Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến nhưng hắn cũng tinh tường Vương Hoàng quả nhiên là người thành tinh.
- Mặt khác ta còn có chuyện bẩm cáo với công tử.
- Chuyện gì?
- Lần trước công tử ra lệnh cho lão phu điều tra lai lịch của Liễu Chu Thần lão phu đã có manh mối.
- Sao?
- Liễu Chu Thần là người Giải huyện Hà Đông, tộc nhân Liễu thị.
Cha hắn là Liễu Thiếu Sư, là con vợ kế của ngụy thương thư phó xạ Liễu Khánh, ở năm Khai Hoàng là Thanh Châu thích sứ, đại tướng Liễu Cơ, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ của hắn. Liễu thuật đường đệ của hắn chính là phò mã của Lan Lăng công chúa.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì hoảng sợ.
- Sao có thể được, đường huynh của phò mã làm sao có thể là gia thần của Dương thị?
- Công tử hãy nghe lão phu nói hết, mẹ cùa Liễu Chu Thần chính là tội thần, xuất thân phường ca hát cho nên địa vị ở trong nhà cũng thấp, mà trong năm Bắc Chu, Vũ Văn Hộ chuyên quyền, Liễu Khánh bất mãn nên bị giam vào trong ngục, lúc đó chính thê của Liễu Khánh thừa cơ đuổi mẫu tử Liễu Thiếu Sư ra khỏi nhà, mẫu tử Liễu Thiếu Sư không cách nào ở lại Trường An, muốn nương tựa họ hàng xa, ở trên đường mẹ của Liễu Thiếu Sư ốm chết, Liễu Thiếu Sư vô tình được Triệu vương Bắc Chu thu lưu, mới có thể an táng được cho mẫu thân mình.
Trong vòng mười năm hành tung của Liễu Thiếu Sư không rõ, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trong nhà Dương Hoằng, cha của Dương Khánh, trở thành phụ tá của hắn.
- Liễu Chu Thần trong mười năm này được sinh ra, cùng với Liễu Thiếu Sư ở trong Dương gia.
Lý Ngôn Khánh thở ra một hơi bỗng dưng cười nói:
- Nói như vậy Liễu Chu Thần phải chịu ơn Triệu Vương rồi.
Triệu vương không phải là tổ phụ của Đóa Đóa hay sao?
Hắn tên là Chu thần không lẽ là sống làm thần tử nhà Chu, chết là quỷ nhà Chu sao?
Tên Liễu Chu Thần này quả nhiên là một gia hỏa thú vị.
- Như vậy mong Vương công tiếp tục điều tra.
- Còn chuyện của Sài Hiếu Hòa...
- Sài Hiếu Hòa cần phải cân nhắc một thoáng, tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với hắn sau đó tiếp tục để hắn hiệu lực dưới trướng của Vương công.
Lúc đó Sài Hiếu Hòa tâm tư chuyển động rồi thì cũng dễ dàng xử lý.
Lý Ngôn Khánh nếu ngay lập tức gặp Sài Hiếu Hòa thì sẽ cổ vũ ngạo khí của hắn.
Biện pháp tốt nhất là lạnh nhạt.
Cho đến khi hắn nôn nóng sốt ruột thì Lý Ngôn Khánh sẽ tìm cơ hội thu phục, Vương Hoàng cũng minh bạch ý định này của Lý Ngôn Khánh.
Trong lòng hắn không khỏi thầm than, công tử đúng là không giống như một người hai mươi tuổi.
Thời gian nhanh chóng đến giữa, trưa, Tiết Thu đã mang theo một đồng tử tới nhà bái phỏng lkn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không đi theo, hắn nói rằng: Tiết Thu có chuyện phải đi làm, ngươi không phải muốn toàn tâm toàn ý dọn nhà sao? Chuyện này không thành vấn đề, cứ giao cho ta quản lý ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Tiết Thu dĩ nhiên không biết tâm tư của Trưởng Tôn Vô Kỵ thực chất là đặt ở muội muội của hắn.
Cho nên ở trước mặt Lý Ngôn Khánh không ngừng tán dương Trưởng Tôn Vô Kỵ là một tên gia hỏa có tình nghĩa.
Nếu như ngươi biết hắn tận tâm tận lực như vậy vì muốn làm em rể của ngươi thì không biết ngươi có thể tán dương được không đây? Lý Ngôn Khánh cũng không nói thẳng ra, chỉ phụ họa tán thành.
- Người này là ai?
Ngôn Khánh nhìn thiếu niên đi cùng Tiết Thu, thiếu niên này ước chừng mười một mười hai tuổi, thân thể tuấn tú và cường tráng.
- À đây chính là con của tá điền nhà ta, tên là Tống Lệnh Văn.
- Phụ thân của hắn vốn là hầu cận của cha ta, người này nhạy bén thông minh cho nên ta để nó đi theo, ta đang muốn nhờ ngươi giới thiệu cho hắn một sư phụ để hắn tập chút quyền cước, tương lai có thể giúp đỡ ngươi một phen.
Tống Lệnh Văn.
Chưa từng nghe nói qua.
Lý Ngôn Khánh nhìn thanh niên kia nhịn không được mà nói:
- Theo như ngươi nói, hắn mới mười tuổi sao?
- Năm nay vừa vặn mười tuổi.
Mẹ nó.
Lý Ngôn Khánh thầm cảm thán, hiện nay hài tử đều phát dục nhanh như vậy sao?
Tuy nhiên Tiết Thu đã đề nghị Lý Ngôn Khánh cũng không cự tuyệt.
- Ta hôm qua cũng nhìn trúng một hạt giống tốt, Tiết đạ lang đã đề cử vậy để cho bọn họ ở lại trong phủ.
- Tống Lệnh Văn, còn không mau bái tạ Lý lang quân?
Tống Lệnh Văn liền bước lên phía trước khom người thi lễ sau đó lại cung kính hướng về phía Tiết Thu tỏ vẻ cảm tạ.
Hắn tuổi tuy không lớn nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Hắn đã đến Củng huyện hai ba tháng dĩ nhiên biết rõ nam tử trước mặt hắn là nhân vật số một ở nơi này, ngay cả Tiết đại lang cũng làm việc ở bên cạnh Ngôn Khánh, hiện tại nếu như có thể bái Lý Ngôn Khánh làm sư phụ vậy thì sau này tiền đồ hắn nhất định sẽ rộng mở, về phần Lý Ngôn Khánh dạy cho hắn cái gì, Tống Lệnh Văn không cần cân nhắc nhiều, có thể khiến cho Tiết Thu cao hứng như vậy thì chắc chắn Lý lang quân có bổn sự.
Lý Ngôn Khánh cùng với Tiết Thu cùng nhau rời khỏi Lý phủ trở về Hắc Thạch quan.
Tiết Thu tự mình đi vào trong tù binh doanh tìm Tổ Quân Ngạn, còn Ngôn Khánh thì ở lại trong quân phủ.
Lý Ngôn Khánh lúc này cũng đã hạ lệnh mơ cửa Hắc Thạch quan lại, tuy nhiên cần phải nghiêm mật kiểm tra đề phòng gian tế lẫn vào.
Kỳ thật cho dù đóng cửa thành lại cũng không thể ngăn chặn gian tế trà trộn vào.
Kiểm tra chỉ là một hình thức, những người kia đối với Huỳnh Dương và Củng huyện đều bụng dạ khó lường, lão tử tuy mở Hắc Thạch quan nhưng không có nghĩa là các ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như muốn chiếm tiện nghi thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Lúc chạng vạng tối, Lý Ngôn Khánh gọi ba người Hùng Khoát Hải lên cổng thành dò xét.
Đúng lúc đó có người báo lại:
- Khởi bẩm Lý lang quân, ở bên ngoài có một đoàn xe, tự nhận là từ Lạc Dương tới, nghe nói lang quân chuẩn bị đóng cửa thành lại nên nhận là người thân nhất của lang quân cầu kiến, hiện nay đoàn xe kia đã rời kỏi Hắc Thạch độ khẩu, đang hướng về phía phía cổng thành.
Người thân nhất?
Lý Ngôn Khánh khẽ động tâm, sau đó trở nên kích động.
Thuyền đến cạnh bờ, Lý Hiếu Cơ đỡ Đóa Đóa xuống đi xuống chiếc đò ngang.
Bỗng nhiên ở phía Hắc Thạch quan truyền tới từng thanh âm kéo dài, đám người này không khỏi hoảng sợ mà dừng bước.
Chẳng lẽ Lý nghịch xuất binh xâm phạm biên giới sao?
Thanh âm quanh quẩn này một số người có thể nhận ra được chính là Tùy quân tập kết, mà Tùy quân tập kết thì trừ phi có tình huống cực kỳ đặc thù.
Thanh âm dần dần ngưng lại, quân tốt bắt đầu cầm lấy đao thương xếp thàn hàng ở hai bên đường đằng đằng sát khí.
Quân tốt Hắc Thạch quan sau khi trải qua đại chiến luân phiên đã có một khí chất quân nhân cho dù đao không ra khỏi vỏ, thương mâu chĩa lên trời cũng làm nên một khí tức lãnh khốc, khiến cho những thương nhân hành giả không tự chủ được lui về phía sau một bước.
- Mặt khác ta còn có chuyện bẩm cáo với công tử.
- Chuyện gì?
- Lần trước công tử ra lệnh cho lão phu điều tra lai lịch của Liễu Chu Thần lão phu đã có manh mối.
- Sao?
- Liễu Chu Thần là người Giải huyện Hà Đông, tộc nhân Liễu thị.
Cha hắn là Liễu Thiếu Sư, là con vợ kế của ngụy thương thư phó xạ Liễu Khánh, ở năm Khai Hoàng là Thanh Châu thích sứ, đại tướng Liễu Cơ, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ của hắn. Liễu thuật đường đệ của hắn chính là phò mã của Lan Lăng công chúa.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì hoảng sợ.
- Sao có thể được, đường huynh của phò mã làm sao có thể là gia thần của Dương thị?
- Công tử hãy nghe lão phu nói hết, mẹ cùa Liễu Chu Thần chính là tội thần, xuất thân phường ca hát cho nên địa vị ở trong nhà cũng thấp, mà trong năm Bắc Chu, Vũ Văn Hộ chuyên quyền, Liễu Khánh bất mãn nên bị giam vào trong ngục, lúc đó chính thê của Liễu Khánh thừa cơ đuổi mẫu tử Liễu Thiếu Sư ra khỏi nhà, mẫu tử Liễu Thiếu Sư không cách nào ở lại Trường An, muốn nương tựa họ hàng xa, ở trên đường mẹ của Liễu Thiếu Sư ốm chết, Liễu Thiếu Sư vô tình được Triệu vương Bắc Chu thu lưu, mới có thể an táng được cho mẫu thân mình.
Trong vòng mười năm hành tung của Liễu Thiếu Sư không rõ, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trong nhà Dương Hoằng, cha của Dương Khánh, trở thành phụ tá của hắn.
- Liễu Chu Thần trong mười năm này được sinh ra, cùng với Liễu Thiếu Sư ở trong Dương gia.
Lý Ngôn Khánh thở ra một hơi bỗng dưng cười nói:
- Nói như vậy Liễu Chu Thần phải chịu ơn Triệu Vương rồi.
Triệu vương không phải là tổ phụ của Đóa Đóa hay sao?
Hắn tên là Chu thần không lẽ là sống làm thần tử nhà Chu, chết là quỷ nhà Chu sao?
Tên Liễu Chu Thần này quả nhiên là một gia hỏa thú vị.
- Như vậy mong Vương công tiếp tục điều tra.
- Còn chuyện của Sài Hiếu Hòa...
- Sài Hiếu Hòa cần phải cân nhắc một thoáng, tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với hắn sau đó tiếp tục để hắn hiệu lực dưới trướng của Vương công.
Lúc đó Sài Hiếu Hòa tâm tư chuyển động rồi thì cũng dễ dàng xử lý.
Lý Ngôn Khánh nếu ngay lập tức gặp Sài Hiếu Hòa thì sẽ cổ vũ ngạo khí của hắn.
Biện pháp tốt nhất là lạnh nhạt.
Cho đến khi hắn nôn nóng sốt ruột thì Lý Ngôn Khánh sẽ tìm cơ hội thu phục, Vương Hoàng cũng minh bạch ý định này của Lý Ngôn Khánh.
Trong lòng hắn không khỏi thầm than, công tử đúng là không giống như một người hai mươi tuổi.
Thời gian nhanh chóng đến giữa, trưa, Tiết Thu đã mang theo một đồng tử tới nhà bái phỏng lkn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không đi theo, hắn nói rằng: Tiết Thu có chuyện phải đi làm, ngươi không phải muốn toàn tâm toàn ý dọn nhà sao? Chuyện này không thành vấn đề, cứ giao cho ta quản lý ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Tiết Thu dĩ nhiên không biết tâm tư của Trưởng Tôn Vô Kỵ thực chất là đặt ở muội muội của hắn.
Cho nên ở trước mặt Lý Ngôn Khánh không ngừng tán dương Trưởng Tôn Vô Kỵ là một tên gia hỏa có tình nghĩa.
Nếu như ngươi biết hắn tận tâm tận lực như vậy vì muốn làm em rể của ngươi thì không biết ngươi có thể tán dương được không đây? Lý Ngôn Khánh cũng không nói thẳng ra, chỉ phụ họa tán thành.
- Người này là ai?
Ngôn Khánh nhìn thiếu niên đi cùng Tiết Thu, thiếu niên này ước chừng mười một mười hai tuổi, thân thể tuấn tú và cường tráng.
- À đây chính là con của tá điền nhà ta, tên là Tống Lệnh Văn.
- Phụ thân của hắn vốn là hầu cận của cha ta, người này nhạy bén thông minh cho nên ta để nó đi theo, ta đang muốn nhờ ngươi giới thiệu cho hắn một sư phụ để hắn tập chút quyền cước, tương lai có thể giúp đỡ ngươi một phen.
Tống Lệnh Văn.
Chưa từng nghe nói qua.
Lý Ngôn Khánh nhìn thanh niên kia nhịn không được mà nói:
- Theo như ngươi nói, hắn mới mười tuổi sao?
- Năm nay vừa vặn mười tuổi.
Mẹ nó.
Lý Ngôn Khánh thầm cảm thán, hiện nay hài tử đều phát dục nhanh như vậy sao?
Tuy nhiên Tiết Thu đã đề nghị Lý Ngôn Khánh cũng không cự tuyệt.
- Ta hôm qua cũng nhìn trúng một hạt giống tốt, Tiết đạ lang đã đề cử vậy để cho bọn họ ở lại trong phủ.
- Tống Lệnh Văn, còn không mau bái tạ Lý lang quân?
Tống Lệnh Văn liền bước lên phía trước khom người thi lễ sau đó lại cung kính hướng về phía Tiết Thu tỏ vẻ cảm tạ.
Hắn tuổi tuy không lớn nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Hắn đã đến Củng huyện hai ba tháng dĩ nhiên biết rõ nam tử trước mặt hắn là nhân vật số một ở nơi này, ngay cả Tiết đại lang cũng làm việc ở bên cạnh Ngôn Khánh, hiện tại nếu như có thể bái Lý Ngôn Khánh làm sư phụ vậy thì sau này tiền đồ hắn nhất định sẽ rộng mở, về phần Lý Ngôn Khánh dạy cho hắn cái gì, Tống Lệnh Văn không cần cân nhắc nhiều, có thể khiến cho Tiết Thu cao hứng như vậy thì chắc chắn Lý lang quân có bổn sự.
Lý Ngôn Khánh cùng với Tiết Thu cùng nhau rời khỏi Lý phủ trở về Hắc Thạch quan.
Tiết Thu tự mình đi vào trong tù binh doanh tìm Tổ Quân Ngạn, còn Ngôn Khánh thì ở lại trong quân phủ.
Lý Ngôn Khánh lúc này cũng đã hạ lệnh mơ cửa Hắc Thạch quan lại, tuy nhiên cần phải nghiêm mật kiểm tra đề phòng gian tế lẫn vào.
Kỳ thật cho dù đóng cửa thành lại cũng không thể ngăn chặn gian tế trà trộn vào.
Kiểm tra chỉ là một hình thức, những người kia đối với Huỳnh Dương và Củng huyện đều bụng dạ khó lường, lão tử tuy mở Hắc Thạch quan nhưng không có nghĩa là các ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như muốn chiếm tiện nghi thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Lúc chạng vạng tối, Lý Ngôn Khánh gọi ba người Hùng Khoát Hải lên cổng thành dò xét.
Đúng lúc đó có người báo lại:
- Khởi bẩm Lý lang quân, ở bên ngoài có một đoàn xe, tự nhận là từ Lạc Dương tới, nghe nói lang quân chuẩn bị đóng cửa thành lại nên nhận là người thân nhất của lang quân cầu kiến, hiện nay đoàn xe kia đã rời kỏi Hắc Thạch độ khẩu, đang hướng về phía phía cổng thành.
Người thân nhất?
Lý Ngôn Khánh khẽ động tâm, sau đó trở nên kích động.
Thuyền đến cạnh bờ, Lý Hiếu Cơ đỡ Đóa Đóa xuống đi xuống chiếc đò ngang.
Bỗng nhiên ở phía Hắc Thạch quan truyền tới từng thanh âm kéo dài, đám người này không khỏi hoảng sợ mà dừng bước.
Chẳng lẽ Lý nghịch xuất binh xâm phạm biên giới sao?
Thanh âm quanh quẩn này một số người có thể nhận ra được chính là Tùy quân tập kết, mà Tùy quân tập kết thì trừ phi có tình huống cực kỳ đặc thù.
Thanh âm dần dần ngưng lại, quân tốt bắt đầu cầm lấy đao thương xếp thàn hàng ở hai bên đường đằng đằng sát khí.
Quân tốt Hắc Thạch quan sau khi trải qua đại chiến luân phiên đã có một khí chất quân nhân cho dù đao không ra khỏi vỏ, thương mâu chĩa lên trời cũng làm nên một khí tức lãnh khốc, khiến cho những thương nhân hành giả không tự chủ được lui về phía sau một bước.
/876
|