Lý Ngôn Khánh nhìn thư của Lý Mật, chìm vào trầm tư:
- Điều đại đô đốc lo lắng không phải là không có lý.
Ngôn Khánh chỉ có thể theo ý của Dương Khánh mà nói ra:
- Tuy nhiên phỉ tặc càn rỡ, Ngõa Cương hiện tại chiếm cứ Kim Đê quan, cướp bóc bốn phía nếu như đại đô đốc không có hành động tương lai triều đình biết rõ sẽ trách phạt đại đô đốc nặng hơn, phỉ tặc chiếm cứ Kim Đê quan, tuy nói là như vậy nhưng biết khi nào bọn chúng mới thỏa mãn? Theo mạt tướng được biết, Ngõa Cương có tới ba mươi vạn phỉ tặc, quân nhu thiết yếu nhiều đến mức nào? Bọn chúng một ngày còn chưa thỏa mãn thì chưa bỏ qua Huỳnh Dương, đô đốc yêu dân như con, nhưng nếu mặc kệ phỉ tặc thì Huỳnh Dương sẽ càng ngày càng loạn.
Dương Khánh nhíu mày lại:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Xuất binh vạn lần không được.
Mặc dù Huỳnh Dương có lục đại binh phủ nhưng chỉ hơn vạn người mà thôi.
Thủ thành thì có thể nhưng mà làm sao có thể đánh tan phỉ tặc? Trừ phi là triều đình phái binh mã tới giúp nhưng hiện tại ngay cả Đông đô cũng có đạo phỉ rục rịch, thánh thượng hiện tại tuần du Giang Nam, cơ hồ đem hầu hết binh mã tới đó, hiền chất không phải ta không muốn mà không thể, Huỳnh Dương một khi đánh nhau sẽ có đại loạn.
Ngôn Khánh không khỏi im lặng.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ Dương Khánh không biết cân nhắc thế nào.
Nói hắn không hiểu? Hắn rất tinh tường mọi thứ nhưng quyết định của hắn thật khiến người ta không biết làm sao.
Tuy nhiên có một điểm Ngôn Khánh biết rõ, muốn Dương Khánh xuất binh là chuyện không thể.
Trong lòng hắn thầm cười khổ, nhưng khuôn mặt lại hiện ra vẻ tán đồng.
Hắn trầm ngâm một lát sau đó mới mở miệng nói:
- Đại đô đốc nếu như không xuất binh mà vẫn có thể khiến cho phỉ tặc đại loạn, không chiến tự lui thì đại đô đốc nghĩ sao?
- Sao?
Đôi mắt của Dương Khánh sáng ngời:
- Hiến chất mau nói kế đi.
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi:
- Tiểu chất cũng không biết có thể thành công hay không nhưng nếu như kế này thành công thì phỉ tặc sẽ xuất hiện nội chiến đến lúc đó bọn họ sẽ nhường Kim Đê quan, nhưng kế này còn cần phải đại đô đốc phối hợp và ủng hộ.
- Không biết ủng hộ thế nào?
Lý Ngôn Khánh đứng dậy tiến tới bên cạnh Dương Khánh, ghé vào lỗ tai của hắn mà nói thầm.
Dương Khánh lúc đầu cau mày tựa hồ không nguyện ý nhưng sau đó lại gật gật đầu khuôn mặt vui vẻ vô cùng.
- Hiền chất kế này rất hay.
Hắn cúi đầu trầm ngâm sau đó một lát lại nói:
- Đã như vậy hiện tại chúng ta bắt đầu chuẩn bị, nếu như phỉ tặc rút đi thì hiền chất đã lập công đầu.
Công?
Lý Ngôn Khánh bất đắc dĩ cười khổ:
- Loại công lao này ta không dám nhận... Nếu như không có ngươi gan như chuột nhắt thì Lý Mật làm sao có thể càn rỡ được như vậy.
Đánh chiếm Kim Đê quan bất kể dùng thủ đoạn gì đối với Ngõa Cương đều là cổ vũ rất lớn.
Bùi Hành Nghiễm mặc dù không bị giết nhưng đây chẳng qua là chuyện nhỏ, đánh được quan thành chắc chắn là một thắng lợi vô cùng lớn, cho dù có chút kết quả không như ý thì có đáng gì? Kim Đê quan không phải đã bị chúng ta công chiếm rồi sao?
Không chỉ binh sĩ bình thường mà rất hiều tướng lãnh bên trong Kim Đê quan đều không nghĩ cuối cùng sẽ thất bại.
Đêm đó, Ngõa Cương ở Kim Đê quan chè chén say sưa.
Tuy nhiên Lý Mật không dám khinh thường mà mang người nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động Hổ Lao quan.
Đừng nhìn hắn nói cứng thật ra Dương Khánh nhát gan vẫn khiến cho Lý Mật lo lắng, chỉ bằng lục đại lang tướng và Lý Ngôn Khánh thần thần bí cũng đủ khiến hắn phải cẩn thận. Ngôn Khánh người này Lý Mật không nắm chắc lắm, hắn hiểu rõ cũng không nhiều.
Lúc Dương Huyền Cảm làm loạn Lý Ngôn Khánh mới mười sáu tuổi mặc dù hắn có danh tiếng nhưng Lý Mật cũng không coi trọng hắn.
Đến lúc hắn coi trọng thì Dương Huyền Cảm đã thất bại.
Lý Mật trốn đông trốn tây ẩn náu hai năm mà Lý Ngôn Khánh lại đóng của không tiếp xúc kẻ nào, giống như bị người khác quên lãng vậy, nếu như không phải hắn làm ra Kỳ Lân quán hấp dẫn mọi người thì có lẽ ba năm qua, không mấy ai để ý tới hắn nữa.
Dương Khánh không dám phản kích nhưng mà Lý Ngôn Khánh thì sao?
Lý Mật trong lòng làm sao có thể không lo lắng cho được.
Cùng lo lắng với Lý Mật còn có Trình Tri Tiết.
Hai người luân phiên canh giữ mãi đến khi trời sáng rõ mới thả lòng tâm tình.
- Thiết Ngưu ta về trước nghỉ ngơi có chuyện gì thì lập tức báo cho ta biết.
Lý Mật thức một đêm thật sự đã rất mệt mỏi cho nên nói với Trình Giảo Kim sau đó quay trở về trong quân trướng.
Thế nhưng sau khi Lý Mật chân trước vừa rời đi, Địch Nhượng đã phái người tới thay thế Trình Giảo Kim.
Sau một hồi ác chiến không nghỉ ngơi, Trình Giảo Kim cũng rất mệt mỏi vì vậy hắn cũng dặn dò người kia một phen thế nhưng mà người này là do Địch Nhượng phái tới, há có thể tiếp nhận lời bàn giao nhắn nhủ của Lý Mật.
Vào lúc giữa trưa, trên quan đạo của Kim Đê quan đã có một đoàn người đến.
Người đi đầu là một thanh niên văn sĩ hắn sau khi xuống ngựa trước Kim Đê quan thì chắp tay nói:
- Thư tá của Huỳnh Dương đại đô đốc Hứa Kính Tông phụng mệnh đại đô đốc đến đây kính xin tướng quân thông bẩm với đại tướng quân một tiếng là đại đô đốc có chuyện cần thương nghị.
Người canh thành cũng chỉ là một gã danh giáo mà cũng được gọi là tướng quân sao?
Nhìn thấy Hứa Kính Tông cung kính tên kia cảm thấy vô cùng thoải mái tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ kiêu căng lạnh lùng mà nói:
- Ở nơi này chờ ta đi thông bẩm với đại tướng quân.... Tuy nhiên đại tướng quân có thể gặp ngươi hay không ta không thể cam đoan.
- Kính xin tướng quân hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Hứa Kính Tông nói xong tiến lên một bước thừa dịp không có người chú ý nhét một nén vàng vào trong danh giáo kia.
Đây chính là vàng thực sự.
Danh giáo kia liền lộ ra tình cảm ấm áp.
- Ở nơi này chờ, đừng có loạn động.
Nói xong hắn chạy tới lều lớn thông bẩm.
Mà Hứa Kính Tông thì thành thật đứng ở bên ngoài, dáng vẻ rất câu thúc, khiến cho quân Ngõa Cương cũng buông lỏng cảnh giác đối với hắn.
Một lát sau, danh giáo đã trở về.
- Đại tướng quân hôm nay tâm tình không kém, ngươi đi theo ta... tuy nhiên sau khi gặp đại tướng quân cần phải lưu tâm một chút đừng nói bậy bạ.
- Đúng vậy đúng vậy đa tạ tướng quân chỉ điểm.
Hai người đi một lúc Hứa Kính Tông lại đưa một nén hoàng kim khác cho tên danh giáo, khiến cho tên danh giáo kia mừng rỡ, hai mắt híp lại.
Đi vào trong trướng của đại quân, Địch Nhượng cùng huynh trưởng của hắn là Địch Hoằng cùng với Đan Hùng Tín và một đám thân tín tâm phúc ngồi ngay ngắn.
Hứa Kính Tông bước lên cung kính mà chào:
- Tiểu sinh phụng mệnh đô đốc có thư trọng yếu giao cho tướng quân.
- Điều đại đô đốc lo lắng không phải là không có lý.
Ngôn Khánh chỉ có thể theo ý của Dương Khánh mà nói ra:
- Tuy nhiên phỉ tặc càn rỡ, Ngõa Cương hiện tại chiếm cứ Kim Đê quan, cướp bóc bốn phía nếu như đại đô đốc không có hành động tương lai triều đình biết rõ sẽ trách phạt đại đô đốc nặng hơn, phỉ tặc chiếm cứ Kim Đê quan, tuy nói là như vậy nhưng biết khi nào bọn chúng mới thỏa mãn? Theo mạt tướng được biết, Ngõa Cương có tới ba mươi vạn phỉ tặc, quân nhu thiết yếu nhiều đến mức nào? Bọn chúng một ngày còn chưa thỏa mãn thì chưa bỏ qua Huỳnh Dương, đô đốc yêu dân như con, nhưng nếu mặc kệ phỉ tặc thì Huỳnh Dương sẽ càng ngày càng loạn.
Dương Khánh nhíu mày lại:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Xuất binh vạn lần không được.
Mặc dù Huỳnh Dương có lục đại binh phủ nhưng chỉ hơn vạn người mà thôi.
Thủ thành thì có thể nhưng mà làm sao có thể đánh tan phỉ tặc? Trừ phi là triều đình phái binh mã tới giúp nhưng hiện tại ngay cả Đông đô cũng có đạo phỉ rục rịch, thánh thượng hiện tại tuần du Giang Nam, cơ hồ đem hầu hết binh mã tới đó, hiền chất không phải ta không muốn mà không thể, Huỳnh Dương một khi đánh nhau sẽ có đại loạn.
Ngôn Khánh không khỏi im lặng.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ Dương Khánh không biết cân nhắc thế nào.
Nói hắn không hiểu? Hắn rất tinh tường mọi thứ nhưng quyết định của hắn thật khiến người ta không biết làm sao.
Tuy nhiên có một điểm Ngôn Khánh biết rõ, muốn Dương Khánh xuất binh là chuyện không thể.
Trong lòng hắn thầm cười khổ, nhưng khuôn mặt lại hiện ra vẻ tán đồng.
Hắn trầm ngâm một lát sau đó mới mở miệng nói:
- Đại đô đốc nếu như không xuất binh mà vẫn có thể khiến cho phỉ tặc đại loạn, không chiến tự lui thì đại đô đốc nghĩ sao?
- Sao?
Đôi mắt của Dương Khánh sáng ngời:
- Hiến chất mau nói kế đi.
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi:
- Tiểu chất cũng không biết có thể thành công hay không nhưng nếu như kế này thành công thì phỉ tặc sẽ xuất hiện nội chiến đến lúc đó bọn họ sẽ nhường Kim Đê quan, nhưng kế này còn cần phải đại đô đốc phối hợp và ủng hộ.
- Không biết ủng hộ thế nào?
Lý Ngôn Khánh đứng dậy tiến tới bên cạnh Dương Khánh, ghé vào lỗ tai của hắn mà nói thầm.
Dương Khánh lúc đầu cau mày tựa hồ không nguyện ý nhưng sau đó lại gật gật đầu khuôn mặt vui vẻ vô cùng.
- Hiền chất kế này rất hay.
Hắn cúi đầu trầm ngâm sau đó một lát lại nói:
- Đã như vậy hiện tại chúng ta bắt đầu chuẩn bị, nếu như phỉ tặc rút đi thì hiền chất đã lập công đầu.
Công?
Lý Ngôn Khánh bất đắc dĩ cười khổ:
- Loại công lao này ta không dám nhận... Nếu như không có ngươi gan như chuột nhắt thì Lý Mật làm sao có thể càn rỡ được như vậy.
Đánh chiếm Kim Đê quan bất kể dùng thủ đoạn gì đối với Ngõa Cương đều là cổ vũ rất lớn.
Bùi Hành Nghiễm mặc dù không bị giết nhưng đây chẳng qua là chuyện nhỏ, đánh được quan thành chắc chắn là một thắng lợi vô cùng lớn, cho dù có chút kết quả không như ý thì có đáng gì? Kim Đê quan không phải đã bị chúng ta công chiếm rồi sao?
Không chỉ binh sĩ bình thường mà rất hiều tướng lãnh bên trong Kim Đê quan đều không nghĩ cuối cùng sẽ thất bại.
Đêm đó, Ngõa Cương ở Kim Đê quan chè chén say sưa.
Tuy nhiên Lý Mật không dám khinh thường mà mang người nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động Hổ Lao quan.
Đừng nhìn hắn nói cứng thật ra Dương Khánh nhát gan vẫn khiến cho Lý Mật lo lắng, chỉ bằng lục đại lang tướng và Lý Ngôn Khánh thần thần bí cũng đủ khiến hắn phải cẩn thận. Ngôn Khánh người này Lý Mật không nắm chắc lắm, hắn hiểu rõ cũng không nhiều.
Lúc Dương Huyền Cảm làm loạn Lý Ngôn Khánh mới mười sáu tuổi mặc dù hắn có danh tiếng nhưng Lý Mật cũng không coi trọng hắn.
Đến lúc hắn coi trọng thì Dương Huyền Cảm đã thất bại.
Lý Mật trốn đông trốn tây ẩn náu hai năm mà Lý Ngôn Khánh lại đóng của không tiếp xúc kẻ nào, giống như bị người khác quên lãng vậy, nếu như không phải hắn làm ra Kỳ Lân quán hấp dẫn mọi người thì có lẽ ba năm qua, không mấy ai để ý tới hắn nữa.
Dương Khánh không dám phản kích nhưng mà Lý Ngôn Khánh thì sao?
Lý Mật trong lòng làm sao có thể không lo lắng cho được.
Cùng lo lắng với Lý Mật còn có Trình Tri Tiết.
Hai người luân phiên canh giữ mãi đến khi trời sáng rõ mới thả lòng tâm tình.
- Thiết Ngưu ta về trước nghỉ ngơi có chuyện gì thì lập tức báo cho ta biết.
Lý Mật thức một đêm thật sự đã rất mệt mỏi cho nên nói với Trình Giảo Kim sau đó quay trở về trong quân trướng.
Thế nhưng sau khi Lý Mật chân trước vừa rời đi, Địch Nhượng đã phái người tới thay thế Trình Giảo Kim.
Sau một hồi ác chiến không nghỉ ngơi, Trình Giảo Kim cũng rất mệt mỏi vì vậy hắn cũng dặn dò người kia một phen thế nhưng mà người này là do Địch Nhượng phái tới, há có thể tiếp nhận lời bàn giao nhắn nhủ của Lý Mật.
Vào lúc giữa trưa, trên quan đạo của Kim Đê quan đã có một đoàn người đến.
Người đi đầu là một thanh niên văn sĩ hắn sau khi xuống ngựa trước Kim Đê quan thì chắp tay nói:
- Thư tá của Huỳnh Dương đại đô đốc Hứa Kính Tông phụng mệnh đại đô đốc đến đây kính xin tướng quân thông bẩm với đại tướng quân một tiếng là đại đô đốc có chuyện cần thương nghị.
Người canh thành cũng chỉ là một gã danh giáo mà cũng được gọi là tướng quân sao?
Nhìn thấy Hứa Kính Tông cung kính tên kia cảm thấy vô cùng thoải mái tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ kiêu căng lạnh lùng mà nói:
- Ở nơi này chờ ta đi thông bẩm với đại tướng quân.... Tuy nhiên đại tướng quân có thể gặp ngươi hay không ta không thể cam đoan.
- Kính xin tướng quân hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Hứa Kính Tông nói xong tiến lên một bước thừa dịp không có người chú ý nhét một nén vàng vào trong danh giáo kia.
Đây chính là vàng thực sự.
Danh giáo kia liền lộ ra tình cảm ấm áp.
- Ở nơi này chờ, đừng có loạn động.
Nói xong hắn chạy tới lều lớn thông bẩm.
Mà Hứa Kính Tông thì thành thật đứng ở bên ngoài, dáng vẻ rất câu thúc, khiến cho quân Ngõa Cương cũng buông lỏng cảnh giác đối với hắn.
Một lát sau, danh giáo đã trở về.
- Đại tướng quân hôm nay tâm tình không kém, ngươi đi theo ta... tuy nhiên sau khi gặp đại tướng quân cần phải lưu tâm một chút đừng nói bậy bạ.
- Đúng vậy đúng vậy đa tạ tướng quân chỉ điểm.
Hai người đi một lúc Hứa Kính Tông lại đưa một nén hoàng kim khác cho tên danh giáo, khiến cho tên danh giáo kia mừng rỡ, hai mắt híp lại.
Đi vào trong trướng của đại quân, Địch Nhượng cùng huynh trưởng của hắn là Địch Hoằng cùng với Đan Hùng Tín và một đám thân tín tâm phúc ngồi ngay ngắn.
Hứa Kính Tông bước lên cung kính mà chào:
- Tiểu sinh phụng mệnh đô đốc có thư trọng yếu giao cho tướng quân.
/876
|