Ngô Trác Thăng như người không hồn, anh bây giờ, chỉ biết ngồi bên cạnh giường, nhìn cô... Người con gái anh mãi yêu, và yêu như sinh mệnh của mình.
Tiếng máy móc cứ kêu tích tích, căn phòng đầy yên tĩnh, ngoài tiếng kêu của máy móc thì căn phòng này giống như ở nơi lạnh lẽo nhất của thế giới vậy.
Anh chỉ u buồn, lo lắng, thất thần, không còn là Ngô Trác Thăng, tổng giám đốc kiêu ngạo, lạnh lùng như trước nữa.
Anh chỉ biết nắm tay cô, gọi cô dậy:“Song Nhi, Tiểu Bạch Thỏ... em tỉnh lại đi”
“Em đừng bỏ anh”
“Đừng rời khỏi anh”
“Anh... Không muốn mất em”
Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống. Đó là nước mắt của anh.
Em sẽ tỉnh lại đúng không?
Sáng mai em sẽ tỉnh dậy, nhìn anh chào buổi sáng mà đúng không?
Em hãy hứa với anh, tỉnh dậy, cùng anh bước vào lễ đường đi.
Anh chỉ biết ngồi đó, nhìn cô đang ngủ, anh xin lỗi vì không bảo vệ được em.
...
Song Nhi lúc này cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh.
Cô mở mắt ra, đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy?
Cô đứng dậy, nhận ra mình mặc một chiếc váy trắng, chân trần.
Thật giống một linh hồn lạc lõng.
Nhưng đây là đâu?
Thăng, anh đâu rồi?
Thăng, anh đang ở đâu? Em lạnh.
Em muốn gặp anh, Thăng.
Cô cứ sợ hãi, nặng nề bước đi.
Vì ở đây rất lạnh, còn tăm tối.
Cô cứ đi, cứ đi.
Bỗng...
Cơn mưa ào xuống, cả người cô chỉ biết lạnh. Muốn đứng dậy, đi tìm chỗ trú, nhưng hai chân của cô như hoá đá, không thể đứng lên và đi.
Cô ngồi bệch xuống, không phân biệt được đây là trên không hay dưới đất, vì chỉ có một màng tối.
Mưa cứ rơi, cứ rơi, làm cả người cô ướt sũng, lạnh... Lạnh quá. Thăng, anh ở đâu?
Cô cứ ngồi đó, gọi tên anh.
Nhưng... Bỗng...
Nước mưa không tạt vào người cô nữa, ai đang che ô cho cô vậy?
Cô giật mình, quay ra sau, là một người phụ nữ.
“Bà... Là ai? “Cô mấp mấy môi hỏi.
Người phụ nữ vẫn cười.
Bà cuối xuống, đưa tay vén mái tóc của cô qua một bên, hôn lên trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Là thiên thần, là mẹ đỡ đầu bên con” Giọng nói đầy ấm áp của người phụ nữ vang lên.
“Bà... Đưa tôi ra khỏi nơi này được không? Tôi rất lạnh... “ - Cô nhìn người phụ đó, bà ta rốt cuộc là ai chứ?
“Được, con hãy nắm lấy tay ta” - Bà nói, rồi đưa tay mình ra.
Cô nghe theo, nắm tay của người phụ nữ đó.
“Hãy sống tốt” - Người phụ nữ đó nói, xong một luồng sáng xuất hiện. Cô rơi vào ánh sáng ấm áp đó, thật ấm....!
...
Song Nhi mở mắt ra, đôi mắt cô đầy bất ngờ, cô nhìn trần nhà.
Đây là đâu vậy?
Cô quay về đâu đây?
Ngô Trác Thăng đang lo lắng bên cạnh, thấy cô mở mắt, môi mấp mấy, liền nắm tau cô:
“Song Nhi, em tỉnh rồi, tỉnh rồi”
“Thăng... Thăng... Là anh đúng không? Là anh... “ - Song Nhi ôm lấy cổ anh khóc nức nở.
“Anh! Là anh Tiểu Bạch Thỏ của anh “ - Anh cũng ôm cô vào lòng và cảm thấy rất tức tối rốt cuộc kẻ đứng sau những chuyện này là ai? Tại sao hắn muốn làm thế.
Mặc dù anh đã từng hỏi mình rất nhiều câu này... Anh nhất định nhất định bắt được hắn - bởi vì hắn giám động vào nhà họ Ngô.
Động vào người phụ nữ của anh!
**
- Thẩm gia -
“Điều tra được gì rồi?” - Thẩm Mặc rít hơi điếu thuốc lá trên tay đối thoại qua điện thoại.
“Dạ thưa, khi coi lại toàn bộ camera được quay ở đó thì cái nào cũng đã bị phụt sơn đen lên. Nhưng còn một chiếc ở mép góc hành lang đã quay lại được một thứ này mà tôi cũng không biết đó là cái gì cả... “ - Đầu dây bên kia ngập ngừng nói.
“Gửi qua cho tôi “
“Dạ vâng”
Tinh... Tinh
Mở laptop lên vào mục gmail có tin nhắn đến chọn thử mục chỉ mấy giây sau đập vào mắt Thẩm Mặc là một hình ảnh...
“...”
Khiến anh lo sợ không thốt lên được lời nào nữa. Tay vứt cái laptop xuống nền nhà lạnh cóng Thẩm Mặc đứng dậy chạy ra ban công đập đầu vào lan can. Miệng lẩm nhẩm như tụ kinh vậy...
“Sao... Sao... Sao có thể “
“Không... Không “
“...”
Điều gì đã xảy ra với anh vậy? Rốt cuộc sao nó lại đáng sợ đến như vậy chứ? Thẩm Mặc lại ngước đầu quay lại nhìn cái màn hình laptop đang hướng về phía anh.
Cái hình ảnh như bị nhòe bởi va chạm vỡ nền nó lại không mất đi vẻ đáng sợ của nó...
Hình ảnh của người phụ nữ máu me be bét tự rạch chính tay mình để ăn đó!!!
Nó lại trở về...
Thật là đáng sợ!!!!
Tiếng máy móc cứ kêu tích tích, căn phòng đầy yên tĩnh, ngoài tiếng kêu của máy móc thì căn phòng này giống như ở nơi lạnh lẽo nhất của thế giới vậy.
Anh chỉ u buồn, lo lắng, thất thần, không còn là Ngô Trác Thăng, tổng giám đốc kiêu ngạo, lạnh lùng như trước nữa.
Anh chỉ biết nắm tay cô, gọi cô dậy:“Song Nhi, Tiểu Bạch Thỏ... em tỉnh lại đi”
“Em đừng bỏ anh”
“Đừng rời khỏi anh”
“Anh... Không muốn mất em”
Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống. Đó là nước mắt của anh.
Em sẽ tỉnh lại đúng không?
Sáng mai em sẽ tỉnh dậy, nhìn anh chào buổi sáng mà đúng không?
Em hãy hứa với anh, tỉnh dậy, cùng anh bước vào lễ đường đi.
Anh chỉ biết ngồi đó, nhìn cô đang ngủ, anh xin lỗi vì không bảo vệ được em.
...
Song Nhi lúc này cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh.
Cô mở mắt ra, đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy?
Cô đứng dậy, nhận ra mình mặc một chiếc váy trắng, chân trần.
Thật giống một linh hồn lạc lõng.
Nhưng đây là đâu?
Thăng, anh đâu rồi?
Thăng, anh đang ở đâu? Em lạnh.
Em muốn gặp anh, Thăng.
Cô cứ sợ hãi, nặng nề bước đi.
Vì ở đây rất lạnh, còn tăm tối.
Cô cứ đi, cứ đi.
Bỗng...
Cơn mưa ào xuống, cả người cô chỉ biết lạnh. Muốn đứng dậy, đi tìm chỗ trú, nhưng hai chân của cô như hoá đá, không thể đứng lên và đi.
Cô ngồi bệch xuống, không phân biệt được đây là trên không hay dưới đất, vì chỉ có một màng tối.
Mưa cứ rơi, cứ rơi, làm cả người cô ướt sũng, lạnh... Lạnh quá. Thăng, anh ở đâu?
Cô cứ ngồi đó, gọi tên anh.
Nhưng... Bỗng...
Nước mưa không tạt vào người cô nữa, ai đang che ô cho cô vậy?
Cô giật mình, quay ra sau, là một người phụ nữ.
“Bà... Là ai? “Cô mấp mấy môi hỏi.
Người phụ nữ vẫn cười.
Bà cuối xuống, đưa tay vén mái tóc của cô qua một bên, hôn lên trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Là thiên thần, là mẹ đỡ đầu bên con” Giọng nói đầy ấm áp của người phụ nữ vang lên.
“Bà... Đưa tôi ra khỏi nơi này được không? Tôi rất lạnh... “ - Cô nhìn người phụ đó, bà ta rốt cuộc là ai chứ?
“Được, con hãy nắm lấy tay ta” - Bà nói, rồi đưa tay mình ra.
Cô nghe theo, nắm tay của người phụ nữ đó.
“Hãy sống tốt” - Người phụ nữ đó nói, xong một luồng sáng xuất hiện. Cô rơi vào ánh sáng ấm áp đó, thật ấm....!
...
Song Nhi mở mắt ra, đôi mắt cô đầy bất ngờ, cô nhìn trần nhà.
Đây là đâu vậy?
Cô quay về đâu đây?
Ngô Trác Thăng đang lo lắng bên cạnh, thấy cô mở mắt, môi mấp mấy, liền nắm tau cô:
“Song Nhi, em tỉnh rồi, tỉnh rồi”
“Thăng... Thăng... Là anh đúng không? Là anh... “ - Song Nhi ôm lấy cổ anh khóc nức nở.
“Anh! Là anh Tiểu Bạch Thỏ của anh “ - Anh cũng ôm cô vào lòng và cảm thấy rất tức tối rốt cuộc kẻ đứng sau những chuyện này là ai? Tại sao hắn muốn làm thế.
Mặc dù anh đã từng hỏi mình rất nhiều câu này... Anh nhất định nhất định bắt được hắn - bởi vì hắn giám động vào nhà họ Ngô.
Động vào người phụ nữ của anh!
**
- Thẩm gia -
“Điều tra được gì rồi?” - Thẩm Mặc rít hơi điếu thuốc lá trên tay đối thoại qua điện thoại.
“Dạ thưa, khi coi lại toàn bộ camera được quay ở đó thì cái nào cũng đã bị phụt sơn đen lên. Nhưng còn một chiếc ở mép góc hành lang đã quay lại được một thứ này mà tôi cũng không biết đó là cái gì cả... “ - Đầu dây bên kia ngập ngừng nói.
“Gửi qua cho tôi “
“Dạ vâng”
Tinh... Tinh
Mở laptop lên vào mục gmail có tin nhắn đến chọn thử mục chỉ mấy giây sau đập vào mắt Thẩm Mặc là một hình ảnh...
“...”
Khiến anh lo sợ không thốt lên được lời nào nữa. Tay vứt cái laptop xuống nền nhà lạnh cóng Thẩm Mặc đứng dậy chạy ra ban công đập đầu vào lan can. Miệng lẩm nhẩm như tụ kinh vậy...
“Sao... Sao... Sao có thể “
“Không... Không “
“...”
Điều gì đã xảy ra với anh vậy? Rốt cuộc sao nó lại đáng sợ đến như vậy chứ? Thẩm Mặc lại ngước đầu quay lại nhìn cái màn hình laptop đang hướng về phía anh.
Cái hình ảnh như bị nhòe bởi va chạm vỡ nền nó lại không mất đi vẻ đáng sợ của nó...
Hình ảnh của người phụ nữ máu me be bét tự rạch chính tay mình để ăn đó!!!
Nó lại trở về...
Thật là đáng sợ!!!!
/40
|