Lý Cơ trong lòng kích động: Con của ta, ngươi là cốt nhục duy nhất trên đời, ta làm sao có thể không lo lắng.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ gìn bình tĩnh.
Nếu như lắng nghe, có thể thấy lời nói cảu Lý Cơ đang run run.
- Ngôn Khánh, ngươi có tâm này, vi... sư đã rất vui vẻ rồi.
Lý Cơ kích động, suýt nói ra là vi phụ, may mắn là phản ứng kịp thời mới không để lộ ra. Hắn nói:
- Chỉ là vi sư tài sơ học thiển, hơn nữa không có chỗ ở cố định, không biết lúc nào có thể sẽ rời khỏi đây, ngươi nguyện ý gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ ái mộ truyền thụ.
- Chỉ là tương lai sau khi ngươi lớn lên, ta sẽ tìm cho ngươi một tiên sinh khác, đến lúc đó ngươi chớ cự tuyệt.
Ngôn Khánh khẽ giật mình, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sư phụ.
- Sư phụ hôm nay nói chuyện tại sao lại kỳ quái như vậy.
Hắn do dự một chút rồi nói:
- Đệ tử nguyện ngheo theo sự sắp xếp của sư phụ, nhưng kính xin sư phụ chớ đuổi đệ tử đi.
- Ha ha, vĩnh viễn ta sẽ không đuổi ngươi.
Lý Cơ nói, khóe mũi cay cay, ánh mắt ướt át, hắn khẽ cúi đầu xuống dùng ống tay lau nước mắt.
- Chỉ là từ hôm nay trở đi, ta sẽ càng thêm nghiêm khắc với ngươi.
--------------------------------
Đầu hạ sau giờ ngọ, thời tiết đã hơi nóng bức.
Lý Cơ cùng với Trịnh Ngôn Khánh cũng không bắt đầu học mà ngồi ở trong sân nhỏ nhìn dây leo bò đầy tường viện, miệng không nói một câu.
Một trận gió thổi qua, đem dây leo đong đưa chập chờn.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ ngắt lấy một lá trà, ngồi bên cạnh Lý Cơ, đem lá trà nghiền thành bụi phấn.
- Sư phụ, hôm nay con gặp được một người.
- Là người nào?
Đại đa số thời gian đều là Ngôn Khánh nói chuyện, Lý Cơ giải thích nghi hoặc của hắn. Tuy nói thời đại này sinh sống đã lâu, nhưng mười Ngôn Khánh cũng kém hơn một Lý Cơ, chuyện xảy ra ở Huỳnh Dương, từng cái từng cái hắn nói với Lý Cơ, Lý Cơ lập tức rõ ràng ý định của Trịnh Đại Sĩ. Xuất thân tứ phẩm sao, đây chẳng phải là có chỗ không hữu dụng.
Xuất thân tứ phẩm chỉ là một ti phẩm mà thôi.
Mà nếu như Trịnh Đại Sĩ thật tâm có thể cho Trịnh Ngôn Khánh một xuất thân tam phẩm.
Đối với Trịnh gia mà nói, chuyện này không khó xử lý, hôm nay phẩm chính chế dần xuống dốc, các địa chính khắp nơi nều bị các đại gia tộc khống chế, chỉ cần Trịnh Đại Sĩ hao tổn chút tâm tư, Ngôn Khánh có được một tam phẩm xuất thân cũng không khó.
Tuy nói tam phẩm cũng là ti phẩm, nhưng so với tứ phẩm cách biệt một trời một vực.
Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, những đệ tử quan lại này đều có xuất thân tam phẩm.
Một xuất thân tam phẩm, ít nhất cũng có thể khiến cho Ngôn Khánh thuận lợi làm quan một chút, còn tứ phẩm... chỉ có thể đỡ một chút mà thôi.
Không được, chuyện này nếu như vậy thì con ta chỉ sợ phải phụ thuộc vào Trịnh gia.
Trịnh Đại Sĩ lão gia hỏa kia muốn đối phó với Ngôn Khánh, con ta yên lặng chịu được, nhưng ta làm sao có thể để con mình bị tùy ý khi dễ... Ừ, ta phải tìm cho nó một sư phụ lợi hại một chút.
Hắn đang nghĩ tới đây Ngôn Khánh đã mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ.
- Gặp ai?
- Công tử của Trường Cát huyện lệnh Phòng Ngạn Khiêm, Tề châu tiến sĩ Phòng Huyền Linh.
- Là hắn?
- Người này là người cẩn thận, rất có tài, chỉ là ta nghe nói, hắn hiện tại chỉ là Vũ Kỵ Úy, Vũ tán quan, hiện tại tới Lạc Dương làm gì?
Không ngờ Lý Cơ đối với Phòng Huyền Linh cũng biết, Ngôn Khánh cảm thấy hơi hiếu kỳ.
Lý Cơ cười nói:
- Ta những năm qua hối hả ngược xuôi, cũng không phải là kẻ mùa lòa câm điếc, Phòng Huyền Linh lúc làm tiến sĩ là gần mười tám tuổi, cho nên lúc ấy cũng thành một giai thoại.
Mười tám tuổi làm tiến sĩ, đây chính là vô cùng trẻ cho nên mới oanh động.
Phòng Huyền Linh lúc đó quả thực phong quang một hồi, mãi cho đến năm nhân thọ thứ hai, Tùy Đế mở khoa cử, trong đó Đỗ Chính Luân, Đỗ Chính Huyền, Đỗ Chính Tàng ba huynh đệ một nhà đậu tú tài mới che lấp phong quang của Phòng Huyền Linh lại.
Trịnh Ngôn Khánh trả lời:
- Phòng Huyền Linh hiện tại đi làm huyện úy Thấp Thành rồi, vừa vặn Đỗ Như Hối cũng đi ngang qua.
- Đỗ Như Hối, chính là Đỗ Lăng bia si sao?
- Đúng là người này.
Đỗ Như Hối có bia thiếp rất tốt, ở trong giới quan trường vô cùng nổi danh, đặc biệt là giới quan lại đệ tử. Cha của hắn là Trường Sử, tổ phụ là công bộ thượng thư, nhưng các thế hệ nhà hắn đều không thích làm quan, khoa cử năm Nhân Thọ thứ hai hắn vì chạy tới Hành Sơn xem bia cho nên không tham dự được.
Lý Cơ cười nói;
- Nghe nói cái tên bia si kia lấy được một tấm bia tốt, tại sao không ở nhà mà lại chạy tới đây làm chi?
- Con không rõ, lắm, hắn nói là đi cùng tổ phụ, sau này còn muốn dọn tới ở cùng con.
- Đỗ công bộ đã tới?
Trong lòng Lý Cơ liền kinh hãi, tối hôm qua Đậu Hiền đã nói qua, Đổ Quả cùng với Chung Cừu Thái Dực sẽ tới Lạc Dương,không ngờ hôm nay người này cũng tới, hắn hít sâu một hơi, lông mày nhăn lại, nghĩ thầm, bọn họ đến đây, không phải...
- Con xác định là Đỗ Như Hối và Đỗ công bộ đã tới?
- Đúng thế, Đỗ Như Hối nói như vậy, đúng rồi, đệ tử nhớ tới một chuyện, sáng sớm hôm nay con gặp một đám người, một đạo sĩ, còn có một lão nhân, ở trên đê chỉ trỏ gì đó.
- Đạo sĩ, lão nhân?
Lý Cơ nghĩ nghĩ:
- Đạo sĩ đó có dáng vẻ thế nào?
- À khá lớn, sư phụ vừa hỏi đệ tử lại cảm thấy, tướng mạo của lão nhân kia có phần giống so với Đỗ Như Hối, chỉ là hắn có một bộ dâu rất đẹp, chẳng lẽ lão nhân kia chính là gia gia của Đỗ Như Hối sao.
Bộ râu yêu mỹ của Đổ Quả, ở Trường An rất có danh tiếng.
Lý Cơ càng xác định, người đi cùng Đỗ Quả chính là Chung Cừu Thái Dực, bọn họ đã tới Lạc Dương.
Chỉ là bọn họ muốn tu trì Lạc Dương, không ở trong thành Lạc Dương còn ra ngoài làm gì, chẳng lẽ triều đỉnh chuẩn bị giống như Trường An, xây thành mới? Nếu như là vậy, bọn họ đi từ đê lên cũng có thể hiểu được.
- Ngôn Khánh, ngươi tin ta không?
- Đương nhiên là tin.
- Ngươi sau khi trở về nghe ngóng một chút về Đỗ Như Hối, triều đình có ý định tu trì thành Lạc Dương thế nào? Nếu tu trì thì tu trì thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì đã minh bạch ý đồ của Lý Cơ.
Lạc Dương một lần nữa sẽ tu trì sao?
Ở trong lịch sử, Tùy Dạng Đế sau khi lên ngôi, đích thật là rời đô về Lạc Dương hơn nữa lúc đó đã ghi lại tu trì.
Nhưng tu trì thế nào?
Trong sử sách cũng không ghi lại tường tận, Trịnh Ngôn Khánh vẫn cho rằng Tùy Dạng Đế ở tại Lạc Dương chỉ đạo tu trì.
Chẳng lẽ muốn xây dựng thành mới?
Nếu như những điều mà buổi sáng ngày hôm nay hắn nhìn thấy thì đám người Đỗ Quả kia thực sự muốn nhìn xem địa hình, chẳng lẽ bọn họ muốn xây dựng thành trì trên điền trang của Trịnh gia? Nếu như vậy thì không phải toàn bộ điền trang bị chiếm rồi sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ gìn bình tĩnh.
Nếu như lắng nghe, có thể thấy lời nói cảu Lý Cơ đang run run.
- Ngôn Khánh, ngươi có tâm này, vi... sư đã rất vui vẻ rồi.
Lý Cơ kích động, suýt nói ra là vi phụ, may mắn là phản ứng kịp thời mới không để lộ ra. Hắn nói:
- Chỉ là vi sư tài sơ học thiển, hơn nữa không có chỗ ở cố định, không biết lúc nào có thể sẽ rời khỏi đây, ngươi nguyện ý gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ ái mộ truyền thụ.
- Chỉ là tương lai sau khi ngươi lớn lên, ta sẽ tìm cho ngươi một tiên sinh khác, đến lúc đó ngươi chớ cự tuyệt.
Ngôn Khánh khẽ giật mình, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sư phụ.
- Sư phụ hôm nay nói chuyện tại sao lại kỳ quái như vậy.
Hắn do dự một chút rồi nói:
- Đệ tử nguyện ngheo theo sự sắp xếp của sư phụ, nhưng kính xin sư phụ chớ đuổi đệ tử đi.
- Ha ha, vĩnh viễn ta sẽ không đuổi ngươi.
Lý Cơ nói, khóe mũi cay cay, ánh mắt ướt át, hắn khẽ cúi đầu xuống dùng ống tay lau nước mắt.
- Chỉ là từ hôm nay trở đi, ta sẽ càng thêm nghiêm khắc với ngươi.
--------------------------------
Đầu hạ sau giờ ngọ, thời tiết đã hơi nóng bức.
Lý Cơ cùng với Trịnh Ngôn Khánh cũng không bắt đầu học mà ngồi ở trong sân nhỏ nhìn dây leo bò đầy tường viện, miệng không nói một câu.
Một trận gió thổi qua, đem dây leo đong đưa chập chờn.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ ngắt lấy một lá trà, ngồi bên cạnh Lý Cơ, đem lá trà nghiền thành bụi phấn.
- Sư phụ, hôm nay con gặp được một người.
- Là người nào?
Đại đa số thời gian đều là Ngôn Khánh nói chuyện, Lý Cơ giải thích nghi hoặc của hắn. Tuy nói thời đại này sinh sống đã lâu, nhưng mười Ngôn Khánh cũng kém hơn một Lý Cơ, chuyện xảy ra ở Huỳnh Dương, từng cái từng cái hắn nói với Lý Cơ, Lý Cơ lập tức rõ ràng ý định của Trịnh Đại Sĩ. Xuất thân tứ phẩm sao, đây chẳng phải là có chỗ không hữu dụng.
Xuất thân tứ phẩm chỉ là một ti phẩm mà thôi.
Mà nếu như Trịnh Đại Sĩ thật tâm có thể cho Trịnh Ngôn Khánh một xuất thân tam phẩm.
Đối với Trịnh gia mà nói, chuyện này không khó xử lý, hôm nay phẩm chính chế dần xuống dốc, các địa chính khắp nơi nều bị các đại gia tộc khống chế, chỉ cần Trịnh Đại Sĩ hao tổn chút tâm tư, Ngôn Khánh có được một tam phẩm xuất thân cũng không khó.
Tuy nói tam phẩm cũng là ti phẩm, nhưng so với tứ phẩm cách biệt một trời một vực.
Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, những đệ tử quan lại này đều có xuất thân tam phẩm.
Một xuất thân tam phẩm, ít nhất cũng có thể khiến cho Ngôn Khánh thuận lợi làm quan một chút, còn tứ phẩm... chỉ có thể đỡ một chút mà thôi.
Không được, chuyện này nếu như vậy thì con ta chỉ sợ phải phụ thuộc vào Trịnh gia.
Trịnh Đại Sĩ lão gia hỏa kia muốn đối phó với Ngôn Khánh, con ta yên lặng chịu được, nhưng ta làm sao có thể để con mình bị tùy ý khi dễ... Ừ, ta phải tìm cho nó một sư phụ lợi hại một chút.
Hắn đang nghĩ tới đây Ngôn Khánh đã mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ.
- Gặp ai?
- Công tử của Trường Cát huyện lệnh Phòng Ngạn Khiêm, Tề châu tiến sĩ Phòng Huyền Linh.
- Là hắn?
- Người này là người cẩn thận, rất có tài, chỉ là ta nghe nói, hắn hiện tại chỉ là Vũ Kỵ Úy, Vũ tán quan, hiện tại tới Lạc Dương làm gì?
Không ngờ Lý Cơ đối với Phòng Huyền Linh cũng biết, Ngôn Khánh cảm thấy hơi hiếu kỳ.
Lý Cơ cười nói:
- Ta những năm qua hối hả ngược xuôi, cũng không phải là kẻ mùa lòa câm điếc, Phòng Huyền Linh lúc làm tiến sĩ là gần mười tám tuổi, cho nên lúc ấy cũng thành một giai thoại.
Mười tám tuổi làm tiến sĩ, đây chính là vô cùng trẻ cho nên mới oanh động.
Phòng Huyền Linh lúc đó quả thực phong quang một hồi, mãi cho đến năm nhân thọ thứ hai, Tùy Đế mở khoa cử, trong đó Đỗ Chính Luân, Đỗ Chính Huyền, Đỗ Chính Tàng ba huynh đệ một nhà đậu tú tài mới che lấp phong quang của Phòng Huyền Linh lại.
Trịnh Ngôn Khánh trả lời:
- Phòng Huyền Linh hiện tại đi làm huyện úy Thấp Thành rồi, vừa vặn Đỗ Như Hối cũng đi ngang qua.
- Đỗ Như Hối, chính là Đỗ Lăng bia si sao?
- Đúng là người này.
Đỗ Như Hối có bia thiếp rất tốt, ở trong giới quan trường vô cùng nổi danh, đặc biệt là giới quan lại đệ tử. Cha của hắn là Trường Sử, tổ phụ là công bộ thượng thư, nhưng các thế hệ nhà hắn đều không thích làm quan, khoa cử năm Nhân Thọ thứ hai hắn vì chạy tới Hành Sơn xem bia cho nên không tham dự được.
Lý Cơ cười nói;
- Nghe nói cái tên bia si kia lấy được một tấm bia tốt, tại sao không ở nhà mà lại chạy tới đây làm chi?
- Con không rõ, lắm, hắn nói là đi cùng tổ phụ, sau này còn muốn dọn tới ở cùng con.
- Đỗ công bộ đã tới?
Trong lòng Lý Cơ liền kinh hãi, tối hôm qua Đậu Hiền đã nói qua, Đổ Quả cùng với Chung Cừu Thái Dực sẽ tới Lạc Dương,không ngờ hôm nay người này cũng tới, hắn hít sâu một hơi, lông mày nhăn lại, nghĩ thầm, bọn họ đến đây, không phải...
- Con xác định là Đỗ Như Hối và Đỗ công bộ đã tới?
- Đúng thế, Đỗ Như Hối nói như vậy, đúng rồi, đệ tử nhớ tới một chuyện, sáng sớm hôm nay con gặp một đám người, một đạo sĩ, còn có một lão nhân, ở trên đê chỉ trỏ gì đó.
- Đạo sĩ, lão nhân?
Lý Cơ nghĩ nghĩ:
- Đạo sĩ đó có dáng vẻ thế nào?
- À khá lớn, sư phụ vừa hỏi đệ tử lại cảm thấy, tướng mạo của lão nhân kia có phần giống so với Đỗ Như Hối, chỉ là hắn có một bộ dâu rất đẹp, chẳng lẽ lão nhân kia chính là gia gia của Đỗ Như Hối sao.
Bộ râu yêu mỹ của Đổ Quả, ở Trường An rất có danh tiếng.
Lý Cơ càng xác định, người đi cùng Đỗ Quả chính là Chung Cừu Thái Dực, bọn họ đã tới Lạc Dương.
Chỉ là bọn họ muốn tu trì Lạc Dương, không ở trong thành Lạc Dương còn ra ngoài làm gì, chẳng lẽ triều đỉnh chuẩn bị giống như Trường An, xây thành mới? Nếu như là vậy, bọn họ đi từ đê lên cũng có thể hiểu được.
- Ngôn Khánh, ngươi tin ta không?
- Đương nhiên là tin.
- Ngươi sau khi trở về nghe ngóng một chút về Đỗ Như Hối, triều đình có ý định tu trì thành Lạc Dương thế nào? Nếu tu trì thì tu trì thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì đã minh bạch ý đồ của Lý Cơ.
Lạc Dương một lần nữa sẽ tu trì sao?
Ở trong lịch sử, Tùy Dạng Đế sau khi lên ngôi, đích thật là rời đô về Lạc Dương hơn nữa lúc đó đã ghi lại tu trì.
Nhưng tu trì thế nào?
Trong sử sách cũng không ghi lại tường tận, Trịnh Ngôn Khánh vẫn cho rằng Tùy Dạng Đế ở tại Lạc Dương chỉ đạo tu trì.
Chẳng lẽ muốn xây dựng thành mới?
Nếu như những điều mà buổi sáng ngày hôm nay hắn nhìn thấy thì đám người Đỗ Quả kia thực sự muốn nhìn xem địa hình, chẳng lẽ bọn họ muốn xây dựng thành trì trên điền trang của Trịnh gia? Nếu như vậy thì không phải toàn bộ điền trang bị chiếm rồi sao?
/876
|