Đỗ Như Hối cười nói:
- Hắn đi Lan Châu làm việc... Chỉ là trước đó vài ngày, hắn phái người đưa tới một phong thư, nói là có thời gian sẽ tới thăm đệ, còn nói sẽ mang tới một phần lễ vật. Về phần của ta thì ta theo gia tổ, đi tới đây trong đêm ngày hôm qua.
- Phòng đại ca cũng là theo huynh sao?
Phòng Huyền Linh lắc đầu:
- Cũng không phải, ta muốn đi Thấp Thành đảm nhiệm chức vụ Thấp Thành Úy, vừa vặn gia phụ gửi thư muốn ta xem qua cho nên mới tới Lạc Dương.... Hôm nay sau giờ ngọ, ta muốn chạy tới Trường Cát bái kiến phụ thân rồi tới Thấp Thành.
Phòng Huyền Linh sau khi đỗ tiến sĩ chỉ đảm nhiệm chức vụ Võ Kỵ Úy Võ Tán Quan.
Mà đảm nhiệm chức vụ Thành Úy là quan thực quyền, xem như được thăng chức rồi.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng đứng lên nói:
- Đã như vậy Phòng đại ca nhất định phải ở nhà đệ ăn cơm ròi.
Lúc này thời điểm cũng không còn sớm, chạy về Lạc Dương cũng khó khăn.
- Chi bằng ở đây dùng cơm, ăn cơm xong còn có thể nghỉ ngơi một lúc, đường xá xa xôi còn rất mệt mỏi.
Phòng Huyền Linh nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, thì Đỗ Như Hối lộ vẻ như để ngươi làm chủ.
Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Ý tốt của công tử, vốn là không nên từ chối, nhưng ta cùng với Đỗ Như Hối ngày hôm nay còn phải tụ hợp với Đỗ Công bộ, thật sự có lỗi... Không bằng như vậy, ngày sau có cơ hội xin mời công tử tới Thấp thành, để cho Kiều được một lần tận tình địa chủ.
Phòng Huyền Linh có tên là Phòng Kiều, hiện tại hắn dùng chính danh xưng của mình để nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh đã coi như đặt hắn và Trịnh Ngôn Khánh cùng chung một đẳng cấp.
Đỗ Như Hối cũng nói:
- Ta lần này theo tổ phụ tới đây cũng không thông báo trước, chỉ sợ không thuận tiện.
Chỉ là Phòng Kiều phải rời đi, ta cũng không thể ở lại, ta thấy k đệ ở đây cũng rộng rãi, hắc hắc chờ sau khi ta trở về, báo cáo với lão tổ sẽ dời đến đây ở, mỗi ngày quấy rầy đệ, đệ cũng không nên từ chối.
- Ha ha, đệ cao hứng còn chưa kịp.
Ngôn Khánh mừng rỡ vạn phần.
Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị cũng đứng dậy rời khỏi, trong chốc lát nói lời cáo từ với Ngôn Khánh.
Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị định rời đi,chỉ là trước đó, Từ Thế Tích đã kéo Trịnh Ngôn Khánh qua một bên.
Hắn thần thần bí bí lấy ra một quyển sách đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.
- Đây là cái gì vậy?
Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Từ Thế Tích, cảm thấy không rõ ràng lắm.
Từ Thế Tích tựa hồ hơi ngượng ngùng:
- Trước kia ngươi đi Huỳnh Dương, Bùi thị tộc trưởng cùng lão thái gia cùng nhau đến, mục đích chính là tới thăm ngươi. Thật không ngờ... Bùi gia tộc trưởng lúc đi đã từng thỉnh cầu ngươi viết cho một mảng văn tế, hai ngày trước ngươi không có nhà, Bùi gia tộc trưởng đã mang nội dung tới, đại công tử nói ta tới đây chính là muốn ngươi sao chép bài văn tế này qua một lần, thế nào được không?
Hóa ra Trịnh Nhân Cơ không muốn mở miệng nên bảo Từ Thế Tích ra mặt.
Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên là biết rõ, Trịnh Đại Sĩ muốn mượn hắn lôi kéo quan hệ với Bùi thị ở Hà Đông. Lại nói tiếp, Hà Đông Bùi thị gia tộc cùng với Trịnh gia không sai biệt lắm, cũng là gia tộc truyền thống uy tín mấy trăm năm.
Bùi gia cùng với Trịnh gia cũng có quan hệ thông gia.
Chỉ là từ thời Bắc Ngụy tới nay, Bùi gia nhân tài xuất hiện lớp lớp cơ hồ mỗi thời đại đề có hai ba người có thể diện xuất hiện.
Trước đây thì có Bùi Chính tham dự chế định luật Khai Hoàng.
Hiện tại thì có Bùi Thế Củ, Bùi Bao Hàm, Bùi Thế Kính, Bùi Thế Thanh bọn họ đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Những người nhỏ tuổi thì có Bùi Nhân Cơ đảm nhiệm chức vụ bảo vệ cho thái tử, mà huynh đệ của Bùi Nhân Cơ là Bùi Kiền Thông cũng là một người tài năng, làm hiệu lực dưới trướng Dương Quảng.
TÌnh huống của Bùi gia hiện tại đời thứ ba không cần lo lắng.
Nhưng Trịnh gia thì sao?
Ngoại trừ Trịnh Thiện Nguyện, Trịnh Thiện Quả, Trịnh Nguyên Thọ, Trịnh Nguyên Tông mấy người được hưởng tước vị dựa vào Trịnh Dịch thì đời thứ ba không có một ai có nổi danh. Trịnh Nhân Cơ dựa vào Dương Tố miễn cưỡng có được chức Tào Duyện, Trịnh gia so với Bùi gia thực sự chênh lệch rất nhiều, biểu thị cho một gia tộc xuống dốc.
Cho nên Trịnh Đại Sĩ có tâm tư lôi kéo Bùi gia.
Chuyện của thế gia, so với triều đình có khi còn phức tạp hơn. Trịnh Đại Sĩ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nào để Trịnh gia có thể quật khởi. Chỉ bằng vào một mình Dương Tố thì vẫn chưa đủ, cần phải lôi kéo thêm nhiều đại tộc ở Quan Đông nữa thì địa vị của An Viễn đường, địa vị của Trịnh gia mới được đảm bảo.
Trịnh Ngôn Khánh không ngờ lại bị loại cảm tình này ràng buộc.
Ngôn Khánh cũng không làm khó Từ Thế Tích vì vậy liền gật đầu tiếp nhận quyển sách.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:
- Thế Tích, hôm nay ta sợ không có thời gian, lát nữa ta phải đi Học Xá gặp sư phụ.
Như vậy đi, để đến tối ta sẽ chép lại rồi phái người mang tới.
Từ Thế Tích nói:
- Không sao, từ ngày mai buổi chiều ta mang công tử đến nghe kể chuyện, đến lúc đó ngươi đưa cho ta là được.
Còn là muốn nghe kể chuyện!
Ngôn Khánh cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sau đó hai người Từ Thế Tích ăn cơm trưa, thay đổi ăn mặc rồi trở về Đậu gia học viện.
Lúc ra khỏi cửa, Trịnh Thế An đem hắn kéo lại.
- Ta chút nữa đi nội thành thăm Đại Chuy tử và một số bạn già, buổi tối sẽ không quay lại.
- Ngôn Khánh, hiện tại con cũng có thân phận rồi, làm sao có thể như lúc trước, Đậu gia học xá cũng xa, chi bằng con cưỡi ngựa mà đi học, dù sao trong nhà cũng có hai ba con ngựa, không dùng cũng lãng phí.
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu liên tục:
- Gia gia, con đi gặp sư phụ, cưỡi ngựa làm gì.
Nhưng Trịnh Thế An không cho là như vậy nhưng thanh danh của Ngôn Khánh hiện tại một chút trang phục và đạo cụ thì không thể thiếu.
Giằng co hồi lâu, Trịnh Ngôn Khánh cuối cùng cũng phải nhượng bộ.
Chỉ là hắn không muốn cưỡi ngựa, hắn nắm đầu con ngựa đi ra, mình ngồi trên đó, trong tay cầm lấy một cành liễu, khoan thai bước tới học xá.
Trên đường đi, đưa mắt nhìn thấy trước mắt tràn ngập màu xanh ngát.
Ở nông thôn còn có thanh âm ca xướng của người nông dân Ngôn Khánh nghe một lúc thì cảm thấy khoan thai dễ chịu.
Lúc hắn tới học xá thì học xá sắp sửa đóng cửa.
Đại bộ phận đệ tử đã rời khỏi, Ngôn Khánh đi vào trong học xá thì thấy Đậu Phụng Tiết đang đóng cửa kỹ càng.
- Đậu Phụng Tiết.
Ngôn Khánh cười ha hả kêu lên một tiếng.
Đậu Phụng Tiết khẽ giật mình, quay đầu đột nhiên hoan hô mốt tiếng, chạy tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, ôm chầm lấy hắn.
- Ngôn Khánh, ngươi đã trở lại.
Giọng nói của nó mang theo một vẻ vui mừng không hiểu được, có thể nhận ra Đậu Phụng Tiết vô cùng cao hứng.
Nhìn thấy Đậu Phụng Tiết, Ngôn Khánh cũng vô cùng vui vẻ.
- Đậu tử, lúc này tại sao ngươi còn chưa đi?
Đậu Phụng Tiết đỏ mặt lên, từ từ nói:
- Bài học hôm qua ta chưa hoàn thành cho nên bị tiên sinh trách phạt phải dọn dẹp phòng học.
- Hắc hắc, thì ra là thế, ngươi lại lười biếng rồi.
- Không đúng không đúng, ngày hôm qua ta nghe thúc tổ nói ngươi trở về muốn đi thăm ngươi, nhưng thúc tổ ta không đồng ý, ta mất hứng nên không hoàn thành... Ngôn Khánh ngươi trở về rồi còn đi không? Về sau còn đến Học Xá học không?
- Thúc tổ nói, ngươi sẽ không tới nữa, ta không tin. Nếu ngươi thực sự không tới học xá nữa, ta về sau cũng sẽ không tới.
- Tại sao, những người kia lại khi dễ ngươi sao?,
- Hắn đi Lan Châu làm việc... Chỉ là trước đó vài ngày, hắn phái người đưa tới một phong thư, nói là có thời gian sẽ tới thăm đệ, còn nói sẽ mang tới một phần lễ vật. Về phần của ta thì ta theo gia tổ, đi tới đây trong đêm ngày hôm qua.
- Phòng đại ca cũng là theo huynh sao?
Phòng Huyền Linh lắc đầu:
- Cũng không phải, ta muốn đi Thấp Thành đảm nhiệm chức vụ Thấp Thành Úy, vừa vặn gia phụ gửi thư muốn ta xem qua cho nên mới tới Lạc Dương.... Hôm nay sau giờ ngọ, ta muốn chạy tới Trường Cát bái kiến phụ thân rồi tới Thấp Thành.
Phòng Huyền Linh sau khi đỗ tiến sĩ chỉ đảm nhiệm chức vụ Võ Kỵ Úy Võ Tán Quan.
Mà đảm nhiệm chức vụ Thành Úy là quan thực quyền, xem như được thăng chức rồi.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng đứng lên nói:
- Đã như vậy Phòng đại ca nhất định phải ở nhà đệ ăn cơm ròi.
Lúc này thời điểm cũng không còn sớm, chạy về Lạc Dương cũng khó khăn.
- Chi bằng ở đây dùng cơm, ăn cơm xong còn có thể nghỉ ngơi một lúc, đường xá xa xôi còn rất mệt mỏi.
Phòng Huyền Linh nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, thì Đỗ Như Hối lộ vẻ như để ngươi làm chủ.
Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Ý tốt của công tử, vốn là không nên từ chối, nhưng ta cùng với Đỗ Như Hối ngày hôm nay còn phải tụ hợp với Đỗ Công bộ, thật sự có lỗi... Không bằng như vậy, ngày sau có cơ hội xin mời công tử tới Thấp thành, để cho Kiều được một lần tận tình địa chủ.
Phòng Huyền Linh có tên là Phòng Kiều, hiện tại hắn dùng chính danh xưng của mình để nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh đã coi như đặt hắn và Trịnh Ngôn Khánh cùng chung một đẳng cấp.
Đỗ Như Hối cũng nói:
- Ta lần này theo tổ phụ tới đây cũng không thông báo trước, chỉ sợ không thuận tiện.
Chỉ là Phòng Kiều phải rời đi, ta cũng không thể ở lại, ta thấy k đệ ở đây cũng rộng rãi, hắc hắc chờ sau khi ta trở về, báo cáo với lão tổ sẽ dời đến đây ở, mỗi ngày quấy rầy đệ, đệ cũng không nên từ chối.
- Ha ha, đệ cao hứng còn chưa kịp.
Ngôn Khánh mừng rỡ vạn phần.
Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị cũng đứng dậy rời khỏi, trong chốc lát nói lời cáo từ với Ngôn Khánh.
Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị định rời đi,chỉ là trước đó, Từ Thế Tích đã kéo Trịnh Ngôn Khánh qua một bên.
Hắn thần thần bí bí lấy ra một quyển sách đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.
- Đây là cái gì vậy?
Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Từ Thế Tích, cảm thấy không rõ ràng lắm.
Từ Thế Tích tựa hồ hơi ngượng ngùng:
- Trước kia ngươi đi Huỳnh Dương, Bùi thị tộc trưởng cùng lão thái gia cùng nhau đến, mục đích chính là tới thăm ngươi. Thật không ngờ... Bùi gia tộc trưởng lúc đi đã từng thỉnh cầu ngươi viết cho một mảng văn tế, hai ngày trước ngươi không có nhà, Bùi gia tộc trưởng đã mang nội dung tới, đại công tử nói ta tới đây chính là muốn ngươi sao chép bài văn tế này qua một lần, thế nào được không?
Hóa ra Trịnh Nhân Cơ không muốn mở miệng nên bảo Từ Thế Tích ra mặt.
Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên là biết rõ, Trịnh Đại Sĩ muốn mượn hắn lôi kéo quan hệ với Bùi thị ở Hà Đông. Lại nói tiếp, Hà Đông Bùi thị gia tộc cùng với Trịnh gia không sai biệt lắm, cũng là gia tộc truyền thống uy tín mấy trăm năm.
Bùi gia cùng với Trịnh gia cũng có quan hệ thông gia.
Chỉ là từ thời Bắc Ngụy tới nay, Bùi gia nhân tài xuất hiện lớp lớp cơ hồ mỗi thời đại đề có hai ba người có thể diện xuất hiện.
Trước đây thì có Bùi Chính tham dự chế định luật Khai Hoàng.
Hiện tại thì có Bùi Thế Củ, Bùi Bao Hàm, Bùi Thế Kính, Bùi Thế Thanh bọn họ đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Những người nhỏ tuổi thì có Bùi Nhân Cơ đảm nhiệm chức vụ bảo vệ cho thái tử, mà huynh đệ của Bùi Nhân Cơ là Bùi Kiền Thông cũng là một người tài năng, làm hiệu lực dưới trướng Dương Quảng.
TÌnh huống của Bùi gia hiện tại đời thứ ba không cần lo lắng.
Nhưng Trịnh gia thì sao?
Ngoại trừ Trịnh Thiện Nguyện, Trịnh Thiện Quả, Trịnh Nguyên Thọ, Trịnh Nguyên Tông mấy người được hưởng tước vị dựa vào Trịnh Dịch thì đời thứ ba không có một ai có nổi danh. Trịnh Nhân Cơ dựa vào Dương Tố miễn cưỡng có được chức Tào Duyện, Trịnh gia so với Bùi gia thực sự chênh lệch rất nhiều, biểu thị cho một gia tộc xuống dốc.
Cho nên Trịnh Đại Sĩ có tâm tư lôi kéo Bùi gia.
Chuyện của thế gia, so với triều đình có khi còn phức tạp hơn. Trịnh Đại Sĩ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nào để Trịnh gia có thể quật khởi. Chỉ bằng vào một mình Dương Tố thì vẫn chưa đủ, cần phải lôi kéo thêm nhiều đại tộc ở Quan Đông nữa thì địa vị của An Viễn đường, địa vị của Trịnh gia mới được đảm bảo.
Trịnh Ngôn Khánh không ngờ lại bị loại cảm tình này ràng buộc.
Ngôn Khánh cũng không làm khó Từ Thế Tích vì vậy liền gật đầu tiếp nhận quyển sách.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:
- Thế Tích, hôm nay ta sợ không có thời gian, lát nữa ta phải đi Học Xá gặp sư phụ.
Như vậy đi, để đến tối ta sẽ chép lại rồi phái người mang tới.
Từ Thế Tích nói:
- Không sao, từ ngày mai buổi chiều ta mang công tử đến nghe kể chuyện, đến lúc đó ngươi đưa cho ta là được.
Còn là muốn nghe kể chuyện!
Ngôn Khánh cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sau đó hai người Từ Thế Tích ăn cơm trưa, thay đổi ăn mặc rồi trở về Đậu gia học viện.
Lúc ra khỏi cửa, Trịnh Thế An đem hắn kéo lại.
- Ta chút nữa đi nội thành thăm Đại Chuy tử và một số bạn già, buổi tối sẽ không quay lại.
- Ngôn Khánh, hiện tại con cũng có thân phận rồi, làm sao có thể như lúc trước, Đậu gia học xá cũng xa, chi bằng con cưỡi ngựa mà đi học, dù sao trong nhà cũng có hai ba con ngựa, không dùng cũng lãng phí.
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu liên tục:
- Gia gia, con đi gặp sư phụ, cưỡi ngựa làm gì.
Nhưng Trịnh Thế An không cho là như vậy nhưng thanh danh của Ngôn Khánh hiện tại một chút trang phục và đạo cụ thì không thể thiếu.
Giằng co hồi lâu, Trịnh Ngôn Khánh cuối cùng cũng phải nhượng bộ.
Chỉ là hắn không muốn cưỡi ngựa, hắn nắm đầu con ngựa đi ra, mình ngồi trên đó, trong tay cầm lấy một cành liễu, khoan thai bước tới học xá.
Trên đường đi, đưa mắt nhìn thấy trước mắt tràn ngập màu xanh ngát.
Ở nông thôn còn có thanh âm ca xướng của người nông dân Ngôn Khánh nghe một lúc thì cảm thấy khoan thai dễ chịu.
Lúc hắn tới học xá thì học xá sắp sửa đóng cửa.
Đại bộ phận đệ tử đã rời khỏi, Ngôn Khánh đi vào trong học xá thì thấy Đậu Phụng Tiết đang đóng cửa kỹ càng.
- Đậu Phụng Tiết.
Ngôn Khánh cười ha hả kêu lên một tiếng.
Đậu Phụng Tiết khẽ giật mình, quay đầu đột nhiên hoan hô mốt tiếng, chạy tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, ôm chầm lấy hắn.
- Ngôn Khánh, ngươi đã trở lại.
Giọng nói của nó mang theo một vẻ vui mừng không hiểu được, có thể nhận ra Đậu Phụng Tiết vô cùng cao hứng.
Nhìn thấy Đậu Phụng Tiết, Ngôn Khánh cũng vô cùng vui vẻ.
- Đậu tử, lúc này tại sao ngươi còn chưa đi?
Đậu Phụng Tiết đỏ mặt lên, từ từ nói:
- Bài học hôm qua ta chưa hoàn thành cho nên bị tiên sinh trách phạt phải dọn dẹp phòng học.
- Hắc hắc, thì ra là thế, ngươi lại lười biếng rồi.
- Không đúng không đúng, ngày hôm qua ta nghe thúc tổ nói ngươi trở về muốn đi thăm ngươi, nhưng thúc tổ ta không đồng ý, ta mất hứng nên không hoàn thành... Ngôn Khánh ngươi trở về rồi còn đi không? Về sau còn đến Học Xá học không?
- Thúc tổ nói, ngươi sẽ không tới nữa, ta không tin. Nếu ngươi thực sự không tới học xá nữa, ta về sau cũng sẽ không tới.
- Tại sao, những người kia lại khi dễ ngươi sao?,
/876
|