Trong lời nói của Sài Hiếu Hòa kèm thêm vài phần giễu cợt, hắn cười lạnh nói:
- Nhưng không biết Lý huyện nam tước cho rằng Củng huyện cần phải thay đổi thế nào?
- Nông Tư công tào đều cần phải thay đổi toàn bộ.
Đặc biệt là binh tào Vương Chỉnh, hộ tào Lý Phúc An, Kim tào Dương Hi, thương tào Mã An Dân... bốn người này đều là những người không rõ lai lịch không đủ để đảm đương trách nhiệm ở Củng huyện, huyện lệnh cần phải thay thế, sau đó bản phủ sẽ tiến cử ngươi.
Sắc mặt của Sài Hiếu Hòa trở nên tái nhợt, hắn vịn án thư ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh làm như không thấy lẩm bẩm nói:
- Chức huyện chính cần người có năng lực Trong đám môn hạ của ta có một hiền giả tên là Hoàng Văn Thanh đã từng làm huyện lệnh huyện Dịch ở Đông Lai quận, đối với chính sự vô cùng tinh thông, đức hạnh cũng rất tốt, biết lo nghĩ cho dân chúng. Binh tào chính là chỗ quan trọng ở Củng huyện, à trong phủ của ta có Tô Liệt Tô Định Phương, binh pháp xuất chúng, trị quân nghiêm cẩn, hiện tại đang là thống quân thân binh của ta tuy nhiên vì Củng huyện ta cũng đành phải bỏ ái tướng này...
- Đủ rồi...
Sài Hiếu Hòa cuối cùng không nhịn được đột nhiên biến sắc.
- Lý phủ quân ngươi xem bổn huyện là nơi nào?
Lý Ngôn Khánh bình tĩnh cười:
- Sài huyện lệnh cần gì phải kích động như vậy? ta vì ông mà suy nghĩ chứ không có ý gì khác, Sài huyện lệnh thân thể không tốt cần có nhân viên đắc lực phụ tá, những người ta đề cử đều là nhân tài trụ cột của quốc gia. À chứ pháp tào theo ta thấy Thẩm Quang rất thích hợp. Huyện lệnh không cần phải vội vã tức giận, ta còn có hậu lễ trình lên, nói không chừng huyện lệnh xem xong sẽ cải biến chủ ý.
Lý Ngôn Khánh khoát tay chặn lại, Vương Phục Bảo đã tiến tới .
- Lý Ngôn Khánh, ngươi đừng làm quá đáng... Ta nể ngươi là đương kim danh sĩ cho nên bỏ qua, ngươi chớ để... A..
Mười quân tốt đi vào phòng khách, cầm hộp gấm trong tay, đặt ở trước mặt, Vương Phục Bảo cũng không để ý tới Sài Hiếu Hòa đang tức giận gào thét mở hộp gấm ra.
Sài Hiếu Hòa đang vung vẩy cánh tay lòng tràn ngập căm phẫn.Tuy nhiên sau khi nhìn những vật trong hộp gấm thì kinh hãi, chỉ thấy hộp gấm phủ đầy vôi trên đó bày ra những cái đầu người máu chảy đầm đìa.
- Những đầu người này ta mới chặt không lâu, ta từ Hổ Lao quan trở về nhìn những tên này trong lòng có quỷ ta vừa hỏi vài câu bọn chúng đã rút binh khí ra giao phong với ta, ta không phải là người hiếu sát nhưng đao thương không có mắt, cho nên...
- Sài huyện lệnh, ông có biết ta phát hiện ra điều gì không? Ta kiểm tra những cỗ xe của bọn chúng thì phát hiện trong đó rất nhiều quân nhu và lương thảo, còn có binh khí trong kho phủ, trên đó viết: Đại Nghiệp năm thứ mười, Củng huyện thu nhận. Ta nhớ năm Đại Nghiệp thứ mười triều đình phân phối một đám đồ quân nhu và binh khí cho Củng huyện chẳng hiểu tại sao đám quân nhu binh khí này một mực vẫn ở trong kho phủ cũng không đến tay hương dũng, ta hiện tại rất muốn biết, trong kho phủ có còn quân nhu hay không?
- À đúng rồi, ta là Quận Bộ Tòng Sự, về tình về lý đều có quyền lực kiểm tra kho phủ của Sài huyện lệnh, liệu bây giờ ta có thể kiểm tra không này?
Sài Hiếu Hòa hít sâu một hơi, Ngôn Khánh ra hiệu cho Vương Phục Bảo và Thẩm Quang hai người thủ vệ cửa phòng.
- Sài huyện lệnh, ta mấy ngày hôm nay đã nghe qua một câu chuyện không biết Sài huyện lệnh có hứng thú không, nếu có thì ta sẽ kể lại.
- Lúc Dương Huyền Cảm làm loạn, ở Tuyên thành quận có một thị trấn, huyện chính có ý đồ cấu kết với Lưu Nguyên Tiến vượt sông vì vậy giết chết huyện lệnh địa phương, đáng tiếc chưa đợi Lưu Nguyên Tiến vượt sông thì Dương Huyền Cảm đã chết rồi, Lưu Nguyên Tiến hốt hoảng triệt binh, huyện chính kia đành bất đắc dĩ làm ra tư thái quyết tử chiến với Lưu Nguyên Tiến.
Vận khí của hắn không tệ, triều đình phái tướng lãnh đi bình định chính là danh tướng đương thời, dũng mãnh hiếu chiến, tinh thông binh pháp, là một người rất thẳng tính. Huyện chính mưu phản cuối cùng đã trở thành công thần, hơn nữa còn là huyện lệnh ở Huỳnh Dương... Kỳ thật nếu như hắn thành thật thì cũng thôi đi nhưng hết lần này tới lần khác không cam lòng, tiếp tục cấu kết với phản tặc, làm chuyện mờ ám, hắn còn mang lương thảo và quân nhu đưa cho phản tặc, quả nhiên là tội không thể tha thứ.
Sài Hiếu Hòa lúc này lộ vẻ chết lặng, nửa ngày sau hắn mới chuyển thanh âm nói:
- Không phải là hắn không cam lòng mà là hắn có ân tình muốn hoàn lại.
- Người này lúc thời trẻ từng hiệu lực cho Sở công... nhưng vì nhất thời sơ sẩy phạm phải một chuyện, Sở công chuẩn bị đem hắn đi xử tử thì lúc này vừa vặn có người làm khách ở đây thấy hắn đáng thương nên cầu tình... Về sau người này đi Thu Phổ, trở thành huyện chính nơi đó nghe nói ân nhân của hắn theo Dương Huyền Cảm làm loạn, liền động tâm tư báo ân, chuẩn bị hưởng ứng.
Nói đến đây Sài huyện lệnh nở ra nụ cười sầu thảm:
- Những tình tiết khác đều không có sai... không biết phủ quân định xử lý người này thế nào?
Lý Ngôn Khánh vẻ mặt mờ mịt lắc đầu:
- Ta chỉ kể ra một câu chuyện có nói xử trí hay không xử trí đâu.
- Tuy nhiên đơn giản ta còn có lời muốn nói, muốn khuyên nhủ người kia.. làm quan không dễ, hắn sau này cứ làm huyện lệnh thành thật đem mọi chuyện giao cho người đắc lực làm là được tự mình tiêu dao tự tại.
Sài Hiếu Hòa nghe được đồng tử nhíu lại.
Hắn hốt nhiên nói:
- Lý phủ quân, hiện tại bệ hạ hiếu chiến thiên hạ đã sớm sôi trào, Lý Mật chính là thiên mệnh chi nhân...
Lý Ngôn Khánh cười to một hồi, cắt đứt lời nói của Sài Hiếu Hòa:
- Thiên mệnh hay không thiên mệnh ta không biết, Sài huyện lệnh, ngươi có muốn đánh bạc không?
- Sao?
- Ta lúc rỗi rãi nhàm chán cũng đánh bạc.
- Tuy nhiên ta không bao giờ đánh ngay từ đầu bởi vì mọi người có bao nhiêu tiền vốn ta cũng không biết... Đợi đến lúc khai cuộc sáng tỏ ta mới đánh bạc, từ đó thường thường thu về thắng lợi.
Ván bài mới bắt đầu cần gì phải nóng lòng đặt cược? Ai thắng ai thua chưa đến cuối cùng làm sao có thể biết được.
Sài Hiếu Hòa không khỏi ngạc nhiên nhìn Lý Ngôn Khánh, nửa ngày sau không nói ra lời.
- Được rồi chính sự quan trọng hơn.
Lý Ngôn Khánh đứng dậy cầm lấy một công văn đi tới trước mặt Sài Hiếu Hòa:
- Vì Củng huyện Sài huyện lệnh vẫn nên đem nhân viên phân phối cho thỏa đáng.
- Đây là quan ấn của Sài huyện lệnh phải không? Tờ công văn này là mang đến cho Hoàng Văn Thanh tiên sinh, để tiên sinh là huyện chính Củng huyện...
- Còn nữa đám người Vương Chỉnh bọn họ Sài huyện lệnh không cần phải lo lắng, thân là Ưng Dương Lang Tướng của Hắc Thạch phủ ta có trách nhiệm hiệp trợ huyện lệnh đem bốn người này đi xử lý sạch sẽ tuyệt đối không để bọn chúng hồ ngôn loạn ngữ.
- Nhưng không biết Lý huyện nam tước cho rằng Củng huyện cần phải thay đổi thế nào?
- Nông Tư công tào đều cần phải thay đổi toàn bộ.
Đặc biệt là binh tào Vương Chỉnh, hộ tào Lý Phúc An, Kim tào Dương Hi, thương tào Mã An Dân... bốn người này đều là những người không rõ lai lịch không đủ để đảm đương trách nhiệm ở Củng huyện, huyện lệnh cần phải thay thế, sau đó bản phủ sẽ tiến cử ngươi.
Sắc mặt của Sài Hiếu Hòa trở nên tái nhợt, hắn vịn án thư ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh làm như không thấy lẩm bẩm nói:
- Chức huyện chính cần người có năng lực Trong đám môn hạ của ta có một hiền giả tên là Hoàng Văn Thanh đã từng làm huyện lệnh huyện Dịch ở Đông Lai quận, đối với chính sự vô cùng tinh thông, đức hạnh cũng rất tốt, biết lo nghĩ cho dân chúng. Binh tào chính là chỗ quan trọng ở Củng huyện, à trong phủ của ta có Tô Liệt Tô Định Phương, binh pháp xuất chúng, trị quân nghiêm cẩn, hiện tại đang là thống quân thân binh của ta tuy nhiên vì Củng huyện ta cũng đành phải bỏ ái tướng này...
- Đủ rồi...
Sài Hiếu Hòa cuối cùng không nhịn được đột nhiên biến sắc.
- Lý phủ quân ngươi xem bổn huyện là nơi nào?
Lý Ngôn Khánh bình tĩnh cười:
- Sài huyện lệnh cần gì phải kích động như vậy? ta vì ông mà suy nghĩ chứ không có ý gì khác, Sài huyện lệnh thân thể không tốt cần có nhân viên đắc lực phụ tá, những người ta đề cử đều là nhân tài trụ cột của quốc gia. À chứ pháp tào theo ta thấy Thẩm Quang rất thích hợp. Huyện lệnh không cần phải vội vã tức giận, ta còn có hậu lễ trình lên, nói không chừng huyện lệnh xem xong sẽ cải biến chủ ý.
Lý Ngôn Khánh khoát tay chặn lại, Vương Phục Bảo đã tiến tới .
- Lý Ngôn Khánh, ngươi đừng làm quá đáng... Ta nể ngươi là đương kim danh sĩ cho nên bỏ qua, ngươi chớ để... A..
Mười quân tốt đi vào phòng khách, cầm hộp gấm trong tay, đặt ở trước mặt, Vương Phục Bảo cũng không để ý tới Sài Hiếu Hòa đang tức giận gào thét mở hộp gấm ra.
Sài Hiếu Hòa đang vung vẩy cánh tay lòng tràn ngập căm phẫn.Tuy nhiên sau khi nhìn những vật trong hộp gấm thì kinh hãi, chỉ thấy hộp gấm phủ đầy vôi trên đó bày ra những cái đầu người máu chảy đầm đìa.
- Những đầu người này ta mới chặt không lâu, ta từ Hổ Lao quan trở về nhìn những tên này trong lòng có quỷ ta vừa hỏi vài câu bọn chúng đã rút binh khí ra giao phong với ta, ta không phải là người hiếu sát nhưng đao thương không có mắt, cho nên...
- Sài huyện lệnh, ông có biết ta phát hiện ra điều gì không? Ta kiểm tra những cỗ xe của bọn chúng thì phát hiện trong đó rất nhiều quân nhu và lương thảo, còn có binh khí trong kho phủ, trên đó viết: Đại Nghiệp năm thứ mười, Củng huyện thu nhận. Ta nhớ năm Đại Nghiệp thứ mười triều đình phân phối một đám đồ quân nhu và binh khí cho Củng huyện chẳng hiểu tại sao đám quân nhu binh khí này một mực vẫn ở trong kho phủ cũng không đến tay hương dũng, ta hiện tại rất muốn biết, trong kho phủ có còn quân nhu hay không?
- À đúng rồi, ta là Quận Bộ Tòng Sự, về tình về lý đều có quyền lực kiểm tra kho phủ của Sài huyện lệnh, liệu bây giờ ta có thể kiểm tra không này?
Sài Hiếu Hòa hít sâu một hơi, Ngôn Khánh ra hiệu cho Vương Phục Bảo và Thẩm Quang hai người thủ vệ cửa phòng.
- Sài huyện lệnh, ta mấy ngày hôm nay đã nghe qua một câu chuyện không biết Sài huyện lệnh có hứng thú không, nếu có thì ta sẽ kể lại.
- Lúc Dương Huyền Cảm làm loạn, ở Tuyên thành quận có một thị trấn, huyện chính có ý đồ cấu kết với Lưu Nguyên Tiến vượt sông vì vậy giết chết huyện lệnh địa phương, đáng tiếc chưa đợi Lưu Nguyên Tiến vượt sông thì Dương Huyền Cảm đã chết rồi, Lưu Nguyên Tiến hốt hoảng triệt binh, huyện chính kia đành bất đắc dĩ làm ra tư thái quyết tử chiến với Lưu Nguyên Tiến.
Vận khí của hắn không tệ, triều đình phái tướng lãnh đi bình định chính là danh tướng đương thời, dũng mãnh hiếu chiến, tinh thông binh pháp, là một người rất thẳng tính. Huyện chính mưu phản cuối cùng đã trở thành công thần, hơn nữa còn là huyện lệnh ở Huỳnh Dương... Kỳ thật nếu như hắn thành thật thì cũng thôi đi nhưng hết lần này tới lần khác không cam lòng, tiếp tục cấu kết với phản tặc, làm chuyện mờ ám, hắn còn mang lương thảo và quân nhu đưa cho phản tặc, quả nhiên là tội không thể tha thứ.
Sài Hiếu Hòa lúc này lộ vẻ chết lặng, nửa ngày sau hắn mới chuyển thanh âm nói:
- Không phải là hắn không cam lòng mà là hắn có ân tình muốn hoàn lại.
- Người này lúc thời trẻ từng hiệu lực cho Sở công... nhưng vì nhất thời sơ sẩy phạm phải một chuyện, Sở công chuẩn bị đem hắn đi xử tử thì lúc này vừa vặn có người làm khách ở đây thấy hắn đáng thương nên cầu tình... Về sau người này đi Thu Phổ, trở thành huyện chính nơi đó nghe nói ân nhân của hắn theo Dương Huyền Cảm làm loạn, liền động tâm tư báo ân, chuẩn bị hưởng ứng.
Nói đến đây Sài huyện lệnh nở ra nụ cười sầu thảm:
- Những tình tiết khác đều không có sai... không biết phủ quân định xử lý người này thế nào?
Lý Ngôn Khánh vẻ mặt mờ mịt lắc đầu:
- Ta chỉ kể ra một câu chuyện có nói xử trí hay không xử trí đâu.
- Tuy nhiên đơn giản ta còn có lời muốn nói, muốn khuyên nhủ người kia.. làm quan không dễ, hắn sau này cứ làm huyện lệnh thành thật đem mọi chuyện giao cho người đắc lực làm là được tự mình tiêu dao tự tại.
Sài Hiếu Hòa nghe được đồng tử nhíu lại.
Hắn hốt nhiên nói:
- Lý phủ quân, hiện tại bệ hạ hiếu chiến thiên hạ đã sớm sôi trào, Lý Mật chính là thiên mệnh chi nhân...
Lý Ngôn Khánh cười to một hồi, cắt đứt lời nói của Sài Hiếu Hòa:
- Thiên mệnh hay không thiên mệnh ta không biết, Sài huyện lệnh, ngươi có muốn đánh bạc không?
- Sao?
- Ta lúc rỗi rãi nhàm chán cũng đánh bạc.
- Tuy nhiên ta không bao giờ đánh ngay từ đầu bởi vì mọi người có bao nhiêu tiền vốn ta cũng không biết... Đợi đến lúc khai cuộc sáng tỏ ta mới đánh bạc, từ đó thường thường thu về thắng lợi.
Ván bài mới bắt đầu cần gì phải nóng lòng đặt cược? Ai thắng ai thua chưa đến cuối cùng làm sao có thể biết được.
Sài Hiếu Hòa không khỏi ngạc nhiên nhìn Lý Ngôn Khánh, nửa ngày sau không nói ra lời.
- Được rồi chính sự quan trọng hơn.
Lý Ngôn Khánh đứng dậy cầm lấy một công văn đi tới trước mặt Sài Hiếu Hòa:
- Vì Củng huyện Sài huyện lệnh vẫn nên đem nhân viên phân phối cho thỏa đáng.
- Đây là quan ấn của Sài huyện lệnh phải không? Tờ công văn này là mang đến cho Hoàng Văn Thanh tiên sinh, để tiên sinh là huyện chính Củng huyện...
- Còn nữa đám người Vương Chỉnh bọn họ Sài huyện lệnh không cần phải lo lắng, thân là Ưng Dương Lang Tướng của Hắc Thạch phủ ta có trách nhiệm hiệp trợ huyện lệnh đem bốn người này đi xử lý sạch sẽ tuyệt đối không để bọn chúng hồ ngôn loạn ngữ.
/876
|