Sáng sớm, trời vẫn còn hơi tối Tần Thiên từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, trong mũi truyền tới một hương thơm ngào ngạt, Triệu Chỉ Nhược trần truồng nằm trong lòng hắn, giống như một con mèo nhỏ còn đang ngủ say, dáng ngủ của nàng cực kỳ đáng yêu...
Tối hôm qua Tần Thiên và Triệu Chỉ Nhược ở bên trong phòng tắm đại chiến một canh giờ, sau đó lại tiếp tục nhảy lên giường ngủ, đại chiến thêm ba giờ, cuối cùng hai người mệt mỏi ngủ mê man ở trên giường, Tần Thiên cũng bỏ qua chuyện tu luyện.
- Xem ra đôi khi phải thả lỏng một tí cũng tốt!
Tần Thiên lầu bầu nói, tối hôm qua chiến đấu lâu như vậy, hôm nay hắn cảm giác thân thể vô cùng thoải mái, sáng sớm vừa thức dậy, tiểu đệ ở dưới lại nghịch ngợm muốn chui ra rồi.
- Kì cục, sáng sớm đã không biết nghe lời rồi, người xấu!
Triệu Chỉ Nhược mở mắt ra nhìn Tần Thiên làm nũng, đưa tay khẽ sờ trên ngực của Tần Thiên, làm cho hắn ngứa ngáy không chịu được, lập tức tiểu Tần Thiên phía dưới càng mau lớn, đã chỉa vào phần dưới của Triệu Chỉ Nhược rồi, làm cho nàng khẽ run một cái, bên dưới không nhịn được chảy ra chút nước.
- Tiểu yêu tinh, tối hôm qua còn chưa đủ sao, mới sáng sớm đã muốn làm chuyện đồi bại!
Tần Thiên ngắt lỗ mũi Triệu Chỉ Nhược, tiểu nha đầu này lại dám dùng rừng rậm cạ cạ vào tiểu đệ mình, hấp dẫn chính mình.
- Người ta làm gì có !
Triệu Chỉ Nhược tuy nói vậy, nhưng bên dưới càng lấn tới, nàng cũng không biết tại sao như vậy, mới sáng sớm ngủ dậy đã sinh ra cảm giác ham muốn mãnh liệt, cho nên nhịn không được mà kích thích hắn.
- Được rồi, tiểu yêu tinh, không được làm bậy nữa, chúng ta không có thời gian đâu, đợi thi đấu xong trận tranh tài hôm nay đi, buổi tối chúng ta lại tiếp tục, bảo đảm cho ngươi phải quì gối cầu xin!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cười xấu xa, long trảo thủ đã đặt lên cặp bánh bao của Triệu Chỉ Nhược, làm cho toàn thân Triệu Chỉ Nhược run rẩy.
“A!”
Triệu Chỉ Nhược có chút thất vọng, nhưng mà cũng không biết làm gì khác, hận không thể đạp chết thằng ngu nào chọn ngày hôm nay, lúc này mới chậm rãi bò từ trên người Tần Thiên xuống, mặc quần áo vào, Tần Thiên cũng lấy quần áo của mình mặc, hắn xoay người lại nhìn chiếc giường của mình, lưu lại rất nhiều đồ vật từ cuộc ân ái của hai người, tản ra một mùi hương quyến rũ.
- Tần Thiên, ta sinh cho huynh một đứa bé có đứa hay không!
Triệu Chỉ Nhược ôm Tần Thiên làm nũng hỏi.
- Được, nhưng mà bây giờ chưa phải thời điểm tốt, ta còn phải học Đại học rồi tốt nghiệp, hơn nữa, mới hai mươi tuổi, đã làm cha rồi, ngươi chờ ta xử lý mấy chuyện trước mắt cho xong, chính thức tiếp quản Tần gia, đến lúc đó nàng muốn sinh bao nhiêu đứa cũng không thành vấn đề, tốt nhất sinh luôn một đội bóng cho ta!
Tần Thiên hôn Triệu Chỉ Nhược, hắn có chút ngạc nhiên trước lời nói của Triệu Chỉ Nhược..., Triệu Chỉ Nhược muốn sanh con cho hắn, hắn tất nhiên vui rồi, một nữ nhân nguyện ý vì một người đàn ông mà sinh con, rõ nàng nàng đã triệt để yêu ngươi, đem hết thảy dâng hiến cho ngươi rồi, bất quá thời gian này Tần Thiên vẫn chưa muốn có con, trước mắt còn biết bao nhiêu chuyện chưa xử lý, bên cạnh lại đàn đúm nữ nhân, Tần Thiên tạm thời chưa muốn bị thêm ràng buộc gì, hắn bây giờ còn chưa có năng lực bảo vệ nữ nhân, nếu lại lòi thêm một đứa bẻ, thì càng thêm phiền toái, cho nên Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là cự tuyệt Triệu Chỉ Nhược.
- Ta nói vậy thôi cũng không gấp đâu, mà huynh nghĩ người ta là heo sao, lại đẻ nhiều như vậy!
Triệu Chỉ Nhược nghe Tần Thiên trả lời trong lòng có chút mất mác, nàng không yên lòng về Tần Thiên cho lắm, sợ có một ngày hắn ghét bỏ mình, vứt bỏ mình, cho nên mới muốn sinh một đứa bé cho Tần Thiên, nếu đã có hài tử rồi, Tần Thiên cho dù muốn vứt bỏ mình, cũng phải suy nghĩ lại, dù sao cũng còn máu mủ của hắn.
Tần Thiên dĩ nhiên không nghĩ tới điều này, hắn cho là Triệu Chỉ Nhược chỉ nổi hứng mà thôi, cho nên cũng không để ý.
" Xem ra ta phải cố gắng tu luyện, cường đại lên, giống như Tiêu Du tỷ vậy, mới có giúp đỡ được Tần Thiên, hắn mới không vứt bỏ mình! "
Triệu Chỉ Nhược trong lòng thầm nghĩ.
- Tốt lắm, chúng ta đi nấu bữa sáng thôi, đợi các nàng dậy thì có mà ăn!
Tần Thiên vừa nói liền đem Triệu Chỉ Nhược vật xuống giường, tự mình mang giày cho nàng, điều này làm cho Triệu Chỉ Nhược vô cùng vui vẻ, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Quần áo chỉnh tề rồi, hai người bước ra khỏi phòng, chuẩn xuống bếp nấu điểm tâm, không nghĩ tới vừa mở cửa ra đã thấy Tiêu Du mặc tạp dề đang từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm lấy hai dĩa đồ ăn sáng thơm phức, thấy hai người đi ra, lập tức nở ra một nụ cười mập mờ, nhất thời Triệu Chỉ Nhược mắc cỡ muốn chết, xem ra chuyện tối ngày hôm qua đã bị Tiêu Du phát hiện rồi.
Đúng vậy, ở sát bên phòng nhau, cộng thêm buổi tối yên tĩnh như vậy, âm thanh nhỏ xíu còn có thể nghe được, huống hồ võ công của Tiêu Du lại cao cường như vậy, nghe chắc phải vô cùng rõ ràng.
- Tốt lắm, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, còn đồ ăn sáng thì ta nấu xong rồi!
Tiêu Du nhìn hai người nói, ngay sau đó bước vào trong phòng ăn đi, hai người cũng đi rửa mặt, thì đã thấy Sở Tương Tương đứng đó rồi, thấy hai người đến, nhất thời sắc mặt nàng đỏ lên, hiển nhiên chuyện tối hôm qua nàng cũng biết.
- Sắc lang!
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên âm thầm nói thầm một câu, không biết làm sao, trong lòng có chút thất thần.
Tần Thiên đến trong tủ lạnh tìm chút ít sữa tươi nhào bột mì bao bỏ vào trong giới chỉ cho Thiên Hà lúc bữa ăn sáng, thuận tay đựng một chén lớn Tiêu Du làm tốt gầy cháo thịt đi vào, nhưng ngay sau đó chính mình mới ngồi xuống ăn điểm tâm.
Ăn xong bữa ăn sáng, mọi người liền chạy tới chỗ so tài, ngày hôm qua trong vòng một ngày Tiêu Du hai lần ra tay giết trưởng lão các đại gia tộc, cho nên hôm nay vừa thấy nàng xuất hiện, các đại gia tộc nhìn nàng với ánh mắt vô cùng bất thiện, nhưng cũng có chút sợ hãi.
- Đợi chút nước ngươi phải đập chết hắn.
Một vài trưởng lão thấy Tần Thiên đi ra ngoài, lập tức phân phó đệ tử của mình dự thi.
Tần Thiên nắm tay Triệu Chỉ Nhược bước về nhà thi đấu, lúc này mọi người đều đã đến đông đủ rồi, Yến Thủy Dao tới rất sớm, thấy hai người Tần Thiên đến, lập tức phất phất tay.
- Tần Thiên, ăn điểm tâm chưa, có muốn uống sữa của tỷ tỷ hay không!
Linh Nguyệt vừa mở miệng, mọi người đứng gần đó người thiếu chút nữa bật ngửa, lập tức xoay lại thấy nàng đang ôm cặp ngực của mình.
Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, cô nàng này, cũng quá bá đạo rồi.
- Ta nói sữa ý là này nè, mọi người đừng nên hiểu lầm!
Linh Nguyệt vừa nói dứt câu lấy từ trong túi áo ra một chai sữa, Tần Thiên thấy vậy thiếu chút nữa té xỉu, trời ạ, vậy vừa rồi mẹ ưỡng ngực ra làm gì, nhìn vào còn tưởng muốn mời bú mớm.
- Cảm ơn rồi, ta ăn rồi!
Tần Thiên cự tuyệt.
- Ặc, ngươi thử của tỷ tỷ đi, nếu chê sữa của tỷ, vậy ngươi có muốn nếm thử của Dao Dao hay không !
Linh Nguyệt tiếp tục nói, đem Yến Thủy Dao kéo ra.
“...!”
- Đủ rồi, Nguyệt Nguyệt, ngươi không được náo loạn nữa!
Yến Thủy Dao né ra, nhìn Linh Nguyệt bực bội nói.
- Hắc hắc, chỉ đùa một chút mà thôi, cho mọi người vui vẻ một chút!
Linh Nguyệt nghịch ngợm cuốn ba tất lưỡi mà nói, làm như mình vô tội.
/827
|