Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu người tung người hứng khiên cho Lý Ngôn Khánh hết đường lui.
Ngôn Khánh lúc này mới nhớ lúc trước hắn tới Củng huyện đúng là có một chuyện nhưng mà khi đó hắn chỉ đáp ứng tìm sư phụ cho hai người bọn chúng, đâu có đáp ứng là thu bọn chúng làm đệ tử.
Lý Ngôn Khánh hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng đúng như Tiết Thu đã nói lễ bái sư đã thông qua hắn cho dù muốn đổi ý cũng không được.
Nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu cười trộm Lý Ngôn Khánh biết rõ đây nhất định là thủ bút của hai người bọn họ.
- Các ngươi.
Ngôn Khánh cười khổ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thì hắc hắc cười không ngừng:
- Thế nào một chiêu này của ta lợi hại không? Ta đã nói hắn nhất định sẽ đáp ứng mà.
Lý Ngôn Khánh đỡ Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn đứng lên, sau đó vỗ đầu hai người.
- Ta trước kia đã đáp ứng truyền nghệ cho hai người bọn họ, ta cũng không đổi ý, các ngươi bái ta làm sư phụ, ngày sau phải nghe theo lời của ta, yêu cầu của ta rất nghiêm khắc, nếu các ngươi không đáp ứng được sẽ bị ta trách phạt, đến lúc đó các ngươi muốn rời bỏ thì đã không dễ dàng như bây giờ, các ngươi phải rõ ràng nếu như đồng ý thì ta sẽ thu làm đệ tử, còn không hiện tại đổi ý vẫn còn kịp.
Tiết Lễ ngẩng đầu nói:
- Đệ tử không sợ khổ.
- Đệ tử cũng không sợ khổ.
Ngôn Khánh dùng sức xoa bóp hai gò má:
- Các ngươi muốn tìm cái chết thì ta cho các ngươi thỏa nguyện.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
- Khoan đã.
Đúng lúc này Đỗ Như Hối đã bước ra ngăn cản Đỗ Như Hối.
Nhìn vẻ mặt cười gian của hắn, Lý Ngôn Khánh lập tức biết rằng có chuyện không tốt.
- Lão Đỗ, huynh lại muốn thế nào?
- Tính toán ra, ta và đệ kết bạn sớm nhất phải không?
Lý Ngôn Khánh gật đầu:
- Đúng thế, sáu tuổi ta đã nhận thức huynh, cũng là điều hối hận nhất ở kiếp này.
- Đệ hối hận hay không hối hận ta mặc kệ, nhưng chúng ta đã kết bạn sớm như vậy, đệ làm sao có thể nặng bên này, nhẹ bên kia đúng không?
Đỗ Như Hối nở ra nụ cười đắc ý.
- Được rồi, huynh có lời gì thì cứ nói đi.
- Nếu đệ đã thu nhận hai đệ tử thì chắc cũng không quan tâm tới việc thu nhiều hơn một người?
- Đệ cũng biết, ta có một đứa con trai độc nhất tên là Đỗ Hà, năm nay cũng tám tuổi, ta muốn tìm cho nó một sư phụ nhưng chưa tìm được người thích hợp, đã vậy đệ thu luôn con ta làm môn hạ, thế nào?
Đỗ Như Hối lộ vẻ tha thiết khiến cho Lý Ngôn Khánh thầm kêu khổ.
- Lão Đỗ huynh muốn góp náo nhiệt sao?
Đỗ Như Hối nghiêm mặt nói:
- Đây không phải là góp náo nhiệt mà là tự đáy lòng.
Ngôn Khánh tài học trác tuyệt, tiền đồ rộng lớn, nếu bây giờ đệ hướng về phía bên ngoài tuyên bố muốn thu đệ tử ta đảm bảo ngày mai nhà của đệ ngay cả cửa cũng bị sập, Đỗ Hà có thể bái đệ làm sư phụ, ta cũng vơi đi một tâm sự, nếu không ta sẽ đem chuyện đệ thu nhận đệ tử nói cho tất cả mọi người biết.
Người này so với Trưởng Tôn Vô Kỵ còn độc ác hơn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dù sao cũng là dùng thủ đoạn ương ngạnh còn Đỗ Như Hối thì trắng trợn uy hiếp.
Hắn quay đầu nhìn lại Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu thì thấy hai người đưa mắt nhìn sang hướng khác, tỏ vẻ mình không liên quan tới chuyện này.
- Được được được, ta sợ huynh rồi đó, được chưa?
Lý Ngôn Khánh đưa tay chỉ Đỗ Như Hối:
- Huynh chờ đi, sau khi huynh cho con huynh làm môn hạ của ta, ta nhất định sẽ cho nó biết thế nào là sống không bằng chết.
- Còn hai người các ngươi nữa?
Nào biết Trưởng Tôn Vô Kỵ bĩu môi một cái, lộ vẻ chẳng thèm ngó tới.
Tiết Thu thì cười ha hả:
- Con của ta ta dạy bảo, phiền ngươi làm gì?
Một câu này cho thấy không giao cho Lý Ngôn Khánh, còn con của Trưởng Tôn Vô Kỵ thì yên tâm có chỗ dựa, nó không phải là chất nhi của Trưởng Tôn Vô Cấu sao?
Nhìn bộ dạng sầu khổ của Lý Ngôn Khánh, Đỗ Như Hối ba người cười to.
Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn không hiểu chuyện gì nhưng cũng biết mình đã bái sư thành công.
Vị sư phụ trước mắt bọn chúng là người thế nào?
Chính là Ngỗng công tử Lý vô địch nổi danh.
Hôm qua Tiết Lễ nói với mẫu thân chuyện này mẫu thân hắn kích động suýt nữa bất tỉnh.
Tiết Lễ tính tình ngây thơ có lẽ không lý giải được tầm quan trọng nhưng mẫu thân của hắn biết rằng nếu như Tiết Lễ có thể làm môn hạ của Lý Ngôn Khánh thì sau này sẽ có một vầng hào quang rất sáng.
Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn bái Lý Ngôn Khánh làm sư phụ cũng tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu.
Hai đứa trẻ trong lòng hưng phấn không thể nói hết.
Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh bắt đầu đau đầu nên dạy cho bọn hắn cái gì đây?
Trong lịch sử có Tống Lệnh Văn hay không Lý Ngôn Khánh cũng không rõ lắm nhưng mà Tiết Nhân Quý là một người đại danh đỉnh đỉnh.
Một mầm cây tốt như vậy mình phải dạy dỗ cho thật tốt mới được.
Đêm đó Lý Ngôn Khánh ở tỏng thư phòng suy nghĩ xem nên dạy cho bọn chúng cái gì.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này tiếng đập cửa truyền đến.
Ngôn Khánh còn chưa mở miệng thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Lý Hiếu Cơ như gió xông vào bên trong.
- Phụ thân đã xảy ra chuyện gì mà bối rối vậy?
- Có công báo từ Huỳnh Dương huyện. Ngôn Khánh thúc phục của con, hắn... hắn... hắn... hắn... khởi binh ở Thái Nguyên rồi.
Thanh âm của Lý Hiếu Cơ mang theo rung động kịch liệt.
Mà Lý Ngôn Khánh thì cảm thấy đầu ông ông, cho dù hắn định lực thâm hậu cũng không khỏi biến sắc, nhìn Lý Hiếu Cơ không nói lên một câu.
Lý Uyên cuối cùng cũng đã tạo phản.
Địa vị của Lý Uyên ở Tùy thất có phần khó xử.
Nếu nói Dương Quảng nghi kỵ hắn thì đúng là rất nghi kỵ hận không thể giết hắn đi, nói trọng dụng cũng không hê sai, chỉ nhìn vào tình hình của Lý Uyên là có thể thấy ẩn tình bên trong.
Đại Nghiệp năm thứ chín, Lý Uyên đảm nhiệm chức vụ lưu thủ Hoằng Hóa qunậ, có quyền hành điều động binh sĩ mười ba quân. Đại Nghiệp năm thứ mười một hắn đảm nhiệm chức vụ An phủ đi đại sứ Sơn Tây Hà Đông. Đại Nghiệp năm thứ mười hai, Lý Uyên đảm nhiệm chức vụ lưu thủ Thái Nguyên, quyền lực rất thịnh, Dương Quảng vừa muốn áp chế vừa muốn dùng hắn, đây đúng là một chuyện thú vị.
Năm Đại Nghiệp thứ mười hai Lý Uyên càng ngày càng thấy nguy cơ càng lớn.
Đời sau thường nói, Lý Uyên sở dĩ khởi binh là do Lý Thế Dân bức bách nhưng theo Lý Hiếu Cơ nói, thì sau khi đảm nhiệm chức vụ Thái Nguyên lưu thủ, Lý Uyên mật lệnh cho con trai trưởng là Lý Kiến Thành ở Hà Đông kết giao, lại mệnh cho thứ tử là Lý Thế Dân ở Tấn Dương quan hệ với hảo hữu, về phần Lý Kiến Thành ở Hà Đông làm việc thế nào, Lý Thế Dân cũng không biết rõ.
Nhưng mà Lý Hiếu Cơ lại biết Lý Thế Dân ở Tấn Dương đã tổn hao mười lăm vạn quan tiền mà không thèm để ý.
Lý Ngôn Khánh cũng lớn lên ở thế gia đại tộc cho nên cũng biết tình hình ở nơi này.
Ngôn Khánh lúc này mới nhớ lúc trước hắn tới Củng huyện đúng là có một chuyện nhưng mà khi đó hắn chỉ đáp ứng tìm sư phụ cho hai người bọn chúng, đâu có đáp ứng là thu bọn chúng làm đệ tử.
Lý Ngôn Khánh hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng đúng như Tiết Thu đã nói lễ bái sư đã thông qua hắn cho dù muốn đổi ý cũng không được.
Nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu cười trộm Lý Ngôn Khánh biết rõ đây nhất định là thủ bút của hai người bọn họ.
- Các ngươi.
Ngôn Khánh cười khổ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thì hắc hắc cười không ngừng:
- Thế nào một chiêu này của ta lợi hại không? Ta đã nói hắn nhất định sẽ đáp ứng mà.
Lý Ngôn Khánh đỡ Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn đứng lên, sau đó vỗ đầu hai người.
- Ta trước kia đã đáp ứng truyền nghệ cho hai người bọn họ, ta cũng không đổi ý, các ngươi bái ta làm sư phụ, ngày sau phải nghe theo lời của ta, yêu cầu của ta rất nghiêm khắc, nếu các ngươi không đáp ứng được sẽ bị ta trách phạt, đến lúc đó các ngươi muốn rời bỏ thì đã không dễ dàng như bây giờ, các ngươi phải rõ ràng nếu như đồng ý thì ta sẽ thu làm đệ tử, còn không hiện tại đổi ý vẫn còn kịp.
Tiết Lễ ngẩng đầu nói:
- Đệ tử không sợ khổ.
- Đệ tử cũng không sợ khổ.
Ngôn Khánh dùng sức xoa bóp hai gò má:
- Các ngươi muốn tìm cái chết thì ta cho các ngươi thỏa nguyện.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
- Khoan đã.
Đúng lúc này Đỗ Như Hối đã bước ra ngăn cản Đỗ Như Hối.
Nhìn vẻ mặt cười gian của hắn, Lý Ngôn Khánh lập tức biết rằng có chuyện không tốt.
- Lão Đỗ, huynh lại muốn thế nào?
- Tính toán ra, ta và đệ kết bạn sớm nhất phải không?
Lý Ngôn Khánh gật đầu:
- Đúng thế, sáu tuổi ta đã nhận thức huynh, cũng là điều hối hận nhất ở kiếp này.
- Đệ hối hận hay không hối hận ta mặc kệ, nhưng chúng ta đã kết bạn sớm như vậy, đệ làm sao có thể nặng bên này, nhẹ bên kia đúng không?
Đỗ Như Hối nở ra nụ cười đắc ý.
- Được rồi, huynh có lời gì thì cứ nói đi.
- Nếu đệ đã thu nhận hai đệ tử thì chắc cũng không quan tâm tới việc thu nhiều hơn một người?
- Đệ cũng biết, ta có một đứa con trai độc nhất tên là Đỗ Hà, năm nay cũng tám tuổi, ta muốn tìm cho nó một sư phụ nhưng chưa tìm được người thích hợp, đã vậy đệ thu luôn con ta làm môn hạ, thế nào?
Đỗ Như Hối lộ vẻ tha thiết khiến cho Lý Ngôn Khánh thầm kêu khổ.
- Lão Đỗ huynh muốn góp náo nhiệt sao?
Đỗ Như Hối nghiêm mặt nói:
- Đây không phải là góp náo nhiệt mà là tự đáy lòng.
Ngôn Khánh tài học trác tuyệt, tiền đồ rộng lớn, nếu bây giờ đệ hướng về phía bên ngoài tuyên bố muốn thu đệ tử ta đảm bảo ngày mai nhà của đệ ngay cả cửa cũng bị sập, Đỗ Hà có thể bái đệ làm sư phụ, ta cũng vơi đi một tâm sự, nếu không ta sẽ đem chuyện đệ thu nhận đệ tử nói cho tất cả mọi người biết.
Người này so với Trưởng Tôn Vô Kỵ còn độc ác hơn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dù sao cũng là dùng thủ đoạn ương ngạnh còn Đỗ Như Hối thì trắng trợn uy hiếp.
Hắn quay đầu nhìn lại Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu thì thấy hai người đưa mắt nhìn sang hướng khác, tỏ vẻ mình không liên quan tới chuyện này.
- Được được được, ta sợ huynh rồi đó, được chưa?
Lý Ngôn Khánh đưa tay chỉ Đỗ Như Hối:
- Huynh chờ đi, sau khi huynh cho con huynh làm môn hạ của ta, ta nhất định sẽ cho nó biết thế nào là sống không bằng chết.
- Còn hai người các ngươi nữa?
Nào biết Trưởng Tôn Vô Kỵ bĩu môi một cái, lộ vẻ chẳng thèm ngó tới.
Tiết Thu thì cười ha hả:
- Con của ta ta dạy bảo, phiền ngươi làm gì?
Một câu này cho thấy không giao cho Lý Ngôn Khánh, còn con của Trưởng Tôn Vô Kỵ thì yên tâm có chỗ dựa, nó không phải là chất nhi của Trưởng Tôn Vô Cấu sao?
Nhìn bộ dạng sầu khổ của Lý Ngôn Khánh, Đỗ Như Hối ba người cười to.
Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn không hiểu chuyện gì nhưng cũng biết mình đã bái sư thành công.
Vị sư phụ trước mắt bọn chúng là người thế nào?
Chính là Ngỗng công tử Lý vô địch nổi danh.
Hôm qua Tiết Lễ nói với mẫu thân chuyện này mẫu thân hắn kích động suýt nữa bất tỉnh.
Tiết Lễ tính tình ngây thơ có lẽ không lý giải được tầm quan trọng nhưng mẫu thân của hắn biết rằng nếu như Tiết Lễ có thể làm môn hạ của Lý Ngôn Khánh thì sau này sẽ có một vầng hào quang rất sáng.
Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn bái Lý Ngôn Khánh làm sư phụ cũng tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu.
Hai đứa trẻ trong lòng hưng phấn không thể nói hết.
Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh bắt đầu đau đầu nên dạy cho bọn hắn cái gì đây?
Trong lịch sử có Tống Lệnh Văn hay không Lý Ngôn Khánh cũng không rõ lắm nhưng mà Tiết Nhân Quý là một người đại danh đỉnh đỉnh.
Một mầm cây tốt như vậy mình phải dạy dỗ cho thật tốt mới được.
Đêm đó Lý Ngôn Khánh ở tỏng thư phòng suy nghĩ xem nên dạy cho bọn chúng cái gì.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này tiếng đập cửa truyền đến.
Ngôn Khánh còn chưa mở miệng thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Lý Hiếu Cơ như gió xông vào bên trong.
- Phụ thân đã xảy ra chuyện gì mà bối rối vậy?
- Có công báo từ Huỳnh Dương huyện. Ngôn Khánh thúc phục của con, hắn... hắn... hắn... hắn... khởi binh ở Thái Nguyên rồi.
Thanh âm của Lý Hiếu Cơ mang theo rung động kịch liệt.
Mà Lý Ngôn Khánh thì cảm thấy đầu ông ông, cho dù hắn định lực thâm hậu cũng không khỏi biến sắc, nhìn Lý Hiếu Cơ không nói lên một câu.
Lý Uyên cuối cùng cũng đã tạo phản.
Địa vị của Lý Uyên ở Tùy thất có phần khó xử.
Nếu nói Dương Quảng nghi kỵ hắn thì đúng là rất nghi kỵ hận không thể giết hắn đi, nói trọng dụng cũng không hê sai, chỉ nhìn vào tình hình của Lý Uyên là có thể thấy ẩn tình bên trong.
Đại Nghiệp năm thứ chín, Lý Uyên đảm nhiệm chức vụ lưu thủ Hoằng Hóa qunậ, có quyền hành điều động binh sĩ mười ba quân. Đại Nghiệp năm thứ mười một hắn đảm nhiệm chức vụ An phủ đi đại sứ Sơn Tây Hà Đông. Đại Nghiệp năm thứ mười hai, Lý Uyên đảm nhiệm chức vụ lưu thủ Thái Nguyên, quyền lực rất thịnh, Dương Quảng vừa muốn áp chế vừa muốn dùng hắn, đây đúng là một chuyện thú vị.
Năm Đại Nghiệp thứ mười hai Lý Uyên càng ngày càng thấy nguy cơ càng lớn.
Đời sau thường nói, Lý Uyên sở dĩ khởi binh là do Lý Thế Dân bức bách nhưng theo Lý Hiếu Cơ nói, thì sau khi đảm nhiệm chức vụ Thái Nguyên lưu thủ, Lý Uyên mật lệnh cho con trai trưởng là Lý Kiến Thành ở Hà Đông kết giao, lại mệnh cho thứ tử là Lý Thế Dân ở Tấn Dương quan hệ với hảo hữu, về phần Lý Kiến Thành ở Hà Đông làm việc thế nào, Lý Thế Dân cũng không biết rõ.
Nhưng mà Lý Hiếu Cơ lại biết Lý Thế Dân ở Tấn Dương đã tổn hao mười lăm vạn quan tiền mà không thèm để ý.
Lý Ngôn Khánh cũng lớn lên ở thế gia đại tộc cho nên cũng biết tình hình ở nơi này.
/876
|