Song Kiếm

Chương 103 - Thiên Thư

/287


Lời nói thời cổ đại: Hỏi thế gian tình là vật chi, mà sao đôi lứa cùng nguyện thề sống chết?

Lời nói thời cận đại: Sinh mệnh thật là đáng quý, tình yêu lại càng đáng quý hơn, nhưng vì tự do khoan khoái, hai thứ đó đều có thể quăng.

Lời nói thời hiện đại: Có xe không? Không có xe thì chắc cũng phải có nhà ở chứ? Không xe không nhà thì cũng phải có một công tác có thu nhập ổn định chứ? Không xe không nhà không thu nhập ổn định, vậy ngươi lấy cái gì nuôi bà xã, nuôi con cái? Lẽ nào ngươi hy vọng ta sẽ cược cả một cuộc đời hạnh phúc cho tương lai của ngươi sao?

Lời nói trong thời tương lai: Phối ngẫu máy đây, sẽ là một nửa kia hoàn hảo với ngài, xin đặt hàng bằng điện thoại số XXXXXX, nếu sử dụng mà không vừa lòng thì có thể đổi lại miễn phí, bảo hành trọn đời. Ghi chú: Con cái mà sản phẩm của chúng tôi sinh ra phù hợp với những nguyên tắc cơ bản của kế hoạch hoá gia đình.

Thời đại đang đổi thay, giá trị của tình yêu trong mắt mọi người tựa hồ cũng đang biến chuyển. Nhưng không thể phủ nhận được một điều, giống như lời một cô gái lầu xanh đã từng hát: Nhân gian đâu cũng có chân tình (một giờ ba trăm mấy).

Có quyển tiểu thuyết kia đã viết rằng, hôn nhân giống như một toà thành khép kín vậy, người bên trong thì ra không được, mà người bên ngoài thì không được vào. Tình yêu cũng là như thế, không có thì muốn có cho bằng được, mà có rồi thì lại chẳng biết quý trọng là chi.

Như Đường Hoa thì là dạng không có nên muốn có, lúc bình thường đi lêu bêu cùng mấy đứa bạn xấu thì cũng vui vẻ, cảm thấy độc thân cũng không có gì không tốt cả, người thì tự do tự tại, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy. Nhưng bây giờ ngay cả tên bại hoại cô độc như Sát Phá Lang mà cũng có một tình yêu chân thật chờ đón hắn rồi, dù chưa biết sẽ duy trì được bao lâu. Chuyện này đối với Đường Hoa cho dù không được coi là một sự đả kích, thì cũng phải có chút gì đó buồn bực.

Một cái trấn nhỏ, liễu rũ xanh um ven hồ, Đường Hoa nằm trên mặt cỏ, đầu đội mũ rơm, hưởng thụ sự khoan khoái của từng làn gió miên man dịu nhẹ. Khó lắm mới có được chút thời nhàn, Đường Hoa quyết định làm biếng hai ngày để an ủi cho tâm hồn đang bị đả kích của hắn. Dù sao thì thân là nhân vật chính, Đường Hoa cũng không thể không có lúc nghĩ mấy vấn đề này được, nếu không thì độc giả sớm hay muộn cũng sẽ trở mặt ngay! Vì để cho hài hoà, ít ra cũng phải tốn chút thời gian nghiềm ngẫm lại mới được.

* * * * * *

Ngay trong khi Đường Hoa đang nghĩ sâu hơn đến vấn đề đi tìm nữ chính, thì tiểu nha đầu Mặc Tinh lại nhắn tin quấy rầy: “Gia Tử, ở đâu rồi?”

“Ở XX, có gì không?”

“A, ngươi vẫn còn đang ở phụ cận thành đô sao? Ngươi là đồ lừa đảo, ngươi nói sẽ đi Hàm Dương tìm Xích Tùng Tử với ta nên ta mới tha thứ cho ngươi, ngươi... Ngươi khi dễ người quá đáng.” Từ trong tin nhắn có thể nhìn ra được, tiểu nha đầu Mặc Tinh này hiện đang rươm rướm nước mắt vì giận đây. Nuốt lời thì không đáng sợ, mà đáng sợ chính là lời nói đó vừa mới nói có ba tiếng đồng hồ trước thôi hà.

Ầy, Thượng Đế a! Sao lại quên mất việc này cơ chứ? Đường Hoa tự khiến mình phải tự tiến hành việc kiểm điểm nghiêm khắc nhất trong... một giây, sau đó trả lời: “Trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa sẽ đến!” Sau đó điều khiển phi kiếm xuống dưới chân, theo gió mà vút lên, trong nháy mắt đã biến mất nơi ven hồ, chỉ còn lưu lại một đống vỏ hạt dưa như chứng minh nơi đây đã từng có người đến.

* * * * * *

“Hây!” Đường Hoa rơi xuống bên người của Mặc Tinh đang trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy trong lòng có vài phần áy náy, thế là thò tay moi từ trong túi Càn Khôn ra một bao gì đó: “Cắn hạt dưa không?”

“Hừ!” Mặc Tinh quay ngoắt đầu đi, không thèm so đo chuyện Đường Hoa nuốt lời nữa, mà phất tay: “Xuất phát.”

“Khá là có tác phong quân nhân.” Đường Hoa không quên ca ngợi một câu, sau đó dùng mò nhiệm vụ đại pháp của nhà họ Đường bắt đầu kéo NPC lại: “Lão trượng xin dừng bước, tiểu sinh đây có lễ. Xin hỏi lão trượng có biết phủ đệ của quốc sư Xích Tùng Tử ở đâu không ạ?”

“Không biết.” NPC lắc đầu.

Nhiệm vụ của Mặc Tinh là phải tiến vào Vân Trung giới học cơ quan thuật cao cấp, mà muốn tiến vào Vân Trung giới thì chỉ có thể đi tìm quốc sư triều Tần là Xích Tùng Tử.

Biện pháp ngốc của Đường Hoa thế mà khá là hữu hiệu, hỏi có ba người thôi là đã được đường tới phủ đệ của quốc sư rồi. Có điều là phủ đệ thì tới rồi đó, nhưng NPC thủ vệ lại không cho phép đi vào. Cũng giống mấy nơi trọng địa như hoàng cung, người chơi không thể tự tiện đột nhập vào trong, nếu không thì thứ chào đón ngươi chính là pháp thuật bảo vệ ăn gian của hệ thống. Nhớ có một đoạn thời gian trước, có một anh bạn kia nhất định đòi lấy cho bằng được chữ ký của Điêu Thiện, cho nên đã dẫn theo vài người bạn mò vào phủ đệ nhà người ta, nhưng mà vừa mới mò vào bên trong thì mới phát hiện ra, hộ viện nhà người ta chính BOSS cấp bậc ngang với Tà Kiếm Tiên, thế là không những bị đánh thành tro, mà còn bởi vì dính vào tội cướp mà bị giam ở tầng địa ngục thứ tám đến bốn tiếng đồng hồ.

Cũng tức là những nơi nào đó, dưới tình huống ngươi không có bất cứ liên quan gì thì không được phép vào. Chẳng hạn như ngươi muốn lẻn vào tận giường của Điêu Thiện thì cũng có thể đấy, nhưng tiền đề là ngươi tối tối thiểu cũng phải quen biết với NPC nào đó trong đây trước, hoặc là có nhiệm vụ nào đó có quan hệ với trang viên này mới được. Chứ nếu không thì hệ thống sẽ chìa ra bàn tay vàng có pha hợp kim để đập cho ngươi nát bấy. Coi cái phong cách đê tiện của người ta, thì cho ra lò mấy chục ngàn tên Tà Kiếm Tiên oánh hội đồng ngươi chắc cũng không phải là không được.

Khả năng là bởi vì Mặc Tinh có chút liên quan, cho nên thủ vệ có lộ ra một cái bí mật nho nhỏ. Muốn gặp được quốc sư, thì phải nhờ đệ tử của quốc sư dẫn đến mới được. Đệ tử của quốc sư không chỉ có NPC, mà còn có người chơi nữa.

Đệ tử à? Đường Hoa thì thiệt có biết một tên đệ tử của quốc sư, chính là tên NPC mà hồi Hàm Đan hắn đã từng đầu hàng đấy. Nhưng mà... Đường Hoa bi ai phát hiện rằng, mình đã quên người nọ tên là gì mất tiêu rồi. Cái này không thể trách mình được, chỉ có duyên gặp mặt một lần, mà lại là NPC nữa, điểm đặc biệt thì không có, diện mạo lại không đặc thù, một là chưa cho mình tiền lì xì, hai là chưa cho mình nhiệm vụ, hiện giờ mình còn có thể nhớ rằng có một người như thế đã tính là hay lắm rồi.

Không có danh tính thì không thể hỏi thăm được, Đường Hoa khuyên Mặc Tinh, thứ này vẫn phải nhờ duyên phận là hơn, vì có khi tên đệ tử này sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, mà có khi hắn lại xa xôi nơi góc bể. Đừng nên để ý quá, rồi sẽ có một ngày đột nhiên ngươi phát hiện, lang thang nát guốc tìm không gặp, được đến mà không phí công phu.

Trên nguyên tắc, Mặc Tinh đồng ý với cái nhìn của Đường Hoa, nhưng nàng vẫn tỏ ý là sẽ tự mình ôm cây đợi thỏ, tử thủ đại môn để chờ đệ tử. Đường Hoa thì nghiêm khắc phủ định phương án này, so với việc ngồi chết một chỗ, hắn thà cùng Mặc Tinh đi dạo phố. Mặc Tinh vui vẻ đồng ý, thế là hai người bay thêm mấy giờ, bắt đầu dạo vòng vèo tứ xứ Hàm Dương.

* * * * * *

Trên đời này chuyện đau đớn nhất đó là cùng con gái đi dạo phố. Không phải là bởi vì mệt người, mà chủ yếu là mệt về tâm lý. Nam nhân đi dạo phố thì có mục tiêu có phương hướng, mà nữ nhân đi dạo phố thì ngay cả bản thân họ cũng chả biết là mình cần đi mua cái gì, có khi đi cả một ngày thì đột nhiên mới phát hiện là căn bản chưa mua cái chi cả, nhưng các nàng vẫn thoả mãn với thu hoạch của ngày hôm nay.

“Mông Mông?” Mặc Tinh hơi sửng sốt khi thấy có một người quen đang đi vào một quán trà, có điều điều làm cho nàng sửng sốt không phải là bản thân người quen đó, mà là người đang đi cùng người ta, đó là Sát Phá Lang!

Trong trò chơi này, việc nói chuyện phiếm ở cự ly xa là rất bất tiện, cho nên khi xử lý những chuyện xấu nho nhỏ nào đó, người ta thường sẽ gặp mặt nhau để bàn bạc. Đường Hoa nhớ tới lần mình đụng độ Sát Phá Lang, Sát Phá Lang đã từng nói: ta đây còn kiêm chức cả sát thủ, kết hợp với lần mình bị giết nơi Lư Sơn, hiện giờ nếu mình không có đoán sai thì...

“Đi nhìn xem không?” Mặc Tinh hỏi.

“Con bé ngốc này, đi xem làm sao được? Người ta nói chuyện trong gian riêng mà.”

“Nhưng mà... Người ta rất hiếu kỳ.”

“Ừm... Đi theo ta.” Đường Hoa dẫn Mặc Tinh đi vào quán trà, sau đó chọn bàn gần với thang lầu nhất, ngồi xuống hô: “Cho một bình trà.” Bay ra bằng đường cửa sổ thông thường là vì để quỵt tiền, người như Sát Phá Lang chắc hẳn sẽ không làm những chuyện mất mặt như vậy mới đúng.

Quả nhiên không bao lâu sau, Mông Mông cùng Sát Phá Lang một trước một sau từ trên thang lầu đi xuống. Mông Mông trông thấy Mặc Tinh thì rõ ràng ngây người đi một thoáng, Đường Hoa vội chụp tay Mặc Tinh hạ giọng: “Đừng nhúc nhích đầu của ngươi, cứ tập trung đi, coi như chúng ta đang tình cảm với nhau vậy, phải làm như trong mắt không có người nào, mà trong lòng cũng không có thấy ai cả.”

“Ừ ừ!” Mặc Tinh bắt đầu nhìn Đường Hoa một cách ngớ ngẩn.

“...” Đường Hoa bị nhìn như vậy thì rất mất tự nhiên, thầm mắng chính mình sao ăn no rửng mỡ lại vì lòng tò mò của một nữ nhân mà đi rình chuyện riêng tư của người khác làm chi.

Cũng không biết là do Mặc Tinh có thiên phú biểu diễn, hay là do Mông Mông quá khẩn trương mà Mông Mông thật sự cho rằng Mặc Tinh với Đường Hoa không nhìn thấy mình, thế là rất cẩn thận đi lẹ qua bên cạnh, rồi chạy trối chết ra khỏi quán trà.

Sát Phá Lang đi ra sau nhìn thấy trạng huống này thì cười lạnh một tiếng, xuống thang lầu, trực tiếp ngồi ngay bên người Đường Hoa: “Ngươi theo dõi ta?”

“Ngươi cho rằng ngươi là Huyên Huyên à?” Đường Hoa liếc khinh bỉ Sát Phá Lang một cái, xong hỏi: “Uống cái gì?”

“Nói chuyện thôi, ta đang gấp.” Sát Phá Lang rất trực tiếp, nói thật ngay cả hắn cũng không biết vì sao sẽ chấp nhận cù cưa với Đường Hoa. Nếu là người khác, đừng nói là mình chủ động đi hỏi chuyện, ngay cả nhìn hắn cũng chả thèm đấy chứ.

“Tốt, nói chính sự vậy.” Đường Hoa chìa ra hai ngón tay nói: “Có hai cái vấn đề, một là của nàng, một là của ta.”

“Mặc Tinh, chuyện gì vậy?”

Nghe cách nói năng này, trong lòng Đường Hoa “Lộp bộp” một tiếng, vội vàng ngẫm lại chuyện ở Lôi Châu kia, Sát Phá Lang trái với thái độ lúc thường cứ bám theo mình, mình lúc đó vẫn cho là hắn đi theo để ăn chực điểm sư cống... Rồi cũng khoảng thời gian đó ở Lôi Châu, lúc mà Mặc Tinh phê bình hành vi của hắn, hoặc là bất mãn vì hành động của hắn, thì hắn chưa bao giờ nổi giận qua, theo mình nhớ thì cho dù thái độ có quá lắm cũng chỉ là hừ một tiếng, mà hơn nữa thái độ của hắn đối với Mặc Tinh so với thái độ mà hắn đối với mình hay Tôn Minh thì đúng là hai cấp độ khác nhau. Nếu như loại trừ lý do mình là người xấu nên hắn mới có thái độ kém như thế, thì chỉ còn lại một lời giải thích...

Mặc Tinh hỏi: “Mông Mông tìm ngươi làm gì thế?”

“... Giết người.”

“Giết ai?”

“Cái này...” Sát Phá Lang rất là khó xử, một hồi sau mới nói: “Không hỏi vấn đề này có được không?”

Đường Hoa ngồi một bên, vừa thưởng thức trà lại vừa nói: “Thời gian mở Tân Tiên giới chỉ có nửa tiếng đồng hồ, những người có vé mời thì mới có thể sử dụng nó để vào trong Tân Tiên giới trong khoảng thời gian ấy, mà nếu như có ai đó trùng hợp đang ở địa ngục trong khoảng thời gian này... Thì vé mời của người đó coi như là phế. Đúng không, Lang ca?”

“Hừ!” Sát Phá Lang không biết là do khinh bỉ thái độ làm người của Đường Hoa hay là do cảnh giác có bẫy, mà đối với lời nói của Đường Hoa đều hết thảy bỏ ngoài tai.

“À!” Mặc Tinh giật mình: “Mông Mông nhờ ngươi tiêu diệt cao thủ trong ba bang kia, khiến cho bọn họ không thể tham gia thi đấu phải không?”

“Không phải!” Sát Phá Lang phủ nhận.

“Vậy là gì?” Mặc Tinh mở tròn đôi mắt to nhìn Sát Phá Lang.

“... Tóm lại là người này chẳng có quan hệ gì với các ngươi cả, khả năng là các ngươi còn chẳng quen biết ấy chứ, cho nên đừng hỏi.” Sát Phá Lang dời sang Đường Hoa: “Ngươi có vấn đề gì?”

“Vấn đề của ta đó là... Lần trước là ai nhờ ngươi. Ngươi đừng có mà nói với ta đó là bang Thiên Đường đấy, Thắng Giả Vi Hậu người ta chẳng hề biết chút gì cả kìa.” Đường Hoa thấy Sát Phá Lang không trả lời thì lại nói: “Thực ra, ta cũng biết mang máng, nhưng mà ta muốn được chứng minh từ đương sự.”

“Vậy ngươi cứ tự mình đoán đi! Cáo từ.” Sát Phá Lang xoay người định đi.

“Ây! Đứng lại, ngươi sao lại như vậy chớ?” Mặc Tinh quát lớn: “Nói như thế nào thì chúng ta cũng đã từng đi chung ở Lôi Châu trong thời gian dài như thế, ít nhiều gì cũng có chút giao tình chứ, người ta hỏi ngươi có chút chuyện mà còn không chịu nói nữa, chúng ta nghe rồi có nói ra đâu. Gia Tử... Ngươi vừa nói lần trước là lần nào?”

“A, lần trước a!” Đường Hoa rớt một giọt mồ hôi, trả lời: “Là lần nào, lần nào nhỉ...”

Sát Phá Lang quay đầu lại nói: “Là lần ở Lư Sơn, hắn đeo mặt nạ lấy đài Kiếm Tiên ra để bắt bí ba bang kia và bang Thiên Đường, rồi bị ta trảm đó.”

“Ngươi...” Mặc Tinh chỉ vào Đường Hoa, nổi giận, thằng nhãi này bán trời không văn tự, hắn lại còn lừa mình là khi đó đang nhận phỏng vấn ở Tế Nam nữa kìa. A... Chẳng trách hắn còn ném mình vào trong tửu lâu nữa, nói là muốn coi coi những người bạn của mình trong bang Thiên Đường có nghĩa khí hay không, mà tên chết tiệt này lại gói theo hai phần Mãn Hán Toàn Tịch, kết quả khiến cho Mông Mông phải gom góp hồi lâu mới kiếm đủ tiền chuộc mình đi ra. Kẹt kẹt...

Đường Hoa vội vàng mon men lại gần Mặc Tinh nói vào tai nàng: “Chuyện của chúng ta là mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, bây giờ hẳn phải nên nhất trí đối ngoại trước đã chứ.”

“Ừ!” Mặc Tinh cảm thấy rất có lý, thế nên kéo Sát Phá Lang ngồi xuống, nói: “Mông Mông đã đáp ứng ta là không so đo chuyện Gia Tử trước kia đã làm, ta nghĩ nàng sẽ không nuốt lời đâu.”

“Nàng có mà dám so đo đấy.” Đường Hoa khinh thường.

Sát Phá Lang than một hơi: “Không phải là hắn, thật không phải hắn đâu.”

“Vậy là ai? Đã là người mà chúng ta đều có khả năng không quen biết, thì ngươi cứ nói ra đi.”

“Nói cho các ngươi biết thì cũng có thể, nhưng mà nhất định phải giữ bí mật trong ba ngày.” Sát Phá Lang liếc khinh bỉ Đường Hoa đang bên cạnh Mặc Tinh. Tin được vào Gia Tử, hoạ có heo biết leo cây, nhưng hắn cũng chả thèm để tâm nữa, nói tiếp: “Mục tiêu là Huyên Huyên. Mục đích thì không khác lắm với lời của Gia Tử đã nói, tức là không để cho nàng vào được Tân Tiên giới. Đừng hỏi ta vì sao, ta chỉ lấy tiền làm việc thôi, chẳng giống như ai đó, lòng tò mò có thể hại chết một con mèo đấy. Mặc Tinh, ta không nói ngươi.”

Tên này hôm nay lắm mồm quá... Đường Hoa không lý tới sự khinh bỉ của Sát Phá Lang, hắn lâm vào trong trầm tư.

Sát Phá Lang nhìn nhìn, xong đứng lên nói: “Đi đây!”

Đường Hoa vội nói: “Khoan!”

“Chuyện đó ngươi tự mình đoán đi.”

“Trao đổi một cái tình báo này với ngươi.” Đường Hoa cười mị mị nói: “Ta cam đoan nếu như ngươi không lấy tình báo này thì ngươi có hối hận suốt đời hay không ta không dám nói, chớ hối hận cả một tháng là chắc rồi.”

“Ngươi có biết hay không, ta ghét nhất chính là cái vẻ cười này của ngươi đấy.”

“Nói bậy, đây rõ ràng là vẻ cười hòa nhã dễ gần mà. Ta biết rằng ngươi không tin được ta, thôi thì thế này, ta nói thông tin này cho Mặc Tinh, sau đó nếu nàng nói rằng ngươi nhất định phải biết, thì ngươi nói ta biết là lần trước ai thuê ngươi.”

“Được!” Sát Phá Lang một lời đáp ứng ngay.

Đường Hoa ghé sát tai Mặc Tinh, Sát Phá Lang cũng mon men qua, Đường Hoa cười hè hè một tiếng, không nói bên ngoài mà lại nói trong kênh đội ngũ: “Tin của ta là... Lần này ông xã mà Huyên Huyên đi tìm chỉ độc mỗi Sát Phá Lang thôi.”

“Phụp!” Mặc Tinh phún một bụm nước trà lên mặt Đường Hoa.

Đệt, thế mà cũng bị coi là PK đấy, mình đang ở vào trạng thái chiến đấu phản kích đây này. Đường Hoa lấy một cái áo ra lau mặt, sau đó nhét trở lại vào túi Càn Khôn.

“Ngươi! Nhất định phải trao đổi thông tin này!” Mặc Tinh rất trịnh trọng chỉ vào Sát Phá Lang, nói.

“... Là Thi Thi!” Sát Phá Lang nói xong thì hỏi: “Tin của ngươi?”

Quả nhiên là nàng, ai... Đường Hoa tự nhận là đối xử với bạn bè không tệ, cho nên vẫn luôn không muốn tin rằng Thi Thi có tham dự vào trong đó. Nhưng hiện giờ đã được đáp án chính xác rồi, cũng khiến cho trong lòng hắn thoải mái hơn không ít: “Tin tình báo của ngươi chính là... Ngươi chính là tình lang mà Huyên Huyên nhắm tới.”

“Ta?” Sát Phá Lang cực kỳ sửng sốt chỉ vào chính mình. Hắn thà chấp nhận đi tin rằng bản thân hắn là một tên khốn nạn, còn hơn là tin vào một chuyện hoang đường như thế.

“Nói thật ra thì ta cũng không tin rằng đây là sự thật đâu. Chúng ta nghe thử xem một tình huống từ một chuyện cướp BOSS mà dẫn đến bi kịch thế nào đã.” Đường Hoa tỉ mỉ miêu tả lại câu chuyện đó. Lần này thì không có thêm mắm thêm muối, vì có muốn thêm cũng chẳng biết nên thêm vào đâu thì được.

Nghe xong câu chuyện, Sát Phá Lang hừ lạnh một tiếng, nói: “Người này không phải là ta.”

“Không phải là ngươi?”

“Uổng cho Gia Tử ngươi gian trá giảo hoạt, ngay cả cái lỗ hổng cơ bản nhất cũng không thấy.” Sát Phá Lang lạnh nhạt nói: “Bên người BOSS thì chắc chắn phải có tiểu quái, ngươi cho rằng ta đây đi cướp BOSS mà còn bảo vệ cho Huyên Huyên an toàn sao? Mặt khác, chả phải chỉ là một con BOSS nhỏ sao, ta cần gì phải luôn phòng bị một tên người chơi kém hơn ta tới 10 cấp chứ? Một điều cuối cùng, cho dù ta không có sử dụng nhân kiếm hợp nhất đi nữa, thì giết một con BOSS nhỏ nhiều nhất cũng 10 phút là cùng, sao có khả năng bị nó đánh cho đầu bụi mặt lấm hả?”

Đường Hoa ngớ người: “Này... Này... Vậy nàng lừa ta để làm gì đây?” Vì hắn xem ra thì Huyên Huyên hoàn toàn không có tất yếu phải lừa gạt mình, hơn nữa lại còn là phí công phí sức đến như vậy...

“Phụ trương, phụ trương! Vô Biên đặc san phân tích thế giới nội tâm của Huyên Huyên, và xác định tình lang...”

“Cho một tờ.” Đường Hoa đổ mồ hôi ra như tắm, vội chộp lấy. Quả nhiên, Tôn Minh đã miêu tả ra một câu chuyện mến thầm sến lòi cả ra, đồng thời còn có cả một đoạn cắt cảnh chuyện đệ nhất cao thủ Đông Phương Gia Tử bị sự thật này đả kích cho đến mức bước đi tập tễnh, cơm nước không màng, buồn bực không vui.

“Mấy con heo...” Sát Phá Lang kề sát tai Đường Hoa nhỏ giọng nói: “Đều bị chết bởi như vậy.”

“Ta XX!” Đường Hoa thiệt không biết phải làm sao để miêu tả tâm tình hiện tại của mình. Muốn khóc, muốn cười, muốn khinh bỉ chính mình... Cái này gọi là cái gì đấy? Là bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền đây này. Mình một đời anh minh, ngờ đâu lại bị một con hát chọc cho quay vòng vòng, đã vì người ta mà tạo gió, rồi vì người ta mà chụm lửa, rồi lại lấy danh tiếng đệ nhất cao thủ ra trợ uy cho người ta.

“Ngươi không sao chứ?” Mặc Tinh quan tâm hỏi.

“... Không có việc gì, ta đi tự sát đây.” Đường Hoa đưa một tay ngăn Mặc Tinh đi theo, nói: “Chỉ một mình!”

Sát Phá Lang thấy vậy thì cười lạnh, rồi phất tay với Mặc Tinh: “Ta cũng đi đây.”

“Khoan khoan...”

“?”

“... Cho ta mượn chút tiền trả tiền trà.”

“...” Sự nhận thức của Sát Phá Lang đối với Đường Hoa lại tiến thêm một bước, cái này quả đúng là trốn trả tiền một cách quang minh chính đại a.

* * * * * *

Bên một dòng suối nhỏ nơi ngoại ô Hàm Dương, Đường Hoa nhìn guồng nước đang quay chậm rãi. Hắn cũng không có trách Huyên Huyên, người ta ăn phần cơm đó, thì cũng phải tự có nguyên tắc của người ta. Nhưng hắn lại có chút buồn bực, vì danh khí của Huyên Huyên bây giờ tuyệt đối là phải đủ rồi chứ, vì sao lại còn muốn mượn danh của mình để vươn lên đây? Lẽ nào... Lẽ nào là lấy lui làm tiến, để tính kế Sát Phá Lang?

“Khụ!” Một ông lão NPC đang đi qua một cây cầu gỗ cách Đường Hoa không xa, ông lão phải chống gậy rồi, đi rất chậm.

“Cẩn thận...” Đường Hoa chưa kịp nói dứt lời thì chỉ thấy ông lão đã đạp lên một tấm ván gỗ, tấm ván này bị gãy ra ngay, ông lão bị sụt một chân xuống, có vẻ rất là đau đớn.

Đường Hoa đổ một giọt mồ hôi, tấm ván gỗ này tất nhiên là có liên quan chút chút tới hắn rồi. Hắn đã nghĩ rằng biêt đâu rằng sẽ có đôi người chơi uyên ương nào đó ra đây sụt chân để cho hắn vui vẻ được chút, ai ngờ uyên ương thì không có, mà chỉ có một ông già. Như vậy thì hơi quá đáng một chút, dù sao thì Đường Hoa cũng có điểm ranh giới đạo đức của mình, thế nên hắn hớt ha hớt hải chạy lên cầu, nâng ông lão lên, trách cứ: “Lão trượng, không có việc gì thì đừng chạy đi ra ngoài hóng gió thế, gần đây Trái Đất nguy hiểm lắm.”

“...” Ông già này là ai? Ông già này thật ra có danh tiếng lắm, ông ta chính là quốc sư nước Tần Xích Tùng Tử đấy, chính là BOSS thuộc hàng nhất đẳng trong trò chơi. Ông ta xuất hiện không phải vì ngẫu nhiên, mà là chuyện tất nhiên. Nguyên nhân dẫn đến sự xuất hiện của ông ta chính là vì chuyện Mặc Tinh và Đường Hoa đi đến cửa ngoài của phủ đệ quốc sư. Có điều nhiệm vụ này không phải là của Mặc Tinh, mà là của Đường Hoa. Bởi vì trên thân Đường Hoa đang có mảnh của Thiên Thư, tức là tương đương như đệ tử của Xích Tùng Tử, cho nên dựa theo nguyện vọng thì ông ta nhất định phải đến khảo hạch trình độ đạo đức của người đệ tử này mới được.

Ông lão thoáng động cái chân, Đường Hoa nhìn sơ, há, ông già này cũng thiệt là nhân tài, một cái giày đã bị bay dính trên một hòn đá lớn ở giữa dòng suối rồi. Đường Hoa rất là khẳng khái mò từ trong túi Càn Khôn ra một đôi giày đưa cho ông lão: “Hài Ngọc Phượng, gia tăng thể chất 8, rất có tác dụng với ngài.”

“...” Ông già như có vẻ nổi giận, quơ đôi giày ném vào giữa lòng suối.

Đường Hoa rớt một giọt mồ hôi, vội mò ra một đội nữa: “Đôi này chắc chắn là giày nam này, ngài xem tên nó có uy phong không, hài Lý Thiên.”

“...” Ông già vẫn không nói chuyện, lại quơ tay ném đi tiếp.

Coi nè! Người mà xui xẻo thì ngay uống nước cũng bị nghẹn đấy. Tuy mình đưa một đôi giày cấp 40 mới mang được cho một NPC cấp 1 là có hơi quá đáng, nhưng mà không mang được thì cứ trả lại cho ta đi chứ? “Được! Coi như là ta sợ ngài rồi.” Đường Hoa ào ào trút hết mấy đôi giày trong túi Càn Khôn ra, nói: “Ngài cứ lựa đi nhé, lựa trúng bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn nếu ngài mang được hết thì cứ lấy hết, không cần phải ngại ngùng.” Mấy cái bẫy xui xẻo này, coi bộ về sau mấy cái chuyện hại người không hại mình thì phải ít làm hơn một chút mới được. Làm người mà không phúc hậu là có báo ứng đấy!

/287

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status