Minh Hoa Chương nghe vậy thì rất bình tĩnh. Hắn điềm tĩnh đóng cửa, đi đến trước khung cửa sổ đang nửa mở gỡ cây gậy chống xuống, nói: "Muội đã đến rồi, sao hạ nhân lại không dâng trà? Vô lễ như vậy, nên phạt."
Mặt Minh Hoa Thường trầm xuống: "Nhị huynh thật là độ lượng, đều đã đến thời điểm này mà còn có thể an nhàn thoải mái ngồi uống trà."
"Tại sao ta phải sốt ruột?"
"Hôm nay là mùng hai tháng Ba." Minh Hoa Thường nhìn hắn chằm chằm, nói: "Đại điển sắc phong Thái tử sẽ được cử hành vào bốn ngày sau."
Quả nhiên, sau khi nàng nói ra câu này, động tác đóng cửa sổ của Minh Hoa Chương ngừng lại. Hắn thả tay xuống, quay lại, ý tứ không rõ nhìn Minh Hoa Thường, đôi mắt đen trầm như mực: "Muội biết muội đang làm gì không?"
"Muội biết." Minh Hoa Thường vẫn luôn bày ra hình tượng muội muội ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Minh Hoa Chương, đây là lần đầu tiên nàng để lộ ra một khía cạnh phản nghịch.
Minh Hoa Thường đứng lên, dù chiều cao giữa nàng và Minh Hoa Chương chênh lệch rất nhiều, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng Minh Hoa Chương không chút chùn bước: "Muội còn nghĩ sao mấy ngày nay đều không gặp được mọi người, bởi vì chuyện huynh muốn tra căn bản không phải án mạng. Việc trong phủ Ngỗi có ma quỷ lộng hành thật hay không, trong nhà có người chết hay không, huynh căn bản không quan tâm chút nào. Huynh chỉ quan tâm tới việc là ai đặt mua con rối hình cấm quân, những con rối đó lại đi về đâu."
Minh Hoa Chương im lặng. Trong phòng không đốt đèn, gió thổi qua bóng đêm, lá cây khẽ vang xào xạc, đổ bóng loang lổ lên trên khung cửa sổ. Những bóng cây đó đổ xuống người Minh Hoa Chương, khiến hình dáng hắn trở nên mơ hồ, bởi vậy càng làm nổi bật dáng người thon dài của hắn, ở trong bóng đêm có cảm giác áp bách kinh người.
Minh Hoa Thường không nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được hắn vẫn luôn nhìn vào nàng, dù đứng ngược sáng cũng không ảnh hưởng đến việc ánh sáng trong đôi mắt hắn sắc bén sáng ngời như lưỡi dao.
Sự im lặng này của Minh Hoa Chương khiến nàng cảm thấy lạ lẫm, thậm chí trong nháy mắt đó nàng còn sinh ra nghi ngờ, người trước mặt này, thật sự là huynh trưởng của nàng ư?
Ngón tay Minh Hoa Thường nắm chặt váy, vẫn mạnh dạn nói ra: "So với chuyện của Thái tử thì cái chết của một dân nữ bình thường có đáng là gì đâu? Huynh không quan tâm, thế nhưng ta không có cách nào làm như không biết. Nàng ấy bị bắt cóc từ khi sáu tuổi, bảy tuổi bị bán vào nhà giàu có làm nô, mười bốn tuổi bị kéo ra bán trao tay tựa như hàng hoá, nếu không phải gặp được Ngỗi Nghiêm Thanh, nàng ấy đã phải lưu lạc phong trần. Thế nhưng Ngỗi Nghiêm Thanh căn bản không phải người cứu nàng ấy, nàng ấy chỉ chuyển từ một địa ngục này qua một địa ngục khác mà thôi."
"Nàng ấy bị Ngỗi Nghiêm Thanh xâm phạm nhiều năm, không có đường nào để nói ra ngoài. Khó khăn lắm mới sắp được kết làm phu thê với vị sư huynh đã yêu thích từ nhỏ, dường như sắp thoát khỏi bàn tay của sư phụ, thế nhưng một câu của Ngỗi Nghiêm Thanh lại khiến nàng ấy quay về cảnh ngộ ban đầu. Ngỗi Nghiêm Thanh bảo Ngỗi Mặc Duyên nạp tiểu sư muội làm thiếp, hứa hẹn rằng trên thực tế Ngỗi Chu Nghiễn mới là vợ cả. Từ đầu tới cuối Ngỗi Bạch Tuyên chỉ là một công cụ dùng để làm trâu làm ngựa mà thôi."
Lúc trước Minh Hoa Chương vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng lúc nghe tới Ngỗi Bạch Tuyên bị Ngỗi Nghiêm Thanh xâm phạm thì rõ ràng trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Minh Hoa Chương khẽ nhíu mày, hắn cẩn thận quan sát Minh Hoa Thường một lúc, dường như đang châm chước từ ngữ: "Muội nói xâm phạm, là chỉ Ngỗi Nghiêm Thanh đánh chửi Ngỗi Bạch Tuyên, hay là..."
Minh Hoa Thường mím môi nhìn hắn: "Chính là cái ý mà huynh nghĩ."
Minh Hoa Chương trầm mặc. Hắn im lặng rất lâu, hỏi: "Sao muội lại biết loại chuyện này?"
"Một hạ nhân tuần tra ban đêm nói cho muội biết." Minh Hoa Thường nói: "Nếu như huynh không tin thì có thể tự đi hỏi, nhìn xem muội có lừa huynh hay không?"
"Không cần." Minh Hoa Chương thở dài: "Ta chỉ cho rằng bọn họ vì tình yêu và gia sản, không ngờ tới sau lưng còn có những chuyện bí ẩn như thế này."
Minh Hoa Thường đi đến trước mặt Minh Hoa Chương, khẩn khoản nhìn hắn: "Bất kể nữ tử kia đã làm gì, đều không phải là lý do khiến nàng ấy bị đối xử như thế. Cho dù nàng ấy có tội cũng nên đặt dưới ánh mặt trời mà thẩm phán, chứ không phải giống như hiện tại, chết không rõ ràng. Nhị huynh, muội cũng là nữ tử, muội không có cách nào ngồi yên chẳng quan tâm."
Minh Hoa Chương cúi đầu xuống là lập tức thấy đôi mắt trong trẻo đen bóng của nàng, giống như con nai trong rừng sâu. Minh Hoa Chương ngừng một lúc, hắn cũng không biết khoảnh khắc thất thần trong giây lát này là bởi vì lời nói của nàng, hay là bởi vì đôi mắt của nàng: "Muội muốn làm gì?"
"Muội muốn đi xem hiện trường phát hiện vụ án, phơi bày tất cả chân tướng cho thiên hạ biết." Minh Hoa Thường nói: "Bằng năng lực của muội thì không vào được Ngỗi gia, cho dù thêm cả Nhậm Dao và Giang Lăng cũng không được. Nhị huynh, chỉ có huynh có thể giúp được muội."
Minh Hoa Chương không nói chuyện, Minh Hoa Thường đánh giá sắc mặt của hắn, thế nhưng hắn thực sự giấu quá kỹ, nàng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền nói: "Nhị huynh, mặc dù trước kia muội và huynh rất ít gặp nhau, nhưng huynh vẫn luôn là ngôi sao hoàn mỹ nhất trong lòng muội. Ngay cả cha cũng có thời điểm mềm yếu hồ đồ, nhưng huynh chưa từng có. Vì huynh nên muội mới tin rằng trên đời này thật sự có quân tử tài đức vẹn toàn, trước sau như một, khiến muội bằng lòng tin rằng có lẽ việc chung sống cả đời với một nam lang cũng không phải là vô vị đến vậy. Huynh sẽ không nói với muội là, thật ra huynh cũng giống những kẻ bị tiền tài làm mờ mắt, chỉ quan tâm Thái tử, không quan tâm tới việc sống chết của người bình thường chút nào chứ?"
Minh Hoa Chương thở dài: "Cũng không cần nâng ta lên cao như vậy. Nếu muội đã nghĩ thế thì đi thôi, đi đổi một bộ y phục dễ hành động một chút."
Minh Hoa Thường mừng rỡ, lập tức đồng ý: "Vâng, cảm ơn nhị huynh!"
Nàng cũng biết việc này không nên chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài. Chưa chạy được hai bước lại bị Minh Hoa Chương gọi lại, Minh Hoa Chương nhìn nàng, nói: "Hình như muội rất bài xích chuyện thành hôn?"
Minh Hoa Thường lập tức cảm thấy bất ngờ, cúi đầu nói: "Có lẽ vậy. Trước khi chưa thành hôn, các nương tử khuê tú ai ai cũng hoạt bát rực rỡ, mỗi người mỗi vẻ, có thể tranh hơn thua vì một bài thơ, một bản nhạc cả ngày. Thế nhưng đợi đến sau khi các nàng thành hôn thì đều vẻ mặt mơ hồ, từ đây chỉ biết bàn luận chuyện mẹ chồng, chị em chồng, trượng phu, con cái, tiểu thiếp. Muội cảm thấy rất đáng sợ."
Minh Hoa Thường ngước mắt, cười nói: "Có lẽ là muội quá để tâm vào chuyện vụn vặt thôi, tập trung vào chuyện sinh hoạt gia đình, không có gì không tốt."
Minh Hoa Chương chưa từng suy xét chuyện thành hôn, hắn không cách nào hiểu được loại cảm giác này, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương mờ mịt của Minh Hoa Thường. Hắn không biết muội muội từ nhỏ không thân thiết nghĩ về mình như vậy, hắn cũng không biết trong lòng Minh Hoa Thường nhìn hoạt bát thích cười, yêu quý sinh hoạt lại lắng đọng nhiều cảm xúc bi quan như vậy.
Là hắn sơ sót. Nàng vừa sinh ra đã không có mẫu thân, Trấn Quốc Công tập trung phần lớn tinh lực trên người hắn, lẽ ra hắn nên thường quan tâm chăm sóc Minh Hoa Thường. Nhưng hắn chỉ chú ý để nàng không lo cơm áo, lại quên quan tâm thế giới nội tâm của nàng.
Nàng tình cảm dồi dào, thiện lương chân thành, có suy nghĩ của riêng mình. Đây là chuyện tốt, không nên bị bóp chết. Hắn từng hạ quyết tâm không cho nàng bước vào Huyền Kiêu Vệ, bây giờ nghĩ lại, hắn có khác gì những trưởng bối ép buộc nàng lấy chồng đâu?
Đều tự cho rằng như vậy là tốt cho nàng.
Minh Hoa Chương chậm rãi tới gần, vỗ vỗ bả vai Minh Hoa Thường, nói: "Không muốn thì thôi, bên phía phụ thân ta sẽ nói với người. Muội còn nhỏ, sống theo cách mình thích là đủ rồi."
Trước khi tới đây mong đợi lớn nhất của Minh Hoa Thường chẳng qua cũng chỉ là Minh Hoa Chương bằng lòng dẫn nàng đi xem hiện trường án mạng, không nghĩ tới vậy mà hắn lại ủng hộ suy nghĩ không muốn gả chồng của Minh Hoa Thường.
Loại lời này, ngay cả nha hoàn lớn lên từ nhỏ với nàng đều không thể thấu hiểu, tất cả mọi người cảm thấy là nàng thẹn thùng.
Những ngày này những lời đánh tiếng nói tổ mẫu muốn thu xếp hôn sự cho nàng càng lúc càng lớn, Minh Hoa Thường gần như có thể dự đoán được, chờ sau khi thời cuộc bình ổn hơn chút thì tổ mẫu sẽ dẫn theo nàng và các đường tỷ muội đi ra ngoài "đạp thanh", chỉ cần nhìn thấy lang quân nào có dòng dõi không chênh lệch mấy, thì sẽ vô cùng vui vẻ đính hôn cho nàng.
Tất cả mọi người cảm thấy đây là vì tốt cho nàng, chỉ có Minh Hoa Chương sẽ nói với nàng, không muốn thì thôi.
Không cần đưa ra lý do, không muốn chính là không muốn.
Minh Hoa Thường giật mình, lập tức trào lên cảm giác chua xót khó nói thành lời: "Huynh trưởng..."
"Không sao." Minh Hoa Chương chỉ nắm lấy bờ vai nàng rồi rút tay lại, dáng vẻ quang minh lỗi lạc, dừng ở lễ nghĩa, nói: "Đi thay quần áo đi, mặc bộ nào màu tối một chút, ta dẫn muội đến Ngỗi gia."
"Vâng!" Minh Hoa Thường cảm động không nói thành lời, nàng may mắn cỡ nào, có thể có một vị huynh trưởng như vậy! Đáng tiếc, chung quy hắn cũng không phải huynh trưởng ruột thịt của nàng.
Minh Hoa Thường nghĩ đến đồng bạn, vội nhắc nhở: "Nhị huynh, còn có Giang Lăng và Nhậm Dao."
Minh Hoa Chương nhíu mày: "Bọn họ? Bây giờ đã đến thời gian cấm đi lại ban đêm, muốn dẫn bọn họ ra thì tốn công lắm. Dù sao hai người bọn họ cũng không có tác dụng gì, không cần phải thông báo cho bọn họ."
"Không được!" Minh Hoa Thường kiên trì nói: "Bọn muội là một đội ngũ, không thể tuỳ tiện bỏ rơi ai. Chính muội đi thăm dò hiện trường lại không gọi bọn họ, lời này muội không nói ra được."
Minh Hoa Chương không nói gì, Minh Hoa Thường cũng biết yêu cầu này là thêm phiền phức, nàng giữ chặt cổ tay Minh Hoa Chương, chơi xấu: "Huynh trưởng..."
Minh Hoa Chương thật sự hết cách với nàng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, muội đi chuẩn bị đi. Chuyện của Giang Lăng và Nhậm Dao ta sẽ sắp xếp."
Minh Hoa Thường đã được như ước nguyện, vui vẻ đồng ý, nhảy nhót rời đi. Nữ tử Đại Đường cưỡi ngựa là chuyện thường, mặc dù Minh Hoa Thường không thích vận động, nhưng cũng mua sắm rất nhiều bộ Hồ phục tay áo hẹp gọn người. Nàng chọn một bộ màu tím đen, thay đồ bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó nguỵ trang giường của mình thành hình dáng như có người đang ngủ, không để nha hoàn biết, lặng lẽ đi ra ngoài.
Bóng đêm thâm trầm, gió mát phất phơ, Chấp Kim Ngô mặc giáp nắm mâu tuần tra trên đường, tiếng bước chân rầm rầm và tiếng chuông treo từ tháp chùa xa xăm, tạo thành âm thanh của riêng Thần Đô.
Minh Hoa Thường trốn trong góc đường, Minh Hoa Chương đứng bên cạnh nàng, mấy hộ vệ mặc đồ đen, đeo mặt nạ che mặt im lặng đứng đằng sau, giống như muốn hoà vào bóng đêm.
Chấp Kim Ngô tuần tra ban đêm mới vừa đi qua giao lộ, một nhóm người lập tức chạy ra từ trong con ngõ tối đối diện. Giang Lăng cong lưng như mèo chạy qua, còn chưa kịp kể khổ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hình bóng thon dài thẳng tắp sau lưng Minh Hoa Thường.
Biểu cảm trên mặt Giang Lăng lập tức đọng lại, hắn khách sáo cười với Minh Hoa Chương, sau đó kéo Minh Hoa Thường đến góc hẻo lánh, hạ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao hắn lại tới đây?"
Giang Lăng tắm rửa xong rồi, đang định lên giường đi ngủ, đột nhiên lại phát hiện một tờ giấy ở cạnh gối, hẹn hắn gặp mặt ở cửa sau. Nếu không phải bên trên có ký tên "Minh" thì Giang Lăng thật sự không muốn để ý tới.
Minh Hoa Thường cũng nhỏ giọng nói: "Đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy các ngươi, là ta không tốt. Nhưng ta phát hiện manh mối mới, muốn thừa dịp ban đêm đến thăm dò hiện trường giết người. Nếu như thuận lợi thì có khi có thể bắt được hung thủ trong tối nay!"
"Thật à?"
"Thật." Minh Hoa Thường nói: "Bằng vào năng lực của chúng ta thì không thể lẩn vào trong phủ Ngỗi được, ta gọi nhị huynh đến hỗ trợ. Chờ Nhậm Dao một chút, người đến đông đủ thì chúng ta lập tức xuất phát."
Giang Lăng nghe thấy cuối cùng cũng tra ra manh mối của vụ án thì thầm thở phào một hơi, ngay cả việc bị Minh Hoa Thường kéo từ trên giường ra giữa đêm hôm khuya khoắt cũng không so đo. Hắn nói đùa: "Minh Hoa Thường, ta đối xử với ngươi còn hết lòng hết dạ hơn với cha ta. Chỉ sợ trên đời này chỉ có ngươi mới có thể khiến ta bất chấp đêm đen mà ra cửa."
Hai kẻ hoàn khố rất dễ dàng mới gặp mà như quen biết từ lâu, mấy ngày nay Giang Lăng và Minh Hoa Thường đã rất quen thuộc. Nàng cũng cười, lơ đễnh trêu ghẹo: "Mau thôi đi, thứ quan trọng nhất trong lòng ngươi chính là Bảo Bối của ngươi, ta tính là gì chứ?"
Hai người bọn họ nói móc chế giễu lẫn nhau, cả hai đều không có suy nghĩ mơ màng gì về phương diện nam nữ, mà Minh Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường và Giang Lăng dựa vào nhau gần như vậy, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: "Nhị nương."
Minh Hoa Thường vội vàng quay đầu: "Sao vậy?"
"Một người khác tới rồi." Minh Hoa Chương tuỳ ý lên tiếng, tay âm thầm nắm chặt lấy Minh Hoa Thường, kéo nàng về sau lưng mình.
Quả nhiên Nhậm Dao xuất hiện ở đầu phố phía trước, Giang Lăng dùng sức vẫy tay, ra hiệu cho nàng mau chạy tới. Minh Hoa Thường nhìn mà ngạc nhiên: "Vậy mà tới thật này. Nhị huynh, huynh có thiên lý nhãn à, sao huynh lại biết?"
Minh Hoa Chương không trả lời, lông mày hắn hơi nhíu lại, còn đang để ý chuyện vừa rồi.
Giang Lăng nói không sai, đúng là hắn đối xử với Minh Hoa Thường không giống bình thường. Minh Hoa Chương gửi thư cho Giang Lăng, lạc khoản trên thư đại biểu cho Minh Hoa Chương, nhưng Giang Lăng lại vô ý thức cho rằng là Minh Hoa Thường. Điều này chứng tỏ điều gì?
Có phải Giang Lăng và Minh Hoa Thường quá thân thiết rồi không? Minh Hoa Thường không có suy nghĩ về phương diện đó, nhưng Giang Lăng đã lớn thế rồi không còn nhỏ nữa, còn chẳng làm nên trò trống gì. Có phải hắn có suy nghĩ bẩn thỉu không?
Nhậm Dao chạy qua, xem ra cũng là đi ra ngoài đột xuất. Nàng nhìn lướt qua tình huống bốn phía, kinh ngạc hỏi: "Đây là đang làm gì?"
Giang Lăng giải thích sơ qua: "Đi phủ Ngỗi bắt hung thủ."
Nhậm Dao càng trở nên kinh ngạc: "Mọi người lén làm gì sau lưng ta, đã biết hung thủ là kẻ nào?"
Nhìn xem, lời đồn sinh ra như vậy đấy! Minh Hoa Thường cứng họng nói: "Nào có, ta chỉ đi điều tra hiện trường án mạng thôi mà."
Minh Hoa Chương cắt ngang quá trình ôn chuyện quá mức quen thuộc của họ, nói: "Đã sắp xếp xong tuyến đường. Trong khoảng thời gian này Chấp Kim Ngô sẽ không đi qua vùng này. Đeo mặt nạ lên, đi thôi."
Giang Lăng nhìn chiếc mặt nạ nửa mặt mỏng manh tinh xảo, ánh tia sáng kim loại lạnh lẽo, vô cùng không tình nguyện: "Tại sao phải đeo mặt nạ?"
"Nếu như các ngươi không sợ bị nhận ra, liên luỵ tới người thân bạn bè thì cũng có thể không đeo." Minh Hoa Chương lạnh nhạt ném mặt nạ vào lòng họ, nói: "Đeo hay không tuỳ các ngươi, đừng trì hoãn thời gian."
Giang Lăng và Nhậm Dao đều im lặng, ngoan ngoãn đeo mặt nạ lên. Người thần bí mặc đồ đen không nói một câu nào, im lặng mở đường, Giang Lăng và Nhậm Dao chỉ có thể đuổi theo.
Minh Hoa Thường sợ bản thân cản trở, tuỳ tiện thắt nút dây mặt nạ rồi muốn đi theo, lại bị Minh Hoa Chương giữ chặt: "Mặt nạ chưa đeo ổn."
Chuyện bất ngờ xảy ra, chưa chế tạo riêng mặt nạ cho ba người bọn họ, chỉ có thể dùng kiểu dáng tầm thường nhất. Giang Lăng và Nhậm Dao còn có thể dùng tạm, nhưng mặt Minh Hoa Thường nhỏ, mặt nạ huyền thiết đeo trên mặt nàng lại hơi to.
Minh Hoa Chương cởi mặt nạ của Minh Hoa Thường xuống, một lần nữa áp lên mặt nàng đeo giúp nàng. Minh Hoa Thường bị ép ngửa mặt lên, vừa giương mắt là có thể thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Minh Hoa Chương.
Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài đặt lên sườn mặt nàng, hơi lạnh, tập trung giống như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật.
Minh Hoa Thường hơi mất tự nhiên. Thật là kỳ lạ, vừa rồi kề sát đầu nói chuyện với Giang Lăng nàng cũng không cảm thấy nam nữ có khác, nhưng giờ phút này đối mặt với Minh Hoa Chương lại mất tự nhiên, rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ còn cách xa hơn với Giang Lăng khi nãy.
Minh Hoa Thường ngẫm nghĩ, đổ lỗi cho chuyện này là vì Giang Lăng không đẹp bằng Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Chương chú ý tới Minh Hoa Thường đang thất thần, hắn không biểu hiện ra ngoài, ngón tay vòng ra sau đầu Minh Hoa Thường, vừa buộc dây giúp nàng vừa hỏi: "Tại sao Giang Lăng lại gọi tên của muội?"
Minh Hoa Thường giật mình, vô ý thức hỏi: "Hả? À, khắp Thần Đô đâu đâu cũng có nhị nương, là ta bảo hắn gọi như vậy."
Minh Hoa Chương khẽ ừ một tiếng, không nói gì nữa. Minh Hoa Thường nhìn khuôn mặt đẹp như thần tiên gần trong gang tấc của huynh trưởng, không hiểu sao lại cảm thấy nhiệt độ không khí lạnh hơn vừa rồi.
Dường như có một làn khí lạnh thổi tới từ sau lưng, thật là kỳ lạ.
Vì muốn lấy lòng Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường hỏi: "Tạ a huynh đâu, tại sao lâu vậy rồi mà vẫn không thấy huynh ấy?"
Hơi lạnh vốn chỉ như có như không, sau khi nàng nói xong thì hoàn toàn biến thành hơi lạnh thực sự. Minh Hoa Chương buộc dây xong, đứng thẳng người rồi nói: "Hắn có nhiệm vụ khác, đã đi rồi."
Minh Hoa Thường có sơ ý nữa thì cũng nhận ra được tâm trạng của Minh Hoa Chương không tốt, nàng không dám hỏi nữa, khẽ "ồ" một tiếng.
Minh Hoa Chương quả thật đã quy hoạch tốt thời gian và lộ trình, bọn họ đi cả một đường đều không gặp phải Chấp Kim Ngô, thuận lợi bước vào phường Sùng Nghiệp, ngừng ngoài tường phủ Ngỗi.
Minh Hoa Chương dùng tay ra hiệu, người áo đen chắp tay, còn chưa đợi Minh Hoa Thường phản ứng lại là dấu tay này có ý gì, bọn họ đã đạp lên mặt tường nhảy khỏi mặt đất, lặng yên không một tiếng động bay qua tường cao giống như lá rụng.
Minh Hoa Thường yên lặng trợn to mắt, lúc này cạnh cửa truyền đến tiếng động rất khẽ, người bên trong mở cửa hông ra, im lặng giấu trong bóng tối. Minh Hoa Chương cầm trường đao, dẫn đầu đi trước: "Đuổi kịp."
Minh Hoa Thường im lặng ngậm miệng lại. Toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu lát, đâu vào đấy, không có lấy một lời dư thừa, là phong cách của huynh trưởng.
Ngậm Dao và Giang Lăng đều bị sự thản nhiên chuyên nghiệp này làm bình tĩnh lại, đây mới là thực lực chân chính của Huyền Kiêu Vệ ư? Nếu như đây là trình độ phổ biến, dù Huyền Kiêu Vệ chỉ có vài trăm người, có được một đội ngũ như vậy thì cũng đủ để chuyển bại thành thắng trong bất kỳ một cuộc chính biến nào.
Minh Hoa Chương quen cửa quen nẻo đi đến công xưởng, một đường như vào chỗ không người. Trước cửa công xưởng đã có hai người áo đen đứng sẵn, Giang Lăng không nhịn được nhìn xuống cái bóng dưới chân bọn họ.
Minh Hoa Chương giống như là có thể nghe thấy tiếng lòng của Giang Lăng, nói: "Đây là tôi tớ trông coi công xưởng của Ngỗi gia, còn sống."
Lời tóm tắt rất đơn giản, Giang Lăng không còn gì để nói, hỏi: "Chúng ta tới nơi này để làm gì?"
"Nhìn hiện trường." Minh Hoa Chương đẩy cửa công xưởng ra, nói với Minh Hoa Thường: "Bên trong đã khôi phục thành tình trạng hôm xảy ra vụ án, tự muội xem đi."
Nhậm Dao không nhịn được hỏi: "Sao ngươi biết tình trạng ngày xảy ra vụ án chính là như vậy?"
"Những điều trước mắt có thể hỏi, có thể hoàn nguyên đều đã làm đến cực hạn, cho dù không phải giống như đúc thì cũng không thể tốt hơn được nữa." Minh Hoa Chương nói: "Vị trí thi thể Ngỗi Bạch Tuyên ngã xuống đã được ta đánh dấu, may mà trong khoảng thời gian này đồn đãi nơi này có quỷ, không ai dám đến. Ta sai người dọn dẹp dấu vết khi làm pháp sự, cố gắng đặt con rối về chỗ cũ, hẳn là chênh lệch không lớn."
Minh Hoa Thường gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rất khẽ, cẩn thận đi vào công xưởng.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cảm giác lạnh lẽo giống như loài rắn bò lên hai chân nàng. Minh Hoa Thường đã không có sức mà quan tâm nữa, bởi vì toàn bộ tinh thần của nàng đều xuyên vào trong cảnh tượng ngày hôm đó.
Mặt Minh Hoa Thường trầm xuống: "Nhị huynh thật là độ lượng, đều đã đến thời điểm này mà còn có thể an nhàn thoải mái ngồi uống trà."
"Tại sao ta phải sốt ruột?"
"Hôm nay là mùng hai tháng Ba." Minh Hoa Thường nhìn hắn chằm chằm, nói: "Đại điển sắc phong Thái tử sẽ được cử hành vào bốn ngày sau."
Quả nhiên, sau khi nàng nói ra câu này, động tác đóng cửa sổ của Minh Hoa Chương ngừng lại. Hắn thả tay xuống, quay lại, ý tứ không rõ nhìn Minh Hoa Thường, đôi mắt đen trầm như mực: "Muội biết muội đang làm gì không?"
"Muội biết." Minh Hoa Thường vẫn luôn bày ra hình tượng muội muội ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Minh Hoa Chương, đây là lần đầu tiên nàng để lộ ra một khía cạnh phản nghịch.
Minh Hoa Thường đứng lên, dù chiều cao giữa nàng và Minh Hoa Chương chênh lệch rất nhiều, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng Minh Hoa Chương không chút chùn bước: "Muội còn nghĩ sao mấy ngày nay đều không gặp được mọi người, bởi vì chuyện huynh muốn tra căn bản không phải án mạng. Việc trong phủ Ngỗi có ma quỷ lộng hành thật hay không, trong nhà có người chết hay không, huynh căn bản không quan tâm chút nào. Huynh chỉ quan tâm tới việc là ai đặt mua con rối hình cấm quân, những con rối đó lại đi về đâu."
Minh Hoa Chương im lặng. Trong phòng không đốt đèn, gió thổi qua bóng đêm, lá cây khẽ vang xào xạc, đổ bóng loang lổ lên trên khung cửa sổ. Những bóng cây đó đổ xuống người Minh Hoa Chương, khiến hình dáng hắn trở nên mơ hồ, bởi vậy càng làm nổi bật dáng người thon dài của hắn, ở trong bóng đêm có cảm giác áp bách kinh người.
Minh Hoa Thường không nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được hắn vẫn luôn nhìn vào nàng, dù đứng ngược sáng cũng không ảnh hưởng đến việc ánh sáng trong đôi mắt hắn sắc bén sáng ngời như lưỡi dao.
Sự im lặng này của Minh Hoa Chương khiến nàng cảm thấy lạ lẫm, thậm chí trong nháy mắt đó nàng còn sinh ra nghi ngờ, người trước mặt này, thật sự là huynh trưởng của nàng ư?
Ngón tay Minh Hoa Thường nắm chặt váy, vẫn mạnh dạn nói ra: "So với chuyện của Thái tử thì cái chết của một dân nữ bình thường có đáng là gì đâu? Huynh không quan tâm, thế nhưng ta không có cách nào làm như không biết. Nàng ấy bị bắt cóc từ khi sáu tuổi, bảy tuổi bị bán vào nhà giàu có làm nô, mười bốn tuổi bị kéo ra bán trao tay tựa như hàng hoá, nếu không phải gặp được Ngỗi Nghiêm Thanh, nàng ấy đã phải lưu lạc phong trần. Thế nhưng Ngỗi Nghiêm Thanh căn bản không phải người cứu nàng ấy, nàng ấy chỉ chuyển từ một địa ngục này qua một địa ngục khác mà thôi."
"Nàng ấy bị Ngỗi Nghiêm Thanh xâm phạm nhiều năm, không có đường nào để nói ra ngoài. Khó khăn lắm mới sắp được kết làm phu thê với vị sư huynh đã yêu thích từ nhỏ, dường như sắp thoát khỏi bàn tay của sư phụ, thế nhưng một câu của Ngỗi Nghiêm Thanh lại khiến nàng ấy quay về cảnh ngộ ban đầu. Ngỗi Nghiêm Thanh bảo Ngỗi Mặc Duyên nạp tiểu sư muội làm thiếp, hứa hẹn rằng trên thực tế Ngỗi Chu Nghiễn mới là vợ cả. Từ đầu tới cuối Ngỗi Bạch Tuyên chỉ là một công cụ dùng để làm trâu làm ngựa mà thôi."
Lúc trước Minh Hoa Chương vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng lúc nghe tới Ngỗi Bạch Tuyên bị Ngỗi Nghiêm Thanh xâm phạm thì rõ ràng trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Minh Hoa Chương khẽ nhíu mày, hắn cẩn thận quan sát Minh Hoa Thường một lúc, dường như đang châm chước từ ngữ: "Muội nói xâm phạm, là chỉ Ngỗi Nghiêm Thanh đánh chửi Ngỗi Bạch Tuyên, hay là..."
Minh Hoa Thường mím môi nhìn hắn: "Chính là cái ý mà huynh nghĩ."
Minh Hoa Chương trầm mặc. Hắn im lặng rất lâu, hỏi: "Sao muội lại biết loại chuyện này?"
"Một hạ nhân tuần tra ban đêm nói cho muội biết." Minh Hoa Thường nói: "Nếu như huynh không tin thì có thể tự đi hỏi, nhìn xem muội có lừa huynh hay không?"
"Không cần." Minh Hoa Chương thở dài: "Ta chỉ cho rằng bọn họ vì tình yêu và gia sản, không ngờ tới sau lưng còn có những chuyện bí ẩn như thế này."
Minh Hoa Thường đi đến trước mặt Minh Hoa Chương, khẩn khoản nhìn hắn: "Bất kể nữ tử kia đã làm gì, đều không phải là lý do khiến nàng ấy bị đối xử như thế. Cho dù nàng ấy có tội cũng nên đặt dưới ánh mặt trời mà thẩm phán, chứ không phải giống như hiện tại, chết không rõ ràng. Nhị huynh, muội cũng là nữ tử, muội không có cách nào ngồi yên chẳng quan tâm."
Minh Hoa Chương cúi đầu xuống là lập tức thấy đôi mắt trong trẻo đen bóng của nàng, giống như con nai trong rừng sâu. Minh Hoa Chương ngừng một lúc, hắn cũng không biết khoảnh khắc thất thần trong giây lát này là bởi vì lời nói của nàng, hay là bởi vì đôi mắt của nàng: "Muội muốn làm gì?"
"Muội muốn đi xem hiện trường phát hiện vụ án, phơi bày tất cả chân tướng cho thiên hạ biết." Minh Hoa Thường nói: "Bằng năng lực của muội thì không vào được Ngỗi gia, cho dù thêm cả Nhậm Dao và Giang Lăng cũng không được. Nhị huynh, chỉ có huynh có thể giúp được muội."
Minh Hoa Chương không nói chuyện, Minh Hoa Thường đánh giá sắc mặt của hắn, thế nhưng hắn thực sự giấu quá kỹ, nàng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền nói: "Nhị huynh, mặc dù trước kia muội và huynh rất ít gặp nhau, nhưng huynh vẫn luôn là ngôi sao hoàn mỹ nhất trong lòng muội. Ngay cả cha cũng có thời điểm mềm yếu hồ đồ, nhưng huynh chưa từng có. Vì huynh nên muội mới tin rằng trên đời này thật sự có quân tử tài đức vẹn toàn, trước sau như một, khiến muội bằng lòng tin rằng có lẽ việc chung sống cả đời với một nam lang cũng không phải là vô vị đến vậy. Huynh sẽ không nói với muội là, thật ra huynh cũng giống những kẻ bị tiền tài làm mờ mắt, chỉ quan tâm Thái tử, không quan tâm tới việc sống chết của người bình thường chút nào chứ?"
Minh Hoa Chương thở dài: "Cũng không cần nâng ta lên cao như vậy. Nếu muội đã nghĩ thế thì đi thôi, đi đổi một bộ y phục dễ hành động một chút."
Minh Hoa Thường mừng rỡ, lập tức đồng ý: "Vâng, cảm ơn nhị huynh!"
Nàng cũng biết việc này không nên chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài. Chưa chạy được hai bước lại bị Minh Hoa Chương gọi lại, Minh Hoa Chương nhìn nàng, nói: "Hình như muội rất bài xích chuyện thành hôn?"
Minh Hoa Thường lập tức cảm thấy bất ngờ, cúi đầu nói: "Có lẽ vậy. Trước khi chưa thành hôn, các nương tử khuê tú ai ai cũng hoạt bát rực rỡ, mỗi người mỗi vẻ, có thể tranh hơn thua vì một bài thơ, một bản nhạc cả ngày. Thế nhưng đợi đến sau khi các nàng thành hôn thì đều vẻ mặt mơ hồ, từ đây chỉ biết bàn luận chuyện mẹ chồng, chị em chồng, trượng phu, con cái, tiểu thiếp. Muội cảm thấy rất đáng sợ."
Minh Hoa Thường ngước mắt, cười nói: "Có lẽ là muội quá để tâm vào chuyện vụn vặt thôi, tập trung vào chuyện sinh hoạt gia đình, không có gì không tốt."
Minh Hoa Chương chưa từng suy xét chuyện thành hôn, hắn không cách nào hiểu được loại cảm giác này, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương mờ mịt của Minh Hoa Thường. Hắn không biết muội muội từ nhỏ không thân thiết nghĩ về mình như vậy, hắn cũng không biết trong lòng Minh Hoa Thường nhìn hoạt bát thích cười, yêu quý sinh hoạt lại lắng đọng nhiều cảm xúc bi quan như vậy.
Là hắn sơ sót. Nàng vừa sinh ra đã không có mẫu thân, Trấn Quốc Công tập trung phần lớn tinh lực trên người hắn, lẽ ra hắn nên thường quan tâm chăm sóc Minh Hoa Thường. Nhưng hắn chỉ chú ý để nàng không lo cơm áo, lại quên quan tâm thế giới nội tâm của nàng.
Nàng tình cảm dồi dào, thiện lương chân thành, có suy nghĩ của riêng mình. Đây là chuyện tốt, không nên bị bóp chết. Hắn từng hạ quyết tâm không cho nàng bước vào Huyền Kiêu Vệ, bây giờ nghĩ lại, hắn có khác gì những trưởng bối ép buộc nàng lấy chồng đâu?
Đều tự cho rằng như vậy là tốt cho nàng.
Minh Hoa Chương chậm rãi tới gần, vỗ vỗ bả vai Minh Hoa Thường, nói: "Không muốn thì thôi, bên phía phụ thân ta sẽ nói với người. Muội còn nhỏ, sống theo cách mình thích là đủ rồi."
Trước khi tới đây mong đợi lớn nhất của Minh Hoa Thường chẳng qua cũng chỉ là Minh Hoa Chương bằng lòng dẫn nàng đi xem hiện trường án mạng, không nghĩ tới vậy mà hắn lại ủng hộ suy nghĩ không muốn gả chồng của Minh Hoa Thường.
Loại lời này, ngay cả nha hoàn lớn lên từ nhỏ với nàng đều không thể thấu hiểu, tất cả mọi người cảm thấy là nàng thẹn thùng.
Những ngày này những lời đánh tiếng nói tổ mẫu muốn thu xếp hôn sự cho nàng càng lúc càng lớn, Minh Hoa Thường gần như có thể dự đoán được, chờ sau khi thời cuộc bình ổn hơn chút thì tổ mẫu sẽ dẫn theo nàng và các đường tỷ muội đi ra ngoài "đạp thanh", chỉ cần nhìn thấy lang quân nào có dòng dõi không chênh lệch mấy, thì sẽ vô cùng vui vẻ đính hôn cho nàng.
Tất cả mọi người cảm thấy đây là vì tốt cho nàng, chỉ có Minh Hoa Chương sẽ nói với nàng, không muốn thì thôi.
Không cần đưa ra lý do, không muốn chính là không muốn.
Minh Hoa Thường giật mình, lập tức trào lên cảm giác chua xót khó nói thành lời: "Huynh trưởng..."
"Không sao." Minh Hoa Chương chỉ nắm lấy bờ vai nàng rồi rút tay lại, dáng vẻ quang minh lỗi lạc, dừng ở lễ nghĩa, nói: "Đi thay quần áo đi, mặc bộ nào màu tối một chút, ta dẫn muội đến Ngỗi gia."
"Vâng!" Minh Hoa Thường cảm động không nói thành lời, nàng may mắn cỡ nào, có thể có một vị huynh trưởng như vậy! Đáng tiếc, chung quy hắn cũng không phải huynh trưởng ruột thịt của nàng.
Minh Hoa Thường nghĩ đến đồng bạn, vội nhắc nhở: "Nhị huynh, còn có Giang Lăng và Nhậm Dao."
Minh Hoa Chương nhíu mày: "Bọn họ? Bây giờ đã đến thời gian cấm đi lại ban đêm, muốn dẫn bọn họ ra thì tốn công lắm. Dù sao hai người bọn họ cũng không có tác dụng gì, không cần phải thông báo cho bọn họ."
"Không được!" Minh Hoa Thường kiên trì nói: "Bọn muội là một đội ngũ, không thể tuỳ tiện bỏ rơi ai. Chính muội đi thăm dò hiện trường lại không gọi bọn họ, lời này muội không nói ra được."
Minh Hoa Chương không nói gì, Minh Hoa Thường cũng biết yêu cầu này là thêm phiền phức, nàng giữ chặt cổ tay Minh Hoa Chương, chơi xấu: "Huynh trưởng..."
Minh Hoa Chương thật sự hết cách với nàng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, muội đi chuẩn bị đi. Chuyện của Giang Lăng và Nhậm Dao ta sẽ sắp xếp."
Minh Hoa Thường đã được như ước nguyện, vui vẻ đồng ý, nhảy nhót rời đi. Nữ tử Đại Đường cưỡi ngựa là chuyện thường, mặc dù Minh Hoa Thường không thích vận động, nhưng cũng mua sắm rất nhiều bộ Hồ phục tay áo hẹp gọn người. Nàng chọn một bộ màu tím đen, thay đồ bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó nguỵ trang giường của mình thành hình dáng như có người đang ngủ, không để nha hoàn biết, lặng lẽ đi ra ngoài.
Bóng đêm thâm trầm, gió mát phất phơ, Chấp Kim Ngô mặc giáp nắm mâu tuần tra trên đường, tiếng bước chân rầm rầm và tiếng chuông treo từ tháp chùa xa xăm, tạo thành âm thanh của riêng Thần Đô.
Minh Hoa Thường trốn trong góc đường, Minh Hoa Chương đứng bên cạnh nàng, mấy hộ vệ mặc đồ đen, đeo mặt nạ che mặt im lặng đứng đằng sau, giống như muốn hoà vào bóng đêm.
Chấp Kim Ngô tuần tra ban đêm mới vừa đi qua giao lộ, một nhóm người lập tức chạy ra từ trong con ngõ tối đối diện. Giang Lăng cong lưng như mèo chạy qua, còn chưa kịp kể khổ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hình bóng thon dài thẳng tắp sau lưng Minh Hoa Thường.
Biểu cảm trên mặt Giang Lăng lập tức đọng lại, hắn khách sáo cười với Minh Hoa Chương, sau đó kéo Minh Hoa Thường đến góc hẻo lánh, hạ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao hắn lại tới đây?"
Giang Lăng tắm rửa xong rồi, đang định lên giường đi ngủ, đột nhiên lại phát hiện một tờ giấy ở cạnh gối, hẹn hắn gặp mặt ở cửa sau. Nếu không phải bên trên có ký tên "Minh" thì Giang Lăng thật sự không muốn để ý tới.
Minh Hoa Thường cũng nhỏ giọng nói: "Đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy các ngươi, là ta không tốt. Nhưng ta phát hiện manh mối mới, muốn thừa dịp ban đêm đến thăm dò hiện trường giết người. Nếu như thuận lợi thì có khi có thể bắt được hung thủ trong tối nay!"
"Thật à?"
"Thật." Minh Hoa Thường nói: "Bằng vào năng lực của chúng ta thì không thể lẩn vào trong phủ Ngỗi được, ta gọi nhị huynh đến hỗ trợ. Chờ Nhậm Dao một chút, người đến đông đủ thì chúng ta lập tức xuất phát."
Giang Lăng nghe thấy cuối cùng cũng tra ra manh mối của vụ án thì thầm thở phào một hơi, ngay cả việc bị Minh Hoa Thường kéo từ trên giường ra giữa đêm hôm khuya khoắt cũng không so đo. Hắn nói đùa: "Minh Hoa Thường, ta đối xử với ngươi còn hết lòng hết dạ hơn với cha ta. Chỉ sợ trên đời này chỉ có ngươi mới có thể khiến ta bất chấp đêm đen mà ra cửa."
Hai kẻ hoàn khố rất dễ dàng mới gặp mà như quen biết từ lâu, mấy ngày nay Giang Lăng và Minh Hoa Thường đã rất quen thuộc. Nàng cũng cười, lơ đễnh trêu ghẹo: "Mau thôi đi, thứ quan trọng nhất trong lòng ngươi chính là Bảo Bối của ngươi, ta tính là gì chứ?"
Hai người bọn họ nói móc chế giễu lẫn nhau, cả hai đều không có suy nghĩ mơ màng gì về phương diện nam nữ, mà Minh Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường và Giang Lăng dựa vào nhau gần như vậy, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: "Nhị nương."
Minh Hoa Thường vội vàng quay đầu: "Sao vậy?"
"Một người khác tới rồi." Minh Hoa Chương tuỳ ý lên tiếng, tay âm thầm nắm chặt lấy Minh Hoa Thường, kéo nàng về sau lưng mình.
Quả nhiên Nhậm Dao xuất hiện ở đầu phố phía trước, Giang Lăng dùng sức vẫy tay, ra hiệu cho nàng mau chạy tới. Minh Hoa Thường nhìn mà ngạc nhiên: "Vậy mà tới thật này. Nhị huynh, huynh có thiên lý nhãn à, sao huynh lại biết?"
Minh Hoa Chương không trả lời, lông mày hắn hơi nhíu lại, còn đang để ý chuyện vừa rồi.
Giang Lăng nói không sai, đúng là hắn đối xử với Minh Hoa Thường không giống bình thường. Minh Hoa Chương gửi thư cho Giang Lăng, lạc khoản trên thư đại biểu cho Minh Hoa Chương, nhưng Giang Lăng lại vô ý thức cho rằng là Minh Hoa Thường. Điều này chứng tỏ điều gì?
Có phải Giang Lăng và Minh Hoa Thường quá thân thiết rồi không? Minh Hoa Thường không có suy nghĩ về phương diện đó, nhưng Giang Lăng đã lớn thế rồi không còn nhỏ nữa, còn chẳng làm nên trò trống gì. Có phải hắn có suy nghĩ bẩn thỉu không?
Nhậm Dao chạy qua, xem ra cũng là đi ra ngoài đột xuất. Nàng nhìn lướt qua tình huống bốn phía, kinh ngạc hỏi: "Đây là đang làm gì?"
Giang Lăng giải thích sơ qua: "Đi phủ Ngỗi bắt hung thủ."
Nhậm Dao càng trở nên kinh ngạc: "Mọi người lén làm gì sau lưng ta, đã biết hung thủ là kẻ nào?"
Nhìn xem, lời đồn sinh ra như vậy đấy! Minh Hoa Thường cứng họng nói: "Nào có, ta chỉ đi điều tra hiện trường án mạng thôi mà."
Minh Hoa Chương cắt ngang quá trình ôn chuyện quá mức quen thuộc của họ, nói: "Đã sắp xếp xong tuyến đường. Trong khoảng thời gian này Chấp Kim Ngô sẽ không đi qua vùng này. Đeo mặt nạ lên, đi thôi."
Giang Lăng nhìn chiếc mặt nạ nửa mặt mỏng manh tinh xảo, ánh tia sáng kim loại lạnh lẽo, vô cùng không tình nguyện: "Tại sao phải đeo mặt nạ?"
"Nếu như các ngươi không sợ bị nhận ra, liên luỵ tới người thân bạn bè thì cũng có thể không đeo." Minh Hoa Chương lạnh nhạt ném mặt nạ vào lòng họ, nói: "Đeo hay không tuỳ các ngươi, đừng trì hoãn thời gian."
Giang Lăng và Nhậm Dao đều im lặng, ngoan ngoãn đeo mặt nạ lên. Người thần bí mặc đồ đen không nói một câu nào, im lặng mở đường, Giang Lăng và Nhậm Dao chỉ có thể đuổi theo.
Minh Hoa Thường sợ bản thân cản trở, tuỳ tiện thắt nút dây mặt nạ rồi muốn đi theo, lại bị Minh Hoa Chương giữ chặt: "Mặt nạ chưa đeo ổn."
Chuyện bất ngờ xảy ra, chưa chế tạo riêng mặt nạ cho ba người bọn họ, chỉ có thể dùng kiểu dáng tầm thường nhất. Giang Lăng và Nhậm Dao còn có thể dùng tạm, nhưng mặt Minh Hoa Thường nhỏ, mặt nạ huyền thiết đeo trên mặt nàng lại hơi to.
Minh Hoa Chương cởi mặt nạ của Minh Hoa Thường xuống, một lần nữa áp lên mặt nàng đeo giúp nàng. Minh Hoa Thường bị ép ngửa mặt lên, vừa giương mắt là có thể thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Minh Hoa Chương.
Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài đặt lên sườn mặt nàng, hơi lạnh, tập trung giống như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật.
Minh Hoa Thường hơi mất tự nhiên. Thật là kỳ lạ, vừa rồi kề sát đầu nói chuyện với Giang Lăng nàng cũng không cảm thấy nam nữ có khác, nhưng giờ phút này đối mặt với Minh Hoa Chương lại mất tự nhiên, rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ còn cách xa hơn với Giang Lăng khi nãy.
Minh Hoa Thường ngẫm nghĩ, đổ lỗi cho chuyện này là vì Giang Lăng không đẹp bằng Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Chương chú ý tới Minh Hoa Thường đang thất thần, hắn không biểu hiện ra ngoài, ngón tay vòng ra sau đầu Minh Hoa Thường, vừa buộc dây giúp nàng vừa hỏi: "Tại sao Giang Lăng lại gọi tên của muội?"
Minh Hoa Thường giật mình, vô ý thức hỏi: "Hả? À, khắp Thần Đô đâu đâu cũng có nhị nương, là ta bảo hắn gọi như vậy."
Minh Hoa Chương khẽ ừ một tiếng, không nói gì nữa. Minh Hoa Thường nhìn khuôn mặt đẹp như thần tiên gần trong gang tấc của huynh trưởng, không hiểu sao lại cảm thấy nhiệt độ không khí lạnh hơn vừa rồi.
Dường như có một làn khí lạnh thổi tới từ sau lưng, thật là kỳ lạ.
Vì muốn lấy lòng Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường hỏi: "Tạ a huynh đâu, tại sao lâu vậy rồi mà vẫn không thấy huynh ấy?"
Hơi lạnh vốn chỉ như có như không, sau khi nàng nói xong thì hoàn toàn biến thành hơi lạnh thực sự. Minh Hoa Chương buộc dây xong, đứng thẳng người rồi nói: "Hắn có nhiệm vụ khác, đã đi rồi."
Minh Hoa Thường có sơ ý nữa thì cũng nhận ra được tâm trạng của Minh Hoa Chương không tốt, nàng không dám hỏi nữa, khẽ "ồ" một tiếng.
Minh Hoa Chương quả thật đã quy hoạch tốt thời gian và lộ trình, bọn họ đi cả một đường đều không gặp phải Chấp Kim Ngô, thuận lợi bước vào phường Sùng Nghiệp, ngừng ngoài tường phủ Ngỗi.
Minh Hoa Chương dùng tay ra hiệu, người áo đen chắp tay, còn chưa đợi Minh Hoa Thường phản ứng lại là dấu tay này có ý gì, bọn họ đã đạp lên mặt tường nhảy khỏi mặt đất, lặng yên không một tiếng động bay qua tường cao giống như lá rụng.
Minh Hoa Thường yên lặng trợn to mắt, lúc này cạnh cửa truyền đến tiếng động rất khẽ, người bên trong mở cửa hông ra, im lặng giấu trong bóng tối. Minh Hoa Chương cầm trường đao, dẫn đầu đi trước: "Đuổi kịp."
Minh Hoa Thường im lặng ngậm miệng lại. Toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu lát, đâu vào đấy, không có lấy một lời dư thừa, là phong cách của huynh trưởng.
Ngậm Dao và Giang Lăng đều bị sự thản nhiên chuyên nghiệp này làm bình tĩnh lại, đây mới là thực lực chân chính của Huyền Kiêu Vệ ư? Nếu như đây là trình độ phổ biến, dù Huyền Kiêu Vệ chỉ có vài trăm người, có được một đội ngũ như vậy thì cũng đủ để chuyển bại thành thắng trong bất kỳ một cuộc chính biến nào.
Minh Hoa Chương quen cửa quen nẻo đi đến công xưởng, một đường như vào chỗ không người. Trước cửa công xưởng đã có hai người áo đen đứng sẵn, Giang Lăng không nhịn được nhìn xuống cái bóng dưới chân bọn họ.
Minh Hoa Chương giống như là có thể nghe thấy tiếng lòng của Giang Lăng, nói: "Đây là tôi tớ trông coi công xưởng của Ngỗi gia, còn sống."
Lời tóm tắt rất đơn giản, Giang Lăng không còn gì để nói, hỏi: "Chúng ta tới nơi này để làm gì?"
"Nhìn hiện trường." Minh Hoa Chương đẩy cửa công xưởng ra, nói với Minh Hoa Thường: "Bên trong đã khôi phục thành tình trạng hôm xảy ra vụ án, tự muội xem đi."
Nhậm Dao không nhịn được hỏi: "Sao ngươi biết tình trạng ngày xảy ra vụ án chính là như vậy?"
"Những điều trước mắt có thể hỏi, có thể hoàn nguyên đều đã làm đến cực hạn, cho dù không phải giống như đúc thì cũng không thể tốt hơn được nữa." Minh Hoa Chương nói: "Vị trí thi thể Ngỗi Bạch Tuyên ngã xuống đã được ta đánh dấu, may mà trong khoảng thời gian này đồn đãi nơi này có quỷ, không ai dám đến. Ta sai người dọn dẹp dấu vết khi làm pháp sự, cố gắng đặt con rối về chỗ cũ, hẳn là chênh lệch không lớn."
Minh Hoa Thường gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rất khẽ, cẩn thận đi vào công xưởng.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cảm giác lạnh lẽo giống như loài rắn bò lên hai chân nàng. Minh Hoa Thường đã không có sức mà quan tâm nữa, bởi vì toàn bộ tinh thần của nàng đều xuyên vào trong cảnh tượng ngày hôm đó.
/63
|