Gần giờ Tý, trong núi Thạch Đa Sơn, lửa cháy hừng hực.
Thi thể khắp nơi ngổn ngang lộn xộn, ở trên vách đá từng luồng máu tươi sền sệt, chảy xuống mặt đất.
Từng luồng máu chảy xuống khe hở, hình thành một dòng suối.
Trịnh Ngôn Khánh đang mặc một bộ chiến bào nhàn nhạt, trên mặt khoác mặt nạ, lộ ra vẻ dữ tợn.
Đậu Hiếu cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng áp giải năm tên tù binh thương tích đầy mình đi tới trước ngựa của Trịnh Ngôn Khánh.
-Ngôn Khánh, những gia hỏa này đều là con nối dõi của Ất Chi Văn Đức.
- Vừa rồi chúng ta đánh vào trong Ất Chi đường mấy tên gia hỏa này hung ác nhất, làm tổn thương bảy tám huynh đệ nếu không có Hùng Khoát Hải và A Lăng thì thiếu chút nữa không chế trụ nổi bọn hắn. Ở trong Ất Chi nội đường ngoại trừ năm người này ra còn có một đám con trai và con dâu của họ.
Ở sau chiếc mặt nạ, đôi mắt của Trịnh Ngôn Khánh lộ ra một vòng huyết sắc.
Hắn tiến lên, cầm tóc của một người trong số đó hất lên để hắn mặt đối mặt với Ngôn Khánh.
- Tùy cẩu, ngươi làm thương tổn chúng ta phụ thân ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Trịnh Ngôn Khánh đeo mặt nạ không nhìn ra biểu lộ nhưng ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh:
- Hắn không buông tha ta sao?
- Ta còn không muốn buông tha cho hắn đây.
Đang lúc nói chuyện, mã giáo của hắn giơ lên, đâm vào ngực người kia.
Sau đó cánh tay lại dùng sức, đem thi thể của người đó ném qua một bên.
- Chó gà không tha, một người cũng không thả.
- Ngươi....
Một nhi tử của Ất Chi Văn Đức gàam rú, nhưng lại bị Hùng Khoát Hải và Hám Lăng đè lại, Đậu Hiếu tiến lên, giơ tay chém xuống.
Bốn đầu máu đầm đìa rơi xuống đất, máu tươi tràn ngập mà phun ra, Trịnh Ngôn Khánh trầm giọng nói:
- Một nén nhang sau triệt thoái về sau Thạch Đa Sơn.
- Vâng.
Đám người Đậu Hiếu vội vàng lên ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh thì lãnh suất mấy người, cùng với Trịnh Hoành Nghị từ từ rời khỏi.
Ở Tam Thủy Nguyên hồi phục nghỉ ngơi mấy ngày, Trịnh Hoành Nghị cũng do thám được một số tin, trên đường đi tới Tát Thủy, khắp nơi đều là trạm gác của người Coa Ly.
Không chỉ toàn bộ người Cao Ly, mà binh mã của La quốc cũng tìm kiếm bọn họ.
Ở phía bắc Tát Thủy, hai mươi vạn Tùy quân đã bị đánh tan, bốn phía chạy trốn, Tiết Thế Hùng suất lãnh hai trăm kỵ quân lao ra khỏi vòng vây, trốn về Liêu Đông, binh mã dưới trướng của hắn thì toàn quân bị diệt, ba vạn người chết thảm ở Bạch Thạch Sơn.
Toàn bộ phía bắc Tát Thủy đã biến thành một biển máu.
Mà Cao Kiến Vũ dốc thúc binh mã trăm trấn, mấy ngày nữa sẽ tới Độ thủy chiên đấu.
Ất Chi Văn Đức thì ở bên bờ Tát Thủy, bố trí thiên la địa võng, mỗi trạm canh gác đều thủ vệ rất sâm nghiêm, hiện tại muốn vượt qua Tát Thủy là điều không thể, ở phía Bắc Tát Thủy đã là thiên hạ của người Cao Ly.
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đặt mục tiêu công kích là Thạch Đa Sơn trấn.
- Chiến sự Bình Nhưỡng căn bản đã kết thúc và được dẹp loạn, cho nên nhìn Bình Nhưỡng thủ vệ tuy sâm nghiêm, nhưng hiện tại trận chiến ở Nguyên Sơn đã hấp dẫn bọn họ quá nhiều, Cao Kiến Vũ lại không ở đó, chỉ bằng vào một mình Cao Nguyên không cần phải bận tâm nhiều.
Căn cứ vào việc Trịnh Hoành Nghị thám thính thì binh mã tại Thạch Đa Sơn trấn không quá nhiều.
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến ở Bình Nhưỡng, binh mã ở Thạch Đa sơn trấn đã bị Cao Kiến Vũ điều động, tiêu diệt toàn bộ Tùy quân, rồi sau đó Uyên Thái Trá tiếp nhận quân vụ, lại điều tiếp binh mã ở nơi này tới Hán Thành, truy kích tiêu diệt bọn người Trịnh Ngôn Khánh, thêm vào việc bọn Trịnh Ngôn Khánh đã xuôi về nam, Thạch Đa Sơn trấn càng không có đội ngũ bổ sung.
Ai cũng không ngờ, Trịnh Ngôn Khánh có thể chém giết mà quay trở về Bình Nhưỡng.
Ở Thạch Đa Sơn trấn phòng vệ không nghiêm, mà người nhà Ất Chi Văn Đức cơ hồ đều ở đó, Trịnh Ngôn Khánh sau khi tới đây liền quyết định đánh lén.
Tám mươi hổ vệ đều mặc trang phục của người Cao Ly thừa dịp đêm khuya đi vào bên trong Thạch Đa Sơn trấn. Ngôn Khánh và Trịnh Hoành Nghị dẫn dầu phóng hỏa, sau đó Tạ Khoa và Đậu Hiếu thừa thế chém giết.
Thạch Đa Sơn trấn không hề phòng bị trong chốc lát đã rơi vào trong biển lửa.
Vì quân tốt nhân số không nhiều nên chưa kịp lao ra khỏi quân doanh thì bọn họ đã gặp phải Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, hai người này như hai sát thần, nhảy vào trong doanh xong, chém giết một hồi.
Bọn họ công kích mục tiêu chính là gia tộc của Ất Chi Văn Đức, những binh lính bình thường không phả là đối thủ của những người này, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng sau khi giết quan quân xong chưa cảm thấy đã liền men theo tiến kêu mà tới, hai đại sát khí vừa tới, chiến cuộc lập tức thay đổi.
- Ngôn Khánh, những phụ nữ và trẻ em này thì sao?
Trịnh Hoành Nghị hiển nhiên không nhẫn tâm được nên muốn nhẹ giọng khuyên can.
Nhưng nhìn thấy cái mặt nạ dữ tợn và hai mắt lạnh như băng của Trịnh Ngôn Khánh xong, lời vừa ra đến miệng lại nuốt vào.
- Hoành Nghị, giờ khắc này vạn lần không thể có lòng dạ đàn bà, chúng ta muốn làm cho Ất Chi Văn Đức bị tổn thương, không giết sạch nhà hắn, làm sao khiến hắn đau nhức được?
- Đúng rồi, ở trong quân doanh đệ có tìm thấy gì không?
Trịnh Hoành Nghị vội vàng lấy từ trong núi ra một địa đồ.
Đệ từ trong phủ phát hiện ra bản đồ phòng vệ ở Tất Thủy.
Trịnh Ngôn Khánh nhận lấy cũng không xem xét ngay.
Hắn ngẩng đầu thấy trời đã tối thì trầm giọng nói:
- Nơi này cách Bình Nhưỡng không quá xa, lửa lớn như vậy sẽ gây sự chú ý tới bình Nhưỡng.
- Chỗ này không thể ở lâu, Trịnh Hoài An lập tức thổi kèn.
Trịnh Hoài An tuân mệnh, lấy từ trong túi ngựa ra một chiếc sừng đài.
Từng tiếng kèn vang lên, ở trong Thạch Sơn Đa trấn, các đội kỵ quân chạy ra, tụ hợp tại một chỗ với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không nói nhiều, mã giáo giơ lên cao, nhoáng một cái thúc ngựa đi nhanh.
Tạ Khoa cùng với Đậu Hiếu suất lĩnh kỵ quân chăm chú đi theo sau lưng của hắn, Thạch Đa Sơn trấn khói đặc cuồn cuộn trong chốc lát đã biến thành một biển lửa.
Theo phương hướng Bình Nhưỡng, từng đội binh mã Cao Ly vội vã chạy tới đây, tuy nhiên khi bọn chúng tới thì tất cả đều là tử thi tràn ngập trên mặt đất.
Trịnh Ngôn Khánh suất lĩnh hổ vệ trở về Tam Thủy Nguyên.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quang đã chờ ở bên ngoài sơn cốc, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, hắn khẽ tiến lên nghênh đón:
- Chúa công đã làm thỏa đáng rồi.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Trở về núi rồi nói sau.
Hắn biết rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Quang, Thiện Đức nữ vương danh tiếng lừng lẫy hôm nay đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đã quyết ý giết chết Kim Đức Mạn, Trịnh Ngôn Khánh sẽ không có nửa lòng thương hoa tiếc ngọc, Thẩm Quang làm sao giết được nàng Trịnh Ngôn Khánh không quan tâm cũng không muốn hỏi đến, hiện tại hắn muốn điều động binh mã Cao Ly, quấy rầy bố cục phòng ngự của bọn họ.
- Truyền lệnh xuống, mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ, tới giờ mẹo xuất phát, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Tam Thủy Nguyên.
Thi thể khắp nơi ngổn ngang lộn xộn, ở trên vách đá từng luồng máu tươi sền sệt, chảy xuống mặt đất.
Từng luồng máu chảy xuống khe hở, hình thành một dòng suối.
Trịnh Ngôn Khánh đang mặc một bộ chiến bào nhàn nhạt, trên mặt khoác mặt nạ, lộ ra vẻ dữ tợn.
Đậu Hiếu cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng áp giải năm tên tù binh thương tích đầy mình đi tới trước ngựa của Trịnh Ngôn Khánh.
-Ngôn Khánh, những gia hỏa này đều là con nối dõi của Ất Chi Văn Đức.
- Vừa rồi chúng ta đánh vào trong Ất Chi đường mấy tên gia hỏa này hung ác nhất, làm tổn thương bảy tám huynh đệ nếu không có Hùng Khoát Hải và A Lăng thì thiếu chút nữa không chế trụ nổi bọn hắn. Ở trong Ất Chi nội đường ngoại trừ năm người này ra còn có một đám con trai và con dâu của họ.
Ở sau chiếc mặt nạ, đôi mắt của Trịnh Ngôn Khánh lộ ra một vòng huyết sắc.
Hắn tiến lên, cầm tóc của một người trong số đó hất lên để hắn mặt đối mặt với Ngôn Khánh.
- Tùy cẩu, ngươi làm thương tổn chúng ta phụ thân ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Trịnh Ngôn Khánh đeo mặt nạ không nhìn ra biểu lộ nhưng ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh:
- Hắn không buông tha ta sao?
- Ta còn không muốn buông tha cho hắn đây.
Đang lúc nói chuyện, mã giáo của hắn giơ lên, đâm vào ngực người kia.
Sau đó cánh tay lại dùng sức, đem thi thể của người đó ném qua một bên.
- Chó gà không tha, một người cũng không thả.
- Ngươi....
Một nhi tử của Ất Chi Văn Đức gàam rú, nhưng lại bị Hùng Khoát Hải và Hám Lăng đè lại, Đậu Hiếu tiến lên, giơ tay chém xuống.
Bốn đầu máu đầm đìa rơi xuống đất, máu tươi tràn ngập mà phun ra, Trịnh Ngôn Khánh trầm giọng nói:
- Một nén nhang sau triệt thoái về sau Thạch Đa Sơn.
- Vâng.
Đám người Đậu Hiếu vội vàng lên ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh thì lãnh suất mấy người, cùng với Trịnh Hoành Nghị từ từ rời khỏi.
Ở Tam Thủy Nguyên hồi phục nghỉ ngơi mấy ngày, Trịnh Hoành Nghị cũng do thám được một số tin, trên đường đi tới Tát Thủy, khắp nơi đều là trạm gác của người Coa Ly.
Không chỉ toàn bộ người Cao Ly, mà binh mã của La quốc cũng tìm kiếm bọn họ.
Ở phía bắc Tát Thủy, hai mươi vạn Tùy quân đã bị đánh tan, bốn phía chạy trốn, Tiết Thế Hùng suất lãnh hai trăm kỵ quân lao ra khỏi vòng vây, trốn về Liêu Đông, binh mã dưới trướng của hắn thì toàn quân bị diệt, ba vạn người chết thảm ở Bạch Thạch Sơn.
Toàn bộ phía bắc Tát Thủy đã biến thành một biển máu.
Mà Cao Kiến Vũ dốc thúc binh mã trăm trấn, mấy ngày nữa sẽ tới Độ thủy chiên đấu.
Ất Chi Văn Đức thì ở bên bờ Tát Thủy, bố trí thiên la địa võng, mỗi trạm canh gác đều thủ vệ rất sâm nghiêm, hiện tại muốn vượt qua Tát Thủy là điều không thể, ở phía Bắc Tát Thủy đã là thiên hạ của người Cao Ly.
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đặt mục tiêu công kích là Thạch Đa Sơn trấn.
- Chiến sự Bình Nhưỡng căn bản đã kết thúc và được dẹp loạn, cho nên nhìn Bình Nhưỡng thủ vệ tuy sâm nghiêm, nhưng hiện tại trận chiến ở Nguyên Sơn đã hấp dẫn bọn họ quá nhiều, Cao Kiến Vũ lại không ở đó, chỉ bằng vào một mình Cao Nguyên không cần phải bận tâm nhiều.
Căn cứ vào việc Trịnh Hoành Nghị thám thính thì binh mã tại Thạch Đa Sơn trấn không quá nhiều.
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến ở Bình Nhưỡng, binh mã ở Thạch Đa sơn trấn đã bị Cao Kiến Vũ điều động, tiêu diệt toàn bộ Tùy quân, rồi sau đó Uyên Thái Trá tiếp nhận quân vụ, lại điều tiếp binh mã ở nơi này tới Hán Thành, truy kích tiêu diệt bọn người Trịnh Ngôn Khánh, thêm vào việc bọn Trịnh Ngôn Khánh đã xuôi về nam, Thạch Đa Sơn trấn càng không có đội ngũ bổ sung.
Ai cũng không ngờ, Trịnh Ngôn Khánh có thể chém giết mà quay trở về Bình Nhưỡng.
Ở Thạch Đa Sơn trấn phòng vệ không nghiêm, mà người nhà Ất Chi Văn Đức cơ hồ đều ở đó, Trịnh Ngôn Khánh sau khi tới đây liền quyết định đánh lén.
Tám mươi hổ vệ đều mặc trang phục của người Cao Ly thừa dịp đêm khuya đi vào bên trong Thạch Đa Sơn trấn. Ngôn Khánh và Trịnh Hoành Nghị dẫn dầu phóng hỏa, sau đó Tạ Khoa và Đậu Hiếu thừa thế chém giết.
Thạch Đa Sơn trấn không hề phòng bị trong chốc lát đã rơi vào trong biển lửa.
Vì quân tốt nhân số không nhiều nên chưa kịp lao ra khỏi quân doanh thì bọn họ đã gặp phải Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, hai người này như hai sát thần, nhảy vào trong doanh xong, chém giết một hồi.
Bọn họ công kích mục tiêu chính là gia tộc của Ất Chi Văn Đức, những binh lính bình thường không phả là đối thủ của những người này, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng sau khi giết quan quân xong chưa cảm thấy đã liền men theo tiến kêu mà tới, hai đại sát khí vừa tới, chiến cuộc lập tức thay đổi.
- Ngôn Khánh, những phụ nữ và trẻ em này thì sao?
Trịnh Hoành Nghị hiển nhiên không nhẫn tâm được nên muốn nhẹ giọng khuyên can.
Nhưng nhìn thấy cái mặt nạ dữ tợn và hai mắt lạnh như băng của Trịnh Ngôn Khánh xong, lời vừa ra đến miệng lại nuốt vào.
- Hoành Nghị, giờ khắc này vạn lần không thể có lòng dạ đàn bà, chúng ta muốn làm cho Ất Chi Văn Đức bị tổn thương, không giết sạch nhà hắn, làm sao khiến hắn đau nhức được?
- Đúng rồi, ở trong quân doanh đệ có tìm thấy gì không?
Trịnh Hoành Nghị vội vàng lấy từ trong núi ra một địa đồ.
Đệ từ trong phủ phát hiện ra bản đồ phòng vệ ở Tất Thủy.
Trịnh Ngôn Khánh nhận lấy cũng không xem xét ngay.
Hắn ngẩng đầu thấy trời đã tối thì trầm giọng nói:
- Nơi này cách Bình Nhưỡng không quá xa, lửa lớn như vậy sẽ gây sự chú ý tới bình Nhưỡng.
- Chỗ này không thể ở lâu, Trịnh Hoài An lập tức thổi kèn.
Trịnh Hoài An tuân mệnh, lấy từ trong túi ngựa ra một chiếc sừng đài.
Từng tiếng kèn vang lên, ở trong Thạch Sơn Đa trấn, các đội kỵ quân chạy ra, tụ hợp tại một chỗ với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không nói nhiều, mã giáo giơ lên cao, nhoáng một cái thúc ngựa đi nhanh.
Tạ Khoa cùng với Đậu Hiếu suất lĩnh kỵ quân chăm chú đi theo sau lưng của hắn, Thạch Đa Sơn trấn khói đặc cuồn cuộn trong chốc lát đã biến thành một biển lửa.
Theo phương hướng Bình Nhưỡng, từng đội binh mã Cao Ly vội vã chạy tới đây, tuy nhiên khi bọn chúng tới thì tất cả đều là tử thi tràn ngập trên mặt đất.
Trịnh Ngôn Khánh suất lĩnh hổ vệ trở về Tam Thủy Nguyên.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quang đã chờ ở bên ngoài sơn cốc, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, hắn khẽ tiến lên nghênh đón:
- Chúa công đã làm thỏa đáng rồi.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Trở về núi rồi nói sau.
Hắn biết rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Quang, Thiện Đức nữ vương danh tiếng lừng lẫy hôm nay đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đã quyết ý giết chết Kim Đức Mạn, Trịnh Ngôn Khánh sẽ không có nửa lòng thương hoa tiếc ngọc, Thẩm Quang làm sao giết được nàng Trịnh Ngôn Khánh không quan tâm cũng không muốn hỏi đến, hiện tại hắn muốn điều động binh mã Cao Ly, quấy rầy bố cục phòng ngự của bọn họ.
- Truyền lệnh xuống, mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ, tới giờ mẹo xuất phát, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Tam Thủy Nguyên.
/876
|