Nhưng hắn lại hạ lệnh, sau này mỗi tháng tất cả binh lính hương xã phải tập trung một lần, tiến hành tập luyện bảy ngày.
Chiến sự còn chưa kết thúc, khảo nghiệm chính thức giờ mới bắt đầu.
Lý Ngôn Khánh không dám có một chút lười biếng, thậm chí yêu cầu này càng trở nên nghiêm khắc…
Ngày thứ sáu sau khi Hắc Thạch quan đại thắng, Từ Thế Tích tựa hồ không muốn thua Lý Ngôn Khánh, vì vậy chủ động xuất kích, đánh tan quân Ngoã Cương bên ngoài Hổ Lao quan.
Chém giết Lý Văn Tương, ép Hách Hiếu Đức đến phía bắc Hoàng Hà, đoạt lại Nguyên Vũ huyện.
Công lao này tựa hồ còn huy hoàng hơn Lý Ngôn Khánh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Thế Tích thanh danh đại chấn, tựa hồ tất cả mọi người đều biết, Huỳnh Dương quận ngọa hổ tàng long, không chỉ có một Lý vô địch còn có một Từ Vô Địch, có người hiểu chuyện còn biên thành ca dao: Đông một vô địch, tây một vô địch, Huỳnh Dương an khang.
Đông một vô địch, chính là Từ Thế Tích của Hổ Lao quan; tây một vô địch, thì chính là Lý Ngôn Khánh ở Hắc Thạch quan.
Nhưng khi Lý Ngôn Khánh nghe nói về chiến tích của Từ Thế Tích, không khỏi nhíu mày.
- Lão Từ lần này xuất kích, chỉ sợ có chút nóng nảy.
- Nóng nảy?
Lương Lão Thực đi bên cạnh Lý Ngôn Khánh, không nhịn được tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ nói Từ lang quân đánh tan Ngõa Cương, ngược lại là một chuyện xấu?
Bất kể bên ngoài đồn đại giữa Lý Ngôn Khánh và Từ Thế Tích mâu thuẫn như thế nào, Lương Lão Thực vẫn giữ xưng hô như cũ với Từ Thế Tích, chưa từng thay đổi.
Dù sao, đó đường đường là Ưng Dương lang tướng, chức quan ngũ phẩm.
Lý Ngôn Khánh có thể chỉ vào mặt Từ Thế Tích mà mắng, nhưng Lương Lão Thực lại không thể.
Trước kia hắn phiêu bạt tứ phương, đã chịu bao nhiêu khổ cực, loại chuyện gì, loại người nào mà chẳng gặp qua? Cho nên trong ngôn ngữ, lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận. Hắn theo Lý Ngôn Khánh đã hơn một năm, ngoại trừ chuyện của Trịnh Đại Bưu xảy ra ngoài ý muốn, từ trước đến nay cũng không biểu hiện chủ ý của mình.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Lương Lão Thực vẫn đảm nhiệm là người hầu cận bên cạnh Lý Ngôn Khánh.
So với những người khác, thậm chí ngay cả Trịnh Đại Bưu vì lập được chiến công được đề thăng làm Giáo úy, Lương Lão Thực vẫn giống như lúc trước, là người dắt ngựa cho Lý Ngôn Khánh.
Đôi khi, tìm người thân thiết rất khó.
Ngôn Khánh cũng thỉnh thoảng hỏi thăm suy nghĩ của Lương Lão Thực, hắn cười nói:
- Lão Thực, ngươi cho rằng Từ lang quân đại thắng là chuyện tốt sao?
- Dù sao bên ngoài cũng nói như vậy, ta ngược lại không biết là tốt hay xấu.
- Ha ha, người khác nói tốt, chưa hẳn là tốt.
Ngôn Khánh lẩm bẩm nói:
- Nếu như lão Từ có thể khống chế một chút, khắc chế một chút, không đến hai tháng, Ngõa Cương chắc chắn sụp đổ, nói không chừng sẽ có người dâng đầu Lý Mật lên, nhưng lần này hắn lại đánh có chút hung ác, đánh cho chư tướng Ngõa Cương đều sợ hãi.
Không chỉ Ngõa Cương sợ hãi, chỉ sợ đám kiến các lộ bởi vì thảm bại lần này của Ngõa Cương mà cảm thấy sợ hãi.
Từ đó, bọn họ sẽ thêm đoàn kết, tập trung thành một khối. Lý Mật mặc dù trải qua thất bại lần này, nhưng lại có ba thị trấn và quầng sáng đại thắng Để Lĩnh bao phủ, đám kiến các lộ nhất định sẽ xem Lý Mật là người đứng đầu, chỉ sợ không bao lâu nữa, Lý Mật chẳng những có thể tận phục nguyên khí mà còn có thể tăng cường thực lực.
Sắc mặt Lương Lão Thực lập tức trở nên rất khó coi
- Không phải chứ, Lý Mật đã thất bại đến mức này, còn có thể hồi khí trở lại sao?
- Thế sự khó liệu, cái này gọi là Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay là phúc? Ngươi biết Lý Mật tại sao có thể khôi phục lại được không? Năm đó hắn theo Dương Huyền Cảm chiến bại, hoảng sợ như chó nhà có tang, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn năm, hắn đã có thể tự lập xưng vương. Dã tâm của Ngụy vương quá nhiều, nhưng lại có thủ đoạn, có danh vọng.
Nếu hắn thật sự khôi phục, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, ha ha, nhưng lão Thực ngươi tin hay không, hắn đánh không đến Hắc Thạch quan đâu.
- Chuyện đó là đương nhiên, có lang quân ở đây, Lý Mật làm sao dám khinh phạm?
Lý Ngôn Khánh cười nói ha ha:
- Không phải vì ta, ta dám nói Lý Mật nhất định sẽ tới tìm ta gây phiền toái, dù sao hắn thất bại trong tay ta một lần, hắn muốn lấy lại thể diện. Chỉ là lúc này sẽ tự sẽ có người đến dây dưa với hắn, đến lúc đó không cần ta ra tay, Vương Hồ Tử cũng sẽ không từ bỏ ý đồ với hắn.
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên nở nụ cười
- Nhưng lão Từ làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Hắn vốn thua ta một bậc, bên này ta đại thắng Lý Mật, hắn tập kết sáu vạn đội ngũ, nếu không thể đại thắng một trận, làm sao có thể giữ được thể diện?
Còn nữa, Bùi lão hổ và Tô Định Phương vốn nôn nóng, cộng thêm Lư Tổ là lính mới tò te, làm sao hiểu được chỗ ảo diệu ẩn chứa bên trong mấy chữ “Quan sát đại cục”?
Lương lão thực lè lưỡi, cười ha ha.
-Đúng rồi, những lời ta vừa nói, ngươi có nhớ kỹ không?
Lương lão thực vội vàng nói:
- Lang quân yên tâm, ta không nhớ kỹ gì cả, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.
- Nói nhảm, ngươi không nhớ kỹ, lão tử há chẳng phải phải phí công nói với ngươi sao?
Ngươi chẳng những phải nhớ kỹ còn phải nghĩ cách truyền đi, để cho lão Từ biết được, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, nhất định phải làm tốt chuyện này.
Lương lão thực lập tức trợn mắt.
Ai cũng biết, giữa Lý Ngôn Khánh và Từ Thế Tích có ân oán.
Những lời này nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến hai người như nước với lửa? Phải biết rằng, trong những lời vừa rồi của Lý Ngôn Khánh ẩn chứa ý mỉa mai, thậm chí còn mắng cả đám người ở Hổ Lao quan Ưng dương phủ…Nếu Từ Thế Tích biết Lý lang quân nói bọn họ như vậy, gây chuyện không tốt, lửa cháy đổ thêm dầu, hai bên thậm chí có thể sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó chẳng phải bản thân không muốn cũng phải rơi vào trong?
Nhưng Lý lang quân đã phân phó như vậy, tất nhiên có đạo lý riêng của hắn.
Lương lão thực gãi gãi đầu, ha ha cười nói:
- Nếu như vậy, lão Thực nhất định không phụ nhắc nhở của lang quân.
Một trận mưa đi qua khiến cho thời tiết vô cùng mát mẻ, đầu mùa hạ thời tiết không khiến cho người ta cảm thấy khô nóng quá mức cũng khiến cho dân chúng ở Huỳnh Dương yên tâm, sau trận mưa này, năm sau thu hoạch cũng không quá xấu.
Dương Khánh đứng trên sân thượng nhìn cảnh tượng tươi đẹp ở trên Động Lâm hồ, tâm tình vô cùng khoan thai dễ chịu.
Ở sau lưng có tiếng bước chân truyền tới khiến nhưng Dương Khánh không quay đầu lại.
Chiến sự còn chưa kết thúc, khảo nghiệm chính thức giờ mới bắt đầu.
Lý Ngôn Khánh không dám có một chút lười biếng, thậm chí yêu cầu này càng trở nên nghiêm khắc…
Ngày thứ sáu sau khi Hắc Thạch quan đại thắng, Từ Thế Tích tựa hồ không muốn thua Lý Ngôn Khánh, vì vậy chủ động xuất kích, đánh tan quân Ngoã Cương bên ngoài Hổ Lao quan.
Chém giết Lý Văn Tương, ép Hách Hiếu Đức đến phía bắc Hoàng Hà, đoạt lại Nguyên Vũ huyện.
Công lao này tựa hồ còn huy hoàng hơn Lý Ngôn Khánh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Thế Tích thanh danh đại chấn, tựa hồ tất cả mọi người đều biết, Huỳnh Dương quận ngọa hổ tàng long, không chỉ có một Lý vô địch còn có một Từ Vô Địch, có người hiểu chuyện còn biên thành ca dao: Đông một vô địch, tây một vô địch, Huỳnh Dương an khang.
Đông một vô địch, chính là Từ Thế Tích của Hổ Lao quan; tây một vô địch, thì chính là Lý Ngôn Khánh ở Hắc Thạch quan.
Nhưng khi Lý Ngôn Khánh nghe nói về chiến tích của Từ Thế Tích, không khỏi nhíu mày.
- Lão Từ lần này xuất kích, chỉ sợ có chút nóng nảy.
- Nóng nảy?
Lương Lão Thực đi bên cạnh Lý Ngôn Khánh, không nhịn được tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ nói Từ lang quân đánh tan Ngõa Cương, ngược lại là một chuyện xấu?
Bất kể bên ngoài đồn đại giữa Lý Ngôn Khánh và Từ Thế Tích mâu thuẫn như thế nào, Lương Lão Thực vẫn giữ xưng hô như cũ với Từ Thế Tích, chưa từng thay đổi.
Dù sao, đó đường đường là Ưng Dương lang tướng, chức quan ngũ phẩm.
Lý Ngôn Khánh có thể chỉ vào mặt Từ Thế Tích mà mắng, nhưng Lương Lão Thực lại không thể.
Trước kia hắn phiêu bạt tứ phương, đã chịu bao nhiêu khổ cực, loại chuyện gì, loại người nào mà chẳng gặp qua? Cho nên trong ngôn ngữ, lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận. Hắn theo Lý Ngôn Khánh đã hơn một năm, ngoại trừ chuyện của Trịnh Đại Bưu xảy ra ngoài ý muốn, từ trước đến nay cũng không biểu hiện chủ ý của mình.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Lương Lão Thực vẫn đảm nhiệm là người hầu cận bên cạnh Lý Ngôn Khánh.
So với những người khác, thậm chí ngay cả Trịnh Đại Bưu vì lập được chiến công được đề thăng làm Giáo úy, Lương Lão Thực vẫn giống như lúc trước, là người dắt ngựa cho Lý Ngôn Khánh.
Đôi khi, tìm người thân thiết rất khó.
Ngôn Khánh cũng thỉnh thoảng hỏi thăm suy nghĩ của Lương Lão Thực, hắn cười nói:
- Lão Thực, ngươi cho rằng Từ lang quân đại thắng là chuyện tốt sao?
- Dù sao bên ngoài cũng nói như vậy, ta ngược lại không biết là tốt hay xấu.
- Ha ha, người khác nói tốt, chưa hẳn là tốt.
Ngôn Khánh lẩm bẩm nói:
- Nếu như lão Từ có thể khống chế một chút, khắc chế một chút, không đến hai tháng, Ngõa Cương chắc chắn sụp đổ, nói không chừng sẽ có người dâng đầu Lý Mật lên, nhưng lần này hắn lại đánh có chút hung ác, đánh cho chư tướng Ngõa Cương đều sợ hãi.
Không chỉ Ngõa Cương sợ hãi, chỉ sợ đám kiến các lộ bởi vì thảm bại lần này của Ngõa Cương mà cảm thấy sợ hãi.
Từ đó, bọn họ sẽ thêm đoàn kết, tập trung thành một khối. Lý Mật mặc dù trải qua thất bại lần này, nhưng lại có ba thị trấn và quầng sáng đại thắng Để Lĩnh bao phủ, đám kiến các lộ nhất định sẽ xem Lý Mật là người đứng đầu, chỉ sợ không bao lâu nữa, Lý Mật chẳng những có thể tận phục nguyên khí mà còn có thể tăng cường thực lực.
Sắc mặt Lương Lão Thực lập tức trở nên rất khó coi
- Không phải chứ, Lý Mật đã thất bại đến mức này, còn có thể hồi khí trở lại sao?
- Thế sự khó liệu, cái này gọi là Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay là phúc? Ngươi biết Lý Mật tại sao có thể khôi phục lại được không? Năm đó hắn theo Dương Huyền Cảm chiến bại, hoảng sợ như chó nhà có tang, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn năm, hắn đã có thể tự lập xưng vương. Dã tâm của Ngụy vương quá nhiều, nhưng lại có thủ đoạn, có danh vọng.
Nếu hắn thật sự khôi phục, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, ha ha, nhưng lão Thực ngươi tin hay không, hắn đánh không đến Hắc Thạch quan đâu.
- Chuyện đó là đương nhiên, có lang quân ở đây, Lý Mật làm sao dám khinh phạm?
Lý Ngôn Khánh cười nói ha ha:
- Không phải vì ta, ta dám nói Lý Mật nhất định sẽ tới tìm ta gây phiền toái, dù sao hắn thất bại trong tay ta một lần, hắn muốn lấy lại thể diện. Chỉ là lúc này sẽ tự sẽ có người đến dây dưa với hắn, đến lúc đó không cần ta ra tay, Vương Hồ Tử cũng sẽ không từ bỏ ý đồ với hắn.
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên nở nụ cười
- Nhưng lão Từ làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Hắn vốn thua ta một bậc, bên này ta đại thắng Lý Mật, hắn tập kết sáu vạn đội ngũ, nếu không thể đại thắng một trận, làm sao có thể giữ được thể diện?
Còn nữa, Bùi lão hổ và Tô Định Phương vốn nôn nóng, cộng thêm Lư Tổ là lính mới tò te, làm sao hiểu được chỗ ảo diệu ẩn chứa bên trong mấy chữ “Quan sát đại cục”?
Lương lão thực lè lưỡi, cười ha ha.
-Đúng rồi, những lời ta vừa nói, ngươi có nhớ kỹ không?
Lương lão thực vội vàng nói:
- Lang quân yên tâm, ta không nhớ kỹ gì cả, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.
- Nói nhảm, ngươi không nhớ kỹ, lão tử há chẳng phải phải phí công nói với ngươi sao?
Ngươi chẳng những phải nhớ kỹ còn phải nghĩ cách truyền đi, để cho lão Từ biết được, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, nhất định phải làm tốt chuyện này.
Lương lão thực lập tức trợn mắt.
Ai cũng biết, giữa Lý Ngôn Khánh và Từ Thế Tích có ân oán.
Những lời này nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến hai người như nước với lửa? Phải biết rằng, trong những lời vừa rồi của Lý Ngôn Khánh ẩn chứa ý mỉa mai, thậm chí còn mắng cả đám người ở Hổ Lao quan Ưng dương phủ…Nếu Từ Thế Tích biết Lý lang quân nói bọn họ như vậy, gây chuyện không tốt, lửa cháy đổ thêm dầu, hai bên thậm chí có thể sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó chẳng phải bản thân không muốn cũng phải rơi vào trong?
Nhưng Lý lang quân đã phân phó như vậy, tất nhiên có đạo lý riêng của hắn.
Lương lão thực gãi gãi đầu, ha ha cười nói:
- Nếu như vậy, lão Thực nhất định không phụ nhắc nhở của lang quân.
Một trận mưa đi qua khiến cho thời tiết vô cùng mát mẻ, đầu mùa hạ thời tiết không khiến cho người ta cảm thấy khô nóng quá mức cũng khiến cho dân chúng ở Huỳnh Dương yên tâm, sau trận mưa này, năm sau thu hoạch cũng không quá xấu.
Dương Khánh đứng trên sân thượng nhìn cảnh tượng tươi đẹp ở trên Động Lâm hồ, tâm tình vô cùng khoan thai dễ chịu.
Ở sau lưng có tiếng bước chân truyền tới khiến nhưng Dương Khánh không quay đầu lại.
/876
|