Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Tuy nhiên trước khi lương thực vận chuyển vào tháng hai, ông phải trả lại.
Hoàng Văn Thanh đứng dậy vái chào:
- Công tử cao thượng, Hoàng Văn Thanh thay mặt mấy nghìn dân chúng ở huyện Dịch tạ ơn công tử Viện trợ.
- Hoàng huyện lệnh, ta có một câu không biết có nên nói hay không.
Trịnh Ngôn Khánh vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong vòng thị phi.
Hắn nói:
- Với lực lượng của một người chỉ sợ khó có tác dụng với tai ương lưu dân này, ông có ý tốt giải quyết nhưng không chừng có thể biến huyện Dịch yên vui này thành một nơi thị phi.
- Có thể giúp đỡ thì hãy giúp đỡ nếu không được thì ngàn vạn lần đừng sính cường nếu không không chừng không phải là trợ giúp bọn họ mà là mang tới tai họa cho dân chúng.
Hoàng Văn Thanh nghe xong lập tức hãi hùng khiếp vía.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết mình trợ giúp Hoàng Văn Thanh là đúng hay sai.
Tuy nhiên đã đáp ứng hỗ trợ dĩ nhiên không có khả năng đổi ý, sau khi cùng Hoàng Văn Thanh thương nghị việc mượn lương thảo xong, Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy cáo từ.
Rượu và thức ăn cũng chưa ăn hết.
Thời điểm này hắn còn đâu ra tâm tư mà ăn cơm.
Hắn còn phải trở về thương nghị mọi việc cụ thể với Tạ Khoa, cho nên cáo từ Hoàng Văn Thanh mà rời đi.
Hùng Đại Hải đem ngựa dắt qua, sau khi đưa Trịnh Ngôn Khánh lên yên rồi hắn mới lên ngựa của mình, chợt nghe thấy quán rượu bên cạnh xôn xao.
Có một người vạm vỡ tách khỏi đám đông, vọt tới trước Trịnh Ngôn Khánh ngăn đường đi của hắn lại.
Chỉ thấy hắn không nói nhiều lời, phịch một tiếng quỳ xuống đất, Hùng Đại Hải thấy có người cản đường thì giận tím mặt định tiến lên xua đuổi.
Nào ngờ hán tử kia lại quỳ xuống khiến cho Hùng Đại Hải phải sững sờ.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy hán tử kia lớn tiếng nói:
- Cho ta một trăm quan, mạng của ta là của ngươi.
Ngôn Khánh nhất thời kinh ngạc không thôi.
- Hám Lăng, ngươi tại sao lại quấy rối ở nơi này?
Lão đầu bếp béo mập ở Vĩnh Xuân tửu đi ra nhìn thấy có người cản đường Trịnh Ngôn Khánh thì lớn tiếng trách cứ.
Trịnh Ngôn Khánh đến tột cùng là ai?
Lão mập không rõ lắm nhưng có thể khiến cho quan phụ mẫu ở huyện dịch mời rượu thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Lão mập cũng muốn giúp hán tử kia nhưng có một số người hắn có thể ngăn cản, có một số người sẽ mất tính mạng.
Hán tử kia tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Tuy nhiên hình thể khoi ngô, dáng người hùng tráng, khuôn mặt trắng trẻo toát ra vẻ cương nghị.
Hắn là Hám Lăng?
Trịnh Ngôn Khánh ghìm chặt Ngọc Đề Tuấn, định mở miệng thì lại nghe Hám Lăng nói:
- Thúc thúc, không phải ta quấy rối mà ai cho ta 100 quan mạng của ta là của người đó.
Lão mập kia lộ vẻ xấu hổ vội vàng nói:
- Công tử xin lượng thứ, đứa nhỏ này tên là Hám Lăng, thời gian gần đây theo lưu dân chạy nạn mà tới.
Bên cạnh nó có một mẹ già... hai ngày nay nó vẫn như vậy giống như là nổi điên chỉ cần có người đi ra từ quán rượu là nó lại cản đường đòi tiền.
Kỳ thật nó không óc ác ý... Hám Lăng, ngươi ở đây lăn lộn làm gì? Hiện nay 100 quan có thể mua được ba mẫu ruộng tốt, ngươi dựa vào đâu mà đòi công tử một trăm qua?
Một cái mạng không đổi được ba mẫu điền trang.
Trên khuôn mặt của Hám Lăng lộ vẻ mờ mịt, hắn chậm rãi đứng lên chuẩn bị quay đầu rời khỏi.
Lúc này Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng:
- Này, hán tử, ngươi tên là Hám Lăng phải không?
Hám Lăng giật mình quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh, sau đó dùng sức gật gật đầu:
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên là Hám Lăng, ngươi có chuyện gì không?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì nhịn không được cười.
Giới thiệu thật là uy vũ... Lão mập lập tức lo lắng vội vàng quát lớn:
- Hám Lăng ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, tại sao lại vô lễ trả lời như vậy?
- Ta....
Hám Lăng muốn mở miệng nói chuyện nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại vung roi ngựa cản lại.
- Hám Lăng, ngươi vừa rồi nói ai cho ngươi 100 quan thì mạng của ngươi là của người đó phải không?
Hám Lăng gật đầu:
- Đúng vậy.
- Được.
Trịnh Ngôn Khánh cười tươi nói:
- Ở thời đại này, cái gì cũng có giá, ngươi nói mạng ngươi đáng giá 100 quan, có gì làm bằng chứng?
Hám Lăng không khỏi sững sờ nhưng kịp phản ứng, Trịnh Ngôn Khánh đang muốn khảo thí sở học của hắn.
Hắn căng lồng ngực lên lớn tiếng nói:
- Ta có trời sinh thần lực, từ nhỏ theo lão sư tập võ ở trong thôn, có thể sử đao, ở trong vạn quân lấy đầu thủ cấp.
Trịnh Ngôn Khánh bị hắn nói một câu phát sặc, kịch liệt ho khan.
Trên khuôn mặt hắn hiện ra một vẻ cổ quái, nhìn Hám Lăng dò xét từ đầu đến cuối:
- Ngươi thích xem Tam Quốc?
Câu nói kia của Hám Lăng hiển nhiên là câu mà Quan Vũ trả lời Tào Tháo. Lúc đó Tào Tháo nói: Ngươi so với huynh đệ của ngươi là Trương Dực Đức thì thế nào?
Quan Vũ trả lời: Dực Đức so với ta thì còn cao minh gấp trăm lần,ở trong vạn quân có thể lấy đầu thủ cấp thượng tướng như lấy đồ trong túi.
Khuôn mặt Hám Lăng bỗng dưng đỏ lên.
Hắn khẽ nói:
- Ta không biết chữ, tuy nhiên ở trong tửu quán từng nghe người ta nói câu chuyện này.
- Hắc hắc, ta mặc kệ ngươi nghe qua hay là xem qua, nhưng ta biết rõ chuyện này là thổi da trâu mà thôi, ngươi có luyện đao pháp thế nào cũng không làm được.
Ngôn Khánh nói xong ánh mắt quét qua bốn phía.
Hắn nhìn thấy trước cửa Vĩnh Xuân tửu có hai đầu thạch ngưu thì nảy ra ý hay.
- Hám Lăng, nếu ngươi có thể di động đầu thạch ngưu kia một trăm bước ta sẽ tin lời của ngươi, mạng của ngươi đích thật đáng giá, 100 quan ta sẽ cho ngươi.
- Chuyện này là thật chứ?
Hám Lăng mắt hổ trợn lên:
- Ngươi đừng lừa gạt ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.
Ngôn Khánh cười ha hả, quay đầu nói với ông chủ tửu lâu:
- Ông chủ, hôm nay ta không mang nhiều tiền theo, trước hết cho ta mượn 100 quan, sau này ta sẽ quay lại trả lại cho ông.
Chủ quán rượu khẽ giật mình hình như hơi do dự.
Dù sao những quan binh này rất ít khi giảng đạo lý, nếu như hắn cho Trịnh Ngôn Khánh mượn 100 quan, Ngôn Khánh quịt nợ thì sao....
Hoàng Văn Thanh lúc này đi xuống từ trên lầu thấy vậy liền nói:
- Cao Bái, Trịnh công tử đã nói, ông còn do dự gì? Đây chính là Vân Kỵ úy đương triều, thủy quân Lữ Soái, đại danh đỉnh đỉnh Ngỗng công tử Bán Duyến Quân, Tiên trong rượu, công tử mượn ông 100 quan chính là nể mặt mũi của ông, ta bảo đảm cho.
- Thật không? Người này đúng là Ngỗng công tử?
Ông chủ quán rượu nghe thấy lập tức động dung.
Đừng xem huyện Dịch là nơi nhỏ bé, nhưng tin tức lại vô cùng linh thông.
Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh ai mà không biết? Yển Sư có một tòa tửu lâu, cũng vì thơ của hắn mà sinh ý vô cùng phát triển.
- Tuy nhiên trước khi lương thực vận chuyển vào tháng hai, ông phải trả lại.
Hoàng Văn Thanh đứng dậy vái chào:
- Công tử cao thượng, Hoàng Văn Thanh thay mặt mấy nghìn dân chúng ở huyện Dịch tạ ơn công tử Viện trợ.
- Hoàng huyện lệnh, ta có một câu không biết có nên nói hay không.
Trịnh Ngôn Khánh vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong vòng thị phi.
Hắn nói:
- Với lực lượng của một người chỉ sợ khó có tác dụng với tai ương lưu dân này, ông có ý tốt giải quyết nhưng không chừng có thể biến huyện Dịch yên vui này thành một nơi thị phi.
- Có thể giúp đỡ thì hãy giúp đỡ nếu không được thì ngàn vạn lần đừng sính cường nếu không không chừng không phải là trợ giúp bọn họ mà là mang tới tai họa cho dân chúng.
Hoàng Văn Thanh nghe xong lập tức hãi hùng khiếp vía.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết mình trợ giúp Hoàng Văn Thanh là đúng hay sai.
Tuy nhiên đã đáp ứng hỗ trợ dĩ nhiên không có khả năng đổi ý, sau khi cùng Hoàng Văn Thanh thương nghị việc mượn lương thảo xong, Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy cáo từ.
Rượu và thức ăn cũng chưa ăn hết.
Thời điểm này hắn còn đâu ra tâm tư mà ăn cơm.
Hắn còn phải trở về thương nghị mọi việc cụ thể với Tạ Khoa, cho nên cáo từ Hoàng Văn Thanh mà rời đi.
Hùng Đại Hải đem ngựa dắt qua, sau khi đưa Trịnh Ngôn Khánh lên yên rồi hắn mới lên ngựa của mình, chợt nghe thấy quán rượu bên cạnh xôn xao.
Có một người vạm vỡ tách khỏi đám đông, vọt tới trước Trịnh Ngôn Khánh ngăn đường đi của hắn lại.
Chỉ thấy hắn không nói nhiều lời, phịch một tiếng quỳ xuống đất, Hùng Đại Hải thấy có người cản đường thì giận tím mặt định tiến lên xua đuổi.
Nào ngờ hán tử kia lại quỳ xuống khiến cho Hùng Đại Hải phải sững sờ.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy hán tử kia lớn tiếng nói:
- Cho ta một trăm quan, mạng của ta là của ngươi.
Ngôn Khánh nhất thời kinh ngạc không thôi.
- Hám Lăng, ngươi tại sao lại quấy rối ở nơi này?
Lão đầu bếp béo mập ở Vĩnh Xuân tửu đi ra nhìn thấy có người cản đường Trịnh Ngôn Khánh thì lớn tiếng trách cứ.
Trịnh Ngôn Khánh đến tột cùng là ai?
Lão mập không rõ lắm nhưng có thể khiến cho quan phụ mẫu ở huyện dịch mời rượu thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Lão mập cũng muốn giúp hán tử kia nhưng có một số người hắn có thể ngăn cản, có một số người sẽ mất tính mạng.
Hán tử kia tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Tuy nhiên hình thể khoi ngô, dáng người hùng tráng, khuôn mặt trắng trẻo toát ra vẻ cương nghị.
Hắn là Hám Lăng?
Trịnh Ngôn Khánh ghìm chặt Ngọc Đề Tuấn, định mở miệng thì lại nghe Hám Lăng nói:
- Thúc thúc, không phải ta quấy rối mà ai cho ta 100 quan mạng của ta là của người đó.
Lão mập kia lộ vẻ xấu hổ vội vàng nói:
- Công tử xin lượng thứ, đứa nhỏ này tên là Hám Lăng, thời gian gần đây theo lưu dân chạy nạn mà tới.
Bên cạnh nó có một mẹ già... hai ngày nay nó vẫn như vậy giống như là nổi điên chỉ cần có người đi ra từ quán rượu là nó lại cản đường đòi tiền.
Kỳ thật nó không óc ác ý... Hám Lăng, ngươi ở đây lăn lộn làm gì? Hiện nay 100 quan có thể mua được ba mẫu ruộng tốt, ngươi dựa vào đâu mà đòi công tử một trăm qua?
Một cái mạng không đổi được ba mẫu điền trang.
Trên khuôn mặt của Hám Lăng lộ vẻ mờ mịt, hắn chậm rãi đứng lên chuẩn bị quay đầu rời khỏi.
Lúc này Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng:
- Này, hán tử, ngươi tên là Hám Lăng phải không?
Hám Lăng giật mình quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh, sau đó dùng sức gật gật đầu:
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên là Hám Lăng, ngươi có chuyện gì không?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì nhịn không được cười.
Giới thiệu thật là uy vũ... Lão mập lập tức lo lắng vội vàng quát lớn:
- Hám Lăng ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, tại sao lại vô lễ trả lời như vậy?
- Ta....
Hám Lăng muốn mở miệng nói chuyện nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại vung roi ngựa cản lại.
- Hám Lăng, ngươi vừa rồi nói ai cho ngươi 100 quan thì mạng của ngươi là của người đó phải không?
Hám Lăng gật đầu:
- Đúng vậy.
- Được.
Trịnh Ngôn Khánh cười tươi nói:
- Ở thời đại này, cái gì cũng có giá, ngươi nói mạng ngươi đáng giá 100 quan, có gì làm bằng chứng?
Hám Lăng không khỏi sững sờ nhưng kịp phản ứng, Trịnh Ngôn Khánh đang muốn khảo thí sở học của hắn.
Hắn căng lồng ngực lên lớn tiếng nói:
- Ta có trời sinh thần lực, từ nhỏ theo lão sư tập võ ở trong thôn, có thể sử đao, ở trong vạn quân lấy đầu thủ cấp.
Trịnh Ngôn Khánh bị hắn nói một câu phát sặc, kịch liệt ho khan.
Trên khuôn mặt hắn hiện ra một vẻ cổ quái, nhìn Hám Lăng dò xét từ đầu đến cuối:
- Ngươi thích xem Tam Quốc?
Câu nói kia của Hám Lăng hiển nhiên là câu mà Quan Vũ trả lời Tào Tháo. Lúc đó Tào Tháo nói: Ngươi so với huynh đệ của ngươi là Trương Dực Đức thì thế nào?
Quan Vũ trả lời: Dực Đức so với ta thì còn cao minh gấp trăm lần,ở trong vạn quân có thể lấy đầu thủ cấp thượng tướng như lấy đồ trong túi.
Khuôn mặt Hám Lăng bỗng dưng đỏ lên.
Hắn khẽ nói:
- Ta không biết chữ, tuy nhiên ở trong tửu quán từng nghe người ta nói câu chuyện này.
- Hắc hắc, ta mặc kệ ngươi nghe qua hay là xem qua, nhưng ta biết rõ chuyện này là thổi da trâu mà thôi, ngươi có luyện đao pháp thế nào cũng không làm được.
Ngôn Khánh nói xong ánh mắt quét qua bốn phía.
Hắn nhìn thấy trước cửa Vĩnh Xuân tửu có hai đầu thạch ngưu thì nảy ra ý hay.
- Hám Lăng, nếu ngươi có thể di động đầu thạch ngưu kia một trăm bước ta sẽ tin lời của ngươi, mạng của ngươi đích thật đáng giá, 100 quan ta sẽ cho ngươi.
- Chuyện này là thật chứ?
Hám Lăng mắt hổ trợn lên:
- Ngươi đừng lừa gạt ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.
Ngôn Khánh cười ha hả, quay đầu nói với ông chủ tửu lâu:
- Ông chủ, hôm nay ta không mang nhiều tiền theo, trước hết cho ta mượn 100 quan, sau này ta sẽ quay lại trả lại cho ông.
Chủ quán rượu khẽ giật mình hình như hơi do dự.
Dù sao những quan binh này rất ít khi giảng đạo lý, nếu như hắn cho Trịnh Ngôn Khánh mượn 100 quan, Ngôn Khánh quịt nợ thì sao....
Hoàng Văn Thanh lúc này đi xuống từ trên lầu thấy vậy liền nói:
- Cao Bái, Trịnh công tử đã nói, ông còn do dự gì? Đây chính là Vân Kỵ úy đương triều, thủy quân Lữ Soái, đại danh đỉnh đỉnh Ngỗng công tử Bán Duyến Quân, Tiên trong rượu, công tử mượn ông 100 quan chính là nể mặt mũi của ông, ta bảo đảm cho.
- Thật không? Người này đúng là Ngỗng công tử?
Ông chủ quán rượu nghe thấy lập tức động dung.
Đừng xem huyện Dịch là nơi nhỏ bé, nhưng tin tức lại vô cùng linh thông.
Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh ai mà không biết? Yển Sư có một tòa tửu lâu, cũng vì thơ của hắn mà sinh ý vô cùng phát triển.
/876
|