Vốn Trương Trọng Kiên cùng Đỗ Như Hối đồng thời trở về.
Chỉ vì quê quán của Đỗ Như Hối không ở Trường An mà ở bên ngoài Đỗ Lăng.
Cho nên hai người đi một hồi cũng tách ra... sau đó Đỗ Như Hối cũng là một người không thích kết giao bừa bãi, hắn sau khi lấy được Tam Lâm Ích Ung Bi và bản dập vịnh ngỗng của Trịnh Ngôn Khánh xong liền vào trong nhà mà viết chữ, cho nên không rõ lắm việc hỗn loạn ở bên ngoài.
Thực tế thân phận của ngỗng công đã ồn ào ở Lạc hà và Trường An.
Không chỉ Dương Tố đi nghe ngóng mà văn sĩ các nơi cũng tìm kiếm, đáng tiếc thời đại này vẫn chưa hình thành sự hợp tác chặn chẽ, bọn họ đơn phương đi tìm, tin tức hỗn loạn càng thêm phức tạp.
Thậm chí có người nói, vị Ngỗng công này là quý đệ trong triều, thậm chí là dòng dõi tôn thất.
Kết quả là tất cả các nhà đại thần đều nhao nhao tới hỏi thăm đồng liêu, về sau thậm chí náo loạn tới tận trước mặt Tùy Văn Đế Dương Kiên.
Dương Kiên từ sau khi Độc Cô hoàng hậu chết đi thì thân thể đã không còn tốt như lúc trước.
Nhưng sau khi quan sát bản dập xong thì cũng không nhịn được mà phái người tới những nhà tôn thất mà hỏi thăm, làm cho rất nhiều tôn thất đều không hiểu thấu.
Dương Tố cũng biết làm ầm ĩ như vậy cũng không phải pháp, cho dù Dương Huyền Cảm nói như vậy, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy được vị Ngỗng Công này cũng không ở Trường An, nếu hắn và Trương Trọng Kiên tới Trường An thì tại sao không hề có chút tiếng động nào?
Như vậy thì vị Ngỗng công này vẫn ở sông Lạc.
- Trịnh Nhân Cơ có phải vẫn chưa đi không?
Câu nói này đột ngột thoát ra, tuy nhiên tam huynh đệ Dương Huyền Cảm đã sớm quen rồi.
Dương Huyền Cảm vội vàng trả lời:
- Trịnh Nhân Cơ bởi vì vợ sinh nở cho nên chưa lên đường, chỉ là nghe nói đã chuẩn bị rồi, đoán chừng chỉ mấy ngày nữa là tới nhậm chức.
- Ta cảm thấy vị Ngỗng công này vẫn ở sông Lạc.
Ngươi nói Trịnh Nhân Cơ đến Lạc Dương chú ý lưu ý tìm nơi hạ lạc của vị Ngỗng công này, một khi có tin tức thì phải lập tức báo cho ta biết, ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy vị ngỗng công này, nếu có được mấy chữ của hắn thì cũng thỏa mãn.
- Vâng con sẽ phái người đi nói với Trịnh Nhân Cơ.
Dương Tố lắc đầu liên tục:
- Không, ngươi nên tự mình đi một chuyến, như vậy Trịnh Nhân Cơ sẽ càng thêm coi trọng.
Dương Huyền Cảm mặc dù không cho là đúng những vẫn cung kính đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh không biết vì hắn mà ở cả sông Lạc, thậm chí là cả Hà Đông to lớn cũng đang náo động, Người sau có câu nó, Tùy Đường thiếu gì? Thiếu người! Đặc biệt là sĩ tộc Quan Đông, gặp chèn ép nên người tàn lụi, cho nên bọn họ thấy ngỗng công xuất thế, khiến cho sĩ tộc Quan Đông có tinh thần phấn chấn.
Đồng thời bọn họ cũng tin rằng vị Ngỗng công này cần sự trợ giúp của bọn họ.
Ngôn Khánh nghe được chút tin tức nhưng tuổi của hắn còn nhỏ cho dù đi nghe ngóng cũng không có ai để ý tới hắn. Hơn nữa hắn nói với người khác hắn là Ngỗng công thì có mấy ai tin. Mọi người hoan hỉ bàn luận mọi chuyện sẽ không để ý tới hắn, Trịnh Thế An mấy lần nói ra thì bị Trịnh Ngôn Khánh ngăn lại.
Nổi danh?
Đâu phải dễ dàng.
Mọi chuyện đều cần phải có chứng cứ, hiện tại Tôn Tư Mạc, Trương Trọng Kiên Đỗ Như Hối không ở đây, Trịnh Thế An chỉ là một lão quản gia, Từ Thế Tích thì quá nhỏ, ai có thể tin tưởng.
Nói ra người khác không tin thì cũng vậy thôi, gây chuyện không tốt còn rước vào chỉ trích, loại chuyện này hắn đã thấy nhiều.
--------------------------------
Kinh Trập qua đi, nông canh bắt đầu.
Trịnh Thế An càng thêm bận rộn, Trịnh Ngôn Khánh thì vẫn tiêu dao.
Ngày hôm nay Ngôn Khánh đga ở trong chuồng ngựa cho lừa ăn thì thấy Từ Thế Tích đang chạy từ bên ngoài vào thở hồng hộc, người đầy mồ hôi.
- Ngôn Khánh, ngươi tại sao còn có tâm tư ở đây cho lừa ăn? Gia gia của ngươi và người khác đang cãi nhau ầm cả lên.
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy thì giật mình, thả mớ cỏ khô trong tay ra.
- Gia gia với ai cãi nhau ầm cả lên?
- Người của Trường An đã tới, gia gia nghênh tiếp bọn họ, kết quả là nhao nhao cả lên, ta thấy sự tình không ổn nên tới tìm ngươi.
Cùng Ngôn Khánh ở chung một chỗ, Từ Thế Tích cũng gọi Trịnh Thế An là gia gia.
Trịnh Ngôn Khánh ngưng đôi mắt lại thầm nghĩ một tiếng: Đến rồi sao?
Hắn không nhiều lời, quay người đi ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa nói:
- Trường An đã đến những ai?
- Không rõ ràng làm, chỉ nghe bọn họ nhân nói gia gia gọi người này là Thôi tổng quản.
- Thôi tổng quản?
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nghi hoặc.
Họ Thôi dường như là họ của vợ Trịnh Nhân Cơ, Thôi phu nhân lúc tới Trịnh gia đã mang tới không ít người, chỉ vì An Viễn đường khi đó Trịnh Đại Sĩ làm chủ. Về sau Thôi phu nhân theo Trịnh Nhân Cơ tới Trường An, người của Thôi gia cũng đi theo.
Ngôn Khánh đối với người của Thôi gia có ấn tượng không sâu, bởi vì lúc ấy bọn họ cũng không ở An Viễn đường lâu.
Chợt nghe Trịnh Nhân Cơ phái bọn họ tới đây Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch.
Xem ra Thôi phu nhân phái những người này tới Trường An là muốn khống chế sự vụ ở trong nhà, hôm nay bà ta đã sinh ra hài nhi dĩ nhiên địa vị càng cao, người của Thôi gia cũng thuận nước lên thuyền, lần này đến đây chỉ sợ dụng tâm kín đáo.
- Từ đại ca, chút nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì huynh đừng nói chuyện, huynh có nghe không?
Từ Thế Tích nghe xong không vui:
- Tại sao?
- Từ đại ca, huynh hãy nghe ta nói, đây là chuyện của Trịnh gia tộc, huynh tuy cũng xuất thân phú quý nhưng không biết gút mắc của Trịnh gia, phụ thân cho huynh đến Lạc dương khẳng định đã phí không ít tâm tư, cho huynh có tiền đồ tốt, nếu như huynh tham dự chỉ sợ sẽ uổng phí tâm huyết của phụ thân, cho nên tốt nhất vẫn nên im lặng.
Chuyện của ta và gia gia tự nhiên sẽ có cách giải quyết, huynh không cần quan tâm.
Tóm lại huynh chớ mở miệng, gây chuyện không tốt còn liên luỵ, thậm chí biến khéo thành vụng.
Từ Thế Tích dĩ nhiên không cam tâm nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh thì nói gì đều nghe nấy.
Ngôn Khánh nói không sai, hắn tới Lạc Dương đích thực đã phí không ít tâm tư của Từ Cái, nếu như theo lời nói của Ngôn Khánh biến khéo thành vụng thì quả thật không tốt, Từ Thế Tích đối với Trịnh Ngôn Khánh rất có lòng tin, một người có thể sáng tạo ra thể vịnh ngỗng độc đáo, viết ra thơ vịnh ngỗng, hắn nói như vậy chắc chắn là đã tính toán từ trước.
- Ta biết rồi.
Từ Thế Tích gật đầu nhận lời, trong lòng đối với Trịnh Ngôn Khánh càng thêm cảm kích.
Đừng nhìn Trịnh Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ hơn hắn nhưng suy nghĩ lại chính chắn hơn nhiều.
Bất tri bất giác Từ Thế Tích đã đặt Trịnh Ngôn Khánh lên vị trí chủ đạo.
Ở bên trong phòng chính, Trịnh Thế An vẻ mặt đầy tức giận, đang cãi lộn với một trung niên nam tử áo trắng.
Trung niên nam tử này chính là Thôi Đạo Lâm, tình huống cũng không khác biệt so với Trịnh Thế An lắm, chỉ là cũng có phần không giống với Trịnh Thế An, hắn chỉ là họ hàng xa của Thôi gia, lúc trước Thôi phu nhân xuất gia, Thôi gia sợ Thôi phu nhân không có người tâm phúc bên cạnh nên phái Thôi Đạo Lâm tới.
Hắn vốn tưởng rằng có thể nắm quyền hành ở An Viễn đường không ngờ lại có Trịnh Thế An ở đây.
Chỉ là Thôi Đạo lâm cũng biết ẩn nhẫn, theo Thôi phu nhân cùng nhau ra khỏi An Viễn đường.
Mấy năm qua hắn đã trở thành tâm phúc của Trịnh Nhân Cơ.
Lần này hắn đến Lạc Dương chính là phụng theo ý Trịnh Nhân Cơ tới trước.
Dựa theo lời nói của Trịnh Nhân Cơ thì việc lớn nhỏ ỏa Lạc Dương tạm thời được Thôi Đạo Lâm xử trí, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Cho nên Thôi Đạo Lâm vừa đến Lạc Dương thì Trịnh Thế An bị thôi chức vụ.
Không có biện pháp, hiện tại không phải là An Viễn đường, đương gia làm chủ là Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Thế An cũng không thể tránh được.
- Thôi quản gia, Thiên Tân kiều phố từ trước tới nay đã là ba trăm năm, là thể diện của An Viễn đường tại Lạc Dương.
Mặc kệ tình hình thế nào thì Thiên Tân kiều phố các lão các thiếu nhi đối với Trịnh gia vẫn trung thành tận tâm, năm đó vì Trịnh Vĩ Công mà 800 người ở Thiên tân kiều nam chinh bắc chiến, ngươi tại sao lại muốn cắt đường sống của bọn họ?
Thiên Tân kiều là một phố xá ở phía bắc Lạc Thủy, là sản nghiệp của Trịnh gia đã ba trăm năm.
Đám người ở đây tất cả đều dựa vào Trịnh gia mà sống, buôn bán thiết khí, chế tạo nông cụ trên danh nghĩa thuộc về An Viễn đường.
Thôi Đạo Lâm tới đây việc đầu tiên chính là muốn bỏ sinh ý ở Thiên Tân kiều, đem dân chúng địa phương xua đi.
Trịnh Thế An làm sao có thể đồng ý được?
Chỉ vì quê quán của Đỗ Như Hối không ở Trường An mà ở bên ngoài Đỗ Lăng.
Cho nên hai người đi một hồi cũng tách ra... sau đó Đỗ Như Hối cũng là một người không thích kết giao bừa bãi, hắn sau khi lấy được Tam Lâm Ích Ung Bi và bản dập vịnh ngỗng của Trịnh Ngôn Khánh xong liền vào trong nhà mà viết chữ, cho nên không rõ lắm việc hỗn loạn ở bên ngoài.
Thực tế thân phận của ngỗng công đã ồn ào ở Lạc hà và Trường An.
Không chỉ Dương Tố đi nghe ngóng mà văn sĩ các nơi cũng tìm kiếm, đáng tiếc thời đại này vẫn chưa hình thành sự hợp tác chặn chẽ, bọn họ đơn phương đi tìm, tin tức hỗn loạn càng thêm phức tạp.
Thậm chí có người nói, vị Ngỗng công này là quý đệ trong triều, thậm chí là dòng dõi tôn thất.
Kết quả là tất cả các nhà đại thần đều nhao nhao tới hỏi thăm đồng liêu, về sau thậm chí náo loạn tới tận trước mặt Tùy Văn Đế Dương Kiên.
Dương Kiên từ sau khi Độc Cô hoàng hậu chết đi thì thân thể đã không còn tốt như lúc trước.
Nhưng sau khi quan sát bản dập xong thì cũng không nhịn được mà phái người tới những nhà tôn thất mà hỏi thăm, làm cho rất nhiều tôn thất đều không hiểu thấu.
Dương Tố cũng biết làm ầm ĩ như vậy cũng không phải pháp, cho dù Dương Huyền Cảm nói như vậy, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy được vị Ngỗng Công này cũng không ở Trường An, nếu hắn và Trương Trọng Kiên tới Trường An thì tại sao không hề có chút tiếng động nào?
Như vậy thì vị Ngỗng công này vẫn ở sông Lạc.
- Trịnh Nhân Cơ có phải vẫn chưa đi không?
Câu nói này đột ngột thoát ra, tuy nhiên tam huynh đệ Dương Huyền Cảm đã sớm quen rồi.
Dương Huyền Cảm vội vàng trả lời:
- Trịnh Nhân Cơ bởi vì vợ sinh nở cho nên chưa lên đường, chỉ là nghe nói đã chuẩn bị rồi, đoán chừng chỉ mấy ngày nữa là tới nhậm chức.
- Ta cảm thấy vị Ngỗng công này vẫn ở sông Lạc.
Ngươi nói Trịnh Nhân Cơ đến Lạc Dương chú ý lưu ý tìm nơi hạ lạc của vị Ngỗng công này, một khi có tin tức thì phải lập tức báo cho ta biết, ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy vị ngỗng công này, nếu có được mấy chữ của hắn thì cũng thỏa mãn.
- Vâng con sẽ phái người đi nói với Trịnh Nhân Cơ.
Dương Tố lắc đầu liên tục:
- Không, ngươi nên tự mình đi một chuyến, như vậy Trịnh Nhân Cơ sẽ càng thêm coi trọng.
Dương Huyền Cảm mặc dù không cho là đúng những vẫn cung kính đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh không biết vì hắn mà ở cả sông Lạc, thậm chí là cả Hà Đông to lớn cũng đang náo động, Người sau có câu nó, Tùy Đường thiếu gì? Thiếu người! Đặc biệt là sĩ tộc Quan Đông, gặp chèn ép nên người tàn lụi, cho nên bọn họ thấy ngỗng công xuất thế, khiến cho sĩ tộc Quan Đông có tinh thần phấn chấn.
Đồng thời bọn họ cũng tin rằng vị Ngỗng công này cần sự trợ giúp của bọn họ.
Ngôn Khánh nghe được chút tin tức nhưng tuổi của hắn còn nhỏ cho dù đi nghe ngóng cũng không có ai để ý tới hắn. Hơn nữa hắn nói với người khác hắn là Ngỗng công thì có mấy ai tin. Mọi người hoan hỉ bàn luận mọi chuyện sẽ không để ý tới hắn, Trịnh Thế An mấy lần nói ra thì bị Trịnh Ngôn Khánh ngăn lại.
Nổi danh?
Đâu phải dễ dàng.
Mọi chuyện đều cần phải có chứng cứ, hiện tại Tôn Tư Mạc, Trương Trọng Kiên Đỗ Như Hối không ở đây, Trịnh Thế An chỉ là một lão quản gia, Từ Thế Tích thì quá nhỏ, ai có thể tin tưởng.
Nói ra người khác không tin thì cũng vậy thôi, gây chuyện không tốt còn rước vào chỉ trích, loại chuyện này hắn đã thấy nhiều.
--------------------------------
Kinh Trập qua đi, nông canh bắt đầu.
Trịnh Thế An càng thêm bận rộn, Trịnh Ngôn Khánh thì vẫn tiêu dao.
Ngày hôm nay Ngôn Khánh đga ở trong chuồng ngựa cho lừa ăn thì thấy Từ Thế Tích đang chạy từ bên ngoài vào thở hồng hộc, người đầy mồ hôi.
- Ngôn Khánh, ngươi tại sao còn có tâm tư ở đây cho lừa ăn? Gia gia của ngươi và người khác đang cãi nhau ầm cả lên.
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy thì giật mình, thả mớ cỏ khô trong tay ra.
- Gia gia với ai cãi nhau ầm cả lên?
- Người của Trường An đã tới, gia gia nghênh tiếp bọn họ, kết quả là nhao nhao cả lên, ta thấy sự tình không ổn nên tới tìm ngươi.
Cùng Ngôn Khánh ở chung một chỗ, Từ Thế Tích cũng gọi Trịnh Thế An là gia gia.
Trịnh Ngôn Khánh ngưng đôi mắt lại thầm nghĩ một tiếng: Đến rồi sao?
Hắn không nhiều lời, quay người đi ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa nói:
- Trường An đã đến những ai?
- Không rõ ràng làm, chỉ nghe bọn họ nhân nói gia gia gọi người này là Thôi tổng quản.
- Thôi tổng quản?
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nghi hoặc.
Họ Thôi dường như là họ của vợ Trịnh Nhân Cơ, Thôi phu nhân lúc tới Trịnh gia đã mang tới không ít người, chỉ vì An Viễn đường khi đó Trịnh Đại Sĩ làm chủ. Về sau Thôi phu nhân theo Trịnh Nhân Cơ tới Trường An, người của Thôi gia cũng đi theo.
Ngôn Khánh đối với người của Thôi gia có ấn tượng không sâu, bởi vì lúc ấy bọn họ cũng không ở An Viễn đường lâu.
Chợt nghe Trịnh Nhân Cơ phái bọn họ tới đây Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch.
Xem ra Thôi phu nhân phái những người này tới Trường An là muốn khống chế sự vụ ở trong nhà, hôm nay bà ta đã sinh ra hài nhi dĩ nhiên địa vị càng cao, người của Thôi gia cũng thuận nước lên thuyền, lần này đến đây chỉ sợ dụng tâm kín đáo.
- Từ đại ca, chút nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì huynh đừng nói chuyện, huynh có nghe không?
Từ Thế Tích nghe xong không vui:
- Tại sao?
- Từ đại ca, huynh hãy nghe ta nói, đây là chuyện của Trịnh gia tộc, huynh tuy cũng xuất thân phú quý nhưng không biết gút mắc của Trịnh gia, phụ thân cho huynh đến Lạc dương khẳng định đã phí không ít tâm tư, cho huynh có tiền đồ tốt, nếu như huynh tham dự chỉ sợ sẽ uổng phí tâm huyết của phụ thân, cho nên tốt nhất vẫn nên im lặng.
Chuyện của ta và gia gia tự nhiên sẽ có cách giải quyết, huynh không cần quan tâm.
Tóm lại huynh chớ mở miệng, gây chuyện không tốt còn liên luỵ, thậm chí biến khéo thành vụng.
Từ Thế Tích dĩ nhiên không cam tâm nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh thì nói gì đều nghe nấy.
Ngôn Khánh nói không sai, hắn tới Lạc Dương đích thực đã phí không ít tâm tư của Từ Cái, nếu như theo lời nói của Ngôn Khánh biến khéo thành vụng thì quả thật không tốt, Từ Thế Tích đối với Trịnh Ngôn Khánh rất có lòng tin, một người có thể sáng tạo ra thể vịnh ngỗng độc đáo, viết ra thơ vịnh ngỗng, hắn nói như vậy chắc chắn là đã tính toán từ trước.
- Ta biết rồi.
Từ Thế Tích gật đầu nhận lời, trong lòng đối với Trịnh Ngôn Khánh càng thêm cảm kích.
Đừng nhìn Trịnh Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ hơn hắn nhưng suy nghĩ lại chính chắn hơn nhiều.
Bất tri bất giác Từ Thế Tích đã đặt Trịnh Ngôn Khánh lên vị trí chủ đạo.
Ở bên trong phòng chính, Trịnh Thế An vẻ mặt đầy tức giận, đang cãi lộn với một trung niên nam tử áo trắng.
Trung niên nam tử này chính là Thôi Đạo Lâm, tình huống cũng không khác biệt so với Trịnh Thế An lắm, chỉ là cũng có phần không giống với Trịnh Thế An, hắn chỉ là họ hàng xa của Thôi gia, lúc trước Thôi phu nhân xuất gia, Thôi gia sợ Thôi phu nhân không có người tâm phúc bên cạnh nên phái Thôi Đạo Lâm tới.
Hắn vốn tưởng rằng có thể nắm quyền hành ở An Viễn đường không ngờ lại có Trịnh Thế An ở đây.
Chỉ là Thôi Đạo lâm cũng biết ẩn nhẫn, theo Thôi phu nhân cùng nhau ra khỏi An Viễn đường.
Mấy năm qua hắn đã trở thành tâm phúc của Trịnh Nhân Cơ.
Lần này hắn đến Lạc Dương chính là phụng theo ý Trịnh Nhân Cơ tới trước.
Dựa theo lời nói của Trịnh Nhân Cơ thì việc lớn nhỏ ỏa Lạc Dương tạm thời được Thôi Đạo Lâm xử trí, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Cho nên Thôi Đạo Lâm vừa đến Lạc Dương thì Trịnh Thế An bị thôi chức vụ.
Không có biện pháp, hiện tại không phải là An Viễn đường, đương gia làm chủ là Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Thế An cũng không thể tránh được.
- Thôi quản gia, Thiên Tân kiều phố từ trước tới nay đã là ba trăm năm, là thể diện của An Viễn đường tại Lạc Dương.
Mặc kệ tình hình thế nào thì Thiên Tân kiều phố các lão các thiếu nhi đối với Trịnh gia vẫn trung thành tận tâm, năm đó vì Trịnh Vĩ Công mà 800 người ở Thiên tân kiều nam chinh bắc chiến, ngươi tại sao lại muốn cắt đường sống của bọn họ?
Thiên Tân kiều là một phố xá ở phía bắc Lạc Thủy, là sản nghiệp của Trịnh gia đã ba trăm năm.
Đám người ở đây tất cả đều dựa vào Trịnh gia mà sống, buôn bán thiết khí, chế tạo nông cụ trên danh nghĩa thuộc về An Viễn đường.
Thôi Đạo Lâm tới đây việc đầu tiên chính là muốn bỏ sinh ý ở Thiên Tân kiều, đem dân chúng địa phương xua đi.
Trịnh Thế An làm sao có thể đồng ý được?
/876
|