Vương Bá Đương đang do dự có nên truy kích hay không thì Địch Nhượng đã chạy tới.
- Vương Bá Đương tại sao lại để cho Lý tặc chạy thoát?
- Đại tướng quân Lý tặc hung hãn không thể địch lại được.
Vương Bá Đương còn định nói tiếp thì Địch Nhượng đã quát mắng:
- Ngươi vậy mà cũng dám xưng là anh hùng, Lý tặc bất quá chỉ vài trăm người bên ta lên tới mấy vạn người, sao phải sợ hắn? Hừ, gia hỏa nhát gan, tránh qua một bên cho ta, chút nữa ta giết chết Lý tặc xong sẽ quay về hỏi tội ngươi.
Cử động lần này của Địch Nhượng có ý vũ nhục.
Vương Bá Đương khuôn mặt đỏ bừng, miệng ngập ngừng muốn giải thích nhưng bị Trình Tri Tiết ở bên cạnh khẽ ngăn cản, lời nói đã ra tới miện lien nuốt trở lại. Địch Nhượng cũng không để ý tới Vương Bá Đương, mà suất lĩnh đội ngũ đuổi theo.
Đan Hùng Tín dĩ nhiên không rớt xuống phía sau, cùng Địch Nhượng truy kích.
Trình Tri Tiết đi sau cùng hắn nhẹ giọng nói:
- Vương huynh đệ, đừng vội trách cứ đại tướng quân. Đại tướng quân mất đi chất nhi của mình trong lòng không thoải mái, ngươi ở lại thu dọn chiến trường, sau đó theo đại tướng quân xuất kích.
Vương Bá Đương cười cười một tiếng gật đầu đáp ứng.
Trình Tri Tiết nhìn nhìn Vương Bá Đương sau đó quay đầu giơ roi, đuổi theo nnn.
Vài trăm người mấy đội chiến mã của Lý Ngôn Khánh lao nhanh về phía trước.
Lần này Lý Ngôn Khánh chỉ dẫn theo 300 Kỳ Lân vệ, mà Tân Văn Lễ binh mã tuy nhiều một chút nhưng cũng chỉ 400-500 người, lúc này bọn họ biết rằng không thể lấy cứng đối cứng, vì vậy không thể không thúc ngựa rời đi.
Thế nhưng mà Địch Nhượng giống như giòi trong xương, ở đằng sau đuổi theo không bỏ.
Mắt thấy đã qua giờ dần, bầu trời đã dần sáng lên, Xích Hỏa Long Câu của Bùi Hành Nghiễm bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, sùi bọt mép mà té xuống, hóa ra từ hôm qua, Xích Hỏa Long Câu đã luân phiên khổ chiến, sớm không chịu nổi mệt mỏi.
Trước kia vẫn kiên trì chạy trốn nhưng hôm nay không chịu nổi nữa mà ngã xuống đất.
Bùi Hành Nghiễm không cam lòng ôm lấy Xích Hỏa Long câu mà khẽ gọi:
- Hỏa nhi, hỏa nhi.
Xích Hỏa Long câu hí dài một tiếng, không thở được nữa.
Lý Ngôn Khánh ghìm ngựa lại, nhìn bụi mù phía xa xa mà trầm giọng nói:
- Lão Hổ lúc này đừng làm bộ nữ nhi nữa, phỉ tặc sắp đuổi kịp chúng ta rồi, cần phải qua Tế Thủy mới an toàn.
- Thế nhưng mà....
- Không nhưng mà gì hết, ngươi cứ như vậy mà chết đi thì ai báo thù cho Hỏa nhi, giữ được tính mạng đi rồi tính tiếp.
Bùi Hành Nghiễm đành cắn răng mà đứng dậy.
Lý Ngôn Khánh lại san ra một con chiến mã, giao cho Bùi Hành Nghiễm.
Sáng sớm, mưa trở nên tí tách.
Mưa cũng không lớn, thậm chí tưới lên thân người làm hóa giải mệt mỏi của mọi người. Lý Ngôn Khánh đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, gọi Tân Văn Lễ, ghé vào tai của hắn nhẹ giọng nói vài câu.
Tân Văn Lễ giật mình kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười.
- Ngôn Khánh, lão Tân đi đâu vậy?
Bùi Hành Nghiễm thấy Tân Văn Lễ không nóng lòng qua sông mà mang theo một đám người dọc theo Tế Thủy mà đi, cũng không biết là đi tới đâu.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Ngươi qua sông trước.
- Vậy còn ngươi?
Lý Ngôn Khánh trừng mắt cả giận:
- Ngươi đừng quan tâm tới ta, trước hết chiếu ứng cho mình thật tốt.
Bùi Hành Nghiễm lúc này cũng hơi sợ hãi Lý Ngôn Khánh, nói thật không phải là sợ mà là cảm kích pha lẫn kính trọng.
Đây chính là ân cứu mạng.
Hắn tuy không biết tại sao Lý Ngôn Khánh lại biết hắn bị tập kích nhưng mà từ Kim Đê quan tới Hắc Thạch phủ cũng tới hai trăm dặm lộ trình, mặc dù không thể nói là ngàn dặm tiếp viện nhưng Bùi Hành Nghiễm cũng cảm nhận được tình nghĩa nồng đậm kia.
Chỉ là Lý Ngôn Khánh xưng với hắn làm tỉ phu khiến hắn hơi khó chịu.
- Được, ta qua sông trước.
Bùi Hành Nghiễm ở trên ngựa chắp tay sau đó thúc ngựa lên trên cầu nổi.
Tuy nhiên sau khi hắn qua cầu nổi xong quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Ngôn Khánh cũng không theo mà suất lĩnh Kỳ Lân vệ ở bên bờ sông Tế thủy bày trận thế, hai bên là rừng núi sum xuê. Lý Ngôn Khánh cưỡi tượng long ra giữa đường, ba trăm kỳ lân vệ bày ra trận pháp hình mũi khoan, xem ra Lý Ngôn Khánh muốn cùng quân Ngôn Khánh quyết chiến một trận.
Người này điên rồi sao?
Bùi Hành Nghiễm giật mình mở to mắt không hiểu Lý Ngôn Khánh muốn làm gì.
Hắn vô ý thức sờ đại chùy của mình, tuy nhiên lại không có gì, Bùi Hành Nghiễm lúc này mới nhớ ra, hai thanhh đại chùy của hắn để lên trên người của Xích Hỏa long câu, vừa rồi Xích Hỏa Long câu chết, hắn vẫn chưa lấy ra.
Ngôn Khánh quay đầu ngựa muốn quay trở lại đầu sông bên kia.
Nhưng đúng lúc này, Địch Nhượng suất lĩnh quân Ngõa Cương đã đuổi tới.
Hắn dĩ nhiên không thể đem toàn bộ quân Ngõa Cương tới nhưng người đi theo cũng tới ba bốn nghìn.
Từ phía xa xa đã thấy Lý Ngôn Khánh cùng với 300 Kỳ Lân vệ lẳng lặng đứng trang nghiêm, ngăn ở giữa đường, mưa tí tách rơi xuống mặt đất, bị sức nóng làm cho bốc hơi bay lên không trung
Địch Nhượng hít sâu một hơi sau đó ghìm chặt chiến mã.
Hắn cầm đại thương trong tay từ từ tiến lên.
Trình Tri Tiết cùng Đan Hùng Tín cũng đuổi theo, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng hơi ngu ngơ, bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, Lý Ngôn Khánh rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì đây?
Đúng lúc đám người Địch Nhượng cảm thấy kỳ quái thì Lý Ngôn Khánh đã thúc ngựa tiến tới vài bước.
Hắn cưỡi trên long tử, từ trong làn sương mỏng tiến tới, lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
- Huỳnh Dương Lý vô địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng?
Lý Ngôn Khánh đột nhiên hét lớn.
Địch Nhượng khẽ giật mình, sau đó cất tiếng cười to:
- Lý Ngôn Khánh ngươi chẳng lẽ bị khùng rồi sao, những lời này phải là ta nói ra mới đúng, ha ha ha.
Không chỉ Địch Nhượng cười mà Đan Hùng Tín cũng cười ha hả.
Bọn họ nghĩ thầm, Lý Ngôn Khánh rõ ràng tới bước đường cùng nên muốn hù dọa bọn họ.
Ngược lại Trình Tri Tiết thì lộ vẻ ngưng trọng.
- Đại tướng quân....
Chưa đợi Trình Tri Tiết nói xong, đúng lúc này từ trong rừng truyền tới một thanh âm sấm rền:
- Huỳnh Dương Lý vô địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng?
Trình Tri Tiết đang cười đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt trở nên hoảng sợ.
- Đại tướng quân mau nhìn.
Chưa đợi hắn mở miệng, Địch Nhượng cũng quay đầu chỉ thấy ở đó có một đạo nhân mã, đứng đầu là một người mặc khôi giáp màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, tay cầm đại giáo, rõ ràng là Lý Ngôn Khánh.
- Huỳnh Dương, Lý Vô Địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng.
Lời nói còn chưa dứt, từ bên rừng cây bên kia lại xuất hiện một Lý Ngôn Khánh khác.
- Vương Bá Đương tại sao lại để cho Lý tặc chạy thoát?
- Đại tướng quân Lý tặc hung hãn không thể địch lại được.
Vương Bá Đương còn định nói tiếp thì Địch Nhượng đã quát mắng:
- Ngươi vậy mà cũng dám xưng là anh hùng, Lý tặc bất quá chỉ vài trăm người bên ta lên tới mấy vạn người, sao phải sợ hắn? Hừ, gia hỏa nhát gan, tránh qua một bên cho ta, chút nữa ta giết chết Lý tặc xong sẽ quay về hỏi tội ngươi.
Cử động lần này của Địch Nhượng có ý vũ nhục.
Vương Bá Đương khuôn mặt đỏ bừng, miệng ngập ngừng muốn giải thích nhưng bị Trình Tri Tiết ở bên cạnh khẽ ngăn cản, lời nói đã ra tới miện lien nuốt trở lại. Địch Nhượng cũng không để ý tới Vương Bá Đương, mà suất lĩnh đội ngũ đuổi theo.
Đan Hùng Tín dĩ nhiên không rớt xuống phía sau, cùng Địch Nhượng truy kích.
Trình Tri Tiết đi sau cùng hắn nhẹ giọng nói:
- Vương huynh đệ, đừng vội trách cứ đại tướng quân. Đại tướng quân mất đi chất nhi của mình trong lòng không thoải mái, ngươi ở lại thu dọn chiến trường, sau đó theo đại tướng quân xuất kích.
Vương Bá Đương cười cười một tiếng gật đầu đáp ứng.
Trình Tri Tiết nhìn nhìn Vương Bá Đương sau đó quay đầu giơ roi, đuổi theo nnn.
Vài trăm người mấy đội chiến mã của Lý Ngôn Khánh lao nhanh về phía trước.
Lần này Lý Ngôn Khánh chỉ dẫn theo 300 Kỳ Lân vệ, mà Tân Văn Lễ binh mã tuy nhiều một chút nhưng cũng chỉ 400-500 người, lúc này bọn họ biết rằng không thể lấy cứng đối cứng, vì vậy không thể không thúc ngựa rời đi.
Thế nhưng mà Địch Nhượng giống như giòi trong xương, ở đằng sau đuổi theo không bỏ.
Mắt thấy đã qua giờ dần, bầu trời đã dần sáng lên, Xích Hỏa Long Câu của Bùi Hành Nghiễm bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, sùi bọt mép mà té xuống, hóa ra từ hôm qua, Xích Hỏa Long Câu đã luân phiên khổ chiến, sớm không chịu nổi mệt mỏi.
Trước kia vẫn kiên trì chạy trốn nhưng hôm nay không chịu nổi nữa mà ngã xuống đất.
Bùi Hành Nghiễm không cam lòng ôm lấy Xích Hỏa Long câu mà khẽ gọi:
- Hỏa nhi, hỏa nhi.
Xích Hỏa Long câu hí dài một tiếng, không thở được nữa.
Lý Ngôn Khánh ghìm ngựa lại, nhìn bụi mù phía xa xa mà trầm giọng nói:
- Lão Hổ lúc này đừng làm bộ nữ nhi nữa, phỉ tặc sắp đuổi kịp chúng ta rồi, cần phải qua Tế Thủy mới an toàn.
- Thế nhưng mà....
- Không nhưng mà gì hết, ngươi cứ như vậy mà chết đi thì ai báo thù cho Hỏa nhi, giữ được tính mạng đi rồi tính tiếp.
Bùi Hành Nghiễm đành cắn răng mà đứng dậy.
Lý Ngôn Khánh lại san ra một con chiến mã, giao cho Bùi Hành Nghiễm.
Sáng sớm, mưa trở nên tí tách.
Mưa cũng không lớn, thậm chí tưới lên thân người làm hóa giải mệt mỏi của mọi người. Lý Ngôn Khánh đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, gọi Tân Văn Lễ, ghé vào tai của hắn nhẹ giọng nói vài câu.
Tân Văn Lễ giật mình kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười.
- Ngôn Khánh, lão Tân đi đâu vậy?
Bùi Hành Nghiễm thấy Tân Văn Lễ không nóng lòng qua sông mà mang theo một đám người dọc theo Tế Thủy mà đi, cũng không biết là đi tới đâu.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Ngươi qua sông trước.
- Vậy còn ngươi?
Lý Ngôn Khánh trừng mắt cả giận:
- Ngươi đừng quan tâm tới ta, trước hết chiếu ứng cho mình thật tốt.
Bùi Hành Nghiễm lúc này cũng hơi sợ hãi Lý Ngôn Khánh, nói thật không phải là sợ mà là cảm kích pha lẫn kính trọng.
Đây chính là ân cứu mạng.
Hắn tuy không biết tại sao Lý Ngôn Khánh lại biết hắn bị tập kích nhưng mà từ Kim Đê quan tới Hắc Thạch phủ cũng tới hai trăm dặm lộ trình, mặc dù không thể nói là ngàn dặm tiếp viện nhưng Bùi Hành Nghiễm cũng cảm nhận được tình nghĩa nồng đậm kia.
Chỉ là Lý Ngôn Khánh xưng với hắn làm tỉ phu khiến hắn hơi khó chịu.
- Được, ta qua sông trước.
Bùi Hành Nghiễm ở trên ngựa chắp tay sau đó thúc ngựa lên trên cầu nổi.
Tuy nhiên sau khi hắn qua cầu nổi xong quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Ngôn Khánh cũng không theo mà suất lĩnh Kỳ Lân vệ ở bên bờ sông Tế thủy bày trận thế, hai bên là rừng núi sum xuê. Lý Ngôn Khánh cưỡi tượng long ra giữa đường, ba trăm kỳ lân vệ bày ra trận pháp hình mũi khoan, xem ra Lý Ngôn Khánh muốn cùng quân Ngôn Khánh quyết chiến một trận.
Người này điên rồi sao?
Bùi Hành Nghiễm giật mình mở to mắt không hiểu Lý Ngôn Khánh muốn làm gì.
Hắn vô ý thức sờ đại chùy của mình, tuy nhiên lại không có gì, Bùi Hành Nghiễm lúc này mới nhớ ra, hai thanhh đại chùy của hắn để lên trên người của Xích Hỏa long câu, vừa rồi Xích Hỏa Long câu chết, hắn vẫn chưa lấy ra.
Ngôn Khánh quay đầu ngựa muốn quay trở lại đầu sông bên kia.
Nhưng đúng lúc này, Địch Nhượng suất lĩnh quân Ngõa Cương đã đuổi tới.
Hắn dĩ nhiên không thể đem toàn bộ quân Ngõa Cương tới nhưng người đi theo cũng tới ba bốn nghìn.
Từ phía xa xa đã thấy Lý Ngôn Khánh cùng với 300 Kỳ Lân vệ lẳng lặng đứng trang nghiêm, ngăn ở giữa đường, mưa tí tách rơi xuống mặt đất, bị sức nóng làm cho bốc hơi bay lên không trung
Địch Nhượng hít sâu một hơi sau đó ghìm chặt chiến mã.
Hắn cầm đại thương trong tay từ từ tiến lên.
Trình Tri Tiết cùng Đan Hùng Tín cũng đuổi theo, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng hơi ngu ngơ, bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, Lý Ngôn Khánh rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì đây?
Đúng lúc đám người Địch Nhượng cảm thấy kỳ quái thì Lý Ngôn Khánh đã thúc ngựa tiến tới vài bước.
Hắn cưỡi trên long tử, từ trong làn sương mỏng tiến tới, lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
- Huỳnh Dương Lý vô địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng?
Lý Ngôn Khánh đột nhiên hét lớn.
Địch Nhượng khẽ giật mình, sau đó cất tiếng cười to:
- Lý Ngôn Khánh ngươi chẳng lẽ bị khùng rồi sao, những lời này phải là ta nói ra mới đúng, ha ha ha.
Không chỉ Địch Nhượng cười mà Đan Hùng Tín cũng cười ha hả.
Bọn họ nghĩ thầm, Lý Ngôn Khánh rõ ràng tới bước đường cùng nên muốn hù dọa bọn họ.
Ngược lại Trình Tri Tiết thì lộ vẻ ngưng trọng.
- Đại tướng quân....
Chưa đợi Trình Tri Tiết nói xong, đúng lúc này từ trong rừng truyền tới một thanh âm sấm rền:
- Huỳnh Dương Lý vô địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng?
Trình Tri Tiết đang cười đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt trở nên hoảng sợ.
- Đại tướng quân mau nhìn.
Chưa đợi hắn mở miệng, Địch Nhượng cũng quay đầu chỉ thấy ở đó có một đạo nhân mã, đứng đầu là một người mặc khôi giáp màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, tay cầm đại giáo, rõ ràng là Lý Ngôn Khánh.
- Huỳnh Dương, Lý Vô Địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng.
Lời nói còn chưa dứt, từ bên rừng cây bên kia lại xuất hiện một Lý Ngôn Khánh khác.
/876
|