Trịnh Hoành Nghị sắc mặt trắng bệch gật đầu nói:
- Ta nghe Ngôn Khánh an bài.
- Vinh Nhi, ngươi thì sao?
- Ta cảm thấy Trịnh giáo úy nói rất đúng, không chừng thuận đường có thể tìm thấy thiếu gia nhà ta.
Về phần ba người Thẩm Quang, Mạch Tử Trọng không hỏi thăm kỳ thật không hỏi cũng biết được đáp án, ba người này sẽ nghe theo Trịnh Ngôn Khánh.
- Đã như vậy, chúng ta hãy rời khỏi đây.
Trịnh Ngôn Khánh đưa mắt nhìn bốn phía, mã giáo trong tay chỉ về phía Nam:
- Chúng ta tới dãy núi kia, thuận theo bình nguyên mà xuôi nam, nếu như nguy hiểm thì cũng có thể vào trong núi mà ẩn thân.
Nói xong hắn thúc ngựa lên phía trước, mà bọn người Mạch Tử Trọng sau đó cũng đuổi kịp.
Dọc theo con đường này gặp không ít binh mã Cao ly, nếu như đối phương nhân số đông bọn họ lập tức tránh lui, nếu như nhân số thương thớt thì lập tức xông tới chém giết giải cứu quân Tùy, trong đó thậm chí có cả mấy tên thế gia đệ tử.
Cứ như vậy bọn người Ngôn Khánh vừa đánh vừa lui.
Bất tri bất giác đã tới giờ dần.
Đầu hạ sáng sớm, đám người Trịnh Ngôn Khánh đã vượt qua núi Đại Thành.
Đội ngũ dưới trướng của hắn ước chừng đã gần 200 người.
Điều này khiến cho tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh cũng ổn định hơn rất nhiều.
Dù sao đội ngũ dưới trướng càng nhiều thì vốn liếng đối kháng với người Cao Ly ngày càng cao, năng lực của hắn cũng chỉ tới mức này, từ đêm tới giờ, hổ vệ của hắn cũng chết đi tám người, tâm tình của Ngôn Khánh càng thêm trầm trọng.
Đến khi sáng tỏ, Thẩm Quang phụ trách tin tức bỗng truyền tới một tin xấu:
- Công tử, mọi chuyện dường như không thuận lợi.
- Có chuyện gì?
Thẩm Quang hạ giọng nói:
- Thuộc hạ phát giác, người Cao Ly đang tiến về Nam Thủy đại doanh, mà ở đó ánh lửa cũng dừng lại không có động tĩnh tập kết, hiện tại chúng ta tới đó, chỉ sợ sẽ phát sinh xung đột với quân của Cao Ly.
Ánh mắt của Ngôn Khánh trở nên ngưng tụ.
- Nam Thủy đại doanh không còn tập kết nữa sao?
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Mạch Tử Trọng và Trịnh Hoành Nghị cũng tới trước mặt.
- Trịnh giáo úy vì sao không đi?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ, đem tin tức mà Thẩm Quang mang về giải thích cho Mạch Tử Trọng và Trịnh Hoành Nghị.
- Ta rời khỏi Nam Thủy đại doanh đã nói với Tạ giáo úy sắp xếp ổn định binh mã, tùy thời phản kích.
Nhưng hiện tại Nam thủy đại doanh đều không có dấu hiệu tập kích, vạn nhất Nam Thủy đại doanh đình trệ, mà đội ngũ Cao Ly lại đang hướng về đó tấn công, chúng ta tiếp tục tiến về phía Nam chỉ sợ là chui đầu vào lưới, lâm vào tử địa.
Hai gò má của Mạch Tử Trọng co lại, lâm vào trầm tư.
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Liệu Tạ giáo úy thấy tình huống không ổn đã lui về không?
Ngôn Khánh lắc đầu:
- Cái này ta không rõ ràng lắm.
Với tính tình của Tạ Khoa mà nói, Trịnh Ngôn Khánh không tin hắn lâm nguy bỏ chạy nhưng lòng người khó dò, hắn cũng không dám cam đoan. Tạ Ánh Đăng canh giữ ở Nam thủy nhân số cũng không nhiều lắm.
Có thể hắn thay đổi kế hoạch, nhưng thay đổi thế nào?
Trời đã sáng, mất đi sự yểm hộ của ban đêm, bọn họ muốn tiến lên ở bình nguyên cũng khó khăn nhiều hơn.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn đám người mệt mỏi phía sau lưng, trong lòng cũng thầm nghĩ.
Một đám như vậy mà tới Nam Thủy thấy không có một bóng người, đồng thiờ gặp phải vòng vây của người Cao ly thì còn lực chiến đấu sao?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn, nhất thời khó đưa ra quyết đoán.
- Bằng không chúng ta...
Mạch Tử Trọng lắp bắp, lời đã ra đế miệng nhưng không biết phải nói thế nào.
Ngôn Khánh nói:
- Mạch công tử có gì cứ nói, đừng ngại.
- Các huynh đệ chiến đấu một đêm thật sự đã mệt mỏi không chịu nổi, nếu tiến về Nam Thủy có binh mã tiếp ứng thì không nói, nhưng nếu là một bãi đất trống thì chúng ta bị binh mã Cao Ly đuổi giết khó bề tái chiên được.
- Vậy ý của ngươi là?
- Hiện nay khắp nơi là quân địch, ý của ta là tạm thời ở trong núi Đại Thành, cho các huynh đệ nghỉ ngơi ăn uống rồi sau đó phái người tiến tới Nam Thủy tìm hiểu tin tức.
- Thế nhưng mà nếu như Nam thủy có người chúng ta chẳng phải trì hoãn một thời cơ sao?
Trịnh Hoành Nghị lúc này cân nhắc cũng không phải là không có đạo lý.
Trên thực tế Trịnh Ngôn Khánh khó xử cũng là ở chỗ này.
Hiện tại hắn phải đưa ra lựa chọn, chuyện này liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người khiến cho Ngôn Khánh cũng phải do sự.
Đúng lúc này từ phía sau núi truyền tới một thanh âm binh khí chạm vào nhau.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng quay đầu, chỉ thấy Phùng Quả thúc ngựa chạy tới:
- Trịnh giáo úy, ở eo núi có đội ngũ binh mã Cao ly truy kích người của chúng ta.
- Người nào lãnh binh?
Phùng Quả lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm.
Ngôn Khánh không nói nhiều lời lên lưng ngựa:
- Mạch Tử Trọng, Phùng Quả, Thẩm Quang, ba người các ngươi cùng với Trịnh Hoành Nghị ẩn náu, A Lăng, Khoát Hải hai người các ngươi mang hộ vệ đi cùng ta.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng vội vàng đáp ứng, suất lĩnh năm mươi tên hổ vệ, đi theo Trịnh Ngôn Khánh rời khỏi.
Một đoàn người tiến tới mô đất, chỉ thấy ở trên đó có một viên tiểu tướng, suất lĩnh ba bốn mươi kỵ quân bạch mã ngân thương đang giao thủ với bốn trăm tên kỵ quân Cao Ly, tiểu tướng bị vây khốn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ở trong loạn quân tả xung hữu đột, máu nhuộm cả chiến bào của hắn.
Tuy nhiên trước quân Cao Ly đông gấp mười lần, tiểu tướng này cũng bất lực tòng tâm.
Ở phía xung quanh có ba võ tướng Cao Ly đang vây công tiểu tướng này, ở phía bên ngoài lại có một thiếu niên đầu đội nón dát vàng, dưới chân là một thớt ngựa màu vàng, trong tay cầm một thanh đại đao, hưng phấn hò hét vây công tiểu tướng kia.
Chiến trường này cách đám người bọn Trịnh Ngôn Khánh khoảng chừng năm trăm thước.
Ngôn Khánh cũng không khỏi giật mình đây là tướng lãnh dưới trướng của người nào? Cao Ly không nuôi ngựa phần lớn ngựa chủ yếu dựa vào việc mua của người Đột Quyết và Hài Cúc, lần này chiến sự ở Liêu Đông hừng hực, ngựa cơ hồ đều tập trung ở đó.
Trịnh Ngôn Khánh chém giết cả đêm cũng không gặp bao nhiêu kỵ quân Cao Ly.
Không ngờ lần này lại gặp tới gần một nghìn kỵ quân, kim giáp thiếu niên kia nếu không phải là quyền quý thì không thể như vậy.
- Đại ca huynh nhìn kìa hình như là Tạ giáo úy.
Hùng Khoát Hải ở núi Nga Mi được Tôn Tư Mạc truyền công phu, nhãn lực cực kỳ tốt.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh chưa nhìn ra hắn đã nhận ra viên tiểu tướng kia là ai. Ngôn Khánh cũng cẩn thận nhìn, không kìm được chấn động.
Đúng là Tạ Khoa.
Hắn không phải đang ở Nam Thủy tập kết sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tuy nhiên tình huống trước mắt không cho phép Trịnh Ngôn Khánh cân nhắc quá nhiều, Tạ Khoa dưới sự vây công của mười viên võ tướng Cao Ly hiện tại đã ngăn cản không nổi.
Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Đại hắc tử, ngươi cùng với A Lăng mang theo ba mươi hổ vệ, đi giải cứu Tạ giáo úy, những người còn lại theo ta xuất kích.
- Ta nghe Ngôn Khánh an bài.
- Vinh Nhi, ngươi thì sao?
- Ta cảm thấy Trịnh giáo úy nói rất đúng, không chừng thuận đường có thể tìm thấy thiếu gia nhà ta.
Về phần ba người Thẩm Quang, Mạch Tử Trọng không hỏi thăm kỳ thật không hỏi cũng biết được đáp án, ba người này sẽ nghe theo Trịnh Ngôn Khánh.
- Đã như vậy, chúng ta hãy rời khỏi đây.
Trịnh Ngôn Khánh đưa mắt nhìn bốn phía, mã giáo trong tay chỉ về phía Nam:
- Chúng ta tới dãy núi kia, thuận theo bình nguyên mà xuôi nam, nếu như nguy hiểm thì cũng có thể vào trong núi mà ẩn thân.
Nói xong hắn thúc ngựa lên phía trước, mà bọn người Mạch Tử Trọng sau đó cũng đuổi kịp.
Dọc theo con đường này gặp không ít binh mã Cao ly, nếu như đối phương nhân số đông bọn họ lập tức tránh lui, nếu như nhân số thương thớt thì lập tức xông tới chém giết giải cứu quân Tùy, trong đó thậm chí có cả mấy tên thế gia đệ tử.
Cứ như vậy bọn người Ngôn Khánh vừa đánh vừa lui.
Bất tri bất giác đã tới giờ dần.
Đầu hạ sáng sớm, đám người Trịnh Ngôn Khánh đã vượt qua núi Đại Thành.
Đội ngũ dưới trướng của hắn ước chừng đã gần 200 người.
Điều này khiến cho tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh cũng ổn định hơn rất nhiều.
Dù sao đội ngũ dưới trướng càng nhiều thì vốn liếng đối kháng với người Cao Ly ngày càng cao, năng lực của hắn cũng chỉ tới mức này, từ đêm tới giờ, hổ vệ của hắn cũng chết đi tám người, tâm tình của Ngôn Khánh càng thêm trầm trọng.
Đến khi sáng tỏ, Thẩm Quang phụ trách tin tức bỗng truyền tới một tin xấu:
- Công tử, mọi chuyện dường như không thuận lợi.
- Có chuyện gì?
Thẩm Quang hạ giọng nói:
- Thuộc hạ phát giác, người Cao Ly đang tiến về Nam Thủy đại doanh, mà ở đó ánh lửa cũng dừng lại không có động tĩnh tập kết, hiện tại chúng ta tới đó, chỉ sợ sẽ phát sinh xung đột với quân của Cao Ly.
Ánh mắt của Ngôn Khánh trở nên ngưng tụ.
- Nam Thủy đại doanh không còn tập kết nữa sao?
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Mạch Tử Trọng và Trịnh Hoành Nghị cũng tới trước mặt.
- Trịnh giáo úy vì sao không đi?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ, đem tin tức mà Thẩm Quang mang về giải thích cho Mạch Tử Trọng và Trịnh Hoành Nghị.
- Ta rời khỏi Nam Thủy đại doanh đã nói với Tạ giáo úy sắp xếp ổn định binh mã, tùy thời phản kích.
Nhưng hiện tại Nam thủy đại doanh đều không có dấu hiệu tập kích, vạn nhất Nam Thủy đại doanh đình trệ, mà đội ngũ Cao Ly lại đang hướng về đó tấn công, chúng ta tiếp tục tiến về phía Nam chỉ sợ là chui đầu vào lưới, lâm vào tử địa.
Hai gò má của Mạch Tử Trọng co lại, lâm vào trầm tư.
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Liệu Tạ giáo úy thấy tình huống không ổn đã lui về không?
Ngôn Khánh lắc đầu:
- Cái này ta không rõ ràng lắm.
Với tính tình của Tạ Khoa mà nói, Trịnh Ngôn Khánh không tin hắn lâm nguy bỏ chạy nhưng lòng người khó dò, hắn cũng không dám cam đoan. Tạ Ánh Đăng canh giữ ở Nam thủy nhân số cũng không nhiều lắm.
Có thể hắn thay đổi kế hoạch, nhưng thay đổi thế nào?
Trời đã sáng, mất đi sự yểm hộ của ban đêm, bọn họ muốn tiến lên ở bình nguyên cũng khó khăn nhiều hơn.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn đám người mệt mỏi phía sau lưng, trong lòng cũng thầm nghĩ.
Một đám như vậy mà tới Nam Thủy thấy không có một bóng người, đồng thiờ gặp phải vòng vây của người Cao ly thì còn lực chiến đấu sao?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn, nhất thời khó đưa ra quyết đoán.
- Bằng không chúng ta...
Mạch Tử Trọng lắp bắp, lời đã ra đế miệng nhưng không biết phải nói thế nào.
Ngôn Khánh nói:
- Mạch công tử có gì cứ nói, đừng ngại.
- Các huynh đệ chiến đấu một đêm thật sự đã mệt mỏi không chịu nổi, nếu tiến về Nam Thủy có binh mã tiếp ứng thì không nói, nhưng nếu là một bãi đất trống thì chúng ta bị binh mã Cao Ly đuổi giết khó bề tái chiên được.
- Vậy ý của ngươi là?
- Hiện nay khắp nơi là quân địch, ý của ta là tạm thời ở trong núi Đại Thành, cho các huynh đệ nghỉ ngơi ăn uống rồi sau đó phái người tiến tới Nam Thủy tìm hiểu tin tức.
- Thế nhưng mà nếu như Nam thủy có người chúng ta chẳng phải trì hoãn một thời cơ sao?
Trịnh Hoành Nghị lúc này cân nhắc cũng không phải là không có đạo lý.
Trên thực tế Trịnh Ngôn Khánh khó xử cũng là ở chỗ này.
Hiện tại hắn phải đưa ra lựa chọn, chuyện này liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người khiến cho Ngôn Khánh cũng phải do sự.
Đúng lúc này từ phía sau núi truyền tới một thanh âm binh khí chạm vào nhau.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng quay đầu, chỉ thấy Phùng Quả thúc ngựa chạy tới:
- Trịnh giáo úy, ở eo núi có đội ngũ binh mã Cao ly truy kích người của chúng ta.
- Người nào lãnh binh?
Phùng Quả lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm.
Ngôn Khánh không nói nhiều lời lên lưng ngựa:
- Mạch Tử Trọng, Phùng Quả, Thẩm Quang, ba người các ngươi cùng với Trịnh Hoành Nghị ẩn náu, A Lăng, Khoát Hải hai người các ngươi mang hộ vệ đi cùng ta.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng vội vàng đáp ứng, suất lĩnh năm mươi tên hổ vệ, đi theo Trịnh Ngôn Khánh rời khỏi.
Một đoàn người tiến tới mô đất, chỉ thấy ở trên đó có một viên tiểu tướng, suất lĩnh ba bốn mươi kỵ quân bạch mã ngân thương đang giao thủ với bốn trăm tên kỵ quân Cao Ly, tiểu tướng bị vây khốn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ở trong loạn quân tả xung hữu đột, máu nhuộm cả chiến bào của hắn.
Tuy nhiên trước quân Cao Ly đông gấp mười lần, tiểu tướng này cũng bất lực tòng tâm.
Ở phía xung quanh có ba võ tướng Cao Ly đang vây công tiểu tướng này, ở phía bên ngoài lại có một thiếu niên đầu đội nón dát vàng, dưới chân là một thớt ngựa màu vàng, trong tay cầm một thanh đại đao, hưng phấn hò hét vây công tiểu tướng kia.
Chiến trường này cách đám người bọn Trịnh Ngôn Khánh khoảng chừng năm trăm thước.
Ngôn Khánh cũng không khỏi giật mình đây là tướng lãnh dưới trướng của người nào? Cao Ly không nuôi ngựa phần lớn ngựa chủ yếu dựa vào việc mua của người Đột Quyết và Hài Cúc, lần này chiến sự ở Liêu Đông hừng hực, ngựa cơ hồ đều tập trung ở đó.
Trịnh Ngôn Khánh chém giết cả đêm cũng không gặp bao nhiêu kỵ quân Cao Ly.
Không ngờ lần này lại gặp tới gần một nghìn kỵ quân, kim giáp thiếu niên kia nếu không phải là quyền quý thì không thể như vậy.
- Đại ca huynh nhìn kìa hình như là Tạ giáo úy.
Hùng Khoát Hải ở núi Nga Mi được Tôn Tư Mạc truyền công phu, nhãn lực cực kỳ tốt.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh chưa nhìn ra hắn đã nhận ra viên tiểu tướng kia là ai. Ngôn Khánh cũng cẩn thận nhìn, không kìm được chấn động.
Đúng là Tạ Khoa.
Hắn không phải đang ở Nam Thủy tập kết sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tuy nhiên tình huống trước mắt không cho phép Trịnh Ngôn Khánh cân nhắc quá nhiều, Tạ Khoa dưới sự vây công của mười viên võ tướng Cao Ly hiện tại đã ngăn cản không nổi.
Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Đại hắc tử, ngươi cùng với A Lăng mang theo ba mươi hổ vệ, đi giải cứu Tạ giáo úy, những người còn lại theo ta xuất kích.
/876
|