Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì trợn mắt há hốc mồm.
Thật đúng là không bình yên, lại gợn sóng.
Vấn đề này làm sao giải quyết cho tốt? Trong nhà Trưởng Tôn gia đang tràn ngập hương vị tranh đấu, Đóa Đóa đang ở trong vòng nguy hiểm, Bùi Thục Anh đến nay vẫn chưa thể hiện thái độ tốt, giờ lại nảy ra một chuyện cầu thân. Trịnh Ngôn Khánh nhất thời không biết phải làm sao.
Hành động ám muội này của Bùi Nhân Cơ lại khiến cho hắn hơi căm tức.
Trước khi Trưởng Tôn Thịnh tiếp ra đi, chẳng những không ngăn cản Bùi Thúy Vân và hắn tiếp xúc với nhau, mà còn thúc đẩy, hiện tại Trưởng Tôn Thịnh vừa qua đời đã thay đổi chủ ý.
- Tỷ tỷ của ngươi nói thế nào?
- Tỷ tỷ ta vẫn chưa biết việc này, buổi tối hôm nay ta nghe lén được lập tức đến gặp ngươi.
- Mẹ nó.
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được tuôn ra một câu tục tĩu.
Quả nhiên là người thiện bị chèn ép, mã gầy bị cưỡi, con mẹ nó, một tên Vũ Văn Thành Chỉ cũng dám chèn ép ta.
Con mẹ nó, sĩ khả sát bất khả nhục, không thể không tranh giành một phen.
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt âm trầm:
- Tốt rồi ngươi yên tâm ta tuyệt đối không để cho Thành Chỉ thành công.
Bùi Hành Nghiễm lúc này mới hòa hoãn sắc mặt:
- Ta biết ngươi không phải là người vô tình vô nghĩa.
Hắn dừng ở Trịnh phủ một lát rồi rời đi.
Mà Ngôn Khánh thì ở trong thư phòng bồi hồi không ngừng, trong người vô cùng hỗn loạn.
Mọi chuyện ngày càng phiền toái, nếu như Bùi Nhân Cơ gật đầu, thế gia đại tộc chuyện hôn sự của con cái đều là do cha mẹ quyết định.
Vũ Văn Thành Chỉ Ngôn Khánh cũng đã gặp qua, tuy nói hắn tuấn tú lịch sự nhưng cũng có thể nhận ra hắn là một gia hỏa ham tửu ham sắc.
So với huynh trưởng Vũ Văn Thành Đô của hắn thì Vũ Văn Thành Chỉ tuyệt đối không bằng, Bùi Thúy Vân gả cho hắn thì thật đáng tiếc. Nhưng mà Trưởng Tôn Thịnh đã đi rồi, Phá Dã Đầu lại không thành thật, tuy Vũ Văn Thuật đối xử với Trịnh Ngôn Khánh có chút thân thiết nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại không có cảm tình đặc biệt. Nhất là sau khi Cáp Sĩ Kỳ chết, Phá Dã Đầu tiếp nhận sản nghiệp Đại Định tửu lâu, lại cho Ngôn Khánh có cảm giác, cái chết của Cáp Sĩ Kỳ liên quan nhiều đến Phá Dã Đầu.
Thế nhưng mà chuyện này phải giải quyết thế nào đây?
Ngôn Khánh đột nhiên phát hiện ra hắn đã rất nhiều ngày không ngủ.
Làm như vậy chỉ sợ tinh thần suy yếu, vì vậy Trịnh Ngôn Khánh không nghĩ nữa chui vào phòng ngủ một giấc, dù sao nước tới thì đê ngăn, ta không cần phải sợ.
Tuy nhiên dường như ông trời không muốn cho hắn được yên ổn.
Hắn vừa ngủ một lúc thì đã có tiếng gõ cửa khiến cho hắn phải thức dậy.
Trịnh Ngôn Khánh trong cơn giận dữ nhịn không được mà quay người lại, tức giận mà hỏi:
- Ai đó, đã trễ như vậy rồi còn có chuyện gì?
- Thiếu gia, là tiểu nữ.
Tiểu Niệm ở ngoài cửa trả lời:
- Vừa rồi Phích Lịch đường phái người tới, đưa tin là Trưởng Tôn nương tử phát bệnh, có thể ảnh hưởng tới tính mạng.
Trịnh Ngôn Khánh kinh hãi rồi...
Đêm tối thế này, tiểu Vô Cấu lại có thể bị bệnh gì đây?
Đêm khuya.
Bùi Thế Củ vẫn chưa nghỉ ngơi, lão đứng ở lương đình nhìn cảnh trí bên ngoài.
Kỳ thật thời tiết này cũng không có cảnh trí gì xem nhưng nhìn lão có vẻ vô cùng nhập thần, chắp tay lại.
Ở trên con đường mòn, hai hàng cây bên bờ đều được treo đèn lung linh.
Ánh sáng nhu hòa chiếu vào con đường mòn hơi có vẻ tịch mịch.
Bùi Thục Anh từ từ đi tới, vào trong lương đình hóng mát.
Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, ở khuỷu tay còn cầm một cái áo khoác dày đặc.
Nàng khẽ choàng lên trên người Bùi Thế Củ rồi cất tiếng:
- Phụ thân.
Bùi Thế Củ quay đầu bình tĩnh nói:
- Những ngày hôm nay đây là lần đầu tiên con gọi ta, thế nào con đã nghĩ thông suốt không xuất gia nữa sao?
Bùi Thục Anh không trả lời mà khẽ kéo tay của Bùi Thế Củ.
- Vừa rồi nha đầu Thúy Vân tới tìm con.
- Ta biết... có phải là chuyện Phá Dã Đầu tới cầu thân không?
- Đúng thế.
Bùi Thế Củ vỗ vỗ tay của Bùi Thục Anh?
- Thúy Vân và con cháu Phá Dã Đầu thành thân, trước mắt cho thấy phù hợp với lợi ích gia tộc.
- Ta biết con định nói gì nhưng chuyện kia tuyệt đối không có khả năng.
- Không phải tiểu lang quân kia không tốt mà là hắn quá xuất sắc, tương lai ở trong nội đường hắn sẽ có chỗ đứng.
- Điều này không phải là tốt sao?
Bùi Thục Anh nhịn không được mà nói:
- Tương lai hắn có thể thăng chức rất nhanh, cũng có thể chiếu ứng cho Bùi gia.
- Con nói đơn giản quá.
Bùi Thế Củ nói:
- Lúc này còn liên lụy đến vấn đề chính phụ, ai chủ ai theo? Trịnh gia nội tình thâm hậu, luận về căn cơ thậm chí còn vượt quả Bùi gia. ta có thể khẳng định ngày sau tiểu lang quân tiến vào trong triều đình hắn sẽ khống chế Trịnh gia ngay lập tức.
Với Trịnh gia lại cộng thêm tài hoa của tiểu lang quân, không phải ta không muốn nhìn thấy cục diện này nhưng những gia tộc khác chưa chắc đã muốn thấy.
Hơn nữa Bùi Trịnh hai nhà kết thân, tuyệt không phải là chuyện mà bệ hạ mong muốn, mà ngược lại Phá Dã Đầu có thể giúp chúng ta củng cố địa vị.
Bùi Thục Anh nghe được sắc mặt liền trở nên âm lãnh.
- Cha cha có biết trước kia vì sao con tìm tới Lý Đức Vũ không?
- Con ghét nhất những lời này, mở miệng ra là gia tộc ngậm miệng là lợi ích giống như trên đời này ngoại trừ lợi ích gia tộc thì không còn thứ gì giá trị để mọi người quan tâm. Trước kia cha cũng như vậy hiện nay Bùi Nhân Cơ cũng thế... mọi người đem chúng con trở thành cái gì? Là quân cờ tùy ý sắp đặt sao? Cho nên con không muốn nghe những lời này.
Bùi Thế Củ mỉm cười:
- Nhưng mà sự thật chứng minh, con không nghe ta là sai lầm.
- Mặc dù sai lầm nhưng con không cúi đầu.
Bùi Thế Củ trầm mặc.
- Hiện nay mọi người dùng cả đời Bùi Thúy Vân để đổi lại lợi ích.
Vũ Văn Thành Chỉ là người thế nào, hắn mới mười mấy tuổi mà thân thể đã thế nào? Thúy Vân gả cho hắn thì có gì là hạnh phúc? Chẳng lẽ lại để cho nàng trở thành đồ vật của hắn cả đời sao?
- Con tuyệt không đồng ý.
- Con đồng ý hay không cũng vô dụng.
Bùi Thế Củ quay đầu nghiêm nghị nhìn Bùi Thục Anh:
- Mệnh của cha mẹ con cái phải nghe theo, chuyện này ngay cả ta cũng không có biện pháp nhúng tay vào, tất cả do Nhân Cơ lựa chọn.
- Trên thực tế ta thấy hắn lựa cọn rất chính xác... tiểu lang quân tuổi còn nhỏ, Trưởng Tôn Thịnh lại vừa đi, tình cảnh của hắn rất không hay.
Tuy hắn tài hoa hơn người, ngày sau có thể tiền đồ rộng mở, nhưng biến hóa sau này ai có thể biết được, có lẽ tương lai hắn có thể thăng chức rất nhanh nhưng cũng không xác định được. Ha ha đổi ta là Nhân Cơ, ta cũng lựa chọn như vậy.
Bùi Thục Anh quay đầu bước đi.
Nhưng lại bị Bùi Thế Củ nắm cánh tay lại.
Thật đúng là không bình yên, lại gợn sóng.
Vấn đề này làm sao giải quyết cho tốt? Trong nhà Trưởng Tôn gia đang tràn ngập hương vị tranh đấu, Đóa Đóa đang ở trong vòng nguy hiểm, Bùi Thục Anh đến nay vẫn chưa thể hiện thái độ tốt, giờ lại nảy ra một chuyện cầu thân. Trịnh Ngôn Khánh nhất thời không biết phải làm sao.
Hành động ám muội này của Bùi Nhân Cơ lại khiến cho hắn hơi căm tức.
Trước khi Trưởng Tôn Thịnh tiếp ra đi, chẳng những không ngăn cản Bùi Thúy Vân và hắn tiếp xúc với nhau, mà còn thúc đẩy, hiện tại Trưởng Tôn Thịnh vừa qua đời đã thay đổi chủ ý.
- Tỷ tỷ của ngươi nói thế nào?
- Tỷ tỷ ta vẫn chưa biết việc này, buổi tối hôm nay ta nghe lén được lập tức đến gặp ngươi.
- Mẹ nó.
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được tuôn ra một câu tục tĩu.
Quả nhiên là người thiện bị chèn ép, mã gầy bị cưỡi, con mẹ nó, một tên Vũ Văn Thành Chỉ cũng dám chèn ép ta.
Con mẹ nó, sĩ khả sát bất khả nhục, không thể không tranh giành một phen.
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt âm trầm:
- Tốt rồi ngươi yên tâm ta tuyệt đối không để cho Thành Chỉ thành công.
Bùi Hành Nghiễm lúc này mới hòa hoãn sắc mặt:
- Ta biết ngươi không phải là người vô tình vô nghĩa.
Hắn dừng ở Trịnh phủ một lát rồi rời đi.
Mà Ngôn Khánh thì ở trong thư phòng bồi hồi không ngừng, trong người vô cùng hỗn loạn.
Mọi chuyện ngày càng phiền toái, nếu như Bùi Nhân Cơ gật đầu, thế gia đại tộc chuyện hôn sự của con cái đều là do cha mẹ quyết định.
Vũ Văn Thành Chỉ Ngôn Khánh cũng đã gặp qua, tuy nói hắn tuấn tú lịch sự nhưng cũng có thể nhận ra hắn là một gia hỏa ham tửu ham sắc.
So với huynh trưởng Vũ Văn Thành Đô của hắn thì Vũ Văn Thành Chỉ tuyệt đối không bằng, Bùi Thúy Vân gả cho hắn thì thật đáng tiếc. Nhưng mà Trưởng Tôn Thịnh đã đi rồi, Phá Dã Đầu lại không thành thật, tuy Vũ Văn Thuật đối xử với Trịnh Ngôn Khánh có chút thân thiết nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại không có cảm tình đặc biệt. Nhất là sau khi Cáp Sĩ Kỳ chết, Phá Dã Đầu tiếp nhận sản nghiệp Đại Định tửu lâu, lại cho Ngôn Khánh có cảm giác, cái chết của Cáp Sĩ Kỳ liên quan nhiều đến Phá Dã Đầu.
Thế nhưng mà chuyện này phải giải quyết thế nào đây?
Ngôn Khánh đột nhiên phát hiện ra hắn đã rất nhiều ngày không ngủ.
Làm như vậy chỉ sợ tinh thần suy yếu, vì vậy Trịnh Ngôn Khánh không nghĩ nữa chui vào phòng ngủ một giấc, dù sao nước tới thì đê ngăn, ta không cần phải sợ.
Tuy nhiên dường như ông trời không muốn cho hắn được yên ổn.
Hắn vừa ngủ một lúc thì đã có tiếng gõ cửa khiến cho hắn phải thức dậy.
Trịnh Ngôn Khánh trong cơn giận dữ nhịn không được mà quay người lại, tức giận mà hỏi:
- Ai đó, đã trễ như vậy rồi còn có chuyện gì?
- Thiếu gia, là tiểu nữ.
Tiểu Niệm ở ngoài cửa trả lời:
- Vừa rồi Phích Lịch đường phái người tới, đưa tin là Trưởng Tôn nương tử phát bệnh, có thể ảnh hưởng tới tính mạng.
Trịnh Ngôn Khánh kinh hãi rồi...
Đêm tối thế này, tiểu Vô Cấu lại có thể bị bệnh gì đây?
Đêm khuya.
Bùi Thế Củ vẫn chưa nghỉ ngơi, lão đứng ở lương đình nhìn cảnh trí bên ngoài.
Kỳ thật thời tiết này cũng không có cảnh trí gì xem nhưng nhìn lão có vẻ vô cùng nhập thần, chắp tay lại.
Ở trên con đường mòn, hai hàng cây bên bờ đều được treo đèn lung linh.
Ánh sáng nhu hòa chiếu vào con đường mòn hơi có vẻ tịch mịch.
Bùi Thục Anh từ từ đi tới, vào trong lương đình hóng mát.
Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, ở khuỷu tay còn cầm một cái áo khoác dày đặc.
Nàng khẽ choàng lên trên người Bùi Thế Củ rồi cất tiếng:
- Phụ thân.
Bùi Thế Củ quay đầu bình tĩnh nói:
- Những ngày hôm nay đây là lần đầu tiên con gọi ta, thế nào con đã nghĩ thông suốt không xuất gia nữa sao?
Bùi Thục Anh không trả lời mà khẽ kéo tay của Bùi Thế Củ.
- Vừa rồi nha đầu Thúy Vân tới tìm con.
- Ta biết... có phải là chuyện Phá Dã Đầu tới cầu thân không?
- Đúng thế.
Bùi Thế Củ vỗ vỗ tay của Bùi Thục Anh?
- Thúy Vân và con cháu Phá Dã Đầu thành thân, trước mắt cho thấy phù hợp với lợi ích gia tộc.
- Ta biết con định nói gì nhưng chuyện kia tuyệt đối không có khả năng.
- Không phải tiểu lang quân kia không tốt mà là hắn quá xuất sắc, tương lai ở trong nội đường hắn sẽ có chỗ đứng.
- Điều này không phải là tốt sao?
Bùi Thục Anh nhịn không được mà nói:
- Tương lai hắn có thể thăng chức rất nhanh, cũng có thể chiếu ứng cho Bùi gia.
- Con nói đơn giản quá.
Bùi Thế Củ nói:
- Lúc này còn liên lụy đến vấn đề chính phụ, ai chủ ai theo? Trịnh gia nội tình thâm hậu, luận về căn cơ thậm chí còn vượt quả Bùi gia. ta có thể khẳng định ngày sau tiểu lang quân tiến vào trong triều đình hắn sẽ khống chế Trịnh gia ngay lập tức.
Với Trịnh gia lại cộng thêm tài hoa của tiểu lang quân, không phải ta không muốn nhìn thấy cục diện này nhưng những gia tộc khác chưa chắc đã muốn thấy.
Hơn nữa Bùi Trịnh hai nhà kết thân, tuyệt không phải là chuyện mà bệ hạ mong muốn, mà ngược lại Phá Dã Đầu có thể giúp chúng ta củng cố địa vị.
Bùi Thục Anh nghe được sắc mặt liền trở nên âm lãnh.
- Cha cha có biết trước kia vì sao con tìm tới Lý Đức Vũ không?
- Con ghét nhất những lời này, mở miệng ra là gia tộc ngậm miệng là lợi ích giống như trên đời này ngoại trừ lợi ích gia tộc thì không còn thứ gì giá trị để mọi người quan tâm. Trước kia cha cũng như vậy hiện nay Bùi Nhân Cơ cũng thế... mọi người đem chúng con trở thành cái gì? Là quân cờ tùy ý sắp đặt sao? Cho nên con không muốn nghe những lời này.
Bùi Thế Củ mỉm cười:
- Nhưng mà sự thật chứng minh, con không nghe ta là sai lầm.
- Mặc dù sai lầm nhưng con không cúi đầu.
Bùi Thế Củ trầm mặc.
- Hiện nay mọi người dùng cả đời Bùi Thúy Vân để đổi lại lợi ích.
Vũ Văn Thành Chỉ là người thế nào, hắn mới mười mấy tuổi mà thân thể đã thế nào? Thúy Vân gả cho hắn thì có gì là hạnh phúc? Chẳng lẽ lại để cho nàng trở thành đồ vật của hắn cả đời sao?
- Con tuyệt không đồng ý.
- Con đồng ý hay không cũng vô dụng.
Bùi Thế Củ quay đầu nghiêm nghị nhìn Bùi Thục Anh:
- Mệnh của cha mẹ con cái phải nghe theo, chuyện này ngay cả ta cũng không có biện pháp nhúng tay vào, tất cả do Nhân Cơ lựa chọn.
- Trên thực tế ta thấy hắn lựa cọn rất chính xác... tiểu lang quân tuổi còn nhỏ, Trưởng Tôn Thịnh lại vừa đi, tình cảnh của hắn rất không hay.
Tuy hắn tài hoa hơn người, ngày sau có thể tiền đồ rộng mở, nhưng biến hóa sau này ai có thể biết được, có lẽ tương lai hắn có thể thăng chức rất nhanh nhưng cũng không xác định được. Ha ha đổi ta là Nhân Cơ, ta cũng lựa chọn như vậy.
Bùi Thục Anh quay đầu bước đi.
Nhưng lại bị Bùi Thế Củ nắm cánh tay lại.
/876
|