Đi về phía nam chính là biên giới người bắc tề, phía bắc là Hải Phổ và Hán Thành, hiện tại tạo nên thế chân vạc, Hán Thành này cũng không phải là thủ đô Hàn Quốc đời sau mà là một trấn mọc lên từ thời Tây Hán, hấp thụ văn hóa trung nguyên cho nên mệnh danh là Hán Thành, về phần Hán Thành này có liên hệ với Hán Thành đời sau hay không Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết rõ.
Giờ phút này hắn mang theo Tạ Khoa cùng với Đậu Hiếu đang đứng ở trên núi nhìn xuống Trường Khẩu trấn, kiến trúc của Trường Khẩu trấn hấp thụ văn hóa hán tộc, từ tường thành cho tới thành thị đều theo kiến trúc thời kỳ Đông Hán.
- Trịnh giáo úy,ở trong Trường Khẩu trấn có đóng tới một trấn binh mã đó.
Trong lời nói của Đậu Hiếu có một chút sầu lo, cũng khó trách, từ cuộc chiến Bình Nhưỡng cho tới nay, tuy hổ vệ bách chiến bách thắng nhưng phần lớn là tập trung binh lực ưu thế đánh những chỗ yếu. Hiện tại đối phương ở trong trấn có tới 800 người mà bên mình bất quá 82 người.
Cho dù cộng thêm mười người của Phùng Quả thì cũng chưa tới một trăm người, nhân số này kém xa đối phương. Cho dù may mắn có thể tìm được đường sống thì sĩ khí suy giảm cái được không bù được cái mất.
Phần địa đồ này mấy ngày trước Trịnh Hoành Nghị, Thẩm Quang Phùng Quả ba người dò xét quanh Trường Khẩu trấn rồi mệnh cho Trịnh Hoài An mang về, sau đó không có động tĩnh, ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Hoài An hai người biết rõ thì ngay cả Tạ Khoa cũng không rõ ràng lắm, Trịnh Hoài An lại không để lộ ra tin tức gì khiến cho Tạ Khoa và Đậu Hiếu bọn họ không hiểu lần này Trịnh Ngôn Khánh muốn đánh thành thế nào.
- Trịnh Hoành Nghị bọn họ đi Trường Khẩu trấn ba ngày rồi.
Trịnh Ngôn Khánh không đầu không đuôi nói một lời khiến cho Tạ Khoa và Đậu Hiếu sợ hãi.
- Trịnh công tử, bọn họ đi Trường Khẩu trấn làm gì?
Đậu Hiếu nhịn không được kinh hô một tiếng.
Tạ Khoa ngược lại đã minh bạch tâm tư của Trịnh Ngôn Khánh, nói khẽ:
- Ngôn Khánh, chẳng lẽ ý của ngươi là nội ứng ngoại hợp? Trường Khẩu trấn không thể so với Thạch Đa sơn trấn, bọn chúng binh mã rất đông, sớm có phòng bị chỉ sợ đánh lén không được.
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu:
- Ai nói ta muốn đánh lén?
- Không đánh lén chẳng lẽ lại là cường công?
- Đúng thế!
- Ngôn Khánh, ngươi điên rồi...
Lúc này Tạ Khoa cũng nhịn không được mà kinh hô:
- Nếu là đánh lén chúng ta còn có phần thắng.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Binh giả, quỷ đạo dã.
(Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá, đây là câu đầu trong binh pháp Tôn Tử. )
Hắn làm ra bộ dạng cao thâm mạn trắc khiến cho Tạ Khoa và Đậu Hiếu không biết phải khuyên bảo thế nào, cả hai người nhìn nhau, cười khổ lắc đầu liên tục.
- Ngươi đã nổi điên vậy chúng ta điên theo ngươi một lần.
- Ai nói ta muốn nổi điên?
Trịnh Ngôn Khánh nghiêm mặt nói:
- Sơn nhất, nhất định có diệu kế.
Hắn ngoắc đầu ý bảo Đậu Hiếu tới, chỉ vào địa đồ, thì thầm một phen, Đậu Hiếu liên tục gật đầu nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ không thoải mái.
Trái lại lông mày của hắn nhíu chặt lại, sau khi nghe Trịnh Ngôn Khánh nói xong thì cười khổ nói:
- Làm như vậy thành công được sao?
- Thành hay không thành không thử một lần sau biết được?
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh lại ngoắc ý bảo Tạ Khoa đưa lỗ tai tới, khoa chân múa tay một phen.
- Được rồi, các ngươi cùng ta điên một phen, nghe ta sắp xếp.
- Nhớ năm đó ké này đã làm cho Ngụy vũ đế bị đánh tơi bời, chật vật chạy trốn, hiện nay ta chỉ noi theo tiên hiền, tuy chúng ta không cách nào so sánh với Tôn Lưu nhưng người Cao Ly cũng không so sánh được với Ngụy vũ đế, chiến thắng này phân thắng phụ 5:5, nếu không thử một phen thì chẳng phải để người Cao Ly chế nhạo sao?
- Ngươi nói tiên hiền từng dùng kế này tại sao ta không biết vị tiên hiền nào?
Tạ Khoa lúc này không kìm được mà thấp giọng hỏi:
- Ta đã từng đọc qua Tam quốc nhưng trong ấn tượng chưa từng thấy người nào dùng qua kế này.
Ngôn Khánh cười hắc hắc:
- Đây là thiên cơ, không thể nào tiết lộ.
Lại nói tiếp con người thật sự là một động vật kỳ quái, Trịnh Ngôn Khánh càng như thế, Tạ Khoa lại càng cảm thấy an lòng.... Ngôn Khánh đọc thuộc Tam Quốc có thể viết ra Tam Quốc Diễn Nghĩa nhất định là hắn nói thật.
Quân chủ ở Trường Khẩu trấn là Uyên Gia Là tộc đệ của Uyên Thái Tộ, cuộc chiến sau khi chấm dứt, Uyên Gia Là phụng mệnh đóng ở Trường Khẩu trấn, dùng để giám thị người Bắc Tề, trong khi Cao Ly đưa tin chiến thắng liên tục, Ất Chi Văn Đức đại phá ba mươi vạn quân Tùy thì hắn lại đóng ở Trường Khẩu trấn, cả ngày vô sự.
Bắc Tề quốc cẩn thận từng li từng tí, không dám làm gì người Cao Ly khiến cho Uyên Gia Là phẫn nộ không thôi mấy lần thỉnh tộc huynh cho hắn tham chiến, nhưng đều bị Uyên Thái Tộ bác bỏ với lý do là Trường Khẩu trấn chính là trọng trấn phía Nam, không thể phớt lờ được.
Tuy nói như vậy nhưng phải trơ mắt nhìn đám Ất Chi Văn Đức, Ất Chi Sinh liên tục lập công, Uyên Gia Là làm sao có thể bình tĩnh?
Tộc huynh Uyên Thái Tộ hôm nay đã đi về phía Nguyên Sơn vây quét tàn quân Tùy Binh, thuận đường cùng đại quân La quốc tụ hợp, Uyên Gia Là lại chỉ có thể ở Trường Khẩu trấn này mượn rượu giải sầu, bỗng nghe quân tốt phía dưới bẩm báo:
- Có Tùy quân tiến đến dưới thành.
Uyên Gia Là đang say liền cất tiếng hỏi:
- Tùy quân có bao nhiêu binh mã?
- Bẩm quân chủ chỉ có một trại binh mã.
Một trại binh mã, giỏi lắm thì năm mươi người mà thôi, Uyên Gia Là giận tím mặt, hô một tiếng rồi đứng dậy:
- Tùy cẩu khinh thường ta quá đáng.
- Chỉ một trại tàn binh mà cũng dám xâm phạm Trường Khẩu trấn? Theo ta thấy Tùy cẩu điên mất rồi.... Bọn chúng đã mang công lao đi tới cửa ta cũng không cần phải khách khí, mau điểm binh mã chúng ta ra ngoài thành nghênh địch.
Không bao lâu chỉ thấy trong Trường Khẩu trấn, từng tiếng tù và vang lên, một đội Cao Ly binh mã ở trong thành theo Uyên Gia Là lao ra. Uyên Gia Là nón trụ qua giáp, đai lưng chỉnh tề, phía dưới là một con ngựa khỏe mạnh, tay hắn vũ động đại đao, lao nhanh ra khỏi Trường Khẩu trấn binh mã sau khi lao ra lập tức bày trận. Uyên Gia Là ghìm cương cầm hoành đao nhìn người đối diện chỉ thấy Tùy quân ước chừng có ba bốn mươi người, đứng đầu là một viên tướng mặc áo bào màu xanh, eo đeo đai lưng ngọc, phía trên là một cái mặt nạ.
Trước hắn chính là hai viên đại tướng thân thể cường tráng, một đen một trắng, người đen cầm song phủ, người trắng cầm mạch đao, tràn ngập sát khí. Uyên Gia Là không khỏi hít một hơi thật sâu, ba bốn mươi người nhưng rất có sát khí.
Giờ phút này hắn mang theo Tạ Khoa cùng với Đậu Hiếu đang đứng ở trên núi nhìn xuống Trường Khẩu trấn, kiến trúc của Trường Khẩu trấn hấp thụ văn hóa hán tộc, từ tường thành cho tới thành thị đều theo kiến trúc thời kỳ Đông Hán.
- Trịnh giáo úy,ở trong Trường Khẩu trấn có đóng tới một trấn binh mã đó.
Trong lời nói của Đậu Hiếu có một chút sầu lo, cũng khó trách, từ cuộc chiến Bình Nhưỡng cho tới nay, tuy hổ vệ bách chiến bách thắng nhưng phần lớn là tập trung binh lực ưu thế đánh những chỗ yếu. Hiện tại đối phương ở trong trấn có tới 800 người mà bên mình bất quá 82 người.
Cho dù cộng thêm mười người của Phùng Quả thì cũng chưa tới một trăm người, nhân số này kém xa đối phương. Cho dù may mắn có thể tìm được đường sống thì sĩ khí suy giảm cái được không bù được cái mất.
Phần địa đồ này mấy ngày trước Trịnh Hoành Nghị, Thẩm Quang Phùng Quả ba người dò xét quanh Trường Khẩu trấn rồi mệnh cho Trịnh Hoài An mang về, sau đó không có động tĩnh, ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Hoài An hai người biết rõ thì ngay cả Tạ Khoa cũng không rõ ràng lắm, Trịnh Hoài An lại không để lộ ra tin tức gì khiến cho Tạ Khoa và Đậu Hiếu bọn họ không hiểu lần này Trịnh Ngôn Khánh muốn đánh thành thế nào.
- Trịnh Hoành Nghị bọn họ đi Trường Khẩu trấn ba ngày rồi.
Trịnh Ngôn Khánh không đầu không đuôi nói một lời khiến cho Tạ Khoa và Đậu Hiếu sợ hãi.
- Trịnh công tử, bọn họ đi Trường Khẩu trấn làm gì?
Đậu Hiếu nhịn không được kinh hô một tiếng.
Tạ Khoa ngược lại đã minh bạch tâm tư của Trịnh Ngôn Khánh, nói khẽ:
- Ngôn Khánh, chẳng lẽ ý của ngươi là nội ứng ngoại hợp? Trường Khẩu trấn không thể so với Thạch Đa sơn trấn, bọn chúng binh mã rất đông, sớm có phòng bị chỉ sợ đánh lén không được.
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu:
- Ai nói ta muốn đánh lén?
- Không đánh lén chẳng lẽ lại là cường công?
- Đúng thế!
- Ngôn Khánh, ngươi điên rồi...
Lúc này Tạ Khoa cũng nhịn không được mà kinh hô:
- Nếu là đánh lén chúng ta còn có phần thắng.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Binh giả, quỷ đạo dã.
(Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá, đây là câu đầu trong binh pháp Tôn Tử. )
Hắn làm ra bộ dạng cao thâm mạn trắc khiến cho Tạ Khoa và Đậu Hiếu không biết phải khuyên bảo thế nào, cả hai người nhìn nhau, cười khổ lắc đầu liên tục.
- Ngươi đã nổi điên vậy chúng ta điên theo ngươi một lần.
- Ai nói ta muốn nổi điên?
Trịnh Ngôn Khánh nghiêm mặt nói:
- Sơn nhất, nhất định có diệu kế.
Hắn ngoắc đầu ý bảo Đậu Hiếu tới, chỉ vào địa đồ, thì thầm một phen, Đậu Hiếu liên tục gật đầu nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ không thoải mái.
Trái lại lông mày của hắn nhíu chặt lại, sau khi nghe Trịnh Ngôn Khánh nói xong thì cười khổ nói:
- Làm như vậy thành công được sao?
- Thành hay không thành không thử một lần sau biết được?
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh lại ngoắc ý bảo Tạ Khoa đưa lỗ tai tới, khoa chân múa tay một phen.
- Được rồi, các ngươi cùng ta điên một phen, nghe ta sắp xếp.
- Nhớ năm đó ké này đã làm cho Ngụy vũ đế bị đánh tơi bời, chật vật chạy trốn, hiện nay ta chỉ noi theo tiên hiền, tuy chúng ta không cách nào so sánh với Tôn Lưu nhưng người Cao Ly cũng không so sánh được với Ngụy vũ đế, chiến thắng này phân thắng phụ 5:5, nếu không thử một phen thì chẳng phải để người Cao Ly chế nhạo sao?
- Ngươi nói tiên hiền từng dùng kế này tại sao ta không biết vị tiên hiền nào?
Tạ Khoa lúc này không kìm được mà thấp giọng hỏi:
- Ta đã từng đọc qua Tam quốc nhưng trong ấn tượng chưa từng thấy người nào dùng qua kế này.
Ngôn Khánh cười hắc hắc:
- Đây là thiên cơ, không thể nào tiết lộ.
Lại nói tiếp con người thật sự là một động vật kỳ quái, Trịnh Ngôn Khánh càng như thế, Tạ Khoa lại càng cảm thấy an lòng.... Ngôn Khánh đọc thuộc Tam Quốc có thể viết ra Tam Quốc Diễn Nghĩa nhất định là hắn nói thật.
Quân chủ ở Trường Khẩu trấn là Uyên Gia Là tộc đệ của Uyên Thái Tộ, cuộc chiến sau khi chấm dứt, Uyên Gia Là phụng mệnh đóng ở Trường Khẩu trấn, dùng để giám thị người Bắc Tề, trong khi Cao Ly đưa tin chiến thắng liên tục, Ất Chi Văn Đức đại phá ba mươi vạn quân Tùy thì hắn lại đóng ở Trường Khẩu trấn, cả ngày vô sự.
Bắc Tề quốc cẩn thận từng li từng tí, không dám làm gì người Cao Ly khiến cho Uyên Gia Là phẫn nộ không thôi mấy lần thỉnh tộc huynh cho hắn tham chiến, nhưng đều bị Uyên Thái Tộ bác bỏ với lý do là Trường Khẩu trấn chính là trọng trấn phía Nam, không thể phớt lờ được.
Tuy nói như vậy nhưng phải trơ mắt nhìn đám Ất Chi Văn Đức, Ất Chi Sinh liên tục lập công, Uyên Gia Là làm sao có thể bình tĩnh?
Tộc huynh Uyên Thái Tộ hôm nay đã đi về phía Nguyên Sơn vây quét tàn quân Tùy Binh, thuận đường cùng đại quân La quốc tụ hợp, Uyên Gia Là lại chỉ có thể ở Trường Khẩu trấn này mượn rượu giải sầu, bỗng nghe quân tốt phía dưới bẩm báo:
- Có Tùy quân tiến đến dưới thành.
Uyên Gia Là đang say liền cất tiếng hỏi:
- Tùy quân có bao nhiêu binh mã?
- Bẩm quân chủ chỉ có một trại binh mã.
Một trại binh mã, giỏi lắm thì năm mươi người mà thôi, Uyên Gia Là giận tím mặt, hô một tiếng rồi đứng dậy:
- Tùy cẩu khinh thường ta quá đáng.
- Chỉ một trại tàn binh mà cũng dám xâm phạm Trường Khẩu trấn? Theo ta thấy Tùy cẩu điên mất rồi.... Bọn chúng đã mang công lao đi tới cửa ta cũng không cần phải khách khí, mau điểm binh mã chúng ta ra ngoài thành nghênh địch.
Không bao lâu chỉ thấy trong Trường Khẩu trấn, từng tiếng tù và vang lên, một đội Cao Ly binh mã ở trong thành theo Uyên Gia Là lao ra. Uyên Gia Là nón trụ qua giáp, đai lưng chỉnh tề, phía dưới là một con ngựa khỏe mạnh, tay hắn vũ động đại đao, lao nhanh ra khỏi Trường Khẩu trấn binh mã sau khi lao ra lập tức bày trận. Uyên Gia Là ghìm cương cầm hoành đao nhìn người đối diện chỉ thấy Tùy quân ước chừng có ba bốn mươi người, đứng đầu là một viên tướng mặc áo bào màu xanh, eo đeo đai lưng ngọc, phía trên là một cái mặt nạ.
Trước hắn chính là hai viên đại tướng thân thể cường tráng, một đen một trắng, người đen cầm song phủ, người trắng cầm mạch đao, tràn ngập sát khí. Uyên Gia Là không khỏi hít một hơi thật sâu, ba bốn mươi người nhưng rất có sát khí.
/876
|