Hàn Hiệt nghẹn họng, bình tĩnh nhìn Minh Hoa Thường một cái.
Ông ta từng gặp nhiều tiểu thư nhà Công Hầu, xinh đẹp, bình thường, tài hoa hơn người, không học vấn không nghề nghiệp, hư vinh, kiêu căng, mỗi người mỗi tính, nhưng các nàng có một điểm giống nhau, đó là mắt cao hơn đầu.
Những tiểu thư quý tộc này, từ khi sinh ra chưa từng phải lo lắng về miếng cơm manh áo, không biết khó khăn của nhân gian, tất nhiên là coi tiền tài như rác. Các nàng chưa bao giờ có khái niệm kiếm tiền nuôi gia đình, mà càng để tâm tới việc giữ gìn ích lợi của gia tộc, giúp đỡ tiền đồ cho nhà chồng, dù rằng cái gọi là lợi ích của gia tộc... thật ra cũng không phải là lợi ích của các nàng.
Cho nên Hàn Hiệt đặt trọng tâm câu chuyện ở đoạn sau, đối với người buôn bán nhỏ có thể dùng tiền tài để dụ dỗ, nhưng đối với thiên kim Công phủ thì hiển nhiên là không được. Ông ấy nghe nói vị Minh nương tử này chưa đính hôn, thật ra miếng mồi chân chính mà Hàn Hiệt chuẩn bị cho nàng là chuyện hôn sự.
Nếu nàng thật sự có thể cung cấp tình báo có ích, để Nữ hoàng khai ân, tìm danh sách phát cho nàng một thánh chỉ tứ hôn là việc quá dễ dàng.
Nhưng mồi còn chưa tung ra mà cá đã cắn lên lưỡi câu thẳng. Nàng chủ động như vậy, kết hợp với việc Minh gia từng là thân tín của Thái tử Chương Hoài, không thể không khiến Hàn Hiệt nghĩ nhiều... Có khi nào nàng cố ý đồng ý, mượn cơ hội lẫn vào đội thân vệ của Thiên tử, để đánh cắp tin tức bên trong cho nhà bọn họ không?
Nghĩ vậy thì, vị Minh nhị nương tử này... hoàn toàn không phải người không có chí tiến thủ, không tranh không đoạt như trong truyền thuyết.
Hàn Hiệt chậm rãi lên tiếng: "Hàn mỗ vẫn chưa nói xong, tiểu nương tử đã nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi!" Minh Hoa Thường nói: "Cho dù là làm phòng thu chi gảy bàn tính cho chưởng quỹ thì đến lúc già cũng sẽ bị đuổi việc đấy. Trên đời này có bao nhiêu chức vị không đuổi, không sa thải, lại còn trợ cấp nuôi dưỡng cả đời chứ? Sợ là chỉ có mệnh quan triều đình. Đáng tiếc ta là nữ tử, không thể khoa khảo nhập sĩ, có thể có cơ hội như gia nhập Huyền Kiêu Vệ, đương nhiên là phải bắt lấy."
Minh Hoa Thường chỉ lười động não, nhưng nàng không phải kẻ không có đầu óc. Huyền Kiêu Vệ đột nhiên dẫn nàng đi giữa đường cái, còn để nàng gặp được thủ lĩnh trực thuộc, chẳng lẽ là muốn thương lượng với nàng thật ư? Nàng căn bản không được chọn lựa, chi bằng thể hiện thái độ tốt một chút, tranh thủ lấy được đãi ngộ tốt.
Đúng lúc nàng đang buồn rầu về chuyện kiếm sống, nếu như nàng có thể gia nhập Huyền Kiêu Vệ, vậy thì tương lai việc lập nữ hộ, mua khế đất căn bản không đáng nhắc tới. Hiện tại nàng cũng không biết người giết mình là ai, có thể thấy được kẻ phía sau cũng rắc rối phức tạp. Chỉ dựa vào một mình nàng thì không đấu lại quý tộc có quyền thế, nàng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của một quái thú càng to lớn, càng có quyền thế hơn.
Huyền Kiêu, chim kiêu màu đen. Vào thời cổ, kiêu được coi là chiến thần, biểu tượng của cái chết, cho nên cái tên này có nghĩa là... sát thủ trong đêm tối.
Sự tồn tại của Huyền Kiêu Vệ đương nhiên là không sáng rọi, thậm chí có thể nói là không đạo nghĩa, nhưng quả thật có thể giải quyết vấn đề cấp bách của nàng. Nàng đã không chống lại được, vậy thì thuận theo đi.
Dường như Hàn Hiệt hơi bất ngờ, cười như không cười hỏi: "Tiểu nương tử, coi ngươi nói kìa, nữ tử vốn là có người nuôi dưỡng cả đời, huống hồ là loại tiểu nương tử yếu đuối, dung mạo xinh đẹp, được phụ huynh yêu chiều như ngươi. Chờ sau này ngươi lấy chồng, nhà chồng còn có thể cắt xén tiền son phấn của ngươi hay sao? Ngươi không cần phải lựa chọn gia nhập Huyền Kiêu Vệ chỉ vì mấy đồng tiền."
Minh Hoa Thường cười lắc đầu. Đúng vậy, trước khi xuất giá nữ tử có phụ thân nuôi, sau khi xuất giá có trượng phu nuôi, sau khi phu quân chết có nhi tử nuôi, ở trong mắt nam nhân, đúng là "số nhàn hạ".
Không ở cùng lập trường, rất nhiều chuyện căn bản không thể đồng cảm như bản thân mình, Minh Hoa Thường không nhiều lời với Hàn Hiệt, chỉ thản nhiên nói: "Ngửa lòng bàn tay lên trên đòi tiền người khác thì làm sao tiêu xài thoải mái bằng tự mình kiếm. Phụ mẫu cuối cùng cũng phải rời đi trước một bước, mà trượng phu tám chín phần mười đều sẽ thay lòng đổi dạ, chỉ có quốc gia sẽ không thay đổi, nói nuôi cả đời, vậy thì chắc chắn sẽ nuôi ta cả đời."
Con người Minh Hoa Thường không có chí lớn gì, nàng không muốn kiến công lập nghiệp, có thể sống yên ổn hết đời là đủ rồi. Đợi ngày sau rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, chất lượng việc ăn ở đi lại của nàng chắc chắn sẽ hạ xuống mấy cấp bậc, nhưng giàu có cách sống của giàu, nghèo có cách sống của nghèo. Điều nàng coi trọng là ổn định, có thể nhận tiền đúng hạn mỗi tháng là được.
Phụ thân, huynh trưởng là chỗ dựa đã định trước sẽ mất đi, mà vị hôn phu tràn đầy tính không ổn định, kiếm được mấy đồng tiền cơm từ chỗ hắn, không chỉ phải xử lý quan hệ bên nhà chồng, có khi còn phải sinh con giúp hắn. So ra thì, triều đình là một đối tượng ổn định, đáng tin, giữ chữ tín, coi tiền như rác... à không phải, đối tượng đền đáp tốt cỡ nào chứ.
Hàn Hiệt nhìn nàng đầy kinh ngạc, một lúc lâu sau mới khẽ "chậc" một tiếng, nói: "Minh tiểu nương tử, ta không biết tại sao ngươi lại cố chấp với tiền bạc như vậy... Nhưng nếu như ngươi cảm thấy gia nhập Huyền Kiêu Vệ là có thể kê cao gối mà ngủ, ngồi ăn chờ chết, vậy thì chỉ sợ ngươi đã đánh giá Huyền Kiêu Vệ quá thấp."
Xuất sắc, vừa rồi Hàn Hiệt còn lo lắng Minh Hoa Thường muốn lẫn vào Huyền Kiêu Vệ làm gián điệp hai mặt, hiện tại ông ấy đã có thể vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Thay vào đó ông ấy phải lo lắng xem có phải nàng muốn trà trộn vào đó để lừa tiền không.
Việc liên quan tới hạnh phúc cả đời của mình, Minh Hoa Thường lập tức bày ra vẻ mặt thành kính, khiêm tốn hỏi: "Vậy Hàn Tướng quân yêu cầu ta làm gì?"
"Vậy thì phải xem ngươi có thể làm được gì." Hàn Hiệt nói: "Trong Huyền Kiêu Vệ được chia làm bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Chỉ có đạt tới cấp Địa thì mới có thể nhận bổng lộc trọn đời, chỉ sợ là khiến tiểu nương tử thất vọng rồi."
Minh Hoa Thường khẽ "ồ" một tiếng, hiển nhiên cũng phát hiện tiền của triều đình không dễ kiếm đến vậy, phần cơm này cũng không dễ ăn đến thế. Nàng nhanh chóng vực dậy tinh thần, nói: "Không thất vọng! Thế làm sao mới có thể lên tới cấp Địa?"
Hàn Hiệt khẽ cười một tiếng, vị tiểu nương tử này đúng là dám nghĩ. Hàn Hiệt không sợ nàng sẽ tiết lộ ra ngoài, nói tỉ mỉ: "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng chỉ là cấp bậc đại khái, chỉ đại biểu cho quyền hạn bên trong Huyền Kiêu Vệ, trong mỗi một cấp còn được phân chia thành rất nhiều chức vị, toàn bộ Huyền Kiêu Vệ không chỉ có bốn cấp. Trong đó cấp chữ Thiên là thân tín của Nữ hoàng, không có quan trên, có bất kỳ chuyện gì cũng có thể trực tiếp bẩm báo cho Nữ hoàng. Cấp chữ Địa là tinh anh, không chỉ phải sưu tập tình báo, còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ độc lập. Cấp chữ Huyền phụ trách nghe ngóng tin tức, truyền lại tình báo. Cấp chữ Hoàng là cấp thấp hơn, không có cấp trên nối tiếp, sưu tập tất cả tin tức có thể có ích, từ giá gạo đến chuyện xảy ra trên đường, không bàn chi tiết, viết hết tất cả nộp lên."
Minh Hoa Thường hiểu rõ, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện lý thú từ rất nhiều năm về trước.
Khi đó Nữ hoàng vừa mới đoạt quyền, thần tử không muốn đặt một nữ nhân trên đầu, chư Vương các châu ngoài càng ngo ngoe rục rịch. Sáng sớm một ngày nào đó, bên ngoài cửa cung bỗng nhiên vây đầy dân chúng đến hoisng chuyện, thần tử đang vào triều tò mò, lúc đi ngang qua thì nhìn sang, kết quả lại là một đám trộm cắp đang xếp hàng mở khóa.
Trên một cái hòm bằng đồng bốn màu kỳ lạ treo một cái khóa, những kẻ trộm lợi hại nhất kinh thành lần lượt thử qua, kết quả không một kẻ nào có thể mở ra.
Sau đó Nữ hoàng tuyên bố, cái hòm đồng này là để tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, bên trên có bốn lỗ, trong đó cái màu xanh chính là hòm Diên Ân, dùng cho khuyến nông nuôi dân; màu đỏ là hòm Chiêu Gián, dùng để phán xét triều chính; màu trắng là hòm Thân Oan, dùng để khiếu nại oan khuất; màu đen là hòm Thông Huyền, dùng để phát biểu hiến kế. Bất kể giàu nghèo sang hèn, bất kỳ người nào có ý kiến gì với triều đình, đều có thể viết trên giấy rồi nhét vào trong hòm đồng. Chạng vạng tối hằng ngày Nữ hoàng sẽ sai thái giám thân tín đi lấy hòm thư, Nữ hoàng sẽ đích thân đọc những tờ giấy bên trong.
Cái khóa kia có thật sự huyền diệu như vậy hay không thì không kẻ nào biết được, nhưng không thể nghi ngờ Nữ hoàng đã truyền cho cả thiên hạ một tín hiệu, chỉ có bà ấy mới có thể mở cái hòm đồng này ra. Nói cách khác, ngươi vĩnh viết không biết người khác viết gì trên giấy.
Các triều đại từ xưa tới nay thì việc dâng tấu lên trên là khó khăn nhất. Sau khi có hòm đồng, bất kỳ kẻ nào cũng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Nữ hoàng, bởi vậy Nữ hoàng có thể biết tiếng nói của dân và tình cảnh của dân, không cần bị thần tử và hoạn quan lừa bịp.
Nhưng tác dụng càng quan trọng hơn của hòm đồng chính là dùng để hãm hại tố giác.
Dù sao thì có được bao nhiêu bách tính biết chữ, đại đa số đều là quan viên lặng lẽ nhét thư tố giác kẻ thù chính trị vào trong hòm đồng. Nữ hoàng cũng vui vẻ để cho quần thần đối địch với nhau, như vậy thì một nữ hoàng đế như bà ấy mời ngồi vững được.
Những ngày tháng đen tối không thấy ánh mặt trời dưới ách thống trị của quan ác, những cuộc mưu phản liên tiếp xảy ra cũng sinh ra từ đó. Chưa đầy mấy năm quan ác đã lớn mạnh đến mức không thể khống chế, thần tử giận mà không dám nói gì. Quan ác ngông cuồng đến mức ngày ngày ném phi tiêu, ném trúng ai thì nói người đó mưu phản.
Cuối cùng thậm chí chúng còn dám vu cáo Ngụy Vương, Thái Bình Công chúa mưu phản. Lúc này coi như đã đá phải ván sắt, người Võ gia và Thái Bình Công chúa cùng nhau tiến cung khóc lóc kể lể. Khi đó Nữ hoàng đã ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, lại tiếp tục dung túng quan ác làm bậy nữa thì sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của Nữ hoàng, cho nên Nữ hoàng kịp thời tỉnh ngộ, giết quan ác. Lúc này đám mây đen mang tên quan ác kéo dài suốt mười năm mới kết thúc.
Hàng loạt quan ác bị xử quyết, hòm đồng dĩ nhiên cũng chậm rãi hoang phế. Minh Hoa Thường cho rằng hòm đồng đã biến mất trong dòng sông lịch sử, không nghĩ tới, nó chỉ biến từ một vật thật có thể nhìn thấy thành mạng lưới tình báo không thể thấy được.
Còn không phải hai cấp Huyền, Hoàng của Huyền Kiêu Vệ đang làm công việc của hòm đồng hay sao? Chẳng qua là cấp chữ Huyền nghe cao quý hơn một chút, chủ yếu là giám thị huân quý và quan lại, nhưng thực chất lại không có gì khác nhau.
Minh Hoa Thường không khỏi sinh ra một loại trực giác, cảm giác này vừa mới cứu nàng một mạng. Không hiểu sao Minh Hoa Thường lại cảm thấy, nếu như nàng muốn sống yên ổn, không bị quấy rầy, vậy thì không thể làm một mật thám cấp chữ Hoàng hoặc Huyền.
Huyền Kiêu Vệ chủ động tìm tới cửa, bảo nàng hỗ trợ giám thị huân quý, vậy thì sao nàng biết được có phải phía sau cũng có những người khác giám thị mình hay không?
Bất kể là xuất phát từ an toàn hay là tính toán lâu dài, nàng đều phải lấy được cấp chữ Địa. Phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tự nhiên là tính nguy hiểm sẽ tăng cao gấp bội, nhưng chỉ có như vậy mới có thể trở thành người trong Huyền Kiêu Vệ, sẽ không bị vứt bỏ một cách tùy tiện, nàng mới có thể tích lũy được mạng lưới quan hệ hữu dụng, tạo điều kiện để ngày sau mình lập hộ độc lập, sống yên thân.
Minh Hoa Thường nhanh chóng tính toán rõ ràng lợi và hại, vẫn bày ra dáng vẻ của một cô nương yếu ớt tham tiền lười biếng, không biết trời cao đất rộng, dõng dạc nói: "Cấp chữ Địa là có thể nhận bổng lộc cả đời rồi á? Vậy thì tốt, ta muốn làm cấp Địa."
Hàn Hiệt cười một tiếng, nói: "Minh nương tử thật đúng là... không thể chỉ nhìn bề ngoài. Cấp chữ Địa không phải nói là được, trong đó có rất nhiều nỗi vất vả không làm người biết. Tiểu nương tử da mịn thịt mềm, được nuông chiều từ bé, thực sự không cần phải chịu nỗi khổ này."
Minh Hoa Thường đương nhiên là sợ chịu khổ, nhưng nàng cũng biết, vận mệnh đã ghi giá rõ ràng phía sau tất cả mọi thứ. Nàng không muốn chịu khổ, vậy thì ắt sẽ mất đi những thứ đồng giá, thậm chí là đắt hơn.
Minh Hoa Thường khẽ cắn môi, hào khí tận trời nói: "Không sao, ta cảm thấy ta thông minh lanh lợi lại có tài năng, chắc chắn là sẽ làm được!"
Hàn Hiệt cười nhạt, nhìn nàng nói: "Nếu như ta còn chưa già tới hồ đồ, hình như cách đây không lâu, tiểu nương tử mới nói đầu óc mình không tốt, phản ứng chậm, sức khỏe yếu, ngay cả chạy bộ cũng không kiên trì nổi."
Lần này không cần giả, trên mặt Minh Hoa Thường toát ra vẻ đau khổ một cách tự nhiên: "Đúng là ta không kiên trì nổi. Nhưng còn cách nào nữa đâu, chỉ có cấp chữ Địa mới có thể nhận bổng lộc trọn đời."
Hàn Hiệt thực sự không biết một tiểu thư Công phủ, cũng không phải sắp bị đuổi ra khỏi nhà, tại sao nàng lại say mê tiền tài một cách cố chấp như vậy? Nhưng không hiểu sao cách nói này kết hợp với vẻ mặt của Minh Hoa Thường lại rất có sức thuyết phục, Hàn Hiệt nói: "Nếu ngươi đã có chí khí như vậy, ta cũng không thể ngăn cản ngươi vươn lên. Nhưng ta chỉ có thể tự quyết định chuyện từ cấp Huyền trở xuống, đến cấp chữ Địa thì ta không thể giúp gì rồi."
Minh Hoa Thường thử hỏi: "Cho nên..."
"Cho nên, phải kiểm tra." Hàn Hiệt cười tủm tỉm nói: "Tiểu nương tử, chỉ có thông qua nhiệm vụ thử thách mới có thể gia nhập cấp Địa."
Minh Hoa Thường cảm thấy ê răng. Nàng biết ngay mà, tìm một phiếu cơm trọn đời nào có dễ dàng như vậy. Minh Hoa Thường cảm thấy nàng đến cũng đến rồi, dứt khoát tranh thủ đãi ngộ tốt nhất một lượt, bốn mươi năm tới đây nàng đều có thể ôm bát sắt!
Minh Hoa Thường hít một hơi thật sâu, nói hùng hồn như tráng sĩ chặt tay: "Được, thi thì thi!"
"Nương tử sảng khoái." Hàn Hiệt cười nói. Minh Hoa Thường hùng dũng khí phách nhìn chằm chằm Hàn Hiệt, chính mắt nhìn ông ấy đổ nước trà hỏng trong ấm tử sa đi, thành thạo ép bánh trà. Minh Hoa Thường nhìn một lúc, can đảm "xì xì" bay hơi hết, gần như sắp không duy trì nổi nụ cười nữa: "Hàn Tướng quân?"
"Hử?" Hàn Hiệt ngẩng đầu liếc nàng một cái, dường như rất bất ngờ vì tại sao nàng lại có mặt ở đây: "Sao ngươi vẫn ở đây?"
Mặt Minh Hoa Thường cứng đờ, không biết nên bày ra biểu cảm gì: "Không phải ngài nói là muốn kiểm tra à?"
Hàn Nhiệt bâng quơ "à" một tiếng, nói: "Kiểm tra không thuộc quyền quản lý của ta. Ngươi có thể đi rồi."
Minh Hoa Thường trợn tròn mắt, nàng ý đồ lĩnh hội xem đây là bài kiểm tra gì, nhưng nàng nhìn kỹ vẻ mặt Hàn Hiệt, phát hiện hình như ông ấy đang nói thật.
Minh Hoa Thường bắt đầu nghi ngờ quyết định của bản thân, tổ chức này có đáng tin thật không? Minh Hoa Thường cố gắng nhắc nhở một cách khéo léo: "Tướng quân, ta kiểm tra bằng cách nào? Cho dù không thể tiết lộ đề thi, nhưng dù sao cũng nên nói cho ta biết thời gian và địa điểm chứ?"
Hàn Hiệt ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta không biết kiểm tra thế nào thật mà. Thế này đi, giờ Tỵ năm ngày sau, ngươi đeo một cái túi tiền màu đỏ, đến phường Ân Thuận ở cửa Nam, tìm một cửa hàng treo lá cờ màu xanh lam ở trong ngõ nhỏ sau cây liễu thứ năm. Sau khi ngươi đến thì hỏi chưởng quỹ còn thừa mấy phần bánh gạo nếp gan dê. Nếu như ông ta đưa bánh gạo nếp cho ngươi thì ngươi đi tìm theo phương hướng chỉ thị trên đó, nơi đó sẽ có người liên hệ với ngươi. Người đó sẽ nói cho ngươi biết bài kiểm tra là gì."
Minh Hoa Thường nghe đến cuối cùng thì sắp bị vòng tới váng đầu: "Sao phức tạp thế? Từ từ, có thể lặp lại một lần không, ta quên mất đoạn trước rồi."
Hàn Nhiệt cười tủm tỉm nhìn nàng: "Nếu như không nhớ rõ thì đã nói rõ ngươi không thích hợp làm nghề này. Còn nữa, nếu muốn sống thì tốt nhất là đừng có ghi lên giấy."
Bàn tay đang định tìm bút của Minh Hoa Thường sững lại, lặng lẽ từ bỏ. Nàng cảm thấy mình có lẽ... hẳn là... đã nhớ kỹ, do dự nói: "Sau đó thì sao, hôm nay đến đây thôi hả? Nếu như sau này có việc, ta phải tìm ngài kiểu gì, tới nơi này uống trà à?"
Hàn Hiệt cúi đầu ép trà, lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần tìm ta, lúc cần ta sẽ đến tìm ngươi."
Minh Hoa Thường hiểu rõ, mối liên hệ giữa bọn họ là đường dây một chiều, Hàn Hiệt có thể tìm nàng bất cứ khi nào, nàng lại không thể tìm Hàn Hiệt. Minh Hoa Thường im lặng đứng dậy, đi ra ngoài hai bước, rồi lại từ từ dừng lại.
Hàn Hiệt cho rằng nàng lại có vấn đề gì, ngẩng đầu hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Ta có thể không ăn bánh gạo nếp gan dê không?" Minh Hoa Thường thương lượng một cách vô cùng chân thành: "Ta thích bánh anh đào, thực sự không được thì đổi thành gạch cua cũng được, gan dê ăn không ngon."
Hàn Hiệt hít một hơi sâu, bánh trà trong tay đều đã bị bóp nát mất mấy miếng. Ông ấy bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Có phải ông ấy lỡ chiêu mộ một kẻ vô dụng rồi không?
Hàn Hiệt cười, hiền lành hỏi: "Ngươi nói xem?"
"À." Minh Hoa Thường đau lòng đáp một tiếng, ủ rũ đi ra. Lúc đi ra bên ngoài, còn suýt chút nữa bị vấp vào bậc thang.
Bậc thang trong quán trà này hơi cao, Minh Hoa Thường không nhìn rõ, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, may mà nàng kịp thời nắm lấy lan can. Chàng thanh niên dẫn nàng tới nhìn nàng bằng vẻ mặt "ngươi bị tàn phế à", Minh Hoa Thường cười ngọt ngào với hắn ta một cái, nắm lấy lan can, cẩn thận bước từng bước xuống dưới.
Chờ sau khi ra ngoài, chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm đều đã không thấy đâu. Minh Hoa Thường bước ra khỏi quán trà, tiếng ồn ào trên phố phường tranh nhau chen vào tai, nàng ngẩn người, quay đầu lại, cửa quán trà đã đóng lại.
Dường như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ, trong khoảng thời gian ngắn nàng không phân biệt rõ được ai thật ai ảo.
Minh Hoa Thường đi ra hẻm nhỏ, Như Ý ôm một túi quẩy xoắn nóng nổi, vừa lo lắng vừa mờ mịt đứng trên đường. Nàng ấy nhìn thấy Minh Hoa Thường, vội vàng chen tới: "Nương tử, cuối cùng ta cũng tìm được ngài. Ngài vừa đi đâu thế?"
Minh Hoa Thường nhìn thấy quẩy xoắn trong lòng Như Ý, cuối cùng cũng xác định không phải nàng sinh ra ảo giác, nàng thực sự đã gặp một đám người kỳ lạ, đồng ý một yêu cầu không hợp lẽ thường.
Nàng lấy một miếng quẩy xoắn bỏ vào trong miệng, cắn miếng quẩy xốp giòn kêu răng rắc, lúng búng nói: "Không có gì, ta thấy trên đường náo nhiệt nên đi dạo loanh quanh ấy mà. Đi thôi, chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, đến lúc phải về rồi."
Như Ý giòn giã đáp lời, ôm một túi quẩy xoắn to, đi theo Minh Hoa Thường về chùa.
Minh Hoa Thường ngoài việc không có chí cầu tiến ra thì ở những phương diện khác đều là một chủ tử tốt không thể tốt hơn. Chưa từng nổi nóng vô cớ, nói chuyện ôn hòa, làm người rộng lượng, nha hoàn không cẩn thận làm rơi vỡ gì đó, từ trước tới nay nàng không hề truy cứu, có đồ ăn cũng thường xuyên chia cho bọn nha hoàn, bọn họ đi theo hưởng lây không ít. Cho nên lúc Như Ý mua quẩy xoắn thì dứt khoát mua một túi to, chờ sau khi về chia cho bọn Chiêu Tài, Tiến Bảo ăn.
Minh Hoa Thường cũng không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, nàng và Như Ý cười nói quay lại chùa Bồ Đề, Minh lão phu nhân còn chưa lễ Phật xong. Minh Hoa Thường tìm một chỗ tránh gió, ngồi xuống bắt đầu cắn quẩy xoắn răng rắc.
Minh Dư bày tư thái Công phủ thanh cao xuất trần trở về, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì lườm nàng mấy cái, trong ánh mắt cất giấu ghen ghét và tức giận không muốn người biết.
Căm tức nàng đầu óc không bình thường, chỉ nghĩ tới ăn, buồn bực nàng là một tên vô dụng chỉ biết ăn, nhưng lại là thiên kim chân chính của Công phủ.
Minh Hoa Thường ăn hết gần nửa túi, cuối cùng Minh lão phu nhân cũng đi ra. Nàng nghe thấy tiếng động, lưu luyến không nỡ đặt bánh xuống, dùng khăn xoa tay, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt sắp bốc lửa của Minh Dư, Minh Chước. Minh lão phu nhân đi ra, liếc nhìn khóe môi Minh Hoa Thường, quai hàm banh chặt nhưng cũng không nói gì.
Đối với một đồ ngốc chỉ biết ăn thì còn nói gì được chứ?
Chuyến đi chùa lần này của nữ quyến phủ Trấn Quốc Công kết thúc trong bầu không khí kỳ dị. Nhị phòng, tam phòng chướng mắt đồ ngốc của đại phòng, toàn bộ hành trình nhìn Minh Hoa Thường bằng nửa con mắt. Đáng tiếc là trợn mắt cho người mù xem, Minh Hoa Thường vừa lên xe đã dựa vào toa xe ngủ gật, chờ tới lúc xuống xe vẫn còn mơ mơ màng màng, đi thẳng về phòng ngủ tiếp.
Chỉ để lại nhị phòng, tam phòng đứng trong gió, càng tức giận.
Bốn nha hoàn Chiêu Tài, Tiến Bảo hầu hạ Minh Hoa Thường từ nhỏ tới lớn, hôm nay Minh Hoa Thường vừa về đến, các nàng cũng cảm nhận được tiểu thư có chỗ nào đó khác lạ.
Quãng thời gian trước, Minh Hoa Thường không nói, nhưng các nàng có thể cảm nhận được, Minh Hoa Thường có hơi âu lo, cơm cũng không ăn nhiều như trước. Nhưng tối nay trở về, nàng lại quay về trạng thái thả lỏng kia, không chỉ ăn bữa khuya mà còn uống hai bát canh ngọt.
Nếu cứ nhất quyết phải hình dung loại cảm giác này... vậy thì nó cực kỳ giống học sinh đi thi, hăm hở phấn đấu hai ba ngày, đột nhiên tìm được nhà tiếp theo, không cần cố gắng, cho nên mau chóng nằm ườn.
Chiêu Tài cũng không biết loại cảm giác đáng sợ này đến từ đâu.
Ông ta từng gặp nhiều tiểu thư nhà Công Hầu, xinh đẹp, bình thường, tài hoa hơn người, không học vấn không nghề nghiệp, hư vinh, kiêu căng, mỗi người mỗi tính, nhưng các nàng có một điểm giống nhau, đó là mắt cao hơn đầu.
Những tiểu thư quý tộc này, từ khi sinh ra chưa từng phải lo lắng về miếng cơm manh áo, không biết khó khăn của nhân gian, tất nhiên là coi tiền tài như rác. Các nàng chưa bao giờ có khái niệm kiếm tiền nuôi gia đình, mà càng để tâm tới việc giữ gìn ích lợi của gia tộc, giúp đỡ tiền đồ cho nhà chồng, dù rằng cái gọi là lợi ích của gia tộc... thật ra cũng không phải là lợi ích của các nàng.
Cho nên Hàn Hiệt đặt trọng tâm câu chuyện ở đoạn sau, đối với người buôn bán nhỏ có thể dùng tiền tài để dụ dỗ, nhưng đối với thiên kim Công phủ thì hiển nhiên là không được. Ông ấy nghe nói vị Minh nương tử này chưa đính hôn, thật ra miếng mồi chân chính mà Hàn Hiệt chuẩn bị cho nàng là chuyện hôn sự.
Nếu nàng thật sự có thể cung cấp tình báo có ích, để Nữ hoàng khai ân, tìm danh sách phát cho nàng một thánh chỉ tứ hôn là việc quá dễ dàng.
Nhưng mồi còn chưa tung ra mà cá đã cắn lên lưỡi câu thẳng. Nàng chủ động như vậy, kết hợp với việc Minh gia từng là thân tín của Thái tử Chương Hoài, không thể không khiến Hàn Hiệt nghĩ nhiều... Có khi nào nàng cố ý đồng ý, mượn cơ hội lẫn vào đội thân vệ của Thiên tử, để đánh cắp tin tức bên trong cho nhà bọn họ không?
Nghĩ vậy thì, vị Minh nhị nương tử này... hoàn toàn không phải người không có chí tiến thủ, không tranh không đoạt như trong truyền thuyết.
Hàn Hiệt chậm rãi lên tiếng: "Hàn mỗ vẫn chưa nói xong, tiểu nương tử đã nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi!" Minh Hoa Thường nói: "Cho dù là làm phòng thu chi gảy bàn tính cho chưởng quỹ thì đến lúc già cũng sẽ bị đuổi việc đấy. Trên đời này có bao nhiêu chức vị không đuổi, không sa thải, lại còn trợ cấp nuôi dưỡng cả đời chứ? Sợ là chỉ có mệnh quan triều đình. Đáng tiếc ta là nữ tử, không thể khoa khảo nhập sĩ, có thể có cơ hội như gia nhập Huyền Kiêu Vệ, đương nhiên là phải bắt lấy."
Minh Hoa Thường chỉ lười động não, nhưng nàng không phải kẻ không có đầu óc. Huyền Kiêu Vệ đột nhiên dẫn nàng đi giữa đường cái, còn để nàng gặp được thủ lĩnh trực thuộc, chẳng lẽ là muốn thương lượng với nàng thật ư? Nàng căn bản không được chọn lựa, chi bằng thể hiện thái độ tốt một chút, tranh thủ lấy được đãi ngộ tốt.
Đúng lúc nàng đang buồn rầu về chuyện kiếm sống, nếu như nàng có thể gia nhập Huyền Kiêu Vệ, vậy thì tương lai việc lập nữ hộ, mua khế đất căn bản không đáng nhắc tới. Hiện tại nàng cũng không biết người giết mình là ai, có thể thấy được kẻ phía sau cũng rắc rối phức tạp. Chỉ dựa vào một mình nàng thì không đấu lại quý tộc có quyền thế, nàng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của một quái thú càng to lớn, càng có quyền thế hơn.
Huyền Kiêu, chim kiêu màu đen. Vào thời cổ, kiêu được coi là chiến thần, biểu tượng của cái chết, cho nên cái tên này có nghĩa là... sát thủ trong đêm tối.
Sự tồn tại của Huyền Kiêu Vệ đương nhiên là không sáng rọi, thậm chí có thể nói là không đạo nghĩa, nhưng quả thật có thể giải quyết vấn đề cấp bách của nàng. Nàng đã không chống lại được, vậy thì thuận theo đi.
Dường như Hàn Hiệt hơi bất ngờ, cười như không cười hỏi: "Tiểu nương tử, coi ngươi nói kìa, nữ tử vốn là có người nuôi dưỡng cả đời, huống hồ là loại tiểu nương tử yếu đuối, dung mạo xinh đẹp, được phụ huynh yêu chiều như ngươi. Chờ sau này ngươi lấy chồng, nhà chồng còn có thể cắt xén tiền son phấn của ngươi hay sao? Ngươi không cần phải lựa chọn gia nhập Huyền Kiêu Vệ chỉ vì mấy đồng tiền."
Minh Hoa Thường cười lắc đầu. Đúng vậy, trước khi xuất giá nữ tử có phụ thân nuôi, sau khi xuất giá có trượng phu nuôi, sau khi phu quân chết có nhi tử nuôi, ở trong mắt nam nhân, đúng là "số nhàn hạ".
Không ở cùng lập trường, rất nhiều chuyện căn bản không thể đồng cảm như bản thân mình, Minh Hoa Thường không nhiều lời với Hàn Hiệt, chỉ thản nhiên nói: "Ngửa lòng bàn tay lên trên đòi tiền người khác thì làm sao tiêu xài thoải mái bằng tự mình kiếm. Phụ mẫu cuối cùng cũng phải rời đi trước một bước, mà trượng phu tám chín phần mười đều sẽ thay lòng đổi dạ, chỉ có quốc gia sẽ không thay đổi, nói nuôi cả đời, vậy thì chắc chắn sẽ nuôi ta cả đời."
Con người Minh Hoa Thường không có chí lớn gì, nàng không muốn kiến công lập nghiệp, có thể sống yên ổn hết đời là đủ rồi. Đợi ngày sau rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, chất lượng việc ăn ở đi lại của nàng chắc chắn sẽ hạ xuống mấy cấp bậc, nhưng giàu có cách sống của giàu, nghèo có cách sống của nghèo. Điều nàng coi trọng là ổn định, có thể nhận tiền đúng hạn mỗi tháng là được.
Phụ thân, huynh trưởng là chỗ dựa đã định trước sẽ mất đi, mà vị hôn phu tràn đầy tính không ổn định, kiếm được mấy đồng tiền cơm từ chỗ hắn, không chỉ phải xử lý quan hệ bên nhà chồng, có khi còn phải sinh con giúp hắn. So ra thì, triều đình là một đối tượng ổn định, đáng tin, giữ chữ tín, coi tiền như rác... à không phải, đối tượng đền đáp tốt cỡ nào chứ.
Hàn Hiệt nhìn nàng đầy kinh ngạc, một lúc lâu sau mới khẽ "chậc" một tiếng, nói: "Minh tiểu nương tử, ta không biết tại sao ngươi lại cố chấp với tiền bạc như vậy... Nhưng nếu như ngươi cảm thấy gia nhập Huyền Kiêu Vệ là có thể kê cao gối mà ngủ, ngồi ăn chờ chết, vậy thì chỉ sợ ngươi đã đánh giá Huyền Kiêu Vệ quá thấp."
Xuất sắc, vừa rồi Hàn Hiệt còn lo lắng Minh Hoa Thường muốn lẫn vào Huyền Kiêu Vệ làm gián điệp hai mặt, hiện tại ông ấy đã có thể vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Thay vào đó ông ấy phải lo lắng xem có phải nàng muốn trà trộn vào đó để lừa tiền không.
Việc liên quan tới hạnh phúc cả đời của mình, Minh Hoa Thường lập tức bày ra vẻ mặt thành kính, khiêm tốn hỏi: "Vậy Hàn Tướng quân yêu cầu ta làm gì?"
"Vậy thì phải xem ngươi có thể làm được gì." Hàn Hiệt nói: "Trong Huyền Kiêu Vệ được chia làm bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Chỉ có đạt tới cấp Địa thì mới có thể nhận bổng lộc trọn đời, chỉ sợ là khiến tiểu nương tử thất vọng rồi."
Minh Hoa Thường khẽ "ồ" một tiếng, hiển nhiên cũng phát hiện tiền của triều đình không dễ kiếm đến vậy, phần cơm này cũng không dễ ăn đến thế. Nàng nhanh chóng vực dậy tinh thần, nói: "Không thất vọng! Thế làm sao mới có thể lên tới cấp Địa?"
Hàn Hiệt khẽ cười một tiếng, vị tiểu nương tử này đúng là dám nghĩ. Hàn Hiệt không sợ nàng sẽ tiết lộ ra ngoài, nói tỉ mỉ: "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng chỉ là cấp bậc đại khái, chỉ đại biểu cho quyền hạn bên trong Huyền Kiêu Vệ, trong mỗi một cấp còn được phân chia thành rất nhiều chức vị, toàn bộ Huyền Kiêu Vệ không chỉ có bốn cấp. Trong đó cấp chữ Thiên là thân tín của Nữ hoàng, không có quan trên, có bất kỳ chuyện gì cũng có thể trực tiếp bẩm báo cho Nữ hoàng. Cấp chữ Địa là tinh anh, không chỉ phải sưu tập tình báo, còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ độc lập. Cấp chữ Huyền phụ trách nghe ngóng tin tức, truyền lại tình báo. Cấp chữ Hoàng là cấp thấp hơn, không có cấp trên nối tiếp, sưu tập tất cả tin tức có thể có ích, từ giá gạo đến chuyện xảy ra trên đường, không bàn chi tiết, viết hết tất cả nộp lên."
Minh Hoa Thường hiểu rõ, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện lý thú từ rất nhiều năm về trước.
Khi đó Nữ hoàng vừa mới đoạt quyền, thần tử không muốn đặt một nữ nhân trên đầu, chư Vương các châu ngoài càng ngo ngoe rục rịch. Sáng sớm một ngày nào đó, bên ngoài cửa cung bỗng nhiên vây đầy dân chúng đến hoisng chuyện, thần tử đang vào triều tò mò, lúc đi ngang qua thì nhìn sang, kết quả lại là một đám trộm cắp đang xếp hàng mở khóa.
Trên một cái hòm bằng đồng bốn màu kỳ lạ treo một cái khóa, những kẻ trộm lợi hại nhất kinh thành lần lượt thử qua, kết quả không một kẻ nào có thể mở ra.
Sau đó Nữ hoàng tuyên bố, cái hòm đồng này là để tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, bên trên có bốn lỗ, trong đó cái màu xanh chính là hòm Diên Ân, dùng cho khuyến nông nuôi dân; màu đỏ là hòm Chiêu Gián, dùng để phán xét triều chính; màu trắng là hòm Thân Oan, dùng để khiếu nại oan khuất; màu đen là hòm Thông Huyền, dùng để phát biểu hiến kế. Bất kể giàu nghèo sang hèn, bất kỳ người nào có ý kiến gì với triều đình, đều có thể viết trên giấy rồi nhét vào trong hòm đồng. Chạng vạng tối hằng ngày Nữ hoàng sẽ sai thái giám thân tín đi lấy hòm thư, Nữ hoàng sẽ đích thân đọc những tờ giấy bên trong.
Cái khóa kia có thật sự huyền diệu như vậy hay không thì không kẻ nào biết được, nhưng không thể nghi ngờ Nữ hoàng đã truyền cho cả thiên hạ một tín hiệu, chỉ có bà ấy mới có thể mở cái hòm đồng này ra. Nói cách khác, ngươi vĩnh viết không biết người khác viết gì trên giấy.
Các triều đại từ xưa tới nay thì việc dâng tấu lên trên là khó khăn nhất. Sau khi có hòm đồng, bất kỳ kẻ nào cũng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Nữ hoàng, bởi vậy Nữ hoàng có thể biết tiếng nói của dân và tình cảnh của dân, không cần bị thần tử và hoạn quan lừa bịp.
Nhưng tác dụng càng quan trọng hơn của hòm đồng chính là dùng để hãm hại tố giác.
Dù sao thì có được bao nhiêu bách tính biết chữ, đại đa số đều là quan viên lặng lẽ nhét thư tố giác kẻ thù chính trị vào trong hòm đồng. Nữ hoàng cũng vui vẻ để cho quần thần đối địch với nhau, như vậy thì một nữ hoàng đế như bà ấy mời ngồi vững được.
Những ngày tháng đen tối không thấy ánh mặt trời dưới ách thống trị của quan ác, những cuộc mưu phản liên tiếp xảy ra cũng sinh ra từ đó. Chưa đầy mấy năm quan ác đã lớn mạnh đến mức không thể khống chế, thần tử giận mà không dám nói gì. Quan ác ngông cuồng đến mức ngày ngày ném phi tiêu, ném trúng ai thì nói người đó mưu phản.
Cuối cùng thậm chí chúng còn dám vu cáo Ngụy Vương, Thái Bình Công chúa mưu phản. Lúc này coi như đã đá phải ván sắt, người Võ gia và Thái Bình Công chúa cùng nhau tiến cung khóc lóc kể lể. Khi đó Nữ hoàng đã ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, lại tiếp tục dung túng quan ác làm bậy nữa thì sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của Nữ hoàng, cho nên Nữ hoàng kịp thời tỉnh ngộ, giết quan ác. Lúc này đám mây đen mang tên quan ác kéo dài suốt mười năm mới kết thúc.
Hàng loạt quan ác bị xử quyết, hòm đồng dĩ nhiên cũng chậm rãi hoang phế. Minh Hoa Thường cho rằng hòm đồng đã biến mất trong dòng sông lịch sử, không nghĩ tới, nó chỉ biến từ một vật thật có thể nhìn thấy thành mạng lưới tình báo không thể thấy được.
Còn không phải hai cấp Huyền, Hoàng của Huyền Kiêu Vệ đang làm công việc của hòm đồng hay sao? Chẳng qua là cấp chữ Huyền nghe cao quý hơn một chút, chủ yếu là giám thị huân quý và quan lại, nhưng thực chất lại không có gì khác nhau.
Minh Hoa Thường không khỏi sinh ra một loại trực giác, cảm giác này vừa mới cứu nàng một mạng. Không hiểu sao Minh Hoa Thường lại cảm thấy, nếu như nàng muốn sống yên ổn, không bị quấy rầy, vậy thì không thể làm một mật thám cấp chữ Hoàng hoặc Huyền.
Huyền Kiêu Vệ chủ động tìm tới cửa, bảo nàng hỗ trợ giám thị huân quý, vậy thì sao nàng biết được có phải phía sau cũng có những người khác giám thị mình hay không?
Bất kể là xuất phát từ an toàn hay là tính toán lâu dài, nàng đều phải lấy được cấp chữ Địa. Phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tự nhiên là tính nguy hiểm sẽ tăng cao gấp bội, nhưng chỉ có như vậy mới có thể trở thành người trong Huyền Kiêu Vệ, sẽ không bị vứt bỏ một cách tùy tiện, nàng mới có thể tích lũy được mạng lưới quan hệ hữu dụng, tạo điều kiện để ngày sau mình lập hộ độc lập, sống yên thân.
Minh Hoa Thường nhanh chóng tính toán rõ ràng lợi và hại, vẫn bày ra dáng vẻ của một cô nương yếu ớt tham tiền lười biếng, không biết trời cao đất rộng, dõng dạc nói: "Cấp chữ Địa là có thể nhận bổng lộc cả đời rồi á? Vậy thì tốt, ta muốn làm cấp Địa."
Hàn Hiệt cười một tiếng, nói: "Minh nương tử thật đúng là... không thể chỉ nhìn bề ngoài. Cấp chữ Địa không phải nói là được, trong đó có rất nhiều nỗi vất vả không làm người biết. Tiểu nương tử da mịn thịt mềm, được nuông chiều từ bé, thực sự không cần phải chịu nỗi khổ này."
Minh Hoa Thường đương nhiên là sợ chịu khổ, nhưng nàng cũng biết, vận mệnh đã ghi giá rõ ràng phía sau tất cả mọi thứ. Nàng không muốn chịu khổ, vậy thì ắt sẽ mất đi những thứ đồng giá, thậm chí là đắt hơn.
Minh Hoa Thường khẽ cắn môi, hào khí tận trời nói: "Không sao, ta cảm thấy ta thông minh lanh lợi lại có tài năng, chắc chắn là sẽ làm được!"
Hàn Hiệt cười nhạt, nhìn nàng nói: "Nếu như ta còn chưa già tới hồ đồ, hình như cách đây không lâu, tiểu nương tử mới nói đầu óc mình không tốt, phản ứng chậm, sức khỏe yếu, ngay cả chạy bộ cũng không kiên trì nổi."
Lần này không cần giả, trên mặt Minh Hoa Thường toát ra vẻ đau khổ một cách tự nhiên: "Đúng là ta không kiên trì nổi. Nhưng còn cách nào nữa đâu, chỉ có cấp chữ Địa mới có thể nhận bổng lộc trọn đời."
Hàn Hiệt thực sự không biết một tiểu thư Công phủ, cũng không phải sắp bị đuổi ra khỏi nhà, tại sao nàng lại say mê tiền tài một cách cố chấp như vậy? Nhưng không hiểu sao cách nói này kết hợp với vẻ mặt của Minh Hoa Thường lại rất có sức thuyết phục, Hàn Hiệt nói: "Nếu ngươi đã có chí khí như vậy, ta cũng không thể ngăn cản ngươi vươn lên. Nhưng ta chỉ có thể tự quyết định chuyện từ cấp Huyền trở xuống, đến cấp chữ Địa thì ta không thể giúp gì rồi."
Minh Hoa Thường thử hỏi: "Cho nên..."
"Cho nên, phải kiểm tra." Hàn Hiệt cười tủm tỉm nói: "Tiểu nương tử, chỉ có thông qua nhiệm vụ thử thách mới có thể gia nhập cấp Địa."
Minh Hoa Thường cảm thấy ê răng. Nàng biết ngay mà, tìm một phiếu cơm trọn đời nào có dễ dàng như vậy. Minh Hoa Thường cảm thấy nàng đến cũng đến rồi, dứt khoát tranh thủ đãi ngộ tốt nhất một lượt, bốn mươi năm tới đây nàng đều có thể ôm bát sắt!
Minh Hoa Thường hít một hơi thật sâu, nói hùng hồn như tráng sĩ chặt tay: "Được, thi thì thi!"
"Nương tử sảng khoái." Hàn Hiệt cười nói. Minh Hoa Thường hùng dũng khí phách nhìn chằm chằm Hàn Hiệt, chính mắt nhìn ông ấy đổ nước trà hỏng trong ấm tử sa đi, thành thạo ép bánh trà. Minh Hoa Thường nhìn một lúc, can đảm "xì xì" bay hơi hết, gần như sắp không duy trì nổi nụ cười nữa: "Hàn Tướng quân?"
"Hử?" Hàn Hiệt ngẩng đầu liếc nàng một cái, dường như rất bất ngờ vì tại sao nàng lại có mặt ở đây: "Sao ngươi vẫn ở đây?"
Mặt Minh Hoa Thường cứng đờ, không biết nên bày ra biểu cảm gì: "Không phải ngài nói là muốn kiểm tra à?"
Hàn Nhiệt bâng quơ "à" một tiếng, nói: "Kiểm tra không thuộc quyền quản lý của ta. Ngươi có thể đi rồi."
Minh Hoa Thường trợn tròn mắt, nàng ý đồ lĩnh hội xem đây là bài kiểm tra gì, nhưng nàng nhìn kỹ vẻ mặt Hàn Hiệt, phát hiện hình như ông ấy đang nói thật.
Minh Hoa Thường bắt đầu nghi ngờ quyết định của bản thân, tổ chức này có đáng tin thật không? Minh Hoa Thường cố gắng nhắc nhở một cách khéo léo: "Tướng quân, ta kiểm tra bằng cách nào? Cho dù không thể tiết lộ đề thi, nhưng dù sao cũng nên nói cho ta biết thời gian và địa điểm chứ?"
Hàn Hiệt ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta không biết kiểm tra thế nào thật mà. Thế này đi, giờ Tỵ năm ngày sau, ngươi đeo một cái túi tiền màu đỏ, đến phường Ân Thuận ở cửa Nam, tìm một cửa hàng treo lá cờ màu xanh lam ở trong ngõ nhỏ sau cây liễu thứ năm. Sau khi ngươi đến thì hỏi chưởng quỹ còn thừa mấy phần bánh gạo nếp gan dê. Nếu như ông ta đưa bánh gạo nếp cho ngươi thì ngươi đi tìm theo phương hướng chỉ thị trên đó, nơi đó sẽ có người liên hệ với ngươi. Người đó sẽ nói cho ngươi biết bài kiểm tra là gì."
Minh Hoa Thường nghe đến cuối cùng thì sắp bị vòng tới váng đầu: "Sao phức tạp thế? Từ từ, có thể lặp lại một lần không, ta quên mất đoạn trước rồi."
Hàn Nhiệt cười tủm tỉm nhìn nàng: "Nếu như không nhớ rõ thì đã nói rõ ngươi không thích hợp làm nghề này. Còn nữa, nếu muốn sống thì tốt nhất là đừng có ghi lên giấy."
Bàn tay đang định tìm bút của Minh Hoa Thường sững lại, lặng lẽ từ bỏ. Nàng cảm thấy mình có lẽ... hẳn là... đã nhớ kỹ, do dự nói: "Sau đó thì sao, hôm nay đến đây thôi hả? Nếu như sau này có việc, ta phải tìm ngài kiểu gì, tới nơi này uống trà à?"
Hàn Hiệt cúi đầu ép trà, lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần tìm ta, lúc cần ta sẽ đến tìm ngươi."
Minh Hoa Thường hiểu rõ, mối liên hệ giữa bọn họ là đường dây một chiều, Hàn Hiệt có thể tìm nàng bất cứ khi nào, nàng lại không thể tìm Hàn Hiệt. Minh Hoa Thường im lặng đứng dậy, đi ra ngoài hai bước, rồi lại từ từ dừng lại.
Hàn Hiệt cho rằng nàng lại có vấn đề gì, ngẩng đầu hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Ta có thể không ăn bánh gạo nếp gan dê không?" Minh Hoa Thường thương lượng một cách vô cùng chân thành: "Ta thích bánh anh đào, thực sự không được thì đổi thành gạch cua cũng được, gan dê ăn không ngon."
Hàn Hiệt hít một hơi sâu, bánh trà trong tay đều đã bị bóp nát mất mấy miếng. Ông ấy bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Có phải ông ấy lỡ chiêu mộ một kẻ vô dụng rồi không?
Hàn Hiệt cười, hiền lành hỏi: "Ngươi nói xem?"
"À." Minh Hoa Thường đau lòng đáp một tiếng, ủ rũ đi ra. Lúc đi ra bên ngoài, còn suýt chút nữa bị vấp vào bậc thang.
Bậc thang trong quán trà này hơi cao, Minh Hoa Thường không nhìn rõ, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, may mà nàng kịp thời nắm lấy lan can. Chàng thanh niên dẫn nàng tới nhìn nàng bằng vẻ mặt "ngươi bị tàn phế à", Minh Hoa Thường cười ngọt ngào với hắn ta một cái, nắm lấy lan can, cẩn thận bước từng bước xuống dưới.
Chờ sau khi ra ngoài, chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm đều đã không thấy đâu. Minh Hoa Thường bước ra khỏi quán trà, tiếng ồn ào trên phố phường tranh nhau chen vào tai, nàng ngẩn người, quay đầu lại, cửa quán trà đã đóng lại.
Dường như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ, trong khoảng thời gian ngắn nàng không phân biệt rõ được ai thật ai ảo.
Minh Hoa Thường đi ra hẻm nhỏ, Như Ý ôm một túi quẩy xoắn nóng nổi, vừa lo lắng vừa mờ mịt đứng trên đường. Nàng ấy nhìn thấy Minh Hoa Thường, vội vàng chen tới: "Nương tử, cuối cùng ta cũng tìm được ngài. Ngài vừa đi đâu thế?"
Minh Hoa Thường nhìn thấy quẩy xoắn trong lòng Như Ý, cuối cùng cũng xác định không phải nàng sinh ra ảo giác, nàng thực sự đã gặp một đám người kỳ lạ, đồng ý một yêu cầu không hợp lẽ thường.
Nàng lấy một miếng quẩy xoắn bỏ vào trong miệng, cắn miếng quẩy xốp giòn kêu răng rắc, lúng búng nói: "Không có gì, ta thấy trên đường náo nhiệt nên đi dạo loanh quanh ấy mà. Đi thôi, chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, đến lúc phải về rồi."
Như Ý giòn giã đáp lời, ôm một túi quẩy xoắn to, đi theo Minh Hoa Thường về chùa.
Minh Hoa Thường ngoài việc không có chí cầu tiến ra thì ở những phương diện khác đều là một chủ tử tốt không thể tốt hơn. Chưa từng nổi nóng vô cớ, nói chuyện ôn hòa, làm người rộng lượng, nha hoàn không cẩn thận làm rơi vỡ gì đó, từ trước tới nay nàng không hề truy cứu, có đồ ăn cũng thường xuyên chia cho bọn nha hoàn, bọn họ đi theo hưởng lây không ít. Cho nên lúc Như Ý mua quẩy xoắn thì dứt khoát mua một túi to, chờ sau khi về chia cho bọn Chiêu Tài, Tiến Bảo ăn.
Minh Hoa Thường cũng không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, nàng và Như Ý cười nói quay lại chùa Bồ Đề, Minh lão phu nhân còn chưa lễ Phật xong. Minh Hoa Thường tìm một chỗ tránh gió, ngồi xuống bắt đầu cắn quẩy xoắn răng rắc.
Minh Dư bày tư thái Công phủ thanh cao xuất trần trở về, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì lườm nàng mấy cái, trong ánh mắt cất giấu ghen ghét và tức giận không muốn người biết.
Căm tức nàng đầu óc không bình thường, chỉ nghĩ tới ăn, buồn bực nàng là một tên vô dụng chỉ biết ăn, nhưng lại là thiên kim chân chính của Công phủ.
Minh Hoa Thường ăn hết gần nửa túi, cuối cùng Minh lão phu nhân cũng đi ra. Nàng nghe thấy tiếng động, lưu luyến không nỡ đặt bánh xuống, dùng khăn xoa tay, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt sắp bốc lửa của Minh Dư, Minh Chước. Minh lão phu nhân đi ra, liếc nhìn khóe môi Minh Hoa Thường, quai hàm banh chặt nhưng cũng không nói gì.
Đối với một đồ ngốc chỉ biết ăn thì còn nói gì được chứ?
Chuyến đi chùa lần này của nữ quyến phủ Trấn Quốc Công kết thúc trong bầu không khí kỳ dị. Nhị phòng, tam phòng chướng mắt đồ ngốc của đại phòng, toàn bộ hành trình nhìn Minh Hoa Thường bằng nửa con mắt. Đáng tiếc là trợn mắt cho người mù xem, Minh Hoa Thường vừa lên xe đã dựa vào toa xe ngủ gật, chờ tới lúc xuống xe vẫn còn mơ mơ màng màng, đi thẳng về phòng ngủ tiếp.
Chỉ để lại nhị phòng, tam phòng đứng trong gió, càng tức giận.
Bốn nha hoàn Chiêu Tài, Tiến Bảo hầu hạ Minh Hoa Thường từ nhỏ tới lớn, hôm nay Minh Hoa Thường vừa về đến, các nàng cũng cảm nhận được tiểu thư có chỗ nào đó khác lạ.
Quãng thời gian trước, Minh Hoa Thường không nói, nhưng các nàng có thể cảm nhận được, Minh Hoa Thường có hơi âu lo, cơm cũng không ăn nhiều như trước. Nhưng tối nay trở về, nàng lại quay về trạng thái thả lỏng kia, không chỉ ăn bữa khuya mà còn uống hai bát canh ngọt.
Nếu cứ nhất quyết phải hình dung loại cảm giác này... vậy thì nó cực kỳ giống học sinh đi thi, hăm hở phấn đấu hai ba ngày, đột nhiên tìm được nhà tiếp theo, không cần cố gắng, cho nên mau chóng nằm ườn.
Chiêu Tài cũng không biết loại cảm giác đáng sợ này đến từ đâu.
/63
|