Ngụy Vương nhìn thấy Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương, cười giả tạo, hỏi: "Vừa rồi ta còn đang tìm hai vị Quận vương đấy, hiếm khi hai vị xuất cung, sao không đến yến tiệc mà lại đến phía sau thế?"
Đây là cháu trai được Nữ hoàng tin tưởng nhất. Ông ta từng nhiều lần nói Hoàng trữ có suy nghĩ khác, muốn phế nhà Chu khôi phục nhà Đường trước mặt Nữ hoàng. Nếu không phải các cựu thần lấy Địch lão cầm đầu dốc lòng đảm bảo, chỉ sợ Hoàng trữ và các con của Hoàng trữ đã sớm bỏ mạng.
Hoàng trữ ngày ngày sống trong thấp thỏm lo lâu, ăn bữa hôm lo bữa mai, Ba Lăng Vương nhìn thấy Ngụy Vương thì theo bản năng cảm thấy e ngại. Mà Lâm Tri Vương vẫn bình tĩnh, nói đâu ra đấy: "Ta và tứ đệ xuất cung theo lệnh của hoàng tổ mẫu, không dám qua loa bất hiếu. Thái Bình cô cô và cha ta, huynh muội tình thâm, chúng ta tới tận hiếu với cô cô, không dám không bận tâm."
Lời này của Lâm Tri Vương nhìn thì có vẻ hèn mọn, nhưng câu nào câu nấy đều giấu gai mềm. Đầu tiên là hắn ta nhắc tới Nữ hoàng, cảnh cáo Ngụy Vương đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại kéo Thái Bình Công chúa ra, ám chỉ ba người Hoàng trữ, Thái Bình Công chúa và Nữ hoàng là người thân có quan hệ máu mủ, không giống loại cháu trai cách dòng(*) như Ngụy Vương.
(*) Cha đẻ của Ngụy Vương và Võ Tắc Thiên là anh em cùng cha khác mẹ.
Ngụy Vương nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Vương, ánh mắt cực kỳ âm u. Định Vương nhìn hai bên, rồi chợt tập trung ánh mắt vào trên người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường, hỏi: "Đây là ai?"
Minh Hoa Thường đang nơm nớp lo sợ nghe Lý gia và Võ gia đối chọi, đột nhiên mũi dùi lại chuyển sang người nàng, khiến nàng ngẩn ra. Cũng may từ đầu tới cuối Minh Hoa Chương đều chắn trước mặt nàng, sống lưng thiếu niên thon dài thẳng tắp, ngăn cản những ánh mắt dò xét đầy ẩn ý thay nàng, chắp tay nói: "Tại hạ là Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công, đây là xá muội."
Nghe thấy là phủ Trấn Quốc Công, Định Vương hơi có chút ấn tượng, tò mò hỏi: "Các ngươi chắc là cặp sinh đôi long phượng đó?"
Minh Hoa Chương khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Lúc Định Vương còn trẻ cũng là một nam tử nổi danh tuấn tú, bây giờ đã đến tuổi trung niên nhưng dung mạo và dáng người vẫn giữ gìn rất khá, còn tăng thêm vẻ nho nhã thong dong mà thiếu niên không có.
Ánh mắt của ông ta đảo qua người Minh Hoa Chương, đã một thời gian dài ông ta không tham gia yến hội, vậy mà lại không biết Lạc Dương đã xuất hiện thiếu niên lang tuấn tú thế này từ khi nào.
Thật ra thì tướng mạo người nhà họ Võ đều xinh đẹp, bất kể nam nữ. Lúc Nữ hoàng còn trẻ càng đáng được nhắc tới trong chính sử bằng một câu "dung mạo xinh đẹp". Nhưng vị thiếu niên này thì khác, vẻ đẹp của hắn là một loại vẻ đẹp lạnh lẽo cao quý, trời sinh nên ngước nhìn. Khác hoàn toàn với bề ngoài nghiêng về nhẹ nhàng quyến rũ của Võ gia, giống như sinh ra là để được người ta cung phụng.
Khí chất như vậy cũng khiến hắn ta nhớ tới một người quen cũ... Trượng phu đầu tiên của Thái Bình Công chúa, phò mã quá cố Tiết Thiệu.
Định Vương chú ý tới thiếu niên vẫn luôn như có như không che chở nữ tử sau lưng, ông ta cười khẽ, nói: "Song sinh đúng là tốt, công chúa thích nhất điềm báo may mắn như này, các ngươi có gặp Công chúa chưa?"
"Thưa Định Vương, thần đã vấn an Công chúa."
Thái Bình Công chúa nghe được Ngụy Vương Và Lâm Tri Vương, Ba Lăng Vương chạm trán nhau, đã vội vàng đi từ trong viện ra. Trên tay bà ấy treo lụa choàng màu đỏ thuần, dường như không nhìn thấy bầu không khí không bình thường bên phía Ngụy Vương, cười nói: "Ngụy Vương, phò mã, sao các ngươi tới rồi mà không vào trong? Bên ngoài trở gió rồi, chắc tối nay lại có tuyết rơi, lạnh quá đi mất. Mau vào đi, vừa lúc ngồi chơi một ván cờ cáo thỏ với ta."
Sau khi Thái Bình Công chúa xuất hiện, Lâm Tri Vương lặng lẽ thả lỏng bả vai, biết tạm thời đã an toàn. Quả nhiên, sau khi Ngụy Vương nhìn thấy Thái Bình thì không tiện làm khó dễ nữa, nửa thử nửa pha trò đi vào trong điện: "Hôm nay tới nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, ngươi không đi xem thơ hội mà lại ngồi ở hậu điện chơi cờ thỏ cáo?"
Thái Bình Công chúa cười khanh khách, đôi mắt quyến rũ híp lại: "Thì không phải là có Ngụy Vương tới rồi đây à? Phò mã, hôm nay chàng không được thiên vị, ta phải chơi một ván tử tế với Ngụy Vương."
Ngụy Vương cười nói: "Lời này nói sai rồi, bàn về thiên vị thì còn chưa biết Du Kỵ sẽ nghiêng về ai đây. Du Kỵ ngươi nói xem, rốt cuộc thì trái tim của ngươi ở bên chỗ ta hay là bên Công chúa?"
Định Vương Võ Du Kỵ chỉ cười khẽ, đi vào trong nội viện đầy ý xuân trong vòng vây của đám người hầu và nha hoàn.
Rèm buông xuống, không nghe được tiếng cười đùa trong điện nữa, cuối cùng Minh Hoa Thường mới dám ngẩng đầu lên. Nàng phát hiện Minh Hoa Chương nhìn về phía cửa điện, đôi mắt đen như mặc ngọc, lạnh nhạt và chăm chú.
Minh Hoa Thường dè dặt gọi: "Nhị huynh?"
Minh Hoa Chương hoàn hồn, bình tĩnh thu tầm mắt lại rồi nói: "Đi thôi."
Minh Hoa Thường yên lặng gật đầu. Lâm Tri Vương Và Ba Lăng Vương cũng là dáng vẻ sống sót sau tai nạn. Minh Hoa Chương tiến lên vấn an, trước mắt hai người Lâm Tri Vương cũng không dám đắc tội bất kỳ ai, bọn họ lễ độ đáp lại, nhưng thực sự chẳng có tâm sức để hàn huyên nữa, bốn người cùng nhau đi một đoạn rồi tách nhau ra ở ngã rẽ.
Chờ sau khi Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương rời đi, Minh Hoa Thường ôm lấy lò sưởi tay, lặng lẽ xích lại gần Minh Hoa Chương, nói: "Nhị huynh, huynh có cảm thấy là hôm nay Ngụy Vương quá mức hùng hổ dọa người không, giống như đang oán giận điều gì vậy."
Minh Hoa Chương cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới Minh Hoa Thường sẽ nói những lời này. Hắn ngừng một lát, nói: "Sao muội biết?"
Minh Hoa Thường hơi nghiêng đầu, chu môi nói: "Không nói rõ được, chỉ có cảm giác như vậy."
Minh Hoa Chương không để lời Minh Hoa Thường trong lòng, nói: "Xưa nay Ngụy Vương vẫn oán hận Hoàng trữ, muội đừng sợ. Bọn họ có tranh đấu như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến muội đâu. Đằng trước là noãn các mà khách nữ tụ họp, ta đưa muội qua đó trước."
Minh Hoa Thường cũng lười quan tâm vận mệnh của mấy vị Vương gia đứng trên đỉnh vương triều. Việc Hoàng đế đời tiếp theo là họ Võ hay họ Lý, quốc hiệu là Chu hay là Đường có mắc mớ gì tới nàng đâu?
Chẳng qua nàng chỉ là một thiên kim giả thôi, không tiền không thế không chỗ dựa, qua một năm nữa là nàng về dân gian rồi. Hoàng đế trên đầu là ai đi nữa thì không phải dân chúng dưới đáy vẫn kiếm sống như vậy đó thôi?
Minh Hoa Thường không chút do dự ném hết những điều vừa nghe vừa thấy ra sau đầu. Chẳng mấy chốc đã đến noãn các, bên trong đều là khuê tú chưa lập gia đình, Minh Hoa Chương không tiện dừng lại quá lâu, sau khi dõi mắt nhìn theo Minh Hoa Thường bước vào thì lập tức xoay người rời đi.
Khi Minh Hoa Thường đến thì trong noãn các chợt trở nên yên tĩnh, các khuê tú nhìn như đang làm việc của mình nhưng thật ra đều đang lặng lẽ ngắm Minh Hoa Chương. Chờ Minh Hoa Chương quay người, trong noãn các lập tức sôi trào.
"Đó là Minh nhị lang à? Đúng là không tầm thường."
"Nữ tử bên cạnh hắn là ai? Vậy mà có thể khiến Nhị lang tự mình hộ tống."
Một đám người lập tức xông tới bên cạnh Minh Hoa Thường, nàng sớm đã quen với loại đãi ngộ này, thành thạo bình tĩnh giải thích: "Đó là huynh trưởng của ta, đúng, ta là muội muội song sinh của huynh ấy."
Ánh mắt giống như nhìn tình địch của các nữ tử lập tức biến thành lấy lòng. Các nàng đánh giá từ trên xuống dưới, rất hài lòng với cô em chồng Minh Hoa Thường này. Họ vây quanh Minh Hoa Thường hỏi này hỏi kia, nhưng chủ đề vẫn luôn vòng quanh người Minh Hoa Chương.
Mặc dù Minh Hoa Thường lười xã giao, lười tính kế, nhưng cũng không đại biểu nàng không hiểu. Minh Hoa Chương cưới ai là chuyện của Minh Hoa Chương, không thì cũng là chuyện của phủ Trấn Quốc Công, không liên quan gì tới nàng hết.
Minh Hoa Thường không muốn trở thành công cụ của đám nữ tử này, cũng không muốn diễn vở kịch chị dâu em chồng hòa thuận với họ, nàng nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Nhậm Dao thì bèn nói sang chuyện khác: "Nhậm nương tử phủ Bình Nam Hầu đâu?"
Nữ tử bên cạnh nghe thấy tên này thì nhếch miệng, chậm rãi phe phẩy quạt, nói: "Nàng ta là người bận rộn, khác với loại phàm phu tục tử như chúng ta. Nàng ta ấy à, chắc là đang kết giao tạo mạng lưới quan hệ."
Nhóm nương tử cách đó không xa nghe thấy, "phì" một tiếng bật cười: "Một nữ tử như nàng ta thì có thể kết giao mạng lưới quan hệ gì chứ? Mọi người nể mặt Nhậm lão phu nhân và Bình Nam Hầu quá cố mới không đành lòng từ chối nàng ta, nàng ta lại còn tự coi mình là một nhân vật rồi?"
"Đúng đó." Các khuê tú nhao nhao đáp lời: "Triều đình nể mặt Nhậm lão phu nhân mới giữ lại tước vị cho phủ Bình Nam Hầu, chờ sau khi Nhậm lão phu nhân mất thì phủ Bình Nam Hầu không có người thừa kế, còn không phải là sẽ bị thu hồi tước vị ư? Nghe nói Nhậm lão phu nhân cũng đã đón con thứ từng bị phân ra ngoài về rồi, theo ta thấy nếu Nhậm Dao thông minh thật thì nên tạo mối quan hệ với thúc thúc thứ xuất(*) và đường huynh đệ của nàng ta. Chẳng may ngày sau thật sự đến phiên dòng thứ kế thừa tước vị, nàng ta nịnh bợ được Hầu gia mới, ít ra người ta có thể chuẩn bị cho nàng ta một phần đồ cưới, sau này có nhà mẹ đẻ để về. Nếu không nàng ta ở nhà chồng chịu uất ức gì cũng không ai quan tâm."
(*)Thứ xuất: Là con cái do thiếp thất sinh ra. Ngược lại "đích xuất" là con cái do vợ cả sinh.
Nữ tử nói chuyện đầu tiên che môi cười đùa: "Nàng ta như vậy thì còn có ai dám cưới chứ?"
"Cũng phải." Các quý nữ đều bật cười, Minh Hoa Thường ngồi bên cạnh nghe lại vô cùng khó chịu.
Minh Hoa Thường không nghe nổi nữa, bỗng đứng bật dậy rồi nói: "Trong điện hơi bí, ta đi ra ngoài một lát. Các vị cứ ngồi chơi, ta xin phép vắng mặt."
Các khách nữ nhìn thấy Minh Hoa Thường muốn đi thì nhao nhao giữ lại, Minh Hoa Thường không để ý tới bọn họ, bước nhanh ra noãn các, đi vào trong đêm tuyết đen kịt.
Ban ngày là một ngày trời trong, ban đêm lại có gió Tây nổi lên, vài hạt tuyết nhỏ bé rơi từ trên trời xuống, có lẽ là lại sắp có tuyết rơi. Minh Hoa Thường khép vạt áo choàng dày nặng lại, trong tay ôm lò sưởi tay mạ vàng, cũng không cầm đèn mà chậm rãi đi trên hành lang sâu thẳm.
Những khuê tú kia ngồi châm chọc Nhậm Dao, Minh Hoa Thường lại luôn nghĩ tới bản thân của một năm sau. Hiện tại các nàng đối xử với nàng hết kéo lại ôm, hết sức thân mật, thế nhưng Minh Hoa Thường biết bọn họ không thật lòng muốn làm bạn với nàng, mà là muốn nhờ vào nàng để lấy lòng Minh Hoa Chương mà thôi.
Chờ qua một năm nữa, sau khi thiên kim thật trở về phủ Trấn Quốc Công, các nàng lại sẽ nói sau lưng nàng thế nào đây? Nàng cô độc chết ở thiên viện giữa đêm khuya, trong mắt các quý tộc ở thành Lạc Dương, có phải là sẽ chỉ đổi lấy được một câu đáng đời không?
Minh Hoa Thường thở hắt ra, vừa lúc đến ngã rẽ, Minh Hoa Thường ngẩng đầu một cái, bỗng nhìn thấy một người mặc đồ đỏ với khuôn mặt trắng bệch thì giật nảy người.
Không ngờ nữ tử mặc đồ đỏ đối diện cũng lảo đảo hai bước, thét to: "Ma!"
Minh Hoa Thường nhận ra đây chỉ là một nha hoàn hầu hạ, chẳng qua là mặt bị ánh đèn chiếu sáng nên mới có vẻ cực kỳ âm u. Minh Hoa Thường thở phào một hơi, nói: "Không phải ma, ta là Minh nhị nương phủ Trấn Quốc Công."
Nữ tử đối diện nâng đèn, cẩn thận chiếu xuống cái bóng của Minh Hoa Thường, lúc này sắc mặt mới bình tĩnh lại: "Hóa ra là Minh tiểu thư, nô tỳ thất lễ. Minh nương tử, trời tối như vậy rồi sao ngài lại không cầm đèn?"
Là Minh Hoa Thường cố ý cắt đuôi thị nữ dẫn đường, không muốn để người khác quấy rầy, nàng nói: "Hiếm khi thấy trận tuyết lớn thế này, ta muốn ngắm ánh tuyết nên không đốt đèn. Đúng rồi, ngươi biết Nhậm nương tử phủ Bình Nam Hầu đang ở đâu không?"
Nha hoàn váy đỏ nhíu mày nghĩ ngợi, nói: "Hình như là ở bên kia. Lúc nô tỳ tới thì có nhìn thấy Nhậm tiểu thư đang đứng dưới ngọn núi giả, không nhúc nhích tý nào nhìn sợ muốn chết."
Minh Hoa Thường nói cảm tạ, xách váy đi về hướng mà nha hoàn chỉ.
Ngoài hành lang có tuyết, tuyết đọng ánh ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, cho dù không đốt đèn cũng không ảnh hưởng tới việc đi đường. Minh Hoa Thường đi dọc theo con đường mà nha hoàn chỉ, quả nhiên đến ngã rẽ thì nhìn thấy một bóng đen đang dựa trên tảng đá, mờ mịt nhìn tuyết trên trời.
Minh Hoa Thường cố sức xách theo vạt váy nặng nề, gọi: "Nhậm tỷ!"
Nhậm Dao quay đầu, híp mắt nhìn một lúc lâu mới nhận ra là Minh Hoa Thường: "Sao lại là muội?"
Minh Hoa Thường lật đật chạy tới, cười nói: "Ta ngắm tuyết ở chỗ này, nghe nha hoàn nói tỷ ở đây nên mới đến tìm tỷ để nói chuyện. Sao tỷ lại đứng trong đống tuyết, có lạnh không? Lò sưởi của ta vừa thêm than xong, vẫn đang nóng, này, cho tỷ!"
Nhậm Dao nhìn lướt qua lò sưởi tay đang hầm hập tỏa hơi nóng, lại nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Minh Hoa Thường, chẳng biết sao lại cảm thấy càng sa sút: "Không cần, ta luyện võ quen rồi, chút hơi lạnh này không đáng kể chút nào. Muội nhìn trông nũng nịu yếu ớt, muội vẫn nên tự giữ đi."
Minh Hoa Thường "à" một tiếng, yên lặng thu tay lại, nhưng vẫn đứng bên cạnh Nhậm Dao, câu được câu không nói chuyện với nàng: "Ta nghe nói về chuyện trên yến hội rồi. Dù sao trên đời này số người không muốn thấy người khác sống tốt vẫn nhiều hơn số người thật lòng chúc phúc, tỷ đừng quá bận lòng."
Nhậm Dao khẽ "xì" một tiếng, nói: "Một đám tiểu thư yếu ớt ngay cả việc ăn ở cũng phải dựa vào người khác, sao ta lại so đo với bọn họ chứ? Ta chỉ khó chịu là, ta không muốn trở thành người như các nàng, những năm qua ta liều mạng tập võ, chỉ vì có một ngày có thể dựa vào bản thân mình. Nhưng ta phát hiện xã hội này căn bản không cho nữ tử có đường để tự dựa vào bản thân."
Minh Hoa Thường nghe vậy thì lặng im, nếu như là người bên ngoài châm chọc khiêu khích thì Minh Hoa Thường còn khuyên được. Nhưng thứ Nhậm Dao để ý là áp bức vô hình của thói đời, một câu Minh Hoa Thường cũng chẳng nói ra được.
Nhậm Dao quên nữ tử trước mặt chỉ là người nàng mới quen biết một ngày, tiếng lòng đã đọng lại trong lòng nhiều năm chợt trào ra: "Sau khi người quen và bạn cũ của phụ huynh ta nghe được về cảnh ngộ của ta thì đều rất đồng tình, nói sau này chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc ta nhiều hơn. Nhưng ta vừa nhắc tới việc muốn kế thừa Hầu phủ thì bọn họ cũng phản ứng giống như nghe được chuyện hoang đường, tựa như không hiểu sao ta lại sinh ra suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Tất cả mọi người cảm thấy vị thứ thúc kia của ta chỉ biết ăn chơi cá cược, không phải người tốt, thế nhưng bọn họ cũng cảm thấy Hầu phủ hẳn nên giao cho nam tử như một lẽ đương nhiên. Không phải thứ thúc, cũng nên nhận một đường đệ nhỏ tuổi làm con thừa tự, giao cho ta nuôi dạy từ nhỏ. Phủ Bình Nam Hầu thế nào cũng phải có nam nhân, chẳng lẽ còn có thể giao vào tay một nữ tử như ta hay sao?"
"Nhưng nơi đó rõ ràng là nhà của ta mà! Tại sao ngay cả việc ta ở trong chính nhà của mình, sở hữu tài sản của cha mẹ ta, cũng biến thành ân trạch mà người khác ban cho chứ?"
Minh Hoa Thường im lặng rất lâu, nàng đi xuống bậc thang, yên lặng nắm lấy tay Nhậm Dao. Quả nhiên, tay của Nhậm Dao lạnh buốt, không biết đã đứng trong tuyết bao lâu.
Lúc Nhậm Dao tập võ trong mùa hạ nóng bức hay trời đông giá rét đều chưa từng khóc, lúc bị tổ mẫu phạt quỳ từ đường cũng không khóc, liên tục gặp phải trắc trở trên yến hội cũng không khóc, hiện tại có người dùng bàn tay ấm áp nắm chặt tay nàng, nàng lại đột nhiên sụp đổ. Nhậm Dao cúi đầu xuống, nước mắt tí tách rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: "Nữ nhân cũng có thể làm Hoàng đế, tại sao lại không thể kế thừa Hầu phủ chứ?"
Minh Hoa Thường rất hiểu nỗi khổ trong lòng Nhậm Dao, nhưng nàng vẫn không thể không nhắc nhở Nhậm Dao: "Nhậm tỷ, nói cẩn thận."
Giọng Minh Hoa Thường trầm thấp dịu dàng, cùng lúc nàng mở miệng, một tiếng thét chói tai vang vọng bầu trời đêm, hoàn toàn vượt qua âm thanh của nàng: "A, có ma!"
Đây là cháu trai được Nữ hoàng tin tưởng nhất. Ông ta từng nhiều lần nói Hoàng trữ có suy nghĩ khác, muốn phế nhà Chu khôi phục nhà Đường trước mặt Nữ hoàng. Nếu không phải các cựu thần lấy Địch lão cầm đầu dốc lòng đảm bảo, chỉ sợ Hoàng trữ và các con của Hoàng trữ đã sớm bỏ mạng.
Hoàng trữ ngày ngày sống trong thấp thỏm lo lâu, ăn bữa hôm lo bữa mai, Ba Lăng Vương nhìn thấy Ngụy Vương thì theo bản năng cảm thấy e ngại. Mà Lâm Tri Vương vẫn bình tĩnh, nói đâu ra đấy: "Ta và tứ đệ xuất cung theo lệnh của hoàng tổ mẫu, không dám qua loa bất hiếu. Thái Bình cô cô và cha ta, huynh muội tình thâm, chúng ta tới tận hiếu với cô cô, không dám không bận tâm."
Lời này của Lâm Tri Vương nhìn thì có vẻ hèn mọn, nhưng câu nào câu nấy đều giấu gai mềm. Đầu tiên là hắn ta nhắc tới Nữ hoàng, cảnh cáo Ngụy Vương đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại kéo Thái Bình Công chúa ra, ám chỉ ba người Hoàng trữ, Thái Bình Công chúa và Nữ hoàng là người thân có quan hệ máu mủ, không giống loại cháu trai cách dòng(*) như Ngụy Vương.
(*) Cha đẻ của Ngụy Vương và Võ Tắc Thiên là anh em cùng cha khác mẹ.
Ngụy Vương nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Vương, ánh mắt cực kỳ âm u. Định Vương nhìn hai bên, rồi chợt tập trung ánh mắt vào trên người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường, hỏi: "Đây là ai?"
Minh Hoa Thường đang nơm nớp lo sợ nghe Lý gia và Võ gia đối chọi, đột nhiên mũi dùi lại chuyển sang người nàng, khiến nàng ngẩn ra. Cũng may từ đầu tới cuối Minh Hoa Chương đều chắn trước mặt nàng, sống lưng thiếu niên thon dài thẳng tắp, ngăn cản những ánh mắt dò xét đầy ẩn ý thay nàng, chắp tay nói: "Tại hạ là Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công, đây là xá muội."
Nghe thấy là phủ Trấn Quốc Công, Định Vương hơi có chút ấn tượng, tò mò hỏi: "Các ngươi chắc là cặp sinh đôi long phượng đó?"
Minh Hoa Chương khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Lúc Định Vương còn trẻ cũng là một nam tử nổi danh tuấn tú, bây giờ đã đến tuổi trung niên nhưng dung mạo và dáng người vẫn giữ gìn rất khá, còn tăng thêm vẻ nho nhã thong dong mà thiếu niên không có.
Ánh mắt của ông ta đảo qua người Minh Hoa Chương, đã một thời gian dài ông ta không tham gia yến hội, vậy mà lại không biết Lạc Dương đã xuất hiện thiếu niên lang tuấn tú thế này từ khi nào.
Thật ra thì tướng mạo người nhà họ Võ đều xinh đẹp, bất kể nam nữ. Lúc Nữ hoàng còn trẻ càng đáng được nhắc tới trong chính sử bằng một câu "dung mạo xinh đẹp". Nhưng vị thiếu niên này thì khác, vẻ đẹp của hắn là một loại vẻ đẹp lạnh lẽo cao quý, trời sinh nên ngước nhìn. Khác hoàn toàn với bề ngoài nghiêng về nhẹ nhàng quyến rũ của Võ gia, giống như sinh ra là để được người ta cung phụng.
Khí chất như vậy cũng khiến hắn ta nhớ tới một người quen cũ... Trượng phu đầu tiên của Thái Bình Công chúa, phò mã quá cố Tiết Thiệu.
Định Vương chú ý tới thiếu niên vẫn luôn như có như không che chở nữ tử sau lưng, ông ta cười khẽ, nói: "Song sinh đúng là tốt, công chúa thích nhất điềm báo may mắn như này, các ngươi có gặp Công chúa chưa?"
"Thưa Định Vương, thần đã vấn an Công chúa."
Thái Bình Công chúa nghe được Ngụy Vương Và Lâm Tri Vương, Ba Lăng Vương chạm trán nhau, đã vội vàng đi từ trong viện ra. Trên tay bà ấy treo lụa choàng màu đỏ thuần, dường như không nhìn thấy bầu không khí không bình thường bên phía Ngụy Vương, cười nói: "Ngụy Vương, phò mã, sao các ngươi tới rồi mà không vào trong? Bên ngoài trở gió rồi, chắc tối nay lại có tuyết rơi, lạnh quá đi mất. Mau vào đi, vừa lúc ngồi chơi một ván cờ cáo thỏ với ta."
Sau khi Thái Bình Công chúa xuất hiện, Lâm Tri Vương lặng lẽ thả lỏng bả vai, biết tạm thời đã an toàn. Quả nhiên, sau khi Ngụy Vương nhìn thấy Thái Bình thì không tiện làm khó dễ nữa, nửa thử nửa pha trò đi vào trong điện: "Hôm nay tới nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, ngươi không đi xem thơ hội mà lại ngồi ở hậu điện chơi cờ thỏ cáo?"
Thái Bình Công chúa cười khanh khách, đôi mắt quyến rũ híp lại: "Thì không phải là có Ngụy Vương tới rồi đây à? Phò mã, hôm nay chàng không được thiên vị, ta phải chơi một ván tử tế với Ngụy Vương."
Ngụy Vương cười nói: "Lời này nói sai rồi, bàn về thiên vị thì còn chưa biết Du Kỵ sẽ nghiêng về ai đây. Du Kỵ ngươi nói xem, rốt cuộc thì trái tim của ngươi ở bên chỗ ta hay là bên Công chúa?"
Định Vương Võ Du Kỵ chỉ cười khẽ, đi vào trong nội viện đầy ý xuân trong vòng vây của đám người hầu và nha hoàn.
Rèm buông xuống, không nghe được tiếng cười đùa trong điện nữa, cuối cùng Minh Hoa Thường mới dám ngẩng đầu lên. Nàng phát hiện Minh Hoa Chương nhìn về phía cửa điện, đôi mắt đen như mặc ngọc, lạnh nhạt và chăm chú.
Minh Hoa Thường dè dặt gọi: "Nhị huynh?"
Minh Hoa Chương hoàn hồn, bình tĩnh thu tầm mắt lại rồi nói: "Đi thôi."
Minh Hoa Thường yên lặng gật đầu. Lâm Tri Vương Và Ba Lăng Vương cũng là dáng vẻ sống sót sau tai nạn. Minh Hoa Chương tiến lên vấn an, trước mắt hai người Lâm Tri Vương cũng không dám đắc tội bất kỳ ai, bọn họ lễ độ đáp lại, nhưng thực sự chẳng có tâm sức để hàn huyên nữa, bốn người cùng nhau đi một đoạn rồi tách nhau ra ở ngã rẽ.
Chờ sau khi Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương rời đi, Minh Hoa Thường ôm lấy lò sưởi tay, lặng lẽ xích lại gần Minh Hoa Chương, nói: "Nhị huynh, huynh có cảm thấy là hôm nay Ngụy Vương quá mức hùng hổ dọa người không, giống như đang oán giận điều gì vậy."
Minh Hoa Chương cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới Minh Hoa Thường sẽ nói những lời này. Hắn ngừng một lát, nói: "Sao muội biết?"
Minh Hoa Thường hơi nghiêng đầu, chu môi nói: "Không nói rõ được, chỉ có cảm giác như vậy."
Minh Hoa Chương không để lời Minh Hoa Thường trong lòng, nói: "Xưa nay Ngụy Vương vẫn oán hận Hoàng trữ, muội đừng sợ. Bọn họ có tranh đấu như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến muội đâu. Đằng trước là noãn các mà khách nữ tụ họp, ta đưa muội qua đó trước."
Minh Hoa Thường cũng lười quan tâm vận mệnh của mấy vị Vương gia đứng trên đỉnh vương triều. Việc Hoàng đế đời tiếp theo là họ Võ hay họ Lý, quốc hiệu là Chu hay là Đường có mắc mớ gì tới nàng đâu?
Chẳng qua nàng chỉ là một thiên kim giả thôi, không tiền không thế không chỗ dựa, qua một năm nữa là nàng về dân gian rồi. Hoàng đế trên đầu là ai đi nữa thì không phải dân chúng dưới đáy vẫn kiếm sống như vậy đó thôi?
Minh Hoa Thường không chút do dự ném hết những điều vừa nghe vừa thấy ra sau đầu. Chẳng mấy chốc đã đến noãn các, bên trong đều là khuê tú chưa lập gia đình, Minh Hoa Chương không tiện dừng lại quá lâu, sau khi dõi mắt nhìn theo Minh Hoa Thường bước vào thì lập tức xoay người rời đi.
Khi Minh Hoa Thường đến thì trong noãn các chợt trở nên yên tĩnh, các khuê tú nhìn như đang làm việc của mình nhưng thật ra đều đang lặng lẽ ngắm Minh Hoa Chương. Chờ Minh Hoa Chương quay người, trong noãn các lập tức sôi trào.
"Đó là Minh nhị lang à? Đúng là không tầm thường."
"Nữ tử bên cạnh hắn là ai? Vậy mà có thể khiến Nhị lang tự mình hộ tống."
Một đám người lập tức xông tới bên cạnh Minh Hoa Thường, nàng sớm đã quen với loại đãi ngộ này, thành thạo bình tĩnh giải thích: "Đó là huynh trưởng của ta, đúng, ta là muội muội song sinh của huynh ấy."
Ánh mắt giống như nhìn tình địch của các nữ tử lập tức biến thành lấy lòng. Các nàng đánh giá từ trên xuống dưới, rất hài lòng với cô em chồng Minh Hoa Thường này. Họ vây quanh Minh Hoa Thường hỏi này hỏi kia, nhưng chủ đề vẫn luôn vòng quanh người Minh Hoa Chương.
Mặc dù Minh Hoa Thường lười xã giao, lười tính kế, nhưng cũng không đại biểu nàng không hiểu. Minh Hoa Chương cưới ai là chuyện của Minh Hoa Chương, không thì cũng là chuyện của phủ Trấn Quốc Công, không liên quan gì tới nàng hết.
Minh Hoa Thường không muốn trở thành công cụ của đám nữ tử này, cũng không muốn diễn vở kịch chị dâu em chồng hòa thuận với họ, nàng nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Nhậm Dao thì bèn nói sang chuyện khác: "Nhậm nương tử phủ Bình Nam Hầu đâu?"
Nữ tử bên cạnh nghe thấy tên này thì nhếch miệng, chậm rãi phe phẩy quạt, nói: "Nàng ta là người bận rộn, khác với loại phàm phu tục tử như chúng ta. Nàng ta ấy à, chắc là đang kết giao tạo mạng lưới quan hệ."
Nhóm nương tử cách đó không xa nghe thấy, "phì" một tiếng bật cười: "Một nữ tử như nàng ta thì có thể kết giao mạng lưới quan hệ gì chứ? Mọi người nể mặt Nhậm lão phu nhân và Bình Nam Hầu quá cố mới không đành lòng từ chối nàng ta, nàng ta lại còn tự coi mình là một nhân vật rồi?"
"Đúng đó." Các khuê tú nhao nhao đáp lời: "Triều đình nể mặt Nhậm lão phu nhân mới giữ lại tước vị cho phủ Bình Nam Hầu, chờ sau khi Nhậm lão phu nhân mất thì phủ Bình Nam Hầu không có người thừa kế, còn không phải là sẽ bị thu hồi tước vị ư? Nghe nói Nhậm lão phu nhân cũng đã đón con thứ từng bị phân ra ngoài về rồi, theo ta thấy nếu Nhậm Dao thông minh thật thì nên tạo mối quan hệ với thúc thúc thứ xuất(*) và đường huynh đệ của nàng ta. Chẳng may ngày sau thật sự đến phiên dòng thứ kế thừa tước vị, nàng ta nịnh bợ được Hầu gia mới, ít ra người ta có thể chuẩn bị cho nàng ta một phần đồ cưới, sau này có nhà mẹ đẻ để về. Nếu không nàng ta ở nhà chồng chịu uất ức gì cũng không ai quan tâm."
(*)Thứ xuất: Là con cái do thiếp thất sinh ra. Ngược lại "đích xuất" là con cái do vợ cả sinh.
Nữ tử nói chuyện đầu tiên che môi cười đùa: "Nàng ta như vậy thì còn có ai dám cưới chứ?"
"Cũng phải." Các quý nữ đều bật cười, Minh Hoa Thường ngồi bên cạnh nghe lại vô cùng khó chịu.
Minh Hoa Thường không nghe nổi nữa, bỗng đứng bật dậy rồi nói: "Trong điện hơi bí, ta đi ra ngoài một lát. Các vị cứ ngồi chơi, ta xin phép vắng mặt."
Các khách nữ nhìn thấy Minh Hoa Thường muốn đi thì nhao nhao giữ lại, Minh Hoa Thường không để ý tới bọn họ, bước nhanh ra noãn các, đi vào trong đêm tuyết đen kịt.
Ban ngày là một ngày trời trong, ban đêm lại có gió Tây nổi lên, vài hạt tuyết nhỏ bé rơi từ trên trời xuống, có lẽ là lại sắp có tuyết rơi. Minh Hoa Thường khép vạt áo choàng dày nặng lại, trong tay ôm lò sưởi tay mạ vàng, cũng không cầm đèn mà chậm rãi đi trên hành lang sâu thẳm.
Những khuê tú kia ngồi châm chọc Nhậm Dao, Minh Hoa Thường lại luôn nghĩ tới bản thân của một năm sau. Hiện tại các nàng đối xử với nàng hết kéo lại ôm, hết sức thân mật, thế nhưng Minh Hoa Thường biết bọn họ không thật lòng muốn làm bạn với nàng, mà là muốn nhờ vào nàng để lấy lòng Minh Hoa Chương mà thôi.
Chờ qua một năm nữa, sau khi thiên kim thật trở về phủ Trấn Quốc Công, các nàng lại sẽ nói sau lưng nàng thế nào đây? Nàng cô độc chết ở thiên viện giữa đêm khuya, trong mắt các quý tộc ở thành Lạc Dương, có phải là sẽ chỉ đổi lấy được một câu đáng đời không?
Minh Hoa Thường thở hắt ra, vừa lúc đến ngã rẽ, Minh Hoa Thường ngẩng đầu một cái, bỗng nhìn thấy một người mặc đồ đỏ với khuôn mặt trắng bệch thì giật nảy người.
Không ngờ nữ tử mặc đồ đỏ đối diện cũng lảo đảo hai bước, thét to: "Ma!"
Minh Hoa Thường nhận ra đây chỉ là một nha hoàn hầu hạ, chẳng qua là mặt bị ánh đèn chiếu sáng nên mới có vẻ cực kỳ âm u. Minh Hoa Thường thở phào một hơi, nói: "Không phải ma, ta là Minh nhị nương phủ Trấn Quốc Công."
Nữ tử đối diện nâng đèn, cẩn thận chiếu xuống cái bóng của Minh Hoa Thường, lúc này sắc mặt mới bình tĩnh lại: "Hóa ra là Minh tiểu thư, nô tỳ thất lễ. Minh nương tử, trời tối như vậy rồi sao ngài lại không cầm đèn?"
Là Minh Hoa Thường cố ý cắt đuôi thị nữ dẫn đường, không muốn để người khác quấy rầy, nàng nói: "Hiếm khi thấy trận tuyết lớn thế này, ta muốn ngắm ánh tuyết nên không đốt đèn. Đúng rồi, ngươi biết Nhậm nương tử phủ Bình Nam Hầu đang ở đâu không?"
Nha hoàn váy đỏ nhíu mày nghĩ ngợi, nói: "Hình như là ở bên kia. Lúc nô tỳ tới thì có nhìn thấy Nhậm tiểu thư đang đứng dưới ngọn núi giả, không nhúc nhích tý nào nhìn sợ muốn chết."
Minh Hoa Thường nói cảm tạ, xách váy đi về hướng mà nha hoàn chỉ.
Ngoài hành lang có tuyết, tuyết đọng ánh ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, cho dù không đốt đèn cũng không ảnh hưởng tới việc đi đường. Minh Hoa Thường đi dọc theo con đường mà nha hoàn chỉ, quả nhiên đến ngã rẽ thì nhìn thấy một bóng đen đang dựa trên tảng đá, mờ mịt nhìn tuyết trên trời.
Minh Hoa Thường cố sức xách theo vạt váy nặng nề, gọi: "Nhậm tỷ!"
Nhậm Dao quay đầu, híp mắt nhìn một lúc lâu mới nhận ra là Minh Hoa Thường: "Sao lại là muội?"
Minh Hoa Thường lật đật chạy tới, cười nói: "Ta ngắm tuyết ở chỗ này, nghe nha hoàn nói tỷ ở đây nên mới đến tìm tỷ để nói chuyện. Sao tỷ lại đứng trong đống tuyết, có lạnh không? Lò sưởi của ta vừa thêm than xong, vẫn đang nóng, này, cho tỷ!"
Nhậm Dao nhìn lướt qua lò sưởi tay đang hầm hập tỏa hơi nóng, lại nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Minh Hoa Thường, chẳng biết sao lại cảm thấy càng sa sút: "Không cần, ta luyện võ quen rồi, chút hơi lạnh này không đáng kể chút nào. Muội nhìn trông nũng nịu yếu ớt, muội vẫn nên tự giữ đi."
Minh Hoa Thường "à" một tiếng, yên lặng thu tay lại, nhưng vẫn đứng bên cạnh Nhậm Dao, câu được câu không nói chuyện với nàng: "Ta nghe nói về chuyện trên yến hội rồi. Dù sao trên đời này số người không muốn thấy người khác sống tốt vẫn nhiều hơn số người thật lòng chúc phúc, tỷ đừng quá bận lòng."
Nhậm Dao khẽ "xì" một tiếng, nói: "Một đám tiểu thư yếu ớt ngay cả việc ăn ở cũng phải dựa vào người khác, sao ta lại so đo với bọn họ chứ? Ta chỉ khó chịu là, ta không muốn trở thành người như các nàng, những năm qua ta liều mạng tập võ, chỉ vì có một ngày có thể dựa vào bản thân mình. Nhưng ta phát hiện xã hội này căn bản không cho nữ tử có đường để tự dựa vào bản thân."
Minh Hoa Thường nghe vậy thì lặng im, nếu như là người bên ngoài châm chọc khiêu khích thì Minh Hoa Thường còn khuyên được. Nhưng thứ Nhậm Dao để ý là áp bức vô hình của thói đời, một câu Minh Hoa Thường cũng chẳng nói ra được.
Nhậm Dao quên nữ tử trước mặt chỉ là người nàng mới quen biết một ngày, tiếng lòng đã đọng lại trong lòng nhiều năm chợt trào ra: "Sau khi người quen và bạn cũ của phụ huynh ta nghe được về cảnh ngộ của ta thì đều rất đồng tình, nói sau này chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc ta nhiều hơn. Nhưng ta vừa nhắc tới việc muốn kế thừa Hầu phủ thì bọn họ cũng phản ứng giống như nghe được chuyện hoang đường, tựa như không hiểu sao ta lại sinh ra suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Tất cả mọi người cảm thấy vị thứ thúc kia của ta chỉ biết ăn chơi cá cược, không phải người tốt, thế nhưng bọn họ cũng cảm thấy Hầu phủ hẳn nên giao cho nam tử như một lẽ đương nhiên. Không phải thứ thúc, cũng nên nhận một đường đệ nhỏ tuổi làm con thừa tự, giao cho ta nuôi dạy từ nhỏ. Phủ Bình Nam Hầu thế nào cũng phải có nam nhân, chẳng lẽ còn có thể giao vào tay một nữ tử như ta hay sao?"
"Nhưng nơi đó rõ ràng là nhà của ta mà! Tại sao ngay cả việc ta ở trong chính nhà của mình, sở hữu tài sản của cha mẹ ta, cũng biến thành ân trạch mà người khác ban cho chứ?"
Minh Hoa Thường im lặng rất lâu, nàng đi xuống bậc thang, yên lặng nắm lấy tay Nhậm Dao. Quả nhiên, tay của Nhậm Dao lạnh buốt, không biết đã đứng trong tuyết bao lâu.
Lúc Nhậm Dao tập võ trong mùa hạ nóng bức hay trời đông giá rét đều chưa từng khóc, lúc bị tổ mẫu phạt quỳ từ đường cũng không khóc, liên tục gặp phải trắc trở trên yến hội cũng không khóc, hiện tại có người dùng bàn tay ấm áp nắm chặt tay nàng, nàng lại đột nhiên sụp đổ. Nhậm Dao cúi đầu xuống, nước mắt tí tách rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: "Nữ nhân cũng có thể làm Hoàng đế, tại sao lại không thể kế thừa Hầu phủ chứ?"
Minh Hoa Thường rất hiểu nỗi khổ trong lòng Nhậm Dao, nhưng nàng vẫn không thể không nhắc nhở Nhậm Dao: "Nhậm tỷ, nói cẩn thận."
Giọng Minh Hoa Thường trầm thấp dịu dàng, cùng lúc nàng mở miệng, một tiếng thét chói tai vang vọng bầu trời đêm, hoàn toàn vượt qua âm thanh của nàng: "A, có ma!"
/63
|