải hai đứa nhìn được mà không xài được rồi. Đường Hoa đập một tờ ngân phiếu 10 kim xuống: “Lớn!”
“Khui, một ba sáu, chín điểm, nhỏ, cảm ơn khách quan.”
Mười kim mất toi!
* * * * * *
“Khui, ba ba hai, tám điểm, nhỏ, cảm ơn khách quan.”
* * * * * *
“Khui, một ba ba, bảy điểm, nhỏ, cảm ơn khách quan.”
“Các ngươi...”
Đường Hoa chưa nói xong, thì Thư Sinh đã đứng lên, toàn thân toát mồ hôi nói: “Gia Tử, trong bang của ta đang có chút chuyện, ngươi cứ chơi thong thả nhé, nếu không đủ tiền thì cứ thông tin cho ta, ta cho người đưa qua.”
Tinh Tinh cũng đứng lên theo: “Ta có hẹn đi dạo phố...”
* * * * * *
Suốt mười ván toàn bộ khui nhỏ, mà cả mười ván Đường Hoa đều chọn lớn...
“Anh bạn, ngươi không có chơi gian đấy chứ?”
Nhà cái lắc đầu: “Cao ba thước trên bàn cược có thần linh đấy.”
* * * * * *
Mười ván lượt hai, thế mà Đường Hoa thắng được hai lần lận!
Chí à? Không có đâu, mà có cũng không dám đi.
Lại đọc tiếp, phóng viên đặt riêng của Song Kiếm đã nhờ vào giấy phép phóng viên của hệ thống tiến vào ngoại ô phía Tây và phía Bắc để phỏng vấn. Ngoại ô phía Tây đã bị sứ giả Thổ Diệu bày ra trận cơ quan, mỗt bước đi là ba cái bẫy, ngoài ra còn có các loại người máy bao phủ đầy cả trời, và đồng thời quân đoàn người máy còn đang không ngừng sinh sản thêm nữa.
Còn bên ngoại ô phía Bắc thì đã không còn thấy ánh mặt trời nữa, chỗ này đã bị quỷ vương bày ra mười tám trận địa ngục, trong đó còn dung hợp thêm cả các loại pháp thuật khiến người ta mê đường lạc lối. Trong khi phỏng vấn thì Hỏa Quỷ vương đã tỏ ý: Ngoại ô phía Bắc nay đã chính thức đổi tên là Quỷ trấn, địa bàn của quỷ thì quỷ làm chủ, cho dù là có bao nhiêu hiệp sĩ tới đi nữa thì hắn cũng sẽ không chút khách sáo mà nuốt chửng bằng hết. Cuối cùng, Hỏa Quỷ vương còn phát biểu thêm về ý kiến của mình đối với nhân phẩm của Đông Phương Gia Tử, rằng hắn đại biểu cho lệ quỷ, oan hồn cùng với âm binh thân thiết ân cần thăm hỏi em gái của Gia Tử, đồng thời còn tiến hành cả công kích với lại khiêu khích nhân thân ác độc nhất đối với Gia Tử.
* * * * * *
Tôn Minh che miệng mừng trộm, hỏi: “Ngươi đã làm chi vậy, cướp vợ của người ta à?”
“Ngươi tỉnh lại đi, ta sẽ không lên Vô Biên đặc san của ngươi nữa đâu!” Đường Hoa nói: “Không nói cho ngươi biết.”
“Đừng mà!” Tôn Minh ân cần rót trà cho Đường Hoa: “Hoa ca, ca là nhân vật biểu trưng hàng đầu của đặc san đệ đấy, dù đệ không hài hoà với ca, nhưng lẽ nào lại không hài hoà với tiền sao? Ngài yên tâm, bất kể là chuyện gì đi nữa, thì đệ đều sẽ viết sao cho ngài thành nhân vật chính diện số một mà.”
“Vậy cũng được! Nhớ là tiền phải chia đều đấy, gần đây ta toàn thân đầy nợ.”
Vì thế Vô Biên đặc san ở một tiếng đồng hồ sau được xuất bản ra, nội dung đại khái là kể về Đường Hoa đã thể hiện chính khí nghiêm nghị ở trước mặt quỷ vương ra sao, có thể nói là tựa như là Nhạc Phi tái thế vậy, đã khiến cho quỷ vương không dám nhìn thẳng vào. Sau cùng, Đường Hoa mạnh mẽ lên án những hành động của Hỏa Quỷ vương, thuận tay thu đi Lôi Thần đang giúp hắn làm ác. Có điều Hỏa Quỷ vương đã mất đi lương tâm, không những không hề tiếp thụ lòng tốt của Đường Hoa, mà lại còn ôm hận trong lòng tìm thời cơ trả thù nữa, cho nên mới có một màn thất thố vừa rồi khi phỏng vấn.
* * * * * *
“Nghe nói Nhất Kiếm và Song Sư cùng nhắm tới sứ giả Thổ Diệu, hiện giờ đang bàn bạc hợp tác đấy.”
“Đấy là bọn họ khôn đấy, chứ địa ngục của Hỏa Quỷ vương thiệt là mạnh quá.” Đường Hoa than một hơi: “Ai dám nói bản thân mình chính trực trong sạch nào, chỉ cần có một vết nhơ thôi thì sẽ không qua nổi mười tám tầng địa ngục ngay.”
“Vậy hai ngày còn lại này ngươi định làm gì thế?”
“Ai... Ta phải đi kiếm chút công đức.” Công đức của Đường Hoa đã tới âm tám ngàn lận rồi, trong lòng đang lo lắm a! Thấy trường hợp của Huy Hoàng là biết ngay, người ta không phải tính toán bằng số nguyên đâu, nếu như mình đoán không sai, thì chín chín tám mươi mốt, tám ngàn một trăm điểm âm chắc chắn sẽ dẫn động đợt ma kiếp thứ hai. Nghe Chu Yếm nói về sự đáng sợ của ma kiếp thứ hai, thì coi bộ mình không có hy vọng gì có thể qua được đâu. Kiếm làm sao cho công đức trở lại số dương thì... Đường Hoa không hề định làm thế. Mục đích duy nhất khi kiếm công đức chính là: vì ngày mai có thể giết người không nặng lòng, thì hôm nay phải dũng cảm đi giúp người mới được.
* * * * * *
Bây giờ đã khác trước lắm, Lôi Châu không còn như ngày xưa nữa rồi, nhiệm vụ công đức chỉ có thể nói một chữ: nhiều. Chẳng hạn như nhiệm vụ công đức 100 điểm thì có: đi tới Quỷ trấn giải cứu một tên tiểu đồng, đánh chết sứ giả Thổ Diệu để báo thù giùm NPC, đi ngoại ô phía Bắc để tìm một đôi bông tai thất lạc của con dâu nhà ai đó... 80 điểm thì có: sửa lại án sai tù oan cho một oan hồn, châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hỏa Quỷ vương với sứ giả Thổ Diệu... 50 điểm thì...
Cuối cùng Đường Hoa nghiến răng bóc lấy ba tờ bố cáo công đức 20 điểm.
Nhiệm vụ đầu tiên là mang một tên chồng của bà nào đó đang uống rượu ôm ở lầu xanh về, bố cáo có ghi chú rõ đặc biệt: chết thì không được.
Đối với loại nhiệm vụ này thì Đường Hoa có tâm đắc lắm, hắn đã lĩnh ngộ được đạo lý đích thực của nhiệm vụ từ khi còn rửa rau ở Thục Sơn kìa. Đầu tiên là đi mua cái bao tải về, sau đó là đi tìm mục tiêu, tìm được rồi thì ‘pọc’ cho nó một cái té xỉu, nhét vào trong bao tải, sau cùng là giao bao tải lại cho người tuyên bố nhiệm vụ là xong.
Nhiệm vụ thứ hai: XX thầm mến XXX đã lâu, nhưng con gái thì lại ngại mở miệng lắm, thế nên nhờ Đường Hoa hỏi thăm ý tứ của người ta với mình. Đường Hoa đi ra ngoài quanh quẩn một vòng xong quay lại báo cáo: cũng khá là có hảo ý với ngươi, ngày mai lúc chạng vạng thì cùng nhau ra bờ sông xem mặt trời lặn.
Nhiệm vụ thứ ba: giúp một người vợ tìm ông chồng của mình nơi sòng bạc, sẵn tiện lấy lại bảo vật gia truyền - một cái ngọc bội.
Đường Hoa cầm theo bao tải và cây gậy, xắn tay áo phăm phăm đi vào sòng bạc.
* * * * * *
“Cái gì?” Đường Hoa nổi sùng: “Ngươi thua bạc mất ngọc bội rồi à?” Có lầm không đấy, khiến cho ý định mang cả người lẫn ngọc bội về của mình tan thành bọt nước mất rồi. Phải biết rằng nhiệm vụ mà bị thất bại thì sẽ bị trừ điểm công đức gấp đôi đó...
Sự thật thì tàn khốc, thế là Đường Hoa nghiến răng hỏi nhà cái của chiếu bạc: “Anh bạn, ngọc bội bán nhiêu tiền?”
Nhà cái là một tên đại hán, lắc đầu nói: “Không bán!”
“Không bán?” Đường Hoa càng nóng lên, đập một tờ ngân phiếu lên bàn: “10 kim!”
“Không bán!” Nhà cái vẫn lắc đầu: “Quy củ của sòng bạc là sòng bạc không mua bán, vị tiểu ca này nếu như có hứng thú thì có thể cược với ta vài ván, nếu trong 10 ván mà có 5 ván thắng ta, thì ta sẽ trả ngọc bội lại, nếu có thể thắng ta liên tiếp 10 ván, thì sẽ được tặng lễ vật tốt.”
Moá! Chơi chiêu dụ dỗ đại pháp! Đường Hoa chảy nước mắt, cái này cũng đâu phải là trò quay số đâu, thế nên đập tay lên mặt bàn, nói: “Tốt, ta thổi còi gọi người.” Lập tức phát hai cái tin đi: Tinh Tinh/Thư Sinh, cứu hoả nơi sòng bạc.
* * * * * *
Thư Sinh hơi bất an, hỏi: “Có được không đó, ta chỉ biết ném tiền đồng thôi, chứ có quen thuộc với súc sắc đâu.”
Tinh Tinh cũng phụ hoạ: “Ta chưa từng chơi cái này.”
“Ta cũng chưa từng mà!” Đường Hoa chà chà tay, hỏi: “Anh bạn, cược thế nào?”
“Cược ba cục súc sắc sẽ lớn hay nhỏ, một ván 10 kim.”
“Được!”
Nhà cái lắc xong đặt chén trên bàn, hỏi: “Lớn hay là nhỏ? 1 - 9 là nhỏ, 10 - 18 là lớn.”
Đường Hoa trước tiên quay sang bên Thư Sinh, Thư Sinh vội cầm giấy lụa với tiền đồng lên, bắt đầu suy tính, tính đến khi đầu đầy mồ hôi hột, chừng 5 phút sau thì có kết luận: “Dựa theo định luật của toán học, thì ba con súc sắc cộng lại ít nhất phải là ba điểm, vậy phần điểm lớn phải nhiều hơn phần điểm nhỏ.”
“Tính ra được vậy à?”
“Không phải!” Thư Sinh nói trong kênh đội ngũ: “Tên nhà cái này có phần mạnh đấy, hệ thống nói là pháp lực của ta chưa đủ.”
“Tinh Tinh, bên ngươi thì thế nào?”
“Cũng vậy, pháp lực chưa đủ.”
Đậu xanh, mình tìm phải hai đứa nhìn được mà không xài được rồi. Đường Hoa đập một tờ ngân phiếu 10 kim xuống: “Lớn!”
“Khui, một ba sáu, chín điểm, nhỏ, cảm ơn khách quan.”
Mười kim mất toi!
* * * * * *
“Khui, ba ba hai, tám điểm, nhỏ, cảm ơn khách quan.”
* * * * * *
“Khui, một ba ba, bảy điểm, nhỏ, cảm ơn khách quan.”
“Các ngươi...”
Đường Hoa chưa nói xong, thì Thư Sinh đã đứng lên, toàn thân toát mồ hôi nói: “Gia Tử, trong bang của ta đang có chút chuyện, ngươi cứ chơi thong thả nhé, nếu không đủ tiền thì cứ thông tin cho ta, ta cho người đưa qua.”
Tinh Tinh cũng đứng lên theo: “Ta có hẹn đi dạo phố...”
* * * * * *
Suốt mười ván toàn bộ khui nhỏ, mà cả mười ván Đường Hoa đều chọn lớn...
“Anh bạn, ngươi không có chơi gian đấy chứ?”
Nhà cái lắc đầu: “Cao ba thước trên bàn cược có thần linh đấy.”
* * * * * *
Mười ván lượt hai, thế mà Đường Hoa thắng được hai lần lận!
/287
|