Lúc nói ra câu đó, Biên Nam có cảm giác mình chỉ thiếu mỗi cơ hội không bị ai quấy rầy để làm một trận ra trò, đại chiến ba ngày ba đêm ba trăm hiệp chiến đến tối tăm trời đất mặt trời mặt trăng không còn ánh sáng… phải nói là hoài bão lớn lao.
Nhưng Khưu Dịch đột nhiên hỏi một câu thẳng thắn như vậy, cậu bỗng dưng không biết nên trả lời thế nào.
Muốn không?
Dĩ nhiên là muốn rồi, dù rằng lúc trước hình như mình chưa từng nghĩ kỹ càng.
Nội dung cụ thể thì… chưa bao giờ nghĩ đến luôn.
Đừng nói là con trai, ngay cả con gái cậu cũng chỉ mới hôn má này nọ thôi, nói không chừng kinh nghiệm còn chẳng bằng Vạn Phi.
Hơn nữa… cậu đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Không biết nguyên nhân tại sao.
Có lẽ là vì hơn mười năm cuộc đời, từ trước đến nay cậu chưa hề nghĩ rằng mình sẽ xảy ra chuyện gì với một đứa con trai.
“Tôi nhắm mắt một chút,” Khưu Dịch gối đầu lên cánh tay, nhắm hai mắt lại, “Chiều nay cậu có về trường không?”
“Hơn bốn giờ tôi mới đi, đúng lúc kịp giờ ghé căn tin ăn cơm,” Biên Nam nhìn hàng mi của Khưu Dịch, đưa tay chạm nhẹ một cái, “Đại bảo à.”
“Hửm?” Khưu Dịch lên tiếng.
“Cậu nghĩ thế nào?” Biên Nam thấp giọng hỏi.
“Tôi không thường nghĩ tới chuyện này,” Khưu Dịch cười cười, “Sao vậy?”
“Tôi thấy là…” Biên Nam nói phân nửa lại ngừng, tặc lưỡi một tiếng nằm dài xuống gối, “Thôi bỏ đi, tôi cũng nhắm mắt một lát.”
“Đắp lên này,” Khưu Dịch kéo chăn qua ném lên người Biên nam, “Cởi bộ đồ đầy đất của cậu ra trước đi.”
“Quần áo của tôi không có dính đất, cậu thật phiền phức!” Biên Nam bất đắc dĩ ngồi dậy cỡi quần áo ném lên chiếc ghế bên giường, “Chợp mắt một lát mà cũng bắt người ta cởi sạch như vậy.”
“Học sinh tiểu học cũng biết giữ văn minh giữ lễ phép giữ vệ sinh trước khi ăn cơm phải rửa tay…” Khưu Dịch nhắm mắt lại liệt kê liên tục.
“Rồi rồi rồi, không phải tôi đã cởi hết sao,” Biên Nam đắp chăn, nghiêng người ôm Khưu Dịch, “Đừng lải nhải nữa.”
Không biết có phải do tối qua uống bia ngủ không ngon, hoặc là giở trò lưu manh mệt mỏi quá, lúc đầu Biên Nam ôm Khưu Dịch vẫn còn xu thế đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng chưa kịp mọc lên hẳn, cậu đã ngủ mất tiêu.
Ngủ một mạch tới bốn giờ, đến khi Khưu Dịch đẩy cậu, cậu mới miễn cưỡng mở mắt ra.
“Ngủ còn hơn nhị bảo nữa,” Khưu Dịch đứng ở bên giường nhìn Biên Nam, “Không phải cậu muốn về trường sao, mau về đi, lát nữa tôi phải ra ngoài mua thức ăn.”
“… Ồ,” Biên Nam chậm chạp bò dậy, ngồi xếp bằng trên giường đờ đẫn trong chốc lát, “Ngày mai cậu phải đi làm thêm à?”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
“Tan học là đi ngay?” Biên Nam lại hỏi.
Khưu Dịch nhìn cậu một hồi, cười cười, đưa tay nhéo cằm cậu: “Buổi trưa cậu đi ra được không? Hai chúng ta cùng nể mặt đi ăn chung?”
“Không thành vấn đề!” Biên Nam vui lên ngay, vỗ tay ra tiếng, “Mặt này phải nể cậu chứ.”
“À quên, có cái này,” Khưu Dịch lấy thứ gì đó trên bàn đưa tới trước mặt Biên Nam, “Sửa lại rồi đó.”
Biên Nam nhận lấy, trông thấy nó là tượng đất làm quà sinh nhật cho mình, những góc bị sứt mẻ và màu sơn đã được tu bổ, nhìn vào không đoán ra là từng bị ném vỡ.
Cậu mỉm cười: “Quả nhiên vẫn phải nhờ dân chuyên nghiệp ra tay.”
“Thật ra làm lại một cái cũng được.” Khưu Dịch nói.
“Không muốn,” Biên Nam tặc lưỡi, “Muốn cái này thôi, làm lại sẽ không còn ý nghĩa đó nữa, lần tới cậu làm thêm một cái tượng đất hình cậu tặng tôi đi.”
“Ừm,” Khưu Dịch cười nói, “Sinh nhật hằng năm sẽ tặng cậu một cái khác nhau.”
“Thật sao?” Biên Nam suy tư một chút, “Phải đợi cả một năm lâu quá, hay là mỗi dịp lễ cậu tặng tôi một cái đi, sắp tới Giáng sinh Tết nguyên đán Lễ tình nhân Tết âm lịch Tết nguyên tiêu gì đó rồi…”
*Tết nguyên tiêu là lễ hội cổ truyền của Trung Quốc diễn ra vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch.
“Vậy năm nay tôi khỏi làm cái gì luôn,” Khưu Dịch bật cười, “Sinh nhật thôi, mỗi năm một cái, có triển vọng hơn.”
Biên Nam ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mới vỗ chân như đã hạ quyết tâm: “Được rồi, mỗi năm một cái, sang năm là Khưu đại bảo nhé.”
“Ừ.” Khưu Dịch nói.
Chơi với Khưu Ngạn trong sân thêm chốc lát, Biên Nam mới xách balô rời khỏi nhà Khưu Dịch.
Lúc ra đến đầu hẻm đã gần năm giờ chiều, Vạn Phi gọi điện thoại sang: “Tối nay mày có về trường không?”
“Về chứ, tao lên xe luôn rồi.” Biên Nam đưa tay đón một chiếc taxi.
“Mày nhanh đi, mẹ Nhất Phàm có làm cá con tẩm ớt bảo nó mang tới, mấy thằng quỷ phòng sát vách nghe mùi thơm quá nên chạy qua hết rồi, mới tẩn nhau một trận đây, tao có giật lại một chút cho mày, nếu mày còn không về tao không dám chắc tao chống nổi bọn nó đâu! Chỉ đành giấu vào dạ dày của tao thôi…” Lúc Vạn Phi nói chuyện, Biên Nam gần như nghe được tiếng cậu chàng nuốt nước miếng.
“Mày hay nhỉ!” Biên Nam cúp điện thoại cười với chú tài xế, “Chú ơi, phiền chú lái nhanh một chút, cháu phải về giành thức ăn.”
Lúc về tới trường học, Vạn Phi đang ngồi chồm hổm dưới lầu ký túc xá gọi điện thoại, trong tay nắm chặt một túi đựng thức ăn, thấy Biên Nam thì nhấc tay ném túi qua.
Biên Nam chụp lấy nhìn thử, hơn phân nửa túi cá cơm tẩm ớt, cậu bật cười: “Hèn gì bọn nó đòi xé xác mày, nguyên cả túi đều ở chỗ mày còn gì!”
“Hai túi lận, ăn ngon cực! Không có cay lắm, mày ăn được đó, nếu không tao đã chẳng giành nhiều như vậy,” Vạn Phi cúp điện thoại đi tới, “Đi thôi, ra ngoài ăn đi, tao thấy hôm nay thức ăn ở căn tin không ngon.”
“Lại bánh xào à?” Biên Nam bóc một miếng cá con trong túi ra ăn, hơi hơi cay, nhưng mà ngon vô cùng, làm cậu chợt nhớ tới món cá chiên của Khưu Dịch.
“Hôm nay nghe lời mày, tao đãi, mày muốn ăn gì tao ăn nấy,” Vạn Phi cười ha ha, “Nãy về nhà mẹ tao cho tao tiền.”
“Giữ lại tiền đãi Hứa Nhị đi,” Biên Nam tặc lưỡi, “Lát ăn xong tới tiệm net luôn không?”
“Tiệm net hả? Đi,” Vạn Phi ngạc nhiên, “Hiếm khi mới thấy mày chủ động đòi đi tiệm net nha, đi đấu địa chủ à?”
“Mày đâu-ta của mày đi, khỏi lo cho tao.” Biên Nam nhe răng.
Hai người tìm một quán nhỏ tùy tiện ăn dĩa cơm, trên đường đến tiệm net đụng phải mấy thằng bạn ở phòng ký túc xá sát vách, Biên Nam đưa balô nhờ người ta mang về hộ, sau đó cùng Vạn Phi đến tiệm net.
Bình thường hai người đến tiệm net không có chọn ghế, thấy chỗ nào có hai chiếc máy tính đặt kế nhau là ngồi xuống, thế nhưng hôm nay Biên Nam lại kéo Vạn Phi tìm chỗ ngồi mà phía sau là tường bên cạnh cũng là tường.
“Sao tự dưng chui vô góc này ngồi vậy?” Sau khi mở máy lên, Vạn Phi hỏi.
“Tao có việc.” Biên Nam ngồi xuống, xoay màn hình về bên kia tường.
“Ồ…” Vạn Phi kéo dài giọng, phì cười nhìn Biên Nam, “Tao… hiểu… rồi…”
“Mày hiểu cái gì.” Biên Nam không để ý đến Vạn Phi.
“Rồi rồi rồi, mày làm chuyện của mày, tao không quấy rầy mày nữa.” Vạn Phi phất tay một cái, đeo tai nghe lên.
Thật ra loại chuyện này, theo lý mà nói Biên Nam nên tới đây một mình, nhưng buổi tối học sinh trong trường sẽ trở về, chủ nhật lại không có ai gác cổng, tất cả sẽ rủ nhau chui vào tiệm net, cậu cần kéo theo Vạn Phi để chiếm chỗ bên cạnh.
Lúc Vạn Phi hò hét vào ống nghe, Biên Nam mở web ra.
Suy tư một lát, cậu nhập vào vài chữ.
Đồng tính luyến ái.
Bấm nút enter xong, cậu cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ, đoạn liếc sang Vạn Phi ngồi bên cạnh.
May là Vạn Phi rất tập trung ở phương diện đâu-ta và yêu đương, vừa bắt đầu là một lòng một dạ.
Biên Nam chuyển đường nhìn về màn hình, cầm chuột chậm rãi kéo xuống.
Khuynh hướng đồng tính luyến ái, hành vi đồng tính luyến ái, phong trào đấu tranh của thế giới thứ ba (hoặc gọi là phong trào LGBT).
Hình ảnh đồng tính luyến ái.
Tin tức liên quan đến đồng tính luyến ái.
Website dành cho người đồng tính.
Có phim điện ảnh về đề tài đồng tính nào hay không.
…….
Biên Nam lật vài trang, cảm thấy chẳng giúp ích gì cho mình.
Mấy thứ như phân tích về đồng tính luyến ái, kiểm tra khuynh hướng đồng tính luyến ái, cậu không cần, đối với những vấn đề đồng tính luyến ái khác, cậu cũng chẳng hứng thú.
Cậu chỉ muốn biết…
Làm thế nào thôi.
Thật ra làm thế nào cũng không phải là cậu không rõ lắm.
Vậy rốt cuộc mình muốn biết cái gì?
Biên Nam bực bội tắt web, ném chuột đi, đờ người ra nhìn màn hình.
“Có thuốc lá không?” Biên Nam đá cái ghế của Vạn Phi.
Vạn Phi nhìn cậu, tháo tai nghe kêu lớn một tiếng: “Cái gì?”
“Có thuốc lá không?” Biên Nam hỏi.
Vạn Phi móc hộp thuốc lá trong túi quần, ném tới trước mặt cậu, tên này không hút thuốc lá, nhưng để ra vẻ nên cứ mang thuốc lá theo bên người.
Biên Nam cầm hộp thuốc ngắm nghía một chút: “Chưa quá đát đâu nhỉ, hộp này là tháng trước hay năm trước thế?”
“Quá đát quá đát rồi,” Vạn Phi nhìn cậu, “Mày chỉ châm thuốc ngậm thôi mà, có hít vô trong đâu, ngậm cây gậy cũng thế.”
“Má.” Biên Nam bật cười, lấy một điếu ra châm, ngậm trong miệng.
Ở tiệm net có một folder ẩn, mấy đứa lưu manh thường xuyên lên mạng đều biết vào thế nào.
Bên trong có không ít thước phim, không xác định giờ cập nhật.
Biên Nam mở ra xem, lia nhanh qua tên từng video một, bên tai tự động bổ sung tiếng thở gấp, nhưng mà không tìm được thứ cậu cần.
Có ai đó đi vào tiệm net, người nọ lướt qua ngay trước dãy máy của bọn cậu, Biên Nam hơi chột dạ, vội vàng bấm tắt folder.
Mẹ nó!
Cậu gảy gảy điếu thuốc, hít một hơi, sau đó mở web ra lần nữa, do dự trong thoáng chốc rồi bắt đầu tìm chỗ download tài nguyên.
Thật ra nếu giao việc này cho Vạn Phi, nói không chừng chưa mất bao lâu đã hoàn thành, Biên Nam thì không sõi như vậy, cậu không có xem mấy thứ này.
Tìm loạn xạ một hồi, sau vài lần download thất bại, cậu mới từ từ tìm được điểm mấu chốt.
Chọn đại mấy cái có thể tải được rồi bấm tải về.
Nhìn chằm chằm vài thanh tiến độ, cuối cùng chừa lại cái nào load nhanh nhất, những cái khác đều bấm tạm dừng.
Làm xong, cậu chột dạ thu nhỏ cửa sổ download, phát hiện lòng bàn tay và sau lưng mình đã toát mồ hôi hột.
Tuy rằng chưa xem được gì hết, nhưng ngoài sự hồi hộp thì trong lòng còn xen lẫn chút hưng phấn âm ỉ.
Biên Nam mày cũng ghê gớm thật.
Tiệm net có tiếng là dùng mạng cáp quang, nhưng tốc độ download không được tốt cho lắm, chắc là có không ít người đang tải hàng, Biên Nam vừa bấm mở tùm lum web, vừa thi thoảng nhìn lén thanh tiến độ mấy lần.
Thời gian download dự tính là một tiếng lẻ năm phút.
Cậu có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, thế nên lại đá ghế Vạn Phi lần nữa: “Uống nước không?”
“Gì mày?” Vạn Phi đeo tai nghe kêu to.
“Quên đi, không có gì.” Biên Nam giơ ngón giữa với cậu chàng, đứng lên.
Lại ngó màn hình một chút, mọi thứ đều bình thường, cậu đi về phía quầy thu ngân bên kia, mua hai chai nước, ném một chai cho Vạn Phi, còn mình tu ừng ực hết nửa chai.
Tải video phải đợi khá lâu, Biên Nam vốn định chơi chút gì khác, nhưng mở vài trò lên chỉ liếc mấy cái là hết hứng chơi tiếp.
Vì vậy cậu tắt chúng đi, mở web lại lần nữa.
Chính bản thân cậu cũng không biết mình muốn xem cái gì, cuối cùng tiện tay mở một diễn đàn dành cho người đồng tính.
Còn chưa kịp nhìn nội dung, cậu đã bị các kiểu tiêu đề làm cho hết cả hồn.
Ngoại trừ hình tự sướng thì là đủ loại post tìm bạn tình trắng trợn.
Còn có tìm chủ nhân nữa!
Quả là bạo dạn mà…
Đôi lúc lại trông thấy một vài post về quá trình thay đổi tư tưởng, nhìn tiêu đề là thấy bi kịch rồi.
Cảm giác như hóocmôn ngập đầy màn hình sắp tràn ra tới nơi.
Biên Nam chột dạ nhìn xung quanh một chút, khách trong tiệm net không ít, nhưng mà bên này vẫn chưa kín chỗ.
Cậu nhìn chằm chằm mớ tiêu đề chốc lát, bấm mở ra một post tìm bạn tình.
Vào trong xem, mất cả buổi cậu mới đọc hiểu dòng đầu tiên, chiều cao cân nặng rồi thì nào là 1 nào là 0, cậu cũng đại khái đoán được nó có ý gì.
Nhìn một chút rồi thoát ra.
Cậu không đỡ nổi kiểu khát khao trắng trợn lộ liễu đó.
Lật ra hai trang sau, đa phần đều là nội dung tương tự, lúc cậu đang nghĩ cánh cửa thế giới mới mở ra hơi đột ngột thôi tạm đóng lại trước, một bài post khiến cậu ngừng tay.
Hôm qua làm chuyện ấy với bạn trai, lần đầu tiên.
Biên Nam cắn môi, lấy thêm một điếu thuốc trong hộp ra, châm lửa ngậm vào miệng, bấm mở bài post trên.
Bài post viết vô cùng cặn kẽ, đầu tiên là quá trình gặp gỡ, sau đó quyết định muốn lăn giường, tiếp theo là một đống biến chuyển tâm lý y như sáng tác văn, tiếp theo nữa là giai đoạn chuẩn bị trước khi ‘hành sự’, kể từ đoạn này, bài post bắt đầu như ngựa đứt dây cương, liên tục nói chuyện lưu manh, rất nhiều từ ngữ nhạy cảm khiến cho tầm mắt của Biên Nam cũng phải ngượng ngùng ngước lên trên.
Đợi đến khi đầu óc tự miêu tả lại toàn bộ chỗ đã censor, Biên Nam cảm thấy trong đầu rối loạn như bị nhét một ký lông chó, tư duy cũng không liền mạch nổi.
Cậu tắt bài post đi, cầm chai nước đặt bên cạnh uống mấy hớp.
Cảm giác trong lòng khó mà diễn tả, nói chung là có chút hưng phấn.
Nhưng nhiều hơn nữa là cảm giác bị dọa.
Chờ cậu bình tĩnh lại định xem thêm tí nữa, phát hiện bài post này bấm không vào, bị xóa mất tiêu rồi.
Mẹ nó đúng là lưu manh mà.
Biên Nam tắt hết web, mở Đấu địa chủ.
Đợi đến khi dưới góc phải màn hình thông báo download đã hoàn tất, tiền trong tài khoản của Biên Nam đã thua xấp xỉ phân nửa, phải nói là nhục hết chỗ chê.
Nhưng hiện giờ cậu chẳng hơi đâu buồn phiền về chuyện đó, thông báo dưới góc phải đã hấp dẫn toàn bộ đầu óc của cậu.
Mở ra xem?
Ngay bây giờ?
Sẽ thấy gì đây?
Có phải giống như tình tiết một nữ chiến với một trăm nam rồi ra Thủy Hử không?
*Thủy Hử nói về sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chống triều đình mà trở thành giặc cướp, thường gọi là 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, trong số 108 anh hùng Lương Sơn Bạc đó thì chỉ có 3 người là nữ.
Nếu không thì sao?
……
Trong tiệm net đã ngồi kín người, ai cũng kêu la ầm ĩ, sau khi nhìn chòng chọc bốn chữ “download hoàn tất” hồi lâu, Biên Nam quyết định trước tiên sẽ chuyển video vào điện thoại di động.
Cậu lấy di động ra, loay hoay nửa ngày mới chuyển video vào được, sau đó bấm xóa video trong máy tính. Để chắc ăn hơn, cậu restart máy lại lần nữa, kiểm tra thêm một lần, bấy giờ mới ngả người tựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Vụ lăn qua lộn lại này, quả thật một lời khó nói hết.
Nhét di động vào túi quần, Biên Nam tính toán xem mình nên thắng lại tiền đã thua trước hay là xem video trước.
Chẳng qua hôm nay rõ ràng cậu không có tâm trạng, chiến đấu anh dũng tới tận mười hai giờ mà tiền vẫn chưa quay lại con số ban đầu.
“Hầy ——” Biên Nam ném chuột duỗi lưng một cái, giật tai nghe của Vạn Phi xuống, hỏi, “Đâu xong chưa?”
“Muốn về hả?” Vạn Phi nhìn đồng hồ, “Chờ tao năm phút, tao xong ngay đây.”
Chờ Vạn Phi chiến xong, hai người tính tiền rời khỏi tiệm net.
Gió đêm lạnh buốt thổi lướt qua, Biên Nam rùng mình một cái, kéo phécmơtuya áo khoác lên đến đầu, cảm giác như cuối cùng mình cũng choàng tỉnh khỏi trạng thái mơ mơ màng màng suốt đêm nay.
“Tết năm nay có qua nhà tao chơi không?” Vạn Phi nhảy cóc một đoạn, quay đầu hỏi cậu, “Hôm nay mẹ tao vừa hỏi tao nè.”
“Để xem tình hình thế nào đã.” Vừa nghĩ tới tết, Biên Nam lại thấy phiền lòng. Mỗi dịp tết đến, nhà cậu sẽ có không ít họ hàng đến chơi, các loại tụ họp gia đình rất là nhiều. Những khi ấy, thân phận xấu hổ của cậu ở nhà sẽ càng nổi bần bật.
Vậy nên khi còn bé, cậu thường trốn chui trốn lủi trong phòng mình, lúc ra ngoài ăn cơm họp mặt cũng không đi. Có lẽ phần nào hiểu được nỗi ngại khi đối mặt với họ hàng của cậu, bố cũng không ép buộc cậu, ông sẽ dặn bảo mẫu nấu cơm cho cậu, sau đó áy náy nhét tiền cho cậu.
Mai này lớn lên một chút, tết đến cậu sẽ trốn biệt ra ngoài, ngoại trừ cơm tất niên, cơm khác cậu đều không ăn ở nhà, mà là tới nhà mẹ ruột, nhà Vạn Phi, còn cả nhà thầy nữa.
“Có phải định sang nhà Khưu Dịch không?” Vạn Phi khoác vai cậu, cười hỏi.
Biên Nam cười cười không trả lời.
Lúc trở lại ký túc xá, Tôn Nhất Phàm và Chu Bân đã nằm ngủ ngon lành, đứng ở ngoài hành lanh cũng nghe được tiếng ngáy khò khè của Chu Bân.
“Ây, buồn ngủ quá, tối hôm qua ngủ không ngon,” Vạn Phi cởi quần áo bổ nhào lên giường, “Cứ sợ đụng trúng Hứa Nhị nhỏ sẽ nói tao thừa dịp nhỏ đang ngủ mà giở trò.”
“Nhỏ đã đồng ý ngủ chung lều với mày thì cớ gì lại nói thế?” Biên Nam tặc lưỡi, “Mày thật là ngu.”
“Cũng đúng,” Vạn Phi cũng tặc lưỡi liên tục, “Bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.”
Biên Nam không lảm nhảm với Vạn Phi nữa, cậu vội vã lấy đồ đạc đi rửa mặt, cậu còn có chuyện quan trọng chưa làm mà.
Rửa mặt xong về phòng, Vạn Phi cũng đã ngáy o o, nhưng ngáy còn to hơn Chu Bân, trong mấy tiếng ngáy liên tục không ngừng đó, Vạn Phi là tiếng ngáy sau.
Biên Nam nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, bật di động lên.
Lấy tai nghe dưới gối ra cắm vào, cậu phấn khởi mở video ra xem, cầu mong mình không tải nhầm hàng, nếu không đêm nay công dã tràng rồi.
Lúc hình ảnh trong video hiện lên, Biên Nam còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cậu cầm di động, cả người ngây như phỗng.
Video không phải tải nhầm hàng.
Tải khá đúng hàng nữa là khác.
Nhưng có lẽ vì thu nhỏ dung lượng, video này là bản đã bị cắt.
Chẳng biết cắt đầu hay cắt đuôi.
Hệt như một bài hát bị cắt bớt phần nhạc dạo và nhạc đệm, ầm một tiếng vào thẳng đoạn điệp khúc.
Dưới tình huống Biên Nam còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh hai người đàn ông trần truồng đang quấn lấy nhau.
Trong tai nghe cũng toàn là tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng rên rỉ phóng đãng.
Má!
Biên Nam vội giật một bên tai nghe xuống, sau khi xác định âm thanh không có truyền ra ngoài, cậu mới nhét tai nghe lại giữa hơi thở khó nhọc, giảm nhỏ âm lượng một chút.
Biên Nam từng xem không ít phim đen, lần đầu tiên là cùng đám bạn học hồi cấp hai, cả bọn xúm lại trước máy tính trong phòng sách nhà cậu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, đứa nào cũng bị chấn động mạnh, cả bọn nhất thời á khẩu, chỉ lo mở to mắt trừng màn hình.
Nhưng cho dù là vậy, so ra cũng kém sự kích thích mà hai người đàn ông trước mặt gây cho cậu.
Động tác ấy, tư thế ấy.
Chi tiết bị phóng đại rõ mồn một ấy.
Lại còn mẹ nó may mắn tải được bản HD không che…
Video không dài lắm, khoảng chừng mười phút đồng hồ, nhưng toàn bộ quá trình từ a a ưm ưm đến các loại tư thế đều đầy đủ hết.
Mãi đến khi video phát xong, Biên Nam cũng chưa từng nhúc nhích, cảm giác cứ như đông cứng vậy.
Cuối cùng không khí trong chăn không đủ cung ứng nữa, cậu mới tháo tai nghe xuống, vén chăn lên, mở to mắt trong bóng đêm, một lúc sau mới thở ra một hơi dài thượt.
Bụng dưới căng một cách khó tả, cậu có cảm giác nếu bây giờ thả một xấp gạch lên trên thì mình vẫn có thể hùng dũng bất khuất nhô lên tiếp, nhưng kỳ lạ là tạm thời cậu không có suy nghĩ thò tay vào tự an ủi.
Cảm giác trong ngực thật khó mà hình dung.
Không nói rõ được là hưng phấn hay sợ hãi, hoặc là còn những thứ nào khác
Nhưng Khưu Dịch đột nhiên hỏi một câu thẳng thắn như vậy, cậu bỗng dưng không biết nên trả lời thế nào.
Muốn không?
Dĩ nhiên là muốn rồi, dù rằng lúc trước hình như mình chưa từng nghĩ kỹ càng.
Nội dung cụ thể thì… chưa bao giờ nghĩ đến luôn.
Đừng nói là con trai, ngay cả con gái cậu cũng chỉ mới hôn má này nọ thôi, nói không chừng kinh nghiệm còn chẳng bằng Vạn Phi.
Hơn nữa… cậu đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Không biết nguyên nhân tại sao.
Có lẽ là vì hơn mười năm cuộc đời, từ trước đến nay cậu chưa hề nghĩ rằng mình sẽ xảy ra chuyện gì với một đứa con trai.
“Tôi nhắm mắt một chút,” Khưu Dịch gối đầu lên cánh tay, nhắm hai mắt lại, “Chiều nay cậu có về trường không?”
“Hơn bốn giờ tôi mới đi, đúng lúc kịp giờ ghé căn tin ăn cơm,” Biên Nam nhìn hàng mi của Khưu Dịch, đưa tay chạm nhẹ một cái, “Đại bảo à.”
“Hửm?” Khưu Dịch lên tiếng.
“Cậu nghĩ thế nào?” Biên Nam thấp giọng hỏi.
“Tôi không thường nghĩ tới chuyện này,” Khưu Dịch cười cười, “Sao vậy?”
“Tôi thấy là…” Biên Nam nói phân nửa lại ngừng, tặc lưỡi một tiếng nằm dài xuống gối, “Thôi bỏ đi, tôi cũng nhắm mắt một lát.”
“Đắp lên này,” Khưu Dịch kéo chăn qua ném lên người Biên nam, “Cởi bộ đồ đầy đất của cậu ra trước đi.”
“Quần áo của tôi không có dính đất, cậu thật phiền phức!” Biên Nam bất đắc dĩ ngồi dậy cỡi quần áo ném lên chiếc ghế bên giường, “Chợp mắt một lát mà cũng bắt người ta cởi sạch như vậy.”
“Học sinh tiểu học cũng biết giữ văn minh giữ lễ phép giữ vệ sinh trước khi ăn cơm phải rửa tay…” Khưu Dịch nhắm mắt lại liệt kê liên tục.
“Rồi rồi rồi, không phải tôi đã cởi hết sao,” Biên Nam đắp chăn, nghiêng người ôm Khưu Dịch, “Đừng lải nhải nữa.”
Không biết có phải do tối qua uống bia ngủ không ngon, hoặc là giở trò lưu manh mệt mỏi quá, lúc đầu Biên Nam ôm Khưu Dịch vẫn còn xu thế đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng chưa kịp mọc lên hẳn, cậu đã ngủ mất tiêu.
Ngủ một mạch tới bốn giờ, đến khi Khưu Dịch đẩy cậu, cậu mới miễn cưỡng mở mắt ra.
“Ngủ còn hơn nhị bảo nữa,” Khưu Dịch đứng ở bên giường nhìn Biên Nam, “Không phải cậu muốn về trường sao, mau về đi, lát nữa tôi phải ra ngoài mua thức ăn.”
“… Ồ,” Biên Nam chậm chạp bò dậy, ngồi xếp bằng trên giường đờ đẫn trong chốc lát, “Ngày mai cậu phải đi làm thêm à?”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
“Tan học là đi ngay?” Biên Nam lại hỏi.
Khưu Dịch nhìn cậu một hồi, cười cười, đưa tay nhéo cằm cậu: “Buổi trưa cậu đi ra được không? Hai chúng ta cùng nể mặt đi ăn chung?”
“Không thành vấn đề!” Biên Nam vui lên ngay, vỗ tay ra tiếng, “Mặt này phải nể cậu chứ.”
“À quên, có cái này,” Khưu Dịch lấy thứ gì đó trên bàn đưa tới trước mặt Biên Nam, “Sửa lại rồi đó.”
Biên Nam nhận lấy, trông thấy nó là tượng đất làm quà sinh nhật cho mình, những góc bị sứt mẻ và màu sơn đã được tu bổ, nhìn vào không đoán ra là từng bị ném vỡ.
Cậu mỉm cười: “Quả nhiên vẫn phải nhờ dân chuyên nghiệp ra tay.”
“Thật ra làm lại một cái cũng được.” Khưu Dịch nói.
“Không muốn,” Biên Nam tặc lưỡi, “Muốn cái này thôi, làm lại sẽ không còn ý nghĩa đó nữa, lần tới cậu làm thêm một cái tượng đất hình cậu tặng tôi đi.”
“Ừm,” Khưu Dịch cười nói, “Sinh nhật hằng năm sẽ tặng cậu một cái khác nhau.”
“Thật sao?” Biên Nam suy tư một chút, “Phải đợi cả một năm lâu quá, hay là mỗi dịp lễ cậu tặng tôi một cái đi, sắp tới Giáng sinh Tết nguyên đán Lễ tình nhân Tết âm lịch Tết nguyên tiêu gì đó rồi…”
*Tết nguyên tiêu là lễ hội cổ truyền của Trung Quốc diễn ra vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch.
“Vậy năm nay tôi khỏi làm cái gì luôn,” Khưu Dịch bật cười, “Sinh nhật thôi, mỗi năm một cái, có triển vọng hơn.”
Biên Nam ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mới vỗ chân như đã hạ quyết tâm: “Được rồi, mỗi năm một cái, sang năm là Khưu đại bảo nhé.”
“Ừ.” Khưu Dịch nói.
Chơi với Khưu Ngạn trong sân thêm chốc lát, Biên Nam mới xách balô rời khỏi nhà Khưu Dịch.
Lúc ra đến đầu hẻm đã gần năm giờ chiều, Vạn Phi gọi điện thoại sang: “Tối nay mày có về trường không?”
“Về chứ, tao lên xe luôn rồi.” Biên Nam đưa tay đón một chiếc taxi.
“Mày nhanh đi, mẹ Nhất Phàm có làm cá con tẩm ớt bảo nó mang tới, mấy thằng quỷ phòng sát vách nghe mùi thơm quá nên chạy qua hết rồi, mới tẩn nhau một trận đây, tao có giật lại một chút cho mày, nếu mày còn không về tao không dám chắc tao chống nổi bọn nó đâu! Chỉ đành giấu vào dạ dày của tao thôi…” Lúc Vạn Phi nói chuyện, Biên Nam gần như nghe được tiếng cậu chàng nuốt nước miếng.
“Mày hay nhỉ!” Biên Nam cúp điện thoại cười với chú tài xế, “Chú ơi, phiền chú lái nhanh một chút, cháu phải về giành thức ăn.”
Lúc về tới trường học, Vạn Phi đang ngồi chồm hổm dưới lầu ký túc xá gọi điện thoại, trong tay nắm chặt một túi đựng thức ăn, thấy Biên Nam thì nhấc tay ném túi qua.
Biên Nam chụp lấy nhìn thử, hơn phân nửa túi cá cơm tẩm ớt, cậu bật cười: “Hèn gì bọn nó đòi xé xác mày, nguyên cả túi đều ở chỗ mày còn gì!”
“Hai túi lận, ăn ngon cực! Không có cay lắm, mày ăn được đó, nếu không tao đã chẳng giành nhiều như vậy,” Vạn Phi cúp điện thoại đi tới, “Đi thôi, ra ngoài ăn đi, tao thấy hôm nay thức ăn ở căn tin không ngon.”
“Lại bánh xào à?” Biên Nam bóc một miếng cá con trong túi ra ăn, hơi hơi cay, nhưng mà ngon vô cùng, làm cậu chợt nhớ tới món cá chiên của Khưu Dịch.
“Hôm nay nghe lời mày, tao đãi, mày muốn ăn gì tao ăn nấy,” Vạn Phi cười ha ha, “Nãy về nhà mẹ tao cho tao tiền.”
“Giữ lại tiền đãi Hứa Nhị đi,” Biên Nam tặc lưỡi, “Lát ăn xong tới tiệm net luôn không?”
“Tiệm net hả? Đi,” Vạn Phi ngạc nhiên, “Hiếm khi mới thấy mày chủ động đòi đi tiệm net nha, đi đấu địa chủ à?”
“Mày đâu-ta của mày đi, khỏi lo cho tao.” Biên Nam nhe răng.
Hai người tìm một quán nhỏ tùy tiện ăn dĩa cơm, trên đường đến tiệm net đụng phải mấy thằng bạn ở phòng ký túc xá sát vách, Biên Nam đưa balô nhờ người ta mang về hộ, sau đó cùng Vạn Phi đến tiệm net.
Bình thường hai người đến tiệm net không có chọn ghế, thấy chỗ nào có hai chiếc máy tính đặt kế nhau là ngồi xuống, thế nhưng hôm nay Biên Nam lại kéo Vạn Phi tìm chỗ ngồi mà phía sau là tường bên cạnh cũng là tường.
“Sao tự dưng chui vô góc này ngồi vậy?” Sau khi mở máy lên, Vạn Phi hỏi.
“Tao có việc.” Biên Nam ngồi xuống, xoay màn hình về bên kia tường.
“Ồ…” Vạn Phi kéo dài giọng, phì cười nhìn Biên Nam, “Tao… hiểu… rồi…”
“Mày hiểu cái gì.” Biên Nam không để ý đến Vạn Phi.
“Rồi rồi rồi, mày làm chuyện của mày, tao không quấy rầy mày nữa.” Vạn Phi phất tay một cái, đeo tai nghe lên.
Thật ra loại chuyện này, theo lý mà nói Biên Nam nên tới đây một mình, nhưng buổi tối học sinh trong trường sẽ trở về, chủ nhật lại không có ai gác cổng, tất cả sẽ rủ nhau chui vào tiệm net, cậu cần kéo theo Vạn Phi để chiếm chỗ bên cạnh.
Lúc Vạn Phi hò hét vào ống nghe, Biên Nam mở web ra.
Suy tư một lát, cậu nhập vào vài chữ.
Đồng tính luyến ái.
Bấm nút enter xong, cậu cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ, đoạn liếc sang Vạn Phi ngồi bên cạnh.
May là Vạn Phi rất tập trung ở phương diện đâu-ta và yêu đương, vừa bắt đầu là một lòng một dạ.
Biên Nam chuyển đường nhìn về màn hình, cầm chuột chậm rãi kéo xuống.
Khuynh hướng đồng tính luyến ái, hành vi đồng tính luyến ái, phong trào đấu tranh của thế giới thứ ba (hoặc gọi là phong trào LGBT).
Hình ảnh đồng tính luyến ái.
Tin tức liên quan đến đồng tính luyến ái.
Website dành cho người đồng tính.
Có phim điện ảnh về đề tài đồng tính nào hay không.
…….
Biên Nam lật vài trang, cảm thấy chẳng giúp ích gì cho mình.
Mấy thứ như phân tích về đồng tính luyến ái, kiểm tra khuynh hướng đồng tính luyến ái, cậu không cần, đối với những vấn đề đồng tính luyến ái khác, cậu cũng chẳng hứng thú.
Cậu chỉ muốn biết…
Làm thế nào thôi.
Thật ra làm thế nào cũng không phải là cậu không rõ lắm.
Vậy rốt cuộc mình muốn biết cái gì?
Biên Nam bực bội tắt web, ném chuột đi, đờ người ra nhìn màn hình.
“Có thuốc lá không?” Biên Nam đá cái ghế của Vạn Phi.
Vạn Phi nhìn cậu, tháo tai nghe kêu lớn một tiếng: “Cái gì?”
“Có thuốc lá không?” Biên Nam hỏi.
Vạn Phi móc hộp thuốc lá trong túi quần, ném tới trước mặt cậu, tên này không hút thuốc lá, nhưng để ra vẻ nên cứ mang thuốc lá theo bên người.
Biên Nam cầm hộp thuốc ngắm nghía một chút: “Chưa quá đát đâu nhỉ, hộp này là tháng trước hay năm trước thế?”
“Quá đát quá đát rồi,” Vạn Phi nhìn cậu, “Mày chỉ châm thuốc ngậm thôi mà, có hít vô trong đâu, ngậm cây gậy cũng thế.”
“Má.” Biên Nam bật cười, lấy một điếu ra châm, ngậm trong miệng.
Ở tiệm net có một folder ẩn, mấy đứa lưu manh thường xuyên lên mạng đều biết vào thế nào.
Bên trong có không ít thước phim, không xác định giờ cập nhật.
Biên Nam mở ra xem, lia nhanh qua tên từng video một, bên tai tự động bổ sung tiếng thở gấp, nhưng mà không tìm được thứ cậu cần.
Có ai đó đi vào tiệm net, người nọ lướt qua ngay trước dãy máy của bọn cậu, Biên Nam hơi chột dạ, vội vàng bấm tắt folder.
Mẹ nó!
Cậu gảy gảy điếu thuốc, hít một hơi, sau đó mở web ra lần nữa, do dự trong thoáng chốc rồi bắt đầu tìm chỗ download tài nguyên.
Thật ra nếu giao việc này cho Vạn Phi, nói không chừng chưa mất bao lâu đã hoàn thành, Biên Nam thì không sõi như vậy, cậu không có xem mấy thứ này.
Tìm loạn xạ một hồi, sau vài lần download thất bại, cậu mới từ từ tìm được điểm mấu chốt.
Chọn đại mấy cái có thể tải được rồi bấm tải về.
Nhìn chằm chằm vài thanh tiến độ, cuối cùng chừa lại cái nào load nhanh nhất, những cái khác đều bấm tạm dừng.
Làm xong, cậu chột dạ thu nhỏ cửa sổ download, phát hiện lòng bàn tay và sau lưng mình đã toát mồ hôi hột.
Tuy rằng chưa xem được gì hết, nhưng ngoài sự hồi hộp thì trong lòng còn xen lẫn chút hưng phấn âm ỉ.
Biên Nam mày cũng ghê gớm thật.
Tiệm net có tiếng là dùng mạng cáp quang, nhưng tốc độ download không được tốt cho lắm, chắc là có không ít người đang tải hàng, Biên Nam vừa bấm mở tùm lum web, vừa thi thoảng nhìn lén thanh tiến độ mấy lần.
Thời gian download dự tính là một tiếng lẻ năm phút.
Cậu có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, thế nên lại đá ghế Vạn Phi lần nữa: “Uống nước không?”
“Gì mày?” Vạn Phi đeo tai nghe kêu to.
“Quên đi, không có gì.” Biên Nam giơ ngón giữa với cậu chàng, đứng lên.
Lại ngó màn hình một chút, mọi thứ đều bình thường, cậu đi về phía quầy thu ngân bên kia, mua hai chai nước, ném một chai cho Vạn Phi, còn mình tu ừng ực hết nửa chai.
Tải video phải đợi khá lâu, Biên Nam vốn định chơi chút gì khác, nhưng mở vài trò lên chỉ liếc mấy cái là hết hứng chơi tiếp.
Vì vậy cậu tắt chúng đi, mở web lại lần nữa.
Chính bản thân cậu cũng không biết mình muốn xem cái gì, cuối cùng tiện tay mở một diễn đàn dành cho người đồng tính.
Còn chưa kịp nhìn nội dung, cậu đã bị các kiểu tiêu đề làm cho hết cả hồn.
Ngoại trừ hình tự sướng thì là đủ loại post tìm bạn tình trắng trợn.
Còn có tìm chủ nhân nữa!
Quả là bạo dạn mà…
Đôi lúc lại trông thấy một vài post về quá trình thay đổi tư tưởng, nhìn tiêu đề là thấy bi kịch rồi.
Cảm giác như hóocmôn ngập đầy màn hình sắp tràn ra tới nơi.
Biên Nam chột dạ nhìn xung quanh một chút, khách trong tiệm net không ít, nhưng mà bên này vẫn chưa kín chỗ.
Cậu nhìn chằm chằm mớ tiêu đề chốc lát, bấm mở ra một post tìm bạn tình.
Vào trong xem, mất cả buổi cậu mới đọc hiểu dòng đầu tiên, chiều cao cân nặng rồi thì nào là 1 nào là 0, cậu cũng đại khái đoán được nó có ý gì.
Nhìn một chút rồi thoát ra.
Cậu không đỡ nổi kiểu khát khao trắng trợn lộ liễu đó.
Lật ra hai trang sau, đa phần đều là nội dung tương tự, lúc cậu đang nghĩ cánh cửa thế giới mới mở ra hơi đột ngột thôi tạm đóng lại trước, một bài post khiến cậu ngừng tay.
Hôm qua làm chuyện ấy với bạn trai, lần đầu tiên.
Biên Nam cắn môi, lấy thêm một điếu thuốc trong hộp ra, châm lửa ngậm vào miệng, bấm mở bài post trên.
Bài post viết vô cùng cặn kẽ, đầu tiên là quá trình gặp gỡ, sau đó quyết định muốn lăn giường, tiếp theo là một đống biến chuyển tâm lý y như sáng tác văn, tiếp theo nữa là giai đoạn chuẩn bị trước khi ‘hành sự’, kể từ đoạn này, bài post bắt đầu như ngựa đứt dây cương, liên tục nói chuyện lưu manh, rất nhiều từ ngữ nhạy cảm khiến cho tầm mắt của Biên Nam cũng phải ngượng ngùng ngước lên trên.
Đợi đến khi đầu óc tự miêu tả lại toàn bộ chỗ đã censor, Biên Nam cảm thấy trong đầu rối loạn như bị nhét một ký lông chó, tư duy cũng không liền mạch nổi.
Cậu tắt bài post đi, cầm chai nước đặt bên cạnh uống mấy hớp.
Cảm giác trong lòng khó mà diễn tả, nói chung là có chút hưng phấn.
Nhưng nhiều hơn nữa là cảm giác bị dọa.
Chờ cậu bình tĩnh lại định xem thêm tí nữa, phát hiện bài post này bấm không vào, bị xóa mất tiêu rồi.
Mẹ nó đúng là lưu manh mà.
Biên Nam tắt hết web, mở Đấu địa chủ.
Đợi đến khi dưới góc phải màn hình thông báo download đã hoàn tất, tiền trong tài khoản của Biên Nam đã thua xấp xỉ phân nửa, phải nói là nhục hết chỗ chê.
Nhưng hiện giờ cậu chẳng hơi đâu buồn phiền về chuyện đó, thông báo dưới góc phải đã hấp dẫn toàn bộ đầu óc của cậu.
Mở ra xem?
Ngay bây giờ?
Sẽ thấy gì đây?
Có phải giống như tình tiết một nữ chiến với một trăm nam rồi ra Thủy Hử không?
*Thủy Hử nói về sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chống triều đình mà trở thành giặc cướp, thường gọi là 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, trong số 108 anh hùng Lương Sơn Bạc đó thì chỉ có 3 người là nữ.
Nếu không thì sao?
……
Trong tiệm net đã ngồi kín người, ai cũng kêu la ầm ĩ, sau khi nhìn chòng chọc bốn chữ “download hoàn tất” hồi lâu, Biên Nam quyết định trước tiên sẽ chuyển video vào điện thoại di động.
Cậu lấy di động ra, loay hoay nửa ngày mới chuyển video vào được, sau đó bấm xóa video trong máy tính. Để chắc ăn hơn, cậu restart máy lại lần nữa, kiểm tra thêm một lần, bấy giờ mới ngả người tựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Vụ lăn qua lộn lại này, quả thật một lời khó nói hết.
Nhét di động vào túi quần, Biên Nam tính toán xem mình nên thắng lại tiền đã thua trước hay là xem video trước.
Chẳng qua hôm nay rõ ràng cậu không có tâm trạng, chiến đấu anh dũng tới tận mười hai giờ mà tiền vẫn chưa quay lại con số ban đầu.
“Hầy ——” Biên Nam ném chuột duỗi lưng một cái, giật tai nghe của Vạn Phi xuống, hỏi, “Đâu xong chưa?”
“Muốn về hả?” Vạn Phi nhìn đồng hồ, “Chờ tao năm phút, tao xong ngay đây.”
Chờ Vạn Phi chiến xong, hai người tính tiền rời khỏi tiệm net.
Gió đêm lạnh buốt thổi lướt qua, Biên Nam rùng mình một cái, kéo phécmơtuya áo khoác lên đến đầu, cảm giác như cuối cùng mình cũng choàng tỉnh khỏi trạng thái mơ mơ màng màng suốt đêm nay.
“Tết năm nay có qua nhà tao chơi không?” Vạn Phi nhảy cóc một đoạn, quay đầu hỏi cậu, “Hôm nay mẹ tao vừa hỏi tao nè.”
“Để xem tình hình thế nào đã.” Vừa nghĩ tới tết, Biên Nam lại thấy phiền lòng. Mỗi dịp tết đến, nhà cậu sẽ có không ít họ hàng đến chơi, các loại tụ họp gia đình rất là nhiều. Những khi ấy, thân phận xấu hổ của cậu ở nhà sẽ càng nổi bần bật.
Vậy nên khi còn bé, cậu thường trốn chui trốn lủi trong phòng mình, lúc ra ngoài ăn cơm họp mặt cũng không đi. Có lẽ phần nào hiểu được nỗi ngại khi đối mặt với họ hàng của cậu, bố cũng không ép buộc cậu, ông sẽ dặn bảo mẫu nấu cơm cho cậu, sau đó áy náy nhét tiền cho cậu.
Mai này lớn lên một chút, tết đến cậu sẽ trốn biệt ra ngoài, ngoại trừ cơm tất niên, cơm khác cậu đều không ăn ở nhà, mà là tới nhà mẹ ruột, nhà Vạn Phi, còn cả nhà thầy nữa.
“Có phải định sang nhà Khưu Dịch không?” Vạn Phi khoác vai cậu, cười hỏi.
Biên Nam cười cười không trả lời.
Lúc trở lại ký túc xá, Tôn Nhất Phàm và Chu Bân đã nằm ngủ ngon lành, đứng ở ngoài hành lanh cũng nghe được tiếng ngáy khò khè của Chu Bân.
“Ây, buồn ngủ quá, tối hôm qua ngủ không ngon,” Vạn Phi cởi quần áo bổ nhào lên giường, “Cứ sợ đụng trúng Hứa Nhị nhỏ sẽ nói tao thừa dịp nhỏ đang ngủ mà giở trò.”
“Nhỏ đã đồng ý ngủ chung lều với mày thì cớ gì lại nói thế?” Biên Nam tặc lưỡi, “Mày thật là ngu.”
“Cũng đúng,” Vạn Phi cũng tặc lưỡi liên tục, “Bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.”
Biên Nam không lảm nhảm với Vạn Phi nữa, cậu vội vã lấy đồ đạc đi rửa mặt, cậu còn có chuyện quan trọng chưa làm mà.
Rửa mặt xong về phòng, Vạn Phi cũng đã ngáy o o, nhưng ngáy còn to hơn Chu Bân, trong mấy tiếng ngáy liên tục không ngừng đó, Vạn Phi là tiếng ngáy sau.
Biên Nam nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, bật di động lên.
Lấy tai nghe dưới gối ra cắm vào, cậu phấn khởi mở video ra xem, cầu mong mình không tải nhầm hàng, nếu không đêm nay công dã tràng rồi.
Lúc hình ảnh trong video hiện lên, Biên Nam còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cậu cầm di động, cả người ngây như phỗng.
Video không phải tải nhầm hàng.
Tải khá đúng hàng nữa là khác.
Nhưng có lẽ vì thu nhỏ dung lượng, video này là bản đã bị cắt.
Chẳng biết cắt đầu hay cắt đuôi.
Hệt như một bài hát bị cắt bớt phần nhạc dạo và nhạc đệm, ầm một tiếng vào thẳng đoạn điệp khúc.
Dưới tình huống Biên Nam còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh hai người đàn ông trần truồng đang quấn lấy nhau.
Trong tai nghe cũng toàn là tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng rên rỉ phóng đãng.
Má!
Biên Nam vội giật một bên tai nghe xuống, sau khi xác định âm thanh không có truyền ra ngoài, cậu mới nhét tai nghe lại giữa hơi thở khó nhọc, giảm nhỏ âm lượng một chút.
Biên Nam từng xem không ít phim đen, lần đầu tiên là cùng đám bạn học hồi cấp hai, cả bọn xúm lại trước máy tính trong phòng sách nhà cậu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, đứa nào cũng bị chấn động mạnh, cả bọn nhất thời á khẩu, chỉ lo mở to mắt trừng màn hình.
Nhưng cho dù là vậy, so ra cũng kém sự kích thích mà hai người đàn ông trước mặt gây cho cậu.
Động tác ấy, tư thế ấy.
Chi tiết bị phóng đại rõ mồn một ấy.
Lại còn mẹ nó may mắn tải được bản HD không che…
Video không dài lắm, khoảng chừng mười phút đồng hồ, nhưng toàn bộ quá trình từ a a ưm ưm đến các loại tư thế đều đầy đủ hết.
Mãi đến khi video phát xong, Biên Nam cũng chưa từng nhúc nhích, cảm giác cứ như đông cứng vậy.
Cuối cùng không khí trong chăn không đủ cung ứng nữa, cậu mới tháo tai nghe xuống, vén chăn lên, mở to mắt trong bóng đêm, một lúc sau mới thở ra một hơi dài thượt.
Bụng dưới căng một cách khó tả, cậu có cảm giác nếu bây giờ thả một xấp gạch lên trên thì mình vẫn có thể hùng dũng bất khuất nhô lên tiếp, nhưng kỳ lạ là tạm thời cậu không có suy nghĩ thò tay vào tự an ủi.
Cảm giác trong ngực thật khó mà hình dung.
Không nói rõ được là hưng phấn hay sợ hãi, hoặc là còn những thứ nào khác
/107
|