Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng điều khiển một chiếc xe ngựa ở trên đường không ngừng thúc roi, Tô Liệt mặc một chiếc áo bào màu trắng suất lĩnh hơn mười tên hổ vệ mở đường, Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang thì theo sát phía sau.
Từ sau khi yên lặng rời khỏi Võ ấp, Trịnh Ngôn Khánh không ngừng dừng vó ngày đêm đi gấp.
Không hiểu tại sao lần này hắn có một cảm thụ kỳ quái.
Chưa bao giờ tâm tình của hắn cấp bách như vậy, nhớ Trịnh Thế An, nhớ Mao Tiểu Niệm, nhớ mỗi người trong nhà.
Trước đó mặc kệ thế nào trong lòng hắn thủy chung vẫn cảm thấy mâu thuẫn.
Sau khi từ Cao Ly chinh chiên trở về hắn gần đây có thể chịu đựng được việc người khác vu hãm mình nhưng lại không chịu được việc Trịnh Thế An chịu liên quan.
Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên biết hắn không tới Lạc Dương sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Thế nhưng hắn không hối hận.
Có một số chuyện có thể nhịn nhưng có một số chuyện không thể nhịn.
Nếu như bị người ta đè đầu cưỡi cổ loại chuyện này không thể nhượng được, hôm nay hắn lui một bước, ngày mai lui hai bước, như vậy có ngày không thể lui được nữa.
Trịnh gia khinh người quá đáng hoặc có thể nói là Trịnh Tỉnh khinh người quá đáng, hắn vì muốn vạch mặt Trịnh gia mà không thể nhượng bộ nửa bước.
- Thiếu gia, phía trước đã qua kênh Vĩnh Tế, chúng ta đi theo hướng nào đây?
Tô Liệt đi tới hỏi Trịnh Ngôn Khánh.
Kênh Vĩnh Tế?
Trịnh Ngôn Khánh trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Chúng ta đêm nay đi qua kênh Vĩnh Tế.
- Sau đó suốt đêm đi về phía Tây, sáng mai tới Lâm Chương.
Sau đó ở Lâm Chương nghỉ ngơi hồi phục một ngày rồi qua sông, ta đoán rằng trong vòng ba ngày chúng ta có thể qua Tị Thủy Quan đi thẳng tới Hà huyện.
Sắp xếp như vậy sẽ xa hơn...
Trịnh Ngôn Khánh đối với Trịnh Hoành Nghị rất hiểu rõ, Trịnh Hoành Nghị sẽ phái người ở phía trước chặn đường hắn, Trịnh Hoành Nghị và hắn đã chung hoạn nạn trải qua vô số lần chém giết thảm thiết, tình đồng đội này không thể cự tuyệt.
Nếu như Trịnh Hoành Nghị cầu tình thì hắn phải làm sao bây giờ?
Biện pháp tốt nhất là không cho Trịnh Hoành Nghị mở miệng, thậm chí không gặp mặt, chỉ cần hắn đến Củng huyện thì Trịnh Tỉnh khó thoát khỏi cái chết.
Về phần Trịnh Nguyên Thọ sẽ làm thế nào? Trịnh Nhân Cơ sẽ nghĩ thế nào?
Chuyện này không nằm trong phạm trù cân nhắc của Trịnh Ngôn Khánh, chẳng lẽ ta lại sợ các ngươi sao?
Tô Liệt không hiểu suy nghĩ của Trịnh Ngôn Khánh hơi khó xử nói:
- Công tử, như vậy chúng ta sẽ thêm một ngày lộ trình.
- Ta biết nhưng các ngươi cứ theo đó mà làm theo là được.
Tô Liệt mặc dù hơi khó hiểu nhưng hắn vẫn có tập tính quân nhân, cho nên lập tức nghe lời Trịnh Ngôn Khánh đi sắp xếp. Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên gọi Thẩm Quang tới thấp giọng phân phó.
- Thẩm đại ca, ta muốn nhờ huynh chạy về Củng huyện trước.
- Ta nghe nói gia gia đã bị tịch thu ruộng đất nhưng trụ sở không bị tịch thu, huynh dẫn người tới đó trước, không cho ai làm khó dễ gia gia nói với gia gia rằng ta bình an mấy ngày nữa ta sẽ trở về mong gia gia yên tâm.
Thẩm Quang nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.
Vì để cho Trịnh Thế An yên tâm, Trịnh Ngôn Khánh còn đưa mặt nạ cho hắn, để chứng minh rằng hắn bình an vô sự.
Thẩm Quang lĩnh mệnh, từ trong đội kỵ mã lấy một con chiến mã, giơ roi mà chạy. Thẩm Quang vừa đi Trịnh Ngôn Khánh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Hoành Nghị xin lỗi ngươi, không phải ta không nể mặt ngươi mà Trịnh gia không cho ta mặt mũi.
Trịnh Ngôn Khánh quyết ý không đi Lạc Dương, Tạ Khoa cũng trở về Dương Hạ.
Bùi Hành Nghiễm nghe theo đề nghị của Trịnh Hoành Nghị, phái người tới kênh Vĩnh Tế muốn ngăn Trịnh Ngôn Khánh lại nhưng không ngờ Trịnh Ngôn Khánh không đi qua đó.
Kể từ đó tin tức nhanh chóng truyền tới Lạc Dương.
Trịnh Thiện Quả từ trong phủ đệ của Ngư Câu La đi ra mà lên xe ngựa.
Ngư Câu La ở đầu tháng tám đã từ đất Thục trở về Lạc Dương, hiện tại hắn ở trong nhà rảnh rỗi, khi Cao Ly truyền tới tin tức Trịnh Ngôn Khánh theo địch nhân, hắn vô cùng không tin, là người đầu tiên thượng tấu với Dương Quảng.
Nhưng mà lúc ấy Dương Quảng vì chiên bại Liêu Đông mà tâm phiền ý loạn.
Cho nên tấu chương của Ngư Câu La hắn cơ bản không đọc qua, sáng hôm sau lại hạ lệnh cho Thiên Ngưu vệ tiến về Củng huyện bắt Trịnh Thế An, cũng may Thiên Ngưu vệ vừa rời khỏi Lạc Dương thì Bùi Thế Củ đã đứng ra vì Trịnh Ngôn Khánh mà cầu tình, lý do của hắn rất đơn giản là không tin Trịnh Ngôn Khánh sẽ đi theo địch nhân, chẳng hiểu tại sao, phò mã Vũ Văn Sĩ cũng đứng ra.
Tuy nhiên Vũ Văn Sĩ không giống như Bùi Thế Củ hay Ngư Câu La mà cầu tình, mà nói Trịnh Ngôn Khánh là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, kính xin bệ hạ nể mặt mũi của Trưởng Tôn Thịnh. Ngẫm lại Trưởng Tôn Thịnh là người nào? Đó là một cận thần của Dương Quảng.
Kỳ thật trong này cũng có ngụ ý: Trưởng Tôn Thịnh dạy đệ tử làm sao có thể theo địch nhân được.
Về sau người cầu tình ngày càng nhiều thậm chí hoàng hậu cũng đứng ra nói cho Trịnh Ngôn Khánh.
Đương nhiên Tiêu hoàng hậu cầu tình là do Bùi Thục Anh thỉnh cầu, hơn nữa nàng đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng có thưởng thức, không tin Trịnh Ngôn Khánh sẽ ở Bình Nhưỡng đi theo địch nhân. Người khác Dương Quảng có thể không nghe nhưng Tiêu hoàng hậu thì Dương Quảng phải nghĩ lại.
Vì vậy hắn phái ra một đạo Thiên Ngựu vệ khác, miễn xá cho Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An thậm chí không rõ chuyện gì phát sinh, ở trong lao ngây người, về sau biết được Trịnh Ngôn Khánh ở Cao Ly đến bây giờ chưa biết thế nào, Trịnh Thế An liền ngất tại chỗ.
Về sau tỉnh dậy liền nằm liệt trên giường, không cách nào đi xuống đất.
Trong lòng Trịnh Thế An có một chút áy náy.
Ông biết rõ, Trịnh Ngôn Khánh kỳ thật không muốn đi Bình Nhưỡng, Trịnh Ngôn Khánh đi Cao Ly xảy ra chuyện đó là do một tay ông tạo thành.
Nghĩ lại đủ loại áy náy cảm xúc dây dưa khiến cho Trịnh Thế An bệnh nặng.
Tuy nhiên ông thật không ngờ rằng Trịnh gia hiện tại lại bỏ đá xuống giếng miễn đi chức tộc lão, cướp hết điền sản, nếu không phải Bùi Thục Anh đi tới kịp thời thì Trịnh Thế An có khả năng ngay cả nơi ở cũng không còn.
Trịnh Thiện Quả lúc đầu không tán thành hành động lần này của Trịnh gia.
Hắn hiểu rõ Trịnh Tỉnh, Trịnh Tỉnh không thể nào đốt hủy quân lương thu thập bại tướng được, hắn cũng không tin Trịnh Ngôn Khánh đi theo địch nhân, nhưng tộc lão hội ý, Thiện Quả cũng lực bất tòng tâm.
Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, Trịnh gia luống cuống.
Trịnh Nguyên Thọ phái người tới Lạc Dương, mong Trịnh Thiện Quả đứng ra nói giúp.
Từ sau khi yên lặng rời khỏi Võ ấp, Trịnh Ngôn Khánh không ngừng dừng vó ngày đêm đi gấp.
Không hiểu tại sao lần này hắn có một cảm thụ kỳ quái.
Chưa bao giờ tâm tình của hắn cấp bách như vậy, nhớ Trịnh Thế An, nhớ Mao Tiểu Niệm, nhớ mỗi người trong nhà.
Trước đó mặc kệ thế nào trong lòng hắn thủy chung vẫn cảm thấy mâu thuẫn.
Sau khi từ Cao Ly chinh chiên trở về hắn gần đây có thể chịu đựng được việc người khác vu hãm mình nhưng lại không chịu được việc Trịnh Thế An chịu liên quan.
Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên biết hắn không tới Lạc Dương sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Thế nhưng hắn không hối hận.
Có một số chuyện có thể nhịn nhưng có một số chuyện không thể nhịn.
Nếu như bị người ta đè đầu cưỡi cổ loại chuyện này không thể nhượng được, hôm nay hắn lui một bước, ngày mai lui hai bước, như vậy có ngày không thể lui được nữa.
Trịnh gia khinh người quá đáng hoặc có thể nói là Trịnh Tỉnh khinh người quá đáng, hắn vì muốn vạch mặt Trịnh gia mà không thể nhượng bộ nửa bước.
- Thiếu gia, phía trước đã qua kênh Vĩnh Tế, chúng ta đi theo hướng nào đây?
Tô Liệt đi tới hỏi Trịnh Ngôn Khánh.
Kênh Vĩnh Tế?
Trịnh Ngôn Khánh trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Chúng ta đêm nay đi qua kênh Vĩnh Tế.
- Sau đó suốt đêm đi về phía Tây, sáng mai tới Lâm Chương.
Sau đó ở Lâm Chương nghỉ ngơi hồi phục một ngày rồi qua sông, ta đoán rằng trong vòng ba ngày chúng ta có thể qua Tị Thủy Quan đi thẳng tới Hà huyện.
Sắp xếp như vậy sẽ xa hơn...
Trịnh Ngôn Khánh đối với Trịnh Hoành Nghị rất hiểu rõ, Trịnh Hoành Nghị sẽ phái người ở phía trước chặn đường hắn, Trịnh Hoành Nghị và hắn đã chung hoạn nạn trải qua vô số lần chém giết thảm thiết, tình đồng đội này không thể cự tuyệt.
Nếu như Trịnh Hoành Nghị cầu tình thì hắn phải làm sao bây giờ?
Biện pháp tốt nhất là không cho Trịnh Hoành Nghị mở miệng, thậm chí không gặp mặt, chỉ cần hắn đến Củng huyện thì Trịnh Tỉnh khó thoát khỏi cái chết.
Về phần Trịnh Nguyên Thọ sẽ làm thế nào? Trịnh Nhân Cơ sẽ nghĩ thế nào?
Chuyện này không nằm trong phạm trù cân nhắc của Trịnh Ngôn Khánh, chẳng lẽ ta lại sợ các ngươi sao?
Tô Liệt không hiểu suy nghĩ của Trịnh Ngôn Khánh hơi khó xử nói:
- Công tử, như vậy chúng ta sẽ thêm một ngày lộ trình.
- Ta biết nhưng các ngươi cứ theo đó mà làm theo là được.
Tô Liệt mặc dù hơi khó hiểu nhưng hắn vẫn có tập tính quân nhân, cho nên lập tức nghe lời Trịnh Ngôn Khánh đi sắp xếp. Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên gọi Thẩm Quang tới thấp giọng phân phó.
- Thẩm đại ca, ta muốn nhờ huynh chạy về Củng huyện trước.
- Ta nghe nói gia gia đã bị tịch thu ruộng đất nhưng trụ sở không bị tịch thu, huynh dẫn người tới đó trước, không cho ai làm khó dễ gia gia nói với gia gia rằng ta bình an mấy ngày nữa ta sẽ trở về mong gia gia yên tâm.
Thẩm Quang nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.
Vì để cho Trịnh Thế An yên tâm, Trịnh Ngôn Khánh còn đưa mặt nạ cho hắn, để chứng minh rằng hắn bình an vô sự.
Thẩm Quang lĩnh mệnh, từ trong đội kỵ mã lấy một con chiến mã, giơ roi mà chạy. Thẩm Quang vừa đi Trịnh Ngôn Khánh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Hoành Nghị xin lỗi ngươi, không phải ta không nể mặt ngươi mà Trịnh gia không cho ta mặt mũi.
Trịnh Ngôn Khánh quyết ý không đi Lạc Dương, Tạ Khoa cũng trở về Dương Hạ.
Bùi Hành Nghiễm nghe theo đề nghị của Trịnh Hoành Nghị, phái người tới kênh Vĩnh Tế muốn ngăn Trịnh Ngôn Khánh lại nhưng không ngờ Trịnh Ngôn Khánh không đi qua đó.
Kể từ đó tin tức nhanh chóng truyền tới Lạc Dương.
Trịnh Thiện Quả từ trong phủ đệ của Ngư Câu La đi ra mà lên xe ngựa.
Ngư Câu La ở đầu tháng tám đã từ đất Thục trở về Lạc Dương, hiện tại hắn ở trong nhà rảnh rỗi, khi Cao Ly truyền tới tin tức Trịnh Ngôn Khánh theo địch nhân, hắn vô cùng không tin, là người đầu tiên thượng tấu với Dương Quảng.
Nhưng mà lúc ấy Dương Quảng vì chiên bại Liêu Đông mà tâm phiền ý loạn.
Cho nên tấu chương của Ngư Câu La hắn cơ bản không đọc qua, sáng hôm sau lại hạ lệnh cho Thiên Ngưu vệ tiến về Củng huyện bắt Trịnh Thế An, cũng may Thiên Ngưu vệ vừa rời khỏi Lạc Dương thì Bùi Thế Củ đã đứng ra vì Trịnh Ngôn Khánh mà cầu tình, lý do của hắn rất đơn giản là không tin Trịnh Ngôn Khánh sẽ đi theo địch nhân, chẳng hiểu tại sao, phò mã Vũ Văn Sĩ cũng đứng ra.
Tuy nhiên Vũ Văn Sĩ không giống như Bùi Thế Củ hay Ngư Câu La mà cầu tình, mà nói Trịnh Ngôn Khánh là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, kính xin bệ hạ nể mặt mũi của Trưởng Tôn Thịnh. Ngẫm lại Trưởng Tôn Thịnh là người nào? Đó là một cận thần của Dương Quảng.
Kỳ thật trong này cũng có ngụ ý: Trưởng Tôn Thịnh dạy đệ tử làm sao có thể theo địch nhân được.
Về sau người cầu tình ngày càng nhiều thậm chí hoàng hậu cũng đứng ra nói cho Trịnh Ngôn Khánh.
Đương nhiên Tiêu hoàng hậu cầu tình là do Bùi Thục Anh thỉnh cầu, hơn nữa nàng đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng có thưởng thức, không tin Trịnh Ngôn Khánh sẽ ở Bình Nhưỡng đi theo địch nhân. Người khác Dương Quảng có thể không nghe nhưng Tiêu hoàng hậu thì Dương Quảng phải nghĩ lại.
Vì vậy hắn phái ra một đạo Thiên Ngựu vệ khác, miễn xá cho Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An thậm chí không rõ chuyện gì phát sinh, ở trong lao ngây người, về sau biết được Trịnh Ngôn Khánh ở Cao Ly đến bây giờ chưa biết thế nào, Trịnh Thế An liền ngất tại chỗ.
Về sau tỉnh dậy liền nằm liệt trên giường, không cách nào đi xuống đất.
Trong lòng Trịnh Thế An có một chút áy náy.
Ông biết rõ, Trịnh Ngôn Khánh kỳ thật không muốn đi Bình Nhưỡng, Trịnh Ngôn Khánh đi Cao Ly xảy ra chuyện đó là do một tay ông tạo thành.
Nghĩ lại đủ loại áy náy cảm xúc dây dưa khiến cho Trịnh Thế An bệnh nặng.
Tuy nhiên ông thật không ngờ rằng Trịnh gia hiện tại lại bỏ đá xuống giếng miễn đi chức tộc lão, cướp hết điền sản, nếu không phải Bùi Thục Anh đi tới kịp thời thì Trịnh Thế An có khả năng ngay cả nơi ở cũng không còn.
Trịnh Thiện Quả lúc đầu không tán thành hành động lần này của Trịnh gia.
Hắn hiểu rõ Trịnh Tỉnh, Trịnh Tỉnh không thể nào đốt hủy quân lương thu thập bại tướng được, hắn cũng không tin Trịnh Ngôn Khánh đi theo địch nhân, nhưng tộc lão hội ý, Thiện Quả cũng lực bất tòng tâm.
Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, Trịnh gia luống cuống.
Trịnh Nguyên Thọ phái người tới Lạc Dương, mong Trịnh Thiện Quả đứng ra nói giúp.
/876
|