Sự kiện tranh bá này, ai là người thắng?
Sương Vũ rất bất đắc dĩ cười cười ném tờ đặc san trên tay qua một bên. Tờ đặc san này không tuân theo chu kỳ xuất bản bình thường, trước kia thì một tháng hai kỳ, ngẫu nhiên cũng có lúc một tuần hai kỳ, nhưng từ khi sự kiện tranh bá bắt đầu, nó điên cuồng xuất bản mỗi ngày một tờ.
Tinh Tinh cầm một cốc trà sữa ngồi xuống, cầm lấy tờ đặc san ‘Ai là người thắng’ kia, ngó sơ qua, hỏi: “Ai là người thắng?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là Vô Biên đặc san rồi.” Hạo Nhiên tham gia thảo luận: “Song Kiếm nhật báo hiện giờ đã bị Vô Biên đặc san đánh cho răng rơi đầy đất rồi. Tên Phật Pháp Vô Biên này thật là nhiều mánh lới hấp dẫn độc giả quá.”
Sương Vũ nói: “Đông Phương Gia Tử - ma lâm Song Kiếm, dọc đường đi cả nhạn cũng bị rút trụi lông... Theo điều tra của đặc san, các bang hội cấp sáu - cũng tức là chúng ta và Nhất Kiếm - đều đã chịu thiệt thòi từ hắn, còn các bang cấp năm như Tam Thương với Thần Chi Lĩnh Vực cũng bị hắn gặm mất một miếng. Bang hội cấp bốn có sáu phần bị bắt bí, lừa gạt. Bang hội cấp ba có bốn phần bị cướp đoạt... Tên nhãi này, thế mà đã nhìn thấu hết tâm tư của các bang chủ trong sự kiện tranh bá này rồi.”
“Thực ra điều mà ta bội phục nhất chính là... Tên Gia Tử này lại là đồng bọn trong hiện thực với Vô Biên. Gia Tử làm chuyện xấu, Vô Biên lại ở mặt sau tuyên dương cho hắn. Bên này lấy tiền, bên kia cũng lấy tiền. Nói thực, cuộc sống của tên Gia Tử này cũng nhiều vẻ nhiều màu thật, độc giả đọc thấy giống như một quyển tiểu thuyết vậy, cứ theo dõi suốt trên đặc san từ Nam tới Bắc. So với phong cách đưa tin cứng nhắc của Song Kiếm nhật báo kiểu ‘XX và XX bắt đầu triển khai chiến đấu’ thì đặc sắc và kịch liệt hơn nhiều. Đặc biệt là sự vô sỉ của bọn họ... Cái Vô Biên đặc san này thế mà bất cứ câu nói nào của Đường Hoa cũng lôi ra gom đủ số lượng từ đấy.” Hạo Nhiên lắc đầu: “Muốn không bội phục cũng không được mà, ngay cả ta mà cũng đã bắt đầu đặt trước Vô Biên đặc san rồi này. Nói thật chứ cũng đẹp mắt lắm.”
“Các ngươi xem chỗ này này.” Tinh Tinh đưa tay chỉ: “Đông Phương Gia Tử tuân theo nguyên tắc trước ăn nguyên cáo sau ăn bị cáo, mưu toan định tăng thêm bi kịch trong cuộc giao tranh đang hứng khởi của hai bang hội... Hai bang hội này dốt thật đấy, hai bang đánh nhau chết sống mà đi thuê Gia Tử làm gì?”
“Chính là bởi vì đang đánh nhau chết sống, oán cừu không thể giải nữa cho nên mới bức thiết muốn hạ gục đối phương đấy. Mà Gia Tử lại trùng hợp đúng thời gian này đến tận nơi yêu cầu làm lính đánh thuê nữa.”
“Ai... Bi kịch mà.” Tinh Tinh thở dài rồi xem tiếp: “Nhưng lại bị người bạn thân là Huy Hoàng của Côn Lôn ngăn lại. Huy Hoàng cực lực khuyên bảo Gia Tử rằng làm người thì phải có lập trường, thế là cuối cùng Gia Tử chỉ ăn nguyên cáo xong là ra đi.”
“Cái này gọi là trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi. Nếu mọi người đều cứng đầu, chỉ muốn dùng thực lực trong tay đánh bại đối thủ thì... Gia Tử đi đâu mà kiếm tiền được chứ?” Sương Vũ quay đầu nói: “Hạo Nhiên, quên nói với ngươi rồi. Phá Toái bởi vì bị tên rau củ nào đó mê hoặc, cho nên đã liên thủ với Quàng Khăn Đỏ bên Nhất Kiếm mở chiến đội rút cờ thuê rồi. Có ba mươi mấy tên cao thủ trong bang ta đã trở thành thành viên của chiến đội này. Nếu ta đoán không sai thì là do tên Gia Tử chết tiệt kia cảm thấy một mình thì kiếm không được nhiều cho nên mới tìm thêm người hỗ trợ cướp bóc đây.”
“Cứ kệ đi.” Hạo Nhiên không quan tâm. Giữa hoàn cảnh náo nhiệt như hiện nay, Song Sư lại bình tĩnh vô cùng. Các mục tiêu có thể đánh chỉ có mấy bang hội kha khá lớn thôi, nhưng chúng lại đều dùng biện pháp tự sát rút cờ của nhau để phòng thủ hết rồi, còn phần những bang hội nhỏ thì nếu ngươi đến rút cờ, sẽ bị mắng đến mất hết mặt già cho xem. Hơn nữa thân là bang hội siêu cấp mà đi ức hiếp các bang hội nhỏ thì thật là... Dù sao thì Hạo Nhiên cũng không thể nào làm thế được. Cá lớn ăn cá nhỏ thì là chân lý, nhưng cá lớn mà lại đi ăn tép con thì thật là hết nói luôn. Sau khi một bang hội đã ăn no rồi, thanh danh vẫn là điều cần thiết lắm.
“Ừm!” Sương Vũ gật đầu nói: “Mọi người tự do hoạt động thì được, có điều việc phòng ngự trên Hoàng Sơn vẫn không thể nào lơi lỏng, coi chừng tên Gia Tử chết tiệt kia đột nhiên đánh úp thì mất mặt lắm.”
“Không đến nỗi chứ?” Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Khó nói lắm! Hắn thì ai có sữa là mẹ, ai có tiền là cha, sẽ làm ra chuyện gì thật sự không ai chắc nổi đâu.”
“Bang chủ!” Một tên đường chủ dáng vẻ cực kỳ kinh hãi vọt vào trong trà lâu: “Không xong rồi, vừa mới nhận được tin, cờ của chúng ta đột nhiên biến mất rồi!”
Hạo Nhiên suýt nữa đã ói ra một bụm máu, sao mà chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh thế này? Vẫn là Sương Vũ trấn tĩnh hơn: “Việc gì thế, ngay cả một tiếng báo động cũng chưa có, sao lại mất cờ được? Chúng ta còn lưu lại đến năm ngàn người trên núi, chỉ cần một tiếng báo động là trong vòng hai mươi phút sẽ tập hợp được gần hai vạn người, làm sao lại mất được?”
Đường chủ này lắc đầu nhún vai: “Không biết nữa, dù sao thì cũng đúng là mất rồi.”
* * * * * *
Sương Vũ đẩy cửa chính của phòng nghị sự Hoàng Sơn ra, quả nhiên, lá cờ đỏ vốn cắm ở trung ương đã không còn nữa. Trên mặt đất nằm chỏng chơ một lá cờ do người chơi tự chế tác, quanh nó là năm tên cao thủ giữ cờ giờ đang ỉu xìu như cà tím nhũn nước. Năm người này đã được hạ tử lệnh là nhất định phải ở trong phòng nghị sự, họ đều là nhân thủ có lực phòng ngự mạnh cả, ngay cả là Đường Hoa đến, họ dùng thân thể ngăn cửa cũng có thể chống đỡ được vài phút ấy chứ.
Giọng Sương Vũ lạnh như băng, hỏi: “Việc gì?”
Một cao thủ nói: “Ngày hôm qua mấy người bọn ta uống rượu, lão tứ thuận tay lấy cờ lau miệng mới phát hiện nó có gì đó khang khác. Nhưng bọn ta cũng không dám chắc rằng nó là giả hay thật...”
Tinh Tinh bất mãn nói: “Cái lá cờ này nhìn sơ cũng thấy khác với lá cờ ban đầu rồi mà.”
“Đúng vậy...” Một cao thủ nói: “Nhưng mà dưới mấy con mắt của bọn ta, thế mà cờ biến đi đâu mất rồi. Đổi là ngươi, ngươi cũng sẽ hoài nghi là cờ có phai màu hay không thôi.”
“Ngươi nói là các ngươi uống rượu à?” Sương Vũ hỏi: “Chỉ năm người các ngươi à?”
“Không phải.” Cao thủ này nói: “Phá Toái, Sinh Diệt cũng đều có mặt... Có điều là theo quy tắc của hệ thống thì người Song Sư không thể rút cờ Song Sư được, ta thấy đều là người mình nên dĩ nhiên không lo lắng gì rồi. Hơn nữa bọn ta cũng đã dùng Hỏa Nhãn Kim Tình điều tra rồi, tuyệt đối không có mang mặt nạ.”
Sương Vũ lại hỏi: “Giữa chừng... Phá Toái với Sinh Diệt đã từng ra ngoài phải không?”
“Phải, bọn họ đều từng ra ngoài, hơn nữa mỗi người đi ra ngoài một lần, họ nói là nhìn phía xa xem có địch tình gì không.”
“Coi bộ mười có tám chín là khi họ ra ngoài quan sát địch tình thì đổi người rồi. Mà người này chắc chắn là đi bộ đến, rồi đi bộ ra, nếu không một khi xuất hiện trên bầu trời sẽ rất là bắt mắt. Hạo Nhiên, ngươi lập tức dẫn người lục soát trong núi xem, Tinh Tinh, lập tức bói ra vị trí của Phá Toái với Sinh Diệt giùm.”
“Được!” Hạo Nhiên không so đo chuyện thân phận của mình là bang chủ, lập tức đi ra ngoài tụ tập nhân thủ chung quanh để tìm tòi từ ngoài núi vào trong ngay.
* * * * * *
“Phá Toái và Sinh Diệt đều ở Tế Nam Sơn Đông. Sương Vũ tỷ, tỷ hỏi cái này làm gì?”
“Trong hai người này chắc chắn có một là nội gian.”
Tinh Tinh lập tức gật đầu: “Chắc chắn là Phá Toái rồi, quan hệ của tên này với Gia Tử rất là tốt... Có điều cũng có khả năng là Sinh Diệt, hắn hình như đã từng lén gặp mặt với Phong Vân Nộ. Tuy ca ca của muội nói hắn là vô gian đạo, nhưng cũng khó đảm bảo là phản vô gian đạo lắm.”
“Đều gọi trở về hết, ta thật muốn xem xem ai sẽ là nội gian nào.” Sương Vũ lạnh lùng nói. Chuyện này khác với chuyện của Đường Hoa, Đường Hoa thuộc dạng khách quý đặc biệt, còn hai người này lại là nhân viên công tác nội bộ.
* * * * * *
“Ai là nội gian à? Vì sao không thể là cả hai đều là nội gian chứ?” Đường Hoa cười ha ha rót rượu cho Phong Vân Nộ: “Xem đi, chỉ cần có tiền thì không có chuyện gì là không xong được cả! Hiện giờ chỉ cần họ chứng minh đối phương là trong sạch, vậy Sương Vũ sẽ luống cuống ngay.”
Phong Vân Nộ nhìn Đường Hoa đầy vẻ thú vị: “Ngươi làm sao khiến Sinh Diệt giúp ngươii được thế?”
“Ta nói cho hắn biết vài chuyện. Thứ nhất: ta đang có một tờ giấy vay nợ thời hạn ba tháng trị giá một vạn kim, nếu hắn cần thì ta có thể đưa cho hắn. Theo ta biết thì tiền hoa hồng mỗi tháng của tên phó bang chủ như hắn cũng chưa tới một ngàn đâu. Thứ hai: ta nói hắn chuyện hắn cần làm là một chuyện tuyệt đối an toàn, không có nguy cơ bị bại lộ. Thứ ba: ta không bao giờ bán đứng bạn bè, cho nên cũng sẽ không bán đứng hắn. Điều cuối cùng: ta nói hắn biết rằng chuyện mà hắn sẽ làm sẽ đả kích một cách mãnh liệt tới sức ảnh hưởng của Sương Vũ trong tầng lớp lãnh đạo bang hội.” Đường Hoa lấy hai tờ giấy nợ ra, lắc đầu: “Ta nói này Phong Vân Nộ, ngươi tốt xấu gì cũng là một tên bang chủ, sao mà ba vạn kim này còn phải nợ lại thế? Mặt khác, vì sao ngươi lại đi tiêu ba vạn kim đi hại người không lợi mình vậy?”
“Ba vạn kim, chẳng qua chỉ là nửa tháng thu nhập của bang ta mà thôi, cũng chỉ là nửa năm hoa hồng của ta. Hơn nữa ngươi đừng quên rằng cờ của Song Sư là cờ cấp sáu, giá trị đến hai ngàn điểm đấy, sau khi kết thúc sự kiện thì nó sẽ tương đương với hai vạn kim. Tức là ta chỉ bỏ ra có mỗi một vạn kim đã giúp cho bang hội của mình lấy được thêm điểm tích lũy, hơn nữa lại còn quật lại Song Sư một đòn thật mạnh nữa chứ. Nói thế này đi, lấy được lá cờ này, ta dù bại vẫn còn vinh, còn nếu ta dùng cách cướp bóc các bang hội nhỏ để sống sót, vậy ta dù thắng cũng như bại thôi.”
“Hợp tác khoái trá.” Đường Hoa đứng lên bắt tay Phong Vân Nộ, hỏi: “Có muốn ta chỉ cho nơi nào giấu cờ để họ tìm không ra không?”
“Đừng! Không dám làm phiền đại giá của ngài.” Phong Vân Nộ cười ha hả: “Nếu sau đó ngài lại bán tin về chỗ giấu cờ cho Song Sư, chẳng phải ta sẽ mất cả chì lẫn chài sao?”
“Ha ha, ngài nói đùa quá.” Đường Hoa lại bắt tay với Phong Vân Nộ một lần nữa: “Bái bai.”
“Bái bai.”
* * * * * *
Sinh Diệt kiên quyết nói: “Không có khả năng, ta rời đi cùng với Phá Toái mà, hơn nữa lại cùng nhau uống rượu nữa, rồi cho tới giờ vẫn là cùng nhau đi đến đây. Hắn tuyệt đối không có khả năng là do người khác cải trang được.”
Phá Toái gật đầu: “Phải! Chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau mà. Dáng vóc của Sinh Diệt không thể nào ta không nhận ra được.”
“...” Sương Vũ toát mồ hôi hột, lẽ nào năm tên cao thủ kia đã lừa gạt mình à? Không thể nào đâu! Năm người này đều là thành viên cốt cán đã theo mình từ rất lâu cả, mình mang họ từ Tam Thương đến Song Sư này, lòng trung thành tuyệt đối không thể nghi ngờ được. Lại nói, một người nói dối thì còn có thể, chứ đâu thể nào cả năm người đều nói dối hết được?
Sinh Diệt nói kiểu mập mờ: “Sương Vũ, ta nghe nói năm tên cao thủ giữ cờ này đều là nòng cốt cũ của Tam Thương phải không?”
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Giọng điệu của Sương Vũ đã có mấy phần giận.
“Ý gì à? Không có ý gì cả. Ta nào dám có ý kiến gì chứ? Hiện giờ ai cũng biết chủ của Song Sư chính là Sương Vũ tỷ đây mà.”
“Ngậm miệng.” Hạo Nhiên tức giận bừng bừng: “Sinh Diệt, ngươi mà còn nói những lời thế này nữa thì ngay cả huynh đệ cũng không làm được nữa đấy, ra ngoài, ra ngoài.”
“Hạo Nhiên, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi...”
Hạo Nhiên vội dùng mắt ra hiệu một cái, Phá Toái đang đứng bên cạnh Sinh Diệt vội vàng kéo Sinh Diệt đi ra ngoài. Hạo Nhiên ngồi xuống than một hơi, nói: “Sương Vũ, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Có điều Phá Toái với Sinh Diệt tuyệt đối không phải đang nói dối, vậy chỉ sợ là... Phải điều tra thôi...”
“Ta biết.” Sương Vũ đứng lên: “Ta sẽ không làm khó cho ngươi đâu. Đã là người do ta mang qua thì ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, việc này ta sẽ điều tra rõ ràng.” Sương Vũ khổ tâm lắm, vốn là lưu lại những người đáng tin nhất để giữ cờ, kết quả là bây giờ lại phải đi điều tra xem năm người này có thật sự đáng tin hay không thế này. Nhưng hiện giờ không phải chỉ là chuyện của năm người này, mà là chuyện liên can đến lòng trung thành của những nòng cốt mà nàng mang qua, và liên can đến cả địa vị sinh tồn của nàng trong Song Sư nữa. Nhưng phải điều tra thế nào đây? Sương Vũ bước ra ngoài mà lòng có chút mê mang, chuyện này vốn không phải là mặt am hiểu của nàng. Nghi người thì không dùng mà dùng người thì không nghi, đây chính là tính cách của nàng.
Tinh Tinh lặng lẽ lẩn ra khỏi phòng nghị sự, nhỏ giọng kêu: “Sương Vũ tỷ.”
“Hửm?”
“Đến hỏi tên rau củ chết tiệt kia đi, chuyện mất đạo đức như vậy có đến chín mươi chín phần trăm không thoát khỏi quan hệ với hắn đâu.”
Sương Vũ rất bất đắc dĩ cười cười ném tờ đặc san trên tay qua một bên. Tờ đặc san này không tuân theo chu kỳ xuất bản bình thường, trước kia thì một tháng hai kỳ, ngẫu nhiên cũng có lúc một tuần hai kỳ, nhưng từ khi sự kiện tranh bá bắt đầu, nó điên cuồng xuất bản mỗi ngày một tờ.
Tinh Tinh cầm một cốc trà sữa ngồi xuống, cầm lấy tờ đặc san ‘Ai là người thắng’ kia, ngó sơ qua, hỏi: “Ai là người thắng?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là Vô Biên đặc san rồi.” Hạo Nhiên tham gia thảo luận: “Song Kiếm nhật báo hiện giờ đã bị Vô Biên đặc san đánh cho răng rơi đầy đất rồi. Tên Phật Pháp Vô Biên này thật là nhiều mánh lới hấp dẫn độc giả quá.”
Sương Vũ nói: “Đông Phương Gia Tử - ma lâm Song Kiếm, dọc đường đi cả nhạn cũng bị rút trụi lông... Theo điều tra của đặc san, các bang hội cấp sáu - cũng tức là chúng ta và Nhất Kiếm - đều đã chịu thiệt thòi từ hắn, còn các bang cấp năm như Tam Thương với Thần Chi Lĩnh Vực cũng bị hắn gặm mất một miếng. Bang hội cấp bốn có sáu phần bị bắt bí, lừa gạt. Bang hội cấp ba có bốn phần bị cướp đoạt... Tên nhãi này, thế mà đã nhìn thấu hết tâm tư của các bang chủ trong sự kiện tranh bá này rồi.”
“Thực ra điều mà ta bội phục nhất chính là... Tên Gia Tử này lại là đồng bọn trong hiện thực với Vô Biên. Gia Tử làm chuyện xấu, Vô Biên lại ở mặt sau tuyên dương cho hắn. Bên này lấy tiền, bên kia cũng lấy tiền. Nói thực, cuộc sống của tên Gia Tử này cũng nhiều vẻ nhiều màu thật, độc giả đọc thấy giống như một quyển tiểu thuyết vậy, cứ theo dõi suốt trên đặc san từ Nam tới Bắc. So với phong cách đưa tin cứng nhắc của Song Kiếm nhật báo kiểu ‘XX và XX bắt đầu triển khai chiến đấu’ thì đặc sắc và kịch liệt hơn nhiều. Đặc biệt là sự vô sỉ của bọn họ... Cái Vô Biên đặc san này thế mà bất cứ câu nói nào của Đường Hoa cũng lôi ra gom đủ số lượng từ đấy.” Hạo Nhiên lắc đầu: “Muốn không bội phục cũng không được mà, ngay cả ta mà cũng đã bắt đầu đặt trước Vô Biên đặc san rồi này. Nói thật chứ cũng đẹp mắt lắm.”
“Các ngươi xem chỗ này này.” Tinh Tinh đưa tay chỉ: “Đông Phương Gia Tử tuân theo nguyên tắc trước ăn nguyên cáo sau ăn bị cáo, mưu toan định tăng thêm bi kịch trong cuộc giao tranh đang hứng khởi của hai bang hội... Hai bang hội này dốt thật đấy, hai bang đánh nhau chết sống mà đi thuê Gia Tử làm gì?”
“Chính là bởi vì đang đánh nhau chết sống, oán cừu không thể giải nữa cho nên mới bức thiết muốn hạ gục đối phương đấy. Mà Gia Tử lại trùng hợp đúng thời gian này đến tận nơi yêu cầu làm lính đánh thuê nữa.”
“Ai... Bi kịch mà.” Tinh Tinh thở dài rồi xem tiếp: “Nhưng lại bị người bạn thân là Huy Hoàng của Côn Lôn ngăn lại. Huy Hoàng cực lực khuyên bảo Gia Tử rằng làm người thì phải có lập trường, thế là cuối cùng Gia Tử chỉ ăn nguyên cáo xong là ra đi.”
“Cái này gọi là trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi. Nếu mọi người đều cứng đầu, chỉ muốn dùng thực lực trong tay đánh bại đối thủ thì... Gia Tử đi đâu mà kiếm tiền được chứ?” Sương Vũ quay đầu nói: “Hạo Nhiên, quên nói với ngươi rồi. Phá Toái bởi vì bị tên rau củ nào đó mê hoặc, cho nên đã liên thủ với Quàng Khăn Đỏ bên Nhất Kiếm mở chiến đội rút cờ thuê rồi. Có ba mươi mấy tên cao thủ trong bang ta đã trở thành thành viên của chiến đội này. Nếu ta đoán không sai thì là do tên Gia Tử chết tiệt kia cảm thấy một mình thì kiếm không được nhiều cho nên mới tìm thêm người hỗ trợ cướp bóc đây.”
“Cứ kệ đi.” Hạo Nhiên không quan tâm. Giữa hoàn cảnh náo nhiệt như hiện nay, Song Sư lại bình tĩnh vô cùng. Các mục tiêu có thể đánh chỉ có mấy bang hội kha khá lớn thôi, nhưng chúng lại đều dùng biện pháp tự sát rút cờ của nhau để phòng thủ hết rồi, còn phần những bang hội nhỏ thì nếu ngươi đến rút cờ, sẽ bị mắng đến mất hết mặt già cho xem. Hơn nữa thân là bang hội siêu cấp mà đi ức hiếp các bang hội nhỏ thì thật là... Dù sao thì Hạo Nhiên cũng không thể nào làm thế được. Cá lớn ăn cá nhỏ thì là chân lý, nhưng cá lớn mà lại đi ăn tép con thì thật là hết nói luôn. Sau khi một bang hội đã ăn no rồi, thanh danh vẫn là điều cần thiết lắm.
“Ừm!” Sương Vũ gật đầu nói: “Mọi người tự do hoạt động thì được, có điều việc phòng ngự trên Hoàng Sơn vẫn không thể nào lơi lỏng, coi chừng tên Gia Tử chết tiệt kia đột nhiên đánh úp thì mất mặt lắm.”
“Không đến nỗi chứ?” Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Khó nói lắm! Hắn thì ai có sữa là mẹ, ai có tiền là cha, sẽ làm ra chuyện gì thật sự không ai chắc nổi đâu.”
“Bang chủ!” Một tên đường chủ dáng vẻ cực kỳ kinh hãi vọt vào trong trà lâu: “Không xong rồi, vừa mới nhận được tin, cờ của chúng ta đột nhiên biến mất rồi!”
Hạo Nhiên suýt nữa đã ói ra một bụm máu, sao mà chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh thế này? Vẫn là Sương Vũ trấn tĩnh hơn: “Việc gì thế, ngay cả một tiếng báo động cũng chưa có, sao lại mất cờ được? Chúng ta còn lưu lại đến năm ngàn người trên núi, chỉ cần một tiếng báo động là trong vòng hai mươi phút sẽ tập hợp được gần hai vạn người, làm sao lại mất được?”
Đường chủ này lắc đầu nhún vai: “Không biết nữa, dù sao thì cũng đúng là mất rồi.”
* * * * * *
Sương Vũ đẩy cửa chính của phòng nghị sự Hoàng Sơn ra, quả nhiên, lá cờ đỏ vốn cắm ở trung ương đã không còn nữa. Trên mặt đất nằm chỏng chơ một lá cờ do người chơi tự chế tác, quanh nó là năm tên cao thủ giữ cờ giờ đang ỉu xìu như cà tím nhũn nước. Năm người này đã được hạ tử lệnh là nhất định phải ở trong phòng nghị sự, họ đều là nhân thủ có lực phòng ngự mạnh cả, ngay cả là Đường Hoa đến, họ dùng thân thể ngăn cửa cũng có thể chống đỡ được vài phút ấy chứ.
Giọng Sương Vũ lạnh như băng, hỏi: “Việc gì?”
Một cao thủ nói: “Ngày hôm qua mấy người bọn ta uống rượu, lão tứ thuận tay lấy cờ lau miệng mới phát hiện nó có gì đó khang khác. Nhưng bọn ta cũng không dám chắc rằng nó là giả hay thật...”
Tinh Tinh bất mãn nói: “Cái lá cờ này nhìn sơ cũng thấy khác với lá cờ ban đầu rồi mà.”
“Đúng vậy...” Một cao thủ nói: “Nhưng mà dưới mấy con mắt của bọn ta, thế mà cờ biến đi đâu mất rồi. Đổi là ngươi, ngươi cũng sẽ hoài nghi là cờ có phai màu hay không thôi.”
“Ngươi nói là các ngươi uống rượu à?” Sương Vũ hỏi: “Chỉ năm người các ngươi à?”
“Không phải.” Cao thủ này nói: “Phá Toái, Sinh Diệt cũng đều có mặt... Có điều là theo quy tắc của hệ thống thì người Song Sư không thể rút cờ Song Sư được, ta thấy đều là người mình nên dĩ nhiên không lo lắng gì rồi. Hơn nữa bọn ta cũng đã dùng Hỏa Nhãn Kim Tình điều tra rồi, tuyệt đối không có mang mặt nạ.”
Sương Vũ lại hỏi: “Giữa chừng... Phá Toái với Sinh Diệt đã từng ra ngoài phải không?”
“Phải, bọn họ đều từng ra ngoài, hơn nữa mỗi người đi ra ngoài một lần, họ nói là nhìn phía xa xem có địch tình gì không.”
“Coi bộ mười có tám chín là khi họ ra ngoài quan sát địch tình thì đổi người rồi. Mà người này chắc chắn là đi bộ đến, rồi đi bộ ra, nếu không một khi xuất hiện trên bầu trời sẽ rất là bắt mắt. Hạo Nhiên, ngươi lập tức dẫn người lục soát trong núi xem, Tinh Tinh, lập tức bói ra vị trí của Phá Toái với Sinh Diệt giùm.”
“Được!” Hạo Nhiên không so đo chuyện thân phận của mình là bang chủ, lập tức đi ra ngoài tụ tập nhân thủ chung quanh để tìm tòi từ ngoài núi vào trong ngay.
* * * * * *
“Phá Toái và Sinh Diệt đều ở Tế Nam Sơn Đông. Sương Vũ tỷ, tỷ hỏi cái này làm gì?”
“Trong hai người này chắc chắn có một là nội gian.”
Tinh Tinh lập tức gật đầu: “Chắc chắn là Phá Toái rồi, quan hệ của tên này với Gia Tử rất là tốt... Có điều cũng có khả năng là Sinh Diệt, hắn hình như đã từng lén gặp mặt với Phong Vân Nộ. Tuy ca ca của muội nói hắn là vô gian đạo, nhưng cũng khó đảm bảo là phản vô gian đạo lắm.”
“Đều gọi trở về hết, ta thật muốn xem xem ai sẽ là nội gian nào.” Sương Vũ lạnh lùng nói. Chuyện này khác với chuyện của Đường Hoa, Đường Hoa thuộc dạng khách quý đặc biệt, còn hai người này lại là nhân viên công tác nội bộ.
* * * * * *
“Ai là nội gian à? Vì sao không thể là cả hai đều là nội gian chứ?” Đường Hoa cười ha ha rót rượu cho Phong Vân Nộ: “Xem đi, chỉ cần có tiền thì không có chuyện gì là không xong được cả! Hiện giờ chỉ cần họ chứng minh đối phương là trong sạch, vậy Sương Vũ sẽ luống cuống ngay.”
Phong Vân Nộ nhìn Đường Hoa đầy vẻ thú vị: “Ngươi làm sao khiến Sinh Diệt giúp ngươii được thế?”
“Ta nói cho hắn biết vài chuyện. Thứ nhất: ta đang có một tờ giấy vay nợ thời hạn ba tháng trị giá một vạn kim, nếu hắn cần thì ta có thể đưa cho hắn. Theo ta biết thì tiền hoa hồng mỗi tháng của tên phó bang chủ như hắn cũng chưa tới một ngàn đâu. Thứ hai: ta nói hắn chuyện hắn cần làm là một chuyện tuyệt đối an toàn, không có nguy cơ bị bại lộ. Thứ ba: ta không bao giờ bán đứng bạn bè, cho nên cũng sẽ không bán đứng hắn. Điều cuối cùng: ta nói hắn biết rằng chuyện mà hắn sẽ làm sẽ đả kích một cách mãnh liệt tới sức ảnh hưởng của Sương Vũ trong tầng lớp lãnh đạo bang hội.” Đường Hoa lấy hai tờ giấy nợ ra, lắc đầu: “Ta nói này Phong Vân Nộ, ngươi tốt xấu gì cũng là một tên bang chủ, sao mà ba vạn kim này còn phải nợ lại thế? Mặt khác, vì sao ngươi lại đi tiêu ba vạn kim đi hại người không lợi mình vậy?”
“Ba vạn kim, chẳng qua chỉ là nửa tháng thu nhập của bang ta mà thôi, cũng chỉ là nửa năm hoa hồng của ta. Hơn nữa ngươi đừng quên rằng cờ của Song Sư là cờ cấp sáu, giá trị đến hai ngàn điểm đấy, sau khi kết thúc sự kiện thì nó sẽ tương đương với hai vạn kim. Tức là ta chỉ bỏ ra có mỗi một vạn kim đã giúp cho bang hội của mình lấy được thêm điểm tích lũy, hơn nữa lại còn quật lại Song Sư một đòn thật mạnh nữa chứ. Nói thế này đi, lấy được lá cờ này, ta dù bại vẫn còn vinh, còn nếu ta dùng cách cướp bóc các bang hội nhỏ để sống sót, vậy ta dù thắng cũng như bại thôi.”
“Hợp tác khoái trá.” Đường Hoa đứng lên bắt tay Phong Vân Nộ, hỏi: “Có muốn ta chỉ cho nơi nào giấu cờ để họ tìm không ra không?”
“Đừng! Không dám làm phiền đại giá của ngài.” Phong Vân Nộ cười ha hả: “Nếu sau đó ngài lại bán tin về chỗ giấu cờ cho Song Sư, chẳng phải ta sẽ mất cả chì lẫn chài sao?”
“Ha ha, ngài nói đùa quá.” Đường Hoa lại bắt tay với Phong Vân Nộ một lần nữa: “Bái bai.”
“Bái bai.”
* * * * * *
Sinh Diệt kiên quyết nói: “Không có khả năng, ta rời đi cùng với Phá Toái mà, hơn nữa lại cùng nhau uống rượu nữa, rồi cho tới giờ vẫn là cùng nhau đi đến đây. Hắn tuyệt đối không có khả năng là do người khác cải trang được.”
Phá Toái gật đầu: “Phải! Chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau mà. Dáng vóc của Sinh Diệt không thể nào ta không nhận ra được.”
“...” Sương Vũ toát mồ hôi hột, lẽ nào năm tên cao thủ kia đã lừa gạt mình à? Không thể nào đâu! Năm người này đều là thành viên cốt cán đã theo mình từ rất lâu cả, mình mang họ từ Tam Thương đến Song Sư này, lòng trung thành tuyệt đối không thể nghi ngờ được. Lại nói, một người nói dối thì còn có thể, chứ đâu thể nào cả năm người đều nói dối hết được?
Sinh Diệt nói kiểu mập mờ: “Sương Vũ, ta nghe nói năm tên cao thủ giữ cờ này đều là nòng cốt cũ của Tam Thương phải không?”
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Giọng điệu của Sương Vũ đã có mấy phần giận.
“Ý gì à? Không có ý gì cả. Ta nào dám có ý kiến gì chứ? Hiện giờ ai cũng biết chủ của Song Sư chính là Sương Vũ tỷ đây mà.”
“Ngậm miệng.” Hạo Nhiên tức giận bừng bừng: “Sinh Diệt, ngươi mà còn nói những lời thế này nữa thì ngay cả huynh đệ cũng không làm được nữa đấy, ra ngoài, ra ngoài.”
“Hạo Nhiên, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi...”
Hạo Nhiên vội dùng mắt ra hiệu một cái, Phá Toái đang đứng bên cạnh Sinh Diệt vội vàng kéo Sinh Diệt đi ra ngoài. Hạo Nhiên ngồi xuống than một hơi, nói: “Sương Vũ, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Có điều Phá Toái với Sinh Diệt tuyệt đối không phải đang nói dối, vậy chỉ sợ là... Phải điều tra thôi...”
“Ta biết.” Sương Vũ đứng lên: “Ta sẽ không làm khó cho ngươi đâu. Đã là người do ta mang qua thì ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, việc này ta sẽ điều tra rõ ràng.” Sương Vũ khổ tâm lắm, vốn là lưu lại những người đáng tin nhất để giữ cờ, kết quả là bây giờ lại phải đi điều tra xem năm người này có thật sự đáng tin hay không thế này. Nhưng hiện giờ không phải chỉ là chuyện của năm người này, mà là chuyện liên can đến lòng trung thành của những nòng cốt mà nàng mang qua, và liên can đến cả địa vị sinh tồn của nàng trong Song Sư nữa. Nhưng phải điều tra thế nào đây? Sương Vũ bước ra ngoài mà lòng có chút mê mang, chuyện này vốn không phải là mặt am hiểu của nàng. Nghi người thì không dùng mà dùng người thì không nghi, đây chính là tính cách của nàng.
Tinh Tinh lặng lẽ lẩn ra khỏi phòng nghị sự, nhỏ giọng kêu: “Sương Vũ tỷ.”
“Hửm?”
“Đến hỏi tên rau củ chết tiệt kia đi, chuyện mất đạo đức như vậy có đến chín mươi chín phần trăm không thoát khỏi quan hệ với hắn đâu.”
/287
|