Cao phu nhân tựa hồ không dám nói tỷ mỉ chỉ có thể thở dài nói ra bốn câu.
Trịnh Ngôn Khánh có thể mơ hồ đoán ra huyền cơở trong đó.
Đoán chừng việc này có quan hệ với Trưởng TônHành An... tên kia ỷ vào mình có mẹ đẻ giàu có, gần đây hung hăng càn quấy,buổi tối chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó khiến cho Vô cấu đột nhiên phát tác bệnhtật.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trở về, trong tay còn cầm haiống trúc.
Ngôn Khánh cầm lấy ống trúc, một mặt đặt lêntrên ngực của Trưởng Tôn Vô Cấu một mặt hướng lên dùng lỗ tai dán vào, hình nhưđang lắng nghe gì đó.
Đây là ống nghe nguyên thủy nhất.
Trịnh Ngôn Khánh dựa theo hô hấp của TrưởngTôn Vô Cấu mà nghe được trong ngực của nàng có thanh âm như tiếng sáo vậy.
Cái này ở trong y học gọi là suyễn âm, là dấuhiệu của suyễn bệnh.
- Phu nhân, Ngô tiên sinh vừa rồi nói thế nào?
Cao phu nhân hai mắt đỏ lên, nén nước mắt mànói:
- Ngô tiên sinh nói Vô Cấu bị bệnh ở trongbụng mẹ, chứng bệnh này không tốt lắm chỉ có thể kiên trì giảm bớt mà thôi,không có cách nào trị tận gốc, ông ấy còn nói trước kia ở tiền triều cung đìnhtừng có một đơn thuốc trị chứng bệnh này tên là Bích Ngọc Đan, chỉ là hiện nay đơnthuốc kia đã thất truyền.
Bích Ngọc Đan?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình.
Lúc trước hắn bị trọng thương bởi Di Lặc áotrắng không phải đã được Đóa Đóa cho một viên đan dược là Bích Ngọc Đan haysao? Nghe nói cái này có thể khơi thông huyết mạch, điều bổ khí huyết, đối vớithân thể vô cùng có lợi, tuy nhiên lúc đó Trịnh Ngôn Khánh đã chuyển biến thươngthế tốt đẹp nên không phục dụng nhưng vẫn luôn mang theo người để dùng khi bấtngờ.
Chỉ là không biết Bích Ngọc Đan này có phải làBích Ngọc Đan mà Ngô Cảnh Hiền nói hay không.
- Mẹ, ngực con rất đau...
Vô Cấu ho khan không ngừng trong miệng ho ratừng chất dịch sền sệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bờ môikhông có một chút huyết sắc nào.
Đây cũng là dấu hiệu bệnh suyễn phát tác, Caophu nhân cũng chỉ có thể ôm nàng thúc thủ vô sách.
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Vô Cấu, tronglòng Trịnh Ngôn Khánh liền quặn đau, hắn từ từ lấy ra một hộp nhỏ, từ bên tronglấy ra một viên đan dược màu xanh lam, một mùi hương thơm ngát truyền ra, hắnkhẽ cắn môi đem viên đan dược nhét vào trong miệng của vô Cấu, sau đó khẽ vuốtvuốt lưng của nàng. Lại cầm lấy chén nước ở bên cạnh, cho Vô Cấu uống.
- Ngôn Khánh đây là...
- Phu nhân, đây là Bích Ngọc đan, chỉ là khôngbiết có phải là Bích Ngọc đan như lời Ngô tiên sinh nói không.
Cao phu nhân khẽ nhăn mày lại, tựa hồ khônghài lòng lắm với hành vi của Trịnh Ngôn Khánh, có trời mới biết đó là đan dượcgì, có thể phát sinh hiệu quả hay không? Tuy nhiên nàng cũng biết Ngôn Khánh cóhảo ý nên ngoài miệng cũng không trách cứ.
Nàng lo lắng nhìn Vô Cấu, thời gian trôi qua,Vô Cấu đã ho nhẹ.
Trên môi của nàng đã có huyết sắc so với bệnhtrạng lúc trước thì đã chuyển biến hơn rất nhiều.
Ho khan cũng không còn nữa, ngực cũng khôngcòn buồn bực nữa.
Vô Cấu dựa vào trong lòng Cao phu nhân, ngủrất say.
Điều này cũng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh thởphào nhẹ nhõm.
Trời sáng ra, Ngô Cảnh Hiền đã mang theo thuốctrở về.
Chỉ là sau khi hắn kiểm tra bệnh tình của TrưởngTôn Vô Cấu thì kinh hỉ nói:
- Phu nhân bệnh tình của tiểu nương tử xem ra đãgiảm bớt.
- Sao?
Cao phu nhân mừng rỡ vô cùng, cầm chặt tayNgôn Khánh, cả buổi nói không ra lời.
Ngôn Khánh hỏi:
- Ngô tiên sinh, vậy khí tật này...
Ngô Cảnh Hiền lắc đầu:
- Cũng không hết được, hiện tại tiểu nương tửmặc dù bệnh tình giảm bớt nhưng ngày sau gặp kích động hoặc tình huống gì khácphát sinh thì nhất định sẽ phát tác. Bệnh tình này nàng gặp ở trong bụng mẹ,không dễ dàng mà trừ được tận gốc... Lão hủ cũng bất lực, trừ phi....
Hắn ấp a ấp úng làm cho Cao phu nhân nóng nảy.
- Trừ phi thế nào?
- Trừ phi có một người thiện nghệ đến chữa.
- A, là Sào Nguyên Phương tiên sinh sao?
Ngô Cảnh Hiền nói
- Thủ đoạn của Nguyên Phương huynh cùng lão hủcũng không khác biệt nhiều lắm, chỉ sợ hắn cũng không có biện pháp gì.
Ta nói người này, nhưng lại không biết hắn taở nơi nào...
- Tôn Tư Mạc... y thuật của Tôn tiên sinh rấtcao minh, thời thiếu niên đã kế thừa y bát của Hoằng Cảnh tiên sinh, nói khôngchừng có biện pháp.
Cao tiên sinh ngây ngẩn cả người:
- Ngài nói là Thánh Đồng sao?
- Chính là hắn.
- Nhưng mà những năm nay, hành tung của Tôntiên sinh mịt mời, căn bản không có người biết hắn đi nơi nào.
- Biển người mênh mông, biết đi đâu tìm hắn?
Ngô Cảnh Hiền nói:
- Lão phu cũng chỉ có một con đường như vậy,còn thế nào tìm được hắn chỉ còn chờ vào thủ đoạn của phu nhân.
- Ở đây lão phu có một đơn thuốc, bình thườngcó thể từ từ điều trị, còn nếu muốn trị khí tật tận gốc thì phải chờ Tôn tiênsinh ra tay.
Ngô Cảnh Hiền đem đơn thuốc giao cho Cao phunhân dặn dò một phen rồi mới cáo từ rời đi.
Cao phu nhân chỉ thấy đầu óc ông ông trở nênhỗn loạn.
Tôn Tư Mạc?
Có trời mới biết hiện nay hắn ta đang du đãngở nơi nào, làm sao tìm được?
Trở lại gian phòng, chỉ thấy Trịnh Ngôn Khánh đangngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cấu, khuôn mặt đang nghĩ gì đó.
Trong lòng nàng rất mừng, nếu như không có đệtử của phu quân thì không biết Vô Cấu sẽ thế nào.
- Ngôn Khánh!
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu khẽ nói:
- Phu nhân, tiểu tử biết Tôn tiên sinh ở nơinào.
- Sao?
- Sáu năm trước, Tôn tiên sinh đã tới núi NgaMi tu đạo, trên đường đệ tử có duyên gặp mặt một lần, được ông ấy ưu ái truyềnthụ một chút thuật dưỡng sinh, mấy năm nay tuy chưa gặp Tôn tiên sinh nhưng vẫnviết thư với nhau.
- Nếu như phu nhân không chê thì đệ tử nguyệný hộ tống Vô Cấu tới núi Nga Mi, cầu Tôn tiên sinh chữa bệnh cho muội ấy.
- Bệnh tình của Quan Âm tỳ mặc dù đã được khốngchế nhưng trừ được tận gốc ngày nào thì sớm yên tâm ngày đó.
Cao phu nhân nghe thấy những lời này thì lậptức mừng rỡ.
Nhưng nàng dò xét Ngôn Khánh từ trên đến dướimột phen rồi nói:
- Ngôn Khánh, con hộ tống Quan Âm tỳ nhậpthục...
Nàng tuy không nói ra nhưng Ngôn Khánh cũngbiết Cao phu nhân lo lắng tuổi tác của hắn quá nhỏ nên không yên lòng.
Chuyện này đáng lẽ Cao phu nhân tự thân xuấtmã đi cùng Quan Âm tỳ.
Nhưng chuyện tang lễ của Trưởng Tôn Thịnh chưa chấm dứt, không thể đi cùng.
Trịnh Ngôn Khánh có thể mơ hồ đoán ra huyền cơở trong đó.
Đoán chừng việc này có quan hệ với Trưởng TônHành An... tên kia ỷ vào mình có mẹ đẻ giàu có, gần đây hung hăng càn quấy,buổi tối chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó khiến cho Vô cấu đột nhiên phát tác bệnhtật.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trở về, trong tay còn cầm haiống trúc.
Ngôn Khánh cầm lấy ống trúc, một mặt đặt lêntrên ngực của Trưởng Tôn Vô Cấu một mặt hướng lên dùng lỗ tai dán vào, hình nhưđang lắng nghe gì đó.
Đây là ống nghe nguyên thủy nhất.
Trịnh Ngôn Khánh dựa theo hô hấp của TrưởngTôn Vô Cấu mà nghe được trong ngực của nàng có thanh âm như tiếng sáo vậy.
Cái này ở trong y học gọi là suyễn âm, là dấuhiệu của suyễn bệnh.
- Phu nhân, Ngô tiên sinh vừa rồi nói thế nào?
Cao phu nhân hai mắt đỏ lên, nén nước mắt mànói:
- Ngô tiên sinh nói Vô Cấu bị bệnh ở trongbụng mẹ, chứng bệnh này không tốt lắm chỉ có thể kiên trì giảm bớt mà thôi,không có cách nào trị tận gốc, ông ấy còn nói trước kia ở tiền triều cung đìnhtừng có một đơn thuốc trị chứng bệnh này tên là Bích Ngọc Đan, chỉ là hiện nay đơnthuốc kia đã thất truyền.
Bích Ngọc Đan?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình.
Lúc trước hắn bị trọng thương bởi Di Lặc áotrắng không phải đã được Đóa Đóa cho một viên đan dược là Bích Ngọc Đan haysao? Nghe nói cái này có thể khơi thông huyết mạch, điều bổ khí huyết, đối vớithân thể vô cùng có lợi, tuy nhiên lúc đó Trịnh Ngôn Khánh đã chuyển biến thươngthế tốt đẹp nên không phục dụng nhưng vẫn luôn mang theo người để dùng khi bấtngờ.
Chỉ là không biết Bích Ngọc Đan này có phải làBích Ngọc Đan mà Ngô Cảnh Hiền nói hay không.
- Mẹ, ngực con rất đau...
Vô Cấu ho khan không ngừng trong miệng ho ratừng chất dịch sền sệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bờ môikhông có một chút huyết sắc nào.
Đây cũng là dấu hiệu bệnh suyễn phát tác, Caophu nhân cũng chỉ có thể ôm nàng thúc thủ vô sách.
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Vô Cấu, tronglòng Trịnh Ngôn Khánh liền quặn đau, hắn từ từ lấy ra một hộp nhỏ, từ bên tronglấy ra một viên đan dược màu xanh lam, một mùi hương thơm ngát truyền ra, hắnkhẽ cắn môi đem viên đan dược nhét vào trong miệng của vô Cấu, sau đó khẽ vuốtvuốt lưng của nàng. Lại cầm lấy chén nước ở bên cạnh, cho Vô Cấu uống.
- Ngôn Khánh đây là...
- Phu nhân, đây là Bích Ngọc đan, chỉ là khôngbiết có phải là Bích Ngọc đan như lời Ngô tiên sinh nói không.
Cao phu nhân khẽ nhăn mày lại, tựa hồ khônghài lòng lắm với hành vi của Trịnh Ngôn Khánh, có trời mới biết đó là đan dượcgì, có thể phát sinh hiệu quả hay không? Tuy nhiên nàng cũng biết Ngôn Khánh cóhảo ý nên ngoài miệng cũng không trách cứ.
Nàng lo lắng nhìn Vô Cấu, thời gian trôi qua,Vô Cấu đã ho nhẹ.
Trên môi của nàng đã có huyết sắc so với bệnhtrạng lúc trước thì đã chuyển biến hơn rất nhiều.
Ho khan cũng không còn nữa, ngực cũng khôngcòn buồn bực nữa.
Vô Cấu dựa vào trong lòng Cao phu nhân, ngủrất say.
Điều này cũng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh thởphào nhẹ nhõm.
Trời sáng ra, Ngô Cảnh Hiền đã mang theo thuốctrở về.
Chỉ là sau khi hắn kiểm tra bệnh tình của TrưởngTôn Vô Cấu thì kinh hỉ nói:
- Phu nhân bệnh tình của tiểu nương tử xem ra đãgiảm bớt.
- Sao?
Cao phu nhân mừng rỡ vô cùng, cầm chặt tayNgôn Khánh, cả buổi nói không ra lời.
Ngôn Khánh hỏi:
- Ngô tiên sinh, vậy khí tật này...
Ngô Cảnh Hiền lắc đầu:
- Cũng không hết được, hiện tại tiểu nương tửmặc dù bệnh tình giảm bớt nhưng ngày sau gặp kích động hoặc tình huống gì khácphát sinh thì nhất định sẽ phát tác. Bệnh tình này nàng gặp ở trong bụng mẹ,không dễ dàng mà trừ được tận gốc... Lão hủ cũng bất lực, trừ phi....
Hắn ấp a ấp úng làm cho Cao phu nhân nóng nảy.
- Trừ phi thế nào?
- Trừ phi có một người thiện nghệ đến chữa.
- A, là Sào Nguyên Phương tiên sinh sao?
Ngô Cảnh Hiền nói
- Thủ đoạn của Nguyên Phương huynh cùng lão hủcũng không khác biệt nhiều lắm, chỉ sợ hắn cũng không có biện pháp gì.
Ta nói người này, nhưng lại không biết hắn taở nơi nào...
- Tôn Tư Mạc... y thuật của Tôn tiên sinh rấtcao minh, thời thiếu niên đã kế thừa y bát của Hoằng Cảnh tiên sinh, nói khôngchừng có biện pháp.
Cao tiên sinh ngây ngẩn cả người:
- Ngài nói là Thánh Đồng sao?
- Chính là hắn.
- Nhưng mà những năm nay, hành tung của Tôntiên sinh mịt mời, căn bản không có người biết hắn đi nơi nào.
- Biển người mênh mông, biết đi đâu tìm hắn?
Ngô Cảnh Hiền nói:
- Lão phu cũng chỉ có một con đường như vậy,còn thế nào tìm được hắn chỉ còn chờ vào thủ đoạn của phu nhân.
- Ở đây lão phu có một đơn thuốc, bình thườngcó thể từ từ điều trị, còn nếu muốn trị khí tật tận gốc thì phải chờ Tôn tiênsinh ra tay.
Ngô Cảnh Hiền đem đơn thuốc giao cho Cao phunhân dặn dò một phen rồi mới cáo từ rời đi.
Cao phu nhân chỉ thấy đầu óc ông ông trở nênhỗn loạn.
Tôn Tư Mạc?
Có trời mới biết hiện nay hắn ta đang du đãngở nơi nào, làm sao tìm được?
Trở lại gian phòng, chỉ thấy Trịnh Ngôn Khánh đangngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cấu, khuôn mặt đang nghĩ gì đó.
Trong lòng nàng rất mừng, nếu như không có đệtử của phu quân thì không biết Vô Cấu sẽ thế nào.
- Ngôn Khánh!
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu khẽ nói:
- Phu nhân, tiểu tử biết Tôn tiên sinh ở nơinào.
- Sao?
- Sáu năm trước, Tôn tiên sinh đã tới núi NgaMi tu đạo, trên đường đệ tử có duyên gặp mặt một lần, được ông ấy ưu ái truyềnthụ một chút thuật dưỡng sinh, mấy năm nay tuy chưa gặp Tôn tiên sinh nhưng vẫnviết thư với nhau.
- Nếu như phu nhân không chê thì đệ tử nguyệný hộ tống Vô Cấu tới núi Nga Mi, cầu Tôn tiên sinh chữa bệnh cho muội ấy.
- Bệnh tình của Quan Âm tỳ mặc dù đã được khốngchế nhưng trừ được tận gốc ngày nào thì sớm yên tâm ngày đó.
Cao phu nhân nghe thấy những lời này thì lậptức mừng rỡ.
Nhưng nàng dò xét Ngôn Khánh từ trên đến dướimột phen rồi nói:
- Ngôn Khánh, con hộ tống Quan Âm tỳ nhậpthục...
Nàng tuy không nói ra nhưng Ngôn Khánh cũngbiết Cao phu nhân lo lắng tuổi tác của hắn quá nhỏ nên không yên lòng.
Chuyện này đáng lẽ Cao phu nhân tự thân xuấtmã đi cùng Quan Âm tỳ.
Nhưng chuyện tang lễ của Trưởng Tôn Thịnh chưa chấm dứt, không thể đi cùng.
/876
|