Ông nghiêm nghị quát:
- Mấy tên tiểu tử này còn không mau cút về cho ta, nếu không chớ trách ta cho ăn roi.
Địa vị thầy giáo ở học xá rất cao, mặc dù đám thiếu niên này đều to gan lớn mật nhưng nếu kháng cự lại thầy giáo chính là đại nghịch bất đạo, tội danh này đánh chết cũng được.
Các thiếu niên kia nhìn Lý Cơ sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngươi chờ đó.
Nói xong, mấy thiếu niên đỡ thiếu niên bị Trịnh Ngôn Khánh đánh bắt đầu rời khỏi tiểu viện.
Trịnh Ngôn Khánh cười lạnh nói:
- Các ngươi cứ tùy thời đến thỉnh giáo.
- Hai người các ngươi còn khong mau cút cho ta, không muốn ta mời đi chứ?
Lý Cơ gầm lên giận dữ, Ngôn Khánh sợ tới lè lưỡi, hắn cũng không dám dừng lại liền lôi kéo Đậu Phụng Tiết đi vào trong phòng học.
- Đứa nhỏ này còn ngại chuyện của mình không đủ nhiều hay sao?
Lúc đi qua bên cạnh Lý Cơ, Ngôn Khánh loáng thoáng nghe được lời trách cứ.
Trong lòng của hắn tràn ngập ấm áp, hướng về phía Lý Cơ mà thi lễ một cái, sau đó cũng không nói gì thêm mà chạy vào bên trong phòng.
- Cám ơn ngươi.
Đậu Phụng Tiết ngồi xuống bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh quay đầu thấp giọng nói:
- Chỉ là ngươi nên cẩn thận một chút, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Hừ, binh tới thì tướng đỡ, nước tới thì tường ngăn... được rồi lắng nghe giảng đi.
Lúc này, Lý Cơ đã vào lớp học, bày bài giảng ra trước mặt.
Việc học ở trong thôn cũng không phải là chiếm dụng thời gian cả ngày.
Bởi vì học sinh ở trong thôn còn phải trợ giúp làm việc trong nhà, trừ phi là gia cảnh đặc biệt tốt.
Cho nên sau khi tới buổi trưa, Lý Cơ một lần nữa lưu lại Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh, buổi sáng con nói con cùng Nhan Trứu đánh cược, là kể chuyện xem ai được mọi người tán thành hơn, có phải không?
Xem ra sắc mặt ngưng trọng của Lý Cơ cũng giảm bớt hơn nhiều rồi.
Ngôn Khánh gật đầu:
- Tiên sinh, đúng là như vậy.
- Thoạt nhìn ngươi có vẻ như là đang gài bẫy Nhan tiên sinh.
Lý Cơ thu thập thư án lại rồi trầm giọng nói:
- Vậy ngươi nói một chút xem, ngươi định làm sao để thắng Nhan Trứu?
- Tiên sinh có thể nghe đệ tử giải thích một chút.
- Có thể!
Trịnh Ngôn Khánh vì vậy thu tâm tình lại, đem chuyện đào viên kết nghĩa trước kia nói cho Từ Thế Tích nói lại trước mặt của Lý Cơ một lần.
Ngay từ đầu sắc mặt của Lý Cơ đã khó nhìn.
Nhưng thời gian trôi qua, lông mày của ông cũ giãn ra, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ tay
- Thiên hạ đại thế, hợp lâu tất phải phân, Ngôn Khánh những lời này của ngươi nghe tuy không có gì nhưng nhắc lại mang rất nhiều dư vị, chỉ là gan của ngươi thật là quá lớn, thời kỳ tam quốc, Lưu Bị khi nào kết nghĩa đào viên với Quan Vũ và Trương Phi?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Trước kia nghe vú em kể chuyện, cảm giác của đệ tử rất không thú vị.
Nhưng về sau vú em thay đổi một số tình tiết, gia nhập thêm đó thì đệ tử thấy ngủ rất ngon, vú em nói, tiểu thuyết này thời cổ người ta dùng để thuyết phục người khác, thường xuyên lấy đó làm ngụ, dẫn chứng lịch sử, mượn truyền thuyết, cho gia tăng sức thuyết phục. Tuy nhiên đây chỉ là một con đường nhỏ.
Lý Cơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó hắn nhẹ giọng khen:
- Vị vú em này thật không đơn giản, thời xuân thu chiến quốc mọi người dùng phương thức đó, chỉ là theo lời nói của Trang Tử thì đây chỉ là một con đường nhỏ, tiêu khiển thì có thể chứ khó có thành tựu.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng thầm nhủ:
- Chỉ sợ ông không biết, con đường nhỏ này về sau đã trở thành đại đạo.
- Vị vú em kia tên là gì?
- Từ Di, chỉ là bà ấy năm ngoái đã mang con rời khỏi Huỳnh Dương.
Lý Cơ không có nghi ngờ, Trịnh Ngôn Khánh cũng dùng cách này nói dối hắn. Trong lòng Lý Cơ thầm tiếc nuối nói:
- Nữ tử hiếm thấy, đáng tiếc là không gặp được.
Là may mắn không gặp được nếu không làm sao ta có thể bịa chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh thầm nghĩ.
- Nói như vậy, vú em kia chính là người bắt đầu lập tiểu thuyết.
- Đúng thế.
Lý Cơ nói:
- Nếu như nói về nghiên cứu tiểu thuyết thì cho dù ngươi học mười năm cũng không phải là đối thủ của Nhan Trứu nhưng nếu dùng tiểu thuyết thì cũng có thể thử qua một lần. Đúng thế biện pháp này không tệ, lúc ngươi đánh cuộc có phải đã định như vậy không?
Trịnh Ngôn Khánh trả lời:
- Tiên sinh, nếu như giảng giải chính sử thì đệ tử làm sao có thể so sánh với Nhan Trứu?
Lý Cơ nhìn Ngôn Khánh, khuôn mặt rất nghiêm túc.
Nhưng từ trong ánh mắt của ông vẫn nhận thấy được sứ tán thưởng, kinh ngạc và tò mò.
- Ngôn Khánh, ngươi tại sao lại nghĩ ra chủ ý này?
- Ha ha, nếu như không phải ngươi ngồi trước mặt ta thì ta đã cho rằng ngươi là một người trưởng thành... Nói như vậy là ngươi muốn ta giảng giải cho một chút tam quốc rồi ngươi lập nên tiểu thuyết đúng không?
- Tiên sinh cơ trí, đệ tử thật bội phục.
Ngôn Khánh bất động thanh sắc tâng bốc Lý Cơ tiên sinh.
Ở trong quan trường nhiều năm, Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, muốn người khác vì mình thì phải nói dễ nghe một chút.
Lý Cơ quả nhiên vui vẻ, dù cây thước khẽ gõ nhẹ vào đầu Trịnh Ngôn Khánh.
- Tam quốc không phải là giảng giải một ngày là có thể tinh tường.
Nó vô cùng huyền diệu, thậm chí còn hơn cả hán thư, chỉ là từ trước tới nay mọi người chỉ nghiên cứu hán thư chứ không để mắt tới tam quốc. Thế nào, ngươi muốn nghe thì buổi chiều ta sẽ giảng cho ngươi một canh giờ, ngươi nghe được bao nhiêu thì tùy vào ngộ tính của ngươi. Ừ, ta thấy cái khúc mở đầu của ngươi có vẻ hấp dẫn, theo ta thấy có thể sửa được bản thảo rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đệ tử cũng cho rằng như vậy... chỉ là khúc mở đầu này còn cần một chút nhạc điệu vào đó.
- Đệ tử từng ngẫu nhiên làm một tiểu khúc, không biết có được không.
- Ngươi thử hát một chút xem.
Trịnh Ngôn Khánh ổn định tinh thần, khẽ ngâm khúc Lâm Giang Tiên lưu truyền ở đời sau lên.
- Cổn cổn trường giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng.
Lý Cơ nghe Trịnh Ngôn Khánh ngâm tụng bỗng nhiên vỗ tay.
Kỳ thật giai điệu Lam Giang Tiên này ở thời kỳ Khai HOàng đã xuất hiện nhưng chỉ lưu truyền ở tầm phố phường, không được sĩ phu coi trọng. Đây cũng là cùng một thẻ loại mà lúc Ngôn Khánh ở dưới Thủ Dương Sơn viết ra cho Đóa Đóa.
Lý Cơ nghe xong khúc nhạc thì cảm khái vạn phần.
- Một Lâm Giang Tiên thật là điểm mắt cho rồng.
Chỉ là sau đó Lý Cơ cười nói:
- Nghe khúc dạo đầu này thật khiến cho người ta tỉnh ngộ, nhưng nó chỉ lưu truyền trên phố xá thì thật đáng tiếc, những ca từ này nếu được từ miệng các ca cơ phát ra, nhất định sẽ làm cho nhiều sĩ phu thích thú.
- Ngôn Khánh ta có một chủ ý.
- Ngươi có cách nào tìm một số ca cơ hát lên, thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả không tầm thường.
- Mấy tên tiểu tử này còn không mau cút về cho ta, nếu không chớ trách ta cho ăn roi.
Địa vị thầy giáo ở học xá rất cao, mặc dù đám thiếu niên này đều to gan lớn mật nhưng nếu kháng cự lại thầy giáo chính là đại nghịch bất đạo, tội danh này đánh chết cũng được.
Các thiếu niên kia nhìn Lý Cơ sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngươi chờ đó.
Nói xong, mấy thiếu niên đỡ thiếu niên bị Trịnh Ngôn Khánh đánh bắt đầu rời khỏi tiểu viện.
Trịnh Ngôn Khánh cười lạnh nói:
- Các ngươi cứ tùy thời đến thỉnh giáo.
- Hai người các ngươi còn khong mau cút cho ta, không muốn ta mời đi chứ?
Lý Cơ gầm lên giận dữ, Ngôn Khánh sợ tới lè lưỡi, hắn cũng không dám dừng lại liền lôi kéo Đậu Phụng Tiết đi vào trong phòng học.
- Đứa nhỏ này còn ngại chuyện của mình không đủ nhiều hay sao?
Lúc đi qua bên cạnh Lý Cơ, Ngôn Khánh loáng thoáng nghe được lời trách cứ.
Trong lòng của hắn tràn ngập ấm áp, hướng về phía Lý Cơ mà thi lễ một cái, sau đó cũng không nói gì thêm mà chạy vào bên trong phòng.
- Cám ơn ngươi.
Đậu Phụng Tiết ngồi xuống bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh quay đầu thấp giọng nói:
- Chỉ là ngươi nên cẩn thận một chút, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Hừ, binh tới thì tướng đỡ, nước tới thì tường ngăn... được rồi lắng nghe giảng đi.
Lúc này, Lý Cơ đã vào lớp học, bày bài giảng ra trước mặt.
Việc học ở trong thôn cũng không phải là chiếm dụng thời gian cả ngày.
Bởi vì học sinh ở trong thôn còn phải trợ giúp làm việc trong nhà, trừ phi là gia cảnh đặc biệt tốt.
Cho nên sau khi tới buổi trưa, Lý Cơ một lần nữa lưu lại Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh, buổi sáng con nói con cùng Nhan Trứu đánh cược, là kể chuyện xem ai được mọi người tán thành hơn, có phải không?
Xem ra sắc mặt ngưng trọng của Lý Cơ cũng giảm bớt hơn nhiều rồi.
Ngôn Khánh gật đầu:
- Tiên sinh, đúng là như vậy.
- Thoạt nhìn ngươi có vẻ như là đang gài bẫy Nhan tiên sinh.
Lý Cơ thu thập thư án lại rồi trầm giọng nói:
- Vậy ngươi nói một chút xem, ngươi định làm sao để thắng Nhan Trứu?
- Tiên sinh có thể nghe đệ tử giải thích một chút.
- Có thể!
Trịnh Ngôn Khánh vì vậy thu tâm tình lại, đem chuyện đào viên kết nghĩa trước kia nói cho Từ Thế Tích nói lại trước mặt của Lý Cơ một lần.
Ngay từ đầu sắc mặt của Lý Cơ đã khó nhìn.
Nhưng thời gian trôi qua, lông mày của ông cũ giãn ra, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ tay
- Thiên hạ đại thế, hợp lâu tất phải phân, Ngôn Khánh những lời này của ngươi nghe tuy không có gì nhưng nhắc lại mang rất nhiều dư vị, chỉ là gan của ngươi thật là quá lớn, thời kỳ tam quốc, Lưu Bị khi nào kết nghĩa đào viên với Quan Vũ và Trương Phi?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Trước kia nghe vú em kể chuyện, cảm giác của đệ tử rất không thú vị.
Nhưng về sau vú em thay đổi một số tình tiết, gia nhập thêm đó thì đệ tử thấy ngủ rất ngon, vú em nói, tiểu thuyết này thời cổ người ta dùng để thuyết phục người khác, thường xuyên lấy đó làm ngụ, dẫn chứng lịch sử, mượn truyền thuyết, cho gia tăng sức thuyết phục. Tuy nhiên đây chỉ là một con đường nhỏ.
Lý Cơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó hắn nhẹ giọng khen:
- Vị vú em này thật không đơn giản, thời xuân thu chiến quốc mọi người dùng phương thức đó, chỉ là theo lời nói của Trang Tử thì đây chỉ là một con đường nhỏ, tiêu khiển thì có thể chứ khó có thành tựu.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng thầm nhủ:
- Chỉ sợ ông không biết, con đường nhỏ này về sau đã trở thành đại đạo.
- Vị vú em kia tên là gì?
- Từ Di, chỉ là bà ấy năm ngoái đã mang con rời khỏi Huỳnh Dương.
Lý Cơ không có nghi ngờ, Trịnh Ngôn Khánh cũng dùng cách này nói dối hắn. Trong lòng Lý Cơ thầm tiếc nuối nói:
- Nữ tử hiếm thấy, đáng tiếc là không gặp được.
Là may mắn không gặp được nếu không làm sao ta có thể bịa chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh thầm nghĩ.
- Nói như vậy, vú em kia chính là người bắt đầu lập tiểu thuyết.
- Đúng thế.
Lý Cơ nói:
- Nếu như nói về nghiên cứu tiểu thuyết thì cho dù ngươi học mười năm cũng không phải là đối thủ của Nhan Trứu nhưng nếu dùng tiểu thuyết thì cũng có thể thử qua một lần. Đúng thế biện pháp này không tệ, lúc ngươi đánh cuộc có phải đã định như vậy không?
Trịnh Ngôn Khánh trả lời:
- Tiên sinh, nếu như giảng giải chính sử thì đệ tử làm sao có thể so sánh với Nhan Trứu?
Lý Cơ nhìn Ngôn Khánh, khuôn mặt rất nghiêm túc.
Nhưng từ trong ánh mắt của ông vẫn nhận thấy được sứ tán thưởng, kinh ngạc và tò mò.
- Ngôn Khánh, ngươi tại sao lại nghĩ ra chủ ý này?
- Ha ha, nếu như không phải ngươi ngồi trước mặt ta thì ta đã cho rằng ngươi là một người trưởng thành... Nói như vậy là ngươi muốn ta giảng giải cho một chút tam quốc rồi ngươi lập nên tiểu thuyết đúng không?
- Tiên sinh cơ trí, đệ tử thật bội phục.
Ngôn Khánh bất động thanh sắc tâng bốc Lý Cơ tiên sinh.
Ở trong quan trường nhiều năm, Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, muốn người khác vì mình thì phải nói dễ nghe một chút.
Lý Cơ quả nhiên vui vẻ, dù cây thước khẽ gõ nhẹ vào đầu Trịnh Ngôn Khánh.
- Tam quốc không phải là giảng giải một ngày là có thể tinh tường.
Nó vô cùng huyền diệu, thậm chí còn hơn cả hán thư, chỉ là từ trước tới nay mọi người chỉ nghiên cứu hán thư chứ không để mắt tới tam quốc. Thế nào, ngươi muốn nghe thì buổi chiều ta sẽ giảng cho ngươi một canh giờ, ngươi nghe được bao nhiêu thì tùy vào ngộ tính của ngươi. Ừ, ta thấy cái khúc mở đầu của ngươi có vẻ hấp dẫn, theo ta thấy có thể sửa được bản thảo rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đệ tử cũng cho rằng như vậy... chỉ là khúc mở đầu này còn cần một chút nhạc điệu vào đó.
- Đệ tử từng ngẫu nhiên làm một tiểu khúc, không biết có được không.
- Ngươi thử hát một chút xem.
Trịnh Ngôn Khánh ổn định tinh thần, khẽ ngâm khúc Lâm Giang Tiên lưu truyền ở đời sau lên.
- Cổn cổn trường giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng.
Lý Cơ nghe Trịnh Ngôn Khánh ngâm tụng bỗng nhiên vỗ tay.
Kỳ thật giai điệu Lam Giang Tiên này ở thời kỳ Khai HOàng đã xuất hiện nhưng chỉ lưu truyền ở tầm phố phường, không được sĩ phu coi trọng. Đây cũng là cùng một thẻ loại mà lúc Ngôn Khánh ở dưới Thủ Dương Sơn viết ra cho Đóa Đóa.
Lý Cơ nghe xong khúc nhạc thì cảm khái vạn phần.
- Một Lâm Giang Tiên thật là điểm mắt cho rồng.
Chỉ là sau đó Lý Cơ cười nói:
- Nghe khúc dạo đầu này thật khiến cho người ta tỉnh ngộ, nhưng nó chỉ lưu truyền trên phố xá thì thật đáng tiếc, những ca từ này nếu được từ miệng các ca cơ phát ra, nhất định sẽ làm cho nhiều sĩ phu thích thú.
- Ngôn Khánh ta có một chủ ý.
- Ngươi có cách nào tìm một số ca cơ hát lên, thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả không tầm thường.
/876
|