Vừa đặt Như xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng, Huy vừa mỉm cười bí hiểm làm Như bất giác sợ hãi co người lại, giọng run run:
_Sao...sao thế? Tự nhiên lại bế em vào đây?
_Em không biết? Hay giả vờ không biết?
_Gỉa vờ cái gì? Anh đừng có tới gần nữa nha, em...em đánh anh đó!
_Đánh anh? Em nỡ? Đánh anh rồi lấy ai động phòng với em đây? Không lẽ lại định cô đơn một mình đêm tân hôn rồi đổ tội cho người ta phá em chứ?
_ANH!!!!_Như tức giận dùng chân đá mạnh vào chân Huy, làm anh đau đớn ôm lấy chân của mình, gương mặt rất khó coi.
_Em dám!!
_Sao không? Anh là chồng em rồi, nghĩa là thuộc sở hữu của em, lý nào em lại để mặc cho anh giương mắt nhìn người ta ăn hiếp em mà không bênh vực, lại còn đứng xem kịch vui mà không trừng trị anh?_Như hất mặt cao lên, nói dõng dạc.
_Cái gì mà thuộc sở hữu của em?_Huy cười cợt_ Chúng ta chỉ mới đính hôn, lý nào anh lại thuộc sở hữu của em nhanh vậy? Em không nghĩ anh có thể từ hôn hay sao? Hoặc là do người đàn bà khác mà anh chạy trốn khỏi hôn lễ?
_Gỉa thiết của anh không thành lập rồi, công tử ạ!_Như mỉm cười_Bây giờ anh đang định hạ thấp danh dự của mình hay sao? Người như anh, chuẩn bị sẵn một buổi lễ hoành tráng như thế này rồi áp bức em đến đây, không lẽ diễn một màn kịch thật hay ho cho nhà anh thấy, rồi hủy hôn tùy ý, anh tưởng anh là vua muốn gì được nấy ?? Hơn nữa, loại người như anh, có thể bị quyến rũ bởi bất kỳ người phụ nữ nào đó, thì anh đã không đáng để bổn cô nương yêu rồi!!! Nhé!
_Bổn cô nương??_Huy suýt tí nữa thì nhập viện vì cười lăn lộn_Hoàng Như, em trở nên biết dùng lời lẽ sắt bén như thế này bao giờ vậy? Dựa vào em mà dám tỏ ra mình rất hiểu anh như vậy hay sao đây? Anh là loại người gì, làm sao em biết được? Bản thân anh hình như cũng không hiểu mấy, có khi là một người chính trực, khi lại là một kẻ thủ đoạn, khi lại không màng sống chết của gia tộc người ta mà cho phá sản vì một cô gái, còn bây giờ...._Huy cố tình bỏ lửng câu nói.
_Bây giờ?
_Anh cảm thấy mình cũng không phải loại quân tử chờ đến khi kết hôn mới đụng vào em đâu!
_Cái...cái gì? Anh....đừng có làm bừa, em...em la lên đó!!!
_Thách em! Thử la lên xem có ai đến giúp không? Kẻ nào dám phá hoại buổi động phòng của anh thì chết không toàn thây!
_Anh dám!!!
_Sao lại không? Tiểu thư à, anh học em cả thôi!
_Học em cái gì?
_Hôm nay em dùng nước hoa?
_Phải, thì sao? Không lẽ anh chưa thấy con gái người ta dùng nước hoa bao giờ à?
_Không phải loại nào khác mà là....Midnight Poison?
_Mid...Mid cái gì cơ?
_Loại nước hoa em dùng...
_Ơ..._Như nhớ lại tên của chai nước hoa đen thui đó, cái loại mà mẹ Huy đã đưa cô, còn cười có vẻ rất chi là....gian tà. Đúng là Midnight Poison._Hình như là vậy, em không rõ, nhưng thế thì sao?
_Em không biết hay lại giả vờ đấy hả? Loại đấy....
{Cho ghé chú thích một chút hén :))
Midnight Poison là một loại nước hoa của Pháp, nó được chiết xuất từ loại hoa hồng đen chỉ nở vào ban đêm, là nước hoa dành cho phụ nữ, nó có tác dụng kích thích hoocmon nam giới, nói nôm na là "Hương thơm không thể chối từ" (omachi) =]]]] (google-sama) }
_Loại đấy làm sao?
_Tóm lại, em chính là đang dùng cái kế sách này dụ dỗ anh, không cần nói nữa, em phải...chịu trách nhiệm với anh đấy nhé!
Huy không đợi Như nói thêm lời nào, dùng tay giữ chặt tay Như, đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào, Như lúc đầu ngoan cố không chịu ngồi yên, nhưng một lúc sau đã bị nụ hôn vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào đó làm xiêu lòng, cô vòng tay qua cổ ôm lấy anh. Sau nụ hôn ấy, Huy nhấc bổng Như lên một lần nữa, mở cửa phòng thay đồ , đi thẳng tới phòng khách sạn đã đặt sẵn từ trước, đặt cô lên giường. Như có hơi sợ một chút, cô cầm ngay lấy tấm chăn che mình lại, như một bản năng. Huy nhẹ nhàng đến gần cô hơn, dịu dàng gỡ tấm chăn ra, trấn an cô:
_Đừng sợ, sẽ không sao đâu....
Hất tấm chăn qua một bên, Huy tiếp tục hôn cô, vừa hôn anh vừa nhẹ nhàng kéo dây kéo chiếc đầm trắng của Như xuống, cởi bỏ trang phục của cô một cách nhanh chóng. Anh quyến luyến rời khỏi đôi môi mềm mại kia, tiếp tục hôn xuống vành tai, xuống cổ trắng ngần của cô và thì thầm:
_Em...đẹp lắm!
Như bị câu nói này làm cho xấu hổ, chỉ biết đỏ mặt.
.....(XXOOABCXYZ)...... >.<
Sau khi đã ân ái, Huy vẫn không muốn rời khỏi, còn hành hạ cô thêm mấy lần đến gần sáng. Đến khi cô thấm mệt và năn nỉ:
_Em buồn ngủ rồi.....cho em nghỉ đi, anh....em đau quá....
_Được rồi _Huy phì cười_Em ngủ một tí đi...._Rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng...
_Sao...sao thế? Tự nhiên lại bế em vào đây?
_Em không biết? Hay giả vờ không biết?
_Gỉa vờ cái gì? Anh đừng có tới gần nữa nha, em...em đánh anh đó!
_Đánh anh? Em nỡ? Đánh anh rồi lấy ai động phòng với em đây? Không lẽ lại định cô đơn một mình đêm tân hôn rồi đổ tội cho người ta phá em chứ?
_ANH!!!!_Như tức giận dùng chân đá mạnh vào chân Huy, làm anh đau đớn ôm lấy chân của mình, gương mặt rất khó coi.
_Em dám!!
_Sao không? Anh là chồng em rồi, nghĩa là thuộc sở hữu của em, lý nào em lại để mặc cho anh giương mắt nhìn người ta ăn hiếp em mà không bênh vực, lại còn đứng xem kịch vui mà không trừng trị anh?_Như hất mặt cao lên, nói dõng dạc.
_Cái gì mà thuộc sở hữu của em?_Huy cười cợt_ Chúng ta chỉ mới đính hôn, lý nào anh lại thuộc sở hữu của em nhanh vậy? Em không nghĩ anh có thể từ hôn hay sao? Hoặc là do người đàn bà khác mà anh chạy trốn khỏi hôn lễ?
_Gỉa thiết của anh không thành lập rồi, công tử ạ!_Như mỉm cười_Bây giờ anh đang định hạ thấp danh dự của mình hay sao? Người như anh, chuẩn bị sẵn một buổi lễ hoành tráng như thế này rồi áp bức em đến đây, không lẽ diễn một màn kịch thật hay ho cho nhà anh thấy, rồi hủy hôn tùy ý, anh tưởng anh là vua muốn gì được nấy ?? Hơn nữa, loại người như anh, có thể bị quyến rũ bởi bất kỳ người phụ nữ nào đó, thì anh đã không đáng để bổn cô nương yêu rồi!!! Nhé!
_Bổn cô nương??_Huy suýt tí nữa thì nhập viện vì cười lăn lộn_Hoàng Như, em trở nên biết dùng lời lẽ sắt bén như thế này bao giờ vậy? Dựa vào em mà dám tỏ ra mình rất hiểu anh như vậy hay sao đây? Anh là loại người gì, làm sao em biết được? Bản thân anh hình như cũng không hiểu mấy, có khi là một người chính trực, khi lại là một kẻ thủ đoạn, khi lại không màng sống chết của gia tộc người ta mà cho phá sản vì một cô gái, còn bây giờ...._Huy cố tình bỏ lửng câu nói.
_Bây giờ?
_Anh cảm thấy mình cũng không phải loại quân tử chờ đến khi kết hôn mới đụng vào em đâu!
_Cái...cái gì? Anh....đừng có làm bừa, em...em la lên đó!!!
_Thách em! Thử la lên xem có ai đến giúp không? Kẻ nào dám phá hoại buổi động phòng của anh thì chết không toàn thây!
_Anh dám!!!
_Sao lại không? Tiểu thư à, anh học em cả thôi!
_Học em cái gì?
_Hôm nay em dùng nước hoa?
_Phải, thì sao? Không lẽ anh chưa thấy con gái người ta dùng nước hoa bao giờ à?
_Không phải loại nào khác mà là....Midnight Poison?
_Mid...Mid cái gì cơ?
_Loại nước hoa em dùng...
_Ơ..._Như nhớ lại tên của chai nước hoa đen thui đó, cái loại mà mẹ Huy đã đưa cô, còn cười có vẻ rất chi là....gian tà. Đúng là Midnight Poison._Hình như là vậy, em không rõ, nhưng thế thì sao?
_Em không biết hay lại giả vờ đấy hả? Loại đấy....
{Cho ghé chú thích một chút hén :))
Midnight Poison là một loại nước hoa của Pháp, nó được chiết xuất từ loại hoa hồng đen chỉ nở vào ban đêm, là nước hoa dành cho phụ nữ, nó có tác dụng kích thích hoocmon nam giới, nói nôm na là "Hương thơm không thể chối từ" (omachi) =]]]] (google-sama) }
_Loại đấy làm sao?
_Tóm lại, em chính là đang dùng cái kế sách này dụ dỗ anh, không cần nói nữa, em phải...chịu trách nhiệm với anh đấy nhé!
Huy không đợi Như nói thêm lời nào, dùng tay giữ chặt tay Như, đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào, Như lúc đầu ngoan cố không chịu ngồi yên, nhưng một lúc sau đã bị nụ hôn vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào đó làm xiêu lòng, cô vòng tay qua cổ ôm lấy anh. Sau nụ hôn ấy, Huy nhấc bổng Như lên một lần nữa, mở cửa phòng thay đồ , đi thẳng tới phòng khách sạn đã đặt sẵn từ trước, đặt cô lên giường. Như có hơi sợ một chút, cô cầm ngay lấy tấm chăn che mình lại, như một bản năng. Huy nhẹ nhàng đến gần cô hơn, dịu dàng gỡ tấm chăn ra, trấn an cô:
_Đừng sợ, sẽ không sao đâu....
Hất tấm chăn qua một bên, Huy tiếp tục hôn cô, vừa hôn anh vừa nhẹ nhàng kéo dây kéo chiếc đầm trắng của Như xuống, cởi bỏ trang phục của cô một cách nhanh chóng. Anh quyến luyến rời khỏi đôi môi mềm mại kia, tiếp tục hôn xuống vành tai, xuống cổ trắng ngần của cô và thì thầm:
_Em...đẹp lắm!
Như bị câu nói này làm cho xấu hổ, chỉ biết đỏ mặt.
.....(XXOOABCXYZ)...... >.<
Sau khi đã ân ái, Huy vẫn không muốn rời khỏi, còn hành hạ cô thêm mấy lần đến gần sáng. Đến khi cô thấm mệt và năn nỉ:
_Em buồn ngủ rồi.....cho em nghỉ đi, anh....em đau quá....
_Được rồi _Huy phì cười_Em ngủ một tí đi...._Rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng...
/62
|