Lý Ngôn Khánh hơi biến sắc nhưng sau đó liền khôi phục lại vẻ bình thường.
- Rất tốt, nói hắn đi qua bên Tam Bảo lãnh thưởng, lão Thẩm ngươi đi nói với lão Tô, cho hắn lập tức chuẩn bị binh mã, tùy thời nhận mệnh.
Thẩm Quang gật đầu vội vàng rời đi.
Bùi Hành Nghiễm hiếu kỳ hỏi:
- Ngôn Khánh, hẳn là có phiền toái gì?
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Chỉ là một chút chuyện nhỏ, không đáng để lo. À vừa rồi chúng ta đã nói đến đoạn nào rồi? Tân đại ca, Ngõa Cương trại gần đây hoạt động rất mạnh sao?
Tân Văn Lễ và Trịnh Vi Thiện đều gật đầu.
- Ngõa Cương tặc hai tháng nay xuất hiện đâu chỉ là nhiều lần, mà quả thật rất hung hăng càn quấy.
Trình Tri Tiết, Đan Hùng Tín dưới trướng của Địch Nhượng rất khó giải quyết, hai người này đều là thượng tướng, võ nghệ không hề tầm thường mà ngõa cương tặc lên tới mấy nghìn người, thậm chí vạn người tấn công ta cùng với lão Trịnh vô cùng đau đàu, trước đây ta đã từng nói với lão Vệ, hi vọng Huỳnh Dương quận có thể hiệp trợ.
- Kỳ thật nếu đối phó với những tội phạm này không nương tay thì tự nhiên yên tĩnh.
Nhưng không hiểu tại sao quận trưởng không chịu đồng ý, hương dũng trong quận không cho phép xuất chiến chỉ tử thủ trong thành.
Kể từ đó, tổn thất tuy giảm bớt nhưng lại mất đi sĩ khí.
Không chỉ có thế rất nhiều du côn trong địa bàn cũng nhao nhao tham gia vào Ngõa Cương tặc, cứ thế này mãi ta sợ rằng Huỳnh Dương không an bình được sẽ bị Ngõa Cương tặc phá hoại.
Đối với bình luận về quận trưởng Huỳnh Dương quận Dương Khánh Lý Ngôn Khánh cũng biết một chút.
Người này tuy là tôn thất nhưng gan như chuột, mỗi lần thấy Ngõa Cương tặc xuất hiện thì ra một mệnh lệnh: Không được phép xuất chiến.
Dần dà, Huỳnh Dương quận không ít người gọi Dương Khánh là Dương lão chuột, ý nói người này gan như chuột.
Nhưng mà Lý Ngôn Khánh cũng không có biện pháp.
Luận tước vị người ta là tôn thất, luận quan chức người ta là quận trưởng còn là đô đốc Hà Nam, tiết chế quyền lực lục phủ, cũng may Dương Khánh không dùng loại quyền lực này cho nên quân phủ được an bình vô sự, nhưng như Tân Văn Lễ nói, cứ tiếp tục như vậy thì không phải là chuyện tốt, Ngôn Khánh cười khổ một tiếng chủ đề đột nhiên thay đổi:
- Nghe nói Lý Mật đã nương tựa Ngõa Cương.
- Đúng thế là chuyện của tháng trước.
Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nhắc nhở:
- Tân đại ca, Bùi lão hổ, hai người cần phải cẩn thận một chút.
Lý Mật này không phải giống như là Địch Nhượng, người này túc trí đa mưu, đảm lượng hơn người, ta lo lắng hắn sẽ có hành động với Kim Đê quan.
- Vậy thì tốt lắm, ta ở Ngưu Chử Khẩu đồng thời cũng là môn hộ của Huỳnh Dương.
Trong lịch sử Lý Mật đích thật là dùng Kim Đê quan làm trận xuất chiến đầu tiên của Ngõa Cương.
Bùi Hành Nghiễm nghe được thì cất tiếng cười to:
- Ngôn Khánh, ngươi đừng làm quá khí thế của bọn cướp lên.
- Lý Mật không đến thì thôi, nếu như hắn dám tới chỉ bằng binh mã ở Ngưu Chử khẩu của ta cũng đủ để đánh tan hắn.
Lý Ngôn Khánh lông mày nhăn lại:
- Lão Bùi, ngươi đừng có mà khinh địch.
Bùi Hành Nghiễm còn muốn nói tiếp nhưng Tân Văn Lễ đã cản lại:
- Lão hổ, Lý lang nói cũng không phải không có đạo lý, Lý Mật kia được Dương Tố coi trọng, cho thấy hắn nhất định là kỳ tài.
Ánh mắt Dương Tố đáng để tin cậy chúng ta không thể chủ quan.
Tân Văn Lễ đã mở miệng Bùi Hành Nghiễm tuy không phục nhưng không nói thêm gì nữa.
Lý Ngôn Khánh cũng biết bổn sự của Bùi Hành Nghiễm tuy lớn nhưng thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi không coi ai ra gì.
Hắn đã lớn như vậy chỉ sợ chưa từng biết cái gì gọi là thất bại, mặc dù Dương Quảng hai lần xuất chinh Cao Ly nhưng hắn chưa từng xuất chiến.
Mà thôi Tân Văn Lễ đã lưu ý, chắc hẳn không xảy ra vấn đề.
Lý Ngôn Khánh bưng chén rượu lên, bước tới bên cạnh Mạch Tử Trọng.
- Mạch Tử, ta có chuyện cần nhờ ngươi.
- Chuyện gì?
Lý Ngôn Khánh ở bên tai của Mạch Tử Trọng khẽ nhỏ nhẹ nói vài câu, Mạch Tử Trọng hai con mắt liền híp lại.
- Lý tướng quân nói thật chứ?
Lý Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Hiện nay người biết thân phận của ngươi không nhiều lắm, cho nên không khiến người khác chú ý.
- Ta muốn ngươi lên đường tiến về Hắc Thạch trước.
Mạch Tử Trọng lập tức đứng dậy:
- Việc này không thể chậm trễ, ta lập tức đi.
- Như thế thì phải nhờ vào ngươi rồi.
- Yên tâm, ta nhất định không để đám người kia đào tẩu.
- Mạch Tử, những người kia đều là tội phạm, ngươi mới tới Hắc Thạch phủ, đối với tình huống kia không quen thuộc ta sẽ để Tô Liệt và A Lăng đi giúp ngươi, ngươi cũng nên biết Tô Liệt là ái tướng tâm phúc của ta, phụ trách thống soái Kỳ Lân vệ, hắn đối với tình huống ở đây vô cùng quen thuộc, đi theo ngươi sẽ giúp ích rất lớn.
Mạch Tử Trọng nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.
- Ta đã sắp xếp hắn ở ngoài phủ, ngươi đi ra ngoài là gặp hắn.
Mạch Tử Trọng gật gật đầu mang theo Phí Thanh Nô cáo từ rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Phí Thanh Nô nhịn không được mà hỏi:
- Tướng quân, mạt tướng nghe nói Lý Ngôn Khánh này cùng với tướng quân có mối thù đoạt yêu, tại sao vừa rồi nhìn tình hình thì giống như không có khúc mắc gì?
Mạch Tử Trọng bước chân đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn lại hoa viên.
Hắn do dự một lát rồi trả lời:
- Ta cùng với Lý tướng quân bất quá cũng chỉ là khí phách tranh giành, hơn nữa lúc đó là ta không hiểu mọi chuyện.
- Hôm nay ta đã thành gia, nghĩ lại ân oán ngày xưa cũng đã sớm nhạt đi, chỉ là một số người vẫn thích lấy ra để trêu chọc mà thôi. Lý Ngôn Khánh có ân cứu mạng ta, ,ta há có thể lấy oán báo ân, kỳ thật cừu hận đó ta không còn để trong lòng nữa.
- Thanh Nô ngươi về sau phải cẩn thận với Lý tướng quân, cần phải tôn kính đầy đủ, thủ đoạn của người này ta và ngươi không thể bằng được.
Phí Thanh Nô gãi gãi gật nhẹ đầu.
Đêm khuya lúc này tiệc rượu đã tàn.
Đám người Bùi Hành Nghiễm đã uống say mà sớm nằm ngủ.
Ngày sáng mai bọn họ phải đường ai nấy đi, Trương Quý Tuần lúc này cũng đã say sớm trở lại phòng trọ nghỉ ngơi.
Mục đích đến đây của hắn lần ngày là thay Trương Trọng Kiên đưa một phong thư cho Lý Ngôn Khánh.
Về phần Lý Ngôn Khánh trả lời thế nào không quan trọng đối với hắn, dù sao nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Hiện tại hắn đang suy nghĩ, Ky sơn và Hắc Thạch phủ nối liền lẫn nhau, mà lực lượng ở Hắc Thạch phủ lại hùng hậu hơn Ky sơn rất nhiều nếu như có Lý Ngôn Khánh ủng hộ tương lai nhất định sẽ có ích.
Cho nên hắn nghĩ cách tăng thêm quan hệ, ở lại uống rượu.
Tuy nhiên nhìn thấy Lý Ngôn Khánh và Bùi Hành Nghiễm bọn họ xưng huynh gọi đệ hắn biết lần này mình ở lại tuyệt đối không sai.
Theo như lời của Trương Trọng Kiên thì Lý Ngôn Khánh này không hề đơn giản.
Tất cả mọi người đều đã ngủ, Lý Ngôn Khánh uống một chén canh giải rượu sau đó ngồi ở cửa hiên nhìn mưa rơi tí tách.
- Thiếu gia Vương tiên sinh đã đến.
Mao Tiểu Niệm nhẹ chân đi tới bên cạnh của Lý Ngôn Khánh.
- Cho mời.
- Rất tốt, nói hắn đi qua bên Tam Bảo lãnh thưởng, lão Thẩm ngươi đi nói với lão Tô, cho hắn lập tức chuẩn bị binh mã, tùy thời nhận mệnh.
Thẩm Quang gật đầu vội vàng rời đi.
Bùi Hành Nghiễm hiếu kỳ hỏi:
- Ngôn Khánh, hẳn là có phiền toái gì?
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Chỉ là một chút chuyện nhỏ, không đáng để lo. À vừa rồi chúng ta đã nói đến đoạn nào rồi? Tân đại ca, Ngõa Cương trại gần đây hoạt động rất mạnh sao?
Tân Văn Lễ và Trịnh Vi Thiện đều gật đầu.
- Ngõa Cương tặc hai tháng nay xuất hiện đâu chỉ là nhiều lần, mà quả thật rất hung hăng càn quấy.
Trình Tri Tiết, Đan Hùng Tín dưới trướng của Địch Nhượng rất khó giải quyết, hai người này đều là thượng tướng, võ nghệ không hề tầm thường mà ngõa cương tặc lên tới mấy nghìn người, thậm chí vạn người tấn công ta cùng với lão Trịnh vô cùng đau đàu, trước đây ta đã từng nói với lão Vệ, hi vọng Huỳnh Dương quận có thể hiệp trợ.
- Kỳ thật nếu đối phó với những tội phạm này không nương tay thì tự nhiên yên tĩnh.
Nhưng không hiểu tại sao quận trưởng không chịu đồng ý, hương dũng trong quận không cho phép xuất chiến chỉ tử thủ trong thành.
Kể từ đó, tổn thất tuy giảm bớt nhưng lại mất đi sĩ khí.
Không chỉ có thế rất nhiều du côn trong địa bàn cũng nhao nhao tham gia vào Ngõa Cương tặc, cứ thế này mãi ta sợ rằng Huỳnh Dương không an bình được sẽ bị Ngõa Cương tặc phá hoại.
Đối với bình luận về quận trưởng Huỳnh Dương quận Dương Khánh Lý Ngôn Khánh cũng biết một chút.
Người này tuy là tôn thất nhưng gan như chuột, mỗi lần thấy Ngõa Cương tặc xuất hiện thì ra một mệnh lệnh: Không được phép xuất chiến.
Dần dà, Huỳnh Dương quận không ít người gọi Dương Khánh là Dương lão chuột, ý nói người này gan như chuột.
Nhưng mà Lý Ngôn Khánh cũng không có biện pháp.
Luận tước vị người ta là tôn thất, luận quan chức người ta là quận trưởng còn là đô đốc Hà Nam, tiết chế quyền lực lục phủ, cũng may Dương Khánh không dùng loại quyền lực này cho nên quân phủ được an bình vô sự, nhưng như Tân Văn Lễ nói, cứ tiếp tục như vậy thì không phải là chuyện tốt, Ngôn Khánh cười khổ một tiếng chủ đề đột nhiên thay đổi:
- Nghe nói Lý Mật đã nương tựa Ngõa Cương.
- Đúng thế là chuyện của tháng trước.
Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nhắc nhở:
- Tân đại ca, Bùi lão hổ, hai người cần phải cẩn thận một chút.
Lý Mật này không phải giống như là Địch Nhượng, người này túc trí đa mưu, đảm lượng hơn người, ta lo lắng hắn sẽ có hành động với Kim Đê quan.
- Vậy thì tốt lắm, ta ở Ngưu Chử Khẩu đồng thời cũng là môn hộ của Huỳnh Dương.
Trong lịch sử Lý Mật đích thật là dùng Kim Đê quan làm trận xuất chiến đầu tiên của Ngõa Cương.
Bùi Hành Nghiễm nghe được thì cất tiếng cười to:
- Ngôn Khánh, ngươi đừng làm quá khí thế của bọn cướp lên.
- Lý Mật không đến thì thôi, nếu như hắn dám tới chỉ bằng binh mã ở Ngưu Chử khẩu của ta cũng đủ để đánh tan hắn.
Lý Ngôn Khánh lông mày nhăn lại:
- Lão Bùi, ngươi đừng có mà khinh địch.
Bùi Hành Nghiễm còn muốn nói tiếp nhưng Tân Văn Lễ đã cản lại:
- Lão hổ, Lý lang nói cũng không phải không có đạo lý, Lý Mật kia được Dương Tố coi trọng, cho thấy hắn nhất định là kỳ tài.
Ánh mắt Dương Tố đáng để tin cậy chúng ta không thể chủ quan.
Tân Văn Lễ đã mở miệng Bùi Hành Nghiễm tuy không phục nhưng không nói thêm gì nữa.
Lý Ngôn Khánh cũng biết bổn sự của Bùi Hành Nghiễm tuy lớn nhưng thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi không coi ai ra gì.
Hắn đã lớn như vậy chỉ sợ chưa từng biết cái gì gọi là thất bại, mặc dù Dương Quảng hai lần xuất chinh Cao Ly nhưng hắn chưa từng xuất chiến.
Mà thôi Tân Văn Lễ đã lưu ý, chắc hẳn không xảy ra vấn đề.
Lý Ngôn Khánh bưng chén rượu lên, bước tới bên cạnh Mạch Tử Trọng.
- Mạch Tử, ta có chuyện cần nhờ ngươi.
- Chuyện gì?
Lý Ngôn Khánh ở bên tai của Mạch Tử Trọng khẽ nhỏ nhẹ nói vài câu, Mạch Tử Trọng hai con mắt liền híp lại.
- Lý tướng quân nói thật chứ?
Lý Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Hiện nay người biết thân phận của ngươi không nhiều lắm, cho nên không khiến người khác chú ý.
- Ta muốn ngươi lên đường tiến về Hắc Thạch trước.
Mạch Tử Trọng lập tức đứng dậy:
- Việc này không thể chậm trễ, ta lập tức đi.
- Như thế thì phải nhờ vào ngươi rồi.
- Yên tâm, ta nhất định không để đám người kia đào tẩu.
- Mạch Tử, những người kia đều là tội phạm, ngươi mới tới Hắc Thạch phủ, đối với tình huống kia không quen thuộc ta sẽ để Tô Liệt và A Lăng đi giúp ngươi, ngươi cũng nên biết Tô Liệt là ái tướng tâm phúc của ta, phụ trách thống soái Kỳ Lân vệ, hắn đối với tình huống ở đây vô cùng quen thuộc, đi theo ngươi sẽ giúp ích rất lớn.
Mạch Tử Trọng nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.
- Ta đã sắp xếp hắn ở ngoài phủ, ngươi đi ra ngoài là gặp hắn.
Mạch Tử Trọng gật gật đầu mang theo Phí Thanh Nô cáo từ rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Phí Thanh Nô nhịn không được mà hỏi:
- Tướng quân, mạt tướng nghe nói Lý Ngôn Khánh này cùng với tướng quân có mối thù đoạt yêu, tại sao vừa rồi nhìn tình hình thì giống như không có khúc mắc gì?
Mạch Tử Trọng bước chân đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn lại hoa viên.
Hắn do dự một lát rồi trả lời:
- Ta cùng với Lý tướng quân bất quá cũng chỉ là khí phách tranh giành, hơn nữa lúc đó là ta không hiểu mọi chuyện.
- Hôm nay ta đã thành gia, nghĩ lại ân oán ngày xưa cũng đã sớm nhạt đi, chỉ là một số người vẫn thích lấy ra để trêu chọc mà thôi. Lý Ngôn Khánh có ân cứu mạng ta, ,ta há có thể lấy oán báo ân, kỳ thật cừu hận đó ta không còn để trong lòng nữa.
- Thanh Nô ngươi về sau phải cẩn thận với Lý tướng quân, cần phải tôn kính đầy đủ, thủ đoạn của người này ta và ngươi không thể bằng được.
Phí Thanh Nô gãi gãi gật nhẹ đầu.
Đêm khuya lúc này tiệc rượu đã tàn.
Đám người Bùi Hành Nghiễm đã uống say mà sớm nằm ngủ.
Ngày sáng mai bọn họ phải đường ai nấy đi, Trương Quý Tuần lúc này cũng đã say sớm trở lại phòng trọ nghỉ ngơi.
Mục đích đến đây của hắn lần ngày là thay Trương Trọng Kiên đưa một phong thư cho Lý Ngôn Khánh.
Về phần Lý Ngôn Khánh trả lời thế nào không quan trọng đối với hắn, dù sao nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Hiện tại hắn đang suy nghĩ, Ky sơn và Hắc Thạch phủ nối liền lẫn nhau, mà lực lượng ở Hắc Thạch phủ lại hùng hậu hơn Ky sơn rất nhiều nếu như có Lý Ngôn Khánh ủng hộ tương lai nhất định sẽ có ích.
Cho nên hắn nghĩ cách tăng thêm quan hệ, ở lại uống rượu.
Tuy nhiên nhìn thấy Lý Ngôn Khánh và Bùi Hành Nghiễm bọn họ xưng huynh gọi đệ hắn biết lần này mình ở lại tuyệt đối không sai.
Theo như lời của Trương Trọng Kiên thì Lý Ngôn Khánh này không hề đơn giản.
Tất cả mọi người đều đã ngủ, Lý Ngôn Khánh uống một chén canh giải rượu sau đó ngồi ở cửa hiên nhìn mưa rơi tí tách.
- Thiếu gia Vương tiên sinh đã đến.
Mao Tiểu Niệm nhẹ chân đi tới bên cạnh của Lý Ngôn Khánh.
- Cho mời.
/876
|