Trời hơi âm u, đoán chừng sắp có mưa to.
Biên Nam nhíu mày, chậm rãi đi ra ngoài men theo đường nhỏ, cậu cúi đầu nhìn di động, lục lọi danh bạ điện thoại, cuối cùng bấm vào số của Vạn Phi.
Lúc Biên Nam đang chờ điện thoại kết nối, phía trước có xe lái tới, cậu nhích sang bên cạnh tránh đường, nhưng xe vẫn bóp còi hai tiếng.
Con đường này không rộng, nhưng cho dù là xe tăng vẫn qua được. Biên Nam vừa tiếp tục nhích sang một bên nhường đường, vừa bực mình ngẩng đầu lên nhìn.
Chiếc xe cách cậu rất gần, Biên Nam thấy rõ người lái là Biên Hạo, còn có ánh mắt lạnh lùng và chán ghét của hắn ta.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Biên Hạo lại bấm còi một cái, tiếng còi hết sức chói tai.
Trên mặt Biên Nam không lộ vẻ gì, lúc nhìn thấy một cô gái tóc dài ngồi ở ghế phó lái, cậu chợt hiểu nguyên nhân dì không cho mình về nhà, đại khái là hôm nay Biên Hạo muốn đưa bạn gái về nhà.
Cậu vẫn lùi sang phía bồn hoa ven đường, Biên Hạo bấm còi thêm cái nữa rồi tăng tốc lái xe đi.
“Mẹ kiếp, thằng điên,” Biên Nam mắng một câu, điện thoại kết nối được, cậu đưa điện thoại lên tai, “Mày có ở nhà không?”
“Tao ở nhà bà ngoại, mai mới về,” Vạn Phi nói, “Sao vậy? Mày đang ở đâu, không phải mày bảo về nhà sao?”
“Ừ.” Biên Nam buồn bực đáp.
“Biên Hạo cũng về nhà?” Vạn Phi suy nghĩ, “Nếu không mày qua nhà tao đi, bây giờ tao về.”
“Thôi đừng,” Biên Nam vội nói, mỗi tháng Vạn Phi đều đến nhà bà ngoại ở một ngày, lần nào bà ngoại cậu chàng cũng tiếc nuối không nỡ để cháu đi, Biên Nam không muốn quấy rầy bà hưởng thụ niềm vui sum họp, “Tao không sao.”
“Mày ở nhà hay đi rồi?” Vạn Phi hỏi.
“Ở nhà,” Biên Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Được rồi, mày chơi với bà ngoại đi, tao cúp máy đây.”
“Mai về nhà tao gọi cho mày.” Vạn Phi nói.
“Ừ.”
Biên Nam cúp điện thoại, buồn bực đứng trước cửa khu, cơm cũng chưa ăn, còn cầm theo túi quần áo để về giặt, ai ngờ ngay cả cửa nhà cũng không vào được.
Đứng chừng vài phút, cậu đón một chiếc taxi, định quay về trường ăn tạm chút gì đó rồi về ký túc xá ngủ cũng được.
Xe vừa rẽ vào ngã tư gần trường, Biên Nam bảo tài xế dừng lại. Ngã tư bên này toàn là quán ăn vặt.
Cậu vừa móc tiền vừa mở cửa xe, một chân đặt xuống đất.
“Biên Nam!” Trong quán gần đó có người kêu một tiếng, “Tới đúng lúc lắm!”
Biên Nam không trả lời, chỉ nhìn về phía tiếng gọi phát ra, thấy cả lũ Phan Nghị Phong đang ngồi chồm hổm trước cửa một tiệm trà sữa. Phan Nghị Phong thấy cậu thì nhảy bật dậy, đi về phía taxi.
Biên Nam nhanh chóng rút chân về, đóng cửa xe lại: “Chú, lái xe đi, không xuống ở đây.”
Cuối tuần trường học không có người trông coi, ra vào cũng tự do, quả thật là thời gian tốt nhất để ẩu đả đánh nhau.
Nguyên nhân duy nhất mà Phan Nghị Phong canh giữ ở đây chính là để tụ tập đội hình chuẩn bị tìm ai đó gây rối.
Biên Nam vốn không quá sẵn lòng qua lại với Phan Nghị Phong, bây giờ vừa mới đánh Khưu Dịch thành như vậy, cậu không muốn rước thêm phiền phức nữa.
Lúc xe taxi lái đi, Biên Nam quay đầu lại nhìn thử, trông thấy Phan Nghị Phong đang chỉ vào xe hùng hổ la hét cái gì đó.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi cậu.
“Quảng trường mua sắm.” Biên Nam tựa lưng vào ghế, thuận miệng nói một câu.
Tài xế lái xe vào trung tâm thành phố, Biên Nam ngẩn người nhìn cửa sổ, nếu như đi cùng Vạn Phi, vậy thì sẽ đến tiệm net, trung tâm trò chơi, nhưng đi một mình thì cậu không có hứng.
Biên Nam không thích ồn ào, nhưng lang thang một mình cũng chẳng vui vẻ gì.
Xe tới nơi, Biên Nam xuống xe, chậm chạp đi vào khu mua sắm.
Lúc này người trong khu mua sắm rất đông, cậu chen chúc giữa đám người lượn quanh vài vòng, lên tầng cao nhất định ăn tạm gì đó, ai ngờ phát hiện tất cả cửa hàng đều chật ních người lớn và trẻ con, thế là lại lết xuống tầng dưới.
Xuống đến tầng bốn là khu đồ chơi trẻ em, Biên Nam dừng bước, đắn đo một lúc rồi bước tới giữa những kệ hàng.
Rất nhiều Transformers, lớn nhỏ đều có.
Cậu lấy điện thoại di động ra, bấm số của Khưu Ngạn.
“Đại hổ tử hả.” Bên kia có người nhận điện thoại.
Biên Nam sửng sốt: “Gì, Khưu Dịch?”
“Ừ.” Khưu Dịch đáp một tiếng.
“Tao tìm nhị bảo.” Biên Nam buồn bực nói.
Hai giây sau, trong điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ của Khưu Ngạn: “Đại hổ tử!”
“Anh đang mua Transformers cho em đây, em thích cái nào?” Biên Nam nói, “Qua một góc nói nhỏ cho anh nghe, đừng để anh hai em nghe thấy.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn chạy vào phòng, hạ giọng nói khẽ: “Em thích Bumblebee! Em thích Bumblebee lắm!”
“Được, vậy lấy Bumblebee.” Biên Nam gật đầu, chọn một con Bumblebee cao 20 cm, cái này không quá phức tạp, khá thích hợp với bạn nhỏ giấu hộp tiền tiết kiệm trong hốc cây mà còn bị người khác lấy hết.
“Đại hổ tử, anh ăn cơm chưa?” Khưu Ngạn hỏi.
“Ăn rồi.” Biên Nam nói, bụng lại không hợp tác kêu một tiếng.
“Thật không? Hôm nay anh hai em chiên cá đó,” Khưu Ngạn thử thăm dò, “Anh muốn ăn không?”
“Anh…” Bụng Biên Nam lại kêu tiếng nữa, cậu biết Khưu Ngạn nghĩ đang gì, coi bộ nhóc này muốn lấy Bumblebee ngay hôm nay, “Không phải anh hai em không đi được sao, còn chiên cá nữa cơ?”
“Anh ấy ngồi xe lăn chiên,” Khưu Ngạn cười nói, “Chiên sắp xong rồi, em còn ra ngoài mua thịt bò kho nữa… Anh muốn ăn không?”
Biên Nam tựa vào kệ hàng thở dài: “Vậy bây giờ anh qua nhé.”
“Thật hả!” Đầu bên kia truyền tới tiếng cười vui sướng của Khưu Ngạn, nhóc cười rất vang dội.
“Ừ, thật.” Biên Nam cười cười.
Sau khi cúp điện thoại, Biên Nam mang Bumblebee đi trả tiền. Lúc xuống lầu cậu có chút sầu não, bây giờ cậu không muốn gặp Khưu Dịch cho lắm, đành phải dùng lý do đến lấy quần áo của mình.
Biên Nam cầm theo Bumblebee đẩy cửa sân, vài ông bà lão trong sân đang ngồi dưới giàn nho, bố Khưu cũng đang ngồi xe lăn trò chuyện với bọn họ.
“Ô, đại hổ tử tới chơi hả?” Nhìn thấy cậu, bố Khưu cười nói.
“Đại hổ tử! Đại hổ tử!” Khưu Ngạn từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa la to, “Anh đến rồi!”
Tiếng nói và cảnh tượng trước mắt khiến Biên Nam có cảm giác yên tâm đến lạ, sau khi chào bố Khưu và ông bà hàng xóm, cậu khom lưng ôm lấy Khưu Ngạn: “Anh nhanh không?”
“Nhanh!” Khưu Ngạn dùng sức gật đầu, ánh mắt dừng ở cái hộp cậu đang cầm trên tay, hưng phấn hỏi nhỏ, “Bumblebee đó hả?”
“Ừ.” Biên Nam cũng nói nhỏ.
“Vào nhà vào nhà.” Khưu Ngạn lôi kéo Biên Nam vào trong nhà.
“Anh hai, đại hổ tử tới rồi!” Khưu Ngạn nói với Khưu Dịch đang ngồi trong phòng khách gác chân xem TV, đoạn kéo Biên Nam vào phòng trong.
“Ăn chưa?” Khưu Dịch gật đầu với cậu, thuận miệng hỏi một câu.
“Ăn… rồi.” Biên Nam trả lời, mùi cá chiên và thịt bò kho trên bàn lọt vào mũi cậu, làm cho câu trả lời của cậu không được dứt khoát lắm.
“Nhị bảo,” Khưu Dịch liếc nhìn Khưu Ngạn đang cắm đầu cắm cổ kéo Biên Nam vào phòng trong, “Em làm gì thế?”
“… Không có gì nha,” Khưu Ngạn dừng bước, “Em và đại hổ tử vào phòng chơi.”
Khưu Dịch nhìn cái hộp trên tay Biên Nam, nhíu mày: “Cái này là cái gì?”
“Cái này là…” Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Khưu Dịch, Biên Nam biết thể nào Khưu Dịch cũng sẽ không đồng ý cho Khưu Ngạn nhận Bumblebee, trong lòng cậu nhanh chóng tính xem nên làm gì bây giờ, “Cái này là Bumblebee.”
“Ồ,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Sao nữa?”
Khưu Ngạn nắm chặt tay Biên Nam, Biên Nam bị nhóc nắm mà cũng căng thẳng theo, cuối cùng cậu cắn răng một cái, đưa cái hộp đựng Bumblebee đến trước mặt Khưu Dịch: “Tặng mày.”
“Cái gì?” Khưu Dịch ngẩn người.
“Tặng mày, Bumblebee.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch hơi giật mình, nhíu mày không nói gì, một lát sau thì bắt đầu cười, cười hồi lâu cũng không dừng được.
“Cười con khỉ,” Biên Nam đặt cái hộp lên đùi Khưu Dịch, “Tặng mày thì nhận đi.”
“Vì sao lại tặng tôi Bumblebee?” Khưu Dịch dùng ngón tay chống trán, vẫn còn cười nhìn Biên Nam.
“Vì sao cái gì, vì tao…” Biên Nam suýt buột miệng nói vì tao đánh mày thành như vậy, may mà dừng lại kịp, cậu nhìn Khưu Ngạn một cái, lại quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Vì mong chân mày mau khỏi, nếu mày không thích thì cho người khác đi.”
Khưu Dịch rốt cuộc không cười nữa, khẽ thở dài: “Chỉ số thông minh của cậu với nhị bảo đúng là ngang tài ngang sức.”
“Mày đủ chưa,” Biên Nam lấy lại cái hộp, nhét vào lòng Khưu Ngạn, “Anh tặng anh hai em, em nhận giúp anh hai đi.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn do dự hai giây, ôm hộp xoay người chạy vào phòng.
“Sao mày cứ vậy mãi thế.” Nhìn Khưu Ngạn chạy vào phòng, Biên Nam hạ giọng nói.
Thái độ này của Khưu Dịch với Khưu Ngạn lần nào cũng khiến Biên Nam khó chịu.
“Bao nhiêu tiền?” Khưu Dịch hỏi cậu.
“Cái gì bao nhiêu tiền, Bumblebee ấy à?” Biên Nam tặc lưỡi, “Mấy trăm đồng thôi, không đắt.”
“Người cảm thấy mấy trăm đồng không đắt là cậu, sau này đừng tùy tiện mua đồ cho nó nữa,” Khưu Dịch điều chỉnh tư thế ngồi, nhỏ giọng nói: “Cứ dễ dàng lấy được những thứ vượt qua phạm vi kinh tế nhà tôi, không tốt cho nó đâu.”
Biên Nam không lên tiếng, cậu hiểu ý Khưu Dịch, nhất thời không tìm được lời nào thích hợp để phản bác, cậu ngẩn người một hồi rồi có hơi xấu hổ, đi đến cạnh bàn cầm miếng cá chiên cho vào miệng.
“Uây!” Sau khi nhai hai cái, Biên Nam nhịn không được thốt lên, “Mùi vị được đó, mày làm hả?”
“Ừ,” Khưu Dịch cầm remote đổi kênh, “Có phải cậu chưa ăn cơm không?”
“Ăn rồi,” Biên Nam lại cầm một miếng nữa, “Tao chỉ tiện đường đến đây lấy quần áo thôi.”
“Phơi trong sân, cậu đi lấy đi.” Khưu Dịch nói.
“Mày giặt luôn rồi hả?” Biên Nam nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.
“Ném chung vào máy giặt thôi, chẳng lẽ để riêng ra,” Khưu Dịch nói, “Còn có quần lót của cậu nữa.”
“Không cần phải nói cả cái đấy đâu!”
Biên Nam xoay người ra ngoài sân lấy quần áo của mình xuống, đúng lúc bố Khưu muốn vào nhà, vậy nên cậu giúp ông đẩy xe vào.
Thân thể bố Khưu không tốt lắm, trò chuyện với Biên Nam được vài câu đã nói mệt muốn lên giường nằm.
“Nhị bảo!” Khưu Dịch gọi một tiếng.
“Em đây!” Khưu Ngạn chạy ra, rất thành thạo đẩy bố Khưu vào trong phòng, rồi lại chạy tới chạy lui lấy thuốc, cầm khăn lông lau mặt cho bố, cuối cùng đỡ bố lên giường rồi mới chạy ào về phòng chơi Bumblebee.
Biên Nam vốn định giúp một tay, kết quả chỉ đứng ngơ ngẩn chứ không tìm được cơ hội.
“Nhị bảo giỏi thật, ngoại trừ không biết nấu cơm, còn lại cái gì cũng biết làm.” Biên Nam cảm thán một câu, lại lấy thêm hai miếng cá chiên, chuẩn bị vào phòng chơi với Khưu Ngạn một lát, “Mày không cần phải gắt với nó như thế.”
“Quan hệ nhân quả của cậu bị ngược rồi,” Khưu Dịch nói.
Biên Nam sửng sốt một hồi mới hiểu rõ ý của Khưu Dịch, cậu nhét miếng cá vào miệng, quay lưng đi vào phòng trong.
Khưu Ngạn đã tháo rời Bumblebee, đặt trên giường chơi rất vui vẻ.
“Thích không?” Biên Nam sờ đầu nhóc.
“Thích,” Khưu Ngạn nằm trên giường cười đến nhíu cả mũi, “Cảm ơn anh.”
Biên Nam ngồi xuống bên mép giường, chơi chung với Khưu Ngạn. Nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của Khưu Ngạn, rồi lại nghĩ đến lời Khưu Dịch nói, cậu không biết nên diễn tả cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ xót Khưu Ngạn.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn nằm xuống gối đầu lên chân Biên Nam, giơ cao Bumblebee, “Anh ăn cá rồi hả?”
“Coi chừng rơi trúng mặt bây giờ,” Biên Nam gõ lên Bumblebee một cái, “Sao em biết anh ăn cá?”
“Em ngửi thấy,” Khưu Ngạn cười nói, “Trên tay anh có mùi cá.”
“Uầy,” Biên Nam chùi tay vào quần jeans, “Mũi thính ghê.”
“Ăn ngon không?” Khưu Ngạn giơ cả chân lên, dùng cả chân và tay để đỡ Bumblebee, chơi hăng đến độ chóp mũi đổ đầy mồ hôi.
“Ừ,” Biên Nam đáp lời, tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng tay nghề của Khưu Dịch đúng là không tệ, đặc biệt là đối với người đang đói bụng.
Có lẽ do không thường được mua đồ chơi, Khưu Ngạn cầm Bumblebee chơi rất say sưa, Biên Nam cầm di động chụp cho nhóc vài tấm.
“Em cũng ăn ảnh lắm đó.” Biên Nam nhìn ảnh chụp trong di động, Khưu Ngạn mắt to trông rất đáng yêu.
“Ha ha ha,” Khưu Ngạn bò lại gần xem thử, nhóc cười thật to, sau đó vịn mép giường gọi với vào phòng khách, “Anh hai! Anh hai anh xem em chụp hình với Bumblebee nè!”
“Không nhìn thấy.” Khưu Dịch ở phòng khách nói.
“Anh đưa ảnh cho anh hai xem đi.” Khưu Ngạn hưng phấn liều mạng đẩy Biên Nam.
“Rồi rồi rồi rồi, đừng đẩy đừng đẩy,” Biên Nam đành phải đứng lên, cầm di động đi đến phòng khách, đưa cho Khưu Dịch, “Xem đi.”
Khưu Dịch cầm di động, mỉm cười cúi đầu xem ảnh: “Chụp rất đẹp.”
Lật qua ba bốn tấm phía sau, Khưu Dịch khựng lại, lật thêm vài tấm rồi trả di động cho Biên Nam: “Kia là Vạn Phi à?”
“Hả?” Biên Nam cầm di động nhìn nhìn, phát hiện Khưu Dịch đã lật tới phần sau, “Ờ.”
“Nhiều hình thế,” Khưu Dịch buồn cười, “Hai người có quan hệ gì vậy.”
“Mẹ nó mày nghĩ cái gì đấy!” Biên Nam tặc lưỡi, lại lật xem từ đầu đến cuối, phát hiện trong album ảnh di động có hơn chục tấm liên tiếp toàn là Vạn Phi, chụp lúc ăn cơm hoặc lúc đi học không có gì làm, Biên Nam cũng nhịn không được cười theo, “Đù, sao mình dở hơi thế này…”
“Lát nữa cậu đừng chơi với nhị bảo,” Khưu Dịch nhìn đồng hồ, “Nó vẫn chưa làm bài tập hôm nay.”
“Uầy, lớp hai có bao nhiêu bài đâu, năm phút là xong chứ gì,” Biên Nam cũng nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rồi.
“Chép từ mới rồi này nọ nữa, chủ yếu là nó viết chữ chậm như khắc chữ lên bảng vậy…” Khưu Dịch nói.
“Tao về trường đây,” Biên Nam ngẫm nghĩ một chút, bây giờ chắc Phan Nghị Phong đã xuất phát đi đánh lộn, mình ra ngoài ăn chút gì đó rồi về trường ngủ là vừa.
Biên Nam lấy túi của mình, nhét quần áo vào trong, được một nửa thì dừng lại, cậu lục lọi trong túi một hồi, kéo ra một đoạn tay áo: “Quần áo của mày tao vẫn chưa giặt, giặt xong trả cho mày nhé.”
“Tùy cậu,” Khưu Dịch nhìn quần áo trong túi Biên Nam, “Cậu về trường à?”
“Ừ.” Biên Nam nhét đống quần áo lộn xộn vào.
“Cầm một đống quần áo bẩn từ ký túc xá ra rồi lại vòng trở về?” Khưu Dịch bê chân đổi góc độ gác lên ghế, “Cũng chăm bỏ sức rèn luyện thân thể quá nhỉ.”
“Vốn dĩ định về nhà,” Biên Nam kéo khóa túi rồi ném xuống đất, nhớ lại lúc nãy về nhà, lòng cậu lại thấy buồn bực, cũng không còn tâm tình đấu võ mồm với Khưu Dịch, “Trong nhà có chuyện… nên không về.”
“Ồ.” Khưu Dịch cười cười nhìn TV.
Biên Nam quay đầu nhìn Khưu Dịch một cái, không biết có phải do cậu nhạy cảm hay không, nụ cười này của Khưu Dịch như có ý gì đó, khiến cậu nhất thời cảm thấy như bị lột sạch quần áo ném ra đường, nhịn không được đá cái túi một cái: “Mày cười gì thế?”
Khưu Dịch dừng một chút mới kịp phản ứng: “Nghĩ nhiều như vậy không mệt à.”
“Tại mày cười trước nên tao mới nghĩ thôi,” Thấy phản ứng của Khưu Dịch thật sự không giống đang cười nhạo mình, bấy giờ Biên Nam mới khom lưng xách túi lên.
“Tôi không biết nhiều như cậu nghĩ đâu.” Khưu Dịch nói.
“Mày biết bao nhiêu?” Biên Nam quan sát cậu ta.
“Cậu để ý vậy ư?” Khưu Dịch cầm ly uống một hớp, “Uống nước không?”
“Để ý chứ,” Biên Nam đi đến bên máy đun nước, cầm cái ly đỏ của Khưu Ngạn rót chừng nửa ly, sờ sờ mũi, “Không phải mày cũng đấm tao vì một câu nói sao?”
Mặc dù tính chất sự việc khác nhau.
Biên Nam ngửa đầu uống hết nước trong ly.
Khưu Dịch cười cười, im lặng một lúc mới mở miệng, “Tôi chỉ biết thân phận của mẹ cậu, những cái khác không biết.”
“Biết nhiêu đó là đủ rồi,” Biên Nam nhíu mày, cúi đầu nhìn ly, “Má, sao nước nhà mày lại có vị của rễ bản lam vậy?”
*Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
“Ngại quá, quên nói cho cậu biết,” Khưu Dịch cười, “Bạn cùng bàn của nhị bảo bị cảm, tôi sợ lây cho nó nên cho nó uống rễ bản lam, chắc là chưa rửa ly.”
“Chậc…” Biên Nam dùng nước rửa ly, rót lại ly nữa.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn thò nửa đầu ra từ trong phòng, vừa nhìn thấy cái túi Biên Nam để dưới đất thì lập tức sốt ruột, “ Anh muốn về hả?”
“Ừ, anh phải về trường.” Biên Nam cười nói.
“Chờ em làm bài xong rồi anh hẵng đi được không?” Khưu Ngạn chạy đến kéo túi của cậu.
Biên Nam liếc Khưu Dịch một cái, Khưu Dịch không có phản ứng gì, vì thế cậu gật đầu với Khưu Ngạn: “Được, nhưng mà em phải tập trung làm bài đó, làm ngay bây giờ luôn.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn dùng sức gật đầu một cái, chạy trở vào trong phòng.
Biên Nam ngồi xuống sô pha uống một hớp nước cho nhạt bớt vị rễ bản lam trong miệng.
Khưu Dịch nhìn chằm chằm TV, Biên Nam cũng chỉ đành đưa mắt nhìn màn hình: “Đổi kênh nào mà xem hiểu được ấy, đừng có xem phim thần tượng mãi.”
Khưu Dịch nhấn remote, đổi kênh, một bác nông dân đang nghiêm túc giảng dạy thực nghiệm, làm thế nào để thiến dê.
“Ồ, ra là thế à?” Biên Nam liếc mắt nhìn sang, bác nông dân giơ tay chém xuống, con dê trông cũng chẳng đau đớn gì, thiến xong liền chạy mất.
Khưu Dịch tặc lưỡi một cái, đổi kênh chiếu phim.
Hai người chăm chú nhìn TV, rơi xuống cái hố tôi giả bộ tôi không ngại ngùng không bối rối gì hết.
Biên Nam nhíu mày, chậm rãi đi ra ngoài men theo đường nhỏ, cậu cúi đầu nhìn di động, lục lọi danh bạ điện thoại, cuối cùng bấm vào số của Vạn Phi.
Lúc Biên Nam đang chờ điện thoại kết nối, phía trước có xe lái tới, cậu nhích sang bên cạnh tránh đường, nhưng xe vẫn bóp còi hai tiếng.
Con đường này không rộng, nhưng cho dù là xe tăng vẫn qua được. Biên Nam vừa tiếp tục nhích sang một bên nhường đường, vừa bực mình ngẩng đầu lên nhìn.
Chiếc xe cách cậu rất gần, Biên Nam thấy rõ người lái là Biên Hạo, còn có ánh mắt lạnh lùng và chán ghét của hắn ta.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Biên Hạo lại bấm còi một cái, tiếng còi hết sức chói tai.
Trên mặt Biên Nam không lộ vẻ gì, lúc nhìn thấy một cô gái tóc dài ngồi ở ghế phó lái, cậu chợt hiểu nguyên nhân dì không cho mình về nhà, đại khái là hôm nay Biên Hạo muốn đưa bạn gái về nhà.
Cậu vẫn lùi sang phía bồn hoa ven đường, Biên Hạo bấm còi thêm cái nữa rồi tăng tốc lái xe đi.
“Mẹ kiếp, thằng điên,” Biên Nam mắng một câu, điện thoại kết nối được, cậu đưa điện thoại lên tai, “Mày có ở nhà không?”
“Tao ở nhà bà ngoại, mai mới về,” Vạn Phi nói, “Sao vậy? Mày đang ở đâu, không phải mày bảo về nhà sao?”
“Ừ.” Biên Nam buồn bực đáp.
“Biên Hạo cũng về nhà?” Vạn Phi suy nghĩ, “Nếu không mày qua nhà tao đi, bây giờ tao về.”
“Thôi đừng,” Biên Nam vội nói, mỗi tháng Vạn Phi đều đến nhà bà ngoại ở một ngày, lần nào bà ngoại cậu chàng cũng tiếc nuối không nỡ để cháu đi, Biên Nam không muốn quấy rầy bà hưởng thụ niềm vui sum họp, “Tao không sao.”
“Mày ở nhà hay đi rồi?” Vạn Phi hỏi.
“Ở nhà,” Biên Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Được rồi, mày chơi với bà ngoại đi, tao cúp máy đây.”
“Mai về nhà tao gọi cho mày.” Vạn Phi nói.
“Ừ.”
Biên Nam cúp điện thoại, buồn bực đứng trước cửa khu, cơm cũng chưa ăn, còn cầm theo túi quần áo để về giặt, ai ngờ ngay cả cửa nhà cũng không vào được.
Đứng chừng vài phút, cậu đón một chiếc taxi, định quay về trường ăn tạm chút gì đó rồi về ký túc xá ngủ cũng được.
Xe vừa rẽ vào ngã tư gần trường, Biên Nam bảo tài xế dừng lại. Ngã tư bên này toàn là quán ăn vặt.
Cậu vừa móc tiền vừa mở cửa xe, một chân đặt xuống đất.
“Biên Nam!” Trong quán gần đó có người kêu một tiếng, “Tới đúng lúc lắm!”
Biên Nam không trả lời, chỉ nhìn về phía tiếng gọi phát ra, thấy cả lũ Phan Nghị Phong đang ngồi chồm hổm trước cửa một tiệm trà sữa. Phan Nghị Phong thấy cậu thì nhảy bật dậy, đi về phía taxi.
Biên Nam nhanh chóng rút chân về, đóng cửa xe lại: “Chú, lái xe đi, không xuống ở đây.”
Cuối tuần trường học không có người trông coi, ra vào cũng tự do, quả thật là thời gian tốt nhất để ẩu đả đánh nhau.
Nguyên nhân duy nhất mà Phan Nghị Phong canh giữ ở đây chính là để tụ tập đội hình chuẩn bị tìm ai đó gây rối.
Biên Nam vốn không quá sẵn lòng qua lại với Phan Nghị Phong, bây giờ vừa mới đánh Khưu Dịch thành như vậy, cậu không muốn rước thêm phiền phức nữa.
Lúc xe taxi lái đi, Biên Nam quay đầu lại nhìn thử, trông thấy Phan Nghị Phong đang chỉ vào xe hùng hổ la hét cái gì đó.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi cậu.
“Quảng trường mua sắm.” Biên Nam tựa lưng vào ghế, thuận miệng nói một câu.
Tài xế lái xe vào trung tâm thành phố, Biên Nam ngẩn người nhìn cửa sổ, nếu như đi cùng Vạn Phi, vậy thì sẽ đến tiệm net, trung tâm trò chơi, nhưng đi một mình thì cậu không có hứng.
Biên Nam không thích ồn ào, nhưng lang thang một mình cũng chẳng vui vẻ gì.
Xe tới nơi, Biên Nam xuống xe, chậm chạp đi vào khu mua sắm.
Lúc này người trong khu mua sắm rất đông, cậu chen chúc giữa đám người lượn quanh vài vòng, lên tầng cao nhất định ăn tạm gì đó, ai ngờ phát hiện tất cả cửa hàng đều chật ních người lớn và trẻ con, thế là lại lết xuống tầng dưới.
Xuống đến tầng bốn là khu đồ chơi trẻ em, Biên Nam dừng bước, đắn đo một lúc rồi bước tới giữa những kệ hàng.
Rất nhiều Transformers, lớn nhỏ đều có.
Cậu lấy điện thoại di động ra, bấm số của Khưu Ngạn.
“Đại hổ tử hả.” Bên kia có người nhận điện thoại.
Biên Nam sửng sốt: “Gì, Khưu Dịch?”
“Ừ.” Khưu Dịch đáp một tiếng.
“Tao tìm nhị bảo.” Biên Nam buồn bực nói.
Hai giây sau, trong điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ của Khưu Ngạn: “Đại hổ tử!”
“Anh đang mua Transformers cho em đây, em thích cái nào?” Biên Nam nói, “Qua một góc nói nhỏ cho anh nghe, đừng để anh hai em nghe thấy.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn chạy vào phòng, hạ giọng nói khẽ: “Em thích Bumblebee! Em thích Bumblebee lắm!”
“Được, vậy lấy Bumblebee.” Biên Nam gật đầu, chọn một con Bumblebee cao 20 cm, cái này không quá phức tạp, khá thích hợp với bạn nhỏ giấu hộp tiền tiết kiệm trong hốc cây mà còn bị người khác lấy hết.
“Đại hổ tử, anh ăn cơm chưa?” Khưu Ngạn hỏi.
“Ăn rồi.” Biên Nam nói, bụng lại không hợp tác kêu một tiếng.
“Thật không? Hôm nay anh hai em chiên cá đó,” Khưu Ngạn thử thăm dò, “Anh muốn ăn không?”
“Anh…” Bụng Biên Nam lại kêu tiếng nữa, cậu biết Khưu Ngạn nghĩ đang gì, coi bộ nhóc này muốn lấy Bumblebee ngay hôm nay, “Không phải anh hai em không đi được sao, còn chiên cá nữa cơ?”
“Anh ấy ngồi xe lăn chiên,” Khưu Ngạn cười nói, “Chiên sắp xong rồi, em còn ra ngoài mua thịt bò kho nữa… Anh muốn ăn không?”
Biên Nam tựa vào kệ hàng thở dài: “Vậy bây giờ anh qua nhé.”
“Thật hả!” Đầu bên kia truyền tới tiếng cười vui sướng của Khưu Ngạn, nhóc cười rất vang dội.
“Ừ, thật.” Biên Nam cười cười.
Sau khi cúp điện thoại, Biên Nam mang Bumblebee đi trả tiền. Lúc xuống lầu cậu có chút sầu não, bây giờ cậu không muốn gặp Khưu Dịch cho lắm, đành phải dùng lý do đến lấy quần áo của mình.
Biên Nam cầm theo Bumblebee đẩy cửa sân, vài ông bà lão trong sân đang ngồi dưới giàn nho, bố Khưu cũng đang ngồi xe lăn trò chuyện với bọn họ.
“Ô, đại hổ tử tới chơi hả?” Nhìn thấy cậu, bố Khưu cười nói.
“Đại hổ tử! Đại hổ tử!” Khưu Ngạn từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa la to, “Anh đến rồi!”
Tiếng nói và cảnh tượng trước mắt khiến Biên Nam có cảm giác yên tâm đến lạ, sau khi chào bố Khưu và ông bà hàng xóm, cậu khom lưng ôm lấy Khưu Ngạn: “Anh nhanh không?”
“Nhanh!” Khưu Ngạn dùng sức gật đầu, ánh mắt dừng ở cái hộp cậu đang cầm trên tay, hưng phấn hỏi nhỏ, “Bumblebee đó hả?”
“Ừ.” Biên Nam cũng nói nhỏ.
“Vào nhà vào nhà.” Khưu Ngạn lôi kéo Biên Nam vào trong nhà.
“Anh hai, đại hổ tử tới rồi!” Khưu Ngạn nói với Khưu Dịch đang ngồi trong phòng khách gác chân xem TV, đoạn kéo Biên Nam vào phòng trong.
“Ăn chưa?” Khưu Dịch gật đầu với cậu, thuận miệng hỏi một câu.
“Ăn… rồi.” Biên Nam trả lời, mùi cá chiên và thịt bò kho trên bàn lọt vào mũi cậu, làm cho câu trả lời của cậu không được dứt khoát lắm.
“Nhị bảo,” Khưu Dịch liếc nhìn Khưu Ngạn đang cắm đầu cắm cổ kéo Biên Nam vào phòng trong, “Em làm gì thế?”
“… Không có gì nha,” Khưu Ngạn dừng bước, “Em và đại hổ tử vào phòng chơi.”
Khưu Dịch nhìn cái hộp trên tay Biên Nam, nhíu mày: “Cái này là cái gì?”
“Cái này là…” Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Khưu Dịch, Biên Nam biết thể nào Khưu Dịch cũng sẽ không đồng ý cho Khưu Ngạn nhận Bumblebee, trong lòng cậu nhanh chóng tính xem nên làm gì bây giờ, “Cái này là Bumblebee.”
“Ồ,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Sao nữa?”
Khưu Ngạn nắm chặt tay Biên Nam, Biên Nam bị nhóc nắm mà cũng căng thẳng theo, cuối cùng cậu cắn răng một cái, đưa cái hộp đựng Bumblebee đến trước mặt Khưu Dịch: “Tặng mày.”
“Cái gì?” Khưu Dịch ngẩn người.
“Tặng mày, Bumblebee.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch hơi giật mình, nhíu mày không nói gì, một lát sau thì bắt đầu cười, cười hồi lâu cũng không dừng được.
“Cười con khỉ,” Biên Nam đặt cái hộp lên đùi Khưu Dịch, “Tặng mày thì nhận đi.”
“Vì sao lại tặng tôi Bumblebee?” Khưu Dịch dùng ngón tay chống trán, vẫn còn cười nhìn Biên Nam.
“Vì sao cái gì, vì tao…” Biên Nam suýt buột miệng nói vì tao đánh mày thành như vậy, may mà dừng lại kịp, cậu nhìn Khưu Ngạn một cái, lại quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Vì mong chân mày mau khỏi, nếu mày không thích thì cho người khác đi.”
Khưu Dịch rốt cuộc không cười nữa, khẽ thở dài: “Chỉ số thông minh của cậu với nhị bảo đúng là ngang tài ngang sức.”
“Mày đủ chưa,” Biên Nam lấy lại cái hộp, nhét vào lòng Khưu Ngạn, “Anh tặng anh hai em, em nhận giúp anh hai đi.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn do dự hai giây, ôm hộp xoay người chạy vào phòng.
“Sao mày cứ vậy mãi thế.” Nhìn Khưu Ngạn chạy vào phòng, Biên Nam hạ giọng nói.
Thái độ này của Khưu Dịch với Khưu Ngạn lần nào cũng khiến Biên Nam khó chịu.
“Bao nhiêu tiền?” Khưu Dịch hỏi cậu.
“Cái gì bao nhiêu tiền, Bumblebee ấy à?” Biên Nam tặc lưỡi, “Mấy trăm đồng thôi, không đắt.”
“Người cảm thấy mấy trăm đồng không đắt là cậu, sau này đừng tùy tiện mua đồ cho nó nữa,” Khưu Dịch điều chỉnh tư thế ngồi, nhỏ giọng nói: “Cứ dễ dàng lấy được những thứ vượt qua phạm vi kinh tế nhà tôi, không tốt cho nó đâu.”
Biên Nam không lên tiếng, cậu hiểu ý Khưu Dịch, nhất thời không tìm được lời nào thích hợp để phản bác, cậu ngẩn người một hồi rồi có hơi xấu hổ, đi đến cạnh bàn cầm miếng cá chiên cho vào miệng.
“Uây!” Sau khi nhai hai cái, Biên Nam nhịn không được thốt lên, “Mùi vị được đó, mày làm hả?”
“Ừ,” Khưu Dịch cầm remote đổi kênh, “Có phải cậu chưa ăn cơm không?”
“Ăn rồi,” Biên Nam lại cầm một miếng nữa, “Tao chỉ tiện đường đến đây lấy quần áo thôi.”
“Phơi trong sân, cậu đi lấy đi.” Khưu Dịch nói.
“Mày giặt luôn rồi hả?” Biên Nam nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.
“Ném chung vào máy giặt thôi, chẳng lẽ để riêng ra,” Khưu Dịch nói, “Còn có quần lót của cậu nữa.”
“Không cần phải nói cả cái đấy đâu!”
Biên Nam xoay người ra ngoài sân lấy quần áo của mình xuống, đúng lúc bố Khưu muốn vào nhà, vậy nên cậu giúp ông đẩy xe vào.
Thân thể bố Khưu không tốt lắm, trò chuyện với Biên Nam được vài câu đã nói mệt muốn lên giường nằm.
“Nhị bảo!” Khưu Dịch gọi một tiếng.
“Em đây!” Khưu Ngạn chạy ra, rất thành thạo đẩy bố Khưu vào trong phòng, rồi lại chạy tới chạy lui lấy thuốc, cầm khăn lông lau mặt cho bố, cuối cùng đỡ bố lên giường rồi mới chạy ào về phòng chơi Bumblebee.
Biên Nam vốn định giúp một tay, kết quả chỉ đứng ngơ ngẩn chứ không tìm được cơ hội.
“Nhị bảo giỏi thật, ngoại trừ không biết nấu cơm, còn lại cái gì cũng biết làm.” Biên Nam cảm thán một câu, lại lấy thêm hai miếng cá chiên, chuẩn bị vào phòng chơi với Khưu Ngạn một lát, “Mày không cần phải gắt với nó như thế.”
“Quan hệ nhân quả của cậu bị ngược rồi,” Khưu Dịch nói.
Biên Nam sửng sốt một hồi mới hiểu rõ ý của Khưu Dịch, cậu nhét miếng cá vào miệng, quay lưng đi vào phòng trong.
Khưu Ngạn đã tháo rời Bumblebee, đặt trên giường chơi rất vui vẻ.
“Thích không?” Biên Nam sờ đầu nhóc.
“Thích,” Khưu Ngạn nằm trên giường cười đến nhíu cả mũi, “Cảm ơn anh.”
Biên Nam ngồi xuống bên mép giường, chơi chung với Khưu Ngạn. Nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của Khưu Ngạn, rồi lại nghĩ đến lời Khưu Dịch nói, cậu không biết nên diễn tả cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ xót Khưu Ngạn.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn nằm xuống gối đầu lên chân Biên Nam, giơ cao Bumblebee, “Anh ăn cá rồi hả?”
“Coi chừng rơi trúng mặt bây giờ,” Biên Nam gõ lên Bumblebee một cái, “Sao em biết anh ăn cá?”
“Em ngửi thấy,” Khưu Ngạn cười nói, “Trên tay anh có mùi cá.”
“Uầy,” Biên Nam chùi tay vào quần jeans, “Mũi thính ghê.”
“Ăn ngon không?” Khưu Ngạn giơ cả chân lên, dùng cả chân và tay để đỡ Bumblebee, chơi hăng đến độ chóp mũi đổ đầy mồ hôi.
“Ừ,” Biên Nam đáp lời, tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng tay nghề của Khưu Dịch đúng là không tệ, đặc biệt là đối với người đang đói bụng.
Có lẽ do không thường được mua đồ chơi, Khưu Ngạn cầm Bumblebee chơi rất say sưa, Biên Nam cầm di động chụp cho nhóc vài tấm.
“Em cũng ăn ảnh lắm đó.” Biên Nam nhìn ảnh chụp trong di động, Khưu Ngạn mắt to trông rất đáng yêu.
“Ha ha ha,” Khưu Ngạn bò lại gần xem thử, nhóc cười thật to, sau đó vịn mép giường gọi với vào phòng khách, “Anh hai! Anh hai anh xem em chụp hình với Bumblebee nè!”
“Không nhìn thấy.” Khưu Dịch ở phòng khách nói.
“Anh đưa ảnh cho anh hai xem đi.” Khưu Ngạn hưng phấn liều mạng đẩy Biên Nam.
“Rồi rồi rồi rồi, đừng đẩy đừng đẩy,” Biên Nam đành phải đứng lên, cầm di động đi đến phòng khách, đưa cho Khưu Dịch, “Xem đi.”
Khưu Dịch cầm di động, mỉm cười cúi đầu xem ảnh: “Chụp rất đẹp.”
Lật qua ba bốn tấm phía sau, Khưu Dịch khựng lại, lật thêm vài tấm rồi trả di động cho Biên Nam: “Kia là Vạn Phi à?”
“Hả?” Biên Nam cầm di động nhìn nhìn, phát hiện Khưu Dịch đã lật tới phần sau, “Ờ.”
“Nhiều hình thế,” Khưu Dịch buồn cười, “Hai người có quan hệ gì vậy.”
“Mẹ nó mày nghĩ cái gì đấy!” Biên Nam tặc lưỡi, lại lật xem từ đầu đến cuối, phát hiện trong album ảnh di động có hơn chục tấm liên tiếp toàn là Vạn Phi, chụp lúc ăn cơm hoặc lúc đi học không có gì làm, Biên Nam cũng nhịn không được cười theo, “Đù, sao mình dở hơi thế này…”
“Lát nữa cậu đừng chơi với nhị bảo,” Khưu Dịch nhìn đồng hồ, “Nó vẫn chưa làm bài tập hôm nay.”
“Uầy, lớp hai có bao nhiêu bài đâu, năm phút là xong chứ gì,” Biên Nam cũng nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rồi.
“Chép từ mới rồi này nọ nữa, chủ yếu là nó viết chữ chậm như khắc chữ lên bảng vậy…” Khưu Dịch nói.
“Tao về trường đây,” Biên Nam ngẫm nghĩ một chút, bây giờ chắc Phan Nghị Phong đã xuất phát đi đánh lộn, mình ra ngoài ăn chút gì đó rồi về trường ngủ là vừa.
Biên Nam lấy túi của mình, nhét quần áo vào trong, được một nửa thì dừng lại, cậu lục lọi trong túi một hồi, kéo ra một đoạn tay áo: “Quần áo của mày tao vẫn chưa giặt, giặt xong trả cho mày nhé.”
“Tùy cậu,” Khưu Dịch nhìn quần áo trong túi Biên Nam, “Cậu về trường à?”
“Ừ.” Biên Nam nhét đống quần áo lộn xộn vào.
“Cầm một đống quần áo bẩn từ ký túc xá ra rồi lại vòng trở về?” Khưu Dịch bê chân đổi góc độ gác lên ghế, “Cũng chăm bỏ sức rèn luyện thân thể quá nhỉ.”
“Vốn dĩ định về nhà,” Biên Nam kéo khóa túi rồi ném xuống đất, nhớ lại lúc nãy về nhà, lòng cậu lại thấy buồn bực, cũng không còn tâm tình đấu võ mồm với Khưu Dịch, “Trong nhà có chuyện… nên không về.”
“Ồ.” Khưu Dịch cười cười nhìn TV.
Biên Nam quay đầu nhìn Khưu Dịch một cái, không biết có phải do cậu nhạy cảm hay không, nụ cười này của Khưu Dịch như có ý gì đó, khiến cậu nhất thời cảm thấy như bị lột sạch quần áo ném ra đường, nhịn không được đá cái túi một cái: “Mày cười gì thế?”
Khưu Dịch dừng một chút mới kịp phản ứng: “Nghĩ nhiều như vậy không mệt à.”
“Tại mày cười trước nên tao mới nghĩ thôi,” Thấy phản ứng của Khưu Dịch thật sự không giống đang cười nhạo mình, bấy giờ Biên Nam mới khom lưng xách túi lên.
“Tôi không biết nhiều như cậu nghĩ đâu.” Khưu Dịch nói.
“Mày biết bao nhiêu?” Biên Nam quan sát cậu ta.
“Cậu để ý vậy ư?” Khưu Dịch cầm ly uống một hớp, “Uống nước không?”
“Để ý chứ,” Biên Nam đi đến bên máy đun nước, cầm cái ly đỏ của Khưu Ngạn rót chừng nửa ly, sờ sờ mũi, “Không phải mày cũng đấm tao vì một câu nói sao?”
Mặc dù tính chất sự việc khác nhau.
Biên Nam ngửa đầu uống hết nước trong ly.
Khưu Dịch cười cười, im lặng một lúc mới mở miệng, “Tôi chỉ biết thân phận của mẹ cậu, những cái khác không biết.”
“Biết nhiêu đó là đủ rồi,” Biên Nam nhíu mày, cúi đầu nhìn ly, “Má, sao nước nhà mày lại có vị của rễ bản lam vậy?”
*Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
“Ngại quá, quên nói cho cậu biết,” Khưu Dịch cười, “Bạn cùng bàn của nhị bảo bị cảm, tôi sợ lây cho nó nên cho nó uống rễ bản lam, chắc là chưa rửa ly.”
“Chậc…” Biên Nam dùng nước rửa ly, rót lại ly nữa.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn thò nửa đầu ra từ trong phòng, vừa nhìn thấy cái túi Biên Nam để dưới đất thì lập tức sốt ruột, “ Anh muốn về hả?”
“Ừ, anh phải về trường.” Biên Nam cười nói.
“Chờ em làm bài xong rồi anh hẵng đi được không?” Khưu Ngạn chạy đến kéo túi của cậu.
Biên Nam liếc Khưu Dịch một cái, Khưu Dịch không có phản ứng gì, vì thế cậu gật đầu với Khưu Ngạn: “Được, nhưng mà em phải tập trung làm bài đó, làm ngay bây giờ luôn.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn dùng sức gật đầu một cái, chạy trở vào trong phòng.
Biên Nam ngồi xuống sô pha uống một hớp nước cho nhạt bớt vị rễ bản lam trong miệng.
Khưu Dịch nhìn chằm chằm TV, Biên Nam cũng chỉ đành đưa mắt nhìn màn hình: “Đổi kênh nào mà xem hiểu được ấy, đừng có xem phim thần tượng mãi.”
Khưu Dịch nhấn remote, đổi kênh, một bác nông dân đang nghiêm túc giảng dạy thực nghiệm, làm thế nào để thiến dê.
“Ồ, ra là thế à?” Biên Nam liếc mắt nhìn sang, bác nông dân giơ tay chém xuống, con dê trông cũng chẳng đau đớn gì, thiến xong liền chạy mất.
Khưu Dịch tặc lưỡi một cái, đổi kênh chiếu phim.
Hai người chăm chú nhìn TV, rơi xuống cái hố tôi giả bộ tôi không ngại ngùng không bối rối gì hết.
/107
|