Song Kiếm

Chương 210 - Lần Thứ Ba

/287


“Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?” Hạo Nhiên hỏi.

“Hiện giờ dù sao Tam Thương cũng đang bị điểm âm, Thần Chi Lĩnh Vực lại càng bị nặng hơn, chúng ta chỉ có thể quan sát xem họ cắn những bang hội nào, sau đó liên hệ những bang hội này giúp họ lấy lại cờ thôi... Có điều, như vậy thật bị động quá.” Sương Vũ đứng lên: “Được rồi! Thông báo cho mọi người trở về núi, chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó mới thảo luận kế hoạch tiếp theo sau. Tuy không diệt được bang của họ, nhưng bang hội chúng ta đã lớn mạnh hơn không ít rồi, cũng coi như là chuyện tốt mà.”

“Ừ!” Hạo Nhiên gật đầu: “Để ta mời bọn Thư Sinh cùng qua.”

“Được!”

* * * * * *

Cà tím om, cà tím ninh đậu hũ, cà tím xắt chua ngọt, cà tím hầm tương, cà tím xào cay... Chỉ cần nhìn những món ăn mà Sương Vũ chọn là biết ngay đối với thứ nông sản cà tím kia nàng hận sâu đến bao nhiêu, yêu nồng đến bấy nhiêu rồi...

Thư Sinh thấy thế chỉ còn biết cười khổ, một cục diện vốn cực tốt lại bị người ta một cước đá vỡ rồi, có khổ cũng thật khó nói. Đám Hạo Nhiên cũng không vui vẻ gì. Có điều đều là người có hàm dưỡng hết, sẽ không ai nói gì, duy chỉ có mỗi Vô Cực là miệng đầy lời thô tục, không lật đổ được Tam Thương, hắn đổ hết mọi lỗi lầm lên trên đầu Đường Hoa cả. Thực ra cũng không phải là Vô Cực muốn chửi tục như thế đâu, mà thực tế là chẳng còn lời gì khác để mắng nữa cả, mình không có bản lĩnh thì không trách được người khác đánh mình rơi đài mà. Vẫn là câu nói kia, người đang ngồi đây đều là thành phần cao cấp trong công ty cả, đều có hàm dưỡng hết, Vô Cực mắng thì kệ Vô Cực, họ không tán đồng thì cũng không phản đối câu nào, dù sao thì có người mở miệng chửi cũng náo nhiệt hơn mà.

Sương Vũ không thèm để ý đến Vô Cực, tạo một tiểu đội rồi kéo Thư Sinh và Hạo Nhiên vào, nói: “Thực ra chúng ta hẳn cũng phải nghĩ ra rằng đã có phương pháp vô lại như rút cờ liên tục thì cũng phải có cách vô lại khác kềm chế nó rồi. Hiện giờ các vị có ý tưởng gì không?”

Thư Sinh nói: “Dựa theo quy định của hệ thống, số điểm mà Tam Thương bị mất hiện giờ chỉ cần cướp được cờ của một bang hội cấp một là đã đủ để cam đoan không bị giải tán rồi. Chúng ta không thể làm gì được hắn cả. Nhưng Thần Chi Lĩnh Vực thì lại khác, lúc trước đã từng bị rút một lần, bị âm một ngàn điểm, thêm lần này tự rút cờ lẫn nhau lại bị âm thêm ba ngàn chắc sẽ khó chịu lắm đây. Cho dù không lật được Tam Thương, có thể ăn được Thần Chi Lĩnh Vực cũng là không tệ rồi. Điều duy nhất mà ta lo lắng hiện giờ chính là...”

“Điều ngươi lo lắng có phải là lập trường của Gia Tử không?” Hạo Nhiên lắc đầu: “Ta nghĩ chỉ một mình hắn thì không ảnh hưởng được gì nhiều.”

“Không thể nói vậy được.” Nhất Kiếm Cầu Bại nói: “Lần này bởi vì có sự chen chân của hắn mà không những khiến kế hoạch của chúng ta phải sanh non, hơn nữa lại còn bị động như hiện nay nữa. Rất khó nói hắn sẽ làm được những gì... Vạn nhất mà bất cẩn bị hắn đào cả ổ lên cũng không phải là không có khả năng đâu. Dù sao thì người bình thường như ta đây thực sự không thể đoán được rốt cục hắn đang nghĩ cái gì cả.”

“Hắn nghĩ cái gì à? Hắn thấy cái gì vui thì chơi cái đó thôi.” Sương Vũ nói: “Chỉ cần là hắn thấy vui, vậy hắn thậm chí sẽ không bận tâm đến chuyện hai bang lớn của chúng ta biến mất đâu.”

“Ha ha ha!” Thư Sinh cười: “Thật là thú vị đấy. Ta nhớ hồi đầu gặp Gia Tử, người này vẫn còn khá lắm, hoàn cảnh cải biến con người, thật là một câu nói không sai mà.”

* * * * * *

“Gia Tử ca, Vô Cực đã mắng ngài đến mười phút rồi đấy.” Trong một gian riêng cách sát vách bọn Sương Vũ, Đường Hoa, Huy Hoàng với tiểu Dâm đang cùng ăn cơm. Tiểu Dâm cầm dụng cụ nghe trộm giản dị vừa ăn lại vừa báo cáo: “Lặp đi lặp lại đều là mấy câu ta đệt, đần độn, đệt mợ cả. Khá là nhàm chán và kém sáng tạo.”

Đường Hoa cười ha ha một tiếng, nói với Huy Hoàng: “Có thể thấy hắn rất là tức giận đấy.”

“Đổi là ta, ta cũng tức mà.” Huy Hoàng nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi làm vậy là trợ Trụ vi ngược à?”

“Ha ha ha, Trụ vương vô đạo, nhưng vẫn được phong thần. Tổ tiên của Trụ vương hữu đạo, nhưng trên Phong Thần bảng lại không có tên của bọn họ. Trợ Trụ vi ngược vốn không phải nói về chiến tranh giữa chính nghĩa với tà ác mà là một lời giải thích khác cho câu ‘kẻ thắng làm vua’. Nếu Trụ vương thắng, chỉ sợ câu đó sẽ phải sửa là ‘trợ Võ vi ngược’, Đát Kỷ sẽ trở thành một quốc mẫu hiền từ, sau đó sẽ xuất hiện các phim Đát Kỷ truyền kỳ, Đại Trụ truyền kỳ rồi đó.” Tiểu Dâm cười ha ha, quay đầu lại đáp một câu.

“Ngươi đừng có dạy hư Huy Hoàng mà.” Đường Hoa ném một cái chân gà qua, tiểu Dâm chụp lấy, tiếp tục nghe trộm tiếp.

“Vô Cực ra ngoài rồi, hình như là có bạn tìm dưới lầu.”

“À?” Đường Hoa “xoẹt” một tiếng xuất hiện ở bên cạnh cửa của gian riêng, cười âm hiểm: “Mắng người phía sau lưng là không đúng.”

* * * * * *

Sương Vũ phun một bụm nước trà ra: “Vô Cực... Vô Cực bị tử rồi.”

Thư Sinh kinh hãi cực kỳ: “Không phải chứ? Mới rời khỏi có mười giây thôi mà? Mà dưới lầu cũng đều là người của ta cả.”

“Hừ!” Sương Vũ đứng lên, bước ra ngoài, đến gian riêng sát vách rồi nện cửa: “Đi ra cho ta.”

Hồi lâu sau, cửa phòng hé ra một chút xíu, tiếp đó đầu của tiểu Dâm thò ra ngoài: “Ngài tìm ai?”

“Ta muốn đi vào.” Sương Vũ gửi yêu cầu sang, gian riêng là địa phương cá nhân, muốn vào thì phải được chủ của nó đồng ý trước đã.

Tiểu Dâm cự tuyệt, sau đó nói: “Ta không quen biết ngài.” Rồi đóng cửa.

Không quen biết ta? Sương Vũ lấy một thanh phi kiếm ra rồi cho nó truyền thư, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, phi kiếm vừa biến mất là hệ thống đã gửi thông báo rằng truyền thư thành công, đối phương đã nhận được vật phẩm rồi.

Đường Hoa cười khổ, thế này mà còn không mở cửa ra thì mất mặt lắm. Hắn bèn vội chạy ra mở cửa, nghênh đón hắn là khuôn mặt tức muốn xì khói của Sương Vũ: “Ây cha cha...”

“Xin lỗi, đi nhầm rồi.” Sương Vũ xoay người ngẩng đầu lên, không thèm ngó đến cái bản mặt a dua của mà Đường Hoa mà chạy biến tức khắc.

“...” Đường Hoa phát điên.

Sau lưng hắn, Huy Hoàng nói: “Ta đã nói rồi, nàng không giận thì thôi, mà giận lên rồi là khó đối phó lắm.”

* * * * * *

Một tiếng đồng hồ sau, mấy người bọn Sương Vũ đã cơm no rượu say, sự tình cũng đã thương lượng xong, bèn xuống lầu chuẩn bị trở về núi sắp đặt. Mới vừa bước ra khỏi gian riêng, cánh cửa bên gian của Đường Hoa cũng mở ra, Đường Hoa mặt mày tươi cười cầm một bó hoa tươi đưa lên: “Sương Vũ, tặng ngươi.”

“Bách hợp trắng...” Gân xanh của Sương Vũ nổi đầy lên.

Đường Hoa toát mồ hôi hột, vội nói: “Ta cảm thấy đưa hoa hồng thì không thích hợp, hoa cẩm chướng lại chỉ dành cho thầy cô... Ta suy nghĩ rất lâu xem hoa gì thì hợp, nhưng không thấy có cái nào được cả. Trùng hợp là hoa bách hợp lại đang khuyến mãi, mua hai tặng một. Ta cảm thấy chúng ta quen biết lâu như thế, có làm lợi cho ai cũng không thể làm lợi cho bọn buôn lậu đâu phải không?”

“Vì thế nên ngươi mới mua hoa bách hợp chuyên dùng để cúng tế à?”

Vãi mồ hôi! Đường Hoa vội nói: “Không phải không phải, hoa bách hợp này là để tế Vô Cực.”

Tiểu Dâm đứng sau lưng hắn nghe rất rõ ràng, bèn khôn ngoan lanh lợi giao dịch qua một thứ gì đó.

Đường Hoa thuận tay nhận rồi đưa ra - một chiếc nhẫn kim cương: “Đậu xanh, đây là dùng để cầu hôn... Sương Vũ, đó không phải nói với ngươi đâu, đừng có đi mà. Thật sự là hiểu lầm mà... Ta xx.”

Hạo Nhiên vỗ vỗ vai Đường Hoa, nói: “Nàng thà là dùng để cầu hôn, chứ cũng không muốn dùng cho đậu xanh.”

“Nàng không phải bạn gái của ngươi sao?” Đường Hoa sửng sốt hỏi.

“Ai nói?” Hạo Nhiên càng sửng sốt hơn.

Ai nói nhỉ? Hình như là do mình nói với Tinh Tinh, mà mình cũng chỉ là dựa theo logic mà suy ra thôi. Đường Hoa buồn bực hỏi: “Ta có một người bạn là dân lừa đảo tình yêu, hắn nói rằng Sương Vũ tuyệt đối đã có bạn trai rồi, nếu không phải ngươi thì là ai chứ?”

Hạo Nhiên cười hì hì, hỏi: “Có khi nào là ngươi không?”

“Không thể nào đâu?” Đường Hoa nói: “Lẽ nào ta đây là đương sự mà cũng không biết à?”

“Thực ra ta cũng không biết, ta chỉ biết là nàng tốt với ngươi hơn người khác chút xíu thôi.” Hạo Nhiên phất tay: “Đi đây, có rảnh ta mời uống trà.”

“Khoan khoan... Còn chưa nói rõ mà.” Đường Hoa suy nghĩ một hồi rồi vội vàng đuổi theo.

“Đông Phương Gia Tử, nạp mạng đi!” Vừa bước tới cầu thang, Vô Cực với khí thế rào rạt đã lao đến.

Một chiêu diệt gọn, Đường Hoa quay đầu hỏi: “Sương Vũ đâu?”

Đám người dưới lầu ngươi xem ta, ta xem ngươi, bây giờ nên đánh hay là không đây? Vô Cực tốt xấu gì cũng là bang chủ của bang đồng minh, hơn nữa không lâu trước còn cùng chiến đấu với nhau nữa, có thể nói là chiến hữu thân thiết đấy. Nhưng mà nhìn bộ dáng kia của người ta kìa, hoàn toàn không để chút nào trong lòng cả, hơn nữa Thư Sinh với Hạo Nhiên cũng chỉ đứng một bên nói chuyện phiếm, không để tâm gì đến.

Cuối cùng cũng là một người nào đó hình như hơi hơi quen với Đường Hoa trả lời: “Sương Vũ tỷ trở về núi rồi.”

“Cám ơn há.”

* * * * * *

Mục tiêu: Hoàng Sơn, Đường Hoa thả hết tốc lực lao vút đi, không đến mười phút đã phát hiện được mục tiêu. Sương Vũ hiển nhiên cũng phát hiện ra Đường Hoa, nhưng thực lực đã nói rõ hết thảy, rằng đây không phải là một cuộc truy đuổi đồng cấp, Sương Vũ không thể nào chạy thoát nổi.

“Ngươi tới cùng là muốn làm gì đây?” Sương Vũ dứt khoát dừng lại, khoanh tay trước ngực hỏi.

“Đừng có như vậy mà... Ta đến để xin lỗi mà.” Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn, không có thứ gì có thể đưa ra được hết! Hắn đành thành khẩn nói: “Chuyện trên ‘thường’ ngày ấy ta áy náy lắm.”

“Trên ‘giường’?” Sương Vũ nổi sát khí đằng đằng.

“Không phải không phải.” Đường Hoa toát mồ hôi, nói: “Ngươi cũng biết ta là người miền Nam mà, có vài chữ nói không chuẩn lắm, ví dụ như chữ cái gổ ấy, cho tới bây giờ ta vẫn chưa sửa được đây này.”

“Ta biết.” Sương Vũ biểu lộ rằng nàng chỉ là đùa thôi.

“Là ta không đúng có được không nào? Ngươi phải biết rằng trong đời ta không có mấy lần ta nói xin lỗi đâu. Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất...”

“Cái thái độ này của ngươi mà dám nói là xin lỗi đấy.” Sương Vũ thở dài: “Được rồi, ta cũng không so đo với ngươi nữa. Thực ra ta cũng có lỗi, vì không nói trước với ngươi.”

“Không sao đâu, ta không có hẹp hòi như vậy.” Đường Hoa rất hào phóng phất tay.

Sương Vũ hộc máu, ta nói thế là vì khách khí, vậy mà ngươi lại thuận thế trèo lên cây tre à? Đối với loại người như thế này thì còn có thể làm được gì nữa chứ? Sương Vũ bất đắc dĩ lắm: “Được rồi, ngươi đã nói xin lỗi xong, ta cũng đã tha thứ cho ngươi rồi, bái bai.”

“Ta đưa ngươi đi nhé?”

“Ta biết đường.”

“Vẫn cứ đưa đi thì hơn, nếu không trong lòng ta bất an lắm. Ngày đó ngươi đã phải bay thật xa như vậy vì để giải thích hiểu lầm cho ta mà.”

“Biết là được.” Sương Vũ không từ chối nữa, hai người bay cùng nhau, nàng hỏi: “Vậy để chuộc tội, ngươi có cách gì diệt Tam Thương không?”

“Vì sao lại phải diệt? Vì Vô Cực à?” Đường Hoa hỏi lại: “Chẳng lẽ hắn muốn diệt là ngươi giúp hắn diệt à, có phải là gì của hắn đâu? Ta vẫn cứ thắc mắc, nguyên một cái bang hội lớn các ngươi thừa dịp này có thể vớt được bao nhiêu là điểm tích lũy, cần gì cứ phải nhất quyết muốn cắn người ta như thế?”

“Ta cũng không biết.” Sương Vũ thở dài: “Có điều chắc chắn không phải là vì Vô Cực đâu, ngươi đừng có nghĩ lung tung.”

Ta nghĩ lung tung? Đường Hoa có ngốc đến mấy cũng biết rõ lời này có ý gì, trong nhất thời hắn không biết phải nói gì cho phải. Sương Vũ cũng có chút xấu hổ, cảm giác tựa như mình đã nói sai lời, mà không biết phải làm sao để chữa vậy.

Giữa bầu không khí xấu hổ này, cuối cùng vẫn là Đường Hoa mở miệng trước: “Thực ra... Ta cảm thấy chúng ta yêu nhau cũng không tệ.”

Sương Vũ liếc mắt nhìn Đường Hoa: “Cái gì mà ‘chúng ta yêu nhau cũng không tệ’? Tỷ tỷ nói với ngươi, tỷ không phủ nhận là có hảo cảm với ngươi, nhưng ngươi còn cách tiêu chuẩn của ta xa lắm, nên ta vẫn còn đang cân nhắc.”

Đường Hoa hỏi: “Tiêu chuẩn gì?”

“Một nam nhân là phải có sự nghiệp...”

“Ta có, bản nhân là đệ nhất cao thủ trong Song Kiếm.”

“Ý ta nói là trong đời thực.”

“Cũng có, bản nhân là phía cộng tác duy nhất của tờ báo lớn nhất Song Kiếm: Vô Biên đặc san.”

“Tiếp theo là phải lo cho gia đình.”

“Bản nhân 18 tuổi học đại học xong mới ra khỏi nhà.”

Sương Vũ cười, nói: “Mặt khác, nhất định phải ủng hộ sự nghiệp của ta.”

“Không có vấn đề. Ta có thể hy sinh sự nghiệp của ta để ủng hộ sự nghiệp của ngươi.”

“Ngươi nói thì hay lắm.” Sương Vũ lắc đầu: “Đáng tiếc, điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, ngươi lại không đạt được.”

“Điều gì?”

“Nam nhân này nhất định phải thích ta.” Sương Vũ lắc đầu: “Ngươi thì làm không được, ngươi hầu như chỉ biết qua loa cho xong chuyện thôi, ngươi thậm chí cũng không biết bản thân mình thích ai nữa kìa. Ngươi chỉ cảm thấy ta không tệ, có cơ hội này mà không vớt được thì sẽ có lỗi với chính mình... Ta nói có sai không?”

“...” Đường Hoa toát một hôi mẹ, mồ hôi con. Đúng thật đó... Những lúc mà mình cô độc một mình, đều chưa bao giờ nhớ tới Sương Vũ cả. Cho dù là lúc nhàm chán rảnh rồi, cũng chưa bao giờ đi tìm người ta hay nhớ người ta gì cả.

“Cái thứ cảm tình tỷ tỷ đã thấy nhiều lắm rồi. Chỉ có một điều cơ bản, đó là nhất định phải đến từ đôi bên. Người vô tâm không gan không phổi như ngươi vốn không biết được đâu. Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng yêu đương chưa?”

Hình như lần yêu duy nhất cũng là vì chịu hoàn cảnh ảnh hưởng nhỉ... Ai trên Trái Đất này cũng đều biết, thời trung học mà đặc biệt là thời cấp ba, nếu tên nào không có bạn gái thì chắc chắn là một con mọt sách đấy. Đường Hoa là con mọt sách sao? Hiển nhiên là không phải rồi, nếu không đâu đến nỗi việc làm cũng phải nhờ ông cha của Tôn Minh an bài cho chứ. Đã không phải là con mọt sách, mà bên người lại không có bạn gái, vậy những lần tụ tập với đám bạn học chắc chắn sẽ ngượng ngùng lắm rồi... Phải làm sao đây? Tìm một người là được rồi. Vì thế sau khi đám bạn hữu giới thiệu cho một nha đầu học lớp sát vách cũng đang vì chuyện này mà phiền não, hai người tức khắc ăn nhịp với nhau, bắt đầu yêu đương ngay. Cứ thế cho nên sau này chia tay, hai người chẳng ai cảm thấy đau khổ cả. Từ đó mà tính lại, vậy mối tình đầu của mình chính là cô giáo âm nhạc đã kết hôn kia đấy... Thật là bi ai mà!

“Còn có một điều nữa mà ngươi có khả năng đã quên rồi. Ta từng nói rồi, nam nhân nào muốn ngủ cùng ta nhất định phải có giấy tờ đàng hoàng với ta mới được. Nếu ngươi chỉ muốn vui đùa một chút rồi thôi, vậy cho dù có tới hành tinh M rồi, chỉ sợ cũng không thể như ý được đâu. Mà muốn có giấy tờ, ngươi lại không đủ chuẩn, ngươi hiểu rõ ý ta chứ?”

“Không phải là rõ lắm.” Đường Hoa khá là thành thật, quả thật là không hiểu rõ cho lắm.

“Ý tức là ta không phủ nhận rằng ta có hảo cảm với ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đến với ngươi. Cho nên ta cho rằng chúng ta làm bạn bè vẫn là tốt nhất, nếu theo góc độ bạn bè mà nhìn, ngươi vẫn khá là ưu tú đấy.” Sương Vũ đột nhiên chuyển giọng: “Trừ phi trước khi ta mất đi hảo cảm với ngươi, ngươi lại thích ta.”

Cái thứ đó mà muốn có là có được sao? Đường Hoa toát mồ hôi. Có điều hắn rất tán thưởng với thái độ gọn gàng sảng khoái ấy của Sương Vũ, đồng thời cũng tỏ ý rất cảm thông. Ví dụ như điều kiện của mình rất khá, rất nhiều nữ sinh ưa thích, mình cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ chọn một nữ nhân muốn đến với mình không phải vì thích mình mà chỉ là vì cần đến với mình.

“Rất cảm tạ ngươi đã có hảo cảm với ta.” Đường Hoa rất chân thành chìa tay phải ra.

“Đừng khách khí.” Sương Vũ nói: “Thực ra ta cũng khá là thất vọng vớ kết quả này.”

“Đúng vậy!” Đường Hoa thở dài: “Ta cũng rất thất vọng.” Chẳng trách được, dựa theo cá tính của Sương Vũ thì nếu có thể đến được với nhau, nàng đã sớm đến với mình rồi, người ta biết rất rõ ràng, rằng mình chẳng qua chỉ là một lãng tử vô tích sự mà thôi, cho nên mãi cũng không biểu lộ ra tình cảm. Nhưng mà lại nói, vô tâm vô ưu cũng đâu thể trách mình được đâu có phải không? Ai bảo vận khí mình kém như thế, không bao giờ gặp được một nữ nhân có thể vì mình mà đi chết mà. Ai... Khó khăn lắm mới gặp được một mối có thể thu nhận mình như thế, không ngờ yêu cầu lại nghiêm khắc đến vậy, cứ bắt buộc mình cũng phải thích người ta mới được... Hạnh phúc ở nơi nao? Hạnh phúc ở nơi nào?

* * * * * *

Như hiểu biết của Sương Vũ vậy, Đường Hoa chính là một kẻ vô tâm vô ưu, suốt đường bay, Sương Vũ có chút xấu hổ, mà Đường Hoa cũng không còn tâm trạng nào nói chuyện nữa. Sương Vũ là một nữ nhân thông minh, biết không thể giấu được Đường Hoa nữa, chi bằng cứ nói ra thì hơn, để tránh cho Đường Hoa khỏi phải hiểu lầm vấn đề gì. Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu có thể bóp chết được ngay trong nôi thì sẽ tốt cho cả đôi bên hơn.

Vì thế, 10 phút sau khi Đường Hoa cho rằng mình đã tìm được một nửa kia, hắn lại tiếp tục kiếp sống độc thân lưu lãng tiếp. Việc này cũng giống như một chút bọt sóng nho nhỏ vậy, sẽ tăng thêm một chút đặc sắc, nên người ta không ngại nó có quá nhiều.

* * * * * *

“Ha ha ha!” Tôn Minh che miệng cười rất vui: “Ngươi giỏi thật đấy, ta cảm thấy sự nghiệp tình cảm của ngươi xem như đã thất bại tàn tạ rồi. Ngươi xem xem, người bạn gái đầu tiên, hoàn toàn là do lôi ra để góp cho đủ cặp cả. Khó khăn lắm mới yêu thầm một nữ sinh kia, kết quả là phát hiện người ta đã làm mẹ rồi. Hiện giờ rất chi là khó khăn gặp được một nữ sinh có hảo cảm với ngươi, người ta lại chê rằng ngươi không thích người ta. Vận mệnh mà... Hoa ca, ngươi có định đi bói một quẻ hay không, xem xem mình có phải là mệnh Thiên Sát Cô Tinh không đấy?”

“Ta đã kéo thầy bói giỏi nhất Song Kiếm - Tinh Tinh đồng học ra bói thử rồi.”

“Nàng nói như thế nào?”

“Nàng nói ta bị bệnh thần kinh.” Đường Hoa cười ha ha một tiếng: “Dù sao ta cũng nghĩ thông rồi, cùng lắm thì sau 30 tuổi cứ nhờ làm mai là xong. Tốt xấu gì cũng chỉ cần biết sinh đứa con là được, cứ tùy tiện chọn là xong mà.”

“Hoa ca, cái này thì ta không tán thành đâu. Trong tương lai ta gặp em dâu, vậy ta nên nói là ‘chào em dâu’ hay là ‘chào cái máy đẻ’ đây?” Tôn Minh rót rượu cho Đường Hoa: “Gấp cái gì, có tiền rồi còn sợ không có nữ nhân sao? Dựa vào sự đồng tâm của huynh đệ ta, hành tinh M sớm muộn gì cũng sẽ có một mảng địa bàn của chúng ta thôi.”

“Hô hô hô.” Đường Hoa giơ ly rượu lên: “Cụng ly.”

“Nào!” Tôn Minh uống rượu xong, hỏi: “Nghe nói gần đây ngươi đã kiếm được không ít tiền à?”

“Cầm ba ngàn trước đi.” Đường Hoa đưa một tờ ngân phiếu ra, hắn biết Tôn Minh vì giúp mình kiếm tiền Liên Bang hành tinh M nên mức sinh hoạt rất là quẫn bách, bởi vậy cố ý dặn trước: “Đây là tiền tiêu vặt, tiền của đặc san thì ngươi cứ trữ lại.”

Tôn Minh đẩy tay Đường Hoa ra: “Yên tâm, ta có tiền mà. Ta chỉ là muốn nhắc ngươi đừng có dùng lung tung thôi. Mấy cái kỹ năng ghẻ kia của ngươi đều là hàng đốt tiền cả, đặc biệt là cây Hậu Nghệ cung kia đấy, bắn một cái là đến mấy ngàn kim, ngươi tốt xấu gì cũng nên bớt xài chút đi.”

“Biết mà.”

“Ở đây ta đang có một tin tức không đáng tin cho lắm, đó là Ma Kiếm của Sát Phá Lang đã lên đến thất giai rồi, đồng thời còn lĩnh ngộ thêm kỹ năng mới nữa. Hắn đang chuẩn bị, chờ qua bang chiến thì sẽ độ kiếp.” Tôn Minh lại lục lọi túi Càn Khôn, nói: “Còn một tin nữa, Vũ Văn Thác xuất hiện nơi Đại Lương, nghe nói là định một lần nữa tạo Vạn Linh Huyết đấy.”

“Hắn còn thiếu hai viên nữa. Một viên đã bị ta lấy rồi, còn một viên thì hắn đã xuyên không, không có rảnh đi lấy.” Đường Hoa nói: “Đúng rồi, ngươi đã hỏi thăm sự kiện mà hắn từng nói, hình như là chuyện yêu ma phương Tây chạy qua phương Đông chúng ta chưa?”

“Hỏi thăm rồi, Đường Tăng chỉ mơ hồ tiết lộ rằng nhiệm vụ lớn này sẽ khởi động một khi số người độ kiếp thứ hai đạt tới một mức nhất định.” Tôn Minh nghiêm nghị nói: “Thời gian này ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cứ chuyên tâm kiếm tiền đi. Sương Vũ cũng nói rồi, nàng không để tâm đến chuyện ngươi dùng mánh lới đi kiếm tiền, nàng tức giận chẳng qua vì câu nói kia của ngươi lúc trên thuyền thôi. Cơ hội bang chiến này không thể bỏ lỡ được, không biết chừng sẽ có lại nữa đâu. Ta cung cấp tình báo hậu cần, ngươi phụ trách tác chiến tiền tuyến.”

“Minh ca, ngài nghĩ chuyện gạt tiền là đơn giản như đi chợ mua rau đấy phỏng, coi người ta ngu hết à?” Đường Hoa nói: “Dù sao thì cũng cứ đưa tin tình báo cho ta đi, ta sẽ đi tìm mấy người còn ngốc hơn rau cải.”

/287

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status