Thân sự càng ngày càng tới gần, Ngôn Khánh cũng càng cảm thấy bận rộn, nương tử của hắn cũng toàn bộ được đưa tới Hào Đồi ổ.
Mà ở Lý phủ thì giăng đèn kết hoa bày tỏ sự vui mừng.
Những người ở Củng huyện cũng vô cùng nhiệt tình tham dự, trang phục sạch sẽ, ở trên thàn lâu cũng giăng đèn kết hoa, biểu lộ sự kính trọng với Lý Ngôn Khánh.
Củng huyện Lý vô địch muốn thành thân.
Ngỗng công tử, Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh muốn thành thân rồi.
Mang theo thân thể mệt mỏi, Lý Ngôn Khánh trở về nhà, hai con chó ngao nhanh chóng chạy tới vây quanh Lý Ngôn Khánh, Tứ Nhãn và Tế Yêu hiện tại đã có hậu nhân.
Tuy nhiên hiện tại Lý Ngôn Khánh không có tâm tư, vỗ vỗ đầu mấy con chó ngao rồi cho chúng tự mình đi chơi.
Mao Tiểu Niệm bưng lấy một chậu nước trong đi vào trong gian phòng.
Trên mặt nàng hiện ra sự vui vẻ, đưa khăn mặt cho Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh nếu như không cưới vợ, thì không cách nào nạp thiếp, nàng cũng không cách nào trở thành người của hắn.
Nhìn thấy mùa hạ đã đến, thời tiết càng ngày càng trở nên nóng bức.
Tiểu Niệm mặc một bộ váy xanh nhạt, hiện lên thân thể thướt tha nảy nở.
- Công tử hai ngày nữa công tử thành thân cần phải tĩnh dưỡng đầy đủ.
Lý Ngôn Khánh cười cười gật đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh thư án, Mao Tiểu Niệm tiến lên, thắp đèn sáng trưng sau đó đem một túi cỏ xanh treo ở gần đó, loại cỏ này có thể khu trùng phòng muỗi, nâng cao tỉnh táo của tinh thần, rất quý, người bình thường không thể mua được, cũng may Lý phủ không thiếu tiền không cần vì chuyện này mà tổn hao tâm tư.
Mao Tiểu Niệm biết rõ, công tử mỗi khi trời tối đều phải xử lý công văn từ Hắc Thạch phủ đưa tới.
Mặc dù hiện tại Hắc Thạch quan không có chiến sự nhưng thân là Ưng Dương Lang Tướng Hắc Thạch phủ, Lý Ngôn Khánh mỗi ngày đều có chuyện phải làm, cho dù Đỗ Như Hối ở Hắc Thạch phủ giúp đỡ hắn nhưng có một số việc Lý Ngôn Khánh phải đích thân quyết định.
Tô Quân Ngạn quả nhiên có ý hàng.
Lý Ngôn Khánh xem công văn của Đỗ Như Hối, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười.
Sau khi Tiết Thu tới ra mặt nói chuyện với Tổ Quân Ngạn một phen, hắn đã thay đổi chủ ý dù sao hiện tại hắn vẫn muốn sống hơn là muốn chết, hơn nữa đi theo Ngôn Khánh tiền đồ càng thêm sáng sủa.
Cần phải tiếp tục xem.
Tổ Quân Ngạn sau khi hàng xem ra có chỗ biểu hiện.
Hắn hướng về phía Đỗ Như Hối đều cử Lưu Hắc Các, cũng nói Lưu Hắc Các có tư thế đại tướng, thông hiểu binh pháp, võ nghệ cao cường, ở dưới trướng Lý Mật có bốn phiêu kỵ, Tần Quỳnh xuất thân quan quân, Trình Giảo Kim là Sơn Đông đại hào, Vương Bá Đương là đệ tử của Lý Mật, rất được Lý Mật tin cậy, chỉ riêng Lưu Hắc Các không có bất kỳ lai lịch nào, xuất thân hèn mọn, thậm chí trước khi góp sức cho Lý Mật không hề có danh khí vậy mà Cự Mộc doanh của hắn lại có sức chiến đấu cao nhất, tướng sĩ bên trong cũng vô cùng coi trọng hắn.
Về phần Lưu Hắc Các có đầu hàng không hắn không dám chắc.
Lý Ngôn Khánh sau khi hồi phục, liền cầm bút viết một phong thư, bỏ vòa ống trúc, đem xi phong lại.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới một bước chân nhẹ nhàng.
Sau đó cánh cửa bị đẩy ra.
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn lại, giật mình và đứng dậy.
Bùi Thục Anh mặc một thân hắc y, mặt che một miếng vải đang đứng ở ngoài cửa.
Xem trang phục của nàng thì có vẻ muốn đi xa, chỉ là khuôn mặt cách một màn lụa mỏng không nhìn thấy bên trong thế nào, nàng lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, đôi mắt sáng xuyên qua tấm lụa đen dừng ở trước mặt Lý Ngôn Khánh. Tuy đạo lụa mỏng ngăn chặn ánh mắt nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy tình ý ở trong đó.
Tính toán thời gian, Bùi Thục Anh từ sau khi Dương Huyền Cảm binh bại đã rời khỏi Củng huyên, bốn năm rồi chưa quay lại.
Tuy Luyện Khí Dịch Cốt thường xuyên phái người tới thăm nhưng Bùi Thục Anh vẫn không có bất kỳ cái gì đáp lại, mặc dù lần này nàng tới Củng huyện,nàng cũng không cho Ngôn Khánh có cơ hội.
Sau khi Lý Mật tấn công nàng đã cùng với Cao phu nhân tiến về Tâm Duyến tự.
Đợi Lý Hiếu Cơ đến, Bùi Thục Anh tuy gặp mặt Lý Ngôn Khánh hai lần nhưng cũng chỉ nói mấy câu đơn giản rồi.
Bùi Thục Anh tuy đã qua ba mươi tuổi nhưng vẫn còn trẻ trung, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh không hiểu đã trễ như vậy tai sao nàng còn tới tìm mình, Lý Ngôn Khánh vừa muốn mở miệng thì Bùi Thục Anh đã nói:
- Tiểu Yêu, ta tới để cáo biệt ngươi.
Ngôn Khánh khẽ giật mình cất tiếng:
- Cô cô muốn đi đâu.
- Ta mấy năm nay dốc lòng tu đạo, dường như đã đến bình tu, khó có thể đột phá hơn nữa, cho nên phụ thân ta ở Phù sơn đã tìm được một vị đạo nhân, muốn đưa ta tới đó tiềm tu... Lần này ta tới Củng huyện là đưa tiễn Bùi Thúy Vân, hôm nay đại sự đã định, hành trình của ta cũng không thể trì trệ.
Tiểu Yêu, cô cô có một câu lúc chia tay muốn tặng cho ngươi:
- Lúc cần cắt đứt thì nên cắt đứt.
Ngôn Khánh đầu óc trở nên ông ông, hắn ngây dại trên thư án không biết trả lời thế nào.
Một lúc sau hắn bước lên phía trên hai bước lại nghe Bùi Thục Anh lạnh lùng nói:
- Tiểu Yêu, dừng lại... nếu như tiến gần hơn một chút nữa thì ta lập tức đi.
- Cô cô không thể không đi sao?
Bùi Thục Anh lắc đầu lẳng lặng ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh cả ngày.
Đột nhiên nàng quay người nói với Lý Ngôn Khánh:
- Tiểu Yêu, ngươi phải đối tốt với Thúy Vân, đừng phụ nàng... bảo trọng.
Dứt lời Bùi Thục Anh nhanh chóng rời đi.
Ngôn Khánh vội vàng đuổi theo, đã thấy thân ảnh của Bùi Thục Anh qua ngã rẽ hàn lang.
Đuổi theo rồi thì sao?
Lý Ngôn Khánh dừng bước, cả ngày đứng ở ngoài hành lang.
Chẳng lẽ lại muốn giữ Bùi Thục Anh lại? Cho dù nàng có lưu lại thì thế nào? Cũng không thể đem Bùi Thục Anh gả cho mình, Lý Ngôn Khánh biết rõ àng nếu như hắn không có Trưởng Tôn Vô Cấu, không có Bùi Thúy Vân, không có Đóa Đóa thì Bùi Thục Anh gả cho hắn không có vấn đề gì.
Nhưng mình đã có bình thê, một người là chất nữ của Bùi Thục Anh thì chuyện này là không thể.
Nhưng trơ mắt nhìn nữ tử mà mình yêu thích rời đi, Lý Ngôn Khánh cũng không cam lòng, Bùi Thục Anh đột nhiên đi lòng đầy quả quyết không cho Lý Ngôn Khánh bất kỳ cơ hội nào, Lý Ngôn Khánh cũng vô kế khả thi.
- Chúa công.
Thẩm Quang thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Lý Ngôn Khánh:
- Bùi nương tử đi rồi.
- Ta biết.
- Bùi nương tử lúc lên xe có chuyển cáo với chúa công một câu.
- Câu gì?
Thẩm Quang nói:
- Bùi nương tử nói, nếu như cần cắt đứt thì cứ cắt đứt.
Lý Ngôn Khánh liền giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Quang, Bùi Thục Anh nói những lời này là có ý gì?
Mà ở Lý phủ thì giăng đèn kết hoa bày tỏ sự vui mừng.
Những người ở Củng huyện cũng vô cùng nhiệt tình tham dự, trang phục sạch sẽ, ở trên thàn lâu cũng giăng đèn kết hoa, biểu lộ sự kính trọng với Lý Ngôn Khánh.
Củng huyện Lý vô địch muốn thành thân.
Ngỗng công tử, Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh muốn thành thân rồi.
Mang theo thân thể mệt mỏi, Lý Ngôn Khánh trở về nhà, hai con chó ngao nhanh chóng chạy tới vây quanh Lý Ngôn Khánh, Tứ Nhãn và Tế Yêu hiện tại đã có hậu nhân.
Tuy nhiên hiện tại Lý Ngôn Khánh không có tâm tư, vỗ vỗ đầu mấy con chó ngao rồi cho chúng tự mình đi chơi.
Mao Tiểu Niệm bưng lấy một chậu nước trong đi vào trong gian phòng.
Trên mặt nàng hiện ra sự vui vẻ, đưa khăn mặt cho Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh nếu như không cưới vợ, thì không cách nào nạp thiếp, nàng cũng không cách nào trở thành người của hắn.
Nhìn thấy mùa hạ đã đến, thời tiết càng ngày càng trở nên nóng bức.
Tiểu Niệm mặc một bộ váy xanh nhạt, hiện lên thân thể thướt tha nảy nở.
- Công tử hai ngày nữa công tử thành thân cần phải tĩnh dưỡng đầy đủ.
Lý Ngôn Khánh cười cười gật đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh thư án, Mao Tiểu Niệm tiến lên, thắp đèn sáng trưng sau đó đem một túi cỏ xanh treo ở gần đó, loại cỏ này có thể khu trùng phòng muỗi, nâng cao tỉnh táo của tinh thần, rất quý, người bình thường không thể mua được, cũng may Lý phủ không thiếu tiền không cần vì chuyện này mà tổn hao tâm tư.
Mao Tiểu Niệm biết rõ, công tử mỗi khi trời tối đều phải xử lý công văn từ Hắc Thạch phủ đưa tới.
Mặc dù hiện tại Hắc Thạch quan không có chiến sự nhưng thân là Ưng Dương Lang Tướng Hắc Thạch phủ, Lý Ngôn Khánh mỗi ngày đều có chuyện phải làm, cho dù Đỗ Như Hối ở Hắc Thạch phủ giúp đỡ hắn nhưng có một số việc Lý Ngôn Khánh phải đích thân quyết định.
Tô Quân Ngạn quả nhiên có ý hàng.
Lý Ngôn Khánh xem công văn của Đỗ Như Hối, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười.
Sau khi Tiết Thu tới ra mặt nói chuyện với Tổ Quân Ngạn một phen, hắn đã thay đổi chủ ý dù sao hiện tại hắn vẫn muốn sống hơn là muốn chết, hơn nữa đi theo Ngôn Khánh tiền đồ càng thêm sáng sủa.
Cần phải tiếp tục xem.
Tổ Quân Ngạn sau khi hàng xem ra có chỗ biểu hiện.
Hắn hướng về phía Đỗ Như Hối đều cử Lưu Hắc Các, cũng nói Lưu Hắc Các có tư thế đại tướng, thông hiểu binh pháp, võ nghệ cao cường, ở dưới trướng Lý Mật có bốn phiêu kỵ, Tần Quỳnh xuất thân quan quân, Trình Giảo Kim là Sơn Đông đại hào, Vương Bá Đương là đệ tử của Lý Mật, rất được Lý Mật tin cậy, chỉ riêng Lưu Hắc Các không có bất kỳ lai lịch nào, xuất thân hèn mọn, thậm chí trước khi góp sức cho Lý Mật không hề có danh khí vậy mà Cự Mộc doanh của hắn lại có sức chiến đấu cao nhất, tướng sĩ bên trong cũng vô cùng coi trọng hắn.
Về phần Lưu Hắc Các có đầu hàng không hắn không dám chắc.
Lý Ngôn Khánh sau khi hồi phục, liền cầm bút viết một phong thư, bỏ vòa ống trúc, đem xi phong lại.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới một bước chân nhẹ nhàng.
Sau đó cánh cửa bị đẩy ra.
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn lại, giật mình và đứng dậy.
Bùi Thục Anh mặc một thân hắc y, mặt che một miếng vải đang đứng ở ngoài cửa.
Xem trang phục của nàng thì có vẻ muốn đi xa, chỉ là khuôn mặt cách một màn lụa mỏng không nhìn thấy bên trong thế nào, nàng lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, đôi mắt sáng xuyên qua tấm lụa đen dừng ở trước mặt Lý Ngôn Khánh. Tuy đạo lụa mỏng ngăn chặn ánh mắt nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy tình ý ở trong đó.
Tính toán thời gian, Bùi Thục Anh từ sau khi Dương Huyền Cảm binh bại đã rời khỏi Củng huyên, bốn năm rồi chưa quay lại.
Tuy Luyện Khí Dịch Cốt thường xuyên phái người tới thăm nhưng Bùi Thục Anh vẫn không có bất kỳ cái gì đáp lại, mặc dù lần này nàng tới Củng huyện,nàng cũng không cho Ngôn Khánh có cơ hội.
Sau khi Lý Mật tấn công nàng đã cùng với Cao phu nhân tiến về Tâm Duyến tự.
Đợi Lý Hiếu Cơ đến, Bùi Thục Anh tuy gặp mặt Lý Ngôn Khánh hai lần nhưng cũng chỉ nói mấy câu đơn giản rồi.
Bùi Thục Anh tuy đã qua ba mươi tuổi nhưng vẫn còn trẻ trung, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh không hiểu đã trễ như vậy tai sao nàng còn tới tìm mình, Lý Ngôn Khánh vừa muốn mở miệng thì Bùi Thục Anh đã nói:
- Tiểu Yêu, ta tới để cáo biệt ngươi.
Ngôn Khánh khẽ giật mình cất tiếng:
- Cô cô muốn đi đâu.
- Ta mấy năm nay dốc lòng tu đạo, dường như đã đến bình tu, khó có thể đột phá hơn nữa, cho nên phụ thân ta ở Phù sơn đã tìm được một vị đạo nhân, muốn đưa ta tới đó tiềm tu... Lần này ta tới Củng huyện là đưa tiễn Bùi Thúy Vân, hôm nay đại sự đã định, hành trình của ta cũng không thể trì trệ.
Tiểu Yêu, cô cô có một câu lúc chia tay muốn tặng cho ngươi:
- Lúc cần cắt đứt thì nên cắt đứt.
Ngôn Khánh đầu óc trở nên ông ông, hắn ngây dại trên thư án không biết trả lời thế nào.
Một lúc sau hắn bước lên phía trên hai bước lại nghe Bùi Thục Anh lạnh lùng nói:
- Tiểu Yêu, dừng lại... nếu như tiến gần hơn một chút nữa thì ta lập tức đi.
- Cô cô không thể không đi sao?
Bùi Thục Anh lắc đầu lẳng lặng ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh cả ngày.
Đột nhiên nàng quay người nói với Lý Ngôn Khánh:
- Tiểu Yêu, ngươi phải đối tốt với Thúy Vân, đừng phụ nàng... bảo trọng.
Dứt lời Bùi Thục Anh nhanh chóng rời đi.
Ngôn Khánh vội vàng đuổi theo, đã thấy thân ảnh của Bùi Thục Anh qua ngã rẽ hàn lang.
Đuổi theo rồi thì sao?
Lý Ngôn Khánh dừng bước, cả ngày đứng ở ngoài hành lang.
Chẳng lẽ lại muốn giữ Bùi Thục Anh lại? Cho dù nàng có lưu lại thì thế nào? Cũng không thể đem Bùi Thục Anh gả cho mình, Lý Ngôn Khánh biết rõ àng nếu như hắn không có Trưởng Tôn Vô Cấu, không có Bùi Thúy Vân, không có Đóa Đóa thì Bùi Thục Anh gả cho hắn không có vấn đề gì.
Nhưng mình đã có bình thê, một người là chất nữ của Bùi Thục Anh thì chuyện này là không thể.
Nhưng trơ mắt nhìn nữ tử mà mình yêu thích rời đi, Lý Ngôn Khánh cũng không cam lòng, Bùi Thục Anh đột nhiên đi lòng đầy quả quyết không cho Lý Ngôn Khánh bất kỳ cơ hội nào, Lý Ngôn Khánh cũng vô kế khả thi.
- Chúa công.
Thẩm Quang thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Lý Ngôn Khánh:
- Bùi nương tử đi rồi.
- Ta biết.
- Bùi nương tử lúc lên xe có chuyển cáo với chúa công một câu.
- Câu gì?
Thẩm Quang nói:
- Bùi nương tử nói, nếu như cần cắt đứt thì cứ cắt đứt.
Lý Ngôn Khánh liền giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Quang, Bùi Thục Anh nói những lời này là có ý gì?
/876
|