Tần Thiên gọi điện thoại chưa tới mười giây, từ bên trong Phong tử đã vọt ra, thấy được khuôn mặt Tần Thiên thì vô cùng vui mừng, thần sắc giống như gặp được bạn bè lâu năm chạy thật nhanh về phía Tần Thiên...
- A Thiên, ta nhớ ngươi muốn chết!
Phong tử nhìn Tần Thiên hưng phấn nói, ôm lấy Tần Thiên, bộ dáng vô cùng kích động.
- Tránh ra, Phong tử, đừng có làm loạn, xu hướng giới tính của ta rất là bình thường, đừng để người ta hiểu lầm!
Tần Thiên đùa giỡn, vỗ vỗ lưng của Phong tử.
- Sao rồi, a Thiên, chuyện của huynh giải quyết xong chưa, xong xuôi chúng ta sẽ đi đập đầu đám Lang Bang kia, đám người kia suốt ngày gây chuyện với ta, bà nội cha nó!
Phong tử nhìn Tần Thiên kích động nói, từ khi Tần Thiên bận chuyện thi đấu, vài tên đệ tử Lang Bang thỉnh thoảng lại tới đây quấy rối, nếu không phải Tần Thiên đã dặn dò chờ hắn trở lại hẵn động thủ, Phong tử đã sớm kéo người san bằng Lang Bang.
- Còn chưa xong, vài ngày nữa thôi, rất nhanh thôi, chờ ta trở lại, Lang Bang, Tam Thiếu bang đều sẽ bị tiêu diệt!
Tần Thiên đã sớm lên kế hoạch, đợi kết thúc cuộc so tài của dị năng giả, hắn sẽ trở lại san bằng Lang Bang cùng với Tam Thiếu bang, hoàn toàn nắm trong tay phạm vi ĐH Quang Châu, đến lúc đó tiến quân vào thành phố Quang dần dần khuếch tán
Lúc này tiểu đệ coi cửa thấy quan hệ của Tần Thiên cùng với Phong tử lão đại lại tốt như vậy, sắc mặt lúc này đã vô cùng khó coi, hơn nữa, hắn nhìn kỹ, thì nhận ra người này hình như là lão đại trong truyền thuyết, Tần Thiên nha mới vừa rồi mình chặn lại không cho lão đại vào, không biết mình có bị Phong Tử lão đại phạt hay không, ngay cả Tần Thiên lão đại còn không nhận ra.
Bất quá, Phong tử cùng Tần Thiên đang cực kỳ cao hứng, không so đo những chuyện nhỏ nhặt này, Phong tử nghe Tần Thiên muốn dẫn một đám nữ nhân của mình đi hát karaoke, lập tức gọi điện thoại cho Kim Sắc Thiên Địa, dặn dò bọn họ chuẩn bị một gian phòng tốt nhất, ngay sau đó Tần Thiên dẫn đám người Hàn Thi Vũ đi qua chỗ Kim Sắc Thiên Địa, Phong tử cũng không đi theo quấy rầy bọn họ.
Bên phía Kim Sắc Thiên Địa, do Phì Bưu trông chừng, biết được Tần Thiên sắp tới, lập tức liền dẫn một đám tiểu đệ đứng trước cửa nghênh đón, nhân viên dàn trận như xã hội đen, cực kỳ nghiêm túc.
- Chào thiên ca, chào mấy chị dâu!
Thấy Tần Thiên và một đám nữ nhân, Phì Bưu cùng mấy tiểu đệ lập tức cung kính chào hỏi, một đám người thấy Phì Bưu chào hỏi, lúc trước các nàng đã gặp Phì Bưu trước đây rồi, cũng nhận ra hắn.
- A Bưu!
Tần Thiên thấy Phì Bưu, lập tức đưa tay vỗ ngực Phì Bưu một cái, Phì Bưu cũng vỗ hắn một cái, coi như là chào hỏi lẫn nhau.
- Con mẹ ngươi, sao bộ dáng của ngươi lại thành như vậy rồi, sau này còn đánh đấm gì nữa!
Tần Thiên nhìn thân thể của Phì Bưu, cái thằng này ngày càng mập ra, giống như bây giờ mới bắt đầu dậy thì vậy.
- Hắc hắc, gần đây khẩu vị tốt, ăn nhiều một chút, thôi bỏ qua đi Thiên ca cùng với mấy chị dâu, mời vào bên trong, phòng đã được chuẩn bị xong!
Phì Bưu nhìn mọi người nói, thấy mấy cực phẩm mỹ nữ phía sau Tần Thiên, trong lòng không khỏi thầm thầm bội phục, Tần Thiên thu nhiều mỹ nữ như vậy, lại còn hòa thuận lẫn nhau, lão đại chính là lão đại, người thường không thể bì kịp.
Nhóm mỹ nữ nghe Phì Bưu gọi các nàng là chị dâu, bề ngoài đều ngại ngùng, bất quá trong lòng rất là cao hứng.
Phì Bưu nhanh chóng dẫn đám người bước vào trong phòng, bên trong hết thảy đã được chuẩn bị xong.
- Thiên ca, các chị dâu, mọi người cứ vui chơi thoãi mái đi, có chuyện gì cứ tùy tiện gọi cho ta, ta ở ngay bên ngoài!
Phì Bưu an bài xong, cũng thức thời rời đi
- Ta muốn hát!
Hàn Thi Vũ lập tức liền chạy đến quầy karaoke trước mặt, bắt đầu chọn bài, những nữ nhân khác cũng rối rít chạy tới, chỉ có Tiêu Du ngồi ở đó không nhúc nhích, nàng không thích hát hò cho lắm.
Tần Thiên cũng không muốn hát, cho nên mở hai chai bia, cùng Tiêu Du uống.
Một đám nữ nhân chọn xong bài, ngay sau đó liền bắt đầu chương trình ca hát, Tần Thiên nhìn chúng nữ hát, giữa ánh đèn mờ nhanh chân trà trộn vào ở giữa, nhân cơ hội táy máy tay chân.
- Tần Thiên, huynh không được làm loạn, bọ họ phát hiện bây giờ!
Lâm Hiểu Di bị Tần Thiên mò khắp người run lẩy bẩy, tay của Tần Thiên lặng lẽ vòng qua người của nàng, nhanh chóng chụp vào cặp ngực của nàng, dùng sức chà xát.Nhất thời làm cho phía dưới Lâm Hiểu Di bắt đầu chảy nước.
- Hắc hắc, không có chuyện gì, các nàng ấy không biết đâu, như thế nào, lão bà, mấy ngày qua ta không có ở đây, có phải rất muốn hay không!
Vẻ mặt sắc lang của Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di, rất muốn của hắn thì là làm chuyện ấy chứ còn gì.
- Không có, cái tên đại sắc lang này, mau buông tay!
Lâm Hiểu Di ngượng ngùng phủ nhận, thật ra trong lòng quả thật rất muốn, nhưng mà ở đây đông người như vậy sao mà nàng dám nói ra.
- Đại sắc lang, huynh lại đây hát một bài!
Lý Phỉ Nhi nhìn về phía Tần Thiên đang quậy phá Lâm Hiểu Di nói, Lâm Hiểu Di lập tức thừa cơ Tần Thiên lấy tay ra chạy xa khỏi người hắn, miễn bị hắn làm cho không khống chế được thì toi.
- Ta , ta không biết hát, các ngươi hát đi!
Tần Thiên cự tuyệt.
- Không được, ta muốn cùng huynh hát, mau lên!
Lý Phỉ Nhi làm khó dễ hắn nói.
- Đúng vậy, Tần Thiên, huynh mau hát đi, ta muốn nghe ngươi hát!
Hàn Thi Vũ cũng nói.
- Nhanh lên, đại sắc lang, mau hát nếu không ta liền đánh ngươi!
Lý Phỉ Nhi uy hiếp nói, Triệu Nhã Chi cũng nhìn về phía Tần Thiên, Tần Thiên không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ đáp ứng.
- Lại đây, Tần Thiên huynh hát bài «qua sông» đi ta chọn cho huynh rồi nè.
Lý Phỉ Nhi nhìn về phía Tần Thiên cười xấu xa nói, lần trước Tần Thiên hát bài hát mọi người đã cười nghiêng ngã rồi, cho nên Lý Phỉ Nhi muốn Tần Thiên hát bài hát này, làm không khí thoãi mái hơn tí.
- Không được, không phải bài này chứ, bỏ đi, hay là đổi bài khác đi nào!
Tần Thiên vội vàng nói, bài này hắn nghĩ tới thôi đã thấy buồn cười, đừng bảo là hát.
- Không được, huynh phải hát bài này!
Lý Phỉ Nhi cự tuyệt nói.
“Đúng, chúng ta muốn!” Hàn Thi Vũ cười nói, Tần Thiên còn chưa bắt đầu hát, nàng đã buồn cười.
- Tần Thiên, huynh chiều lòng mọi người đi!
Triệu Nhã Chi cũng nói, Tần Thiên vừa nghe, mém chút nữa hôn mê, không ngờ các ngươi muốn xem ta tấu hài sao.
- Được rồi, ta sẽ hát một bài, các nàng không được cười à!
Tần Thiên nhìn chúng nữ nói, chúng nữ đều tỏ vẻ điềm đạm, thật ra thì trong lòng đã buồn cười sắp chết r.
- Khụ khụ, vậy cũng tốt, ta bắt đầu!
Tần Thiên nghiêm túc nói, nhưng ngay sau đó tiếng nhạc liền vang lên, vừa nghe tới âm thanh kèn xô-nát, chúng nữ đã bắt đầu cười.
Trước mặt ca ca một con sông cong cong, muội muội bờ bên kia hát sao mà ngọt ngào quá, trong lòng ca ca đã xuyến xao...
“Ha ha ha ha...!”
Tần Thiên mới vừa vừa mở miệng, nhất thời chúng nữ không hẹn mà cùng cười lớn lên, cười cực kỳ khoa trương, làm cho Tần Thiên cũng có chút lúng túng.
- Không cho cười, các ngươi không phải nói không cười!
Tần Thiên ngại ngùng nói.
- Chính là, ha ha ha ha... Buồn cười quá mà, ha ha ha!
Hàn Thi Vũ tiểu nhân thở không ra hơi.
- Ha ha ha... Ta cười muốn lộn ruột luôn rồi!
Lý Phỉ Nhi càng khoa trương, cười đến nỗi không thể ngẩng mặt lên được, Tần Thiên nhìn một đám nữ nhân, rất buồn bực, cả đám lại đem mình ra trêu chọc.
/827
|