Đúng lúc đạo phỉ đang bộc phát, Từ Thế Tích trong hai năm ngắn ngủi đã được thăng làm huyện chính Quản thành.
Ai ngờ vừa làm huyện chính không lâu thì gặp tao ngộ Dương Huyền Cảm làm loạn, có công giữ Quản thành, thu hồi đất đai, cuối cùng vị trí huyện chính ngồi chưa vững đã bị điều đi giữ chức ưng dương lang tướng.
Điều này khiến cho Từ Cái cao hứng không thôi.
Ưng Dương phủ đồng đẳng với Phiêu kỵ tướng quân thời nhà Tùy.
Đại Nghiệp năm thứ ba, Tùy Đế sửa Phiêu Kỵ phủ thành Ưng Dương phủ. Đem Phiêu Kỵ lang tướng trở thành Ưng Dương lang tướng. Xa Kỵ tướng quân trở thành Ưng Kích lang tướng.
Ưng Kích lang tướng so với Ưng Dương lang tướng thì thấp hơn nửa phẩm, lệ thuộc sự quản lý của Vệ phủ, không quyền không thế.
La Khẩu chính là ở phía Tây Nam Củng huyện, phía Nam Quang Đông Hắc Thạch, phía Tây Nam của Bách Hoa Cốc.
Đây là một bến thuyền vô cùng trọng yếu trong vận chuyển đường thủy, ảnh hưởng tới tận Hắc Thạch Quan. Từ Thế Tích đảm nhiệm chức lang tướng ở nơi này tuy rằng phẩm trật hơi thấp nhưng tiền đồ sau này rất rọng lớn. Trịnh Nhân Cơ lúc này cũng không dám kéo dài, cấp thiết xử lý hôn sự của Từ Thế Tích, trong mắt của hắn xem ra, Trịnh gia hiện tại nguyên khí đại thương, cần phải có lực lượng bổ sung, Từ Thế Tích chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Tuy nhiên đây chỉ là nghi thức đính hôn.
Còn chính thức thành thân thì phải chờ ngày tốt.
Trịnh Lệ Châu hôm nay tròn mười bốn tuổi, duyên dáng yêu kiều, nhưng hơi ngây thơ.
Cộng thêm nàng lớn lên cùng với Từ Thế Tích nên cũng không có bất mãn gì, Ngôn Khánh ở trong tiệc rượu nhìn Từ Thế Tích lộ vẻ thoải mái, hắn vui vẻ với hảo huynh đệ này của mình một phen rồi trở về Củng huyện. Tuy nhiên Từ Thế Tích lại giữ lại hắn.
Cộng thêm nàng lớn lên cùng với Từ Thế Tích nên cũng không có bất mãn gì, Ngôn Khánh ở trong tiệc rượu nhìn Từ Thế Tích lộ vẻ thoải mái, hắn vui vẻ với hảo huynh đệ này của mình một phen rồi trở về Củng huyện. Từ Thế Tích muốn giữ Ngôn Khánh lại ở thêm hai ngày.
- Lão Tiết mấy ngày nay đã tới rồi, ta phải trở về chuẩn bị một chút.
Lại nói, khoảng cách từ La Khẩu tới Củng huyện so với Huỳnh Dương còn gần hơn, ngươi nau sau tới nhận chức nhất định phải đi qua Củng huyện đến đó chúng ta tụ hợp cũng không muộn.
- Ngôn Khánh, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi lập nên Thánh Hiền chú này rốt cuộc là có mục đích gì?
Từ Thế Tích nghiêm túc hỏi:
- Ta nghe nói không ít người rục rịch muốn dựa vào quan hệ mà muốn đem tổ tiên của bọn họ xếp vào trong Thánh Hiền chú.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Việc này lão Tiết chủ trương ta quản không được nhiều.
- Ta nói thiệt luôn cho ngươi biết, hiện tại là cầu tài, còn mục đích thực sự thì đợi khi quyển sách chấm dứt ta sẽ có chủ trương.
Ngôn Khánh lúc mở Kỳ Lân quán, hắn suy ngẫm tu biên sách hay làm cái gì khác hắn không có đủ bổn sự và năng lực, kết quả hiện ra chủ ý Thánh Hiền chú này, hiện tại phải biết rằng, Kỳ Lân quán tổn hao rất nhiều, nếu như không có phòng ngừa chu đáo sẽ không tiếp tục được.
Tuy nói rằng Lý Ngôn Khánh cùng với Trương Trọng Kiên có hợp tác nhưng thu nhập không cách nào có thể duy trì được Kỳ Lân quán.
Tiên hiền từ xưa tới nay không ít, nhưng gian vọng cũng không ít, trong thời kỳ xuân thu chiến quốc, không ít người bề ngoài thì tốt nhưng bên trong thì xấu xa, phẩm tính tệ hại. Hà Đông tứ gia, Sơn Động thập lục gia, những gia tộc quyền thế này, ai có thể đảm bảo rằng mình hoàn toàn trong sạch?
Trong sử sách tuy người lưu danh không ít, nhưng có ai dám nói một câu: Nhà của ta hoàn toàn trong sạch.
Ngôn Khánh sau khi nghĩ ra ý tưởng này khiến cho Vương Hoàng trầm trồ khen ngợi.
Mà Lý Ngôn Khánh cũng không cần giấu diếm Từ Thế Tích.
Thậm chí cũng không hề giấu diếm Tiết Thu.... Cũng may Tiết Thu không phải là một người hủ nho, cha của hắn là Tiết Đạo Hành sau khi bị giết, trong lòng Tiết Thu thủy chung vẫn có một oán khí, hận đời, loại chuyện này hắn giơ hai tay đồng ý.
Từ Thế Tích nghe xong chỉ vào mũi Lý Ngôn Khánh, run giọng nói:
- Ngôn Khánh ngươi thật là xấu xa.
Lý Ngôn Khánh cười hắc hắc không ngừng, Từ Thế Tích cũng không ngừng cười trộm xem.
- Từ đại ca, Ngôn Khánh đại ca hai người cười gì vậy?
Đúng lúc này Trịnh Hoành Nghị xuất hiện, khuôn mặt của hắn khó hiểu nhìn hai người.
- À không có gì, chỉ là vừa rồi lão Từ cùng với Lệ Châu đính hôn, không biết sau này phải xưng hô thế nào với đệ? Luận niên kỷ hắn là huynh trưởng nhưng luận bối phận hắn là em rể, vừa rồi nói đến chuyện này trong lòng hắn rất vui vẻ nên ở đây cười trộm.
- Con mẹ nó, ngươi mới vì chuyện này mà cười á...
Từ Thế Tích bị Ngôn Khánh nói cho mặt đỏ bừng mà thở hổn hển.
Trịnh Hoành Nghị gãi gãi đầu, hắn cũng không biết chuyện này có thể buồn cười ở chỗ nào?
Tuy nhiên hai vị đại ca ở chỗ này cười, nhất định là có thể cười, nghĩ tới đây Trịnh Hoành Nghị không nhịn được nữa cười rộ lên.
Từ Thế Tích đỏ mặt.
- Đúng rồi, ngươi quyết định rồi sao?
Từ Thế Tích đột nhiên nhìn Trịnh Hoành Nghị mà hỏi:
- Bá phụ....
- Còn gọi là bá phụ? Gọi là cha đi.
Lý Ngôn Khánh bên cạnh cười trộm.
Từ Thế Tích tức giận dồn khí vào đan điền, đưa ngón tay chỉ vào Lý Ngôn Khánh:
- Ngươi mau lăn đi.
Lý Ngôn Khánh lúc này mới dùng tư thái đứng đắn đứng bên cạnh Trịnh Hoành Nghị khuôn mặt có phần đỏ bừng có phần nhăn nhó.
- Hoành Nghị đệ quyết định chuyện gì rồi sao?
- À, cha của hắn chuẩn bị cho hắn một mối hôn sự, không ngờ lại là người này... ha ha, hình như ngươi cũng quen biết, là muội tử của Phùng Trí Đại có đúng không? Tên gọi là gì ta không nhớ, nhưng năm sau chuẩn bị phái người cầu thân.
- Phùng Vinh?
Trịnh Hoành Nghị nhăn nhó gật đầu.
- Đệ cũng đã biết nàng....
Ngôn Khánh biết rõ, Phùng Vinh trên danh nghĩa là muội tử của Phùng Trí Đại nhưng thực tế là người khác gửi vào Phùng gia nuôi dưỡng, tuy không biết phụ thân của nàng là ai nhưng xem thân phận mẫu thân của nàng thì cũng không phải là đại phiệt nhà cao cửa rộng, liệu Trịnh Nhân Cơ có đồng ý không?
Tuy nhiên lời nói vừa ra đến miệng Lý Ngôn Khánh lại nuốt vào trong bụng.
Trịnh Hoành Nghị đã thích người ta, người bên ngoài có nói gì cũng vô dụng.
Loại tình cảm này ai cũng không nói rõ, hắn ở trên người cũng đang vướng bận, có tư cách gì khuyên bảo người ta.
Ai ngờ vừa làm huyện chính không lâu thì gặp tao ngộ Dương Huyền Cảm làm loạn, có công giữ Quản thành, thu hồi đất đai, cuối cùng vị trí huyện chính ngồi chưa vững đã bị điều đi giữ chức ưng dương lang tướng.
Điều này khiến cho Từ Cái cao hứng không thôi.
Ưng Dương phủ đồng đẳng với Phiêu kỵ tướng quân thời nhà Tùy.
Đại Nghiệp năm thứ ba, Tùy Đế sửa Phiêu Kỵ phủ thành Ưng Dương phủ. Đem Phiêu Kỵ lang tướng trở thành Ưng Dương lang tướng. Xa Kỵ tướng quân trở thành Ưng Kích lang tướng.
Ưng Kích lang tướng so với Ưng Dương lang tướng thì thấp hơn nửa phẩm, lệ thuộc sự quản lý của Vệ phủ, không quyền không thế.
La Khẩu chính là ở phía Tây Nam Củng huyện, phía Nam Quang Đông Hắc Thạch, phía Tây Nam của Bách Hoa Cốc.
Đây là một bến thuyền vô cùng trọng yếu trong vận chuyển đường thủy, ảnh hưởng tới tận Hắc Thạch Quan. Từ Thế Tích đảm nhiệm chức lang tướng ở nơi này tuy rằng phẩm trật hơi thấp nhưng tiền đồ sau này rất rọng lớn. Trịnh Nhân Cơ lúc này cũng không dám kéo dài, cấp thiết xử lý hôn sự của Từ Thế Tích, trong mắt của hắn xem ra, Trịnh gia hiện tại nguyên khí đại thương, cần phải có lực lượng bổ sung, Từ Thế Tích chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Tuy nhiên đây chỉ là nghi thức đính hôn.
Còn chính thức thành thân thì phải chờ ngày tốt.
Trịnh Lệ Châu hôm nay tròn mười bốn tuổi, duyên dáng yêu kiều, nhưng hơi ngây thơ.
Cộng thêm nàng lớn lên cùng với Từ Thế Tích nên cũng không có bất mãn gì, Ngôn Khánh ở trong tiệc rượu nhìn Từ Thế Tích lộ vẻ thoải mái, hắn vui vẻ với hảo huynh đệ này của mình một phen rồi trở về Củng huyện. Tuy nhiên Từ Thế Tích lại giữ lại hắn.
Cộng thêm nàng lớn lên cùng với Từ Thế Tích nên cũng không có bất mãn gì, Ngôn Khánh ở trong tiệc rượu nhìn Từ Thế Tích lộ vẻ thoải mái, hắn vui vẻ với hảo huynh đệ này của mình một phen rồi trở về Củng huyện. Từ Thế Tích muốn giữ Ngôn Khánh lại ở thêm hai ngày.
- Lão Tiết mấy ngày nay đã tới rồi, ta phải trở về chuẩn bị một chút.
Lại nói, khoảng cách từ La Khẩu tới Củng huyện so với Huỳnh Dương còn gần hơn, ngươi nau sau tới nhận chức nhất định phải đi qua Củng huyện đến đó chúng ta tụ hợp cũng không muộn.
- Ngôn Khánh, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi lập nên Thánh Hiền chú này rốt cuộc là có mục đích gì?
Từ Thế Tích nghiêm túc hỏi:
- Ta nghe nói không ít người rục rịch muốn dựa vào quan hệ mà muốn đem tổ tiên của bọn họ xếp vào trong Thánh Hiền chú.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Việc này lão Tiết chủ trương ta quản không được nhiều.
- Ta nói thiệt luôn cho ngươi biết, hiện tại là cầu tài, còn mục đích thực sự thì đợi khi quyển sách chấm dứt ta sẽ có chủ trương.
Ngôn Khánh lúc mở Kỳ Lân quán, hắn suy ngẫm tu biên sách hay làm cái gì khác hắn không có đủ bổn sự và năng lực, kết quả hiện ra chủ ý Thánh Hiền chú này, hiện tại phải biết rằng, Kỳ Lân quán tổn hao rất nhiều, nếu như không có phòng ngừa chu đáo sẽ không tiếp tục được.
Tuy nói rằng Lý Ngôn Khánh cùng với Trương Trọng Kiên có hợp tác nhưng thu nhập không cách nào có thể duy trì được Kỳ Lân quán.
Tiên hiền từ xưa tới nay không ít, nhưng gian vọng cũng không ít, trong thời kỳ xuân thu chiến quốc, không ít người bề ngoài thì tốt nhưng bên trong thì xấu xa, phẩm tính tệ hại. Hà Đông tứ gia, Sơn Động thập lục gia, những gia tộc quyền thế này, ai có thể đảm bảo rằng mình hoàn toàn trong sạch?
Trong sử sách tuy người lưu danh không ít, nhưng có ai dám nói một câu: Nhà của ta hoàn toàn trong sạch.
Ngôn Khánh sau khi nghĩ ra ý tưởng này khiến cho Vương Hoàng trầm trồ khen ngợi.
Mà Lý Ngôn Khánh cũng không cần giấu diếm Từ Thế Tích.
Thậm chí cũng không hề giấu diếm Tiết Thu.... Cũng may Tiết Thu không phải là một người hủ nho, cha của hắn là Tiết Đạo Hành sau khi bị giết, trong lòng Tiết Thu thủy chung vẫn có một oán khí, hận đời, loại chuyện này hắn giơ hai tay đồng ý.
Từ Thế Tích nghe xong chỉ vào mũi Lý Ngôn Khánh, run giọng nói:
- Ngôn Khánh ngươi thật là xấu xa.
Lý Ngôn Khánh cười hắc hắc không ngừng, Từ Thế Tích cũng không ngừng cười trộm xem.
- Từ đại ca, Ngôn Khánh đại ca hai người cười gì vậy?
Đúng lúc này Trịnh Hoành Nghị xuất hiện, khuôn mặt của hắn khó hiểu nhìn hai người.
- À không có gì, chỉ là vừa rồi lão Từ cùng với Lệ Châu đính hôn, không biết sau này phải xưng hô thế nào với đệ? Luận niên kỷ hắn là huynh trưởng nhưng luận bối phận hắn là em rể, vừa rồi nói đến chuyện này trong lòng hắn rất vui vẻ nên ở đây cười trộm.
- Con mẹ nó, ngươi mới vì chuyện này mà cười á...
Từ Thế Tích bị Ngôn Khánh nói cho mặt đỏ bừng mà thở hổn hển.
Trịnh Hoành Nghị gãi gãi đầu, hắn cũng không biết chuyện này có thể buồn cười ở chỗ nào?
Tuy nhiên hai vị đại ca ở chỗ này cười, nhất định là có thể cười, nghĩ tới đây Trịnh Hoành Nghị không nhịn được nữa cười rộ lên.
Từ Thế Tích đỏ mặt.
- Đúng rồi, ngươi quyết định rồi sao?
Từ Thế Tích đột nhiên nhìn Trịnh Hoành Nghị mà hỏi:
- Bá phụ....
- Còn gọi là bá phụ? Gọi là cha đi.
Lý Ngôn Khánh bên cạnh cười trộm.
Từ Thế Tích tức giận dồn khí vào đan điền, đưa ngón tay chỉ vào Lý Ngôn Khánh:
- Ngươi mau lăn đi.
Lý Ngôn Khánh lúc này mới dùng tư thái đứng đắn đứng bên cạnh Trịnh Hoành Nghị khuôn mặt có phần đỏ bừng có phần nhăn nhó.
- Hoành Nghị đệ quyết định chuyện gì rồi sao?
- À, cha của hắn chuẩn bị cho hắn một mối hôn sự, không ngờ lại là người này... ha ha, hình như ngươi cũng quen biết, là muội tử của Phùng Trí Đại có đúng không? Tên gọi là gì ta không nhớ, nhưng năm sau chuẩn bị phái người cầu thân.
- Phùng Vinh?
Trịnh Hoành Nghị nhăn nhó gật đầu.
- Đệ cũng đã biết nàng....
Ngôn Khánh biết rõ, Phùng Vinh trên danh nghĩa là muội tử của Phùng Trí Đại nhưng thực tế là người khác gửi vào Phùng gia nuôi dưỡng, tuy không biết phụ thân của nàng là ai nhưng xem thân phận mẫu thân của nàng thì cũng không phải là đại phiệt nhà cao cửa rộng, liệu Trịnh Nhân Cơ có đồng ý không?
Tuy nhiên lời nói vừa ra đến miệng Lý Ngôn Khánh lại nuốt vào trong bụng.
Trịnh Hoành Nghị đã thích người ta, người bên ngoài có nói gì cũng vô dụng.
Loại tình cảm này ai cũng không nói rõ, hắn ở trên người cũng đang vướng bận, có tư cách gì khuyên bảo người ta.
/876
|