Lúc này chỉ sợ da mặt của Trịnh gia khó có thể bảo tồn.
Hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào để phản bác thì triều đình nhiều người nhao nhao đứng ra, tỏ vể Trịnh Ngôn Khánh tuy có tội nhưng không phải là không thể tha thứ.
Đặc biệt là những võ tướng trong lòng vô cùng căm phẫn.
Cũng khó trách, Trịnh Ngôn Khánh là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Thịnh đa phần đều là đồng đội của bọn họ, đương nhiên bọn họ phải đứng ra nói giúp.
Song phương bắt đầu cãi lộn, biện luận công kích với nhau.
Chủ đề càng ngày càng kéo xa khiến cho Dương Quảng liên tục nhíu mày.
Hắn một mặt tức giận vì Trịnh Ngôn Khánh không tới Lạc Dương, một mặt khác đối với hành vi của người nhà họ Trịnh thì khinh thường. Dương Quảng đương nhiên biết rõ, Trịnh gia vì muốn bảo trụ tính mạng cho Trịnh Tỉnh mà ngay cả Tây uyển thập lục phu nhân cũng cầu tình ít nhiều trước mặt hắn. Dương Quảng nghĩ lại do dự bất định, vốn nghĩ rằng đợi đến khi Trịnh Ngôn Khánh đến Lạc Dương, sẽ phong thưởng cho nhà của hắn, trấn an Trịnh Ngôn Khánh xong, sau đó Trịnh gia sẽ thương lượng sau này với Trịnh Ngôn Khánh, không phải mất đi tính mạng của Trịnh Tỉnh.
Nhưng bây giờ Trịnh Ngôn Khánh đã biểu lộ thái độ, hắn nhất định phải lấy mạng Trịnh Tỉnh.
Đây rõ ràng là, bức bách hạ chiêu sát nhân.
Dương Quảng bị quần thần làm cho tâm phiền ý loạn, tức giận quát lớn sau đó phất tay áo ra lệnh bãi triều.
Trở lại Tây Uyển hắn tâm phiền ý loạn vô cùng, Trịnh Ngôn Khánh này đúng là không biết tốt xấu ngươi nếu thật sự muốn lấy tính mạng của Trịnh Tỉnh thì làm sao sau này có thể dừng chân ở Trịnh gia? Ta cũng là muốn có hảo ý vậy mà ngươi lại muốn làm to chuyện.
- Bệ hạ vì sao lại phiền não như thế?
Tiêu hoàng hậu không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh Dương Quảng.
- Chương Hoàng, nàng đã đến rồi.
Dương Quảng thở dài:
- Còn không phải là chuyện của tên Trịnh Ngôn Khánh kia sao, hắn không đến Lạc Dương, trong triều một bên muốn trị tội hắn, một bên thì nói giúp cho hắn, khiến cho ta phiền não không biết phải làm thế nào.
Tiêu hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh hắn ngồi xuống, khẽ kéo tay hắn vuốt phẳng cánh tay.
Dương Quảng lúc vẫn còn là Tấn vương, cùng với thái tử Dương Dũng tranh chấp, thường xuyên tâm phiền ý loạn, Tiêu hoàng hậu mỗi khi như vậy ngồi cạnh hắn khiến cho hắn lấy được bình tĩnh.
- Chương Hoàng nàng thấy thế nào?
Tiêu hoàng hậu cười cười:
- Theo bệ hạ, Trịnh Tỉnh gây nên tội thì phải phạt thế nào.
- Tội không thể tha, lập tức chém.
- Nếu là như vậy bệ hạ cần gì phải do dự?
- Ta chỉ là nghĩ thay cho tên Bán Duyến Quân kia, để cho hắn ngày sau có đất dừng chân ở Trịnh gia, lần này giết Trịnh Tỉnh, đối với hắn có chỗ nào tốt? Trịnh gia làm sao có thể buông tha cho hắn? Sao hắn không nghe theo hòa giải được làm quan lớn mà Trịnh gia cũng có thể bảo trụ tính mạng được của Trịnh Tỉnh, không phải hoàn mỹ sao?
Tiêu Hoàng hậu nhịn không được cười:
- Bệ hạ, bệ hạ có phải nghe theo chủ ý của phu nhân nào không?
- À Chu Quý Nhi được Trịnh gia phó thác, nhưng nàng ta cũng không nói là phải cứu tính mạng của Trịnh Tỉnh, chuyện này Chương Hoàng không cần truy cứu trách tội nàng ta.
Tiêu hoàng hậu hừ lạnh một tiếng:
- Bệ hạ, đại sự quốc gia sao có thể để một người con gái khoa tay múa chân.
- Theo thần thiếp bệ hạ với Chu Quý Nhi dung túng quá mức, điều này tuyệt không phải là một chuyện tốt, bệ hạ đã cho rằng Trịnh Tỉnh có tội thì nên hỏi tội hắn, về phần Trịnh Ngôn Khánh xé rách da mặt của Trịnh gia, bệ hạ cần gì quan tâm tới hắn? Còn nữa, Trịnh Ngôn Khánh cùng với Trịnh gia xé rách da mặt, đối với bệ hạ chỉ có lợi chứ không có hại, bệ hạ ngẫm lại đi, Bán Duyến Quân lần này ở Cao Ly làm chuyện lớn, có thể nói là công huân lớn lao, hắn giết bao nhiêu người, không coi ai vào đâu, đáng sợ là hắn cứu được bao nhiêu người, những người này thân phận thế nào?
- Cháu trai của Mạch Thiết Trượng, tằng tôn của Thành Kính phu nhân, đệ tử của Dương Hạ Tạ Thị và Thôi thị tộc nhân, cùng với mười ba thế gia vọng tộc đệ tử ở Hà Bắc.
Bệ hạ nếu như Trịnh Ngôn Khánh hòa giải với Trịnh gia, cộng với giao tình do hắn cứu những thế gia đệ tử này ra thì Trịnh gia sẽ thế nào?
Dương Quảng nghe được thì hít sâu một hơi.
- Nếu không có Chương Hoàng nhắc nhở thì ta suýt nữa quên mất việc này.
- Cho nên Bán Duyến Quân xé rách da mặt Trịnh gia đối với bệ hạ chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa Trịnh Tỉnh đáng chết cần phải dùng cực hình xử trí, như vậy mới có thể dẹp yên oán niệm trong lòng Bán Duyến Quân, bệ hạ thấy thần thiếp nói có lý không?
- Chương Hoàng nói vô cùng có lý, cần phải như thế.
Dương Quảng nói xong liền xoay chuyển ý nghĩ:
- Nhưng mà tên tiểu tử kia kháng chỉ, thì phải xử trí thế nào?
Tiêu hoàng hậu nói:
- Bệ hạ muốn giết hắn hay không muốn giết hắn?
- Chuyện này... tên tiểu tử này đúng là có chút bổn sự, tài văn chương xuất chúng, vũ lược không tầm thường, lập nhiều công lao, ta há có thể nhẫn tâm giết chết.
- Bệ hạ đã không đành lòng giết chết nhưng tội kháng chỉ bất tuân cũng không đơn giản buông tha.
- Thần thiếp nghĩ là, không cần quan tâm hắn lập bao nhiêu đại công, lần này lập vào tội lớn, không thưởng không phạt, để hăn sở Củng huyện nghĩ lại, bệ hạ thấy thế nào?
Tiêu hoàng hậu đưa ra chủ ý này phù hợp với suy nghĩ của Dương Quảng.
Tiêu hoàng hậu đưa chủ ý này khiến cho Dương Quảng cũng đồng tình.
Trịnh Ngôn Khánh lần này lập được đại công không coi ai ra gì, cứ như vậy không phải là một chuyện tốt.
- Thần thiếp còn có một chủ ý.
Tiêu hoàng hậu nói:
- Vài ngày trước thần thiếp tới Lạc Phổ thư quán có cầm một thác ấn Tam Quốc diễn nghĩa trong đó có một tình tiết đáng chú ý.
Nói xong nàng xì xào bên tai Dương Quảng một hồi.
Dương Quảng mở to hai mắt, liên tục gật đầu mà nói:
- Chương Hoàng nói rất hay, ha ha, bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của Bán Duyến Quân, trong đó lại có câu chuyện đó sao? Bán Duyến Quân này thật sự thú vị, không ngờ lại có thể nghĩ ra chuyện như vậy.
Nói xong Dương Quảng cũng nhịn không được mà cười ha hả.
Tiêu hoàng hậu cũng không khỏi hé miệng cười, trong lòng thầm nói: Thục Anh, bổn cung coi như không phụ sự nhờ vả của ngươi.
Đang lúc triều thần cãi lộn đỏ mặt tía tai ở trong triều thì Dương Quảng đã ra một đạo chiếu lệnh.
Trịnh Ngôn Khánh kháng chỉ bất tuân luận tội nên chém.
Nhưng niệm tình hắn chinh phạt Cao ly lập nhiều công lao hãn mã cho nên miễn tội bất kính, công tội bù trừ, mệnh cho Trịnh Ngôn Khánh ở lại Củng huyện, đóng cửa suy nghĩ.
Hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào để phản bác thì triều đình nhiều người nhao nhao đứng ra, tỏ vể Trịnh Ngôn Khánh tuy có tội nhưng không phải là không thể tha thứ.
Đặc biệt là những võ tướng trong lòng vô cùng căm phẫn.
Cũng khó trách, Trịnh Ngôn Khánh là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Thịnh đa phần đều là đồng đội của bọn họ, đương nhiên bọn họ phải đứng ra nói giúp.
Song phương bắt đầu cãi lộn, biện luận công kích với nhau.
Chủ đề càng ngày càng kéo xa khiến cho Dương Quảng liên tục nhíu mày.
Hắn một mặt tức giận vì Trịnh Ngôn Khánh không tới Lạc Dương, một mặt khác đối với hành vi của người nhà họ Trịnh thì khinh thường. Dương Quảng đương nhiên biết rõ, Trịnh gia vì muốn bảo trụ tính mạng cho Trịnh Tỉnh mà ngay cả Tây uyển thập lục phu nhân cũng cầu tình ít nhiều trước mặt hắn. Dương Quảng nghĩ lại do dự bất định, vốn nghĩ rằng đợi đến khi Trịnh Ngôn Khánh đến Lạc Dương, sẽ phong thưởng cho nhà của hắn, trấn an Trịnh Ngôn Khánh xong, sau đó Trịnh gia sẽ thương lượng sau này với Trịnh Ngôn Khánh, không phải mất đi tính mạng của Trịnh Tỉnh.
Nhưng bây giờ Trịnh Ngôn Khánh đã biểu lộ thái độ, hắn nhất định phải lấy mạng Trịnh Tỉnh.
Đây rõ ràng là, bức bách hạ chiêu sát nhân.
Dương Quảng bị quần thần làm cho tâm phiền ý loạn, tức giận quát lớn sau đó phất tay áo ra lệnh bãi triều.
Trở lại Tây Uyển hắn tâm phiền ý loạn vô cùng, Trịnh Ngôn Khánh này đúng là không biết tốt xấu ngươi nếu thật sự muốn lấy tính mạng của Trịnh Tỉnh thì làm sao sau này có thể dừng chân ở Trịnh gia? Ta cũng là muốn có hảo ý vậy mà ngươi lại muốn làm to chuyện.
- Bệ hạ vì sao lại phiền não như thế?
Tiêu hoàng hậu không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh Dương Quảng.
- Chương Hoàng, nàng đã đến rồi.
Dương Quảng thở dài:
- Còn không phải là chuyện của tên Trịnh Ngôn Khánh kia sao, hắn không đến Lạc Dương, trong triều một bên muốn trị tội hắn, một bên thì nói giúp cho hắn, khiến cho ta phiền não không biết phải làm thế nào.
Tiêu hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh hắn ngồi xuống, khẽ kéo tay hắn vuốt phẳng cánh tay.
Dương Quảng lúc vẫn còn là Tấn vương, cùng với thái tử Dương Dũng tranh chấp, thường xuyên tâm phiền ý loạn, Tiêu hoàng hậu mỗi khi như vậy ngồi cạnh hắn khiến cho hắn lấy được bình tĩnh.
- Chương Hoàng nàng thấy thế nào?
Tiêu hoàng hậu cười cười:
- Theo bệ hạ, Trịnh Tỉnh gây nên tội thì phải phạt thế nào.
- Tội không thể tha, lập tức chém.
- Nếu là như vậy bệ hạ cần gì phải do dự?
- Ta chỉ là nghĩ thay cho tên Bán Duyến Quân kia, để cho hắn ngày sau có đất dừng chân ở Trịnh gia, lần này giết Trịnh Tỉnh, đối với hắn có chỗ nào tốt? Trịnh gia làm sao có thể buông tha cho hắn? Sao hắn không nghe theo hòa giải được làm quan lớn mà Trịnh gia cũng có thể bảo trụ tính mạng được của Trịnh Tỉnh, không phải hoàn mỹ sao?
Tiêu Hoàng hậu nhịn không được cười:
- Bệ hạ, bệ hạ có phải nghe theo chủ ý của phu nhân nào không?
- À Chu Quý Nhi được Trịnh gia phó thác, nhưng nàng ta cũng không nói là phải cứu tính mạng của Trịnh Tỉnh, chuyện này Chương Hoàng không cần truy cứu trách tội nàng ta.
Tiêu hoàng hậu hừ lạnh một tiếng:
- Bệ hạ, đại sự quốc gia sao có thể để một người con gái khoa tay múa chân.
- Theo thần thiếp bệ hạ với Chu Quý Nhi dung túng quá mức, điều này tuyệt không phải là một chuyện tốt, bệ hạ đã cho rằng Trịnh Tỉnh có tội thì nên hỏi tội hắn, về phần Trịnh Ngôn Khánh xé rách da mặt của Trịnh gia, bệ hạ cần gì quan tâm tới hắn? Còn nữa, Trịnh Ngôn Khánh cùng với Trịnh gia xé rách da mặt, đối với bệ hạ chỉ có lợi chứ không có hại, bệ hạ ngẫm lại đi, Bán Duyến Quân lần này ở Cao Ly làm chuyện lớn, có thể nói là công huân lớn lao, hắn giết bao nhiêu người, không coi ai vào đâu, đáng sợ là hắn cứu được bao nhiêu người, những người này thân phận thế nào?
- Cháu trai của Mạch Thiết Trượng, tằng tôn của Thành Kính phu nhân, đệ tử của Dương Hạ Tạ Thị và Thôi thị tộc nhân, cùng với mười ba thế gia vọng tộc đệ tử ở Hà Bắc.
Bệ hạ nếu như Trịnh Ngôn Khánh hòa giải với Trịnh gia, cộng với giao tình do hắn cứu những thế gia đệ tử này ra thì Trịnh gia sẽ thế nào?
Dương Quảng nghe được thì hít sâu một hơi.
- Nếu không có Chương Hoàng nhắc nhở thì ta suýt nữa quên mất việc này.
- Cho nên Bán Duyến Quân xé rách da mặt Trịnh gia đối với bệ hạ chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa Trịnh Tỉnh đáng chết cần phải dùng cực hình xử trí, như vậy mới có thể dẹp yên oán niệm trong lòng Bán Duyến Quân, bệ hạ thấy thần thiếp nói có lý không?
- Chương Hoàng nói vô cùng có lý, cần phải như thế.
Dương Quảng nói xong liền xoay chuyển ý nghĩ:
- Nhưng mà tên tiểu tử kia kháng chỉ, thì phải xử trí thế nào?
Tiêu hoàng hậu nói:
- Bệ hạ muốn giết hắn hay không muốn giết hắn?
- Chuyện này... tên tiểu tử này đúng là có chút bổn sự, tài văn chương xuất chúng, vũ lược không tầm thường, lập nhiều công lao, ta há có thể nhẫn tâm giết chết.
- Bệ hạ đã không đành lòng giết chết nhưng tội kháng chỉ bất tuân cũng không đơn giản buông tha.
- Thần thiếp nghĩ là, không cần quan tâm hắn lập bao nhiêu đại công, lần này lập vào tội lớn, không thưởng không phạt, để hăn sở Củng huyện nghĩ lại, bệ hạ thấy thế nào?
Tiêu hoàng hậu đưa ra chủ ý này phù hợp với suy nghĩ của Dương Quảng.
Tiêu hoàng hậu đưa chủ ý này khiến cho Dương Quảng cũng đồng tình.
Trịnh Ngôn Khánh lần này lập được đại công không coi ai ra gì, cứ như vậy không phải là một chuyện tốt.
- Thần thiếp còn có một chủ ý.
Tiêu hoàng hậu nói:
- Vài ngày trước thần thiếp tới Lạc Phổ thư quán có cầm một thác ấn Tam Quốc diễn nghĩa trong đó có một tình tiết đáng chú ý.
Nói xong nàng xì xào bên tai Dương Quảng một hồi.
Dương Quảng mở to hai mắt, liên tục gật đầu mà nói:
- Chương Hoàng nói rất hay, ha ha, bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của Bán Duyến Quân, trong đó lại có câu chuyện đó sao? Bán Duyến Quân này thật sự thú vị, không ngờ lại có thể nghĩ ra chuyện như vậy.
Nói xong Dương Quảng cũng nhịn không được mà cười ha hả.
Tiêu hoàng hậu cũng không khỏi hé miệng cười, trong lòng thầm nói: Thục Anh, bổn cung coi như không phụ sự nhờ vả của ngươi.
Đang lúc triều thần cãi lộn đỏ mặt tía tai ở trong triều thì Dương Quảng đã ra một đạo chiếu lệnh.
Trịnh Ngôn Khánh kháng chỉ bất tuân luận tội nên chém.
Nhưng niệm tình hắn chinh phạt Cao ly lập nhiều công lao hãn mã cho nên miễn tội bất kính, công tội bù trừ, mệnh cho Trịnh Ngôn Khánh ở lại Củng huyện, đóng cửa suy nghĩ.
/876
|